TruyenHHH.com

(Edit Hoàn - Đường Lương) Đừng Sợ, Có Anh Đây

Chương 13

KT2821

Thời điểm cha mẹ Mạnh đến Bắc Kinh, Mạnh Hạc Đường vẫn còn đang bận bịu công việc của mình.

Lúc hay tin, Mạnh Hạc Đường cũng rất bất đắc dĩ. Hai ông bà không nói một tiếng đã chạy đến Bắc Kinh, còn để tới nơi rồi mới báo anh hay, thật đúng là, nghĩ đi là đi ngay.

Không có cách, đành phải gọi điện cho Châu Cửu Lương.

Nhưng, không gọi được.

Mạnh Hạc Được liếc nhìn đồng hồ, chắc giờ này Châu bảo bảo vẫn còn đang diễn.

Tính thời gian, Châu bảo bảo vừa diễn xong, lại gọi một lần nữa.

"Châu bảo bảo, chuyện là, cha mẹ anh đến Bắc Kinh, sau đó. . .Em." Mạnh Hạc Đường gãi đầu, không biết phải nói thế nào.

Đây là lần đầu Châu bảo bảo gặp mặt cha mẹ anh, anh lại không có ở đó, cũng không biết một mình Châu bảo bảo có thể ứng phó được hay không, công việc của anh bên này nhanh nhất cũng phải mất năm ngày mới có thể xong.

"Không sao, anh nói cha mẹ tìm chỗ nào đó chờ em, em đi đón họ ngay." Châu bảo bảo không kịp thay quần áo, cậu mặc luôn đại quái, cầm túi đi thẳng ra ngoài.

"Thật là ngại quá, Châu bảo bảo. Hai người họ trước khi đến cũng không nói anh biết, bằng không anh nhất định sẽ không cho họ đến."

"Cô chú hiện đang ở đâu vậy anh."

"Ở Đại Hưng, vị trí cụ thể ở đâu thì anh vẫn chưa hỏi."

"Được, đừng gấp, anh thử hỏi cô chú đang ở đâu đi." Châu bảo bảo nghĩ "Bằng không anh cho em wechat và số điện thoại của cô chú đi, em trực tiếp liên hệ với họ, không phải chút nữa anh còn có công việc sao?"

"Được, để anh nói với họ, em chạy xe chú ý an toàn, không cần gấp."

"Ừm, em còn đang mặc đại quái đây, màu đen."

"Sao em không thay quần áo?"

Châu bảo bảo lại bắt đầu nũng nịu "Còn không phải là vì muốn nhanh đến đón cha mẹ anh sao."

"Vậy để anh nói cha mẹ đi thẳng tới bảo đỗ xe tìm em, em đừng nhúc nhích."

"Không sao mà, em. . ."

"Ngoan, nghe lời."

Đến tối, Mạnh Hạc Đường còn nhìn thấy, ảnh fan hâm mộ chụp Châu Cửu Lương ở sân bay.

"Hai người bên cạnh Cửu Lương là cha mẹ của Mạnh ca sao?"

"Không phải Mạnh ca đang đi quay quảng cáo à? Hiện tại cũng không ở Bắc Kinh."

"Mạnh ca không ở Bắc Kinh, cho nên Cửu Lương mới đi đón."

"Buổi diễn hôm nay Cửu Lương cũng mặc bộ đại quái này, xem ra là, không thay đồ liền trực tiếp chạy đến sân bay."

"Tôi ship, Mạnh Châu là thật!"

Vừa mới gặp mặt, mẹ Mạnh liền kéo tay Châu Cửu Lương, vỗ vỗ "Cô nghe Tiểu Huy nói, con tên Châu Hàng, cô gọi con là A Hàng được chứ?"

Châu Cửu Lương cung kính trả lời "Người muốn gọi con thế nào cũng được."

"A Hàng này, con không cần lo lắng, chuyện của hai đứa, cô chú đã sớm biết, lần này đến chính là để gặp con.

Cô đã kêu Tiểu Huy dẫn con về nhà lâu rồi, nhưng nói thế nào thì đứa nhỏ thúi kia cũng không chịu đưa con đến, nếu không cô chú cần gì tự mình tới đây."

Châu Cửu Lương không ngờ Mạnh ca đã nói chuyện giữa hai người cho cha mẹ anh nghe, anh cũng chưa từng đề cập với mình, cậu nghe xong lời mẹ Mạnh liền sững sờ "Cô, con. . ."

Mẹ Mạnh xua tay "Con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần hai đứa sống tốt là được rồi, cô và chú của con không phải loại người cứng nhắc. Bình thường Tiểu Huy nhà chúng ta phiền lắm hả con?" Vừa cười vừa nói "Đứa nhỏ kia lúc bé nghịch ngợm lắm."

Châu Cửu Lương vội vàng nói "Không có không có, bình thường đều là Mạnh ca chăm sóc con."

"Cô ghe Tiểu Mạnh nói, con cho nó bảo vật gia truyền, là vòng tay?" Cha Mạnh đột nhiên mở miệng, ngữ khí có chút nghiêm túc.

"Dạ đúng, chú." Châu Cửu Lương có chút lo lắng.

Mẹ Mạnh quay đầu trừng cha Mạnh "Ông đừng nghiêm túc như vậy, ông xem ông dọa thằng bé sợ rồi kìa."

Sau đó lại quay đầu, cười khanh khách nói với Châu bảo bảo "Con đừng để ý tới lão già đó, ông ấy là vậy đó. Nhà cô chú cũng không có bảo vật gia truyền gì."

Bà lấy ra từ trong túi một chiếc hộp đưa cho Châu Cửu Lương "Cô và cha nó tìm hiểu, cũng không biết con thích gì, liền chọn cho con một chiếc vòng tay, cô thấy người nói tướng thanh mấy đứa, hình như đều rất thích thứ này."

Châu bảo bảo nhận hộp bằng hai tay.

"Về nhà mở ra xem thử." Cha Mạnh nói.

"Có mỗi chiếc vòng này thì không được, quá ít, để cô mua thêm chút đồ cho con, A Hàng này, con thích cái gì thì nói với cô, cô cũng không biết con thích gì."

"Cô ơi, không cần. . ."

Mẹ Mạnh lại xua tay "Chuyện này con nghe lời cô."

Trên đường đưa cha mẹ Mạnh về nhà, cả ba tiện đường đến siêu thị mua chút đồ ăn, Châu Cửu Lương vốn muốn đi cùng cha mẹ Mạnh, nhưng

"A Hàng ở trong xe chờ cô chú là được, con mặc đồ như này cũng không tiện di chuyển, cô chú sẽ xong nhanh thôi."

"Nghe lời, cô và chú con hiểu tính chất công việc của con và Tiểu Huy. Hơn nữa, con vừa mới diễn xong còn chưa kịp nghỉ ngơi, bộ muốn mệt chết hay sao? Ngoan ngoãn ở lại đây nghỉ một chút, cô chú vẫn chưa già đến nổi không làm được gì đâu."

Châu bảo bảo ngồi trong xe chờ đợi, việc đầu tiên làm là gửi tin nhắn vào group chat, lại xem xét sắp xếp công việc, cơ bản đều là sắp buổi diễn vào buổi trưa.

Lúc này mới mở món quà mẹ Mạnh tặng.

"Vòng tay này. . ."

Châu bảo bảo chụp một tấm ảnh gửi cho Mạnh ca.

"Anh thấy em xem đi xem lại chiếc vòng này nhiều lần, nghĩ rằng chắc hẳn em rất thích nó, vừa vặn cha mẹ hỏi, nên chọn mua cái này luôn."

"Cái này cũng quá đắt. . ."

"Có qua có lại mà, em cũng đưa bảo vật gia truyền cho anh rồi."

Hai người trò chuyện một lúc, cha mẹ Mạnh cũng đã mua đồ xong quay lại.

Châu bảo bảo nhắn về sau nói tiếp với Mạnh ca, đang chuẩn bị đeo chiếc vòng vào tay, mẹ Mạnh lại đột nhiên nói với cậu "Đưa cô."

Châu bảo bảo suy nghĩ một chút, chắc là nói đưa vòng tay cho cô, cậu không rõ lắm nhưng vẫn đưa tới.

Mẹ Mạnh cầm lấy chiếc vòng, đeo vào cho Châu bảo bảo "Rất vừa, chiếc này quả không tệ, mắt nhìn rất chuẩn."

"Cảm ơn cô."

"Khách sáo cái gì, cô nghe Tiểu Huy nói, con thích ăn cay, bình thường cô chú lại không ăn cay, cũng không biết làm mấy món cay, làm ớt chuông xào thịt cho con được chứ?"

"Dạ được dạ được, con không kén ăn."

"Vậy mà lúc nhỏ Tiểu Mạnh lại rất kén ăn. . ."

Ba người một đường nói chuyện đến lúc về tới nhà.

Hóa ra nhà chính là như vậy, sống hai mươi mấy năm, lần đầu cậu biết được có một gia đình ấm áp là như thế nào.

Về đến nhà, Châu bảo bảo pha trà cho cha mẹ Mạnh, bình thường công việc này đều là Mạnh ca làm, Châu bảo bảo nhìn nhiều năm như vậy, hiển nhiên cũng biết.

Uống trà, lại xem TV một lát, mẹ Mạnh hỏi "A Hàng, con biết làm cơm không?"

"Đồ ăn Giang Chiết con vẫn nấu được, đồ ăn Đông Bắc thì nấu không ngon bằng Mạnh ca."

"A Hàng thật lợi hại, đồ ăn Giang Chiết không dễ nấu đâu nha."

Châu bảo bảo xấu hổ đáp "Con thấy vẫn được, đều là lúc nhỏ hàng xóm dạy cho con nấu."

Đây là lần đầu tiên, trừ những lúc ở với sư phụ sư nương mà Châu bảo bảo cùng nấu cơm với trưởng bối, cậu không thấy quá lo lắng, nhưng cảm giác vẫn rất vi diệu.

Mẹ Mạnh giơ muỗng muối hỏi "A Hàng, con thích ăn nhạt một chút, hay ăn mặn một chút?"

"Nhạt chút ạ."

Mẹ Mạnh bỏ bớt muối ra khỏi muỗng "Người Đông Bắc bọn cô đều ăn rất mặn."

"Bọn con mua loại muối natri thấp, loại muối này cũng không quá mặn, chi bằng, lát nữa hai người nếm thử xem sao."

"Nấu ăn tốt nhất đừng nêm quá mặn, ăn mặn quá sẽ không tốt cho sức khỏe. Bình thường con nấu cơm đều là bớt chút dầu chút muối chút đường, muốn tăng thêm hương vị thị bỏ chút ớt, ăn như vậy sẽ tốt hơn." Châu bảo bảo như bé con, nhu thuận đáp "Cũng không thể quá cay, nếu Mạnh ca ăn quá cay, cuống họng sẽ đau."

"Chả trách Tiểu Huy gọi con là Châu bảo bảo, thật đúng là y hệt bảo bảo, nói ba câu là hết năm câu không thể không nhắc đến Mạnh ca của con." Mẹ Mạnh trêu ghẹo nói.

Sau đó, Châu bảo bảo cứ suy nghĩ mãi, tại sao lại là, nói ba câu là hết năm câu không thể không nhắc tới Mạnh ca, hai câu còn lại từ đâu chui ra vậy?

Nhìn thấy Châu bảo bảo ngừng đũa khi chưa ăn được bao nhiêu, mẹ Mạnh cũng xem là Châu bảo bảo không muốn ăn nhiều, quan tâm hỏi "A Hàng, con không ăn thêm chút sao?"

"Con no rồi ạ. Mạnh ca cũng nói con, ăn ít cơm, nhưng thể trạng lại không hề nhẹ, Nói lượng ăn ba bửa một ngày của con, còn không bằng lượng ăn một bữa cơm của người Đông Bắc."

"Con ăn no là được rồi, ăn no rồi cũng đừng miễn cưỡng, sẽ không thoải mái."

Cơm nước xong xuôi, Châu bảo bảo thừa dịp cha mẹ Mạnh đi tắm, liền quét dọn sạch sẽ phòng khách, sau đó đổi mới ga giường và chăn.

Mẹ Mạnh luôn miệng khen Châu bảo bảo làm việc giỏi, biết thương người.

Dù sao tuổi tác của ông bà cũng lớn, giày vò một ngày, hiện giờ cũng rất mệt mỏi, tắm rửa xong liền đi nghỉ ngơi.

Lúc Châu bảo bảo gọi điện cho Mạnh ca, câu đầu tiên là nói "Mạnh ca, cô nói với em, nói ba câu là hết năm câu không thể không nhắc tới Mạnh ca, làm sao mà trong ba câu lại có năm câu được chứ?"

Mạnh Hạc Đương đơn giản nói "Mẹ anh nói chuyện như vậy đó, em cứ việc nghe là được."

"Mẹ anh cũng không phải người làm nghề liên quan đến nói chuyện, vậy nên có nói chuyện kỳ lạ cũng chẳng sao, có thể là bà muốn nói, nói năm câu thì đã hết ba câu phải nhắc đến anh, nhưng lại nhất thời nói ngược lại." nói xong cũng không còn nghĩ mãi đề tài này nữa.

"Hôm nay nhìn thấy cha mẹ anh em có cảm giác thế nào?"

"Bác gái và bác trai đều rất tốt, họ còn nấu cơm cho em."

"À, đúng rồi, bác gái nói muốn dẫn em đi mua đồ. Hay là anh nói với bác gái giúp em, đừng tiêu phí tiền như vậy? Em không thiếu thứ gì. . ."

"Sao một hồi là bác trai bác gái, một hồi lại là cô là chú vậy?" Mạnh Hạc Đường trêu ghẹo nói "Châu lão sư làm nghệ thuật nói chuyện, nói năng phải nhất quán nha."

"Em thấy gọi bác trai với cô là lạ, gọi bác trai bác gái thuận miệng hơn. Gọi cô là để thể hiện cô vẫn còn trẻ mà."

"Mua cho em, em cứ nhận đi, chờ sau này có cơ hội, em mua lại cho mẹ chút gì đó là được."

"Cứ để mẹ mua đi, mẹ đây là đang chăm sóc con dâu."

Châu bảo bảo nhanh chóng bắt được trọng điểm "Cái gì con dâu? Nếu nói, cũng phải là ở rể."

"Ở rể á? Ăn bám?"

"Ăn bám thì sao, bác sĩ nói dạ dày của em không tốt, phải ăn bám nhiều hơn nữa ." Châu bảo bảo hùng hồn nói "Việc em ăn bám là thật, vậy anh nói xem có cho em ăn bám nữa hay không."

"Cho cho cho, em ăn đến chết cũng được."

"Anh nói vậy là ghét bỏ em rồi sao?"

"Tổ tông ơi, tôi nào dám ghét bỏ ngài." Mạnh Hạc Đường xin khoan dung.

"Đừng, anh cũng đừng gọi em là tổ tông, anh tự hạ bối phận thì không sao, nhưng anh liên lụy đến trên dưới trăm người ở Xã cũng loạn bối phận như anh thì Loan ca cũng phải gọi em là tổ tông đó, việc này đáng sợ đến cỡ nào."

Sau này không biết Mạnh Hạc Đường nói gì với Loan Vân Bình, mà có thể khiến Loan Vân Bình gọi Châu bảo bảo một tiếng tổ tông.

Giọng điệu tuy là trêu đùa, nhưng khí thế của phó tổng vẫn còn đó, hù Châu bảo bảo sợ đến quỳ xuống đất.

"Ngài tổ tông ngài mới là tổ tông, Loan ca, ngài chính là thần tài, Bồ Tát sống, ngài sắp thêm cho em vài buổi thương diễn nữa, em sẽ ngày ngày mua đồ cúng bái ngài."

"Cúng bái làm gì, muốn cúng bái cũng phải cúng bái tổ sư gia, cúng cho tôi làm gì."

"Ngài là thần tài của em, hẳn là nên cúng bái ngài mới phải."

Loan Vân Bình cười mắng "Cậu nằm mơ đi, lời của dân tướng thanh chả có câu nào ra hồn."

Châu bảo bảo cực kì chân chó đáp "Không không không, ngài nói cái gì thì chính là cái đó."

Phó tổng đột nhiên nổi hứng đùa giỡn "Vậy nếu anh nói, cậu không có thương diễn thì sao."

"Đừng mà, Loan ca, Loan tổ tông. . ."

"Được rồi, mau đứng dậy, dự định quỳ lạy tôi thật à. Bây giờ để cậu quỳ, quay đầu Tiểu Mạnh lại tới tìm anh tính sổ."

"Em biết cái gì cơ? Tìm anh tính sổ gì cơ?" Mạnh Hạc Đường vừa hay về tới, câu trước đó anh không nghe thấy, chỉ nghe được hai câu sau.

"Anh gọi Châu bảo bảo nhà cậu là tổ tông, dọa nhóc con sợ đến nổi quỳ xuống dập đầu."

Mạnh Hạc Đường âm dương quái khí nói "Sư ca ăn hiếp sư đệ."

"Châu bảo bảo nhà em vẫn còn đang quỳ kia kìa? Hay để em đây đến lạy ngài luôn."

"Cậu muốn quỳ thì cứ quỳ." nói xong kéo Châu bảo bảo lên "Được rồi, mau đứng dậy đi, bộ cậu muốn để Tiểu Mạnh quỳ cùng cậu thật à?"

Mặt mũi Mạnh Hạc Đường đầy vui vẻ "Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì, đến để Châu bảo bảo nhà em quỳ anh à?"

"Đến thông báo với hai người, đã có lịch thương diễn sắp tới, không muốn nghe thì thôi, giờ anh đi." Loan Vân Bình đứng lên, làm bộ muốn đi.

"Được, anh đi nhanh đi, không tiễn." Mạnh Hạc Đường không thèm quay đầu lại, liên tục hỏi Châu bảo bảo đầu gối có đau không.

Phó tổng: Mạnh Hạc Đường cậu thật không có tiền đồ, Châu bảo bảo Châu bảo bảo, trong mắt cậu cũng chỉ có mỗi Châu bảo bảo nhà cậu.

Mạnh Hạc Đường:  Không có chuyện gì quan trọng hơn Châu bảo bảo nhà em, cái đồ chướng mắt đáng ghét nhà anh nhanh biến mất cho em.

Châu bảo bảo: Vừa rồi hình như Loan ca nhắc đến thương diễn gì đó, không quan trọng, chắc chắn Mạnh ca đã biết, bằng không cũng không đuổi Loan ca đi.

Phó tổng mang ý đồ xấu cũng không thèm nhắc lại với hai người họ.

Cho đến khi Hà Cửu Hoa hỏi Châu bảo bảo, chuyên trường lần này diễn ba vở chân hoạt, hai người mới biết được, đã có thời gian tổ chức thương diễn, mà Loan Vân Bình đáng chém ngàn đao kia, lại thất đức để hai người họ diễn ba vở chân hoạt.

Ngày hôm đó hình như Loan ca có nhắc đến thương diễn thì phải? Chắc là vậy? Cho nên ngày hôm đó rốt cuộc anh ấy đã làm gì? Rốt cuộc nghĩ gì mà lại sắp xếp ba vở chân hoạt?

Loan Vân Bình bày tỏ: Nghĩ thế nào? Đương nhiên là, nhìn hai người các cậu mỗi ngày đều dính lấy nhau, tôi đây khó chịu lâu lắm rồi.

Hết chương 13.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com