TruyenHHH.com

Edit Hoan Kinh Van Hoa Chet Choc

Chu Như Viện không phải người, nói cách khác là bây giờ họ không thể nào tìm được cô ta. Có điều mặc dù không thể tìm thấy cô ta nhưng họ có thể tìm được Chu Hàm Sơn còn sống.

Ngải Văn Thuỵ biết địa chỉ ký túc xá của Chu Hàm Sơn vì thế ba người đi thẳng về phía ký túc xá.

Trên đường đi Lâm Thu Thạch gặp lại cô gái tên Tả Ti Ti kia, cô ấy và cộng sự đang ngồi bên cạnh một bồn hoa trong trường học, trong tay cầm thứ gì đó, có vẻ đang thảo luận với nhau.

Cố Long Minh từ xa xa đã thấy thứ trong tay bọn họ, cậu ta kinh ngạc nói: "Là người gỗ, bọn họ đi đâu mà tìm được người gỗ chứ -----"

Lâm Thu Thạch nhớ tới hai người tham gia cửa đã chết đêm qua, nghĩ nghĩ, đi tới trước mặt Tả Ti Ti, chào hỏi với họ: "Tả Ti Ti, hai người đang làm gì vậy?"

Tả Ti Ti thấy bọn họ đi tới liền thuận tay giấu cái người gỗ kia đi, cười nói: "Không có gì, tuỳ tiện nói chút chuyện thôi."

Ấn tượng của Lâm Thu Thạch đối với cô gái này cũng không tệ lắm nên anh không vòng vo mà nói thẳng: "Cô cũng tìm thấy người gỗ à?"

"Ừm....." Tả Ti Ti hàm hồ nói, "Làm sao à?"

"Nếu tìm được thì nhớ giữ gìn cho cẩn thận." Lâm Thu Thạch nói, "Sáng hôm nay tôi cũng tìm thấy người gỗ trên người hai người chết kia, người gỗ đó cũng không có đầu nên tôi hoài nghi nó có quan hệ đến cách chết của họ."

Bạn đồng hành bên cạnh Tả Ti Ti nghe vậy thì sắc mặt thay đổi rõ ràng: "Cái gì?"

Cố Long Minh thấy dáng vẻ hoảng loạn của anh ta liền nói: "Nè, đừng nói anh đã ném nó đi rồi nha?"

"Tôi .... Tôi......." Anh ta chỉ chỉ hồ nước ở phía sau lưng mình, sắc mặt trắng bệch, "Lúc nảy tôi cảm thấy thứ này không may mắn nên tiện tay ném nó vào trong đó rồi!"

"Vậy phải làm sao đây? Anh sẽ không xảy ra chuyện chứ?!" Tả Ti Ti cũng luống cuống.

"Tôi đi tìm nó về!" Bạn đồng hành của Tả Ti Ti vội vàng nói.

"Từ từ ------" Lâm Thu Thạch còn chưa kịp nói xong lời ngăn cản thì đã thấy bạn đồng hành của Tả Ti Ti trực tiếp nhảy vào hồ nước phía sau.

Đây chỉ là một cái hồ nước làm cảnh trong trường học nên nước rất nông, một người đàn ông cao một mét bảy đứng trong đó thì nước cũng chỉ tới đầu gối thôi, dựa theo tình huống bình thường thì làm gì cũng không thể chết đuối bên trong được.

Nhưng thế giới trong cánh cửa, hiển nhiên không phải là nơi có thể lấy hai chữ bình thường để so sánh.

Sau khi người nọ xuống nước liền cúi người muốn tìm người gỗ bên dưới nhưng nước bên người anh ta cứ như đang sôi trào, mặt nước bắt đầu quay cuồng kịch liệt, Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh này vội kêu lên: "Mau đi ra -----"

Người nọ nghe vậy thì bước về phía họ một bước nhưng nháy mắt đó, trong mặt nước xanh biết thò ra vô số cánh tay tái nhợt cứng đờ, nắm lấy thân thể anh ta, bắt đầu đem anh ta kéo xuống dưới hồ nước.

Lâm Thu Thạch là người phản ứng nhanh nhất, anh nhanh chóng nhảy tới bên cạnh hồ nước, nắm lấy cánh tay đang hoảng loạn múa may của người nọ: "Mau tới giúp đỡ đi -----"

Tả Ti Ti, Cố Long Minh và Ngải Văn Thuỵ đều nhanh chóng chạy tới, ôm lấy cơ thể Lâm Thu Thạch rồi kéo cả hai người về phía sau.

Bốn người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng đem người thiếu chút nữa bị hồ nước kéo xuống cứu lên được, khi người nọ được kéo lên thiếu chút nữa là khóc ra, nói: "Con mẹ nó quá khủng bố rồi ----- quần của tôi cũng bị tuột mất -----" Quần bên ngoài của anh ta đã bị những bàn tay đó kéo thẳng xuống hồ nước, lúc này trên người anh ta chỉ còn cái quần tứ giác in đầy hoa lá cành.

"Chậc." Tả Ti Ti nhìn bạn đồng hành của mình với ánh mắt ghét bỏ, "Thế mà lại mặc loại quần này."

Bạn đồng hành: "......" Đúng là, nếu biết trước sẽ lộ hàng trước mặt mọi người như bây giờ thì anh ta đã chọn một cái quần có màu sắc và hoa văn đẹp một chút rồi.

Lâm Thu Thạch nhẹ nhõm thở ra, nói: "Tôi kiến nghị thời gian này anh nên cách xa những chỗ có nước một chút."

"Được, cảm ơn mọi người đã nhắc nhở, bây giờ mọi người muốn đi đâu?" Tả Ti Ti cảm giác được nhóm Lâm Thu Thạch bọn họ không hề giống một đội ngũ bình thường.

Lâm Thu Thạch nói: "Đi tới ký túc xá một chuyến..... Rốt cuộc hai người tìm được người gỗ này ở đâu?"

"Là ở phòng hoạt động của câu lạc bộ điêu khắc." Lần này Tả Ti Ti đã trực tiếp trả lời câu hỏi của Lâm Thu Thạch, "Chúng tôi nghe được sinh viên đã chết đều từng tham gia câu lạc bộ điêu khắc cho nên đã tới đó nhìn thử."

Xem ra gần như tất cả mọi người đều đã biết tin tức này, chỉ là bọn họ không có vận khí tốt như Lâm Thu Thạch, không thể gặp được một NPC biết rõ ràng tỉ mỉ mọi chuyện như Ngải Văn Thuỵ.

"Đi thôi, nếu không lại tới giờ học mất." Ngải Văn Thuỵ ở bên cạnh thấp giọng nói.

Tả Ti Ti liếc mắt nhìn Ngải Văn Thuỵ một cái, trong ánh mắt nhiều thêm một chút ý tứ khác lạ, cô nói: "Chúc mọi người may mắn."

"Chúc may mắn." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, chỉ chỉ bạn đồng hành của Tả Ti Ti, "Hai người nên về để anh ta mặc quần trước đi."

Bạn đồng hành đang mặc quần lót: ".....Được, cảm ơn đã quan tâm."

Ba người đi tới ký túc xá, dựa theo lời Ngải Văn Thuỵ thì Chu Hàm Sơn ở phòng 307.

Nhưng ba người bọn họ đứng ở bên ngoài gõ cửa một lúc lâu mà người bên trong không hề có phản ứng.

"Hình như không có trong phòng, chúng ta về thôi." Ngải Văn Thuỵ nói.

Cố Long Minh nói: "Về cái gì mà về, đi cái gì mà đi, không phải chúng ta có thể trực tiếp đi vào sao?" Cậu ta vừa nói vừa đem ánh mắt ném lên người Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch: "......." Anh trầm mặc ba giây, "Hai người nhìn giúp tôi xem có người nào khác tới đây không."

Lúc này Ngải Văn Thuỵ mới nhớ tới Lâm Thu Thạch có thể mở khoá, biểu cảm trên mặt cậu nhóc có chút phức tạp, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Vài phút sau, họ đi vào phòng ký túc xá của Chu Hàm Sơn.

Nhưng sau khi đi vào họ lại phát hiện đây là một phòng ký túc xá trống rỗng, căn bản không giống có người đang sống ở đây. Cho dù là bên trong hay bên ngoài ban công đều rỗng tuếch, từ trạng thái của tro bụi và bồn nước khô cạn thì nơi này đã rất lâu không có ai ở rồi.

"Chu Hàm Sơn về nhà rồi?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Tôi không biết, từ sau khi xảy ra chuyện có một khoảng thời gian rất lâu tôi không nhìn thấy hắn rồi." Ngải Văn Thuỵ nói, "Nhưng tôi cũng không có nghe nói gì về việc hắn thôi học." Cậu nhóc nói xong những lời này lại cười cười tự giễu, "Có lẽ là hắn đã thôi học nhưng tôi lại không biết..... Dù sao vào thời điểm này, ai mà dư sức để quan tâm những người khác nữa chứ."

Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, chợt hỏi: "Cậu có thể liên hệ với người bạn học kia không?"

"Ai?" Ngải Văn Thuỵ nói.

"Chính là một trong ba người ở phòng học lần trước đó." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu, Tiểu Hoà, còn có một người đã tông cửa chạy đi ----- cậu có thể liên hệ với người đó không?"

"Tôi không chắc nữa." Ngải Văn Thuỵ lắc đầu, "Tôi không biết cậu ta có nghe điện thoại của tôi không......."

Lâm Thu Thạch nói: "Cậu cứ gọi cho cậu ta trước đi."

Ngải Văn Thuỵ gật gật đầu, cầm điện thoại gọi cho một dãy số, khoảng mười giây sau khi tiếng điện thoại vang lên thì đầu dây bắt máy, bên kia truyền tới giọng của một nam sinh: "Alo."

Nghe được giọng của người đó, Ngải Văn Thuỵ đang định mở miệng thì cửa kính bên cạnh phát ra một tiếng vang lớn, Lâm Thu Thạch nâng mắt lên nhìn thì thấy có một thứ gì đó hình tròn bị ném từ ngoài vào, sau khi phá nát lớp thuỷ tinh thì đồ vật kia lăn thẳng đến trước mặt bọn họ.

Ngải Văn Thuỵ nhìn thứ ở trên đất, rơi vào một loại cảm xúc ngây dại, cậu nhóc mở loa điện thoại, trong loa vẫn truyền ra giọng của bạn cậu.

"Sao cậu không nói gì vậy?" Người ở đầu dây bên kia hỏi, "Có phải có việc gì không, muốn tớ tới tìm cậu à?"

Ngải Văn Thuỵ cúi đầu nhìn thứ trên mặt đất.

Đó là một cái đầu người, từ phần cổ trở lên đã bị một thứ bén nhọn nào đó cắt rời khỏi thân thể, còn đang chảy máu, nếu đầu chỉ là một cái đầu bình thường thì còn đỡ hơn, bởi vì......

Ngải Văn Thuỵ cứng đờ quay đầu, nhìn cái điện thoại còn đang phát ra tiếng trong tay, lại nhìn cái đầu còn nhiễu máu của chủ nhân giọng nói đó đang lẳng lặng nằm dưới đất, dùng cặp mắt vô thần nhìn chằm chằm cậu nhóc.

"Cậu nói chuyện đi, sao lại không nói gì thế -----" Không biết là thứ gì ở đầu dây bên kia vẫn đang tiếp tục lên tiếng, chỉ là trong giọng nói này nhiều thêm vài phần quỷ dị vặn vẹo, "Cậu nói chuyện đi, sao cậu không nói gì?" Trong bối cảnh âm nhạc hỗn độn nghe được những lời này làm người ta càng thêm sởn tóc gáy.

"Rõ ràng là cậu......" Giọng nói kia còn đang tiếp tục nhưng Ngải Văn Thuỵ lại giống như đã không thể chịu đựng được nữa, cậu nhóc thét lên một tiếng chói tai rồi đem điện thoại ném ra ngoài cửa sổ: "Aaaaaaaa!! Cậu ấy chết rồi, tôi cũng sắp chết rồi!! Cứu mạng!! Cứu mạng!!!"

"Cậu bình tĩnh một chút." Cố Long Minh thấy dáng vẻ như sắp nổi điên của Ngải Văn Thuỵ liền nhanh chóng chạy tới giữ lấy cậu nhóc, vì sợ đứa trẻ này sẽ trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ vì bị kích thích quá mức.

"Cứu mạng, cứu mạng, tôi không muốn chết đâu ------" Ngải Văn Thuỵ kêu khóc.

Lâm Thu Thạch nói: "Cậu đem cậu ta về ký túc xá đi!"

Cố Long Minh nói: "Anh thì sao?"

Lâm Thu Thạch nói: "Tôi có chút việc phải đi xác nhận -----"

Cố Long Minh đưa mắt nhìn Ngải Văn Thuỵ, lại đưa mắt nhìn Lâm Thu Thạch, biểu tình có chút do dự, hiển nhiên là đang rối rắm giữa Lâm Thu Thạch. Bởi vì tuy rằng nhìn Ngải Văn Thuỵ vô cùng chân thật nhưng nói cho cùng thì cậu nhóc cũng chỉ là NPC trong cánh cửa này thôi, nếu vì bảo vệ cậu nhóc mà khiến Lâm Thu Thạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chính là mất nhiều hơn được.

"Không có việc gì, cậu đi đi." Lâm Thu Thạch nói, "Tôi đi nhanh về nhanh."

Cố Long Minh thấy Lâm Thu Thạch mang vẻ mặt kiên định, cuối cùng chỉ đành gật đầu, đem Ngải Văn Thuỵ cõng lên lưng rồi rời đi.

Lâm Thu Thạch dùng ánh mắt tiễn bóng dáng hai người đi, rồi lại đưa mắt nhìn về phía cái cửa sổ bị ném vỡ kia và cả cái đầu người chết không nhắm mắt nằm ở trên đất.

"Cậu chết khi nào vậy." Lâm Thu Thạch nhìn cái đầu, tự lẩm bẩm nói, "Là hôm nay, hôm qua, hay là........" Anh nói tới đây thì ngừng lại, xoay người xuống lầu, tìm kiếm thứ mình muốn ở dưới lầu.

Rất nhanh, Lâm Thu Thạch tìm được thứ mình muốn ở trong một góc, một cái điện thoại với màn hình bị vỡ. Anh nhấn nút khởi động máy, trong lòng không ngừng cầu nguyện, vận khí của anh không tệ, màn hình điện thoại hiện lên đang khởi động, tuy rằng màn hình đã bị vỡ, có hơi nhìn không rõ chi tiết nhưng nhìn đại khái thì vẫn ổn.

Lâm Thu Thạch cầm điện thoại, bắt đầu tìm kiếm thông tin bên trong. Anh mở danh bạ, lướt đến hàng chữ Z nhưng vẫn không tìm thấy cái tên Chu Hàm Sơn đâu. (Chu Hàm Sơn: 周含山 phiên âm là /Zhōu Hánshān/ nên sẽ hiện trong hàng chữ Z nhá) 

Xem ra Ngải Văn Thuỵ nói cậu nhóc không thân với Chu Hàm Sơn không hẳn là đang nói dối.

Lâm Thu Thạch cầm điện thoại, chợt nghĩ tới một chuyện khác, anh mở lịch sử trò chuyện ra, thấy cái tên mới nhất được ghi lại trong lịch sử trò chuyện là: Tiểu Triện.

Hẳn là tên của người bạn kia của Ngải Văn Thuỵ.

Lâm Thu Thạch lại thoát ra màn hình chính, mở vào tin nhắn thì thấy được tin nhắn mà Tiểu Triện đã gửi cho Ngải Văn Thuỵ, trực tiếp nhấn vô, tin nhắn gần nhất được gửi tới là vào đêm qua, khi Lâm Thu Thạch xem tới nội dung của đoạn tin nhắn đó thì vẻ mặt liền cứng đờ.

Bởi vì câu đầu tiên trong đoạn tin nhắn là một cái tên họ đã rất quen thuộc rồi: Chu Hàm Sơn, rốt cuộc chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Thu Thạch lập tức cảm thấy tình hình không ổn rồi, anh nhớ ngay tới Cố Long Minh đã mang Ngải Văn Thuỵ về ký túc xá, nhanh chóng xoay người chạy về phía ký túc xá.

Dọc đường đi, Lâm Thu Thạch đều đang sửa soạn lại những tin tức mà Ngải Văn Thuỵ đã cho bọn họ.

Bọn họ biết đến bức tượng, Chu Như Viện và chuyện ước nguyện đều là do Ngải Văn Thuỵ nói cho bọn họ, chuyện này cũng có nghĩa là, cho dù Ngải Văn Thuỵ có nói dối thì bọn họ cũng không thể biết được.

Ngải Văn Thuỵ nói hắn chỉ là một người bị hại vô tội, nhưng nội dung tin nhắn có cách xưng hô với chủ nhân cái điện thoại đã làm bại lộ thân phận của hắn.

Hắn chính là Chu Hàm Sơn, Chu Hàm Sơn đã yêu đương cùng Chu Như Viện kia.

Hắn lừa gạt thành viên trong câu lạc bộ điêu khắc, để bọn họ bôi máu tươi lên trên người gỗ, sau đó sẽ có được nguyện vọng như ý.

Đương nhiên Ngải Văn Thuỵ sẽ không chết, bởi vì hắn vô cùng có khả năng là người duy nhất biết được chân tướng..... Có điều, những thứ này đều là suy đoán của Lâm Thu Thạch.

Khi Lâm Thu Thạch thở hổn hển chạy tới ký túc xá, anh gian nan leo đến lầu hai, gõ cửa thật mạnh: "Cố Long Minh, Cố Long Minh, cậu đâu rồi!"

Một lát sau, cửa mở để lộ ra gương mặt của Cố Long Minh: "Nhỏ giọng chút, cậu ta ngủ rồi."

"Ngải Văn Thuỵ ngủ rồi?" Lâm Thu Thạch nhìn vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy trên giường trong góc tường có một người nhỏ gầy đang nằm, từ bóng dáng thì đúng là Ngải Văn Thuỵ.

"Ừm." Cố Long Minh nhẹ giọng hỏi: "Sao lại gấp gáp vậy, phát hiện chuyện gì sao?"

Lâm Thu Thạch nói: "Ra ngoài nói."

Hai người đi đến cuối hành lang, tìm một góc hẻo lánh, Lâm Thu Thạch nói thẳng vào chủ đề: "Ngải Văn Thuỵ không phải tên thật , hắn là Chu Hàm Sơn."

"Cái gì? Cái gì?" Hiển nhiên Cố Long Minh không thể lập tức phản ứng lại được với những lời Lâm Thu Thạch vừa nói, cậu ta hỏi đi hỏi lại vài lần rồi nắm lấy cánh tay của Lâm Thu Thạch, ngạc nhiên hỏi: "Chu Hàm Sơn, là Chu Hàm Sơn kia?"

"Ừm, đúng vậy." Lâm Thu Thạch nói: "Chính là hắn."

"Chuyện này là sao vậy trời." Cố Long Minh nói, "Hắn vẫn luôn gạt chúng ta.... là muốn giết chết chúng ta sao? Hay là còn có mục đích gì khác......." Bây giờ cậu ta có hơi mê mang rồi, Ngải Văn Thuỵ...... Không, là Chu hàm Sơn, gần như đã theo bọn họ đi tìm hiểu toàn bộ mọi chuyện.

Từ câu lạc bộ điêu khắc đến Chu Như Viện, lại đến trò chơi thần quái và nguyện vọng đã được thực hiện của họ, Cố Long Minh thật sự không rõ hắn muốn làm cái gì.

"Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?" Cố Long Minh sờ sờ mặt, "Mẹ nó, thế mà lại gạt chúng ta, uổng công tôi cõng hắn lâu như vậy."

"Nói thẳng thôi." Lâm Thu Thạch nói, "Đừng lãng phí thời gian phán đoán làm gì."

"Cũng đúng." Cố Long Minh nói, "Dù sao hắn cũng chỉ là người, không sợ hắn giở trò."

Dường như cậu ta bị Ngải Văn Thuỵ lừa nên có hơi tức giận rồi, hùng hồ xoay người đẩy cửa đi vào, đem Ngải Văn Thuỵ đang ngủ mơ mơ màng màng ở trên giường lôi lên, nói: "Chu Hàm Sơn -----"

Sau khi Chu Hàm Sơn bị đánh thức thì mang vẻ mặt mờ mịt nhìn họ: "Làm sao vậy?"

Hai giây sau khi hắn nói ra lời này mới phản ứng được cái tên mà Cố Long Minh vừa gọi không phải Ngải Văn Thuỵ mà là Chu Hàm Sơn, sắc mặt lập tức thay đổi, run giọng nói: "Hai người biết rồi....."

"Ừm." Lâm Thu Thạch đem điện thoại ném tới trước mặt Chu Hàm Sơn, "Tin nhắn trong điện thoại cậu nhắc tới cái tên này."

Vẻ mặt của Chu Hàm Sơn liền trở nên lúng ta lúng túng.

"Nói đi, rốt cuộc cậu là ai, vì cái gì mà muốn gạt chúng tôi." Cố Long Minh nói, "Cậu muốn cái gì?"

Chu Hàm Sơn cười khổ: "Tôi...... Tôi không muốn lừa hai người, nhưng nếu tôi nói cho hai người tôi chính là Chu Hàm Sơn, hai người nhất định sẽ không tin tưởng tôi."

Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh không nói gì.

"Bọn họ cũng đều biết Chu Hàm Sơn đã yêu đương cùng Chu Như Viện." Chu Hàm Sơn nói, "Tôi chỉ sợ hai người cho rằng tôi có ý xấu nào đó ...... Thật ra......"

"Thật ra cậu không có?" Lâm Thu Thạch nhìn vào mắt hắn, "Cậu cảm thấy chúng tôi có thể tin tưởng không?"

Chu Hàm Sơn trầm mặc một lát: "Vậy phải làm sao anh mới có thể tin tưởng tôi."

Lâm Thu Thạch: "Cậu biết Chu Như Viện là người chết sao?"

Chu Hàm Sơn lắc đầu: "Tôi không biết, mãi đến lúc chơi trò chơi đó......" Hắn dùng ta ôm kín mặt, bả vai bắt đầu run rẩy, "Tôi phát hiện, phát hiện cô ấy không có bóng."

Lúc ấy lực chú ý của mọi người đều đặt trên tượng điêu khắc, Chu Hàm Sơn ôm Chu Như Viện với nụ cười dịu dàng vào trong lòng ngực, hai người yên lặng chẳng nói gì, nhưng Chu Hàm Sơn lại cảm giác được có chỗ không đúng.

Hắn cúi đầu, trên mặt xuất hiện một chút nghi hoặc, thậm chí còn giơ tay xoa xoa mắt.

Nhưng cho dù hắn có dụi mắt như thế nào thì trên mặt đất vẫn chỉ có cái bóng thuộc về một mình hắn...... Mà cô gái trong lòng ngực hắn, cứ như căn bản không hề tồn tại vậy.

Sau khi phát hiện chuyện này, một đợt ý lạnh bò lên sống lưng Chu Hàm Sơn, dường như người bên cạnh phát hiện ra sự khác thường của hắn, dịu dàng hỏi: "Anh yêu, anh làm sao vậy?"

"Không sao cả." Chu Hàm Sơn nói, "Chỉ là có hơi mệt mỏi thôi." Hắn nhìn về phía những người bạn đang đứng phía trước mình, hi hi ha ha đem đầu ngón tay đâm thủng, bôi máu tươi lên trên cái người gỗ nhỏ kia. Cánh tay hắn vốn đang ôm người bên cạnh nhưng sau khi phát hiện người đó không có bóng, hắn lại cảm thấy vị trí tay mình thân cận_da thịt của cô_trở nên cứng đờ, lạnh băng, giống như là ..... người hắn đang ôm lấy chính là một pho tượng.

Khi nhớ tới đây, toàn thân Chu Hàm Sơn đều đang run rẩy, hắn run giọng nói: "Lúc đó tôi muốn ngăn cản bọn họ, nhưng căn bản không thể nói ra lời."

"Cậu cũng bôi máu lên người gỗ?" Cố Long Minh hỏi.

"Có, tôi là người đầu tiên." Chu Hàm Sơn nói tới đây, trong giọng nói liền tràn ngập sự hối hận, "Chỉ là khi tôi ước nguyện không có quá thành tâm, sau đó cũng không có báo danh tham gia thi đấu."

Không có báo danh, đương nhiên sẽ không có khả năng đoạt giải, Chu Hàm Sơn cứ thế mà tránh thoát một kiếp.

Cố Long Minh nói: "Vì sao cậu không báo danh? Không phải người trong câu lạc bộ điêu khắc các cậu rất để ý cái giải thưởng này sao?"

"Ha ha." Chu Hàm Sơn cười gượng hai tiếng, "Còn không phải vì thành tích của tôi không tốt sao....."

"Thật à?" Cố Long Minh vẫn không tin.

"Là sự thật đó!" Chu Hàm Sơn có chút tuyệt vọng, "Hai người tin tôi đi ..... Trong điện thoại còn có ảnh chụp bài điêu khắc của tôi, không tin thì hai người lật ra xem đi."

Cố Long Minh dùng ánh mắt nghi ngờ lấy điện thoại qua: "Cậu đừng cho rằng tôi sẽ không xem." Cậu ta mở album ra, đúng là tìm được tác phẩm điêu khắc của Chu Hàm Sơn.

Lâm Thu Thạch nhìn thoáng qua tác phẩm điêu khắc kia liền cùng Cố Long Minh rơi vào trầm mặc, cuối cùng Cố Long Minh nghẹn ra một câu: "Đệch, cậu học nghệ thuật thật à? Cái này có khác gì bài tập của trẻ con mẫu giáo đâu."

Chu Hàm Sơn: "......Quá đáng quá nha."

Tuy rằng phần lớn thời gian Chu Hàm Sơn đều phải đau đầu cho sự nghiệp của mình nhưng không ngờ vào lúc này lại nhờ hoạ được phúc, cứ như thế mà tránh được một kiếp.

Khi công bố thành tích lúc đó, người đoạt giải đều vô cùng vui vẻ, còn đang thảo luận với nhau rằng không ngờ truyền thuyết vườn trường thế mà lại là sự thật..... Đương nhiên, lúc đó họ không thể nào nghĩ tới, cái giá phải trả cho giải thưởng này thật sự quá bi thảm.

"Cho nên rốt cuộc cậu gạt bọn tôi là muốn làm cái gì?" Cố Long Minh hỏi. 

"Thật ra..... Thật ra tôi chỉ muốn ngăn cản mọi thứ thôi." Chu Hàm Sơn run giọng nói, "Mọi thứ đều được dựng lên bởi tôi vậy thì tôi phải là người kết thúc nó......"

"Kết thúc nó như thế nào?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Tôi đã tra cứu rất nhiều tư liệu, thật ra trường học đã sớm có cái truyền thuyết này." Chu Hàm Sơn nói, "Chẳng qua, trong cái truyền thuyết vườn trường này vẫn còn một bộ phận mà Chu Như Viện không có nói cho chúng tôi biết."

"Một bộ phận cuối cùng?" Cố Long Minh ngồi ngay ngắn lại.

"Cần phải dùng một cái giá lớn để trao đổi, pho tượng giúp người thực hiện nguyện vọng, người cũng phải đến giúp pho tượng thực hiện nguyện vọng." Chu Hàm Sơn nói, "Chỉ là bây giờ tôi vẫn không thể biết được, rốt cuộc nguyện vọng của pho tượng là cái gì, nếu nguyện vọng của cô ấy là muốn chúng tôi chết thì sao?"

Nghe Chu Hàm Sơn nói xong, Lâm Thu Thạch liền nhớ tới câu trong tờ manh mối kia, ăn miếng trả miếng ăn miếng trả miếng.

Ánh mắt của anh và Cố Long Minh chạm vào nhau trong chốc lát, lúc này hai người đã đạt được mười phần ăn ý.

"Vì sao cậu không nói chuyện này cho chúng tôi biết sớm một chút?" Cố Long Minh còn đang rối rắm chuyện Chu Hàm Sơn dám lừa gạt bọn họ.

Chu Hàm Sơn cúi đầu không nói chuyện.

Lâm Thu Thạch lại hiểu được hàm nghĩa ẩn giấu trong vẻ mặt đó của hắn, anh nói: "Nguyện vọng của Chu Như Viện, có quan hệ với cậu phải không?"

Cả người Chu Hàm Sơn run lên, mang theo giọng khóc nức nở nói: "Tôi không muốn chết......"

Hắn nói những lời này gần như chính là đồng ý với suy đoán của Lâm Thu Thạch.

Chu Như Viện cùng Chu Hàm Sơn là người yêu, mà Chu Hàm Sơn vẫn luôn không dám nói chuyện này cho bọn họ biết, đó là lý do Lâm Thu Thạch suy đoán, nguyện vọng của Chu Như Viện, chính là muốn Chu Hàm Sơn đi theo bồi cậu ta.

Người chết thì không có khả năng sống lại, mà cách đơn giản hơn, chính là để người sống chết đi.

"Cầu xin hai người, tôi thật sự không muốn chết." Chu Hàm Sơn khóc lóc nói, "Tôi thật sự rất sợ------"

"Cậu thích cô ta à?" Cố Long Minh nhíu mày, hỏi

"Có lẽ vậy, tôi cũng không biết nữa." Chu Hàm Sơn nói, "Từ khi phát hiện cô ấy không phải người sống, ký ức khi tôi ở cùng cô ấy lúc trước đều trở nên mơ hồ.....thậm chí là sắp không thể nhớ rõ nữa." Hắn mang theo sự mờ mịt không rõ mà nói chuyện rồi đột nhiên dường lại, ánh mắt đầy sự sợ hãi nhìn về phía cửa sổ.

Lâm Thu Thạch nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy được một cô gái với mái tóc dài, sắc mặt trắng bệch lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ dùng một loại ánh mắt cực kỳ oán độc nhìn người trong phòng ---- họ đang ở tầng hai, ngoài cửa sổ không có bất cứ thứ gì để đứng lên, không cần suy đoán, cô gái này, chính là Chu Như Viện đã từng ở bên Chu Hàm Sơn.

Sau khi Chu Hàm Sơn nhìn thấy Chu Như Viện liền hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất xỉu luôn trên giường. Mà chỉ trong giây lát đó, bóng người ngoài cửa sổ đã biến mất, cứ như khuôn mặt trắng bệch kia chỉ là ảo giác của họ.

Nhưng Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh đều rất rõ ràng, Chu Như Viện thật sự đã tới.......

_________

4652 chữ, 21 giờ 07 phút ngày 24 tháng 9 năm 2024

Ngày 9 tháng 10 năm 2024 đọc lại để chỉnh lỗi thì mình cứ cảm thấy khúc này có Bug, bởi vì Lâm Thu Thạch và Cố Long Minh đang giữ tấm ảnh chụp chung có mặt Chu Hàm Sơn trong đó, họ đã nhìn thấy gương mặt của Chu Hàm Sơn rồi, vậy thì tại sao còn bị hắn lừa với thân phận Ngải Văn Thuỵ, mà mình đọc lại cũng không thấy chỗ nào ghi đã cải trang hay gì đó. @.@ loạn quá.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com