TruyenHHH.com

Edit Hoan Dinh Kien

Chương 38 [H]

Hô hấp khẩn trương của Nghiêm Mạc cũng ngừng lại, trong đầu ông ông tất cả đều là tạp âm, trong một chớp nhoáng chưa thể hồi thần. Hứa Khiêm không nghe thấy lời đáp, chậc một tiếng: "Cậu không động đậy thì để tôi tự mình tới nha."

Nói xong thành thạo cởi nịt đối phương ra, thân người lùi về phía sau một chút, cúi đầu liếm cho hắn.

Chỗ đậu xe này của Nghiêm Mạc phair tốn rất nhiều tiền mới mua được, có không gian đơn độc, hơn nữa cũng đã trễ nên trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai đến, nhưng mặc dù như thế hai người vẫn không mở đèn, mượn nguồn sáng từ garage mò mẫm. Hứa Khiêm dùng hàm răng cắn lấy khoá quần của Nghiêm Mạc, thở ra kéo xuống một chút, lộ ra một đoạn quần lót ở phía sau liền vươn đầu lưỡi ra bắt đầu hoạt động qua về nơi miếng vải nhỏ kia, toàn bộ hơi thở nóng hổi phun ra đều phả lên trên bụng, người kia bị chấn động mạnh hoảng hốt cuống quýt nói: "Đừng ở chỗ này..."

Hứa Khiêm liếc mắt, trực tiếp không thèm để ý sự kháng nghị của hắn, cúi đầu khẽ liếm cơ bụng của Nghiêm Mạc, tiếng nước chậc chậc truyền đến, vang dội trong không gian nhỏ hẹp khiến người ta đỏ mặt tới mang tai, càng đừng nói đến cái hoàn cảnh như vậy trong garage, lỡ may, lỡ may bị người khác nhìn thấy.

Nghiêm Mạc nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy năm giác quan trong nháy mắt đều phóng đại gấp mấy lần, cảm giác xấu hổ càng thiêu đốt hắn, từ từ nhắm hai mắt lại thậm chí không dám mở ra. Hứa Khiêm nhìn thấy hắn sợ thành cái bộ dáng này, liền có hứng trêu đùa, khiêu khích càng lợi hại hơn, kỹ xảo của y rất thành thạo lại hiểu rõ chỗ mẫn cảm của đối phương, trong chốc lát đã khiến Nghiêm Mạc càng thở dốc nặng nề hơn, căn ở phía dưới cũng từ từ cứng lên.

Cách một cái quần lót hứa Khiêm hôn lên cái căn kia, cười xấu xa nói: "Ngoài miệng nói không được, thân thể vẫn rất thành thật nha."

Nghiêm Mạc nghe được đỉnh đầu cũng bốc hơi, đưa tay qua muốn đẩy y, kết quả bị Hứa Khiêm ngậm một cái, nồng nhiệt liếm mút, đầu lưỡi linh hoạt xuyên qua khe hở dùng răng nanh khẽ cắn lấy, bài tiết nước bọt làm ướt hơn nửa bàn tay, dâm mỹ đến không cách nào nhìn thẳng.

Quần lót bị cởi ra, tính khí sưng tấy lộ ra từ bên trong, Hứa Khiêm dùng tay nắm lấy ước chừng, ngón tay cái ma sát nhẹ ở chóp đỉnh, liền nghe đối phương rên lên tiếng, kéo theo ngón tay ở trong miệng cũng gập lại, Hứa Khiêm không có cách nào nói chuyện, cặp mắt hoa đào cười cười cong lên, khoé miệng lộ ra ánh nước, Nghiêm Mạc nhìn y, hạ thân cứng rắn đến lợi hại nhưng vẫn còn một tia lý trí: "Bị người khác nhìn thấy... thì làm sao bây giờ?"

Hứa Khiêm phun ngón tay ướt nhẹp ra, cũng không nhịn được: "Vậy cứ nói là tôi cưỡng gian cậu."

Nói xong lời này ngược lại chính y càng hưng phấn trước, bò lên một chút tháo cà vạt trên cổ Nghiêm Mạc ra, cười dâm đãng nói: "Tiểu mỹ nhân cậu đi theo gia đi ~" Tiếp sau đó liền cởi thắt lưng, trái lại bộ dáng thật sự có mấy phần giống như một tên dê xồm háo sắc.

Người kia khẽ thở hắt ra, cũng không để ý đến, đưa tay ra muốn giúp y cởi, kết quả bị Hứa Khiêm vỗ trở lại: "Cậu đây là bị cưỡng gian hay là hợp gian vậy?"

Nghiêm Mạc dở khóc dở cười: "Anh còn đùa đến nghiện luôn à?"

Hứa Khiêm bất mãn nói: "Lần đầu tiên là cậu cưỡng gian tôi, tôi đòi lại không được à?"

"... Sao anh còn nhớ việc này."

"Nói nhảm, nếu là cậu thì cậu có thể quên được ư?" Hứa Khiêm nhìn vẻ mặt bối rối của hắn, trêu đùa: "Anh đây là người lớn rộng lượng sẽ không so đo với cậu, nhưng thao thì thao đàng hoàng, không xài hết lực để thao cho đến khi tôi chịu phục thì coi chừng tôi —— "

Nghiêm Mạc nheo mắt lại, ngữ khí chợt lạnh xuống: "Anh đừng tưởng bở."

Hắn tựa hồ có chút tức giận, thô bạo lột quần Hứa Khiêm xuống, vỗ mạnh một cái lên cặp mông, Hứa Khiêm run lên, trên mặt vẫn cười, ghé vào bên tai đối phương nói: "Vậy thì mạnh mẽ thao tôi đi."

Việc đã đến nước này, nhịn nữa thì không phải là đàn ông, một tay Nghiêm Mạc giữ lấy eo y, ngón tay dính nước bọt lần xuống theo đường eo, ấn vào miệng huyệt đang khép chặt ở phía sau, đâm hai cái mới nhớ ra: "Trên xe... không có dầu bôi trơn."

Hứa Khiêm hung hăng liếc mắt: "Còn phải để tôi tự mình tới sao?"

Nghiêm Mạc không nói gì, buồn bực bắt đầu khuếch trương, hắn căn cứ theo ký ức lần trước, đầu tiên là thăm dò một ngón tay vào...

Ngực Hứa Khiêm phập phồng, y ghé vào trên ngực Nghiêm Mạc, giở trò xấu cắn cổ đối phương, để lại một dấu vết ái muội trên đó. Y uống rượu, bây giờ toàn thân phát nhiệt, lười biếng tựa trên thân người kia, mở rộng chân mặc cho ngón tay kia khuấy động ở sau lưng. Phương pháp của Nghiêm Mạc còn tương đối non tay, thận trọng, giống như rất sợ sẽ làm y bị thương.

Hứa Khiêm chịu không nổi sự chậm chạp này, cắn tai hắn giục hắn nhanh lên một chút, còn không cần mặt mũi nói một đống lời thô tục, ghẹo Nghiêm Mạc đến nói không ra lời, dương vật dựng đứng như cây gậy sắt, đặt ở đáy chậu nóng đến đốt người.

Hứa Khiêm ép xuống cọ cọ căn kia của hắn, lại vươn tay ra cùng ma sát hai căn cùng một nơi. Tính khí trong lòng bàn tay chống đỡ nhau, thân súng đè ép lẫn nhau, quy đầu không ngừng có nước rỉ ra, ướt nhẹp cả tay. Hứa Khiêm thoải mái ngâm nga một tiếng, lực đạo càng tăng lên, lòng bàn tay vuốt ve quy đầu đến đỏ lên, dán lên gân xanh đang nổi lên, kèm theo mạch đập lẫn nhau, thình thịch nhảy loạn.

Tiếng nước dồn dập từ phía sau truyền tới, Nghiêm Mạc từ từ nắm được mấu chốt, bắt đầu tìm tòi điểm kia trong cơ thể. Buồng xe nhỏ hẹp, bọn họ không thể duỗi thẳng hai tay hai chân như ở trên giường, chỉ có thể gần như cong người ôm lấy nhau, cách một lớp quần áo còn chưa cởi ra hết cảm thụ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.

Miệng thịt nhỏ hẹp bị đầu ngón tay mở rộng ra, nếp uốn buộc chặt từ từ thư giản, cái miệng nhỏ nhắn mút lấy vật từ bên ngoài, Hứa Khiêm vừa uống rượu nên cơ thể còn mẫn cảm hơn so với lúc bình thường, không đợi Nghiêm Mạc hoàn toàn tìm đúng vị trí, cũng đã nhận được khoái cảm từ sự ma sát nơi tràng bích, dịch thể trong suốt bài tiết ra.

Nghiêm Mạc rút ra ngón tay đầy ánh nước lấp lánh, trả thù lau sạch trên mông người kia: "Hứa ca, anh thật nhiều nước..." Hắn chậm rãi nói, trong thanh âm mang theo một chút thích thú khác: "Quả thật là anh thích hợp bị người ta đè hơn."

Hứa Khiêm cười một tiếng, liếm liếm cằm hắn: "Anh đây chỉ cho cậu đè, người khác cũng không thèm liếc nhìn một cái, thế nào?"

Ánh mắt của Nghiêm Mạc đỏ lên: "Anh nói xem."

"Tôi nói rồi, cho nên cậu còn không mau một chút... Ưm... chính là chỗ này..." Y cong bụng lại, sảng khoái đến tay không nắm chắc, níu lấy Nghiêm Mạc đến đau, cắn lỗ tai hắn.

"Hứa ca, tên của anh thật là dễ nghe."

Hứa Khiêm còn chưa kịp thở dốc, lại bị húc một cái, lực đạo còn mạnh hơn lúc trước, theo bản năng 'a' lên một tiếng, nước mắt cũng nhanh chóng trào ra.

Nghiêm Mạc thích bộ dáng này của y, ngón tay không nhanh không chậm đâm vào tràng đạo, hai ngón tay khép lại tách miệng huyệt ra, kéo lấy nếp uốn buộc chặt, nhẫn nãi ban đầu đã từ từ giảm xuống, hắn thầm nghĩ hôm nay phải đâm căn kia của mình vào, cắm xuyên qua, thao đến khi ý thức của y mơ hồ chỉ có thể nhìn chính mình.

Loại ham muốn chiếm giữ làm của riêng giống dã thú này không biết từ đâu đến, tựa như thuốc độc lặng lẽ âm thầm ngấm vào xương tuỷ.

Bởi vậy, muôn đời muôn kiếp không trở lại được nữa.

Hết chương 38

Chương 39 [H]

Lúc tiến nhập vào Hứa Khiêm kêu lên một tiếng rất lớn, Nghiêm Mạc cho là y đau liền vội vàng rút ra một chút, kết quả bị Hứa Khiêm đè xuống.

"Không phải trước kia cậu cưỡng gian tôi mạnh mẽ lắm sao..." Y nắm lấy tay Nghiêm Mạc, hạ thân người xuống một chút, làm cho cảm giác căng đau khó chịu truyền tới, rõ ràng rất không thoải mái nhưng vẫn cười: "Thời khắc mấu chốt không thể kinh sợ nha bảo bối." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm cũng run rẩy.

Nghiêm Mạc hôn môi y một cái, ngón tay trượt xuống theo đường eo của Hứa Khiêm, mò tới chỗ hai người giao hợp. Hắn có thể cảm nhận được thứ kia đang được miệng thịt giữ lấy, cổng vào buộc chặt ngậm lấy dương vật hắn, đang làm bộ đáng thương run rẩy.

Hô hấp của hắn càng nặng nề, hạ thân lại cứng thêm mấy phần, Hứa Khiêm chống đỡ đến cả người mễm nhũn ra, dứt khoát tựa vào bệ xe ở phía sau, kéo bàn tay của Nghiêm Mạc đặt lên bụng đầy mồ hôi.

Dáng người của Hứa Khiêm rất đẹp, gần ba mươi nhưng không có một miếng thịt dư, là loại hình gầy gò, hơn nữa khung xương nhỏ, ôm lấy đúng là mảnh khảnh kinh người, khiến hắn không khỏi nhớ tới bộ dáng ở trên giường của đối phương, vòng eo như thế bị uốn thành đủ loại tư thế...

Hứa Khiêm nhìn cặp mặt tràn ngập dục vọng kia, chân mày khẽ nhếch lên, không chút do dự đốt thêm lửa.

"Mò tới chưa?"

"... Cái gì?"

"Cậu ah." Y giống như oán giận nói: "Cũng đứng thẳng đến mức này rồi."

Hô hấp Nghiêm Mạc nghẽn lại.

Một cỗ xúc động mạnh mẽ không thể bỏ qua nổ tung trong cơ thể hắn, giống như trong nháy mắt máu huyết sôi trào lên, sự mất tự nhiên từ đầu đến nay bị đánh phá trong chớp mắt, đầy đầu chỉ còn lại dục vọng ——

Hứa Khiêm trêu ghẹo xong chờ phản ứng xấu hổ ủ ê của đối phương, rốt cuộc liền bị đánh một cái lên mông, còn chưa kịp giao hàng, liền nghe người kia khàn giọng nói: "Nằm sấp xuống."

"Cái gì?"

"... Nằm sấp trên ghế ngồi."

Hứa Khiêm hơi ngơ ngẩn: "Không gian nhỏ như vậy mà cậu bảo tôi nằm sấp thế nào chứ... Đệch mợ!"

Không biết Nghiêm Mạc tìm đâu được cái chìa khoá, mở cửa sổ trên đỉnh đầu ra, một luồn không khí theo đó lùa vào, tuy rằng vẫn khô nóng khó nhịn như cũ nhưng tóm lại vẫn dễ chịu hơn một chút.

Sau khi mở cửa sổ, hắn đổi vị trí của hai người, lật người kia lại, quỳ gối nằm úp sấp trên ghế ngồi.

Cởi toàn bộ quần áo của Hứa Khiêm, quần tây bị lột xuống hơn nửa, mông hoàn toàn lộ ra ngoài, bây giờ eo bị Nghiêm Mạc ôm chặt lấy, cả người bị ép đến cong lại, phần eo bị giữ chặt, mông nâng cao, dán lên tính khí của Nghiêm Mạc. Hắn cúi người xuống, cắn sau cổ Hứa Khiêm, hàm răng cọ sát da thịt mỏng manh, giống như dã thú đã khẽ ngửi con mồi.

Theo bản năng, cả người Hứa Khiêm nổi da gà lên, cười khan muốn nói gì đó lại bị Nghiêm Mạc đoạt trước.

"Hứa ca, đêm hôm đó, tôi chính là thượng anh như thế này."

Tính khí tiến quân thần tốc giống như mỗi lần cử động đều cắm đến dạ dày. Hứa Khiêm gấp gáp kêu lên một tiếng, toàn thân rã rời không còn chút lực nào, dương vật treo giữa hai chân nhỏ dịch, rơi xuống ghế da.

Nghiêm Mạc cố gắng động thắt lưng, quyết đoán tiếp tục thao, xương hông vỗ vào cánh mông vang lên tiếng ba ba, cũng mang theo mấy phần thô bạo. Tràng đạo chật hẹp liên tiếp bị nghiền lấy, khi rút ra kéo theo màng nhầy ra ngoài, Hứa Khiêm bị làm đến cả người run rẩy, trong miệng kêu ưm ưm a a, nói không được một câu trọn vẹn, hậu huyệt nóng hừng hực, có chút đau nhức nhưng càng nhiều hơn chính là thoải mái —— loại lửa gần rơm giống như ái tình nồng cháy này đúng là kích thích mà y tìm kiếm.

Không có bất kỳ gánh nặng hay xấu hổ gì, y kêu thành tiếng.

"A a... thật thoải mái... chính là chỗ đó... con mẹ nó cậu có phải chưa ăn cơm không vậy..."

Thanh âm của Hứa Khiêm vẫn run run, chỉ cần Nghiêm Mạc thoáng đẩy một cái, y liền thoải mái đến choáng váng. Dịch ruột non bắt đầu tiết ra, tràng đạo bị thao đến mềm ướt không còn buộc chặt như lúc đầu, trái lại càng nhiệt tình dâm đãng cắn nuốt lấy dương vật của người kia, bụng dưới co giật tựa như run rẩy, mồ hồi lẫn lộn với dâm thuỷ theo bắp đùi trượt xuống, sáng lấp lánh một mảng.

"Hứa ca..." Thanh âm trầm thấp khàn khàn từ phía sau truyền tới, Hứa Khiêm chỉ cảm thấy trên vai đau xót, cộng thêm phía sau hung hăng đẩy một cái, đẩy đến y trượt tới phía trước một chút lại bị hai tay đang giữ chặt lấy hung hăng kéo về.

Không có cổ tay chống đỡ, y chỉ có thể để mặt dính vào trên ghế, thở hổn hển liền ngửi thấy mùi thuộc da, xộc lên khiến đại não như bị say xe. Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu theo khoé mắt trượt xuống làm trán ướt nhẹp, thân thể bởi vì cồn rượu mà hơi ửng đỏ, vừa chật vật lại gợi cảm.

Một người đàn ông như vậy —— Nghiêm Mạc vừa nghĩ tới dáng dấp ngông cuồng vênh váo của y thường này, yết hầu càng khô nóng.

Hắn hôn cổ Hứa Khiêm, từng chút từng chút một đi xuống, cắn phần xương bả vai nhô ra kia. Hắn cắn rất mạnh, giống như là muốn dùng hết sức để lại dấu vết vậy, in mùi của mình trong thân thể của đối phương.

"Hứa ca, bên trong của anh thật chặt... Nóng quá... tôi cắm xuống, anh liền co rút lại."

"Hứa ca tên anh thật là dễ nghe."

"Hứa ca..."

Hứa Khiêm 'đù' một tiếng: "Cưỡng gian còn lảm nhảm nhiều như vậy, con mẹ nó cậu có thể có chút phẩm đức nghề nghiệp hay không?"

Nghiêm Mạc hơi ngượng ngùng giải thích: "Lần này là anh tình tôi nguyện."

Nói xong húc một cái, thứ kia đâm quá sâu thiếu chút nữa khiến Hứa Khiêm ói ra.

Tiểu tử này thật sự ngây thơ hay là giả bộ... Giữa lúc thao kịch liệt đến khô, Hứa Khiêm rất bội phục mình vẫn còn có tâm tư nghĩ đến những thứ nhảm nhí này, đối phương giống như thật muốn vui đùa tình thú với y, làm càng lúc càng mạnh hơn, đâm đến nửa người dưới của y đã tê rần, trên mông đau rát giống như bị đánh một trận.

Lần đầu làm không phải cũng như vậy sao?

Nếu nói có cái gì khác, đó chính là...

Phía sau lại bị húc mạnh một cái, đẩy đến Hứa Khiêm theo quán tính lao về phía trước, lại bị một lực mạnh lôi trở lại, đặt ở dưới thân.

Hứa Khiêm có chút chịu không nổi, chỗ trong buồng xe quá chật, cơ bản không thể nào động đậy, hơn nữa vừa nóng lại buồn bực, vừa động xe cũng rung theo, y lại uống rượu, bây giờ đầu óc choáng váng, cũng bắt đầu thiếu dưỡng khí.

Vì vậy y liền giãy giụa hai tay muốn đi tìm căn kia của mình, nhưng Nghiêm Mạc không cho, nắm lấy chỗ hiểm của y, Hứa Khiêm mắng vài câu cũng không có tác dụng, chỉ có thể thẳng thắt lưng, phối hợp theo tiết tấu luật động ở phía sau, cọ loạn trên ghế da.

"A... Ha... A a..."

Y nhắm nghiền hai mắt lại, chân mày nhíu lại chung một chỗ, nói không rõ là đau đớn hay vui thích, chất lỏng không ngừng chảy ra từ quy đầu, khiến ghế da ở dưới thân bừa bộn cả lên, Nghiêm Mạc buông bàn tay vô lực của y ra, lấy chút dâm dịch dính ở chỗ vừa mới giao hợp chà lên đầu vú đã sớm cứng rắn của Hứa Khiêm, sau khi chơi đùa liền khẽ lôi kéo, kích thích hậu huyệt lại khép chặt một lần nữa, gắt gao cắn lấy côn thịt của hắn.

"Hứa ca, đêm hôm đó, anh chính là phóng đãng như vậy."

"Anh thích hợp bị người ta thao hơn..."

Hứa Khiêm cười khàn một tiếng.

"Trước đây không ai có gan này... là cậu nhặt được món hời lớn..."

Thân thể Nghiêm Mạc cứng lên, một cỗ chát lỏng bỗng nhiên phun vào tràng đạo, Hứa Khiêm theo bản năng lắc đầu muốn tránh ra, lại bị một sức mạnh từ đằng sau gắt gao kẹp lại, không thể động đậy.

Đợi đến khi đối phương đã bắn tinh xong, y cũng gần như mệt lả bắn ra ngoài, thở hổn hà hổn hển.

Điểm khác nhau... Hứa Khiêm nghĩ, đêm đó, Nghiêm Mạc gọi tên của Văn Bân ——

Mà không phải của y.

Lần đầu tiên làm không phải cũng như vậy sao?

Hết chương 39

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com