TruyenHHH.com

Edit Hoan Benh Yeu Duong


Edit: Ba Vạch.

Beta: Lăng.

Biên Bá Hiền ngồi ngơ ngác hỏi Lục Kha liệu chuyện mình và Phác Xán Liệt tách ra có phải là sự thật hay không.

Trong suy nghĩ của Biên Bá Hiền, có thể sau hôm đó cậu và Phác Xán Liệt không còn lúc nào gặp mặt nhau được, nếu như trong tương lai lỡ đụng mặt nhau cũng chỉ đơn giản gật đầu chào một tiếng. Nhưng là kết quả bây giờ hoàn toàn ngoài dự liệu của cậu, trên thực tế việc cùng Phác Xán Liệt tách biệt, đại khái chỉ có có cậu và Phác Xán Liệt thừa nhận, hơn hết thời điểm này Phác Xán Liệt còn giữ Mộng Long không trả cậu.

Mấy ngày trước, Phạm Việt Lâm gọi điện thoại cho Biên Bá Hiền, lúc đó Biên Bá Hiền đang ngồi ở nhà mình chơi người máy với River, anh bảo cậu khi nào không ghi hình thì tới quán rượu ngồi một chút, bọn họ đã lâu chưa gặp nhau, một câu cũng không hề đề cập tới chuyện cậu và Phác Xán Liệt đã không còn quan hệ.

Trong ba ngày đã có hai ngày River được Phác Xán Liệt đưa đón, mặc dù có lúc đến khuya muộn mới tới, Phác Xán Liệt cũng chỉ đứng dưới lầu chờ Biên Bá Hiền bế River đến xe, rốt cục bọn họ thấy mặt nhau đã trở thành thói quen.

Gần đây Biên Bá Hiền không diễn show nên đi đến khóa học trên trường, tuy không hay gặp bạn cùng phòng trong kí túc xá nhưng ai cũng đối xử với cậu rất tốt, thời điểm ăn trưa cậu mời ba đứa đến nhà ăn đối diện trường ăn cơm, lúc ăn thằng bạn luôn miệng bảo rầu rĩ vì Đại Tứ đã đi làm, Biên Bá Hiền nghe bọn họ nói thế cũng ngẫm lại bản thân nên tìm một công việc bán thời gian.

Đột nhiên cảm giác thấy mỗi một người đều có kế hoạch cho cuộc đời mình, tương lai phải làm gì, bao nhiêu tuổi cưới vợ sinh con, mua nhà ở đâu, nhãn hiệu xe là gì.

Trước đây, cậu nghĩ nếu được debut là có thể đáp ơn bà ngoại, sau đó đi theo Phác Xán Liệt rồi có thể chiếm được tình cảm của hắn sống cùng nhau đến cuối đời, thế nhưng đó chỉ là mơ tưởng, hiện tại cậu tự tay kết thúc mối quan hệ này, bất quá mai này phải làm gì cậu không thể định trước, thậm chí bây giờ cậu còn đang sống trong vòng luẩn quẩn của Phác Xán Liệt chưa rời khỏi, hay trên hết, cậu vẫn không nỡ buông tay. Vì thế, cậu vẫn chưa có tương lai.

Phác Xán Liệt vẫn chưa nói chuyện hai người đã chia tay cho người nhà biết, chỉ là nói cho Phác Hựu Lạp biết như có như không, hôm chủ nhật ba hắn gọi điện bảo bọn họ về nhà ăn cơm, vốn Phác Xán Liệt muốn nói Biên Bá Hiền đang ở ngoài ghi hình, nghĩ lại ba hắn cũng không ngốc, bữa qua River còn được Biên Bá Hiền chăm sóc, Phác Xán Liệt không muốn cho người nhà biết tình trạng thực tại của hai người bởi vì hắn không muốn mình và Biên Bá Hiền cứ như vậy mà xa cách, nếu ngả bài chắc chắn nhà hắn lại ồn ào dạy dỗ từ đầu đến chân, sợ là sau này muốn hòa hảo lại với cậu cũng khó.

Gọi điện thoại cho Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt hỏi cậu tối nay có rảnh không, ban đầu Biên Bá Hiền muốn nói rằng không nhưng lời đến bên mép vẫn không thể thốt ra, đành phải hỏi ngược lại hắn có chuyện gì.

"Ba anh mới điện bảo chúng ta về nhà ăn cơm, em đi không?" Phác Xán Liệt không đem lời trong lòng nói ra, cho dù lúc này Biên Bá Hiền có từ chối đi chăng nữa hắn cũng tôn trọng ý kiến của cậu, sẽ không để cậu phải trăn trở suy nghĩ cách đối phó.

Đối với Phác gia, Biên Bá Hiền đối đáp với bọn họ rất tốt, mặc dù đã quyết định cách xa Phác Xán Liệt nhưng Biên Bá Hiền không muốn làm người nhà hắn thất vọng liền đồng ý cùng Phác Xán Liệt trở về ăn cơm.

Trời nhá nhem tối, Phác Xán Liệt đến đưa Biên Bá Hiền về nhà, tuy rằng gần đây vì River nên bọn họ thường gặp nhau nhưng khi trong quãng thời gian chỉ có mỗi hai người vẫn có chút lúng túng, mắt Biên Bá Hiền vẫn chung thủy nhìn về phía trước, Phác Xán Liệt lại len lén liếc mắt nhìn cậu vài lần, "Em ở nhà đó đã quen chưa."

"Ừ, tốt lắm."

"Vậy được rồi. Khi nào phim em tham gia sẽ khởi chiếu?"

"Có thể là hè sắp tới."

"Đến lúc đó anh sẽ mua vé đến xem."

Biên Bá Hiền nghe Phác Xán Liệt nói thế lập tức khó hiểu nhìn sang, lúc này hắn đang nhìn đường lái xe, góc nghiêng tinh xảo cùng đôi mắt đào hoa nghiêm túc kia có vẻ không giống như nói đùa, "Cảm ơn đã cổ vũ."

Bữa cơm này diễn ra giống như thường ngày, toàn gia ngồi cùng một bàn ăn, hai người cứ như vẫn cùng một chỗ như lúc trước. Sau khi ăn xong, Phác Xán Liệt đưa Biên Bá Hiền về nhà, dừng xe ở dưới lầu, Biên Bá Hiền không vội đi xuống, cậu nhìn chằm chằm đèn đường ở vườn hoa trong tiểu khu một lúc, "Xán Liệt, tôi có chuyện muốn nói với anh rõ ràng."

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn cậu, "Em nói đi."

"Anh biết đó, tôi rất vất vả mới đưa ra quyết định rời khỏi anh, chúng ta nhanh chóng kết thúc gọn gàng đi, coi như là tôi xin anh, để tôi sống thoải mái, tôi không muốn tiếp tục yêu anh, với cả chuyện lỗ tai của tôi anh không còn phải áy náy, tôi sẽ tìm bác sĩ rồi điều trị thật tốt."

Nhìn Biên Bá Hiền một lát lâu, Phác Xán Liệt thật sự không thể nói nên lời, "Được, anh đáp ứng em."

"Cảm ơn anh."

Biên Bá Hiền nói cảm ơn xong cũng không quay đầu lại liền mở cửa xuống xe, Phác Xán Liệt nhìn bóng lưng Biên Bá Hiền đột nhiên cảm thấy viền mắt đỏ xót, mũi cũng ê ẩm.

Ngơ ngơ ngác ngác mở cửa, mặc dù không uống rượu nhưng Biên Bá Hiền cảm thấy bản thân say rồi, trong lòng khó chịu không thôi.

Một đêm này Phác Xán Liệt không rời đi, hắn đứng dưới lầu nhìn phòng khách nhà Biên Bá Hiền hắt ánh sáng ra ngoài, đến tận khi trời hửng sáng mới lái xe về Phác gia.

Sáng ngày thứ hai, Quan Hân Vi đến nhà Biên Bá Hiền thông báo lịch trình, thời điểm mở cửa thấy Biên Bá Hiền đang vùi trên ghế sô pha, trong nhà tỏa ra mùi rượu nồng đặc, lông mày Biên Bá Hiền nhăn lại khó chịu, bàn tay lại dùng sức ấn lên dạ dày, trên mặt hoàn toàn trắng bạch, một chút sắc hồng cũng không có, "Bá Hiền, Bá Hiền?", "Em đừng dọa chị." Quan Hân Vi gấp đến độ muốn khóc lên.

"Chị.... Dạ dày em đau quá, tim cũng vậy."

Quan Hân Vi nghe vậy lập tức tận lực làm bản thân bình tĩnh, "Chúng ta đi bệnh viện, đi bệnh viện sẽ hết đau nhanh thôi."

Cô chở Biên Bá Hiền đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong liền ngồi bên giường dạy bảo Biên Bá Hiền, viền mắt còn đỏ lên, "Em đúng là đồ ngốc, có cần thiết vì Phác Xán Liệt như thế không, có phải định uống đến tự giết bản thân không."

Dạ dày vài lần nổi lên từng đợt nhức nhói, Biên Bá Hiền cười cười an ủi Quan Hân Vi, "Không phải em còn sống sao." Biên Bá Hiền thật sự cảm thấy hôm qua mình như sắp chết, ôm phòng vệ sinh ói một đêm suốt sáng, đầu óc cũng toàn là Phác Xán Liệt.

Quan Hân Vi nhìn dáng vẻ Biên Bá Hiền thế này lại đau lòng cho cậu, "Em nằm đây chờ chị, chị mua cho em bịch cháo rồi về ngay."

"Được."

Phác Xán Liệt ở nhà quỳ bốn tiếng mới được Phác Hựu Lạp chạy đến nâng dậy. Sớm hôm nay hắn vào nhà, cả nhà đang ăn điểm tâm, đầu tiên Phác Xán Liệt bảo dì giúp việc ôm River đi sang chỗ khác chơi sau đó quỳ xuống đất, nói, "Ông nội, ba, sở dĩ con đến đây chính là vì muốn giải thích rõ ràng, bây giờ con đã chia tay với Bá Hiền, kể từ lúc này em ấy không còn quan hệ gì với nhà chúng nữa."

Nghe vậy ba Phác liền đem ly trà trong tay ném đến trước mặt hắn, "Thằng khốn nạn."

Ông nội Phác cũng tức giận đến mức đứng lên muốn đem khẩu súng ra, may mắn Phác Hựu Lạp kịp thời ấn ông lại không cho đi, ông đỏ mặt tía tai chỉ Phác Xán Liệt mắng, "Phác Xán Liệt, ông mày thật sự muốn nổ súng bắn mày. Lần trước là Giản Thần, mày u mê không tỉnh, cùng đàn ông ở chung, nó chỉ cần nhà mình đưa ra một cơ hội để tương lai có thể xán lạn lập tức bỏ mày, đến lúc này cả nhà đều biết Bá Hiền là người tốt rồi, người đã tiếp nhận rồi, hiện tại mày đang làm cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com