TruyenHHH.com

Edit Hoai An Bat Hoan

Trong khi hai người hôn tới khó chia lìa, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Người bên ngoài còn chưa lên tiếng, Hoài Ân đã biết đó là cô mẫu, bởi vì người trong nhà mỗi khi gõ cửa đều là đập rầm rầm, chỉ có cô mẫu sẽ gõ cửa nhẹ nhàng có tiết tấu, gõ vài cái lại tạm dừng một chút rồi mới gõ tiếp.

Hai người như uyên ương vụng trộm bị bắt quả tang, hai đôi môi vội vã tách ra, thân thể lại vẫn như cũ ôm nhau thật chặt.

Hoài Ân hoảng loạn, nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ? Là cô mẫu."

Lộ Tín Lê thấy bộ dáng kinh hoảng thất thố của cậu, yêu không chịu được, nhưng trong lòng cũng thấp thỏm lo sợ bị mẹ vợ xử chém: "Không cần lo lắng, anh đi ra ngoài thưa chuyện với bà, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh."

Cô mẫu đi ra từ nhà Tiểu Cần, trong lòng có chút không thoải mái.

Nữ tử thô kệch như vậy ngày mai sẽ trở thành vợ của Hoài Ân, bà có chút không cam lòng. Trong lòng bà nghĩ, nếu như Hoài Ân là một nam hài bình thường, đến tiểu thư Thượng Hải xuất thân tốt đẹp cũng có thể cưới về được, sao phải chịu ủy khuất cưới một cô gái nông thôn một chữ bẻ đôi không biết, lại còn xấu xí quê mùa. Mặc dù đúng như lời mẹ Lý, nàng cần mẫn thành thật, nhưng những thứ không đáng được gọi là ưu điểm này chẳng thể nào lấp đầy tiếc nuối dâng trào trong lòng bà.

Dọc đường về bà suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới hình dáng Hoài Ân lúc mới sinh, nhớ tới lúc bà đoạt lại thằng bé từ trong tay đệ đệ. Rõ ràng là một hài tử trắng trẻo đáng yêu như thế, lại chỉ vì thân thể nhiều hơn một khí quan liền phải nhận mệnh bị giết chết. Trong lòng bà nhịn không được, vốn dĩ đã định nhận nuôi đứa thứ hai nhà đệ đệ, chớp mắt liền thay đổi tâm ý. Lúc ấy bà cho rằng, đứa nhỏ này có duyên với bà, dù rằng bất nam bất nữ, nhưng trở thành hài tử của bà, vẫn tốt hơn so với việc phải bỏ mạng.

Hoài Ân quả nhiên không phụ sự chờ mong của bà, cậu thông minh lại có chí cầu tiến, trong hai năm đã thi đậu Đại học Chấn Đán, chưa tốt nghiệp đã có thể đến cửa hàng Mậu Dương làm việc, thậm chí còn làm tới chức bí thư của Lộ tam thiếu.

Nghĩ đến tam thiếu gia, trong lòng bà âm thầm sinh hận. Nhưng hận này không có chỗ phát tiết, bà mang ơn Lộ phu nhân. Hơn nữa, lấy thân phận của Lộ tam thiếu, không phải bà nói hận là có thể hận.

Bà chưa từng gả chồng, cũng không biết tư vị có người trong lòng là như thế nào, nhưng sống tới tuổi này rồi, chưa ăn qua thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy, từ một khắc bà cùng Hoài Ân thẳng thắn nói chuyện kia, bà đã biết cháu trai nhỏ nhà bà đã mê luyến hãm sâu với Lộ tam thiếu rồi. Bà bị dọa cho sợ hãi, ba chân bốn cẳng mang Hoài Ân chạy về quê, quyết tâm cưới vợ cho cậu, kéo Hoài Ân ra khỏi lưới tình nguy hiểm kia.

Lộ tam thiếu đã đính hôn, rất nhanh thôi sẽ tổ chức đám cưới, Hoài Ân đối với hắn chẳng qua là thú vui nhất thời, mà thú vui này ngàn lần vạn lần không nên động chân tình. Hoài Ân còn quá trẻ, quá non nớt hồn nhiên, làm sao có thể khiến Lộ tam thiếu động tâm?

Nhưng khi nhìn thấy Lý quản gia ngồi chễm chệ trong nhà, cô mẫu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lòng chỉ có một ý niệm: Chẳng lẽ thú vui này ngay cả quyền tự do thành thân cũng không có sao?

Quản gia nhìn thấy cô mẫu liền vội vàng đứng dậy, mặt dày cười cười: "Bà đã về rồi, thiếu gia tới đây đón Hoài Ân về Thượng Hải."

Bà không nói hai lời xoay người rời đi, tiến đến gõ cửa phòng Hoài Ân.

Giờ phút này nhà chính chỉ còn hai người họ, cô mẫu cùng Lộ Tín Lê mặt đối mặt nhìn nhau.

Đây là lần đầu tiên cô mẫu cùng thiếu gia nhà bà chủ ngồi cùng một chỗ, bà không còn muốn đứng lên vâng vâng dạ dạ nghe theo phân phó nữa, lần này bà tuyệt đối sẽ không khoan nhượng.

"Cô mẫu." Lộ Tín Lê gọi đến vô cùng tự nhiên, "Tôi đã nói chuyện cùng Hàn Thư Oánh, sẽ hủy bỏ hôn lễ, mấy ngày nữa trở về Thượng Hải sẽ cho đăng báo. Tôi muốn cưới Hoài Ân, mong ngài yên tâm giao em ấy cho tôi."

"Tôi không yên tâm." Cô mẫu gắt gao nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Lộ Tín Lê, nếp nhăn khắc sâu ở đuôi mắt, cố gắng biểu lộ uy nghiêm của bà: "Tam thiếu gia, Hoài Ân không giống ngài. Không đề cập đến chuyện ngài cưới Hoài Ân vớ vẩn đến nhường nào, người nhà của ngài sẽ đồng ý sao? Ngài là thiếu gia nhà danh giá, muốn ai mà lại không được, khi nào thích thì gọi đến, không thích thì phủi tay, nhưng Hoài Ân không như vậy. Thằng bé có thể bồi ngài mấy năm, ngài chơi chán rồi có thể quay đầu kết hôn, Hoài Ân thì sao? Cả tương lai và cuộc đời của thằng bé, ai là người chịu trách nhiệm đây?"

"Ngài nói đều đúng, nhưng tôi bảo đảm với ngài, Hoài Ân đi theo tôi, tính mạng tôi đều giao cho em ấy, tài sản đứng tên tôi đều chuyển sang danh nghĩa của em ấy, bất động sản cũng vậy. Về sau tôi không bao giờ để cho em ấy chịu một chút ủy khuất nào, tôi hứa."

"Còn cha mẹ ngài thì sao? Họ nhất định sẽ phản đối."

Nghe giọng đoán ý, Lộ Tín Lê ở phương diện này thuộc hàng cao thủ, nháy mắt đã hiểu ý tứ của cô mẫu, trịnh trọng nói: "Nếu như họ phản đối, tôi vẫn sẽ cưới Hoài Ân. Kể cả họ có đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với tôi, tôi cũng phải rước em ấy vào nhà."

Gương mặt cô mẫu có phần giãn ra, nhưng vẫn còn nét cương nghị: "Lời này chính miệng ngài nói, hy vọng ngài ghi nhớ."

"Ngài yên tâm, dù tôi có nói nhiều thế nào nữa cũng không bằng trở lại Thượng Hải tôi làm cho ngài xem."

Cô mẫu gật đầu, không thể nói là vừa ý hay không vừa ý, tiếp tục nói với Lộ Tín Lê: "Hoài Ân là một đứa trẻ ngoan, tuy rằng chỉ ở cạnh tôi hai năm ngắn ngủi, nhưng tôi xem thằng bé như con ruột của mình, sau khi tôi chết đi thằng bé cũng phải hương khói cho tôi, cho nên, hai năm nữa tôi định để thằng bé nhận nuôi một đứa trẻ, nếu không sau này thằng bé già rồi lại không có ai chăm sóc."

Hiện tại, cô mẫu nói cái gì Lộ Tín Lê cũng đều gật đầu đáp ứng, chẳng qua chỉ là nuôi một đứa nhỏ thôi, không phải vấn đề gì lớn. "Nếu không thì nuôi thêm mấy đứa, đến lúc tôi và Hoài Ân lớn tuổi, còn có con cháu phụng dưỡng." Âm thầm ám chỉ chính mình cũng có phần.

"Lấy thân phận của tôi mà nói ra mấy lời tàn nhẫn, đối với thiếu gia chẳng khác gì chó sủa ven đường, nhưng tôi vẫn xin nhắc nhở ngài, nếu tam thiếu bội tình bạc nghĩa với Hoài Ân nhà chúng tôi, bà già này có phải xuống địa ngục cũng sẽ liều mạng với ngài."

Câu nói cuối cùng của cô mẫu, Lộ Tín Lê nghe xong cũng chẳng biểu lộ vẻ tức giận gì, ngược lại, hắn uốn gối quỳ xuống trước mặt cô mẫu, tuyên thệ: "Lộ Tín Lê tôi xin thề, nếu tôi phụ lòng Hoài Ân, tôi chết không có chỗ chôn, đời đời kiếp kiếp không được siêu thoát."

Dù cô mẫu có cứng miệng thế nào đi nữa, sau khi nghe được mấy lời này của Lộ Tín Lê vẫn bị dọa sợ hãi, cả kinh muốn đứng lên. Nhưng vừa mới lấy đà nâng người lên đã lại ngồi xuống, nhìn Lộ Tín Lê quỳ trước mặt mình, trong lòng rốt cuộc cũng có quyết định: "... Mã gia bên kia tôi sẽ đi thưa chuyện, ngài mang Hoài Ân đi trước đi."

Ai mà ngờ Lộ Tín Lê lại lắc đầu: "Chuyện của em ấy để tôi xử lý, chúng ta cùng nhau qua đó."

Cô mẫu lúc này mới chân chính lộ ra ý cười, gật đầu nói: "Vậy cũng được."



Hoài Ân ở trong phòng đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng quyết định đi ra xem thử, thế mà lại bị mẹ Lý kéo lại, bà hỏi: "Tiên sinh trẻ tuổi kia là bạn học của con à? Lớn lên thật có khí phách, đêm nay cậu ấy chắc là ở lại đúng không? Nhà bác trai của con rộng lắm, đêm nay để cậu ấy tới đó ngủ được không?"

Hoài Ân vô thức gật đầu, trên thực tế mấy câu mẹ nói cậu đều nghe không rõ ràng, chỉ nhanh chân chạy đến nhà chính. Quản gia cùng bác sĩ Cát một trái một phải ngồi ở ghế gấp như thần giữ cửa, quản gia vừa nhìn thấy cậu liền đứng dậy bước tới chào đón: "Thiếu gia và Văn mụ mụ ở bên trong, thiếu gia bảo tôi ngồi trông cửa."

Bác sĩ Cát cũng vui vẻ chào hỏi: "Tiểu tử cậu đó, chạy về thành thân cũng không nói với tôi một tiếng. Sợ tôi tới uống ké rượu mừng của cậu à?"

Hoài Ân nhìn bác sĩ Cát rồi lại nhìn quản gia, có chút mờ mịt không hiểu tại sao ông chủ nhà lại cùng hai người Lộ Tín Lê xuất hiện ở chỗ này.

Quản gia cũng thực nghi hoặc: "Lúc trước tôi có quen biết bác sĩ Cát, định nhờ ông ấy dẫn đường, Lý tiên sinh cũng quen bác sĩ Cát sao?"

Bác sĩ Cát huých nhẹ khuỷu tay vào người quản gia, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Lý chính là người tôi nói với ông, sinh viên đại học Chấn Đán mà dạy con trai nhà tôi tiếng Nhật đó. Mấy ngày hôm trước cậu ấy tới chỗ tôi thuê phòng, vừa mới nói dứt lời mà ông đã quên được rồi."

Quản gia làm sao mà nhớ nổi mấy lời luyên thuyên lúc trước của bác sĩ Cát, cũng chẳng thể nào từ những lời đó móc nối tới Hoài Ân được, trong giây lát bừng tỉnh: "Đúng là duyên phận a!"

Hoài Ân còn tưởng rằng Lộ Tín Lê thần thông quảng đại tới mức tìm được chủ nhà của cậu, lại chẳng nghĩ tới hết thảy đều thật là trùng hợp, không khỏi bật cười. Cậu nhìn qua cửa nhà chính đóng chặt, nói với quản gia: "Tôi có thể đi vào không? Sẽ không có chuyện gì chứ?"

"... Đương nhiên!" Quản gia nào dám cản.

Hoài Ân đẩy cửa đi vào, mẹ Lý phía sau bị quản gia ngăn ở bên ngoài.

Vừa bước vào đã trông thấy Lộ Tín Lê quỳ trên mặt đất, trong lòng Hoài Ân lập tức nổi lên đại chấn, không suy nghĩ được gì mà lao đến bên cạnh hắn, quỳ xuống trước mặt cô mẫu: "Cô mẫu, là con ... nguyện ý, là con có lỗi với ngài .... Ngài đừng trách anh ấy!"

Lộ Tín Lê đã thưa chuyện rõ ràng với cô mẫu, đang định đứng lên, chẳng nghĩ tới Hoài Ân bước vào, lại còn cùng hắn song song quỳ xuống. Thế nhưng những lời cậu nói ra mới thực sự làm cho hắn kinh ngạc xen lẫn cảm động, nắm chặt lấy tay Hoài Ân đối diện với cô mẫu: "Ngài đừng trách em ấy, từ đầu đến cuối là lỗi của tôi, là tôi ép buộc em ấy."

"Đó là chuyện ban đầu, sau này ... sau này là con nguyện ý."

Đầu óc Lộ Tín Lê lộn thành mớ bòng bong luôn rồi, tay nắm lấy tay Hoài Ân càng chặt, kích động đến không thể nói ra lời.

Nhìn hai người đang liếc mắt đưa tình quỳ trước mặt mình, cô mẫu chỉ cảm thấy một trần đau đầu nhức óc, "Đứng lên cả đi, trước hết giải quyết hôn sự với Mã gia, những chuyện còn lại thì để sau này rồi nói."

Sau đó cô mẫu cùng mẹ Lý đóng cửa nói chuyện rất lâu, không biết là chuyện gì, rồi nắm tay mẹ Lý ra ngoài. Đầu tiên là nói khéo với người trong thôn, nói rằng gia đình đã mời một đại sư từ Thượng Hải tới xem ngày, xem ra được là ngày không tốt, không thể cử hành hôn lễ vào ngày mai. Để cảm ơn mọi người đã vất vả giúp đỡ hai ngày này, trong nhà có rượu thịt đồ ăn ngon đều chia cho mọi người. Người trong thôn nghe xong vế đầu tiên đã tỏ vẻ bực tức, lại nghe được Lý gia muốn phân phát đồ ngon, lửa giận lập tức được dập tắt.

Hai anh em Hoài Thiện Hoài Đức cùng vợ mình chia rượu và thức ăn cho mọi người, trong chốc lát mọi người đều được dỗ cho vui vẻ. Chỉ có hiệu trưởng trường tiểu học biết rằng, hôn lễ này sẽ chẳng bao giờ được tổ chức, mang theo hai đĩa thịt và nửa con gà về nhà.

Cô mẫu và mẹ Lý cùng tới Mã gia, dùng lý do tương tự để thoái thác, đưa cho nhà bên mười đồng tiền để nhận lỗi.

Hai vợ chồng Mã gia đương nhiên là không có ý kiến, trong lòng còn khấp khởi mừng thầm có thể giữ con gái ở lại thêm vài ngày. Vụ lúa mùa hè sắp đến ngày thu hoạch rồi, vậy là lại có thêm nhân công.

Biết người nhà chồng tới, Tiểu Cần vốn nên tránh đi ra ngoài, nhưng tâm tư nàng mẫn cảm, khi người nhà chồng ghé qua đây lúc hoàng hôn, nàng đã cảm giác được phu nhân sạch sẽ nhanh nhẹn đó không quá vừa lòng với mình. Nàng biết đó là cô mẫu sống ở Thượng Hải của Hoài Ân, cũng là mẹ chồng chân chính sau này của nàng, lúc bà đi rồi, trong lòng nàng thấp thỏm không yên. Không ngờ đến khi trời tối, bà cùng mẹ Hoài Ân còn cùng nhau tới cửa, mang theo tin tức động trời này.

Nàng lặng lẽ đi tới bên cạnh cửa sổ nghe lén, vừa nghe được mấy lời của người bên trong, nàng đã đứng không vững, đáy lòng nổi lên một trận hoảng loạn. Nàng vốn cũng chẳng phải người thành thật, nhưng những người thành thật cũng phải biết đấu tranh vì bản thân mình, nàng không kịp suy nghĩ đã đẩy cửa bước vào, cúi đầu quỳ xuống trước mặt cô mẫu cùng mẹ Lý: "Thím Lý, Lý cô cô ... Không cần hôn lễ cũng được, hai người mang con theo đi .... Sính lễ nhà con đều nhận rồi, con đã là con dâu nhà ngài."

Không khí trong phòng khách thoáng chốc bị phá vỡ, hai vợ chồng Mã gia thật sự cảm thấy rất mất mặt. Mẹ Mã bóp cánh tay khuê nữ nhà mình, nắm bím tóc kéo nàng lên, cha Mã xấu hổ mắng Tiểu Cần hai câu, nhận lỗi với hai người nhà họ Lý.

Cô mẫu cùng mẹ Lý cũng thật xấu hổ, cảm thấy tâm tư bọn họ bị Tiểu Cần nhìn thấu, sau cùng vẫn là cô mẫu bình tĩnh nhất, bà hòa ái kéo Tiểu Cần đứng dậy, khuyên nhủ nàng: "Nếu như thế, con đi theo chúng ta thật không minh bạch? Rồi đây thể diện của cha mẹ con sẽ ra sao?"

"Đúng vậy!" Mẹ Mã phụ họa, hơi lên giọng với Tiểu Cần: "Cũng không nghĩ đến bộ mặt của cha mẹ con, thật không biết điều! Tôi sao lại sinh ra đứa con gái như vậy chứ?"

Tiểu Cần căn bản là mặc kệ sắc mặt cha mẹ nàng, cũng chẳng để tâm chút đau đớn trên người, chỉ nhìn cô mẫu: "Vậy mọi người dự định tổ chức hôn lễ vào lúc nào? Sau hôn lễ mọi người lại trở về Thượng Hải sao?"

Cô mẫu vốn đã không thích Tiểu Cần, cũng không nghĩ tới tính tình nàng lại thế này, ý tưởng từ hôn trong lòng bà tăng từ tám phần lên trọn vẹn mười phần, cho dù hôm nay có chuyện của Lộ Tín Lê hay không, bà cũng nhất quyết phải hủy bỏ mối hôn sự này. Bà không khỏi oán trách mẹ Lý, sao lại tìm đến cô nương tính tình bướng bỉnh thế chứ, Hoài Ân ôn hòa mềm mại nói trắng ra là không có cửa đối phó với nàng.

Mẹ Lý cũng rất đỗi kinh ngạc, Tiểu Cần cô nương này làm người thành thật hàm hậu đã nổi danh xa gần, một chút tính xấu cũng không có nhắc đến, mấy đứa em trai nói đánh nàng là đánh, nàng cũng không phản kháng, sao hôm nay lại ra nông nỗi này?

Tiểu Cần ương ngạnh chờ câu trả lời, nhưng cô mẫu căn bản không muốn phí lời phí thời gian với nàng, quay sang hai vợ chồng họ Mã: "Trời cũng khuya rồi, chúng tôi phải về nhà thôi. Phiền hai người chăm sóc cho Tiểu Cần, mười đồng tiền này cho nàng may hai bộ quần áo mới, mua trâm cài tóc mới. Chờ đại sư bên kia tính xong ngày đẹp, tôi lại tới cửa thưa chuyện với hai người.

"Ai da, phiền ngài lo lắng rồi." 

Hai vợ chồng Mã gia tiễn cô mẫu và mẹ Lý về, nhìn thấy bọn họ đi xa rồi mới trở về nhà mình, không nói hai lời liền đưa tay đạp chân đánh Tiểu Cần một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com