TruyenHHH.com

Edit Hoan Cung Nhan Dan Vu Tru Trong Rau Nuoi Ga

25/01/2023

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 239

Ảnh ngô bị người chơi trong game vạch trần, ăn một bữa phải trồng mấy sào ngô, trông vô cùng siêu vẹo.

Độ dài của bắp chỉ bằng cỡ ngón trỏ của người trưởng thành, một tay có thể nắm vài cái. Vậy vẫn chưa tính, kỳ quái nhất là trên bắp ngô chỉ có lác đác vài hạt, mỗi hạt đều trông như một cái bong bóng, hoàn toàn không có hàng lối gì, không ngay ngắn chỉnh tề như trong game.

Cố tình chủ nhân bắp ngô lại không tự bết lấy mình, còn đang đắc chí vì mình là người duy nhất trồng được ngô. Đừng nhìn bắp ngô của hắn không đẹp, ăn vào vẫn rất thơm nhá, đúng là không uổng công hắn bỏ tiền, ra giá cao mua thuốc tăng trưởng từ hành tinh nông nghiệp về cho ngo nhanh chín.

Những người khác ít hoặc nhiều cũng đều sử dụng thuốc tăng trưởng, cho nên mới có thể một tháng đã thu hoạch được rau dưa.

Có bắp ngô bên trên làm ví dụ, lại có không tí người đến vây xem.

"Tôi nghe nói có người tự trồng được rau dưa ngoài thực tế, hứng thú dào dạt mò tới xem, kết quả lại như thế này, như thế này? ? Đám rau dưa này cũng còi cọc quá rồi đi, có phải mấy người không chăm sóc chúng nó cẩn thận, không chịu bón phân cho rau không?"

"Rau xanh, củ cải, khoai tây nhỏ như vậy, thực sự là cắn miếng là hết, hoàn toàn không thể so sánh được với thu hoạch của bọn tôi trong game! Trong game chỉ cần một cây bắp cải thôi là đã đủ đè bẹp tất cả của mấy người rồi nhỉ?"

"Sao chúng nó vừa nhỏ vừa tong teo vậy, là do hạt giống mua về không tốt hả? Đừng nói là so với cây trồng trong game, ngay cả do người máy trồng trên hành tinh nông nghiệp cũng không có cây nào trông như này đi?"

"Tôi nói mấy người chứ, mấy người không thể khuyến khích người nông dân lần đầu gieo trồng một tí được à? Vừa bắt tay vào làm, ai mà chẳng phải người mới, như chúng ta cũng thế thôi, nếu không phải có Lê Lê, khéo bây giờ vẫn có không ít người làm cỏ bằng cách đào hố to, sau đó phải dựng nhà ở dưới đáy hố đâu... Sau đó kỹ thuật canh tác còn không phải đều nhờ Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] hướng dẫn cho từng chút đấy à?"

"Đúng đó đúng đó, dè bỉu thì cũng vừa vừa phai phải thôi, thân thiện với nhau tí nào, có kinh nghiệm gì thì chia sẻ lên cho mọi người cùng xem, tranh thủ để đám người mới này sớm ngày trồng được rau dưa xinh đẹp, ngon mắt hơn!"

Nhóm cư dân mạng đặc biệt lên diễn đàn mở topic cũng oan uổng hết sức, bọn họ chỉ muốn chia sẻ niềm vui của mình thôi, sao lại bị người ta cười nhạo cơ chứ? Nhiều... Rau dưa thế này, tuy lớn lên trông xấu tí, nhưng đều là bảo bối của bọn họ, hoàn toàn không thể ghét bỏ nổi.

Vốn bọn họ sắp bị chế giễu đến không chịu nổi, chuẩn bị offline rồi, thì chiều hướng bình luận trong topic lại thay đổi. Có những người chơi lý trí và thân hiện hơn ra mặt, bày tỏ khen ngợi đối với những người gieo trồng offline như bọn họ, đồng thời cổ vũ bọn họ đừng vì thế mà bỏ cuộc, tiếp tục cố gắng phấn đấu, nói không chừng có kinh nghiệm lần này, lần sau có thể tiến bộ hơn gấp mười.

Thế là, bọn họ còn đề cử cho các cư dân mạng không ít streamer trong game, nội dung phát sóng đều có liên quan đến trồng trọt, không ai trùng ai, có thể chọn một kênh mình thấy hứng thú để vào xem.

Mà những streamer này, phần lớn đều là người được cư dân mạng bỏ phiếu chọn ra tháng này. Khi giới thiệu họ với cư dân mạng, người chơi có lẽ còn ôm tâm tư muốn thêm cho đứa nhỏ nhà mình một chút độ nổi tiếng bên trong.

Không ảnh hưởng gì.

Vốn là một hồi chiến tranh về cây trồng giữa người chơi trong game và người chơi không trong game, lại nhanh chóng hạ màn mà không có chút khói súng nào.

Sau đó, topic khoe rau dưa ngoài hiện thực này trở nên hòa thuận hơn hẳn, có kinh nghiệm thì chia sẻ kinh nghiệm trồng trọt của mình, thậm chí còn share lại hướng dẫn canh tác Văn Tinh Diệu đăng trên Xingbo mà bản thân lưu giữ lên, trọn vẹn 20 bức ảnh.

Người không có kính nghiệm cũng có thể chia sẻ niềm vui của mình, ví dụ như trên TaoTao mới vừa đặt hàng hạt giống, trang phục làm nông đơn giản, lại ví dụ như nói đã sửa sang lại đất trồng trong chậu hoa, đặt ngoài sân hoặc ban công, chỉ chờ gieo hạt xuống.

Trong lúc đôi bên trò chuyện rôm rả, gần như đã trở thành bạn tâm giao với nhau, nhà Bạch Lê lại nghênh đón một nhóm khách đặc biệt.

"Ha ha, thế nào, có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?" Đường Nghênh cười toe toét từ đằng sau nhảy ra, nhiệt tình chào hỏi với Bạch Lê ra mở cửa.

Bạch Lê bình tĩnh gật đầu với anh ta, sau đó lướt qua Đường Nghênh nhìn về phía hai ông lão lớn tuổi phía sau.

Hôm nay đúng lúc cậu chuyển từ trạng thái Chúc Thanh Lăng về thành Bạch Lê, nếu không chắc Đường Nghênh sẽ phải nghi ngờ cuộc đời, tại sao mỗi lần anh ta đến thì lại có một người không quen biết mới mở cửa cho mình.

Gương mặt của hai ông lão phía sau hoàn toàn xa lạ, tóc hoa râm, những nếp nhăn hằn rõ trên mặt. Một người nuôi ria mép, cắt tỉa rất cẩn thận, người còn lại thì có đôi mắt sâu, thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng. Hai người đều ăn mặc rất chỉnh chu, mỉm cười với Bạch Lê.

Bạch Lê không quen biết hai ông lão này, đang định đưa mắt dò hỏi Đường Nghênh xem hai vị này là ai, thì nghe thấy tiếng Văn Tinh Diệu từ phía sau truyền tới: "Sao hai vị cũng tới đây?"

Dứt lời, Văn Tinh Diệu lập tức từ phía sau đi tới bên cạnh Bạch Lê, vỗ vỗ vai cậu trấn an, cho cậu một ánh mắt không cần lo lắng.

Vừa thấy Văn Tinh Diệu, một ông lão đã giận đùng đùng nói: "Làm sao, hai lão già bọn tôi không thể tự mình tới đây được chắc? Tên nhãi cậu, bọn lão còn đang ở viện nghiên cứu chờ cậu dẫn đi gặp bạn nhỏ Bạch đây, thế mà cậu lại tự mình chạy trước, không muốn dẫn hai người lão đi thì cứ việc nói thẳng ra... May mà bọn lão nhân lúc Đường Nghênh chưa đi tóm được người, để cậu ta dẫn bọn tôi tới đây. Hứ!"

Tiếng "Hứ" cuối cùng, khiến khí thế hùng hổ dọa người của ông lão trở thành đang làm mình làm mẩy.

Nghe ông lão nói, Văn Tinh Diệu cũng thấy hơi ngại ngùng, vội giải thích: "Cháu không phải cố ý bỏ rơi hai người đâu, bên Bạch Lê đột nhiên có việc gấp, cháu mới vội tới đây trước, chuyện trước đó đồng ý với hai người cháu không quên đâu, cháu đâu có giống người hay lật lọng."

Nói xong, hắn lén lút trừng Đường Nghênh một cái, cái tên này, trước khi dẫn ai ông cụ này đến cũng không chịu nói cho hắn một tiếng, giờ thì hay rồi, chưa đánh tiếng gì đã gặp mặt, đôi bên đều lúng túng.

Cuộc nói chuyện của hai người, Bạch Lê đứng cạnh Văn Tinh Diệu có thể nghe được rõ ràng từng câu từng chữ, cậu cũng đoán được lai lịch của ông lão, chắc là có quan hệ với Viện nghiên cứu Đế quốc.

Nhưng mà cậu không ngờ được, thân phận của hai ông lão này, so với tưởng tượng của mình còn cao hơn.

"Bạch Lê, hai vị viện trưởng, để cháu giới thiệu cho mọi người làm quen một chút." Văn Tinh Diệu nói, nghiêng người đi, "Đây chính là Bạch Lê, người thiết kế trò chơi 'Vùng đất điền viên', đồng thời... Cũng là bạn trai của cháu. Bạch Lê, hai vị này là viện trưởng và phó viện trưởng của Viện nghiên cứu Đế quốc, ông Đỗ - Đỗ Gia Âm, ông Phàn – Phàn Vân Bình. Trước tôi có nói với em, hai người vẫn luôn muốn làm quen với em."

Nghe Văn Tinh Diệu bình thản nói, bên trong lại có ý ngầm khoe khoang, hai ông lão liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Bạch Lê cũng càng thêm dịu dàng thân thiết. Mà Bạch Lê thì có hơi hơi bị thân phận của hai ông cụ dọa sợ, viện trưởng và phó viện trưởng Viện nghiên cứu Đế quốc, thế mà lại chạy từ xa tới đây để tìm cậu, mặt mũi lớn quá rồi...

Nhưng mà suy nghĩ này rất nhanh đã bị cậu xoa ra khỏi đầu, Bạch Lê nở một nụ cười đáng yêu mà người lớn nào cùng thích, chào hỏi với hai ông cụ, đồng thời còn không quên đón họ vào nhà, dẫn tới phòng khác.

Còn Đường Nghênh đáng thương, sau khi nói xong câu mở đầu thì không còn chỗ nào chen miệng nữa.

Cứ thế, hoàn toàn triệt để biến thành một công cụ hình người!

Nhưng mà, dưới điều kiện tiên quyết là có thể ăn được các loại món ngon ở nhà Bạch Lê, cái này cũng không tính là gì.

Chúc Mặc Lăng được Bạch Lê cung cấp mộc thanh linh khí không ngừng, dáng vẻ bây giờ đã trưởng thành, tầm 21, 22 tuổi, tin chắc rằng không cần đến mười ngày nữa, anh ta có thể khôi phục lại diện mạo đúng với tuổi thật của mình.

Cửa lớn cách phòng khách một đoạn, anh ta không nghe thấy được cuộc trò chuyện bên ngoài, chỉ biết là nhà có khác tơi, em trai mình và "Em dâu' cùng nhau ra tiếp đón.

Vì thế lúc nhóm năm người đi tới phòng khách, anh ta tủy ý quay đầu lại, thì lập tức đối diện với Đỗ Gia Âm, và Phàn Vân Bình.

Chúc Mặc Lăng: "..." Sao hai ông cụ bận rộn này cũng tới đây?

Hai ông lão: "... ..." Trong nhà bạn nhỏ Bạch sao lại còn có phiên bản hồi trẻ của tộc trưởng tộc Thiên Hồ vậy?

Thân là tộc trưởng tộc Thiên hồ, thỉnh thoảng Chúc Mặc Lăng cũng có liên hệ với Viên nghiên cứu Đế quốc, cả viện trưởng và viện phó anh ta đều quen biết, quan hệ cá nhân còn không tệ. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là anh ta có thể dùng dáng vẻ bây giờ để đối mặt với hai ông cụ này, chỉ một ánh mắt lơ đãng lướt qua thôi, anh ta đã muốn che kín mặt, vội vàng trốn đi.

Nhưng mà trốn không được, Đỗ Gia Âm đã nhận ra Chúc Mặc Lăng.

"Cậu... Là Chúc Mặc Lăng đúng không? Sao cậu trẻ ra nhiều tuổi vậy? Lúc trước lão nghe nói 'Chứng đứt gãy gien' của cậu sắp không kiểm soát được nữa, giờ nhìn lại, trạng thái vẫn rất ổn mà!" Đỗ Gia Âm nhìn Chúc Mặc Lăng từ trên xuống dưới một lượt thật cận thận rồi cảm khái nói.

"Ông..." Nhận nhầm người rồi.

Chúc Mặc Lăng yếu ớt muốn phủ nhận cách nói này, nhưng vừa mới nói ra một chữ đã bị Bạch Lê cắt ngang.

"Ồ, ông Đỗ và ông Phàn có quen anh của cháu ạ?"

"Hả? Cậu ta là anh cháu à? Nhưng lão nhớ, em trai cậu ta là một đứa bé tên Chúc Thanh Lăng, mấy năm trước..."

"Vậy thì đúng là cháu rồi." Bạch Lê chớp mắt một cái, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ bây giờ của mình, ngượng ngùng cười với hai người, "Cháu bây giờ đang sử dụng ảo thuật lên chính mình, đây là dáng vẻ sau khi sử dụng ảo thuật, nếu hai vị không ngại, cháu có thể biến trở về cho hai người xem."

Văn Tinh Diệu nghiêng đầu che mặt, sao mọi chuyện lại đi theo hướng ký quái này chứ?

Chúc Mặc Lăng nghe ra Bạch Lê nói vậy là để hóa giải bầu không khí lúng túng ở đây, anh ta lại thích nghe em trai thừa nhận thân phận của mình trước mặt những người khác, cho nên ánh mắt nhìn hai ông cụ lúc này ít nhiều gì cũng có chút ý tứ cổ vũ.

Về phần Đường Nghênh, anh ta ngồi một bên, vừa uống nước vừa nghe mọi người nói chuyện, nghe đến đoạn Bạch Lê nói Chúc Mặc Lăng là anh trai mình, còn nhắc đến cái ảo thuật gì đó, trong lòng lập tức nói không ổn.

Nhưng mà Bạch Lê không cho anh ta có cơ hội chuẩn bị, chỉ giơ tay vuốt nhẹ một cái, khuôn mặt xuất hiện trước mắt mọi người đã biến thành một người khác.

Ớ, hình như chiều cao cũng hơi thấp hơn một khúc?

"Phụt" một tiếng, Đường Nghênh phun ngụm nước đang ngậm trong miệng ra, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh tại hiện trường.

---o0o---


Chương 240

"Thế nào, mọi người không bị giật mình chứ?" Bạch Lê mang khuôn mặt vốn có của mình, biểu diễn một màn lật mặt cho ba người tới nhà cậu hôm nay xem.

Đường Nghênh yên lặng lau khô vệt nước ở khóe miệng, xem nhẹ trái tim nhỏ vừa bị kinh sợ của mình, lẩm bẩm nói: "Tôi nào dám..."

Đến bây giờ đầu óc anh ta hãy còn đang hoang mang đây, làm sao mà anh ta mới đi có nửa tháng, trên người Bạch Lê lại rớt thêm một lớp ngụy trang vậy? Hơn nữa còn là kiểu mà không ai nghĩ tới, thực sự khiến người ta quá bất ngờ!

Văn Tinh Diệu lại còn trách anh ta không báo trước đã đưa hai ông cụ tới đây, hắn không phải cũng giống vậy, cũng không nói cho anh ta biết Bạch Lê chính là em trai mất tích mà Chúc Mặc Lăng tìm kiếm suốt ba năm còn gì.

Trên mặt hai ông lão tràn đầy kinh ngạc, nhìn kỹ Bạch Lê một chút, so sánh cậu của hiện tại với Chúc Thanh Lăng mười lăm tuổi mấy năm trước, xác nhận là cùng một người, sau đó chân thành nói với Chúc Mặc Lăng: "Chúc mừng cậu, hai anh em cậu cũng xem như được đoàn tụ rồi!"

Đều ở trên "Hành tinh Phật Nhảy Tường", không ít người đều biết chuyện tộc Thiên Hồ điên cuồng tìm kiếm cậu chủ nhỏ của mình. Huống chi Viện nghiên cứu Đế quốc và tộc Thiên Hồ có không ít nghiệp vụ hợp tác với nhau, chấp niệm muốn tìm em trai của Chúc Mặc lăng, hai ông lão lại càng biết rõ.

Bây giờ, anh em đoàn tụ, bọn họ chỉ cần dành những lời chúc phúc chân thành nhất là được.

"Các ngài khách khí rồi." Khóe miệng Chúc Mặc Lăng cong lên, rót cho hai ông lão một chén trà nóng.

Mùi trà thơm thoang thoảng từ bàn trà bay tới, khiến ánh mắt của Đỗ Gia Âm và Phàn Vân Bình không tự chủ được nhìn về phía hai chèn trà.

Bọn họ nâng chén lên, cẩn thận nhấp một ngụm. Sau đắng là vị ngọt nhàn nhạt, làm bọn họ thấy thích vô cùng, không nhịn được lại uống thêm mấy ngụm.

Trong lúc hai người yên lặng uống trà, Bạch Lê cười hì hì nhìn Đường Nghênh, sau đó ở ngay trước mặt anh ta để lộ ra đặc thù thú hóa của mình.

Đôi tai hồ ly trăng tuyết xù xù, vuốt hồ sắc bén, ngay cả đuôi hồ, cậu cũng để nó chớp hiện phía sau lưng.

Hay lắm, không chỉ mỗi cái tên "Bạch Lê" là giải, mà ngay cả thân phận người hành tinh Cổ Lam của cậu cũng là giả nốt, thực sự là không thể ngờ được!

Biểu cảm trợn trừng hai mắt, nét mặt thoáng dại ra của Đường Nghênh là Bạch Lê cảm thấy vui vẻ, có loại cảm giác sung sướng khi bản thân đùa dai thành công, cười làm tươi hơn.

Lại không cẩn thận quên mất ánh mắt vừa u oán vừa khát vọng đến từ Văn Tinh Diệu, cùng với hai tay hắn buông bên hông, từ lúc nhìn thấy chín cái đuôi to của cậu đã không ngừng nắm chặt lại thả ra, thả ra lại nắm chặt.

Mềm quá, hắn cũng muốn sờ sờ!

Đồng thời, Văn Tinh Diệu cũng thấy có chút đau đầu với tính tình đột ngột thay đổi của Bạch Lê. Từ khi Bạch Lê biết mình còn có một khuôn mặt khác nữa thì thường xuyên đổi qua đổi lại giữa hai khuôn mặt, sinh hoạt hàng ngày thì thôi không tính, ngay cả lúc đang ở trên giường...

Văn Tinh Diệu cũng thường xuyên bị cậu hỏi hắn thích Bạch Lê nào hơn, làm hắn ngày ngày hoài nghi mình có phải cầm nhầm kịch bản trai đểu phụ tình rồi không.

"Trò đùa dai" của Bạch Lê vẫn có giới hạn, lúc hai ông lão uống hết trà, phát hiện cậu đang đứng ở phía sau, cách họ không xa, cậu đã khôi phục trạng thái ban đầu, trưng ra dáng vẻ đứa nhỏ ngoan ngoãn.

Cảm thấy hai người uống trà suông như vậy không được, cậu lại chạy vào bếp, cặt một đĩa hoa quả lớn, xếp thành hình chim công xòe đuôi rồi bưng ra.

Mùi trái cây lần này, là lần mà hai ông lão thấy thơm nhất từ khi sinh ra đến giờ, dưa hấu, dưa Tân Cương, nho, cam, thanh long... Trông loại nào cũng đều rất mọng nước, màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn rất tươi mới.

Nếu nói nước trà trước đó bọn họ còn có thể bình tĩnh thưởng thức, thì đến đĩa hoa quả này lại không tài nào hạ thủ được. Này này này, thơm như vậy, tươi ngon như vậy, sợ là phải tốn không ít tiền đâu, đúng không?

Không đúng! Có khi ngay cả dùng tiền cũng không mua được đồ ngon như vậy, cắt hết ra để mời bọn họ, có phải hơi lãng phí rồi không?

Đồ tó xuất hiện liên tiếp khiến hai ông lão không biết phải làm sau. Sau đó mới chợt nhớ ra, vì chuyến đến thăm nhà Bạch Lê ngày, bọn họ có chuẩn bị quà cho cậu, bèn vội vội vàng vàng lấy quà tặng từ trong nút không gian ra.

"Bạch Lê à, hai lão không biết cháu thích cái thì, đành chọn đại mấy món là thanh niên bây giờ yêu thích mang theo. Đây là người máy trợ lý sinh hoạt tiên tiến nhất, bình người có việc vặt gì cần làm, cháu có thể giao cho nó. Còn cái thẻ này cháu cũng cầm đi, sau này hễ có đi cửa hàng nào có hợp tác với Viên nghiên cứu Đế quốc mua sắm, dùng thẻ này sẽ được chiết khấu 8%. Nếu cháu muốn nâng cấp 'Thiết bị tạo dựng game giả lập', tấm thẻ này cũng dùng được đấy!"

Tấm thẻ có màu trắng bạc, không biết được làm từ loại vật liệu nào, mặt tên dùng mực vàng vẽ huy hiệu của Viện nghiên cứu Đế quốc. Bên dưới huy hiệu là năm chữ lớn"Viện nghiên cứu Đế quốc" cũng được viết bằng mực vàng, khi tấm thẻ này được đưa tới gần Bạch Lê, quang não trên cổ tay cậu tự động bật lên thông báo cấp quyền truy cập, có muốn tiến hành cài đặt không.

Nhìn dáng vẻ này, xem ra trước khi hai ông cụ tới đây đã sớm cài đặt sẵn cho tấm thẻ rồi.

Lần này đến phiên Bạch Lê không biết làm thế nào, muốn nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập", chi phí mỗi lần không phải là thấp, 100 nghìn, năm triệu còn chưa tính, sau này còn 25 triệu, 100 triệu, thậm chí là 10 tỷ, có thẻ giảm giá này, mai mốt có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu...

Thứ hai ông cụ đưa ra căn bản không phải là một tấm thẻ mỏng manh mà là một số tiền lớn đấy!

Bạch Lê vội xua tay từ chối nhận thẻ, còn bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình, nói thẳng mình không thể nhận của họ nhiều như vậy được.

"Ồ ồ ồ, lão nhớ rồi, Bạch Lê của chúng ta đã nâng cấp thiết bị lên cấp A rồi, chỉ còn cấp S nữa thôi." Ông Đỗ cười híp mắt nói, lại đem thẻ đẩy trở về, giọng điệu đầy từ hào nói, "Cháu của cầm đi, cũng đừng nói là mình không có công lao cống hiến gì, cháu thiết kế ra trò chơi đạt 'Điểm động viên tinh thần' 90% chính là công hiến to nhất với Đế quốc rồi, đáng lẽ phải nên khen ngợi cháu mới phải, đây chỉ là một trong số phần thưởng thôi, hai lão hôm nay đi vội quá, ài..."

Đỗ Gia Âm không nói cho Bạch Lê biết, đối với việc khen thưởng cho cậu, trong Viên nghiên cứu đã thảo luận mấy lượt rồi, những vẫn không thể cho ra kết luận. Có mấy người đề nghị, bọn họ nên kiên nhẫn chờ thêm một khoảng thời gian nữa, xem Bạch Lê và trò chơi của cậu còn có thể mang đến niềm vui bất ngờ nào cho bọn họ, nếu kết quả thực sự có thể chữa trị chứng đứt gãy gien, vậy cậu sẽ là anh hùng của toàn bộ Đế quốc.

Thực ra, đối với Bạch Lê bây giờ mà nói, tiền trong tay cậu, đã biền thành một chuỗi số đơn thuần rồi, "Vùng đất điền viên" có 25 triệu người chơi, từ lâu đã trở thành máy hút tiền, nhiều khi chính cậu cũng không biết nên tiêu chỗ tiền đấy vào đâu...

Vốn dự định ban đầu của cậu mà mua một hành tinh nông nghiệp để trồng trọt canh tác, kết quả khôi phục ký ức, tìm được anh trai xong, biết mình đang đứng tên một hành tinh, còn là hành tinh nông nghiệp có diện tích lớn nhất – "Sao Hi Vọng".

Cơm phải ăn từng miếng, hành tinh nông nghiệp phải trồng từng cái, trước khi canh tác ở "Sao Hi Vọng" xong, cậu sẽ không mua thêm hành tinh nông nghiệp mới nữa.

Về bản chất, Bạch Lê vẫn là một người hết sức "Tằn tiện".

Về mấy mấy động vật lông xù đang cư trú trên "Sao Hi Vọng", không gian sinh hoạt của họ chỉ chiếm một phần rất nhỏ, còn có rất nhiều diện tích đất có thể dùng cho việc trồng trọt.

Bạch Lê nghĩ, chờ cậu đến "Sao Hi Vọng", cậu sẽ quây một mảnh đất để trồng thử nghiệm trước. đám động vật lông xù kia không chỉ không gây ra phiền phức gì, thậm chí còn có thể giúp một chút việc nhỏ nằm trong khả năng, vậy thì càng tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Bạch Lê không khỏi nhớ lại, liếc Văn Tinh Diệu một cái, chuyền này, nhóc mèo Chí Tôn ngày xưa làm rất khá...

Văn Tinh Diệu đang đứng ngay ngắn bên cạnh, đột nhiên cảm giác có một luồng khí lạnh thổi quét qua, hắn âm thầm nhìn quanh một vòng, không phải hiện ra cái gì, chỉ nghĩ là mình gặp ảo giác.

Hai vị viện trưởng và Bạch Lê mới gặp nhau lần đầu, đang trò chuyện rất sôi nổi, sao hắn lại sinh ra ảo giác có người đang tính kế mình nhỉ?

Bị ông Đỗ nói mãi, cuối cùng Bạch Lê vẫn đành nhận lấy tấm thẻ có ý nghĩ phi phàm kia. So với "Tặng không có cậu 2 tỷ tinh tệ", người máy trợ lý sinh hoạt kia có vẻ không đáng kể lắm.

Bạch Lê nghĩ, cậu có thể để lộ ra thêm một ít năng lực của mình, để hai ông cụ càng yên tâm hơn chút.

Quà tặng cũng mặt dày nhận lấy rồi, Bạch Lê càng thêm ra sức mời hai ông cụ ăn hoa quả tự tay mình gọt. Bạch Lê cười tít mắt nhìn hai người ăn hết hơn nửa đĩa trái cây mới miễn cưỡng dừng lại, nghĩ số lượng như thế là vừa đủ, ăn xong tiêu hóa một chút, lát nữa có thể ăn thêm cơm trưa.

Chỗ trái cây còn lại trong đĩa thì bị một mình Đường Nghênh xử lý nốt.

Thời gian ba người đến vừa lúc, vào khoảng tầm mười giờ sáng, sau khi trò chuyện một hồi, Văn Tinh Diệu đứng lên trước, nói lf đi chuẩn bị bữa trưa.

Làm cơm trưa, đương nhiên là cần có nguyên liệu nấu ăn, vì thế, đám rau dưa xanh tốt trong sân liền xuất hiện trong tầm mắt hai ông lão.

Bọn họ gần như là chạy chậm tới, đi vào trong sân nhìn chỗ này một tí, ngó chỗ kia một tí, muốn chạm vào đám rau dưa tươi non mọng nước này, rồi lại chần chờ không dám xuống tay.

Văn Tinh Diệu bẻ một cậu cải thảo, hái mấy quả dưa chuột, mấy quả cà chua, lại nhổ ít hành, còn bị hai ông lão kia lườm cho mấy cái, thiếu điều nói hắn đừng có tùy tiện động tay động chân.

Bạch Lê mỉm cười, nhìn Văn Tinh Diệu, ra hiệu cho hắn vào nhà tước, mình và anh trai cùng Đường Nghênh ở lại, dẫn hai ông vụ đi tham quan sân nhỏ mà thời gian này cậu vất vả vun vén.

Hoặc nên nói là vườn rau thì càng chính xác hơn.

Hai người Đỗ Gia Âm và Phàn Vân Bình y như bạn nhỏ được người lớn trong nhà dẫn đi dạo vườn, vừa đi vừa nghỉ, hết nhìn đông lại tới nhìn tây, còn vì hiếu kỳ mà hỏi một đống lớn vấn đề.

Đi dạo đến cuối, bọn họ cũng hỏi câu hỏi cuối cùng: "Bạch Lê, trồng rau là sở thích của cháu à? Cháu biết đấy, Đế quốc chúng ta có hành tinh chuyên canh tác nông nghiệp, người dân Đế quốc luôn không thích trồng trọt, trong nhà đừng nói là cây cảnh, ngay cả một cục đất cũng không có. Rau dưa mà cháu trồng này, có chỗ nào khác với rau dưa tên hành tinh nông nghiệp không?"

Vấn đề này, Bạch Lê chỉ cười bí hiểm: "Sắp đến giờ ăn cơm rồi, hai ông thử ăn đồ ăn nấu bằng những loại rau dưa này xong, là sẽ biết thôi."

Xem dáng vẻ này thì cậu rất tin tưởng vào chất lượng rau dưa mình trông đây, hai ông lão không khỏi chờ mong, mà quả thật, sau nghi ngồi vào bàn, hai người cũng không ngừng nhìn đồ ăn làm từ chỗ rau dưa đó mà than thở, cảm thấy món ăn đắt đỏ mình ăn ở mấy nhà hàng khách sạn lớn chục năm nay không còn thơm nữa.

Đỗ Gia Âm gắp một đũa cải thảo xào giấm tỏi, cho vào miệng chậm rãi nhau, cải thảo giòn giòn, vị chua thanh nhưng không gắt tràn đầy khoang miệng, làm ông lão có cảm giác như mình đang nằm trong khoang trò chơi, xem livestream trong "Vùng đất điền viên", nội dung livestream đương nhiên là ẩm thực.

"Cải thảo này..." Đỗ Gia Âm, nuốt miếng cải trong miệng xuống, có chút không thể tin, nói: "Tại sao chúng nó có thể có hương vị y như trong game vậy? Chúng ta không phải đang ở ngoài thực tế sao, rau dưa trong thực tế đều không có mùi vị gì, chứ đừng nói đến hương vị đặc trưng riêng!"

Nói ra thì có hơi mất mặt, trước mắt toàn Đế quốc có hai vấn đề lớn chưa ai tìm được cách giải quyết, cũng không tìm ra được nguyên nhân chúng xuất hiện.

Một trong số đó, là "Chứng đứt gãy gien" gây ảnh hưởng đến tất cả thú nhân vũ trụ. Còn lại thứ hai,chính là "Hương vị thức ăn suy giảm" khiến toàn bộ nhân dân vũ trụ không tìm ra manh mối, thức ăn này, bao gồm cả lương thực, rau dưa, hoa quả, thậm chí là các loại thịt, các loại gia vị, phàm là đồ có thể ăn thì mùi vị đều không ngon.

Hai vấn đề này đều đột nhiên xuất hiện, ban đầu không khiến người ta chú ý, nhưng thời gian dài qua đi, lại chặn đứng con đường của mọi người, cuối cùng trở thành hai khối đá lớn không thể phá vỡ trên con đường phát triển của Đế Quốc.

Đối với câu hỏi này, Bạch Lê tỏ ra hết sức vô tội: "Nhưng mà... Chúng nó trồng ra là đã có mùi vị rồi mà."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com