(Edit Hoàn - Đường Lương) Đừng Sợ, Có Anh Đây
Chương 4
Mạnh Hạc Đường tắt vòi nước, cẩn thận lau khô nước trên người Châu bảo bảo rồi mặc quần áo vào cho cậu.Toàn bộ quá trình Châu bảo bảo chỉ nhìn xuống đất, không nói không rằng, tựa như búp bê tùy người điều khiển.Mạnh Hạc Đường kéo tay Châu bảo bảo ra khỏi phòng tắm, mất ba phút để sấy khô tóc "Châu bảo bảo, anh có mua bánh thịt lừa để ở bếp, em ra đó lấy ăn trước đi, anh tắm xong sẽ quay lại với em."Châu bảo bảo ừ một tiếng.Mạnh Hạc Đường tắm xong, vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Châu bảo bảo ôm khủng long bự ngồi một cục trên ghế sofa, đầu cậu còn gác lên đầu khủng long, TV không mở mà cậu thì cứ nhìn chăm chăm vào nó."Sao em không ăn? Để nguội sẽ hết ngon." Mạnh Hạc Đường rót ly nước ấm đặt lên bàn, anh ngồi xuống bên cạnh Châu bảo bảo, nhỏ giọng hỏi."Mạnh ca, thật sự có rất nhiều người thích em sao, em thật sự xứng đáng được nhiều người yêu thích đến vậy sao?" Châu bảo bảo không nhìn Mạnh ca, ánh mắt một mực hướng về TV."Làm gì có ai lại tiêu tốn thời gian và tiền bạc vào người mà mình không thích chứ, hiển nhiên là mọi người phải rất thích em nên mới làm vậy. Châu bảo bảo nhà chúng ta là giỏi nhất.""Vậy tại sao. . ." Nói đến đó Châu bảo bảo không nói nữa. Mạnh Hạc Đường rút khủng long bự ra khỏi người cậu, đổi thành ôm Châu bảo bảo vào lòng.Châu bảo bảo vùi đầu vào lòng Mạnh Hạc Đường, nhận ra cơ thể cậu đang run rẩy, Mạnh Hạc Đường liên tục vỗ lưng cho cậu, chỉ lát sau, anh nhận ra áo mình đã ướt một mảng lớn.Bên ngoài bất ngờ giáng xuống một tia sét, dọa Châu bảo bảo sợ đến ôm chặt lấy Mạnh ca."Đừng sợ đừng sợ, anh ở đây."Trời mưa một lúc lâu, Châu Cửu Lương mới ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mắt Mạnh ca, không chắc chắn hỏi "Mạnh ca, anh vẫn sẽ luôn ở đây sao? Anh vẫn sẽ luôn chăm sóc em sao? Có khi nào anh sẽ. . ."Mạnh Hạc Đường cắt lời Châu Cửu Lương "Anh sẽ luôn bên cạnh em, sẽ luôn chăm sóc em. Người bên cạnh Mạnh Hạc Đường là em, cũng chỉ có thể là một mình em."Nói xong liền đưa ly nước đã lấy sẵn cho Châu bảo bảo "Uống nước trước đi, cuống họng em sắp khàn rồi."Châu bảo bảo ngửa đầu, uống ực hết một hơi."Uống chậm thôi, cũng không ai giành với em."Châu bảo bảo uống nước xong cũng không để ly lên bàn, cứ vậy nhìn nó."Mạnh ca. . .""Ừ.""Mạnh ca.""Ở đây.""Mạnh ca.""Anh ở đây."Châu Cửu Lương vừa khuấy ly nước vừa nói "Mạnh ca, có phải em rất vô dụng không, ngoại trừ nói tướng thanh, đàn tam huyền ra thì cái gì em cũng không biết, lúc nào cũng quên Đông quên Tây, lạc đường, chuyện gì cũng quên, không biết cách kết bạn với người khác, lúc nào cũng gây thêm phiền phức cho anh. . .""Cửu Lương, anh chưa từng cảm thấy việc chăm sóc em là chuyện phiền phức, ngược lại, anh còn rất vui vẻ vì có thể làm chút chuyện gì đó cho em.Chẳng ai là hoàn mỹ, mỗi người đều sẽ có một chút khuyết điểm, chuyện này rất bình thường, bản thân anh cũng có khuyết điểm mà.Hơn nữa, có thể nói tốt tướng thanh cũng không phải là chuyện dễ dàng.Hai ngày trước anh nghe mọi người nói, tiểu tiên sinh vừa mở miệng chính là. . .""Vậy, vì sao cha mẹ đều không thích em, không phải nói, trên đời này, có thể có rất nhiều người yêu bạn, nhưng người có thể hy sinh mạng sống của mình vì bạn, cũng chỉ có cha mẹ bạn.Em không cần bọn họ hy sinh tính mạng cho em, nhưng em muốn biết, nếu bọn họ đã không thích em, tại sao còn sinh em ra, xem em là công cụ dưỡng lão sao? Nhưng em cũng là con người có máu có thịt, em cũng có tình cảm."Châu Cửu Lương dừng một chút, đột nhiên hỏi "Mạnh ca, anh biết vì sao em lại thích khủng long đến vậy không?"Mạnh Hạc Đường lắc đầu."Lúc em còn nhỏ, trường học cách xa nhà, vào mùa đông, trời chưa sáng em đã phải đi học, những lúc đi qua hẻm nhỏ em đều rất sợ hãi, em rất muốn mua một chú khủng long nhỏ treo trên cặp, để nó mỗi ngày đều đi học cùng em. Mẹ em nói, sinh nhật em sẽ tặng cho em một con.Ngày đêm trông mong, cuối cùng cũng chờ đến ngày sinh nhật, ngày ấy em hào hứng hỏi mẹ quà sinh nhật, không chỉ không có khủng long nhỏ mà còn bị đánh bị mắng.Mắng em không chịu học tập cho tốt, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến chuyện không đâu.Còn nói không phải đã sớm tặng quà sinh nhật rồi sao.Sau này em mới biết, hóa ra quà sinh nhật bà ấy nói là một đôi giày, mua trước sinh nhật em ba tháng.Lúc mua bà ấy cũng không hề nói đó là quà sinh nhật, bà chỉ nói, đôi giày năm ngoái nên sớm vứt đi, năm nay mua một đôi mới, nhưng vốn dĩ em cũng không thích đôi giày kia.Bà ấy không hề nghiêm túc chọn giày cho em, chỉ đơn giản đến tiệm rồi tiện tay mua, thậm chí còn không cho em thử.Đôi đó là giày xăng đan, em không mang đôi giày nó, về sau cũng không muốn mang xăng đan.Trước giờ bọn họ đều như vậy, em như búp bê trong trò chơi thay quần áo, bọn họ cho em mặc cái gì thì em mặc cái đó, lúc vui thì mua cho em một bộ quần áo, không vui thì đem quần áo của em đi vứt. Vì vậy mà trước kia em rất thích mặc đồng phục, vì dù thế nào, bọn họ cũng sẽ không vứt bỏ đồng phục của em."Mạnh ca nghĩ thầm, chả trách chưa từng nhìn thấy Châu bảo bảo mang xăng đan, cũng may anh cũng chưa từng mua giày xăng đan cho cậu."Rồi sau này, em tự kiếm tiền, nhìn thấy khủng long nhỏ liền sẽ mua, em biết hành vi trả thù này không tốt, nhưng em không thể khống chế bản thân mình.Sau này em cũng không còn quan tâm bọn họ có tặng quà sinh nhật cho mình nữa hay không.""Vậy. . .""Những món quà trong nhà kho đều là của bọn họ chủ động tặng, chỉ là, em đã không còn muốn biết bọn họ tặng gì nữa rồi. Nhận quà lúc bấy giờ trở thành nhiệm vụ, nhận, nhiệm vụ của em hoàn thành.""Mùa đông một năm nào đó, lúc trời còn chưa quá lạnh, mẹ và bà ngoại dẫn em đi mua quần áo, thật ra em không thích mặc quần áo cao cổ, nó khiến em cảm thấy bản thân bị trói buộc, rất khó chịu, em nói em không thích.Mẹ em nói, con nít thì biết cái gì thích hay không thích, mua cho con mặc thì cứ mặc đi.Bà ngoại nói, khi bà còn nhỏ đều toàn mặc quần áo các chị mình từng mặc, không mặc thì không còn cái khác để mặc , trẻ con bây giờ đúng là già mồm.Hôm đó dạo phố hết một ngày, tối về em thật sự rất mệt mỏi, không tắm rửa đã đi ngủ.Vừa ngủ không bao lâu liền bị mẹ kéo dậy bắt tắm rửa, nói không tắm không được lên giường ngủ, còn ép em, bắt em tự thay ga giường, bằng không sẽ ném hết quần áo vừa mua đi.Lúc đó em cực kỳ uất ức, nói nói mấy câu, vậy mẹ ném đi, không thể ngủ trên giường, vậy ngủ dưới đất chắc được rồi chứ?Đêm hôm đó em mặc áo ngủ, ngủ dưới nền gạch men, bên cạnh toàn vải vụn quần áo đã bị mẹ cắt nát.""Vì trả thù mà mua khủng long cũng được, mua quần áo được, em biết mình làm vậy là không tốt, nhưng em cảm thấy làm như vậy sẽ khiến bản thân khá hơn một chút." Châu Cửu Lương lại nhỏ giọng nói "Mười năm sau cuối cùng em cũng có được thứ mà mười năm trước em muốn, thế nhưng, làm vậy thì có ích lợi gì đâu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ."Mạnh Hạc Đường từ trước đã biết quan hệ của Châu Cửu Lương và người nhà không tốt, nhưng chưa hề hỏi chuyện thế nào, cũng không ngờ sự việc không hề đơn giản như anh nghĩ "Châu bảo bảo. . .""Haiz, chuyện dù sao cũng đã qua hết, hiện tại em có Mạnh ca, có sư phụ, còn có nhiều sư huynh đệ, có nhiều người yêu em như vậy, em rất vui vẻ, cũng rất thỏa mãn.Vả lại, thời gian rồi sẽ trôi qua, con người phải tiến về phía trước, em cũng phải tiến về phía trước!"Nói xong đặt ly nước xuống bàn, đứng lên, kéo tay Mạnh ca, giọng điệu nhẹ nhàng nói "Mạnh ca, chúng ta đi ăn bánh thôi."Mạnh Hạc Đường biết Châu bảo bảo không muốn nói thêm, so với trước kia cái gì cũng không nói, lần này nói ra không phải xem như một khởi đầu tốt sao?Vừa ăn hết một cái bánh thịt lừa, Châu bảo bảo chọc vào một cái bánh khác nói "Xin lỗi Mạnh ca, lúc nãy em đạp xe bất cẩn để va quẹt, làm hư quần áo anh mua cho em, điện thoại cũng không biết rơi ở đâu.""Không sao, Mạnh ca mua thêm cho em, em không sao là tốt rồi.""Ừm. . ." Sau đó Châu bảo bảo không nói, chỉ tập trung ăn bánh, ăn ăn thế nào mà lại bật khóc."Ài, bánh thịt lừa ăn ngon đến vậy sao? Khiến bảo bảo nhà anh ăn đến cảm động như vậy." Mạnh Hạc Đường muốn làm dịu bầu không khí, không ngờ kết quả càng khiến Châu bảo bảo khóc dữ dội hơn."Mạnh ca, vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy."Lại nữa, Châu bảo bảo lại đâm đầu vào ngõ cụt."Mạnh ca, anh đối xử với mọi người cũng tốt như vậy sao?""Mạnh ca, anh sẽ rời xa em sao?"Mạnh Hạc Đường nhẹ nhàng lấy giấy lau nước mắt cho Châu bảo bảo, nghiêm túc trả lời "Bởi vì em là Châu bảo bảo, cho nên anh cam tâm tình nguyện đối xử tốt với em, với người không quen biết, anh cần gì đối xử tốt với những người đó, anh sẽ vĩnh viễn không rời xa em, em ở chỗ nào anh ở chỗ đó.""Mạnh ca, em sợ. . ."Mạnh Hạc Đường lại ôm lấy Châu bảo bảo "Đừng sợ, anh ở đây."Việc anh yêu em, đối xử tốt với em, sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, những chuyện này, em không thể ngừng lặp đi lặp lại việc kiểm chứng chúng, và cũng chỉ có những chuyện này mới khiến em phải làm như vậy. Anh, hãy cho em thêm chút thời gian.Không biết ôm bao lâu, Châu bảo bảo giật giật tay áo Mạnh Hạc Đường "Anh, chúng ta đi ngủ thôi.""Được, anh hâm sữa cho em, uống xong thì đi đánh răng."Châu bảo bảo nhìn Mạnh Hạc Đường bận rộn, bỗng nhiên nhớ đến một câu nói。"Cuối cùng rồi cũng sẽ có một người, vượt qua biển người mênh mông, dốc toàn bộ sức lực, chỉ để đến bên cạnh bạn."Anh, có anh thật tốt.Hết chương 4. "Đừng sợ, vì sẽ luôn có một người yêu thương em, một người luôn dành cho em sự quan tâm, che chở.
Một người có thể đưa em thoát khỏi những miền âm u trong cuộc đời"
Một người có thể đưa em thoát khỏi những miền âm u trong cuộc đời"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com