Edit Hoan Kinh Van Hoa Chet Choc
Phía sau cánh cửa thang máy là lầu một với ánh sáng ảm đạm, cũng giống với mọi khi. Nhưng mà trong không khí tràn ngập một mùi tanh nhàn nhạt thuộc về máu tươi như đang nhắc nhở Lâm Thu Thạch rằng mọi chuyện không hề đơn giản như những gì anh nghĩ.Lâm Thu Thạch nâng chân đi về phía trước, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi ra ngoài chung cư nhưng mà khi anh đi qua một chỗ ngoặc thì lại nhìn thấy ba cô bé mặc váy lớn lên giống nhau như đúc. Các bé đang vây quanh một cái bánh sinh nhật thật lớn, trên bánh cắm đầy những ngọn nến màu đỏ, dường như bánh kem sắp tan ra, không ngừng nhiễu xuống những giọt chất lỏng màu đỏ, đó đúng là thứ phát ra mùi tanh mà Lâm Thu Thạch ngửi thấy. Mà chuyện đáng sợ nhất chính là trên đỉnh cái bánh kem có đặt cái đầu của một người phụ nữ, đôi mắt cô ta vẫn mở to như cũ, ẩn chứa sự không cam lòng, thậm chí còn chớp chớp mắt khi nhìn Lâm Thu Thạch.
Cảnh tượng vô cùng quái đản này làm người nhìn sởn tóc gáy, Lâm Thu Thạch nhìn thấy bọn họ liền nhớ tới cánh cửa có manh mối là "Con chim Fairha" mà anh đã từng vượt qua. Không có gì để nghi ngờ, bọn họ chính là mấy chị em sinh ba mà Lâm Thu Thạch từng gặp ở trong cánh cửa đó......Ba chị em đứng ở cửa, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, trên khuôn mặt của các bé dần hiện ra một nụ cười cứng đờ, trong miệng bắt đầu hát ra bài chúc mừng sinh nhật. Trong đó có một cô bé, chậm rãi nâng tay lên, chỉ chỉ trên đỉnh đầu, sau đó hỏi: "Anh trai à, anh không muốn ăn bánh kem cùng bọn em sao?"Lâm Thu Thạch nghe cô bé hỏi chuyện, không dám trả lời, anh nhanh chóng xoay người, hướng về phía một con đường khác mà đi.
Cũng may ba chị em sinh ba kia chỉ nhìn anh rời đi, không có ý định đuổi theo.Lâm Thu Thạch chạy như bay, chỉ trong chớp mắt đã tới cửa, nhưng ngay khi anh sắp bước ra ngoài thì nhớ tới động tác của một trong ba chị em, dường như cô bé đã chỉ lên đỉnh đầu ---- động tác này là có ý gì, chẳng lẽ trên trần nhà có thứ gì đó?
Nói thật, dưới tình hình như vậy, ngẩng đầu mà có thấy cả bầu trời hoa cũng không thể làm người ta vui sướng nói, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn lấy điện thoại, mở đèn pin điện thoại ra, chậm rãi ngẩng đầu, đem nguồn sáng trong tay hướng về phía trần nhà. Động tác của anh rất chậm, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để xoay người chạy đi bất cứ lúc nào, nhưng nhanh chóng anh nhẹ nhàng thở ra vì trên trần nhà rỗng tuếch, không có thứ gì cả-----Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh này, cất điện thoại đi, thở ra một hơi sau đó nâng bước đi ra ngoài, nhưng ngay khi Lâm Thu Thạch muốn bước ra ngoài hành lang thì có một loại cảm giác tràn ngập nguy cơ chợt nổi lên trong lòng anh. Lâm Thu Thạch theo phản xạ có điều kiện mà dừng lại trong giây lát, ngay lúc này, có một thi thể trực tiếp rơi xuống từ trên mái nhà, thẳng tắp nện xuống trước mặt Lâm Thu Thạch, nghĩa là, nếu lúc nảy anh không dừng lại mà trực tiếp đi ra ngoài thì có khi sẽ bị thi thể này đè trúng.
Thi thể rơi xuống từ trên lầu cao, trực tiếp bị va đập đến dập nát, cái đầu như quả dưa hấu rơi từ trên cao xuống, tan tác không toàn vẹn, nhưng từ quần áo và thứ người này cầm trong tay thì đây rõ ràng chính là người đàn ông cầm rìu bổ vào cửa nhà Lâm Thu Thạch, chỉ là không biết vì sao hắn lại rơi từ trên lầu xuống đây.Lâm Thu Thạch đi vòng qua thi thể của hắn, nhanh chóng bước ra khỏi khu chung cư, anh đạp lên con đường sỏi đá, quay đầu liếc mắt nhìn khu chung cư phía sau một cái. Ai ngờ lại nhìn thấy trên vách tường bên ngoài chung cư thế mà lại có một người đang nằm bò trên đó, người nọ chậm rãi bò từ trên cao xuống, hoàn toàn làm lơ sức hút của trái đất, dựa vào ánh đèn tối tăm từ hành lang, Lâm Thu Thạch miễn cưỡng thấy được người đang bò trên tường đó.... chính là Vương Tiêu Y với cái đầu đã bị chém thành hai nửa. Vương Tiêu Y trên vách tường chậm rãi bò tới chỗ thi thể của Trình Văn sau đó đem mặt vùi vào trong thi thể của Trình Văn, bắt đầu gặm cắn nhai nuốt, giống như một con dã thú đang kiếm ăn.
Lâm Thu Thạch chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, cũng không biết là do thời tiết quá nóng bức hay là những chuyện vừa xảy ra quá kích thích mà bây giờ toàn thân anh đều là mồ hôi, từng giọt nước theo cằm rơi xuống đất, Lâm Thu Thạch đi trong tiểu khu, nhìn những cảnh sắc chung quanh, trong lúc nhất thời có hơi mê mang, anh cảm thấy nơi này không có bất cứ chỗ nào đủ an toàn, cho dù là chỗ nào cũng đều đã bị bóng tối bao phủ, đều có khả năng xuất hiện bóng dáng của quái vật.
Lâm Thu Thạch hướng tới cửa tiểu khu nhưng lại thấy được có hai bóng người đang đứng ở cửa, Lâm Thu Thạch thấy được khuôn mặt của họ, thậm chí còn nhớ rõ tên của bọn họ -----Hùng Tất và Tiểu Kha. Bọn họ đúng là hai người mà Lâm Thu Thạch đã từng gặp qua ở cánh cửa thứ nhất.
Dường như Hùng Tất và Tiểu Kha cũng thấy được Lâm Thu Thạch, từ xa đã vẫy vẫy tay về phía anh, nói: "Mau tới đây, mau tới đây!"Bước chân của Lâm Thu Thạch có hơi chần chừ, anh không xác định được hai người xuất hiện ở chỗ này rốt cuộc là người hay quỷ."Là Bạch Khiết kêu chúng tôi tới đây đón anh đó." Tiểu Kha từ xa la lên, "Chỗ anh đang ở quá nguy hiểm, Bạch Khiết muốn chúng tôi mang anh đi ----"Lâm Thu Thạch nhăn mày lại, nhìn thoáng qua phía sau lưng mình, bóng dáng của Trình Văn và Vương Tiêu Y đều đã biến mất trong bóng đêm, nhưng toà chung cư đen như mực lại vẫn làm cho người ta cảm nhận được một loại bất an dày đặc. Lâm Thu Thạch đi tới trước mặt bọn họ, nhưng cũng không đến quá gần.
"Là Bạch Khiết kêu hai người tới đón tôi?" Lâm Thu Thạch hỏi Tiểu Kha."Đúng vậy." Tiểu Kha nói, "Cô ấy sợ anh xảy ra chuyện, cố ý kêu chúng tôi tới đây.""Vậy bây giờ cô ấy đâu?" Lâm Thu Thạch hỏi."Cô ấy? Bây giờ cô ấy đang ở trong nhà của chính mình chờ chúng ta qua đó." Tiểu Kha trả lời, "Mau lên xe đi, chúng tôi sẽ chậm rãi giải thích cho anh khi ở trên xe." Nói xong, cô ta liền kéo cửa xe trước mặt ra, ý bảo Lâm Thu Thạch nhanh chóng đi vào.Lâm Thu Thạch đi tới trước cửa xe, nhìn thoáng vào bên trong.
Tiểu Kha đứng ở phía sau vẫn tiếp tục thúc giục, dường như vô cùng sốt ruột, Lâm Thu Thạch chợt chú ý tới cái gì đó, bước chân vốn dĩ sắp bước vào xe của anh đột nhiên dừng lại."Anh làm sao vậy?" Tiểu Kha hỏi, "Thứ kia sắp tới rồi, đừng lãng phí thời gian nữa.""Nếu hai người là do Bạch Khiết nhờ tới đây đón tôi, vậy hẳn là hai người biết tên thật của em ấy đúng không?" Lâm Thu Thạch thu chân lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất còn đôi chân thì đang chậm rãi lui về phía sau.Tiểu Kha nhíu mày: "Tôi biết tên thật của cô ấy, chỉ là không thể nói ở đây, sẽ bị những thứ khác nghe được, anh nhanh lên....." Cô ta nhìn bước chân đã dừng lại của Lâm Thu Thạch, giọng nói càng ngày càng trở nên táo bạo, cuối cùng giống như là đang gào rống vậy, "Tôi nói anh mau lên xe, không còn thời gian đâu!!"Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh này liền xoay người chạy, làm lơ tiếng hét của Tiểu Kha và Hùng Tất, Tiểu Kha chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thu Thạch rời đi, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương, mà ngay khi Lâm Thu Thạch vừa xoay người trở lại tiểu khu thì một bóng dáng thật lớn đã xuất hiện ở phía bên kia con đường.
Đó là một người phụ nữ cao lớn, thân hình của cô ta rất quái dị, trong tay còn kéo theo một cái rìu dài, chậm rãi đi tới chỗ Tiểu Kha và Hùng Tất.Tiểu Kha và Hùng Tất mang vẻ mặt vừa hoảng sợ lại tuyệt vọng, hai người hoảng loạn chạy lên xe ngồi, muốn khởi động xe để rời khỏi nơi này, nhưng cái xe vốn có dáng vẻ bình thường, vào lúc này lại biến thành xe bằng giấy, hai người ngồi ở bên trong đương nhiên là không thể rời đi.Người phụ nữ đi tới trước mặt hai người, nâng tay lên, giơ cái rìu trong tay lên cao, sau đó bổ mạnh xuống, trực tiếp chém Tiểu Kha thành hai nửa.Hùng Tất là người thứ hai, hai người bọn họ đều bị chặt làm đôi, trong miệng phát ra tiếng kêu thê thảm nhưng mãi mà không tắt thở, nằm trên đất không ngừng giãy giụa.Lâm Thu Thạch trốn trong một góc của tiểu khu nhìn thấy tất cả, anh duỗi tay che kín miệng mình, sợ tiếng hít thở dồn dập của mình sẽ khiến cho người phụ nữ cao lớn bên ngoài chú ý tới. Con quái vật này chính là cái tượng thần biến thành quái vật trong cánh cửa thứ nhất mà Lâm Thu Thạch gặp trong cái miếu thần kia. Sau khi cô ta chém chết Hùng Tất và Tiểu Kha thì ánh mắt dạo một vòng xung quanh, không phát hiện Lâm Thu Thạch liền cầm rìu xoay người rời đi.
Hùng Tất và Tiểu Kha bị chém thành hai nửa thế mà lại không có chết đi, bọn họ nằm trên đường lớn rên rỉ, trong miệng Tiểu Kha phát ra những tiếng mắng ác độc, dường như là đang nguyền rủa Lâm Thu Thạch đủ kiểu.Lâm Thu Thạch cũng không biết lúc ấy, sau khi mình rời đi thì hai người Hùng Tất và Tiểu Kha ở bên trong cánh cửa đó sẽ có kết cục gì, nhưng từ những kinh nghiệm mà anh tích luỹ được từ xưa đến nay thì có lẽ hai người này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, mà chính là cái loại người cũ cố ý lôi kéo làm quen người mới với mưu đồ bất chính. Có điều tương đối may mắn chính là Lâm Thu Thạch đã gặp Nguyễn Nam Chúc, cho nên mới tránh thoát một kiếp. Còn cuối cùng bọn họ đã gặp phải chuyện gì ở trong cánh cửa đó, Lâm Thu Thạch cũng không rõ ràng lắm.....Vừa rồi anh phát hiện Tiểu Kha có chỗ dị thường là bởi vì dưới ánh đèn đường, anh chỉ thấy mỗi cái bóng của mình phản chiếu trên mặt đất. Mà ánh đèn chiếu lên người Tiểu Kha và Hùng Tất lại không làm họ hiện ra cái bóng nào, chuyện này làm cho Lâm Thu Thạch cảm thấy không ổn, vì thế anh liền quyết đoán xoay người rời đi, tránh được một kiếp.Giờ phút này, Lâm Thu Thạch đã mơ hồ hiểu được được ý nghĩa của hai chữ "Vô giải" trên tờ manh mối. Cánh cửa này "Không thể giải thích" là bởi vì đường sống ẩn nấp trong cánh cửa này có khả năng chính là một chi tiết nho nhỏ nào đó. Đương nhiên, có thể phát hiện ra hay không đều là dựa vào vận khí của chính mình.Lâm Thu Thạch đứng trong tiểu khu, trong lúc nhất thời lại không biết chính mình nên đi tới đâu, nhưng anh biết bản thân phải rời đi, bởi vì tiếng hát chúc mừng sinh nhật kia đang càng ngày càng vang dội, cũng càng ngày càng tới gần anh.
Vì thế Lâm Thu Thạch đứng lên, chậm rãi đi ra tiểu khu, đến khi anh quay đầu nhìn lại thì thật sự nhìn thấy ba chị em kia đang đẩy bánh sinh nhật đi về phía anh, cái đầu trên bánh kem đang chậm rãi xoay vòng, hướng ánh mắt oán độc về phía anh.Lâm Thu Thạch cũng đã tạo thành thói quen khi bị mấy ánh mắt như vậy nhìn rồi, anh mang vẻ mặt vô cảm nhìn lại cái đầu đó, nhân tiện còn tặng kèm một ánh mắt khinh bỉ.
Ba chị em thế mà lại vui vẻ tới mức cười vang, các cô bé đứng ở cửa tiểu khu, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Thu Thạch biến mất trong bóng tối ở cuối con đường thì nhón mũi chân lên để hôn vào cái đầu trên bánh kem một cái, vô cùng vui vẻ kêu một tiếng mẹ ơi.Lâm Thu Thạch đi trên đường lớn, xung quanh chỉ có đèn đường tối tăm chiếu sáng cho con đường dưới chân anh.
Vốn dĩ là một nơi tràn ngập hơi thở sinh hoạt nhưng những căn nhà, cửa hàng bây giờ đều đã đóng cửa, cứ như nơi này đang là một thế giới khác, chỉ có khủng bố và tử vong có thể ập xuống bất cứ lúc nào.Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm điện thoại của mình một lát, anh rất muốn gọi lại cho Nguyễn Nam Chúc, hỏi cậu thế nào rồi, nhưng lại sợ bên phía Nguyễn Nam Chúc đang là thời khắc quan trọng, nếu đúng lúc đó mà mình gọi qua thì sẽ hại chết Nguyễn Nam Chúc.Sau một hồi tự hỏi, Lâm Thu Thạch đã gửi cho Nguyễn Nam Chúc một cái tin nhắn, hỏi cậu thế nào rồi.Một lát sau bên kia mới trả lời cho Lâm Thu Thạch một câu: Em đang cùng mấy thứ kỳ quái chơi trốn tìm nè.Tuy rằng lời này nghe có vẻ nhẹ nhàng vui vẻ nhưng trong những từ ngữ này có ẩn chứa sát khí, Lâm Thu Thạch cười khổ: Chơi trốn tìm? Đó là cánh cửa thứ mấy của em?Nguyễn Nam Chúc: Cửa thứ hai.
Lâm Thu Thạch: Manh mối là cái gì?
Nguyễn Nam Chúc: Manh mối là.....Chơi trốn tìm.
Lâm Thu Thạch: "......." Chỉ vài chữ ngắn ngủi này thôi nhưng cũng đủ làm phía sau lưng anh nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, thậm chí cảm xúc cũng trở nên có hơi nôn nóng, bây giờ anh rất muốn đi tới bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, nhưng hiển nhiên bây giờ rất khó thực hiện được mong ước này, Lâm Thu Thạch giơ tay nhìn đồng hồ, hiện tại là hai giờ sáng, cách hừng đông còn ít nhất ba đến bốn tiếng.Cô ta tìm tới rồi, trước đó em còn chưa kịp nói, bảo bối, em yêu anh ----- đây là tin nhắn cuối cùng mà Nguyễn Nam Chúc gửi cho Lâm Thu Thạch trong đêm nay.Lâm Thu Thạch nhìn nội dung tin nhắn, lo lắng trong lòng dâng cao tới cực điểm, nhưng anh vừa không biết bây giờ Nguyễn Nam Chúc đang ở đâu, vừa không biết rốt cuộc cậu đang trải qua chuyện gì. Lúc này anh bỗng cảm thấy bản thân thật vô dụng, cái gì cũng không làm được.Lâm Thu Thạch đi thẳng về phía trước theo con đường lớn, con đường này cứ như không có điểm cuối, mãi đến khi Lâm Thu Thạch đi tới một cái ngã tư. Từ rất xa, Lâm Thu Thạch đã nhìn thấy giữa ngã tư có một người đang ngồi xổm, người nọ đưa lưng về phía anh, đang cúi đầu đốt cái gì đó trong chậu than trước mặt.
Lâm Thu Thạch nhìn người này, không dám đi tới quá gần, anh đứng quan sát từ xa thì phát hiện người này đang đốt tiền âm phủ dùng cho người chết.
Tiền giấy bị đốt thành tro tạo thành khói bay thành vòng tròn trong bầu trời đen như mực. Bởi vì phải vào cửa nên Lâm Thu Thạch đã học không ít truyền thuyết dân gian, anh biết khói sau khi đốt tiền giấy cũng có chút ý nghĩa, ví dụ như khi thành vòng xoáy tròn như vậy nghĩa là người dưới kia đã nhận được số tiền này.....Lâm Thu Thạch chần chờ nhìn hình ảnh trước mặt, đang suy nghĩ có nên xoay người đi về hay không thì lại nghe thấy tiếng bước chân làm người ta sởn tóc gáy truyền đến từ phía sau lưng. Lâm Thu Thạch quay đầu, cách bóng đêm đen như mực, nhìn tới thân ảnh cao lớn của một người đang đi ở cuối con đường kia, cái bóng dáng đó đứng ngược sáng cho nên không thể nhìn thấy rõ lắm, nhưng từ hình dáng của nó thì đó rõ ràng chính là nữ quỷ vừa chém Hùng Tất và Tiểu Kha thành hai nửa.
Xung quanh đây đều trống rỗng, không có bất cứ chỗ nào để trốn tránh, Lâm Thu Thạch rơi vào đường cùng đành phải tiếp tục đi về phía trước, dựa vào vách tường muốn đi qua ngã tư trước mặt.Anh vừa đi vừa quan sát cái người đang ngồi ở giữa ngã tư đốt vàng mã, người này hẳn là anh cũng đã từng gặp qua, chỉ là bởi vì thời gian cách qua xa cho nên anh không thể nhớ rõ. Ngay khi Lâm Thu Thạch sắp đi qua khỏi ngã tư thì thấy ông lão đang đốt vàng mã đó đem tay mình cho vào chậu than, tiếp đó, thân thể của ông ta nhanh chóng trở nên khô quắt, Lâm Thu Thạch nghe được vài chữ rất nhỏ phát ra từ trong miệng ông ta, ông ta nói: "Người chết, người chết..... Chỉ có người chết mới có thể trốn thoát." Ông ta nói xong lời này, cả người liền lập tức biến thành một khối than đá, mà quái vật phía sau dường như cũng ngửi thấy hơi thở không bình thường từ chỗ này, bước chân trở nên nhanh hơn hẳn.Thân hình của con quái vật rất lớn, trong tay kéo theo cây rìu, thỉnh thoảng cây rìu đó sẽ va chạm vào mấy cục đá trên đường, phát ra tiếng động khí kim loại và đá ma sát vào nhau.Lâm Thu Thạch không dám dừng lại ở chỗ này, anh chạy về phía trước, anh chạy như điên nhưng cũng không quên phải quan sát hoàn cảnh xung quanh mình, nhờ đó anh phát hiện hoàn cảnh xung quanh đã xuất hiện một ít biến hoá.
Trước cửa hàng có treo lên một ít đèn lồng và vòng hoa màu trắng, nhìn cực kì giống nghi thức để tang.Mà thứ làm cho Lâm Thu Thạch phải dừng chân lại chính là những cái quan tài màu đen đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh đường, cứ như vậy mà chắn ngang con đường lớn.Quái vật phía sau hình như cũng đã phát hiện ra Lâm Thu Thạch, đang đi về phía anh, nếu dựa theo tốc độ bình thường thì không quá vài phút nữa Lâm Thu Thạch sẽ bị bắt.Lâm Thu Thạch thở hổn hển, nhìn chằm chằm những cái quan tài màu đen, trong đầu nảy ra một ý nghĩ điên cuồng. Anh biết lúc này không thể do dự liền trực tiếp xoay người đi tới trước một cái quan tài, duỗi tay dùng sức đẩy nắp quan tài ra.
Vốn dĩ Lâm Thu Thạch cho rằng quan tài này là trống không, ai ngờ sau khi đẩy ra mới phát hiện trong cái quan tài này thế mà lại có một khối thi thể, dáng vẻ của thi thể có hơi quen mắt, dường như đã từng gặp qua ở đâu đó nhưng Lâm Thu Thạch không có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy, anh cắn răng một cái rồi trực tiếp đi vào, sau đó đem nắp quan tài khép lại."Cộp..... Cộp..... Cộp...." Cách một lớp ván gỗ quan tài, Lâm Thu Thạch nghe được tiếng bước chân của con quái vật càng ngày càng gần, cuối cùng hình như đã dừng lại ở xung quanh anh, cái mũi cô ta không ngừng khịt khịt như muốn tìm ra hướng đi của con mồi mà mình đang truy đuổi từ mùi hương trong không khí.Nhưng mà dường như có mùi vị gì đó đang làm nhiễu loạn khả năng tìm kiếm của cô ta, quái vật thấp giọng kêu ra một tiếng, ngay sau đó là tiếng động dần dần đi xa.Lâm Thu Thạch nằm ở trong quan tài, biểu cảm trên mặt là một mảnh chết lặng, thi thể nằm bên cạnh anh dường như vừa mới chết thôi, da thịt vẫn mềm mại, thậm chí còn hơi hơi mang theo một chút độ ấm. Trong lòng Lâm Thu Thạch không ngừng niệm đừng trách tôi, đừng trách tôi, mãi đến sau khi âm thanh bên ngoài biến mất rồi, anh đang chuẩn bị giơ tay để nâng nắp quan tài lên thì lại cảm thấy cổ tay mình đột nhiên bị một cái tay khác trực tiếp bắt lấy.
"!!!" Khi Lâm Thu Thạch bị nắm lấy thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng nhưng miệng anh bị một bàn tay khác che kín làm giọng anh bị nghẹn lại trong cổ họng."Còn chưa đi đâu." Thi thể bên cạnh thế mà lại mở miệng, tuy rằng giọng rất nhỏ nhưng sau khi nghe được giọng nói này Lâm Thu Thạch đã trợn tròn cả mắt ----- bởi vì giọng nói này anh có quen biết, đó chính là giọng của Lê Đông Nguyên!!Quan tài quá tối, Lâm Thu Thạch không thể nhìn thấy cái gì cả, anh bị thi thể có giọng nói giống Lê Đông Nguyên nằm ở bên cạnh nắm chặt, trái tim mãnh liệt nhảy lên, đúng là cứ như trái tim muốn trực tiếp nhảy ra khỏi cổ họng."Còn chưa đi đâu." Người bên cạnh lại nói một câu, Lâm Thu Thạch mơ hồ hiểu ra ý của anh ta, không hề dùng sức giãy giụa nữa.Yên tĩnh giằng co khoảng hơn mười phút sau, Lâm Thu Thạch nghe được tiếng một người phụ nữ phẫn nộ rít gào, tiếng kêu này dường như chỉ cách quan tài một lớp gỗ mỏng, có thể nghĩ tới thứ này cách quan tài của Lâm Thu Thạch vô cùng gần, thậm chí là ở ngay bên cạnh anh, nếu vừa nảy Lâm Thu Thạch bò ra khỏi quan tài để đi ra ngoài thì có lẽ lúc này đã giống như Hùng Tất và Tiểu Kha, trực tiếp bị chém chết.Tiếp đó giọng của người phụ nữ dần dần đi xa, thi thể bên cạnh Lâm Thu Thạch cũng buông lỏng tay, Lâm Thu Thạch dùng sức đẩy cái nắp quan tài trên đỉnh đầu của mình ra, lần này cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nằm bên cạnh ---- đúng là Lê Đông Nguyên vốn đã chết."Đã lâu không gặp nha." Lê Đông Nguyên cong khoé mặt, lộ ra một nụ cười tươi với Lâm Thu Thạch.Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, cứ như đang muốn dùng ánh mắt trừng ra một bông hoa trên mặt anh ta vậy.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Lê Đông Nguyên cũng ngồi dậy khỏi quan tài, sửa sang đầu tóc của chính mình, "Tôi vừa mới cứu cậu đó, cậu không cảm ơn tôi à?"Lâm Thu Thạch: "Rốt cuộc anh là...."
"Người chết." Tuy rằng Lâm Thu Thạch chưa nói xong nhưng Lê Đông Nguyên cũng đã đoán được anh muốn nói cái gì, cười haha lên nói, "Tôi là người chết."Lâm Thu Thạch chần chờ nhìn anh ta, Lê Đông Nguyên lại vươn tay ra nắm lấy tay Lâm Thu Thạch rồi đem tay anh ấn lên vị trí trái tim của mình, quả nhiên, nơi đó là một mảnh yên tĩnh, không thể cảm nhận được bất cứ nhịp tim nào.
"Anh thật sự đã chết?" Lâm Thu Thạch duỗi tay lau mặt, nói, "Vậy vì sao anh lại xuất hiện ở đây? Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?"Lê Đông Nguyên nghe Lâm Thu Thạch hỏi chuyện, nhưng chỉ cười mà không nói, anh ta chỉ chỉ bầu trời, nói: "Còn rất lâu nữa trời mới sáng, cậu có muốn ngủ thêm một chút không?"Lâm Thu Thạch: "Ngủ ở đâu? Trong quan tài?"
Lê Đông Nguyên nói: "Quan tài cũng an toàn hơn nhiều so việc cậu cứ chạy loạn khắp nơi ở chỗ này."Lâm Thu Thạch còn muốn nói cái gì nữa nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân, lần này không cần Lê Đông Nguyên ra tay, anh đã tự mình thuận tay kéo nắp quan tài lại.
Trong bóng đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thu Thạch có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, anh muốn hỏi tình huống của Lê Đông Nguyên bây giờ rốt cuộc là như thế nào nhưng có vẻ như Lê Đông Nguyên không muốn trả lời những câu hỏi như vậy cho lắm."Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì." Lê Đông Nguyên nói, "Nhưng rất tiếc là tôi không thể trả lời, vì chính bản thân tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."Lâm Thu Thạch hỏi: "Anh còn nhớ bản thân chết như thế nào không?"
"Đương nhiên là có." Lê Đông Nguyên nói, "Tôi đã nhảy lầu tự sát." Trong giọng nói của Lê Đông Nguyên ẩn chứa sự buồn bã, "Tôi chỉ lo không biết bây giờ em ấy ra sao rồi....""Ý anh là Trang Như Kiểu?" Lâm Thu Thạch nói, "Bây giờ cô ấy rất ổn, Bạch Lộc của anh là do cô ấy điều hành."Lê Đông Nguyên im lặng một lát rồi cười khổ: "Vậy thì cũng có gì là ổn đâu." Thật ra nhìn cô gái mà mình bao bọc trong vòng tay đột nhiên trưởng thành cũng không phải chuyện gì đáng để vui vẻ, vì cái giá của sự trưởng thành luôn quá đau đớn.
Nói đến đây, cả hai đều rơi vào trầm mặc, Lâm Thu Thạch thất thần nhìn nắp quan tài trên đỉnh đầu, anh không dám nói nhiều vì những thứ đó luôn đi qua đi lại xung quanh đây.Thời gian chậm rãi trôi qua, mới đó đã đến năm giờ sáng, có lẽ bên ngoài cũng sắp sáng rồi.Cơn buồn ngủ đè lên Lâm Thu Thạch, anh cố chống lại nó nhưng cứ như có thứ sức mạnh nào đó đang kéo anh vào giấc ngủ vậy."Ngủ đi." Giọng của Lê Đông Nguyên vang lên, "Hẹn tối nay gặp lại."Lâm Thu Thạch nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Anh chìm vào giấc ngủ sâu đến mức khi tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn. Anh ngồi dậy thì thấy mình đang nằm trên giường ở phòng ngủ trong nhà, Hạt Dẻ nằm bò bên gối nhìn baba của mình với vẻ ngoan ngoãn.Không có quỷ quái, không có máu tươi, cửa vẫn đóng chặt, mọi thứ xảy ra tối qua cứ như chỉ là một cơn ác mộng hoang đường. Lâm Thu Thạch thở ra một hơi rồi cầm điện thoại gọi đến một dãy số quen thuộc.
Không ngoài dự đoán, sau vài giây chờ đợi thì phía bên kia vang lên giọng thông báo rằng số điện thoại anh vừa gọi hiện không tồn tại, cho dù tối qua nó đã được kết nối. Lâm Thu Thạch lục tìm trong phần tin nhắn cũng không thấy những tin nhắn anh và Nguyễn Nam Chúc đã gửi cho nhau."Thôi không sao." Lâm Thu Thạch tự nói với bản thân, "Tối nay sẽ gặp lại mà."________4818 chữ, 22 giờ 42 phút ngày 20 tháng 11 năm 2024
Cảnh tượng vô cùng quái đản này làm người nhìn sởn tóc gáy, Lâm Thu Thạch nhìn thấy bọn họ liền nhớ tới cánh cửa có manh mối là "Con chim Fairha" mà anh đã từng vượt qua. Không có gì để nghi ngờ, bọn họ chính là mấy chị em sinh ba mà Lâm Thu Thạch từng gặp ở trong cánh cửa đó......Ba chị em đứng ở cửa, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, trên khuôn mặt của các bé dần hiện ra một nụ cười cứng đờ, trong miệng bắt đầu hát ra bài chúc mừng sinh nhật. Trong đó có một cô bé, chậm rãi nâng tay lên, chỉ chỉ trên đỉnh đầu, sau đó hỏi: "Anh trai à, anh không muốn ăn bánh kem cùng bọn em sao?"Lâm Thu Thạch nghe cô bé hỏi chuyện, không dám trả lời, anh nhanh chóng xoay người, hướng về phía một con đường khác mà đi.
Cũng may ba chị em sinh ba kia chỉ nhìn anh rời đi, không có ý định đuổi theo.Lâm Thu Thạch chạy như bay, chỉ trong chớp mắt đã tới cửa, nhưng ngay khi anh sắp bước ra ngoài thì nhớ tới động tác của một trong ba chị em, dường như cô bé đã chỉ lên đỉnh đầu ---- động tác này là có ý gì, chẳng lẽ trên trần nhà có thứ gì đó?
Nói thật, dưới tình hình như vậy, ngẩng đầu mà có thấy cả bầu trời hoa cũng không thể làm người ta vui sướng nói, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn lấy điện thoại, mở đèn pin điện thoại ra, chậm rãi ngẩng đầu, đem nguồn sáng trong tay hướng về phía trần nhà. Động tác của anh rất chậm, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để xoay người chạy đi bất cứ lúc nào, nhưng nhanh chóng anh nhẹ nhàng thở ra vì trên trần nhà rỗng tuếch, không có thứ gì cả-----Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh này, cất điện thoại đi, thở ra một hơi sau đó nâng bước đi ra ngoài, nhưng ngay khi Lâm Thu Thạch muốn bước ra ngoài hành lang thì có một loại cảm giác tràn ngập nguy cơ chợt nổi lên trong lòng anh. Lâm Thu Thạch theo phản xạ có điều kiện mà dừng lại trong giây lát, ngay lúc này, có một thi thể trực tiếp rơi xuống từ trên mái nhà, thẳng tắp nện xuống trước mặt Lâm Thu Thạch, nghĩa là, nếu lúc nảy anh không dừng lại mà trực tiếp đi ra ngoài thì có khi sẽ bị thi thể này đè trúng.
Thi thể rơi xuống từ trên lầu cao, trực tiếp bị va đập đến dập nát, cái đầu như quả dưa hấu rơi từ trên cao xuống, tan tác không toàn vẹn, nhưng từ quần áo và thứ người này cầm trong tay thì đây rõ ràng chính là người đàn ông cầm rìu bổ vào cửa nhà Lâm Thu Thạch, chỉ là không biết vì sao hắn lại rơi từ trên lầu xuống đây.Lâm Thu Thạch đi vòng qua thi thể của hắn, nhanh chóng bước ra khỏi khu chung cư, anh đạp lên con đường sỏi đá, quay đầu liếc mắt nhìn khu chung cư phía sau một cái. Ai ngờ lại nhìn thấy trên vách tường bên ngoài chung cư thế mà lại có một người đang nằm bò trên đó, người nọ chậm rãi bò từ trên cao xuống, hoàn toàn làm lơ sức hút của trái đất, dựa vào ánh đèn tối tăm từ hành lang, Lâm Thu Thạch miễn cưỡng thấy được người đang bò trên tường đó.... chính là Vương Tiêu Y với cái đầu đã bị chém thành hai nửa. Vương Tiêu Y trên vách tường chậm rãi bò tới chỗ thi thể của Trình Văn sau đó đem mặt vùi vào trong thi thể của Trình Văn, bắt đầu gặm cắn nhai nuốt, giống như một con dã thú đang kiếm ăn.
Lâm Thu Thạch chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, cũng không biết là do thời tiết quá nóng bức hay là những chuyện vừa xảy ra quá kích thích mà bây giờ toàn thân anh đều là mồ hôi, từng giọt nước theo cằm rơi xuống đất, Lâm Thu Thạch đi trong tiểu khu, nhìn những cảnh sắc chung quanh, trong lúc nhất thời có hơi mê mang, anh cảm thấy nơi này không có bất cứ chỗ nào đủ an toàn, cho dù là chỗ nào cũng đều đã bị bóng tối bao phủ, đều có khả năng xuất hiện bóng dáng của quái vật.
Lâm Thu Thạch hướng tới cửa tiểu khu nhưng lại thấy được có hai bóng người đang đứng ở cửa, Lâm Thu Thạch thấy được khuôn mặt của họ, thậm chí còn nhớ rõ tên của bọn họ -----Hùng Tất và Tiểu Kha. Bọn họ đúng là hai người mà Lâm Thu Thạch đã từng gặp qua ở cánh cửa thứ nhất.
Dường như Hùng Tất và Tiểu Kha cũng thấy được Lâm Thu Thạch, từ xa đã vẫy vẫy tay về phía anh, nói: "Mau tới đây, mau tới đây!"Bước chân của Lâm Thu Thạch có hơi chần chừ, anh không xác định được hai người xuất hiện ở chỗ này rốt cuộc là người hay quỷ."Là Bạch Khiết kêu chúng tôi tới đây đón anh đó." Tiểu Kha từ xa la lên, "Chỗ anh đang ở quá nguy hiểm, Bạch Khiết muốn chúng tôi mang anh đi ----"Lâm Thu Thạch nhăn mày lại, nhìn thoáng qua phía sau lưng mình, bóng dáng của Trình Văn và Vương Tiêu Y đều đã biến mất trong bóng đêm, nhưng toà chung cư đen như mực lại vẫn làm cho người ta cảm nhận được một loại bất an dày đặc. Lâm Thu Thạch đi tới trước mặt bọn họ, nhưng cũng không đến quá gần.
"Là Bạch Khiết kêu hai người tới đón tôi?" Lâm Thu Thạch hỏi Tiểu Kha."Đúng vậy." Tiểu Kha nói, "Cô ấy sợ anh xảy ra chuyện, cố ý kêu chúng tôi tới đây.""Vậy bây giờ cô ấy đâu?" Lâm Thu Thạch hỏi."Cô ấy? Bây giờ cô ấy đang ở trong nhà của chính mình chờ chúng ta qua đó." Tiểu Kha trả lời, "Mau lên xe đi, chúng tôi sẽ chậm rãi giải thích cho anh khi ở trên xe." Nói xong, cô ta liền kéo cửa xe trước mặt ra, ý bảo Lâm Thu Thạch nhanh chóng đi vào.Lâm Thu Thạch đi tới trước cửa xe, nhìn thoáng vào bên trong.
Tiểu Kha đứng ở phía sau vẫn tiếp tục thúc giục, dường như vô cùng sốt ruột, Lâm Thu Thạch chợt chú ý tới cái gì đó, bước chân vốn dĩ sắp bước vào xe của anh đột nhiên dừng lại."Anh làm sao vậy?" Tiểu Kha hỏi, "Thứ kia sắp tới rồi, đừng lãng phí thời gian nữa.""Nếu hai người là do Bạch Khiết nhờ tới đây đón tôi, vậy hẳn là hai người biết tên thật của em ấy đúng không?" Lâm Thu Thạch thu chân lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất còn đôi chân thì đang chậm rãi lui về phía sau.Tiểu Kha nhíu mày: "Tôi biết tên thật của cô ấy, chỉ là không thể nói ở đây, sẽ bị những thứ khác nghe được, anh nhanh lên....." Cô ta nhìn bước chân đã dừng lại của Lâm Thu Thạch, giọng nói càng ngày càng trở nên táo bạo, cuối cùng giống như là đang gào rống vậy, "Tôi nói anh mau lên xe, không còn thời gian đâu!!"Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh này liền xoay người chạy, làm lơ tiếng hét của Tiểu Kha và Hùng Tất, Tiểu Kha chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thu Thạch rời đi, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương, mà ngay khi Lâm Thu Thạch vừa xoay người trở lại tiểu khu thì một bóng dáng thật lớn đã xuất hiện ở phía bên kia con đường.
Đó là một người phụ nữ cao lớn, thân hình của cô ta rất quái dị, trong tay còn kéo theo một cái rìu dài, chậm rãi đi tới chỗ Tiểu Kha và Hùng Tất.Tiểu Kha và Hùng Tất mang vẻ mặt vừa hoảng sợ lại tuyệt vọng, hai người hoảng loạn chạy lên xe ngồi, muốn khởi động xe để rời khỏi nơi này, nhưng cái xe vốn có dáng vẻ bình thường, vào lúc này lại biến thành xe bằng giấy, hai người ngồi ở bên trong đương nhiên là không thể rời đi.Người phụ nữ đi tới trước mặt hai người, nâng tay lên, giơ cái rìu trong tay lên cao, sau đó bổ mạnh xuống, trực tiếp chém Tiểu Kha thành hai nửa.Hùng Tất là người thứ hai, hai người bọn họ đều bị chặt làm đôi, trong miệng phát ra tiếng kêu thê thảm nhưng mãi mà không tắt thở, nằm trên đất không ngừng giãy giụa.Lâm Thu Thạch trốn trong một góc của tiểu khu nhìn thấy tất cả, anh duỗi tay che kín miệng mình, sợ tiếng hít thở dồn dập của mình sẽ khiến cho người phụ nữ cao lớn bên ngoài chú ý tới. Con quái vật này chính là cái tượng thần biến thành quái vật trong cánh cửa thứ nhất mà Lâm Thu Thạch gặp trong cái miếu thần kia. Sau khi cô ta chém chết Hùng Tất và Tiểu Kha thì ánh mắt dạo một vòng xung quanh, không phát hiện Lâm Thu Thạch liền cầm rìu xoay người rời đi.
Hùng Tất và Tiểu Kha bị chém thành hai nửa thế mà lại không có chết đi, bọn họ nằm trên đường lớn rên rỉ, trong miệng Tiểu Kha phát ra những tiếng mắng ác độc, dường như là đang nguyền rủa Lâm Thu Thạch đủ kiểu.Lâm Thu Thạch cũng không biết lúc ấy, sau khi mình rời đi thì hai người Hùng Tất và Tiểu Kha ở bên trong cánh cửa đó sẽ có kết cục gì, nhưng từ những kinh nghiệm mà anh tích luỹ được từ xưa đến nay thì có lẽ hai người này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, mà chính là cái loại người cũ cố ý lôi kéo làm quen người mới với mưu đồ bất chính. Có điều tương đối may mắn chính là Lâm Thu Thạch đã gặp Nguyễn Nam Chúc, cho nên mới tránh thoát một kiếp. Còn cuối cùng bọn họ đã gặp phải chuyện gì ở trong cánh cửa đó, Lâm Thu Thạch cũng không rõ ràng lắm.....Vừa rồi anh phát hiện Tiểu Kha có chỗ dị thường là bởi vì dưới ánh đèn đường, anh chỉ thấy mỗi cái bóng của mình phản chiếu trên mặt đất. Mà ánh đèn chiếu lên người Tiểu Kha và Hùng Tất lại không làm họ hiện ra cái bóng nào, chuyện này làm cho Lâm Thu Thạch cảm thấy không ổn, vì thế anh liền quyết đoán xoay người rời đi, tránh được một kiếp.Giờ phút này, Lâm Thu Thạch đã mơ hồ hiểu được được ý nghĩa của hai chữ "Vô giải" trên tờ manh mối. Cánh cửa này "Không thể giải thích" là bởi vì đường sống ẩn nấp trong cánh cửa này có khả năng chính là một chi tiết nho nhỏ nào đó. Đương nhiên, có thể phát hiện ra hay không đều là dựa vào vận khí của chính mình.Lâm Thu Thạch đứng trong tiểu khu, trong lúc nhất thời lại không biết chính mình nên đi tới đâu, nhưng anh biết bản thân phải rời đi, bởi vì tiếng hát chúc mừng sinh nhật kia đang càng ngày càng vang dội, cũng càng ngày càng tới gần anh.
Vì thế Lâm Thu Thạch đứng lên, chậm rãi đi ra tiểu khu, đến khi anh quay đầu nhìn lại thì thật sự nhìn thấy ba chị em kia đang đẩy bánh sinh nhật đi về phía anh, cái đầu trên bánh kem đang chậm rãi xoay vòng, hướng ánh mắt oán độc về phía anh.Lâm Thu Thạch cũng đã tạo thành thói quen khi bị mấy ánh mắt như vậy nhìn rồi, anh mang vẻ mặt vô cảm nhìn lại cái đầu đó, nhân tiện còn tặng kèm một ánh mắt khinh bỉ.
Ba chị em thế mà lại vui vẻ tới mức cười vang, các cô bé đứng ở cửa tiểu khu, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Thu Thạch biến mất trong bóng tối ở cuối con đường thì nhón mũi chân lên để hôn vào cái đầu trên bánh kem một cái, vô cùng vui vẻ kêu một tiếng mẹ ơi.Lâm Thu Thạch đi trên đường lớn, xung quanh chỉ có đèn đường tối tăm chiếu sáng cho con đường dưới chân anh.
Vốn dĩ là một nơi tràn ngập hơi thở sinh hoạt nhưng những căn nhà, cửa hàng bây giờ đều đã đóng cửa, cứ như nơi này đang là một thế giới khác, chỉ có khủng bố và tử vong có thể ập xuống bất cứ lúc nào.Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm điện thoại của mình một lát, anh rất muốn gọi lại cho Nguyễn Nam Chúc, hỏi cậu thế nào rồi, nhưng lại sợ bên phía Nguyễn Nam Chúc đang là thời khắc quan trọng, nếu đúng lúc đó mà mình gọi qua thì sẽ hại chết Nguyễn Nam Chúc.Sau một hồi tự hỏi, Lâm Thu Thạch đã gửi cho Nguyễn Nam Chúc một cái tin nhắn, hỏi cậu thế nào rồi.Một lát sau bên kia mới trả lời cho Lâm Thu Thạch một câu: Em đang cùng mấy thứ kỳ quái chơi trốn tìm nè.Tuy rằng lời này nghe có vẻ nhẹ nhàng vui vẻ nhưng trong những từ ngữ này có ẩn chứa sát khí, Lâm Thu Thạch cười khổ: Chơi trốn tìm? Đó là cánh cửa thứ mấy của em?Nguyễn Nam Chúc: Cửa thứ hai.
Lâm Thu Thạch: Manh mối là cái gì?
Nguyễn Nam Chúc: Manh mối là.....Chơi trốn tìm.
Lâm Thu Thạch: "......." Chỉ vài chữ ngắn ngủi này thôi nhưng cũng đủ làm phía sau lưng anh nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, thậm chí cảm xúc cũng trở nên có hơi nôn nóng, bây giờ anh rất muốn đi tới bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, nhưng hiển nhiên bây giờ rất khó thực hiện được mong ước này, Lâm Thu Thạch giơ tay nhìn đồng hồ, hiện tại là hai giờ sáng, cách hừng đông còn ít nhất ba đến bốn tiếng.Cô ta tìm tới rồi, trước đó em còn chưa kịp nói, bảo bối, em yêu anh ----- đây là tin nhắn cuối cùng mà Nguyễn Nam Chúc gửi cho Lâm Thu Thạch trong đêm nay.Lâm Thu Thạch nhìn nội dung tin nhắn, lo lắng trong lòng dâng cao tới cực điểm, nhưng anh vừa không biết bây giờ Nguyễn Nam Chúc đang ở đâu, vừa không biết rốt cuộc cậu đang trải qua chuyện gì. Lúc này anh bỗng cảm thấy bản thân thật vô dụng, cái gì cũng không làm được.Lâm Thu Thạch đi thẳng về phía trước theo con đường lớn, con đường này cứ như không có điểm cuối, mãi đến khi Lâm Thu Thạch đi tới một cái ngã tư. Từ rất xa, Lâm Thu Thạch đã nhìn thấy giữa ngã tư có một người đang ngồi xổm, người nọ đưa lưng về phía anh, đang cúi đầu đốt cái gì đó trong chậu than trước mặt.
Lâm Thu Thạch nhìn người này, không dám đi tới quá gần, anh đứng quan sát từ xa thì phát hiện người này đang đốt tiền âm phủ dùng cho người chết.
Tiền giấy bị đốt thành tro tạo thành khói bay thành vòng tròn trong bầu trời đen như mực. Bởi vì phải vào cửa nên Lâm Thu Thạch đã học không ít truyền thuyết dân gian, anh biết khói sau khi đốt tiền giấy cũng có chút ý nghĩa, ví dụ như khi thành vòng xoáy tròn như vậy nghĩa là người dưới kia đã nhận được số tiền này.....Lâm Thu Thạch chần chờ nhìn hình ảnh trước mặt, đang suy nghĩ có nên xoay người đi về hay không thì lại nghe thấy tiếng bước chân làm người ta sởn tóc gáy truyền đến từ phía sau lưng. Lâm Thu Thạch quay đầu, cách bóng đêm đen như mực, nhìn tới thân ảnh cao lớn của một người đang đi ở cuối con đường kia, cái bóng dáng đó đứng ngược sáng cho nên không thể nhìn thấy rõ lắm, nhưng từ hình dáng của nó thì đó rõ ràng chính là nữ quỷ vừa chém Hùng Tất và Tiểu Kha thành hai nửa.
Xung quanh đây đều trống rỗng, không có bất cứ chỗ nào để trốn tránh, Lâm Thu Thạch rơi vào đường cùng đành phải tiếp tục đi về phía trước, dựa vào vách tường muốn đi qua ngã tư trước mặt.Anh vừa đi vừa quan sát cái người đang ngồi ở giữa ngã tư đốt vàng mã, người này hẳn là anh cũng đã từng gặp qua, chỉ là bởi vì thời gian cách qua xa cho nên anh không thể nhớ rõ. Ngay khi Lâm Thu Thạch sắp đi qua khỏi ngã tư thì thấy ông lão đang đốt vàng mã đó đem tay mình cho vào chậu than, tiếp đó, thân thể của ông ta nhanh chóng trở nên khô quắt, Lâm Thu Thạch nghe được vài chữ rất nhỏ phát ra từ trong miệng ông ta, ông ta nói: "Người chết, người chết..... Chỉ có người chết mới có thể trốn thoát." Ông ta nói xong lời này, cả người liền lập tức biến thành một khối than đá, mà quái vật phía sau dường như cũng ngửi thấy hơi thở không bình thường từ chỗ này, bước chân trở nên nhanh hơn hẳn.Thân hình của con quái vật rất lớn, trong tay kéo theo cây rìu, thỉnh thoảng cây rìu đó sẽ va chạm vào mấy cục đá trên đường, phát ra tiếng động khí kim loại và đá ma sát vào nhau.Lâm Thu Thạch không dám dừng lại ở chỗ này, anh chạy về phía trước, anh chạy như điên nhưng cũng không quên phải quan sát hoàn cảnh xung quanh mình, nhờ đó anh phát hiện hoàn cảnh xung quanh đã xuất hiện một ít biến hoá.
Trước cửa hàng có treo lên một ít đèn lồng và vòng hoa màu trắng, nhìn cực kì giống nghi thức để tang.Mà thứ làm cho Lâm Thu Thạch phải dừng chân lại chính là những cái quan tài màu đen đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh đường, cứ như vậy mà chắn ngang con đường lớn.Quái vật phía sau hình như cũng đã phát hiện ra Lâm Thu Thạch, đang đi về phía anh, nếu dựa theo tốc độ bình thường thì không quá vài phút nữa Lâm Thu Thạch sẽ bị bắt.Lâm Thu Thạch thở hổn hển, nhìn chằm chằm những cái quan tài màu đen, trong đầu nảy ra một ý nghĩ điên cuồng. Anh biết lúc này không thể do dự liền trực tiếp xoay người đi tới trước một cái quan tài, duỗi tay dùng sức đẩy nắp quan tài ra.
Vốn dĩ Lâm Thu Thạch cho rằng quan tài này là trống không, ai ngờ sau khi đẩy ra mới phát hiện trong cái quan tài này thế mà lại có một khối thi thể, dáng vẻ của thi thể có hơi quen mắt, dường như đã từng gặp qua ở đâu đó nhưng Lâm Thu Thạch không có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy, anh cắn răng một cái rồi trực tiếp đi vào, sau đó đem nắp quan tài khép lại."Cộp..... Cộp..... Cộp...." Cách một lớp ván gỗ quan tài, Lâm Thu Thạch nghe được tiếng bước chân của con quái vật càng ngày càng gần, cuối cùng hình như đã dừng lại ở xung quanh anh, cái mũi cô ta không ngừng khịt khịt như muốn tìm ra hướng đi của con mồi mà mình đang truy đuổi từ mùi hương trong không khí.Nhưng mà dường như có mùi vị gì đó đang làm nhiễu loạn khả năng tìm kiếm của cô ta, quái vật thấp giọng kêu ra một tiếng, ngay sau đó là tiếng động dần dần đi xa.Lâm Thu Thạch nằm ở trong quan tài, biểu cảm trên mặt là một mảnh chết lặng, thi thể nằm bên cạnh anh dường như vừa mới chết thôi, da thịt vẫn mềm mại, thậm chí còn hơi hơi mang theo một chút độ ấm. Trong lòng Lâm Thu Thạch không ngừng niệm đừng trách tôi, đừng trách tôi, mãi đến sau khi âm thanh bên ngoài biến mất rồi, anh đang chuẩn bị giơ tay để nâng nắp quan tài lên thì lại cảm thấy cổ tay mình đột nhiên bị một cái tay khác trực tiếp bắt lấy.
"!!!" Khi Lâm Thu Thạch bị nắm lấy thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng nhưng miệng anh bị một bàn tay khác che kín làm giọng anh bị nghẹn lại trong cổ họng."Còn chưa đi đâu." Thi thể bên cạnh thế mà lại mở miệng, tuy rằng giọng rất nhỏ nhưng sau khi nghe được giọng nói này Lâm Thu Thạch đã trợn tròn cả mắt ----- bởi vì giọng nói này anh có quen biết, đó chính là giọng của Lê Đông Nguyên!!Quan tài quá tối, Lâm Thu Thạch không thể nhìn thấy cái gì cả, anh bị thi thể có giọng nói giống Lê Đông Nguyên nằm ở bên cạnh nắm chặt, trái tim mãnh liệt nhảy lên, đúng là cứ như trái tim muốn trực tiếp nhảy ra khỏi cổ họng."Còn chưa đi đâu." Người bên cạnh lại nói một câu, Lâm Thu Thạch mơ hồ hiểu ra ý của anh ta, không hề dùng sức giãy giụa nữa.Yên tĩnh giằng co khoảng hơn mười phút sau, Lâm Thu Thạch nghe được tiếng một người phụ nữ phẫn nộ rít gào, tiếng kêu này dường như chỉ cách quan tài một lớp gỗ mỏng, có thể nghĩ tới thứ này cách quan tài của Lâm Thu Thạch vô cùng gần, thậm chí là ở ngay bên cạnh anh, nếu vừa nảy Lâm Thu Thạch bò ra khỏi quan tài để đi ra ngoài thì có lẽ lúc này đã giống như Hùng Tất và Tiểu Kha, trực tiếp bị chém chết.Tiếp đó giọng của người phụ nữ dần dần đi xa, thi thể bên cạnh Lâm Thu Thạch cũng buông lỏng tay, Lâm Thu Thạch dùng sức đẩy cái nắp quan tài trên đỉnh đầu của mình ra, lần này cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nằm bên cạnh ---- đúng là Lê Đông Nguyên vốn đã chết."Đã lâu không gặp nha." Lê Đông Nguyên cong khoé mặt, lộ ra một nụ cười tươi với Lâm Thu Thạch.Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, cứ như đang muốn dùng ánh mắt trừng ra một bông hoa trên mặt anh ta vậy.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Lê Đông Nguyên cũng ngồi dậy khỏi quan tài, sửa sang đầu tóc của chính mình, "Tôi vừa mới cứu cậu đó, cậu không cảm ơn tôi à?"Lâm Thu Thạch: "Rốt cuộc anh là...."
"Người chết." Tuy rằng Lâm Thu Thạch chưa nói xong nhưng Lê Đông Nguyên cũng đã đoán được anh muốn nói cái gì, cười haha lên nói, "Tôi là người chết."Lâm Thu Thạch chần chờ nhìn anh ta, Lê Đông Nguyên lại vươn tay ra nắm lấy tay Lâm Thu Thạch rồi đem tay anh ấn lên vị trí trái tim của mình, quả nhiên, nơi đó là một mảnh yên tĩnh, không thể cảm nhận được bất cứ nhịp tim nào.
"Anh thật sự đã chết?" Lâm Thu Thạch duỗi tay lau mặt, nói, "Vậy vì sao anh lại xuất hiện ở đây? Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?"Lê Đông Nguyên nghe Lâm Thu Thạch hỏi chuyện, nhưng chỉ cười mà không nói, anh ta chỉ chỉ bầu trời, nói: "Còn rất lâu nữa trời mới sáng, cậu có muốn ngủ thêm một chút không?"Lâm Thu Thạch: "Ngủ ở đâu? Trong quan tài?"
Lê Đông Nguyên nói: "Quan tài cũng an toàn hơn nhiều so việc cậu cứ chạy loạn khắp nơi ở chỗ này."Lâm Thu Thạch còn muốn nói cái gì nữa nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân, lần này không cần Lê Đông Nguyên ra tay, anh đã tự mình thuận tay kéo nắp quan tài lại.
Trong bóng đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thu Thạch có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, anh muốn hỏi tình huống của Lê Đông Nguyên bây giờ rốt cuộc là như thế nào nhưng có vẻ như Lê Đông Nguyên không muốn trả lời những câu hỏi như vậy cho lắm."Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì." Lê Đông Nguyên nói, "Nhưng rất tiếc là tôi không thể trả lời, vì chính bản thân tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."Lâm Thu Thạch hỏi: "Anh còn nhớ bản thân chết như thế nào không?"
"Đương nhiên là có." Lê Đông Nguyên nói, "Tôi đã nhảy lầu tự sát." Trong giọng nói của Lê Đông Nguyên ẩn chứa sự buồn bã, "Tôi chỉ lo không biết bây giờ em ấy ra sao rồi....""Ý anh là Trang Như Kiểu?" Lâm Thu Thạch nói, "Bây giờ cô ấy rất ổn, Bạch Lộc của anh là do cô ấy điều hành."Lê Đông Nguyên im lặng một lát rồi cười khổ: "Vậy thì cũng có gì là ổn đâu." Thật ra nhìn cô gái mà mình bao bọc trong vòng tay đột nhiên trưởng thành cũng không phải chuyện gì đáng để vui vẻ, vì cái giá của sự trưởng thành luôn quá đau đớn.
Nói đến đây, cả hai đều rơi vào trầm mặc, Lâm Thu Thạch thất thần nhìn nắp quan tài trên đỉnh đầu, anh không dám nói nhiều vì những thứ đó luôn đi qua đi lại xung quanh đây.Thời gian chậm rãi trôi qua, mới đó đã đến năm giờ sáng, có lẽ bên ngoài cũng sắp sáng rồi.Cơn buồn ngủ đè lên Lâm Thu Thạch, anh cố chống lại nó nhưng cứ như có thứ sức mạnh nào đó đang kéo anh vào giấc ngủ vậy."Ngủ đi." Giọng của Lê Đông Nguyên vang lên, "Hẹn tối nay gặp lại."Lâm Thu Thạch nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Anh chìm vào giấc ngủ sâu đến mức khi tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn. Anh ngồi dậy thì thấy mình đang nằm trên giường ở phòng ngủ trong nhà, Hạt Dẻ nằm bò bên gối nhìn baba của mình với vẻ ngoan ngoãn.Không có quỷ quái, không có máu tươi, cửa vẫn đóng chặt, mọi thứ xảy ra tối qua cứ như chỉ là một cơn ác mộng hoang đường. Lâm Thu Thạch thở ra một hơi rồi cầm điện thoại gọi đến một dãy số quen thuộc.
Không ngoài dự đoán, sau vài giây chờ đợi thì phía bên kia vang lên giọng thông báo rằng số điện thoại anh vừa gọi hiện không tồn tại, cho dù tối qua nó đã được kết nối. Lâm Thu Thạch lục tìm trong phần tin nhắn cũng không thấy những tin nhắn anh và Nguyễn Nam Chúc đã gửi cho nhau."Thôi không sao." Lâm Thu Thạch tự nói với bản thân, "Tối nay sẽ gặp lại mà."________4818 chữ, 22 giờ 42 phút ngày 20 tháng 11 năm 2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com