Edit Hoan Benh Yeu Duong
Edit: Ba Vạch.
Beta: Lăng.
Biên Bá Hiền và Quan Hân Vi vội vã chạy tới sân bay, khi đi qua trạm kiểm soát đồ vật cậu cảm thấy mình như người điên, sáng mai vốn phải bay qua S thị quay chương trình, thế mà hiện tại mặt còn chưa tẩy đi lớp trang điểm đã kéo Quan Hân Vi đến để bay về giữa đêm. Quan Hân Vi cũng hoảng không kém, nếu Phác Xán Liệt thật sự vì Giản Thần trở về, đòi đường ai nấy đi với Biên Bá Hiền, vậy hai người cái gì cũng không thể ngăn được. Biên Bá Hiền nắm cổ phần khá lớn trong Phác thị, ví như đột nhiên bị giành lại hết, lịch trình tháng sau đóng phim, còn có mấy ngày trước cô đang bàn bạc kịch bản, chắc chắn tất cả thành quả sẽ đổ sông đổ biển.Bên kia, Phác Xán Liệt đang cùng Phạm Việt Lâm uống rượu trong quán, Phạm Việt Lâm bỗng ầm ĩ đòi hát, ngay lập tức có người đáp lại rằng chỉ cho người có tài khoe khả năng, trước hết bọn họ phải hát cho chủ nghe trước xem có được thông qua hay không, Lục Mông nói, "Không phải cậu định mở hộp đêm à?" Phạm Việt Lâm không thương tiếc thả ra chữ 'cút', "Giọng tôi nói vốn đã trong trẻo dễ nghe, là do ông chủ không biết thưởng thức!" Vài người khác bên cạnh lập tức cười nhạo anh, anh cũng không buồn quan tâm quay sang hỏi Phác Xán Liệt, "Ngày khai trương có thể mời Bá Hiền tới hát không?'Ninh Húc ngồi phía sau có thể nói rằng trong đám bọn họ anh là người cũng có văn hoá, đối với Biên Bá Hiền anh có ấn tượng rất tốt, cau mày nhắc Phạm Việt Lâm, "Cậu bỏ ngay cái tính vừa nghĩ tới cái gì lập tức nói ra miệng không cần suy nghĩ đi, bao lâu rồi Bá Hiền chưa hát, chẳng lẽ cậu không biết?"Phạm Việt Lâm nhất thời cứng miệng, cúi đầu dẩu miệng lầm bầm không biết nói cái gì.Từ đầu đến cuối Phác Xán Liệt chỉ giữ duy nhất một ý nghĩ, hắn thay Biên Bá Hiền đồng ý cũng thay cậu từ chối. Đúng là đã lâu Biên Bá Hiền chưa hát nhưng thỉnh thoảng tâm tình tốt sẽ nhỏ giọng ngâm nga vài câu, cũng có lúc cậu sẽ hát tròn vẹn một câu, Phác Xán Liệt đều nghe thấy.Lấy điện thoại từ trong túi ra, Phác Xán Liệt cảm thấy hai ngày nay bản thân vô cùng chuyên cần gọi điện cho Biên Bá Hiền, bất quá lúc này Biên Bá Hiền đang trên máy bay làm sao có thể nghe được. Phác Xán Liệt nháy máy đến hai lần đầu dây kia cũng không có ý tứ muốn nhấc, tay lập tức chuyển đến số của Quan Hân Vi, lúc này cô cũng như Biên Bá Hiền, đều tắt máy. Hắn nhịn không được cầm ly thuỷ tinh trong tay, 'choang' một tiếng đập xuống nền, rượu bên trong theo đó văng tứ tung, vài người khác thấy hắn đột nhiên phát hoả, đều ăn ý ở trong lòng thầm cầu nguyện cho Biên Bá Hiền.Phác Xán Liệt gọi cho trợ lý của hắn bảo nhanh chóng liên lạc với Biên Bá Hiền. Trợ lý khôn khéo gọi cho đạo diễn trước, bên đó hình như đang dự tiệc, nghe đối phương nói mới biết Bá Hiền đã sớm bay về S thị.Cúp điện thoại, Phác Xán Liệt hấp tấp muốn trở về nhà, Phạm Việt Lâm mặt đầy dấu hỏi hắn, "Ơ? Cậu đi làm gì, còn chưa uống được nửa chai rượu mà?"Lục Mông tiếp lời, "Không phải đi về cũng chỉ có một mình sao. Bá Hiền đâu có ở nhà."Cầm lấy rượu trên bàn, Phác Xán Liệt rót đầy một ly, một hơi uống cạn rồi đặt lại lên bàn, có chút đắc ý nói, "Đêm nay sẽ không ngủ một mình.""Mẹ, cút nhanh lên đi." Lời nói thành công chọc đám người nổi giận xua đuổi hắn đi, hắn cũng không thèm để ý, gọi thêm vài chai cho bọn kia uống đến không phân biệt được đất trời, rồi rút lui.Lúc Biên Bá Hiền về đến nhà đã qua mười hai giờ, cậu mở cửa phát hiện dì Liễu đã ngủ, trong nhà bao trùm một mảnh đen tối, Mộng Long nghe được tiếng mở cửa lập tức sủa 'gâu gâu' hai tiếng, biết người vào là Biên Bá Hiền mới ngưng, lặng lẽ chui vào trong ổ tiếng tục ngủ.Đem hành lý tuỳ ý đặt một chỗ rồi mở đèn, Biên Bá Hiền chạy nhanh lên lầu, đến gần phòng của chính mình và Phác Xán Liệt, chỗ khe cửa lộ ra màu đèn vàng ánh, cậu khó khăn đẩy cửa vào lập tức thấy Phác Xán Liệt mang đồ ngủ ngồi trên giường xem văn kiện, có lẽ là vừa mới tắm xong, tóc còn chưa có lau khô, nhiều giọt nước chạy theo sợi tóc mềm mại của hắn sau đó rơi xuống mất hút trong lồng ngực vững chãi.Phác Xán Liệt nhìn cậu đang ngốc lăng đứng ở cửa, hỏi, "Choáng váng?", "Mau lại đây."Trên đường trở về, Biên Bá Hiền đã nghĩ ra một vạn trường hợp, cậu tưởng Phác Xán Liệt nhất định sẽ không về nhà, qua ngày mai ắt hẳn sẽ dọn đến ở chung với Giản Thần. Đến khi đặt chân tại phòng hắn còn run rẩy lợi hại hơn, nhấc tay đẩy cửa vào, cậu đoán rằng bên trong sẽ không có một mình Phác Xán Liệt, mà là thêm một người nữa.Thấy Phác Xán Liệt bình tĩnh ngồi trên giường một mình, vẻ mặt vẫn không có chút biểu cảm khác lạ nào, bất tri bất giác cơn say máy bay đổ ập tới, làm cho bản thân dường như trở bên chậm chạp vô cùng. Hiện tại đầu Biên Bá Hiền vang lên tiếng 'ong ong' như muốn nổ tung, lỗ tai còn đau nhè nhẹ, đến gần Phác Xán Liệt muốn hỏi hắn trễ như thế này vì sao còn chưa ngủ, vừa há miệng chưa kịp nói gì đã cảm thấy cơn buồn nôn xông tới, kỳ thật buổi tối cậu chưa ăn món nào. Lảo đảo chạy tới phòng vệ sinh, Biên Bá Hiền bắt đầu nôn khan.Phác Xán Liệt nhìn cậu bị như vậy cũng sợ hại, vội vàng vuốt lưng cho Biên Bá Hiền, sau đó ra ngoài rót cho cậu ly nước rồi gọi cho bác sĩ một cuộc, người kia lập tức đồng ý tới ngay, Biên Bá Hiền vỗ vỗ chân Phác Xán Liệt, nói, "Em chỉ là say máy bay, đừng làm phiền bác sĩ Lưu." Bây giờ cậu vừa chua xót vừa khổ.Hắn nhớ tới trợ lý có bảo Biên Bá Hiền chưa ăn cơm đã trở về, vô cùng đau lòng đem Biên Bá Hiền ôm vào trong người đặt lên giường, nhẹ giọng mở miệng, "Tôi đi nấu cho em tô mỳ, em ngủ một chút đi."Biên Bá Hiền biết Phác Xán Liệt không biết nấu cơm, dù sao ăn mỳ gói do hắn làm đã rất mừng, "Em không đói."Phác Xán Liệt ép cậu nằm thẳng xuống, không chú đến câu nói kia quay người xuống bếp chế mỳ. Ngay sau đó, Biên Bá Hiền đã lăn ra ngủ say, hôm nay quay chương trình xong lại đến chụp ảnh từ sáng đến tối, bụng còn chưa bỏ gì đã mang tinh thần sa sút đi về, đã mệt muốn đứt hơi.Đợi đến lúc Phác Xán Liệt đem tô mỳ lên, mất mấy phút để lay cậu mới chịu tỉnh.Khuôn mặt hắn không khỏi có chút thần sắc khẩn trương, "Em ăn thử đi, tôi đã lâu rồi chưa làm."Phác Xán Liệt đem theo cái bàn nhỏ đặt trên giường, rồi đưa mắt đầy mong chờ nhìn Biên Bá Hiền ý bảo mau nếm thử đi, cậu nhìn trong tô còn có cà chua trứng gà ngay tức khắc đờ cả mặt, Phác Xán Liệt mất kiên nhẫn dúi đôi đũa vào tay cậu, "Chẳng lẽ em còn muốn được đút?"Cậu bị chọc đến đỏ mặt, cầm lấy đũa bắt đầu ăn, tuy rằng mùi vị không tính là hoàn hảo nhưng không tệ, cậu cặm cụi ăn xong, miệng đầy dầu mỡ nhìn Phác Xán Liệt, "Tối nay em không tắm, chúng ta mỗi người một chăn nhé?" Hiện tại trừ ngủ ra cái gì cậu cũng không muốn làm thế nhưng vẫn quan tâm đến tính sạch sẽ của Phác Xán Liệt.Phác Xán Liệt chìa tay dùng ngón cái lau miệng cho Biên Bá Hiền, "Tôi giúp em bật nước ấm. ngâm một chút cho thoải mái người là được." Chờ Biên Bá Hiền cởi hết quần áo ngâm mình trong bồn tắm, hắn thật sự có chút luống cuống.Hắn thuỷ chung không nói chuyện bế ngang cậu vào trong bồn, nhìn chằm chằm cậu nói, "Có rắc rối gì cứ kêu tôi."Biên Bá Hiền cúi đầu không dám nhìn hắn, nắm lấy cánh tay của Phác Xán Liệt ngượng ngùng đáp, "Được."Phác Xán Liệt bị gương mặt ửng hồng thật sự chọc cho lòng hắn ngứa ngáy, hận không thể đem người nuốt vào bụng, cuối cùng vẫn là đè nén xuống đi ra phòng tắm.Hôm sau Biên Bá Hiền tỉnh lại, nhìn mình đang chôn trong ngực Phác Xán Liệt, nhận ra được đêm qua đại khái là đang ngâm thì ngủ mất, sau đó được Phác Xán Liệt phát hiện ôm ra ngoài, làm sao có thể không động tâm trước người như vậy. Lúc này mới kịp thời phản ứng bản thân đã được mặc đồ ngủ đàng hoàng ôm khư khư Phác Xán Liệt, lập tức xấu hổ nhắm mắt định ngủ tiếp thế nhưng không được. Bàn tay không biết thế nào lại di chuyển đến cơ bụng Phác Xán Liệt nắn nắn, thầm trách tại sao ngón tay không biết thẹn.Lâu sau, sau khi Biên Bá Hiền vệ sinh cá nhân xong, nhớ lại đêm qua Phác Xán Liệt chiếu cố mình cứ như nằm mơ. Thời điểm cậu đi ra Phác Xán Liệt đang hút thuốc lá, trong phòng lượn lờ hơi khói làm Biên Bá Hiền không chịu được phải ho khan, cậu đi tới mở cửa sổ ra, "Ăn sáng, rút ra đi."Phác Xán Liệt hít thật sâu, đem điếu thuốc dụi vào gạt tàn, bảo Biên Bá Hiền cứ xuống trước, hắn đi tắm.Dì Liễu liếc thấy Biên Bá Hiền xuống, quan tâm cậu, "Bá Hiền, vì sao không gọi điện báo cho dì trước. Trễ như vậy lại phải tự làm đồ ăn.""Là Xán Liệt làm.""Thiếu gia còn biết nấu mỳ?" Dì Liễu nghe là Phác Xán Liệt nấu thật sự kinh ngạc vô cùng, thiếu gia nhà bọn họ từ nhỏ đến giờ mười ngón tay còn chưa dính nước xuân, ấy thế mà bây giờ đã xuất hiện kì tích.Biên Bá Hiền nhìn dì Liễu một mặt ngạc nhiên, dè dặt hỏi, "Trước đây hắn chưa làm lần nào sao?"Dì Liễu chắc nịch nói không có.Khi Biên Bá Hiền đang ăn cơm, đột nhiên nghĩ Phác Xán Liệt không nấu ăn ở nhà, thế nhưng tô mỳ đó không giống như là lần đầu làm, rất có thể Phác Xán Liệt làm cho Giản Thần ăn ở chỗ khác. Bây giờ muốn hạnh phúc thật không dễ, cứ như bọt xà phòng chỉ cần chạm nhẹ đã biến mất. Gần đây tâm tình Phác Xán Liệt rất tốt, đêm qua thấy cậu mệt mỏi nhất định chỉ có lòng tốt chăm sóc một chút, suýt cảm động đến mức rơi nước mắt quên rằng Giản Thần đã trở về.Hôm nay là cuối tuần, Phác Xán Liệt không cần phải đến công ty, Biên Bá Hiền ngồi tren giường suy nghĩ đủ thứ, Phác Xán Liệt đang trên bàn đọc văn kiện, hai người như ăn ý với nhau, dù không nói câu nào nhưng bầu không khí không có ngượng ngùng.Chợt Phác Xán Liệt ngẩng đầu hỏi cậu, "Quán bar Phạm Việt Lâm khai trương, cậu ấy mời em đến hát."Biên Bá Hiền còn chìm trong suy nghĩ, giương đôi mắt ánh nước nhìn Phác Xán Liệt, cứ như giây trực trào ra, "Em bỏ hát từ lâu rồi."Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng thảm giống như bị bắt nạt của Biên Bá Hiền, gật đầu một cái, "Ừ, anh và Lục Mông mới xây khu vui chơi, tháng sau khai trương, em nghĩ tên đi.""Hả?"Đáng ra người góp phần xây dựng sẽ đặt chứ? Phác Xán Liệt đột nhiên nói như vậy thật sự hơi khó, "Không phải cái này nên hỏi thầy bói sao?"Phác Xán Liệt nhìn cậu, lại cúi đầu vào tài liệu."Tôi cho em tự đặt, mấy ngày sau tôi dẫn em và River vào chơi trước."Cậu "ừ" một tiếng, mở điện thoại định đọc tin tức xem, sực nghĩ đến Giản Thần, thế là tắt điện thoại, kịch bản dự sẽ xem cũng ném qua bên, "Xán Liệt.""Sao vậy?""Không có gì."ㄧ Vốn muốn hỏi rằng, Giản Thần của anh đã trở về, em phải thế nào mới được đây.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com