TruyenHHH.com

Edit Hoan Kinh Van Hoa Chet Choc

Bởi vì thời hạn ba ngày, không khí trong đoàn đội càng ngày càng không ổn. Đến buổi chiều ngày hôm sau, trong đội lại lần nữa phát sinh mâu thuẫn, Hùng Tất thế mà lại cùng Tiểu Kha xảy xa một trận cãi nhau kịch liệt, chỉ là bởi vì một bữa cơm không hợp khẩu vị. Hùng Tất tính tình nóng giận trực tiếp đem cơm ném ra ngoài cửa, Tiểu Kha dưới sự tức giận liền đập cửa mà đi.

Bầu không khí hoài nghi lẫn nhau tràn ngập trong đoàn đội. Vốn dĩ là những đồng đội có thể dựa vào nhau khi cần, lúc này lại trở thành đối tượng hoài nghi. Một lần nói chuyện, một động tác, thậm chí một ánh mắt đều giống như có thể trở thành nguyên nhân khiến mối quan hệ của họ đổ vỡ như tuyết lỡ.

Đây là lần đầu Lâm Thu Thạch cảm giác được rõ ràng rằng mọi người đã sắp không xong rồi. Cái chết mang đến áp lực cùng hoài nghi gần như sắp trở thành áp lực chặt đứt cọng rơm cứu mạng cuối cùng của họ.

Dường như Nguyễn Bạch Khiết đã sớm dự liệu đến tình huống này, cho nên cũng không có vẻ kinh ngạc nào, cô tùy tiện tìm một cái góc ngồi xuống, nhìn mọi người trong phòng khách càng ngày càng có bộ dạng căng thẳng thần kinh, bỗng nhiên cô mở miệng: "Các người quên rồi sao, còn một chỗ có thi thể mà?"

Những lời này thật sự giống như nước mưa rơi vào mặt đất khô hạn, lập tức làm dịu lại bầu không khí khô hạn giữa mọi người, Hùng Tất nói: "Nơi nào?"

Lâm Thu Thạch nói: "Là mộ sao? Nhưng mà trước đó tôi cũng đã đi tìm qua, mộ trong thôn này không biết là ở đâu nữa, vẫn luôn không tìm thấy."

"Đương nhiên là không phải mộ." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Cách chôn cất ở thế giới này hẳn là không thể đơn giản như chúng ta tưởng tượng đâu."

"Vậy đó là nơi nào?" Lâm Thu Thạch đặt câu hỏi.

Nguyễn Bạch Khiết nói: "Còn nhớ những người đã bị cây đè chết vào mấy ngày trước trong khi khiêng cây không?"

Lâm Thu Thạch bừng tỉnh: "Đúng vậy, mấy người bọn họ không phải cũng được coi là xác chết sao......"

"Đi thôi, tìm thời gian thích hợp đem thi thể của bọn họ đào ra, việc lắp giếng không phải cũng sẽ được giải quyết sao." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Mọi người cũng không cần tiếp tục làm ra cái bộ dạng đề phòng mọi lúc như vầy."

Lời này vừa nói ra, không khí trong nháy mắt đã ổn định hơn không ít, nhưng vẫn không thể coi là quá nhẹ nhàng. Bởi vì rốt cuộc thì ai cũng không thể biết, những thi thể kia có thể tìm được hay không. Từ ngày khiêng cây đó cho đến bây giờ bên ngoài vẫn luôn có tuyết rơi, thi thể sớm đã bị chôn sâu trong từng tầng tuyết, muốn đào ra cũng không phải chuyện gì dễ dàng.

Nhưng cho dù có khó khăn thế nào thì khẳng định cũng đơn giản hơn so với việc giết người.

Mọi người biết thời gian cấp bách liền thống nhất bày tỏ ý tưởng này là tốt nhất, mau chóng đem hai cái thi thể kia đào ra đề phòng có chuyện bất ngờ.

Lâm Thu Thạch không nghĩ tới trình độ tiếp thu đối với chuyện này của mọi người lại cao đến vậy, từ đầu tới cuối đều không có người đưa ra bất cứ dị nghị gì.

Bất quá cẩn thận nghĩ lại, trước mắt chuyện này thật sự chính là phương án tốt nhất. Tuy rằng dưới trời đầy tuyết như vầy đi đào thi thể cũng không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng ít ra mọi người vẫn có phương hướng để phấn đấu. Huống hồ liền tính đến việc trong quá trình đào thi thể sẽ xuất hiện người hy sinh, cũng vừa lúc hợp ý mọi người ---Không cần động thủ giết người nhưng vẫn có xác chết để lắp giếng.

Nửa giờ sau, mọi người tụ tập ở cửa nhà, mỗi người đàn ông trong tay đều cầm một cái xẻng sắt.

"Đi thôi." Trong miệng Hùng Tất ngậm một điếu thuốc, đây là điếu thuốc lá cuối cùng mà anh ta đem đến thế giới này cho nên lúc hút cũng đặc biệt cẩn thận, "Hôm nay nhất định phải đào ra." 

Cái tên Trình Văn ngày hôm qua còn đuổi giết Vương Tiêu Y hiện tại hốc mắt đỏ đậm, tròng mắt giăng đầy tơ máu đỏ tươi, cả người nhìn qua tràn ngập tố chất của một gã điên: "Đào không ra, chúng ta đều phải chết." Hắn nói rồi hung hăng trừng mắt liếc nhìn về phía Lâm Thu Thạch và Vương Tiêu Y một cái.

Lâm Thu Thạch cũng không cho hắn mặt mũi, không chút khách khí nào trừng mắt nhìn lại.

"Đi thôi." Nguyễn Bạch Khiết kêu lên một tiếng.

Hùng Tất liền dẫn đầu mọi người hướng tới con đường nhỏ trên núi mà đi.

Mấy ngày nay buổi tối nào trời cũng không ngừng có tuyết rơi, trên mặt đất tích tụ thành một tầng tuyết thật dày, đạp lên trên mặt tuyết liền để lại một dấu chân mềm xốp.

Sau khoảng mấy chục phút, mọi người liền đi tới con đường núi quen thuộc kia, lại đi lên trên thêm một chút là tới nơi xem như là hiện trường án mạng. 

"Hình như là ở gần đây." Bởi vì không có vật gì để đánh dấu nhận biết địa điểm, cho nên Hùng Tất chỉ có thể xác định đại khái phạm vi, "Mọi người liền bắt đầu đào ở chỗ này đi."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, nắm cái xẻng trong tay dùng sức một cái liền xúc lên một đống tuyết.

Đường nhỏ tuy rằng không quá rộng nhưng phạm vi cũng rất lớn, tìm thi thể như vầy thật sự có chút lao lực. Nhưng mọi người đều làm việc rất nghiêm túc, không ai lười biếng.

Nguyễn Bạch Khiết ngồi ở trên tảng đá ngay bên cạnh, chậm rãi cắn hạt dưa. Vẻ mặt nhàn nhã của cô cùng với vẻ mặt khẩn trương của Tiểu Kha tạo thành hai bên hoàn toàn đối lập. Có lẽ là do không quen nhìn dáng vẻ thoải mái này của Nguyễn Bạch Khiết, Tiểu Kha chợt nói: "Cô không sợ chết sao? Trong thế giới này mà chết đi thì ở thế giới hiện thực cũng sẽ chết y như thế."

Nguyễn Bạch Khiết lười biếng nói: "Sợ chứ."

Tiểu Kha nói: "Cô sợ thế mà vẫn có dáng vẻ thản nhiên như vậy sao?"

Nguyễn Bạch Khiết lười biếng nhìn cô ta một cái, nếu đối xử với cô ta như đối xử với không khí thì có vẻ là đang miệt thị không khí: "Phản ứng sợ hãi của mỗi người đều không giống nhau, có người khóc, có người cười, tôi thì lại thích cắn hạt dưa." Cô duỗi tay ra, đem vỏ hạt dưa ném xuống mặt tuyết đang phủ kín con đường nhỏ, "Còn thích vứt rác lung tung."

Tiểu Kha: "......" Cô ta cảm giác được rõ ràng là Nguyễn Bạch Khiết đang lừa gạt cô ta, chính là trong lúc nhất thời lại không biết nên nói lại như thế nào, chỉ có thể oán hận chửi nhỏ một tiếng rồi xoay người tránh đi.

Nguyễn Bạch Khiết cười như không cười, từ khi bắt đầu đi đến đây, ánh mắt của cô liền không rời khỏi người Lâm Thu Thạch được quá một phút, dường như trên người Lâm Thu Thạch có cái gì đó cực kỳ thú vị hấp dẫn sự chú ý của cô.

Lâm Thu Thạch thì lại không nhìn đến Nguyễn Bạch Khiết, anh cúi đầu, nghiêm túc xúc tuyết, trong lòng cầu nguyện có thể mau tìm được hai cái thi thể kia.

Nhưng mà có đôi khi trời cao lại không muốn con người được toại nguyện, bọn họ xuất phát khi trời đã có chút tối, đào một lúc thì bóng đêm cũng đã buông xuống mặt đất.

Tuyết lại bắt đầu lả tả rơi, Lâm Thu Thạch thổi một hơi vào hai bàn tay đã đông cứng, nhìn lên không trung một cái.

Hôm nay ánh trăng cũng không tệ lắm, mặt trăng thật lớn treo ở trên bầu trời, chiếu rọi trên nền tuyết trắng tinh, làm cho hoàn cảnh núi rừng này cũng không đến mức quá tối tâm.

Hùng Tất đứng ở bên cạnh anh, đang vừa cùng Tiểu Kha nói chuyện vừa đào tuyết. Cảm xúc tàn bạo của Trình Văn vẫn còn như cũ, hắn vừa mắng chửi vừa đào tuyết với tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Còn lại ba cô gái đều đứng ở bên cạnh đường nhỏ, các cô đều không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch đào trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm, cậu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hướng Nguyễn Bạch Khiết, xác định nơi đó đúng là đang có ba người đang đứng.

Một cao hai lùn, hai người lùn đứng song song nhau cùng một chỗ, dường như còn rất thân thiết mà nắm lấy tay nhau.

Thấy một màn như vậy, động tác trên tay Lâm Thu Thạch đột nhiên ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Hùng Tất cách đó không xa phát hiện Lâm Thu Thạch khác thường, "Lâm Thu Thạch?"

Lâm Thu Thạch nói: "Giống như có chỗ nào đó kỳ quái...."

"Cái gì kỳ quái?" Đây là âm thanh của Tiểu Kha.

Sau khi nghe được tiếng của Tiểu Kha, Lâm Thu Thạch rốt cuộc cũng phát hiện được điểm kỳ quái kia là gì. Bọn họ còn dư lại sáu người, Hùng Tất, Tiểu Kha, Vương Tiêu Y, Trình Văn, Nguyễn Bạch Khiết còn có cả cậu nữa.

Tiểu Kha đang đứng ở bên cạnh Hùng Tất, vậy thì hai người đang nắm tay đứng ở cạnh Nguyễn Bạch Khiết là từ đâu ra.

Cổ họng Lâm Thu Thạch hơi chuyển động, anh làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục dùng xẻng đào tuyết, trong miệng kêu lên: "Nguyễn Bạch Khiết, cô lại đây một chút, tôi có chút việc muốn nói với cô."

Nguyễn Bạch Khiết từ trên tảng đá đứng lên, hướng tới chỗ Lâm Thu Thạch mà đi, cô hỏi: "Chuyện gì?"

Lâm Thu Thạch không hé răng, đuôi mắt chăm chú nhìn vào hai người đang nắm tay kia, anh phát hiện hai người đang đứng dưới táng cây đó tựa như hai bóng ma vậy, hoàn toàn không thể thấy rõ dáng vẻ. Thân thể họ cao gần như giống hệt nhau, nắm lấy tay nhau, có vẻ như tình cảm rất tốt. Chỉ là giờ phút này nhìn qua lại thật sự làm người ta sợ hãi đến da đầu tê dại.

"Lâm Thu Thạch?" Nguyễn Bạch Khiết hỏi, "Làm sao vậy?"

Lâm Thu Thạch vẫn không nói chuyện, anh đang định chờ Nguyễn Bạch Khiết đến gần thêm chút nữa rồi mới nói. Đúng lúc này anh lại cảm thấy cái xẻng của chính mình có hơi khựng lại, như là đã đào tới vật gì đó rất cứng.

Nguyễn Bạch Khiết vừa lúc đi đến trước mặt Lâm Thu Thạch, cô cúi đầu một chút liền thấy được bên dưới cái xẻng của Lâm Thu Thạch là một khối thi thể đã bị đông cứng, "Anh tìm được rồi?"

"Cái gì?" Trong lúc nhất thời Lâm Thu Thạch không kịp phản ứng lại Nguyễn Bạch Khiết đang nói gì.

"Anh đào được thi thể rồi?" Nguyễn Bạch Khiết nhẹ nhàng nói, "Thế mà bị anh đào được, vận khí thật tốt nha...." 

Lúc này Lâm Thu Thạch mới đột nhiên phát giác được mình đã đào lên cái gì, anh cúi đầu nhìn lại, ở bên dưới lớp tuyết là một khối thi thể là đã bị đông cứng, trước mắt chỉ để lộ ra một đôi tay tái nhợt nhưng vẫn có thể xác định được đó là người đã chết vì bị cây đè chết còn bị tuyết đọng lại che lắp.

"Tìm được rồi!" Lâm Thu Thạch lớn tiếng kêu một câu. Sau khi anh kêu lên thì hướng ánh mắt tới nơi có hai bóng người kia nhìn lại một lần nữa. Thế mà lại thấy hai bóng người kia hiện tại đã biến thành một người. Người kia chậm rãi đi tới chỗ bọn họ, chờ tới nơi có ánh trăng chiếu đến Lâm Thu Thạch lập tức nhận ra người đó chính là Vương Tiêu Y.

Vương Tiêu Y đi tới bên cạnh Lâm Thu Thạch, dường như là cảm thấy ánh mắt của anh có chút kỳ quái: "Anh nhìn tôi làm cái gì?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu, "Không có gì."

Vương Tiêu Y nói: "Cảm ơn anh, anh thật lợi hại." Cô ta hướng mắt nhìn về phía thi thể trong hố tuyết, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, "Nếu không phải có anh, có khả năng ngày hôm qua tôi đã chết rồi, anh thế mà lại còn có thể tìm được thi thể........"

Lâm Thu Thạch nói: "Vận khí tốt mà thôi." Anh đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay Nguyễn Bạch Khiết, "Cô lại đây một lát."

Nguyễn Bạch Khiết cảm thấy động tác của Lâm Thu Thạch có chút lạ, cô hơi hơi nhướn mày, đang muốn nói chuyện lại cảm nhận được ngón tay của Lâm Thu Thạch đang nhẹ nhàng vẽ lên lòng bàn tay cô.

Lâm Thu Thạch vẽ tổng cộng bốn nét, viết ra một chữ "Vương."

Gần như trong chốc lát Nguyễn Bạch Khiết liền hiểu ý tứ của cậu, cô nắm thật chặt tay mình lại, ý bảo đã hiểu, cô nhìn về phía thi thể nói: "Nếu đã tìm được rồi, chúng ta liền nhanh đem thi thể này mang về đi."

"Được nha." Vương Tiêu Y nở nụ cười, cô ta nói: "Chúng ta nhanh trở về đi."

------------

Tác giả có lời muốn nói: Tôi làm cho mọi người phải đi tìm xác chết, liền có người đứng đối diện miệng giếng cởi quần giải quyết nỗi buồn.........

Cái giếng: Xã hội xã hội, không thể trêu vào, không thể trêu vào.

__________________

/cười gian/ mọi người nghĩ phía trên là ai nào?

2502 chữ, 22 giờ 45 phút ngày 21 tháng 3 năm 2023.

Hôm nay phá lệ ngủ sớm một hôm vì ngày mai học ca 1 T^T 

Mọi người ngủ ngon nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com