TruyenHHH.com

Edit Hoan Bac Chien Dung Dong Vao Anh Trai Toi




Khi Tiêu Chiến về đến nhà, đã là mười hai giờ đêm. Mẹ Tiêu đã đi ngủ, chỉ có ba Vương vẫn còn phòng khách mở đèn chờ bọn họ, thấy Tiêu Chiến bước vào, ba Vương vội vàng hỏi, "Tiểu Chiến, Vương Nhất Bác đâu? Nó không cùng con về sao?"

Tiêu Chiến đứng trước cửa, trong nội tâm lộp bộp một tiếng, "Em ấy còn chưa về ạ?"

Ba Vương cũng có chút gấp, "Không có . . ., ta với mẹ con còn tưởng các con cùng nhau . . . . . ."

Ông chưa nói hết, Tiêu Chiến đã quay người chạy ra khỏi nhà.

Chẳng lẽ Vương Nhất Bác vẫn còn ở trường? Bây giờ, đèn toà dạy học đã sớm tắt, em ấy còn sợ bóng tối. . . .

Tiêu Chiến lái xe vượt qua hai cái đèn đỏ, trong lúc đó gọi điện cho Vương Nhất Bác, nhưng bên kia không hề bắt máy. Anh lại gọi tiếp cho Quách Thừa, Quách Thừa bắt máy rất nhanh, nghe Tiêu Chiến nói muốn tìm Vương Nhất Bác, hắn sửng sốt một chút, "Chiến ca anh đừng vội, em hỏi một chút ha."

Điện thoại im lặng một lát, lúc sau Quách Thừa nói, "Chiến ca, em đã giúp anh hỏi một lượt bạn bè rồi, họ đều nói không thấy Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến nói cảm ơn rồi cúp điện thoại, siết chặt tay lái rồi đạp chân ga.

Trong nhà Quách Thừa, hắn vừa cúp điện thoại liền liếc sang người bên cạnh một chút, không hiểu hỏi, "Vương Nhất Bác rõ ràng vừa mới rời khỏi trường . . ., vì sao cậu không cho tôi nói với anh Chiến nha . . . . "

Trịnh Phồn Tinh đẩy kính trên sống mũi, lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Cậu nói với tôi Vương Nhất Bác đập di động?"

Quách Thừa ngốc ngốc gật đầu, Trịnh Phồn Tinh viết bài giải xuống, đẩy vở lên trước mặt Quách Thừa, "Cậu mà nói ra, ngày mai cái mà cậu ta đập sẽ là cái đầu của cậu."

Quách Thừa hoảng sợ che đầu, "Tại sao?"

Trịnh Phồn Tinh nhìn ánh mắt ngơ ngác của hắn, bọn họ biết Vương Nhất Bác tính qua loa cũng đã bảy tám năm, tên ngốc này còn cả ngày ở trước mặt Vương Nhất Bác nói Tiêu Chiến thật sự yêu quý cậu ta như em trai. Còn có thể sống được đến bây giờ, Vương Nhất Bác thật sự đã thủ hạ lưu tình.

Trịnh Phồn Tinh lắc đầu thở dài, "Dùng chỉ số thông minh của cậu, tôi rất khó để giải thích, làm bài tập đi."

Quách Thừa cảm thấy uỷ khuất, nhưng hắn không nói ra . . . . .

Tiêu Chiến chạy đến trường học, đèn toà dạy học đã tắt hết, cửa phòng học của Vương Nhất Bác cũng khoá, Tiêu Chiến lái xe đi vào, kinh động đến cả bảo vệ, nếu không phải nhận ra Tiêu Chiến - tên sinh viên bao thầu toàn bộ học bổng, hành vi phá cửa của anh đáng phải phạt.

Bảo vệ nhìn anh gấp gáp đến nỗi mắt đỏ cả lên liền mở cửa cho anh. Tiêu Chiến chạy qua bốn tầng cầu thang, đèn cảm biến từng tầng một sáng lên, không gian tĩnh lặng khiến bước chân của anh vang lên khắp hành lang, có chút quỷ dị dọa người, Tiêu Chiến lại vô tình  không phát giác.

Chạy lên từng bậc thang của tầng bốn, anh thấy Vương Nhất Bác đang ngồi xổm ở góc khuất của cầu thang, đèn cảm ứng sáng lên, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, một cái chạm mắt kia, Tiêu Chiến thiếu chút nữa đã khóc.

Anh vừa tức vừa vội, trong lòng không biết nên xin lỗi trước hay mắng cho cậu một trận trước.

Nhưng khi thật sự đi tới trước mặt Vương Nhất Bác, những gì Tiêu Chiến tưởng tượng không hề xảy ra, anh chỉ mạnh mẽ ôm lấy Vương Nhất Bác, do vừa nãy khẩn trương quá độ nên bây giờ chân thả lỏng lập tức mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất, anh run rẩy nói mình đã lo lắng như thế nào.

"Vương Nhất Bác, em biết không, em làm anh sợ muốn chết! Vì sao em không về nhà? Anh không đón thì đường về em cũng không nhớ luôn à? Em đã thành người lớn rồi! Nhóc con chết tiệt này."

Vương Nhất Bác có cảm giác man mát trên cổ, cậu hoảng hồn.

Tiêu Chiến khóc, tại buổi lễ tốt nghiệp anh không khóc, cảm ơn mẹ trong ngày sinh nhật không hề khóc, khi nhận được giấy báo trúng tuyển của Q đại anh cũng không khóc, bây giờ anh ấy thật sự đang khóc, bởi vì hành vi dại dột của mình mà khóc, khóc vì sợ hãi.

Tức giận trong lòng Vương Nhất Bác đã biến mất từ lúc nào, cậu ôm lấy Tiêu Chiến liên tục xin lỗi, "Anh, em xin lỗi, xin lỗi anh, em không cố ý không về nhà đâu. Em, chỉ là em. . . . . . "

Chỉ là, nhà không có anh, em căn bản không muốn trở về.

Nửa câu nói phía sau, cậu không nói ra.

Đèn cảm biến ở hành lang tắt, trong bóng tối, Vương Nhất Bác lẳng lặng ôm Tiêu Chiến vào lòng. Dù phải dùng đến biện pháp đáng khinh,  còn hơn là khiến hai người phải tách nhau ra, cậu ngày càng không thể khống chế nổi bản thân mình nữa. Cậu cần những cơ hội như thế này để làm giảm cơn dữ dội trong trái tim mình, còn để chứng minh rằng Tiêu Chiến chỉ có thể là của cậu.

Bằng không, cậu thật sự sợ một ngày nào đó bộc phát ra, sẽ làm Tiêu Chiến bị thương.

Trong bóng tối, Tiêu Chiến đã ngừng khóc, anh trầm mặc, trong đầu nghĩ tới lời nói của đàn chị Tuyên Lộ.

"Chiến Chiến, Vương Nhất Bác quá ỷ lại vào cậu rồi, loại ỷ lại này không phải chuyện tốt. Thế giới của em ấy lấy cậu làm trung tâm, không cách nào tiếp nhận người khác, cứ tiếp tục như vậy, em ấy sẽ biến thành cái dạng gì, ai cũng không dự đoán được. Có lẽ cả đời sẽ không quen biết người khác, bị cậu vây ở thế giới của mình. Đến khi kịp nhận ra, sẽ hận cậu đã hạn chế cuộc sống của em ấy. Cho nên, nếu muốn để em ấy học được tiếp nhận người khác, có được những xúc cảm mới trong cuộc sống, cậu nên học cách buông em ấy ra."

Sáu năm, khi mới bắt đầu, anh lo lắng Vương Nhất Bác sẽ chạy ra ngoài làm việc nguy hiểm nên đã dành ra hết thời gian của mình, đón đưa cậu tới trường, dạy bổ túc cho cậu, dùng mọi loại biện pháp để cậu tránh xa khỏi đám. . . hồ bằng cẩu hữu kia.

Vương Nhất Bác ngay từ đầu bị anh quấn lấy ở nhà còn có phần nóng nảy, sau này đã dần bình tĩnh lại. Tuy nhiên, anh không hạn chế sở thích hay cả việc thi đại học của Vương Nhất Bác. Anh chỉ đề nghị những gì mình mong đợi Vương Nhất Bác nên làm.

Ban đầu là vì muốn tốt Vương Nhất Bác, không đành lòng nhìn đứa nhỏ vừa xinh đẹp lại ưu tú như vậy đi chệch hướng, nhưng bây giờ nghĩ lại, hành vi của anh, thật sự rất ích kỷ. Vương Nhất Bác rõ ràng là thể làm vua sư tử tự do trên thảo nguyên, anh lại cứng rắn đem cậu nuôi thành mèo nhà . . . . . .

Có lẽ, anh thật sự nên buông tay.

——

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến có gì đó không đúng, trên đường về nhà Tiêu Chiến trông thấy tay cậu bị thương, anh không hỏi, cũng không hỏi sao điện thoại cậu biến mất, càng không thèm giải thích, vụ cởi quần mà Tuyên Lộ nói trong điện thoại là chuyện gì.

Cũng may Vương Nhất Bác hoả nhãn kim tinh nhìn thấy vết trà sữa và bánh trên quần áo của anh, may mà còn áo ba lỗ bên trong, không cậu sẽ bạo phát mất.

Về đến nhà, sau khi cậu tắm rửa xong, trên giường đã đặt một hòm thuốc, lại không thấy bóng dáng Tiêu Chiến đâu. Cậu đi gõ cửa phòng Tiêu Chiến, nhưng anh không mở, ngăn giữa cánh cửa nói mình mệt nên muốn ngủ. Hôm sau Vương Nhất Bác rời giường, Tiêu Chiến cũng đã ra khỏi nhà . . . . . .

Vương Nhất Bác như ý nguyện được lái motor đến trường, nhưng lại không vui nổi.

Vừa vào phòng học, Quách Thừa đã nói với cậu, danh sách các tiết mục chào tân sinh viên đã có rồi, Tiêu Chiến và Tuyên Lộ muốn hợp tác nhảy đôi với nhau. Vương Nhất Bác lập tức bật dậy, chạy một mạch tới tầng nghiên cứu sinh, cậu không thấy Tiêu Chiến, nhưng lại gặp được Tống Tổ Nhi.

Tống Tổ Nhi nói, "Cậu tìm anh trai à. . ., cậu ấy cùng đàn chị ra ngoài rồi. Cậu đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết bọn họ đi đâu đâu."

Tuyên Lộ! lại là Tuyên Lộ!

Vương Nhất Bác hung dữ như sư tử đoạt lấy điện thoại của Tống Tổ Nhi gọi cho Tiêu Chiến, Tống Tổ Nhi hận bản thân sao lại lùn như thế! Nếu cô cao hơn một chút, nhất định nhảy lên đập đầu Vương Nhất Bác!

Bên kia bắt máy rất nhanh, thanh âm dịu dàng của Tiêu Chiến truyền đến, "Tổ Nhi, có chuyện gì không?"

Vương Nhất Bác một tay ấn đầu Tống Tổ Nhi, vừa chỉnh lại tâm tình, hết sức bình tĩnh nói, "Anh, là em, anh đi đâu vậy?"

Bên kia dường như hơi bất ngờ im lặng một lát, sau lại dùng giọng điệu bình tĩnh nói, "Nhất Bác, sao lại dùng điện thoại của Tổ Nhi gọi cho anh?"

"Cô ấy cho em mượn." Vương Nhất Bác liếc Tống Tổ Nhi sắp tức giận đến mức hôn mê, truy vấn, "Anh, anh đi đâu? Vì sao sáng nay không cùng em đi học? Bây giờ anh đang ở đâu?"

Tiêu Chiến trầm mặc một lát, anh sẽ không nói dối nên chỉ có thể trốn tránh nói, "Nhất Bác anh ở đây đang bận chút việc, cúp máy trước nha. Hôm nay em tự về nhà biết chưa? Nếu không anh sẽ thật sự tức giận đó."

"Anh, sao hôm nay anh lại không tới đón. . . . ."

Vương Nhất Bác còn chưa nói xong, Tiêu Chiến đã cúp điện thoại, gân xanh trên tay cầm điện thoại của cậu nổi lên.

Tống Tổ Nhi sắp khóc tới nơi. Đại ca, đó là bản mới nhất nha . . . , xin ngài thủ hạ lưu tình!

Vương Nhất Bác chợt đảo mắt về phía Tống Tổ Nhi, Tống Tổ Nhi theo bản năng dựng thẳng lưng, chờ nghe giáo huấn . . . . . .

Tống Tổ Nhi bất tri bất giác oán thầm, aii . . . Chết tiệt! Sao tự nhiên mình lại sợ Vương Nhất Bác . . . ! Chẳng lẽ cậu ta ăn thịt được mình sao? Huhuhu, cậu ta thật sự muốn ăn thịt mình kìa . . . . . .

Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống hỏi, "Bọn họ rốt cuộc đi đâu?"

Tống Tổ Nhi đảo mắt liên hồi, "Tôi, tôi không biết . . ."

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, điện thoại trong tay bay vút lên, rồi lại vững vàng rơi vào tay cậu.

Tròng mắt Tống Tổ Nhi lập tức dính vào điện thoại của mình. Vương Nhất Bác tung khoảng vài lần, rồi vung tay muốn ném xuống dưới, Tống Tổ Nhi kêu thảm một tiếng, "Nói nói! Tôi nói tôi nói! Anh hùng xin thủ hạ lưu tình!"

Tống Tổ Nhi ôm điện thoại được Vương Nhất Bác ném qua vào lòng, khóc không ra nước mắt.

"Đàn chị Tuyên Lộ và Tiêu Chiến tới phòng dạy nhảy rồi, chị muốn dạy cậu ấy nhảy trong hội chào tân sinh viên."

Nhớ tới dáng vẻ Tiêu Chiến nhảy vừa đơn thuần vừa gợi cảm, Tống Tổ Nhi đã nghe bàn tay của Vương Nhất Bác vang lên từng tiếng rắc rắc, cô sợ nắm đấm này sẽ rơi vào người Tuyên Lộ, vội vàng nói, "Chị Tuyên Lộ rất lợi hại, đây còn là màn kết thúc! Nếu bất ngờ không thể biểu diễn, trường học nhất định sẽ không bỏ qua đâu!"

Ý của cô là, nếu cậu muốn đánh đàn chị, anh cậu cũng không giữ được cái mạng chó của cậu đâu!

Vương Nhất Bác khinh thường liếc cô, "Không phải chỉ là nhảy thôi sao? Ai mà không biết . . . !"

Quách Thừa vừa mua đồ ăn vặt đã bị xách cổ ra một nơi vắng vẻ, đồ ăn rơi xuống đất cũng không kịp nhặt, hắn không muốn đầu bị đập đâu, cho nên phải nhận sai trước mới được.

"Lão đại lão đại, tớ làm gì sai thì tớ sẽ sửa, sửa ngay lập tức, không nên đập vỡ đầu tớ. Tuy chỉ số thông minh của tớ thấp, nhưng tớ cảm thấy vẫn có thể cứu vớt lại một chút . . . . . . "

Vương Nhất Bác không nhịn được nữa cầm lấy mẩu bánh mỳ còn lại trên tay nhét vào mồm hắn.

"Cậu không phải có cái người nào ở trong Hội học sinh sao? Tớ có việc muốn y hỗ trợ, để y giúp tớ sắp xếp một tiết mục trong hội chào tân sinh viên, tớ muốn nhảy!"

Quách Thừa nháy mắt mấy cái, nhai bánh mỳ trong miệng, hoài nghi mình nghe lầm.

"Nhảy? Từ khi nào cậu biết nhảy vậy?" Sắc mặt Vương Nhất Bác tối sầm, trừng mắt nhìn Quách Thừa, "Sao tớ không thể học được? Cậu chỉ cần làm như tớ nói, nếu làm không được thì cẩn thận cái đầu chó của cậu đấy."

Quách Thừa vội vàng gật đầu, nhưng vẫn ngu ngốc nhức nhở, "Từ nay tới đó chỉ còn năm ngày, nếu muốn học cũng không kịp đâu. Chẳng lẽ cậu định nhảy Hai chú hổ?" Lần này Vương Nhất Bác ngoài ý muốn không nổi giận, trong mắt hơi suy tư một lát rồi quay người rời đi.

"Vương Nhất Bác tôi đã muốn, không có gì không thể."

Nửa tiếng sau, Vương Nhất Bác trốn học chạy tới văn phòng của mẹ. Cậu đã không còn là thiếu niên 14 tuổi, thư ký căn bản thể ngăn được cậu. Cố phu nhân nhìn con trai đứng trước bàn làm việc, nhất thời có hơi hoảng hốt. Lát sau, bà phất tay bảo thư ký lui ra ngoài.

"Lần này con muốn bao nhiêu tiền?"

Vương Nhất Bác nghe vậy, trong mắt đã không còn tổn thương như khi 14 tuổi, cậu bình thản đối mặt, trả lời, "Con không cần tiền, con muốn mẹ giúp con tìm một thầy dạy nhảy, tốt nhất nên cực kì nghiêm khắc. Mất bao nhiêu tiền mẹ viết giấy vay nợ đi, con ký tên. Sau này, nhất định sẽ trả lại mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com