TruyenHHH.com

Edit Hoan Kinh Van Hoa Chet Choc

Sau khi đến nơi này, bọn họ đã ăn qua mấy bữa cơm do mẹ của ba chị em làm.

Nhưng mỗi bữa cơm đều có một điểm đặc biệt đó là nguyên liệu nấu ăn đều là đồ chay, tìm không ra một chút đồ ăn liên quan đến thịt cá nào. Cơ bản là cái dạng nếu có trứng gà trong bữa ăn cũng đã được tính là thêm món rồi. Cũng vì chuyện này mà Hứa Hiểu Chanh từng bất mãn oán giận một hồi.

Nhưng đồ ăn hôm nay lại không giống như trước, nước canh nóng hổi cùng những viên thịt đỏ tươi nổi lềnh bềnh trong bát. Màu sắc của những viên thịt vô cùng đẹp mắt, lộ ra một màu đỏ thẫm mê người. 

Mùi thơm đậm đà xông vào khoang mũi của mọi người, nếu không phải vừa được chứng kiến hiện trường giết người chặt xác đáng sợ kia, có lẽ mọi người sẽ vì bát canh này mà chảy nước miếng.

"Mọi người ăn đi nào."  Người phụ nữ nói, "Sao không ai ăn vậy? Tôi cố ý làm cho mọi người đấy." Tóc bà ta có chút hỗn loạn, trên mặt mang theo nụ cười khiến người nhìn không thể thoải mái được, đứng ở bên cạnh nhẹ giọng nói, "Ăn ngon lắm."

Không ai động đũa.

Tuy rằng thịt viên trước mắt trông rất ngon miệng nhưng hiển nhiên mọi người đều liên tưởng đến một việc không được ổn lắm --- thịt viên này rốt cuộc là dùng thịt gì làm ra.

"Sao mọi người không ăn?" Người phụ nữ nghi hoặc tiếp tục hỏi, bà ta vuốt nhẹ sợi tóc bên tai rồi cầm lấy đôi đũa gấp lên một viên thịt, "Ăn ngon lắm đấy."

Bà ta đem viên thịt bỏ vào miệng, hàm răng trắng tuyết nhai nát viên thịt đỏ thẫm, nhìn qua có vẻ rất ngon miệng. 

Hứa Hiểu Chanh che miệng, nhìn biểu cảm có vẻ là cô đã bị cảnh tượng này kích thích đến muốn nôn rồi. Sắc mặt của những người khác cũng khó coi không kém nhưng người phụ nữ lại giống như không chú ý tới biểu cảm của họ, dùng đũa gấp lấy viên thịt thứ hai, vẻ mặt thỏa mãn tiếp tục nhét nó vào miệng, ngấu nghiến nhai nuốt.

"Nhóp nhép sực sực." Ăn đến một lúc thì từ trong miệng bà ta phát ra âm thanh như tiếng nhai nuốt sườn sụn. Hứa Hiểu Chanh nghe thấy âm thanh này rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng lên chạy thẳng về phía WC.

Những người khác cũng sôi nổi rời khỏi cái bàn, muốn cách xa người phụ nữ và nồi canh thịt viên nóng hổi kia xa một chút.

Người phụ nữ nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của họ, lại như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, miệng vừa nhai vừa lẩm bẩm nói: "Đồ ăn tôi làm khó ăn lắm sao? Rõ ràng bọn họ đều thích ăn mà."

Không ai lên tiếng, ngay lúc này mọi người đều nhớ nhung món bánh mì khô cằn kia, ít nhất bánh mì sẽ không xuất hiện vấn đề gì.

Thời điểm ăn cơm thì hai chị em còn lại trong ba chị em sinh ba cũng xuất hiện, hai cô bé nắm lấy tay nhau đứng trước cửa trầm mặc nhìn người mẹ đang thỏa thích ăn uống của mình.

Lâm Thu Thạch cách hai bé tương đối gần liền dùng ánh mắt quan sát một lát, phát hiện quả nhiên đúng như lời Nguyễn Nam Chúc nói. Hai cô bé, một người trên vai có một ít bột phấn, một người thì ở trên tóc có. Lâm Thu Thạch nhớ rõ Nguyễn Nam Chúc đã nói, trên vai có bột phấn là Tiểu Thập, trên tóc có bột phấn thì chính là Tiểu Thổ. Từ đó suy ra, cô bé bị giết kia hẳn là chị cả trong ba chị em, Tiểu Nhất. Hai chị em vẫn xuất quỷ nhập thần như cũ, đứng ở cửa trong chốc lát liền không thấy bóng dáng.

Bữa cơm này khiến cho mọi người vô cùng không thoải mái, vốn dĩ cho rằng cơm chiều sẽ đỡ hơn một chút, ai ngờ đến giờ ăn cơm, người phụ nữ lại mang đến một nồi canh xương hầm nóng hôi hổi.

Bên trong nồi canh gồm có xương cốt cùng củ cải hầm mềm, mùi hương nồng đậm lại lần nữa tràn ngập trong khoang mũi của mọi người.

Mọi người một ngày chưa ăn gì, nhưng thấy cái nồi canh xương hầm này thì sắc mặt một người so với một người lại càng khó coi hơn.

Trương Tinh Hỏa nhịn không được thấp giọng mắng: "Mấy ngày hôm trước mỗi ngày tôi đều muốn ăn thịt thì thịt gì cũng không có, mẹ nó như thế nào hôm nay món nào cũng là thịt vậy."

"Thịt này anh dám ăn?" Đường Dao Dao cũng có chút bực bội, "Quỷ mới biết là làm từ thịt gì."

Người phụ nữ thấy mọi người vẫn không động đũa, cũng không khuyên bảo nữa mà tự cầm lấy cái muỗng bắt đầu ăn canh.

Tuy rằng không ai dám ăn nồi canh đó nhưng nhìn một lát lại cảm thấy hẳn là nó rất ngon.

"Ăn ngon thật." Người phụ nữ khen ngợi, "Mọi người không ăn thật đáng tiếc đó."

Vì thế mọi người đã một ngày không ăn cơm ngồi nhìn bà ta ăn hết một phần nồi thịt, uống từng chén canh thật lớn.

Chờ sau khi bà ta ăn xong, mọi người mới tụ lại trầm mặc ăn bánh mì không mùi vị.

"Nồi canh kia nhìn qua có vẻ rất ngon." Tằng Như Quốc đối với bàn đồ ăn vừa rồi có chút luyến tiếc, "Thật sự không thể ăn sao?"

"Ai biết canh kia là nấu từ thịt gì." Đường Dao Dao không kiên nhẫn nói, "Kiên trì mấy ngày mà khó vậy sao, chờ về tới thế giới thực, ông muốn ăn cái gì cũng không ai cản."

"Vậy thi thể của cô bé kia đâu? Bị bà ta đem đi đâu rồi?" Hứa Hiểu Chanh nhỏ giọng hỏi, mũi cô giật giật vài cái, làm bộ lơ đãng đưa mắt nhìn nồi canh thịt trên bàn, "Nếu tìm được thi thể, canh này liền có thể ăn đúng không?"

Lâm Thu Thạch lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nghĩ thầm cô nương này cũng lạc quan thật, dù có tìm được thi thể, anh cũng không muốn nếm thử hương vị của cái nồi canh này. Ngửi thì thấy rất thơm nhưng ai cũng không thể nói rõ rốt cuộc nguyên liệu là gì.

"Tìm thử xem?" Đường Dao Dao nói, "Trước kia tôi còn tưởng rằng người có vấn đề là ba chị em sinh ba, hiện tại lại có cảm giác, người thật sự có vấn đề chính là mẹ của ba cô bé này."

"Không thì chúng ta cứ thử tìm thi thể xem sao?" Nguyễn Nam Chúc chợt đề nghị, "Dù sao nhà này cũng không lớn."

Thi thể của cô bé kia sau khi được quét dọn cũng không biết là đã bị ném đi đâu, cũng may nhà này không lớn, muốn tìm thấy hẳn là một việc rất dễ dàng.

"Vậy tìm thử đi." Đường Dao Dao đồng ý với lời đề nghị của Nguyễn Nam Chúc, "Đúng lúc chúng ta chưa từng lục soát qua nhà này, thuận tiện nhìn xem có thể có đầu mối mới hay không."

Vì thế đoàn người liền bắt đầu kiểm tra khắp nơi trong phòng. Nhà này cũng không lớn chỉ có ba phòng hai sảnh mà thôi. Phòng bếp là đối tượng kiểm tra quan trọng nhất, Lâm Thu Thạch tìm được một ít nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng bếp. Tất cả chỗ nguyên liệu nấu ăn này đều là đồ chay, hơn nữa nhìn qua cũng không được tươi cho lắm, chẳng trách đồ ăn làm ra lại có hương vị lạ như vậy.

Bên cạnh phòng bếp chính là WC, trong này cũng không có chỗ nào đặc biệt, thứ duy nhất tương đối hấp dẫn ánh mắt người nhìn chính là một cái bồn tắm thật lớn trong WC.

Bồn tắm có chút vết bẩn màu đen, nhìn có vẻ đã lâu không được sử dụng, Lâm Thu Thạch nhìn kỹ thì cảm giác vết bẩn màu đen đó có phần giống máu đã khô, nhưng lại không thể hoàn toàn chắc chắn đó là máu được.

Mọi người tìm một vòng, dường như đã đem mỗi một góc trong nhà đều bới ra hết rồi nhưng vẫn không tìm được túi đựng thi thể kia.

"Rốt cuộc là để chỗ nào chứ?" Đường Dao Dao nói, "Chẳng lẽ nơi này còn có phòng khác?"

Nguyễn Nam Chúc tự hỏi một lúc rồi đứng bật dậy đi vào phòng bếp. Đường Dao Dao nói: "Cô vào phòng bếp làm gì? Nơi nào cũng đã tìm....."

Ai ngờ Nguyễn Nam Chúc vào phòng bếp một lát, mọi người liền nghe được Nguyễn Nam Chúc nói: "Tìm được rồi."

Lâm Thu Thạch chạy nhanh vào, phát hiện Nguyễn Nam Chúc đang đứng trước tủ lạnh. Lúc này cánh cửa tủ lạnh đang mở rộng ra để lộ một cái túi màu đen.

Cái túi đó chính là cái mà ngày hôm qua người phụ nữ dùng để đựng thi thể của con gái bà ta sau khi quét dọn, lúc này nó đang được nhét đầy trong toàn bộ tủ lạnh.

"Thế mà lại đặt ở tủ lạnh." Đường Dao Dao cảm thấy có chút ghê tởm, "Tôi không bao giờ muốn ăn đồ bà ta làm nữa."

Nguyễn Nam Chúc duỗi tay đem cái túi màu đen kia từ tủ lạnh kéo ra.

Lâm Thu Thạch thấy thế liền hỏi: "Cô muốn làm gì?"

"Kiểm tra một chút." Nguyễn Nam Chúc cúi đầu, "Không phải mọi người muốn ăn thịt sao?"

Người từng nói qua bản thân muốn ăn thịt, Tằng Như Quốc ngượng ngùng cười: "Tôi cũng không phải nhất định phải ăn mới được...."

Nguyễn Nam Chúc không để ý đến ông ta, mở dây thừng đang cột cái túi ra, đem đồ vật bên trong lộ ra ngoài. Quả nhiên trong túi là thi thể của cô bé kia, thân xác bị chặt lung tung rối loạn, có vài chỗ thậm chí còn không thể nhìn ra rõ đó là bộ phận nào của cơ thể.

Nhìn đến những khối thịt máu me đó, biểu tình trên mặt Nguyễn Nam Chúc vẫn vô cùng bình tĩnh, cậu cẩn thận kiểm tra trong túi một chút rồi ngẩng đầu lên: "Không có thiếu mất khối thi thể quan trọng nào, ít nhất canh xương hầm không phải là dùng xương của con bà ta để nấu."

Mọi người: "...."

Đường Dao Dao cười gượng nhìn Nguyễn Nam Chúc: "Chúc Manh, cô cũng quá bình tĩnh rồi đó." 

Nguyễn Nam Chúc nói: "Không bình tĩnh thì đã chết lâu rồi." Cậu trầm tư một lát, "Bây giờ vấn đề là vì sao bà ta lại muốn giết chết con gái của chính mình."

"Ai biết được, có lẽ là bà ta điên rồi?" Đường Dao Dao bực bội nói, "Chúng ta vẫn nên cách xa bà điên đó một chút."

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc thuận miệng đáp.

Ngày hôm nay tất cả mọi người đều không ăn được gì nhiều, chỉ tùy tiện gặm mấy miếng bánh mì. Đến buổi tối cả đám đều bị đói đến uể oải ỉu xìu, thảm nhất chính là nồi canh thịt kia vẫn còn đang nằm trên bàn, tỏa ra từng đợt mùi hương dụ người.

Mọi người bỗng nghĩ đến dáng vẻ ăn canh của người phụ nữ đều có chút nhịn không được thèm nhỏ dãi, bèn sôi nổi tỏ vẻ bản thân có chút mệt mỏi liền đi ngủ trước.

Lâm Thu Thạch cũng đói bụng, gặm một cái bánh mì không rõ mùi vị liền quay về phòng nằm ở trên giường chuẩnị ngủ.

Nguyễn Nam Chúc nằm ở bên cạnh anh đột nhiên nói: "Anh có biết vì sao trước kia mỗi nhà đều sẽ sinh rất nhiều con không?"

Lâm Thu Thạch nói: "Không biết...."

Nguyễn Nam Chúc nghiên đầu qua, đem miệng dán đến gần bên tai Lâm Thu Thạch: "Bởi vì khi đó không có sản phẩm điện tử, bọn họ buổi tối không có việc gì làm ngoài làm tình."

Lâm Thu Thạch: "....."

Nguyễn Nam Chúc: "Anh xem chúng ta bây giờ....."

Lâm Thu Thạch bình tĩnh móc ra điện thoại của chính mình, tỏ vẻ anh vẫn có sản phẩm điện tử.

Nguyễn Nam Chúc: "Điện thoại của anh vậy mà vẫn còn pin sao?"

Lâm Thu Thạch: "Tôi mang theo cục sạc..."

Nguyễn Nam Chúc rơi vào im lặng, một lát sau thì ủy khuất lên tiếng: "Anh chỉ biết chơi điện thoại, không thèm trò chuyện với tôi."

Lâm Thu Thạch bị biểu tình của Nguyễn Nam Chúc làm cho hoảng hốt, có ảo giác như bản thân thật sự có một người bạn gái đáng yêu, mà lúc này cô bạn gái đáng yêu đó lại đang làm nũng với anh, oán trách anh không đủ nhiệt tình.

"Được rồi, anh muốn nói gì nào?" Lâm Thu Thạch đem điện thoại cất đi.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh đoán xem tối nay sẽ có người chết không?"

Lâm Thu Thạch sửng sốt, không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc sẽ đột nhiên nói một câu như vậy.

"Tôi cảm thấy sẽ có nha." Nguyễn Nam Chúc vươn tay ôm lấy eo Lâm Thu Thạch, nhẹ giọng nói, "Bởi vì trên trứng gà, đã dính máu tươi."

Lâm Thu Thạch rơi vào im lặng, bắt đầu tự hỏi hàm ý trong lời nói của Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc lại không chịu giải thích, chỉ dịu dàng nói: "Ngủ đi, ngày mai sẽ biết." Nói xong liền nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ say.

Nguyễn Nam Chúc ngủ ngon lành còn Lâm Thu Thạch thì lại không ngủ được. Căn phòng nhỏ hẹp này giống như một cỗ quan tài chật chội, nếu là người có chứng sợ bị giam cầm ở trong này nhất định sẽ cảm thấy không thở nổi.

Cũng may Lâm Thu Thạch không mắc phải loại bệnh này, nhưng anh vẫn có cảm giác không khỏe. Trời đã tối rồi, sương mù càng trở nên nồng đậm hơn, xuyên qua đám sương mù dày đặc đó hoàn toàn không thấy rõ cảnh vật xung quanh nữa. Tòa nhà thường ngày vẫn đứng sừng sững lúc này lại mang tới cảm giác cô độc trong màn đêm, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.

Đêm tối thật yên tĩnh, loại yên tĩnh này lại làm cho người ta có cảm giác an toàn, Lâm Thu Thạch hi vọng sự bình yên này có thể kéo dài đến sáng hôm sau.

Nhưng câu nói của Nguyễn Nam Chúc vào đêm qua thế mà lại trở thành lời tiên đoán.

Khoảng ba giờ sáng, Lâm Thu Thạch từ trong mộng tỉnh lại. Có một loại âm thanh khiến người nghe vô cùng không thoải mái xuyên vào tai anh.

Âm thanh đó như là tiếng vũ khí sắc bén đâm vào vách tường, nặng nề mà chói tai. Một tiếng, hai tiếng, âm thanh đó gần trong gang tấc, dường như Lâm Thu Thạch và nguồn gốc của âm thanh này chỉ cách nhau một vách tường.

Anh mở to mắt, nằm một lúc mới ý thức được bản thân thật sự không phải đang nằm mơ.

Nguyễn Nam Chúc còn đang ngủ, Lâm Thu Thạch có chút do dự có nên đánh thức cậu ta hay không, nhưng trong lúc anh đang chần chừ, tần suất của âm thanh kia bắt đầu nhanh hơn, hình như là người bên ngoài đã mất kiên nhẫn liền bắt đầu tăng tốc.

"Cộc" "Cộc" "Cộc", một tiếng rồi lại một tiếng, Lâm Thu Thạch vươn tay nhẹ nhàng đẩy đẩy Nguyễn Nam Chúc nói: "Nam Chúc, dậy dậy."

Nguyễn Nam Chúc mở mắt, ánh mắt cậu ta rất tỉnh táo, cứ như người vừa rồi ngủ say sưa quên trời quên đất kia không phải cậu ta: "Làm sao vậy?"

"Bên ngoài có tiếng động." Lâm Thu Thạch nói, "Hình như có người đang đục tường."

Nguyễn Nam Chúc nhìn về phía vách tường bên cạnh họ. Bởi vì là tòa nhà cũ, vách tường không dày nên âm thanh rất dễ dàng truyền qua. Cậu vươn tay nhẹ nhàng áp bàn tay lên vách tường, sau đó sắc mặt cũng dần thay đổi, nói: "Sau này lui lại một chút, cách vách tường này xa ra."

Lâm Thu Thạch gật đầu nhưng vẫn tò mò hỏi, "Làm sao vậy?"

"Bên ngoài có cái gì đó." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không biết được là gì."

Hai người bật đèn, nhờ vào ánh sáng trong phòng nhìn về phía vách tường vẫn đang tiếp tục phát ra âm thanh, từng chuỗi âm thanh liên miên không dứt.

Nếu chỉ là âm thanh thôi thì cũng không có gì để nói nhưng rất nhanh sau đó Lâm Thu Thạch liền hiểu lý do Nguyễn Nam Chúc kêu anh cách xa vách tường ra.

Vì lúc này trên vách tường không được rắn chắc cho lắm đang dần dần bị đục ra một cái lỗ nhỏ, từ trong đó chậm rãi vươn ra một cái dùi nhọn hoắt....

Bởi vì phòng quá nhỏ, mép giường của họ sát với vách tường, mũi dùi này vừa nhọn vừa dài, nếu anh vẫn đang nằm đó nó chắc chắn sẽ xuyên qua đầu anh. Lâm Thu Thạch thấy cảnh này thì lạnh cả người, nếu vừa nảy anh vẫn đang nằm đó thì có lẽ là đã chết ngay tại chỗ.

Cái dùi chọc vào rồi lại rút ra, dường như bởi vì không nhìn thấy máu tươi trên đó nên lại chọc vào thêm vài cái, sau khi toàn bộ đều không có máu thì người đó rốt cuộc cũng từ bỏ, thu hồi cái dùi sắc nhọn đó.

Âm thanh dần biến mất, Lâm Thu Thạch nói: "Đi rồi?"

Nguyễn Nam Chúc nhíu mày: "Chờ một chút."

"Để tôi nhìn xem." Lâm Thu Thạch đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, anh cong lưng, đưa mắt nhìn vào cái lỗ vừa mới bị đục kia, một cái nhìn này thiếu chút nữa đã đem linh hồn nhỏ bé của anh dọa chạy mất. Bên kia cái lỗ là một đôi mắt đen ngòm, trong mắt che kín tơ máu đỏ tươi đem lại cảm giác điên cuồng khiến người nhìn sợ hãi.

Đôi mắt kia cũng thấy được Lâm Thu Thạch, biết mình không thể giết được anh nữa nó liền biến mất.

Lâm Thu Thạch bị một màn này dọa đến đổ mồ hôi lạnh, thấp giọng mắng hai câu: "Đậu móe, bên ngoài rốt cuộc là người hay quỷ vậy?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Không biết, trước mắt đừng đi ra ngoài, chờ trời sáng rồi tính sau."

Lâm Thu Thạch giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán: "Ừm..." Tình huống vừa rồi đúng là giống y như phim kinh dị, anh ngàn vạn lần không nghĩ đến ở trong đó sẽ nhìn thấy một con mắt, còn cùng con mắt đó nhìn nhau một lúc nữa.

"Sao anh dễ tỉnh vậy?" Nguyễn Nam Chúc hỏi, "Âm thanh lúc nảy cũng không lớn mà."

"Thính giác của tôi rất tốt." Lâm Thu Thạch nói.

"Hình như đúng vậy thật." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lần nào cũng đều là anh tỉnh trước."

Lâm Thu Thạch thở dài, lại liếc mắt nhìn cái lỗ một lần nữa, "Cũng may là tỉnh sớm." Bằng không hiện tại đầu anh đã có thêm một cái lỗ.

Ngay lúc anh đang thở phào một hơi liền nghe thấy tiếng cộc cộc cộc vang lên một lần nữa, chỉ là vị trí xuất hiện âm thanh dường như xa hơn một chút, giống như là đang đục tường của phòng những người khác.

"Đậu moá, hắn còn chưa từ bỏ sao." Lâm Thu Thạch mắng, "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Đi báo cho bọn họ biết không?"

 Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch: "Anh ở trong phòng đợi tôi, tôi đi xem rốt cuộc là thứ gì."

Lâm Thu Thạch nói: "Cùng nhau đi, xảy ra chuyện gì thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Anh không sợ à?"

Lâm Thu Thạch: "Không phải còn có anh sao?"

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn, anh nói: "Anh có biết, bộ dạng toàn tâm toàn ý tin tưởng người khác này của anh rất mê người không?"

Lâm Thu Thạch sửng sốt: "Cái gì?"

Nguyễn Nam Chúc: "Thôi, không có gì."

Hai người đi đến bên cạnh cánh cửa, mở ra, cửa sắt phát ra tiếng kẽo kẹt vô cùng chói tai, âm thanh này vừa vang lên, tiếng đục tường bên ngoài lập tức ngừng lại. Nguyễn Nam Chúc đi ra ngoài trước, Lâm Thu Thạch đi theo ngay phía sau anh ta. Trên hành lang không có đèn, một mảnh tối đen, Lâm Thu Thạch mở đèn pin trên điện thoại để chiếu sáng, hướng ánh sáng về phía trước để nhìn đường. Cũng may hành lang không dài, đứng cuối hành lang có thể chiếu sáng mọi thứ. Lâm Thu Thạch nhớ rõ tiếng động phát ra từ phía bên phải liền đi về bên phải hai bước.

"Từ từ." Nguyễn Nam Chúc đột nhiên kéo Lâm Thu Thạch lại, "Chỗ đó có người."

Lâm Thu Thạch nhìn qua phía mà Nguyễn Nam Chúc chỉ, quả nhiên phát hiện một bóng người đang ngồi xổm trong góc, anh nhìn kỹ thì ngạc nhiên nói: "Đây không phải là một trong ba chị em sinh ba sao?"

"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cô bé, em đang làm gì vậy?"

Bóng người ngồi trong góc chậm rãi đứng dậy, cô bé mặc trên người một bộ váy đáng yêu, tóc cột thành kiểu sừng dê cũng đáng yêu không kém, mặt không biểu cảm đi về phía Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc.

"Em ngủ không được." giọng nói cô bé trước mặt mang theo sự non nớt của trẻ con, em đi tới trước mặt Lâm Thu Thạch, ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Em ngủ không được."

"Mau về phòng thôi nào." Lâm Thu Thạch nói, "Khuya rồi, bên ngoài không an toàn."

Cô bé nghe vậy lại đưa mắt nhìn vị trí nhà mình một cái, cuối cùng không nói gì, xoay người đi về phía nhà mình.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đứng đó nhìn cô bé lần nữa biến mất trong bóng tối.

"Là cô bé đó sao?" Lâm Thu Thạch nghi hoặc nói, "Vì sao con bé lại muốn làm như vậy...."

Nguyễn Nam Chúc mím môi: "Trên người và trên đầu cô bé đều không có bột phấn." Ý là, cô bé vừa không phải Tiểu Thập, cũng không phải Tiểu Thổ, mà là người đã bị chặt thành mấy khối, cô bé đã chết, Tiểu Nhất.

Lâm Thu Thạch: "....Có lẽ là hai đứa tắm rửa thay quần áo mới rồi?"

Nguyễn Nam Chúc trào phúng cười cười: "Hy vọng là vậy."

.........

Vì chuyện đó mà nửa đêm còn lại Lâm Thu Thạch đều không ngủ được.

Nguyễn Nam Chúc thì thoải mái hơn nhiều, ôm chặt Lâm Thu Thạch  vào trong lòng, ngủ đến vô cùng ngon ngọt, thậm chí buổi sáng còn lười không muốn dậy.

"Em bị té, muốn Thu Thạch ôm ôm hôn hôn mới dậy được." Nguyễn Nam Chúc bò lê bò lết trên giường.

Lâm Thu Thạch đối mặt với sự làm nũng của Nguyễn Nam Chúc tỏ ra cực kì đau khổ, nói: "Anh hai à, anh đừng dùng khuôn mặt này làm nũng được không?" 

Nguyễn Nam Chúc: "Tại sao, anh không thích Manh Manh nữa sao?" Mang lên một vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, đôi mắt to long lanh nước không ngừng chớp chớp:  Đúng là một diễn viên có tâm với nghề.

Lâm Thu Thạch nói: "Manh Manh, đứng lên."

Nguyễn Nam Chúc: "....."

Dù sao cũng phải ở trên giường lăn lộn một hồi hai người mới cọ tới cọ lui đưa nhau đi rửa mặt. Trong lúc rửa mặt, diễn viên Nguyễn Nam Chúc còn chưa diễn đủ, dựa vào trên người Lâm Thu Thạch nói: "Lâm Lâm à, tối qua anh thật lợi hại nha."

Lâm Thu Thạch còn chưa mở miệng, câu này đã bị Tằng Như Quốc đang đánh răng bên cạnh nghe được, ánh mắt ông ta liền trở nên mờ ám nói một câu: "Thanh niên đúng là khỏe mạnh."

Lâm Thu Thạch nghiến răng nghiến lợi: "Tôi lợi hại như thế nào?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đáng ghét, cứ nhất định phải ép người ta nói rõ ràng ra sao?"

Lâm Thu Thạch thiếu chút nữa đã cắn gãy cái bàn chải đánh răng trong miệng. 

Sáng hôm nay, bữa sáng lại biến thành bánh mì không mùi vị, nhưng trải qua sự việc ngày hôm qua, mọi người đều cảm thấy bánh mì là tốt rồi.... Ít nhất nguyên liệu nấu ăn không phải là thứ gì đó kỳ quái.

"Tôi phải nói cho mọi người biết một việc." Lúc ăn cơm, Đường Dao Dao nhỏ giọng nói, "Trước lúc ăn cơm tôi có nhìn qua tủ lạnh một chút, thi thể bên trong không thấy đâu nữa."

"Không thấy?" Hứa Hiểu Chanh trợn tròn mắt, "Không thấy nữa nghĩa là..... Chẳng lẽ cơm trưa lại có thịt à?"

Nhắc đến thịt, dạ dày của mọi người lại biểu tình.

"Nói không chừng là hiểu nhầm thì sao?" Đường Dao Dao nói, "Hôm qua chúng ta đã kiểm tra cái túi thi thể đó, cái xác cũng không thiếu lạng nào mà?"

"Ai biết được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chẳng lẽ cô biết rõ thiếu một hai miếng thịt sao?"

Nói đến đây, chị em sinh đôi cũng vừa lúc đi ra từ phòng ngủ.

Lâm Thu Thạch như đang nghĩ đến việc gì đó, anh đứng dậy giả vờ đi lấy điều khiển TV, nhân lúc đi ngang qua hai chị em sinh đôi liền dùng ánh mắt liếc qua người hai cô bé.

Ngay sau đó một sự việc không thể tưởng tượng đã xảy ra, hai cô bé, một bé trên vai có bột phấn, một bé trên tóc có bột: Vậy đứa bé ngày hôm qua anh và Nguyễn Nam Chúc thấy là ai? Còn cái người đục tường kia nữa, chẳng lẽ thật sự là Tiểu Nhất đã chết kia?

Nghĩ đến đống thịt nát của cái xác trong tủ lạnh, yết hầu của Lâm Thu Thạch không ngừng chuyển động.

Nguyễn Nam Chúc thông qua ánh mắt hỏi có chuyện gì, Lâm Thu Thạch hơi lắc đầu, nói với Nguyễn Nam Chúc những gì anh thấy.

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy cũng không kinh ngạc, chỉ bình tĩnh cười cười, nói: "Bánh mì hôm nay ngon thật."

"Bánh mì mỗi ngày đều như vậy mà?" Đường Dao Dao không vui nói.

"Tất nhiên là không giống." Nguyễn Nam Chúc nói, "Bữa ăn cuối cùng trước kia chết tất nhiên là ngon hơn rồi."

__________

4518 chữ, 16 giờ 06 phút ngày 24 tháng 9 năm 202

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com