TruyenHHH.com

Edit Hoan Co Gai Dia Nguc Ngon Tinh Linh Di

Edit: Frenalis
Chương 439 Thể chất Cửu Dương

Tôi vẫn giữ tư thế dao kề cổ, từ từ bước ra khỏi cửa, nói với người phụ nữ đó: "Chúng ta đi thôi."

"Mời." Người phụ nữ dẫn tôi đi về phía trước một đoạn, những tu sĩ của Chu gia vẫn đi theo phía sau, nhưng không dám đến gần.

Một chiếc xe hơi màu đen đậu bên đường, người phụ nữ bước tới mở cửa xe: "Cô Khương, mời."

Tôi lên xe, liền ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, tôi nhíu mày, cơ thể lập tức mềm nhũn, ngất đi.

Không biết đã qua bao lâu, tôi ngửi thấy một mùi hăng hắc và tỉnh dậy, phát hiện hai tay mình bị trói sau lưng bằng cái còng tay bằng vàng.

"Đừng vùng vẫy nữa." Người phụ nữ nói với giọng điệu chế giễu, "Đây là còng tay năng lượng do giáo phái Lục Mang Tinh Romania nghiên cứu chế tạo, sau khi bị nó còng lại, linh lực trong cơ thể cô sẽ bị phong ấn toàn bộ."

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Em gái tôi đâu."

Người phụ nữ mở cửa xe, nói: "Tôi sẽ đưa cô đi gặp cô ấy ngay bây giờ."

Tôi xuống xe, thấy mình đang ở trong một bãi đậu xe ngầm, không có bất kỳ biển báo nào trong bãi đậu xe, thậm chí không có một chiếc xe nào.

Ngoài người phụ nữ ra, còn có vài người khác. Trong đó có hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, họ đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Ánh mắt đó tôi không xa lạ chút nào.

Đó là sự tham lam.

Tôi biết họ muốn gì, nhưng tôi thậm chí không thèm nhìn họ một cái, đã bị họ áp giải đi vào sâu trong bãi đậu xe.

"Làm như ghê gớm lắm." Tôi nghe thấy một người đàn ông lẩm bẩm, "Chỉ là một tù nhân, tôi muốn xem lát nữa cô ta còn có thể kiêu ngạo được không."

Tôi cười khẩy trong lòng.

Cuối bãi đậu xe có một thang máy. Chúng tôi bước vào, người phụ nữ nhấn liên tiếp sáu số trên bảng điều khiển, thang máy từ từ đi xuống dưới lòng đất.

Hóa ra sáu con số đó là mật mã.
Người phụ nữ cười nói: "Đừng phí công vô ích, mật mã này thay đổi nửa tiếng một lần."

Tôi nhếch mép không nói gì, thật nực cười, tôi muốn rời đi còn cần phải đi thang máy sao?

Thang máy đi xuống khoảng năm sáu phút mới dừng lại, cửa thang máy mở ra, tôi từ từ bước ra ngoài. Phát hiện bên dưới lại là một cung điện ngầm.

Đại sảnh được trang trí rất sang trọng, đèn chùm pha lê bảy tám tầng, thảm Thổ Nhĩ Kỳ cùng đủ loại đồ nội thất và trang trí trông rất đắt tiền.

Hai bên đại sảnh đứng một số người đàn ông lực lưỡng được trang bị vũ khí đầy đủ, họ ăn mặc giống lính đánh thuê, nhưng đều là người tu đạo, thực lực trên tứ phẩm.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cuối đại sảnh có một người đàn ông đứng quay lưng về phía tôi, anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng tinh, kết hợp với một cái áo vest bạc, tay cầm ly rượu vang đỏ như đang suy nghĩ điều gì.

"Tiên sinh, người đã đưa đến." Người phụ nữ bước tới cung kính nói.

Người đàn ông từ từ quay người lại, khoảng ba mươi tuổi, ngoại hình rất nổi bật, nhưng so với Chu Nguyên Hạo thì kém xa.

"Chào mừng, cô Khương." Người đàn ông mỉm cười, "Tôi đã đợi cô rất lâu rồi."

Tôi lạnh nhạt nói: "Anh chính là người treo giải thưởng bảy trăm triệu đó?"

"Không, bây giờ đã là một tỷ rồi." Người đàn ông mỉm cười, "Tuy nhiên, số tiền này so với cô không đáng là gì, cô là vô giá."

Tôi cười lạnh một tiếng: "Vô giá cái gì, nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ muốn ngủ với tôi thôi. Đừng nói nhảm nữa, em gái tôi đâu?"

Người đàn ông vẫn giữ nụ cười trên môi, lịch sự nói: "Cô Khương yên tâm, em gái cô hiện tại rất an toàn."

Anh ta ra hiệu cho một lính đánh thuê bên cạnh, lính đánh thuê đó cầm một cái iPad đi tới, màn hình lóe lên hiện ra khuôn mặt của Chung Dao Dao. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi, liền kích động gọi: "Chị!"

Tôi vội vàng hỏi: "Dao Dao, em không sao chứ? Họ không làm khó em chứ?"

Chung Dao Dao lắc đầu: "Họ không làm khó em, nhưng không cho em rời đi. Chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Họ là ai? Đừng nghe lời họ, đừng quan tâm đến em..."

Bên kia tắt video, người đàn ông nói: "Bây giờ cô yên tâm rồi chứ?"

Tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn anh ta: "Anh muốn làm gì?"

Người đàn ông: "Cô Khương, mời đi theo tôi."

Anh ta không mang theo vệ sĩ, một mình dẫn tôi vào phòng trong, sàn nhà hành lang được trải thảm nhung đỏ dày, tường dán giấy phong cách Baroque, trên đó còn treo tranh sơn dầu, đèn tường mờ ảo, nếu tấn công anh ta ở đây là thuận tiện nhất.
Nhưng mà...

Tôi dùng tinh thần lực quét qua xung quanh, trong tường ẩn giấu mấy cơ quan, chỉ cần tôi ra tay, sẽ có rất nhiều súng ống từ trong tường thò ra, bắn tôi thành tổ ong.  Edit: FB Frenalis

Hơn nữa đó cũng không phải súng ống bình thường, dường như còn có vũ khí linh năng.

"Đến rồi." Người đàn ông mở một cánh cửa gỗ trên hành lang, vừa vào cửa tôi đã cảm thấy một luồng khí nóng nồng ẩm ập vào mặt, nhiệt độ toàn bộ căn phòng như tăng thêm mười độ.

Tôi nhìn thấy trên chiếc giường lớn sang trọng có một thiếu niên đang nằm. Thiếu niên đó ước chừng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ thanh tú, có vài phần giống người đàn ông này, cậu nhắm chặt hai mắt, má ửng đỏ. Có lẽ là do nằm liệt giường lâu ngày, dáng người cậu rất gầy, má hóp lại.

Thiếu niên này giống như một quả cầu lửa, khí nóng trong phòng đều tỏa ra từ cơ thể cậu.
Ánh mắt tôi dừng lại trên ngực thiếu niên, nơi đó đeo một viên ngọc trai to bằng long nhãn.

Tôi giật mình, nói: "Đây là kết tinh bản mệnh của Quỷ Tướng? Anh đúng thật là thần thông quảng đại."

"Thiếu niên này là em trai tôi, nó tên Tiểu Thành." Người đàn ông nhìn người đáng thương trên giường, "Nó là thể chất Cửu Dương."

Tôi lại một lần nữa kinh ngạc: "Thể chất Cửu Dương?"

"Sinh vào năm dương, tháng dương, ngày dương, giờ dương, ngũ tạng cũng thuộc dương." Khuôn mặt người đàn ông lộ ra vẻ đau khổ, "Từ khi nó sinh ra, nhiệt độ cơ thể đã cao hơn người khác. Đến năm tám tuổi, nhiệt độ cơ thể nó càng ngày càng cao, sau đó thậm chí cao đến mức đốt cháy nội tạng của nó."

"Nó nhanh chóng rơi vào hôn mê, để kéo dài sự sống cho nó, tôi đã cho người tìm viên ngọc trai này, tạm thời áp chế nhiệt độc trong cơ thể nó, giữ được mạng sống." Người đàn ông quay đầu nhìn tôi, "Nhưng đây không phải là kế lâu dài, tôi không thể để em trai yêu quý của mình sống như vậy cả đời."

Anh ta dường như muốn nhìn thấy một chút không đành lòng và cảm động trong mắt tôi, nhưng tôi rất lạnh lùng, anh ta có chút thất vọng.

"Anh muốn tôi làm gì?" Tôi hỏi anh ta.

Anh ta nói: "Trước đây có một vị đại sư đã nói với tôi, Tiểu Thành là thể chất Cửu Dương, là căn cơ tu đạo thượng hạng, nhưng số mệnh nó quá mỏng, không chịu nổi căn cơ này. Nếu nó có thể tu đạo vào lúc sáu bảy tuổi, tìm được công pháp phù hợp thì có thể hóa giải, hơn nữa tu vi sẽ tiến bộ nhanh chóng. Nhưng lúc đó cả nhà chúng tôi đều không tin vào quỷ thần, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để tu đạo, bây giờ cơ thể nó không chịu nổi thể chất chí dương, bị phản phệ."

Tôi trầm mặc, bởi số mệnh của một người rất quan trọng. Nhiều thiên tài trẻ tuổi chết yểu chỉ vì số mệnh của họ không chịu nổi tài năng xuất chúng.

Không ngờ cậu thiếu niên này lại xui xẻo đến vậy.

Người đàn ông thở dài: "Khi đó đại sư nói, chỉ cần tìm được một người phụ nữ có cơ thể cửu âm kết hôn với Tiểu Thành, cùng sống bên nhau lâu dài. Âm dương điều hòa, cơ thể của cậu ấy sẽ hồi phục."

Nét mặt tôi đen lại một nửa.

Người đàn ông bước đến, ánh mắt đầy hy vọng nhìn tôi: "Phụ nữ có cơ thể cửu âm cả trăm nghìn năm mới xuất hiện một người. Ban đầu chúng tôi đã tuyệt vọng, nhưng vào thời điểm này cô lại xuất hiện. Cô nói xem, đây có phải là ý trời không? Có lẽ cô định mệnh là con dâu của Thạch gia chúng tôi."

Tôi nhàn nhạt nhìn anh ta: "Anh chắc chắn rằng những tin đồn trên mạng đều là thật? Nếu tôi không phải thì sao?"

"Thật hay không chỉ cần thử là biết." Anh ta ôn hoà nói. "Mặc dù Tiểu Thành đang hôn mê, nhưng bác sĩ nói cậu ấy vẫn có phản ứng, làm chuyện âm dương hòa hợp là không vấn đề gì. Cô Khương, cô thử với Tiểu Thành một lần, nếu có hiệu quả, hai người liền kết hôn. Nếu không có hiệu quả, tôi sẽ lập tức tiễn cô về và còn bù đắp cho cô đầy đủ."

Tôi bị quan điểm của anh ta làm cho choáng váng, trừng mắt nhìn anh ta hồi lâu, đến khi anh ta có chút không thoải mái, tôi mới nói: "Những người sinh ra đã có tiền có thế như các anh, chẳng lẽ không bao giờ biết tôn trọng người khác, không biết xem người khác như con người sao?"

Người đàn ông nhíu mày, nói: "Tôi biết yêu cầu của tôi có phần quá đáng. Nhưng xin cô hiểu cho tấm lòng của một người anh trai, vì cứu em mình, tôi sẵn sàng xuống Địa Ngục."

Nói xong, anh ta lùi lại một bước, cúi người hành lễ với tôi: "Cô Khương, làm ơn giúp tôi."

"Tôi có thể hiểu." Tôi nói.

Ánh mắt anh ta lóe lên một tia vui mừng, tôi tiếp tục nói: "Nhưng tôi tuyệt đối không thể đồng ý."

Người đàn ông lộ ra vẻ giận dữ: "Cô Khương, tôi không muốn tỏ ra như một kẻ khốn nạn, mong cô đồng ý với tôi. Sau khi xong việc, tôi sẽ bù đắp cho cô đầy đủ."

Tôi nhếch mép: "Anh đã là một kẻ khốn nạn rồi."

Anh ta nghiến răng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Nếu vậy, tôi chỉ còn cách ra tay với em gái cô, để cô cũng nếm thử nỗi đau của tôi."

Tôi bình tĩnh giơ tay lên, dùng ngón trỏ và ngón cái nhấc chiếc còng tay: "Anh không thực sự nghĩ rằng, chỉ với cái còng tay này, có thể khống chế được tôi chứ?"

Sắc mặt anh ta thay đổi, nhanh chóng lùi về phía giường, bốn góc trần nhà lập tức xuất hiện bốn vũ khí linh năng hạng nặng.

Tôi lập tức dùng lực hút điều khiển, những viên đạn linh năng đều lệch khỏi hướng, bay qua bên cạnh tôi mà không làm tôi bị thương chút nào.

Tôi vài bước lao đến bóp lấy cổ anh ta, anh ta giận dữ nói: "Cô Khương, chẳng lẽ cô thật sự không quan tâm đến em gái mình sao?"

Tôi lộ ra một nụ cười hiểm độc, vung tay ném anh ta ra ngoài, rồi nhấc Tiểu Thành trên giường lên, bóp lấy cổ cậu ta.

"Dừng tay!" Anh ta cuống quýt hét lên.

Tôi cười lạnh: "Bây giờ anh đã biết cảm giác bị người khác bắt giữ người thân là như thế nào rồi chứ?"

Người đàn ông vừa lo lắng vừa đau khổ: "Thả cậu ấy ra, cô có thể bắt giữ tôi."

Tôi cười khẩy: "Tôi chẳng có chút hứng thú nào với anh, hơn nữa, tôi có thể nhìn ra rằng so với mạng sống của mình, anh coi trọng mạng sống của cậu ta hơn."

Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 440: Chị không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi

Người đàn ông nghiến chặt răng.

Tôi cười: "Cậu thiếu niên này tôi sẽ mang về, nếu anh muốn cậu ấy bình an quay về bên cạnh mình thì ngoan ngoãn trả Dao Dao lại cho tôi, nếu không, tôi chỉ có thể cắt cậu ấy thành từng mảnh rồi gửi trả lại cho anh thôi."

Đây là những lời anh ta từng nói với tôi, bây giờ tôi trả lại y nguyên cho anh ta.

"Cô dám!" Người đàn ông giận dữ, nắm chặt nắm đấm.

Lúc này, những tên lính đánh thuê dưới quyền anh ta nghe thấy động tĩnh, liền đồng loạt lao vào. Người đàn ông giận dữ hét lên: "Tất cả ra ngoài, không được vào đây!"

Những tên lính đánh thuê dừng bước, tất cả đều đứng ngoài cửa, nhưng súng năng lượng trong tay họ đều nhắm thẳng vào tôi.

Thế nhưng, ngay lúc đó, một chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra. Tiểu Thành vốn đang hôn mê bỗng nhiên rên lên một tiếng, từ từ mở mắt.

Cậu ta trông rất mệt mỏi và mơ hồ, sau vài giây ánh mắt mới có thần thái: "Anh?"

"Tiểu Thành!" Người đàn ông tràn ngập vui mừng, "Em... em tỉnh rồi! Bây giờ em cảm thấy thế nào?"

Cậu ấy vô thức tiến lại gần tôi hơn: "Anh, em thấy nóng lắm, nhưng người chị ấy rất mát, rất dễ chịu."

Mặt tôi lập tức tối sầm lại.

Người đàn ông vui mừng: "Có hiệu quả, thực sự có hiệu quả. Tiểu Thành, em được cứu rồi, cô Khương đây có thể cứu em."

Sắc mặt tôi trở nên rất khó coi, ban đầu tôi định mang Tiểu Thành đi để uy hiếp người đàn ông trả lại Dao Dao. Nhưng bây giờ Tiểu Thành chỉ cần ở gần tôi một chút đã có hiệu quả, anh ta chắc chắn sẽ không muốn trả Dao Dao lại, thậm chí có khi còn muốn cậu ấy ở lại bên tôi lâu hơn.

"Tôi đã thay đổi ý định rồi." Tôi nói, "Lập tức đưa Dao Dao đến đây, nếu không..."

Tôi siết chặt tay, Tiểu Thành kêu lên một tiếng đau đớn. Người đàn ông lập tức hoảng sợ: "Cô bình tĩnh chút đi, tôi... tôi sẽ bảo họ đưa người đến ngay."

"Rất tốt." Tôi giơ tay, giật sợi dây chuyền đeo trên ngực Tiểu Thành xuống: "Bây giờ, chỉ cần tôi đẩy em trai anh ra ngoài, cơ thể cậu ấy sẽ lập tức bốc cháy. Đừng giở trò, tôi không muốn tỏ ra như một kẻ khốn nạn."

Người đàn ông tức giận đến mức nghẹn lời nhưng không còn cách nào, chỉ có thể vừa trấn an tôi vừa sai người đi đón người.

Chẳng bao lâu sau, Chung Dao Dao đã được đưa đến. Cô ấy trông có vẻ ổn, không bị ngược đãi gì, nhưng rất hoảng sợ, vừa thấy tôi liền khóc: "Chị!"

Tôi thầm thở dài, thật là tội nghiệp cho cô ấy, chỉ vì là em gái tôi nên hết lần này đến lần khác gặp phải những chuyện như thế này.

"Đừng khóc, có chị ở đây." Tôi an ủi cô ấy, sau đó ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Các người bắt cóc em gái tôi, ép tôi phải nghe lời. Nếu tôi cứ thế bỏ đi mà không làm gì, người khác sẽ không nghĩ tôi là người tốt, mà chỉ nghĩ tôi dễ bắt nạt. Vì vậy...."

Tôi nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Các người sẽ phải trả giá cho những gì đã làm."

Tôi nghiêng đầu, nói với Chung Dao Dao: "Nhắm mắt lại, chỉ khi nào chị bảo em mở mắt thì em mới được mở."

Chung Dao Dao ngoan ngoãn bịt tai nhắm mắt lại, ngồi xổm xuống. Trong tay tôi xuất hiện một cây búa, trông nó rất bình thường không khác gì loại công nhân thường dùng, nhưng những người tu đạo ở đó lại lộ rõ vẻ sợ hãi tột cùng.

Ánh mắt tôi lạnh như băng. Tôi vung tay ném cây búa ra ngoài. Nó vạch lên một đường ánh sáng đen trong căn phòng mờ tối, rồi đập mạnh vào đầu một tu sĩ cấp bốn.

"Bụp."

Đầu hắn vỡ nát như quả dưa hấu, dù có đội mũ bảo hiểm với chức năng phòng thủ cũng không ăn thua.

Ngón tay tôi khẽ động, điều khiển cây búa đập mạnh vào đầu của một tên khác, lại thêm một cái đầu nổ tung.

Cây búa bay lượn giữa đám người, ánh sáng như tạo thành một đóa hoa đen kinh hoàng, tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngừng. Có kẻ bị dọa đến mức hồn xiêu phách lạc, vứt bỏ vũ khí mà chạy trốn, nhưng cây búa không chịu buông tha truy sát đến cùng, cho đến khi hạ gục tên cuối cùng.

Cây búa với tốc độ cực nhanh bay trở lại trong tay tôi. Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông đang hoàn toàn sững sờ và Tiểu Thành đang trợn tròn mắt vì kinh hãi, tôi nói: "Căn bệnh trên người cậu ấy vốn dĩ tôi có cách chữa trị. Nhưng tôi ghét những kẻ ở trên cao tùy tiện điều khiển số phận của người khác, tôi ghét sự tự mãn của các người, ghét cái cách các người coi mình là vô địch. Tôi muốn để cậu thiếu niên này chết, để anh biết rằng, trên đời này vẫn có những chuyện anh không thể làm được." (Chị nói hay quá đi)

Nói xong, tôi đẩy thiếu niên về phía người đàn ông.

"Không, Tiểu Thành!" Người đàn ông như phát điên lao tới, ôm chặt lấy em trai mình.

Tôi nhìn cảnh đó mà có chút bàng hoàng. Anh ta biết rõ rằng Tiểu Thành rời khỏi tôi sẽ bốc cháy, vậy mà không hề sợ hãi, vẫn ôm chặt cậu ấy không buông.

Tình cảm anh em này quả thực làm tôi cảm động.

Nhưng, không thể tha thứ.

"Anh, anh, mau tránh ra." Tiểu Thành cố gắng giãy dụa, "Em sẽ thiêu cháy anh mất."

"Anh không đi đâu, Tiểu Thành, nếu phải chết, chúng ta cùng chết." Người đàn ông ôm chặt cậu, khuôn mặt đầy đau khổ và quyết tuyệt.

Nhưng, ngọn lửa mà anh ta nghĩ tới không hề xuất hiện. Anh ta sờ soạng trên người Tiểu Thành và chạm được viên ngọc đó. Anh ta không thể tin nổi nhìn tôi, tôi lạnh nhạt liếc qua, đỡ Dao Dao dậy: "Chúng ta đi thôi."

Người đàn ông vẫn còn trong trạng thái sốc, không hề ngăn cản.  Edit: FB Frenalis

Tôi bước ra khỏi bãi đậu xe ngầm, bên ngoài là một nơi hẻo lánh ở Yên Giang. Thực ra trước đó tôi chưa hề ngất xỉu, chỉ giả vờ để đánh lạc hướng bọn chúng mà thôi.

"Chị." Chung Dao Dao vừa kính phục vừa có chút sợ hãi nhìn tôi, "Chị... chị giỏi quá."

Tôi mỉm cười với cô ấy: "Dao Dao, xin lỗi, lần này chị đã liên lụy đến em."

Chung Dao Dao lắc đầu: "Em nghe bọn chúng nói, nếu chị... nếu chị làm chuyện đó với cậu thiếu niên ấy... thì có thể... có thể... điều đó có thật không?"

"Đừng nghe bọn họ nói nhảm, làm gì có chuyện đó." Tôi nghiêm mặt.

Chung Dao Dao thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt quá, nếu không chị sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng những tin đồn này không thể không kiểm soát." Cô ấy bứt tóc lo lắng, "Phải làm sao đây?"

Tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, cô ấy thật sự lo lắng cho tôi.

"Đừng lo, cứ bình tĩnh đối phó." Tôi nói, "Vội vàng làm rõ, ngược lại khiến người ta cảm thấy chúng ta đang chột dạ."

Đang nói chuyện, có một chiếc Maserati đỏ dừng lại trước mặt chúng tôi, Chu Nguyên Hạo vội vàng xuống xe, nhìn thấy tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi: "Những người đó ở đâu, anh phải đi giết bọn họ."

Tôi nói: "Yên tâm đi, đã giải quyết rồi, chẳng lẽ anh định đi nhặt xác cho bọn họ sao?"

Chu Nguyên Hạo trầm mặt, kéo tôi vào lòng, ánh mắt toé lên sự nguy hiểm: "Sau này gặp chuyện như vậy, em không nói cho anh mà tự mình đi theo người khác, xem anh trừng phạt em thế nào."

Khóe miệng tôi giật giật: "Không phải anh nói sao, chúng ta mạnh như vậy, sợ gì? Càng sợ những người này càng làm càn, chi bằng giết gà dọa khỉ."

Chu Nguyên Hạo hơi híp mắt, có thể thấy anh đang rất tức giận, tôi cảm thấy nếu không có Dao Dao ở đây, anh có thể xử lý tôi ngay tại chỗ.

Anh ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Tối nay sẽ tính sổ với em." Nói xong, anh nhảy vào ghế lái: "Lên xe, về nhà."

Đây là lần đầu tiên Chung Dao Dao ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy, rất mới mẻ, nhìn trái nhìn phải, sờ soạng đủ chỗ. Rất phấn khích.

"Chị, đây là anh rể sao?" Chung Dao Dao nắm tay tôi hỏi, "Anh rể đẹp trai quá."

Tôi đắc ý hếch cằm: "Đương nhiên rồi, thẩm mỹ của chị gái em tuyệt đối không tệ."

Chung Dao Dao nửa đùa nửa thật: "Vậy anh rể có em trai không? Có thể giới thiệu cho em không?"

Cơ mặt tôi hơi giật giật: "Có thì có một người, nhưng là một tên biến thái."

Chung Dao Dao có vẻ hiểu mà không hiểu.

Ban đầu tôi định đưa Chung Dao Dao trở về Kim Lăng, nhưng nghĩ lại, hiện tại tôi đang ở trên đỉnh sóng gió, chỉ cần Chung Dao Dao vừa về thì sẽ nhanh chóng bị người khác bắt đi. Chi bằng tìm cách ở lại thủ đô, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

" Dao Dao, em năm 3 đại học rồi đúng không?" Tôi hỏi, "Có phải sắp thực tập rồi không?"

Chung Dao Dao gật đầu: "Đã liên hệ với một công ty ở Kim Lăng."

"Đừng đi, em cũng biết tình hình hiện tại của chị hơi đặc biệt, trước khi tin đồn dừng lại, em đều gặp nguy hiểm." Tôi nói.

Sắc mặt Chung Dao Dao tái nhợt: "Nhưng, nhưng mà, chị, công ty đó rất khó vào. Họ đã đồng ý với em, nếu thời gian thực tập xong mà họ hài lòng về em thì em có thể chuyển sang nhân viên chính thức."

Chu Nguyên Hạo hỏi: "Công ty nào?"

"Dược phẩm Giang Nam." Chung Dao Dao nói, "Em học công nghệ sinh học."

Chu Nguyên Hạo: "Vừa hay, dưới trướng anh cũng có một công ty dược phẩm, hai ngày nữa em đến đó báo cáo thực tập đi."

Chung Dao Dao hơi do dự: "Nhưng, nhưng mà... Dược phẩm Giang Nam là một công ty rất tốt, em khó khăn lắm mới vượt qua được vòng phỏng vấn..."

Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nói: "Công ty dược phẩm của anh tên là Lam Nguyệt."

Chung Dao Dao sững sờ một lúc, rồi kích động nói: "Chị, anh rể, không, anh là ông chủ của Lam Nguyệt sao?"

Tôi không hiểu hỏi: "Dược phẩm Lam Nguyệt, nghe quen tai quá."

Chung Dao Dao nắm chặt tay tôi: "Chị, Dược phẩm Lam Nguyệt là một trong những công ty dược phẩm lớn nhất, ngành công nghệ sinh học của trường em được xếp hạng hàng đầu cả nước, nhưng chỉ có những sinh viên giỏi nhất mới có thể vào công ty này."

Về các ngành nghề kinh doanh của Chu gia, tôi không biết nhiều, dù sao tôi cũng không nghĩ nó có liên quan gì đến mình.

"Trời ơi, em lại có cơ hội thực tập tại Lam Nguyệt, giống như một giấc mơ vậy." Chung Dao Dao hoàn toàn quên đi nỗi sợ hãi, kích động đến mức không nói rõ lời.

Trở về dinh thự Chu gia, lúc xuống xe, Chung Dao Dao lén lút kéo tay tôi hỏi: "Chị, chị định gả vào hào môn sao?"

Tôi nói: "Coi như vậy đi."

Chung Dao Dao lại lộ ra vẻ lo lắng: "Nhưng mà, với thân phận của nhà chúng ta, chị, chị gả vào đó có bị bắt nạt không?"

Tôi khẽ cười: "Em nghĩ chị gái em là người dễ bị bắt nạt sao?"

Cô ấy nhớ lại chiến công tôi một mình xông vào hang quỷ cứu cô ấy ra, còn có những hình ảnh đẫm máu nhìn thấy sau khi mở mắt, sống lưng lạnh toát, gật đầu nói: "Đúng vậy, chị không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi."

Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 441: Trừng phạt

Tôi xạm mặt lại: "Không đến mức đó đâu."

"Mẹ ơi!" Tiểu Hi nhanh chóng lao vào vòng tay tôi, tôi vui vẻ bế con bé lên, giới thiệu: "Đây là dì của con, mau chào hỏi đi."

Tiểu Hi ôm cổ tôi, ngoan ngoãn nói: "Chào dì ạ."

Chung Dao Dao kinh ngạc không nói nên lời: "Con bé, con bé là...?"

"Con bé là con gái chị, Chu Hi."

Chung Dao Dao sững sờ một lúc, đợi đến khi Mạc Phi Phàm bế Tiểu Hi đi chơi, cô ấy mới nhỏ giọng hỏi: "Chị, con bé, con bé có phải là con gái của vợ cũ anh rể không?"

"Anh rể của em còn chưa kết hôn lần nào." Tôi dở khóc dở cười trả lời.

Chung Dao Dao lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy có phải là con của bạn gái cũ không?"

"Không phải, là con của chị." Tôi nói.

Chung Dao Dao hoàn toàn bối rối: "Nhìn dáng vẻ của con bé chắc cũng phải ba tuổi rồi, lúc đó em thường xuyên gặp chị, không thấy chị mang thai."

Tôi mỉm cười bí ẩn: "Chị thật sự không mang thai."

Chung Dao Dao chợt hiểu ra: "Em biết rồi, là mang thai hộ!"

Sao trước đây tôi không phát hiện ra trí tưởng tượng của cô ấy lại phong phú đến vậy.

"Nói ra thì rất phức tạp, dù sao em cứ nhớ, con bé là cháu gái ruột của em là được." Tôi bảo người giúp việc chuẩn bị một phòng cho Dao Dao, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.

Tôi cũng mệt rồi, về phòng tắm rửa, định nghỉ ngơi một chút.

Dòng nước ấm áp chảy xuống làn da trắng như ngọc của tôi, tôi vuốt mặt, nước nóng chảy trên đầu khiến toàn thân tôi thư giãn.

Tôi bỗng nghe tiếng cửa, quay đầu lại nhìn, Chu Nguyên Hạo bước vào, sắc mặt lạnh lùng, im lặng bắt đầu cởi quần áo.

Tôi cảm thấy có chút không ổn, vội nói: "Hay là anh tắm trước đi?"

Anh đi thẳng đến, nhìn tôi bằng ánh mắt nguy hiểm, tôi yên lặng vòng qua anh muốn chuồn đi, bị anh tóm lấy rồi đẩy mạnh vào tường.

Tôi vội vàng cười làm lành: "Nguyên Hạo, đừng như vậy mà, chỉ có vài tu sĩ thôi, em còn không giải quyết được sao? Em, em cũng là muốn lập uy mà, để những kẻ nhòm ngó em biết, Khương Lâm em không dễ bị bắt nạt."

"Hừ." Anh khịt mũi, "Em có phải đã coi lời của anh như gió thoảng bên tai không?"

Ánh sáng xanh trong mắt anh khiến tôi rùng mình, tôi vội vàng làm nũng: "Nguyên Hạo, anh sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà chấp nhặt với em chứ."

"Không để em chịu chút khổ, em sẽ không coi trọng đâu." Dứt lời, anh ôm eo tôi, đột ngột nhấc tôi lên khỏi mặt đất.

Chu đại gia lần này thật sự bị chọc giận rồi, hành hạ tôi cả một đêm, Tiểu Hi ở ngay bên cạnh, căn nhà này lại không có cách âm, tôi sợ con bé nghe thấy nên cắn chặt răng, nhưng tiếng rên rỉ vẫn thoát ra từ mũi và khóe môi.

"Đừng cắn. Em cắn môi mình chảy máu rồi." Anh thì thầm bên tai tôi.

Anh còn dám nói, chẳng phải đều tại anh sao.

Tôi tức giận cắn mạnh vào vai anh, máu quỷ lập tức tuôn ra tràn ngập khoang miệng tôi.

Thực ra sau khi quỷ hồn đột phá cấp Quỷ Tướng, chính là trạng thái nửa linh thể nửa thân xác. Vì vậy mới có thể cắn ra máu, hơn nữa trong lúc đó mới có thể giải phóng ra thứ gì đó.

Máu Quỷ Vương khiến tôi lập tức hưng phấn, tương tự, cơ thể anh cũng khẽ run lên, sau đó trở nên dũng mãnh hơn.

Tôi không nhịn được chửi thề trong lòng, thật là sơ suất, vậy mà vô tình thả ra một con thú hoang thực sự.

Chu Nguyên Hạo thật sự như một con thú hoang, suốt cả một đêm, tôi cảm thấy mình sắp bị đâm cho tan nát rồi.

Đến cuối cùng, ý thức của tôi có chút mơ hồ, anh vừa gặm cằm tôi, vừa hỏi: "Sau này còn dám nữa không?"  Edit: FB Frenalis

"Không dám nữa... Không bao giờ dám nữa..." Tôi lẩm bẩm, anh dường như hài lòng, hôn nhẹ lên môi tôi, rồi lật người ngủ bên cạnh tôi, coi như tha cho tôi.

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, trực tiếp ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ bao lâu, tôi tỉnh dậy, thấy bên ngoài trời đã lên cao, trên bàn có một bát cháo loãng còn nóng hổi, bên cạnh có một tờ giấy, trên tờ giấy là những dòng chữ mạnh mẽ.

Là Chu Nguyên Hạo để lại cho tôi. Nói với tôi rằng anh đi xử lý công việc của gia tộc, cháo loãng là anh đặc biệt nấu cho tôi, dùng pháp thuật giữ ấm, dặn tôi tỉnh dậy nhất định phải nhớ ăn.

Tôi bưng bát cháo lên, mùi thơm ngào ngạt, dường như không phải là cháo trắng bình thường, lấy thìa ăn một miếng, cảm thấy rất ngon, tôi chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như vậy.

Tôi từ từ thưởng thức bát cháo. Có vị nấm thông, còn có vị thịt gà, nhưng nhìn qua chỉ như cháo trắng bình thường, có lẽ nước dùng để nấu cháo không phải là nước lã mà là nước súp gà nấm thông được hầm kỹ càng.

Không ngờ Chu Nguyên Hạo lại chu đáo đến vậy.

Lòng tôi tràn đầy cảm xúc, cảm thấy rất hạnh phúc, khoé miệng khẽ cong lên.

Ăn xong cháo, tôi ra sân sau, thấy Tiểu Hi đang lăn lộn trong cái đuôi của Mạc Phi Phàm. Chơi đùa vui vẻ không ngừng cười khanh khách, Tống Tống đứng bên cạnh nhìn, trên mặt tràn đầy sự cưng chiều.

"Mẹ ơi." Nhìn thấy tôi, đứa nhỏ liền nhảy tới, nhìn tôi với vẻ quan tâm: "Mẹ ơi, mẹ có phải bị bệnh không?"

"Mẹ khỏe mạnh như vậy, sao có thể bị bệnh được chứ." Tôi cười nói.

Tiểu Hi mở to đôi mắt xinh đẹp, hỏi: "Vậy tại sao tối qua mẹ cứ kêu mãi vậy? Có phải đau ở đâu không?"

Tôi cảm thấy cả người không ổn lắm. Tôi đã cắn chặt răng không phát ra tiếng rồi, vậy mà con bé cũng nghe thấy được sao?

Mặt Tống Tống đỏ bừng, lập tức quay sang một bên coi như không nghe thấy. Mạc Phi Phàm thừa cơ trêu chọc: "Tiểu Hi, mẹ con không phải đau. Đó là vui vẻ."

"Tại sao mẹ lại vui vẻ cả một đêm?" Tiểu Hi nghiêng đầu hỏi.

Mạc Phi Phàm nhịn cười rất vất vả, vai không ngừng run rẩy, anh ta dùng cái đuôi quét qua mặt Tiểu Hi: "Đó là vì mẹ con ở bên cha con, mẹ và cha con cùng nhau chơi đùa. Tất nhiên là vui rồi."

Tiểu Hi bĩu môi không vui: "Mẹ và cha không chơi cùng Tiểu Hi."

Mạc Phi Phàm cuối cùng không nhịn được, bật cười ha ha, mặt tôi đã hoàn toàn đen lại: "Mạc Phi Phàm! Anh không nói thì không ai coi anh là người câm đâu!"

Mạc Phi Phàm lập tức che miệng lại, Tiểu Hi chạy đến, ôm lấy đùi tôi: "Mẹ ơi, lần sau mẹ chơi với cha, hãy cho Tiểu Hi chơi cùng nhé."

"Không được!" Tôi buột miệng nói, vừa dứt lời, trong lòng liền kêu lên "hỏng rồi". Quả nhiên, Tiểu Hi mếu máo, òa khóc.

Tôi vội vàng bế con bé lên an ủi, rồi trừng mắt nhìn Mạc Phi Phàm, nếu tên hồ ly này còn dám nói lung tung, tôi sẽ cắt đuôi anh ta làm khăn quàng cổ!

Vất vả lắm mới dỗ được Tiểu Hi, thì thấy dì Lý hốt hoảng chạy đến: "Cô Khương, không xong rồi, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi."

Tôi sững sờ: "Chuyện lớn gì?"

"Gia chủ Thạch gia, cậu Thạch Mặc Bách đến rồi."

Thạch gia? Trước đây hai anh em bắt cóc tôi cũng họ Thạch, chẳng lẽ là họ đến sao?

"Bảo họ đi đi." Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống, "Tôi không muốn gặp họ."

Dì Lý vội nói: "Cô Khương, cô không biết, cậu Thạch Mặc Bách căn bản không vào cửa. Cậu ấy đang quỳ bên ngoài cổng lớn."

Tôi nhìn ra xa ngoài cổng lớn, Thạch Mặc Bách vậy mà thật sự quỳ trên nền xi măng, cúi đầu không nhúc nhích.

Tôi đã hỏi thăm dì Lý, Thạch gia là một gia tộc kinh doanh nổi tiếng. Những gì họ tạo ra, có thể nói là một đế chế thương mại.

Gia chủ Thạch gia là một nhân vật xảo quyệt và tàn nhẫn trong giới kinh doanh. Bất kể là ai, một khi đã chọc giận anh ta, hãy chờ đợi sự trả thù điên cuồng của anh ta, đến lúc đó có lẽ ngay cả cái chết cũng là nhẹ nhàng.

Bởi vậy trên thương trường anh ta có ngoại hiệu: Hổ mặt cười.

Nhưng lúc này, hổ mặt cười đang quỳ trước cổng nhà Chu gia, quỳ rất thành kính, dưới đầu gối thậm chí không có một miếng cỏ. Cứ quỳ như vậy trên nền đất cứng, nếu quỳ lâu, chân chắc chắc sẽ bị phế.

Dì Lý đi theo bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cô Khương, cô thực sự không ra ngoài một chút sao?"

"Ra ngoài làm gì? Anh ta chẳng qua là muốn cầu xin tôi cứu em trai anh ta thôi." Tôi nói một cách lạnh lùng, "Tôi sẽ không chữa trị cho cậu ta, dì Lý, làm phiền dì đi nói với Thạch Mặc Bách, để anh ta nhanh chóng rời đi, đừng chặn đường trước cửa nhà chúng ta, thu hút nhiều người vây xem như vậy thật là không ra thể thống gì."

Dì Lý lén lau mồ hôi trên trán, sắc mặt hơi tái, ai mà không biết Thạch Mặc Bách là người có thù tất báo, bà không dám đắc tội với gia chủ nhà họ.

Tôi nhìn ra sự nghi ngờ của bà, cười nói: "Đi đi, tôi mời anh ta đi đã là khách khí lắm rồi."

Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 442: Chú Vân tốt nhất

Dì Lý không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng rời đi, không lâu sau dì Lý quay lại, trên mặt có chút vui mừng: "Cô Khương, cậu Thạch đến cầu xin cô chữa bệnh cho em trai cậu ấy, chỉ cần cô có thể chữa khỏi cho em trai cậu ấy, yêu cầu gì cậu ấy cũng đồng ý."

Tôi nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Không quan tâm đến anh ta."

Dì Lý kinh ngạc đến há hốc mồm, nhưng không dám hỏi, chỉ đành im lặng lui xuống.

Tôi không ngờ Thạch Mặc Bách lại quỳ suốt hai ngày, trong thời gian đó không ăn không uống, bây giờ đã là đầu hè, khí hậu ở thủ đô ngày càng nóng, mặt trời cũng ngày càng gay gắt, nhưng anh ta lại có nghị lực như vậy.

Về việc này, Chu Nguyên Hạo chỉ nói nhẹ nhàng: "Nếu không muốn để anh ta tận mắt nhìn thấy em trai mình chết, anh đã sớm tiễn anh ta lên trời rồi."

Tôi không khỏi giơ ngón tay cái lên, đây mới là lời mà người đàn ông của tôi nên nói, chứ không phải ép tôi vô nguyên tắc đi bao dung những "người đáng thương" này.

"Cô Khương, cậu Thạch Mặc Bách sắp không chịu nổi nữa rồi." Dì Lý chạy vào, lo lắng nói, "Cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ có người chết đấy."

Tôi lạnh lùng liếc nhìn bà ta, nói: "Dì có vẻ rất quan tâm đến anh ta nhỉ."

Trong mắt dì Lý lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Dù sao Thạch gia cũng là một gia tộc lớn ở thủ đô, trong nhà có rất nhiều người làm kinh doanh và chính trị, nếu gia chủ nhà họ chết trước cửa nhà chúng ta, e rằng sau này hai nhà sẽ là kẻ thù không đội trời chung."

Tôi vốn đang vẽ bùa, vừa vẽ xong một lá bùa trấn tà, tôi tiện tay ném lá bùa sang một bên, nói: "Là ông cụ bảo dì đến làm thuyết khách phải không?"

Dì Lý lộ ra một chút xấu hổ vì bị vạch trần: "Ông cụ cũng là lo lắng cho đại thiếu gia, đại thiếu gia có quá nhiều kẻ thù."

Tôi hơi nhíu mày, ý trong lời này, dường như đang trách móc tôi đã mang lại rắc rối cho Chu gia.

"Dì Lý, dì đã làm việc ở Chu gia lâu như vậy, luôn tận tụy và trung thành với Chu gia, tôi rất khâm phục dì." Tôi nhúng bút lông vào chu sa, nói tiếp, "Tuy nhiên, dì năm nay đã gần năm mươi bảy tuổi rồi phải không? Theo quy định của luật lao động quốc gia, nữ công nhân năm mươi tuổi đã có thể nghỉ hưu, nhưng Chu gia lại để dì làm việc đến tuổi này, thật là quá vô tình."

Dì Lý giật mình, nghĩ tôi muốn đuổi bà đi, vội vàng cười nói: "Cô Khương, tôi cũng là vì Chu gia mà thôi. Cái miệng này của tôi không biết nói chuyện, nếu nói sai cái gì, cô bỏ qua cho tôi nhé."

Tôi mỉm cười: "Dì nói gì vậy, dì là trưởng bối, dạy dỗ tôi là chuyện nên làm."

Dì Lý sợ đến mặt mày tái mét, tay cũng run run: "Không, không, không, cô là chủ nhân, tôi chỉ là người giúp việc trong nhà, sao dám dạy dỗ cô, cô không phải là đang làm khó tôi sao? Haiz, cô Khương, tôi còn đang nấu thuốc cho ông cụ trên bếp, tôi đi xem đã."

Bà ta chạy đi rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tôi buông bút, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn ra ngoài, Thạch Mặc Bách vẫn còn quỳ ở đó, nhưng cơ thể lảo đảo sắp ngã xuống.

Đột nhiên, một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng lại bên đường, một thiếu niên yếu ớt được hai vệ sĩ dìu đi tới.

Thạch Mặc Bách tức giận, ra lệnh cho thiếu niên nhanh chóng quay về, nhưng thiếu niên ôm anh ta khóc lớn, không chịu rời đi.

Tôi nhìn mà thấy chua xót, nếu Tiểu Hi gặp nguy hiểm đến tính mạng, vì con bé, tôi cũng có thể làm đến mức này.

Haiz.

Tôi thở dài một tiếng, Thạch Mặc Bách ngay cả tôn nghiêm và tính mạng cũng không cần, nếu tôi lại không làm gì đó, ngay cả tôi cũng cảm thấy mình là một kẻ khốn nạn.

Trái tim tôi vẫn chưa đủ cứng rắn.

Tôi bước nhanh ra ngoài, lúc này Thạch Mặc Bách trông rất tiều tụy và thảm hại, khác hẳn với vẻ phong độ thường ngày của anh ta.

Anh ta nhìn thấy tôi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Cô Khương, cuối cùng cô cũng chịu giúp em trai tôi rồi sao?"

Thạch Mặc Thành ngẩng đầu nhìn tôi một cái, mặt liền đỏ lên, đầu lại nhanh chóng cúi xuống.

Tôi lạnh lùng nhìn họ, lấy ra một xấp bùa Huyền Âm ném cho anh ta: "Xấp bùa này, mỗi sáng đốt một lá, hòa vào nước uống, liên tục uống chín chín tám mươi mốt ngày, có thể kéo dài tuổi thọ của cậu ấy mười năm."

Thạch Mặc Bách nắm chặt lá bùa trong tay, hỏi: "Cô Khương, không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn sao?"

Sắc mặt tôi sa sầm, chẳng lẽ anh ta vẫn còn nghĩ đến cái cách hạ lưu khó nói đó?

Thạch Mặc Bách giật mình, biết đây đã là giới hạn của tôi, cúi đầu chào tôi thật sâu, vẫy tay một cái, hai vệ sĩ liền đi tới đỡ hai anh em đứng dậy.

"Cô Khương, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ trả cho cô một khoản thù lao xứng đáng."

Tôi âm thầm đảo mắt, ai thèm thù lao của anh, tôi chỉ không muốn anh tiếp tục làm mất mặt trước cửa Chu gia nữa thôi.

Không ngờ, ngày hôm sau anh ta thực sự phái người mang thù lao đến - một công ty game.

Không phải loại công ty game nhỏ, mà là một công ty đang phát triển mạnh mẽ có giá trị thị trường đáng kinh ngạc, trò chơi mà họ phát triển, trước đây khi tôi rảnh rỗi rất thích chơi.

Tôi có chút không nói nên lời, không ngờ chỉ đưa cho anh ta một xấp bùa, lại nhận được cả một công ty, thảo nào các đạo sĩ đều giàu có như vậy.

Tôi để Chu Nguyên Hạo phái người tiếp quản và quản lý công ty, định kỳ báo cáo tình hình kinh doanh cho tôi là được.

Thạch Mặc Bách làm ầm ĩ như vậy, cả thủ đô đều biết, những người trước đây công khai hay ngấm ngầm gây áp lực với Chu gia yêu cầu tôi giúp họ truyền công, đã giảm đi rất nhiều.
Edit: FB Frenalis

Thạch gia là một trong những gia tộc hàng đầu ở thủ đô. Để cầu xin tôi cứu người, gia chủ Thạch gia thậm chí đã đến cửa Chu gia quỳ xuống cầu xin, đủ thấy thái độ của chúng tôi kiên quyết như thế nào.

Còn những ai không thể hạ mình đến cửa nhà tôi quỳ xuống cầu xin, chỉ đành bỏ cuộc.

Cuối cùng cũng có vài ngày yên ổn, hôm nay tôi đột nhiên nhận được một tấm thiệp mời màu đỏ, chữ vàng, cách phối hợp này vốn dĩ là sến súa, nhưng tấm thiệp mời này lại có thiết kế rất đẹp, không chỉ không sến, mà còn có một vẻ cao sang khác lạ.

"Tiệc mừng công?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Đây là tiệc mừng công do quân đội và Ban Điều tra Hồ sơ X cùng tổ chức." Chu Nguyên Hạo nói, "Mừng chiến thắng trong trận chiến trên hoang đảo lần trước."

Tôi thực sự không thích những dịp như vậy, nhưng chúng tôi lại không thể không đi, mặt mũi của người khác có thể không cho, nhưng mặt mũi của quân đội thì nhất định phải cho.

Tôi nhìn mình trong gương, tóc dài búi cao, trang điểm tinh tế, trên người mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng kim, trước ngực trang trí một chuỗi kim cương lấp lánh, chất liệu vải mềm mại được cố định ở eo trái bằng một món trang sức đính đá sapphire, những nếp gấp xinh đẹp rũ xuống, nở ra một bông hoa rực rỡ trên mặt đất.

"Cô Khương, cô xem, có hài lòng không?" Chuyên gia trang điểm cung kính nói bên cạnh.

Tôi gật đầu, cười nói: "Quả không hổ danh là chuyên gia trang điểm hàng đầu ở thủ đô, trang điểm rất đẹp."

Trong mắt chuyên gia trang điểm có chút đắc ý, khen ngợi: "Cô Khương vốn đã rất xinh đẹp, dù không trang điểm, đi ra ngoài cũng là tâm điểm của mọi người, tôi trang điểm cho cô, chỉ là làm cho cô thêm phần rực rỡ mà thôi."

Thảo nào chuyên gia trang điểm này rất được các quý bà ở thủ đô yêu thích, không chỉ tay nghề giỏi mà còn rất biết ăn nói.

Tôi đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, Chu Nguyên Hạo mặc một bộ lễ phục màu đen, tôn lên vóc dáng cao ráo của anh, tôi thầm cảm thán trong lòng: hai năm trước tôi còn chui rúc trong cái cửa hàng vòng hoa nhỏ bé, chắc chắn không bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó lại có được một người đàn ông xuất sắc như vậy.

Anh quay đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc cùng vui mừng.

"Thật đẹp." Chu Nguyên Hạo bước tới nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi, dùng ánh mắt si mê nhìn tôi thật sâu: "Lâm Lâm, anh thật là có phúc từ kiếp trước mới có thể có được một vị hôn thê xinh đẹp như em."

Mặt tôi đỏ bừng, nguýt anh: "Chẳng phải là phúc từ kiếp trước sao?"

Chu Nguyên Hạo cũng cười: "Đúng vậy, đi thôi."

Anh cong cánh tay để tôi khoác vào, rồi lên chiếc Rolls-Royce đi đến khách sạn nơi tổ chức tiệc mừng công.

"Hứ, cha mẹ lại không dẫn con đi chơi." Tiểu Hi được Mạc Phi Phàm bế, bất mãn nói, Mạc Phi Phàm cười: "Không phải còn có chú sao? Chú biến thành hồ ly cho con ôm, được không?"

"Không cần." Tiểu Hi kiêu ngạo quay đầu đi.

"Vậy để dì Tống Tống chơi với con nhé." Mạc Phi Phàm nói, "Hoặc là gọi Tiểu Kim đến."

"Đều không cần!" Tiểu Hi bĩu môi, "Tiểu Hi nhớ chú Vân, Tiểu Hi muốn chú Vân."

Đúng lúc này, Mạc Phi Phàm bỗng cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu lên nhìn về phía con đường vắng lặng mờ tối, lớn tiếng quát: "Ai đó, ra đây!"

Lời còn chưa dứt, anh ta đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen thẳng bước đi tới.

"Chú Vân!" Tiểu Hi vui mừng hét to, cô bé vùng vẫy nhảy xuống khỏi vòng tay của Mạc Phi Phàm, rồi chạy tung tăng về phía người vừa tới.

Vân Kỳ bế cô bé lên, khẽ mỉm cười: "Tiểu Hi dạo này có ngoan không?"

Tiểu Hi ôm lấy cổ Vân Kỳ, vui vẻ dụi vào ngực anh: "Tiểu Hi ngoan nhất, chú Vân, sao chú lâu thế mà không đến thăm Tiểu Hi, Tiểu Hi nhớ chú lắm."

Vân Kỳ khẽ thở dài: "Cha con không thích chú Vân."

Tiểu Hi thắc mắc hỏi: "Tại sao?"

"Con còn nhỏ, không hiểu được đâu." Vân Kỳ nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, "Vậy nên chú Vân đợi cha con đi rồi mới lén đến chơi với con, được không?"

Gương mặt nhỏ tròn tròn của Tiểu Hi rạng rỡ như đóa hoa táo, cô bé vui vẻ nói: "Con biết mà, chú Vân là tốt nhất."

Nói xong, cô bé hôn chụt một cái lên má Vân Kỳ.

Cơ thể Vân Kỳ khựng lại, sau đó lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhưng chỉ trong chốc lát anh lại nở nụ cười ôn nhu: "Tiểu Hi muốn đi chơi ở đâu nào?"

Tiểu Hi nghiêng đầu suy nghĩ. Mạc Phi Phàm vội vàng nói: "Tiểu Hi, trước khi đi cha mẹ con có dặn phải ngoan ngoãn ở nhà, không được đi đâu hết."

Tiểu Hi bối rối kéo váy nhỏ của mình. Vân Kỳ hiểu ý, liền nói: "Nếu đã vậy, chúng ta không ra ngoài nữa, chỉ chơi trong sân thôi, được không?"

Tiểu Hi chu môi: "Được thôi, nhưng chú Vân, Tiểu Hi muốn ăn bánh kem Black Forest do chú làm, được không?"

Vân Kỳ xoa xoa bụng cô bé, nói: "Con vừa mới ăn tối xong, giờ ăn bánh sẽ bị đau bụng đấy. Đợi lát nữa chú Vân sẽ làm cho con, được không?"

Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com