TruyenHHH.com

Edit Hoa Oanh Sa Nguyet

CHAPTER.10




Đây là ngày thứ ba Thường Hoa Sâm không nhìn thấy Tôn Oánh Hạo, bé cún trắng ghé vào bàn làm việc của mình, ỉu xìu quét video trên mạng xã hội của Tôn Oánh Hạo. Tài khoản của Tôn Oánh Hạo đã ba ngày không đăng mới, Tôn Oánh Hạo lúc tập luyện quả thực tập trung cả thể xác và tinh thần cho sân khấu, Thường Hoa Sâm chỉ có lần đầu tiên là đến đó xem diễn tập.


Hợp tác cùng Dương Hạo Minh đều là những lão làng có lai lịch và nổi danh trong giới vũ đạo, thời điểm thiếu niên ở trong phòng vũ đạo thật to và đầy hấp dẫn, hai tay nắm chặt hưng phấn mà luyên thuyên, Thường Hoa Sâm rất lờ mờ. Những người đó anh không gọi ra tên, biết không rõ gương mặt, nhưng anh biết đó là niềm vui, là hạnh phúc của Tôn Oánh Hạo.


Vì thế anh mặc kệ ảm đạm của bản thân, để cho Tôn Oánh Hạo đi đến sân khấu lớn hơn và tỏa sáng.


Trong thời gian này, những video mới của tài khoản 'Bạn trai của tôi Thường Ưu Tú' không còn niềm vui đã từng, nam chính trong video mỗi ngày đều đăng một video mới, người đàn ông đang cầm tập thơ, vẻ mặt đau buồn, khổ sở ngâm lên một khúc lãng mạn mà thế nhân nghe không hiểu.


"Thế giới cởi bỏ chiếc mặt nạ vĩ đại của nó vì người tình. Nó trở nên bé nhỏ như một lời ca, như một chiếc hôn của vĩnh cửu."


Thường Hoa Sâm nhẹ nhàng đọc một bài trong 'Bầy chim lạc', như là đang nhớ lại cái gì, người đàn ông nhắm hai mắt lại, đắm chìm.


Bạch Lục vẻ mặt đầy chua chát, buông điện thoại, Thường Hoa Sâm mở đôi mắt thâm tình của anh nhìn về phía hắn, thiếu niên với vẻ mặt sùng bái cổ vũ mình mọi khi giờ đã đổi thành Bạch Lục, giống như có gì đó biến chất. Bạch Lục không hiểu lắm thế giới thơ ca của Thường Hoa Sâm, hắn thậm chí còn cảm thấy thơ ca văn nghệ đều là chuyện già mồm cãi láo.


Nhưng Tôn Oánh Hạo là bạn tốt của hắn, chuyện cậu ấy đã bàn giao, Bạch Lục vẫn sẽ tận tụy hoàn thành. Thường Hoa Sâm quả thực cũng có chút bất đắc dĩ, trước khi Tôn Oánh Hạo đến phòng vũ đạo tập trung huấn luyện đã tự mình phân phó: "Mỗi ngày em sẽ kiểm tra tài khoản của anh, cũng đã dặn Bạch Lục mỗi ngày quay video thật đẹp cho anh. Anh phải đăng mới, nhất định nha."


Mấy ngày tập đầu tiên, khi có thời gian rảnh, Tôn Oánh Hạo vẫn gọi điện thoại cho Thường Hoa Sâm mỗi ngày, nhưng khi liveshow ngày càng tới gần, huấn luyện càng thêm dày đặc khắc nghiệm rốt cuộc khiến cho Tôn Oánh Hạo cắt đứt liên lạc mỗi ngày. Hai người ở cùng một thành phố Bắc Kinh, lại trải qua thời kỳ yêu xa, cho dù giai đoạn này vẫn rất ngắn, nhưng tương tư đã tra tấn đôi bên đến thành hình phế nhân.


Tôn Oánh hạo đã xong một buổi tập, mỏi mệt và mồ hôi đầy thân thể cậu, ngày thường luôn ăn mặc tỉ mỉ, kiểu tóc tinh tế tạo kiểu, nay đã bị hủy đến không được rồi, thiếu niên trước tiên cầm điện thoại mở tài khoản mạng xã hội của Thường Hoa Sâm, khuôn mặt tươi cười đầy màn hình dần dần bị khuôn mặt tuấn tú u buồn thay thế.


Tôn Oánh hạo ôm điện thoại của mình, một lần lại một lần phát video của Thường Hoa Sâm, người bên cạnh chỉ nghĩ cậu nghiện mạng xã hội mà thôi, trong đó có một thanh niên tên Thảo Ngư cười trêu ghẹo Tôn Oánh Hạo: "Con nít đúng là con nít, nghiện. Video này cũng quá giả rồi, là series video sến mới nào sao?"


Tôn Oánh Hạo bĩu môi, bảo vệ: "Không có sến!"


Thiếu niên tên Tôn Diệc Hàng hi hi ha ha cười nói: "Tôn Oánh Hạo, anh không biết chứ gì, anh Ngư chính là tiểu hoàng tử của video sến, anh thích xem video sến như vậy, anh nhất định phải xem của anh ấy!"


Tôn Oánh Hạo bất đắc dĩ kêu lên: "Ây da phiền muốn chết! Anh không thích xem sến! Không thích xem sến!"


Thảo Ngư chỉ vào màn hình còn đang mở của Tôn Oánh Hạo: "Còn đọc thơ, em là con gái sao? Theo đuổi con gái bây giờ cũng không thịnh hành kiểu trẻ con này."


Mấy người làm ồn dẫn đến Dương Hạo Minh, đại minh tinh nghe xong khái quát, vừa suy nghĩ vừa nhìn về phía Tôn Oánh Hạo. Không giống với các dancer hợp tác khác, Dương Hạo Minh ngay từ đầu đã biết quan hệ giữa Tôn Oánh Hạo và Thường Hoa Sâm, những mờ ám của đôi tình nhân căn bản không tránh được ngôi sao đã có kinh nghiệm nhiều năm trước ống kính.


Sau khi kết thúc diễn tập, Dương Hạo Minh kéo Tôn Oánh Hạo sang một bên: "Ngày mai tập buổi chiều, cậu về nhà nghỉ ngơi một ngày đi."


Ánh mắt Tôn Oánh Hạo sáng lên, nhưng băn khoăn hỏi: "Không có chuyện gì chứ, tất cả mọi người đều ở khách sạn."


Dương Hạo Minh cười một tiếng: "Chứ bây giờ cậu cứ đợi ở đây cũng không có tác dụng gì, hơn nữa nhóm trưởng là cậu đi rồi, đúng lúc cho bọn họ giải thoát một chút. Cầu xin cậu đó, nhóm trưởng Tôn."


Thiếu niên kiêu ngạo nhấc cằm: "Vậy được thôi, huấn luyện đã sắp xếp hôm nay, anh nhớ nói rõ với bọn họ."


Thu dọn xong đồ đạc của mình, Tôn Oánh Hạo lập tức rời khỏi khách sạn, đón xe về nhà. Từ một đầu của Bắc Kinh, đến một đầu khác, phong cảnh ngoài cửa sổ từ phồn hoa tráng lệ chậm rãi biến thành khói lửa của củi gạo dầu muối. Lúc này còn chưa đến thời gian tan làm của Thường Hoa Sâm, Tôn Oánh Hạo đi dạo rất lâu trong siêu thị ở gần tiểu khu.


Phòng bếp trong nhà hiển nhiên đã nhiều ngày không sử dụng, Tôn Oánh Hạo lấy bộ lọc vẫn còn cuống dâu tây ra, thay một cái mới.


Thường Hoa Sâm về nhà lúc bảy giờ, cửa sắt ra vào đơn bạc vốn không nén được bài hát vui vẻ trong phòng bếp, người đàn ông không dám tin, mở cửa nhà lập tức nhìn thấy Tôn Oánh Hạo đưa lưng về phía phòng bếp, cúi đầu xử lý đồ trong tay, chỉ có âm thanh giọng vỡ như kề bên tai là quen thuộc: "Đã về rồi!"


Lúc thiếu niên nấu cơm thì kẹp tóc lên, lộ ra đường cong bờ vai mềm mại nhẵn nhụi lại chẳng hề mảnh mai, nhưng giữa khói lửa ngào ngạt trong phòng bếp thì có vẻ mông lung, nhỏ mềm.


Không nhận được câu trả lời của người đàn ông, Tôn Oánh Hạo rốt cuộc quay đầu, cười hỏi: "Làm sao vậy, sao lại khóc?"


Thường Hoa Sâm cất ba lô sang một bên, tủi thân lại cô quạnh vọt vào phòng bếp, ôm chặt tiểu tinh linh của anh. Thời gian xa cách hai năm cũng không làm cho anh trống vắng bao nhiêu, Thường Hoa Sâm khi đó càng như là ở trên mặt đất mà nhớ mặt trăng của anh, ánh trăng sáng trắng trong từ từ mọc lên mà anh từng nhìn thấy bên trong sa mạc tịch mịch, mênh mông bát ngát.


Tiểu tinh linh của riêng anh ở trên đảo hư vô của anh, làm cho sự hiu quạnh này nở đầy hoa tươi, bổ khuyết thêm sinh mệnh.


Cho nên sau đó, Thường Hoa Sâm mới có thể bất an sợ hãi, mấy ngày nay hoàn toàn xa cách làm cho anh vô cùng sốt ruột. Như có con mèo trong lòng anh, từng chút từng chút duỗi móng ra trêu đùa, xé nát trái tim anh. Thường Hoa Sâm sau đó mới lần đầu tiên thừa nhận bản thân yếu ớt.


Ở trong lòng Thường Hoa Sâm, anh khóc hiện tại còn uất ức hơn Tôn Oánh Hạo bị bắt nạt năm đó.


"Hạo Hạo, anh rất nhớ em..."Thường Hoa Sâm chôn sâu ở gáy của Tôn Oánh Hạo, nước hoa của Tôn Oánh Hạo sau một ngày trải qua vất vả mà đã tan đi gần hết, hương thơm cam quýt như có như không vấn vít quấn lấy tuyến lệ của Thường Hoa Sâm, người đàn ông rốt cuộc vẫn khóc như một đứa trẻ.


Tôn Oánh Hạo bất đắc dĩ để mặc cho Thường Hoa Sâm ôm, kéo theo món đồ trang trí to lớn này tiếp tục nấu ăn: "Em nấu cơm, tối nay trộn mì, em còn mua hoa quả nữa."


Lúc Thường Hoa Sâm hít thông mũi, Tôn Oánh Hạo đã chuẩn bị xong món ăn, theo bản năng đưa cho Thường Hoa Sâm: "Nhanh cầm này, lập tức ăn cơm."


Vật trang trí tháo xuống, Thường Hoa Sâm chạy như điên đi thay dép lê, làm tốt công việc hầu bàn của mình.


Tôn Oánh Hạo gỡ tạp dề xuống, đi ra khỏi phòng bếp, Thường Hoa Sâm còn đang ngẩn người hạnh phúc nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, thiếu niên nhìn người đàn ông hai mươi mấy tuổi này, trong lòng dào dạt ấm áp. Vì thế Tôn Oánh Hạo bước nhanh đến bên cạnh Thường Hoa Sâm, vuốt vành tai của anh, cúi đầu hôn lên mí mắt đỏ bừng của Thường Hoa Sâm: "Nguyện nụ hôn này vĩnh cửu."


Người đàn ông được an ủi đến mềm xèo, vừa tiếp tục hít mũi vừa kéo tay áo Tôn Oánh Hạo: "Hạo Hạo, mau ngồi xuống ăn cơm."


"Mấy ngày nay anh không dùng phòng bếp sao, tại sao lại không ngoan ngoãn ăn cơm hả?"


Tôn Oánh Hạo vừa đưa đĩa rau cho Thường Hoa Sâm vừa hỏi, Thường Hoa Sâm cúi mắt suy nghĩ: "Có ăn."


Tôn Oánh Hạo liếc mắt một cái liền biết tỏng Thường Hoa Sâm, lại mềm lòng: "Còn lại nửa tháng, Thường Hoa Sâm anh có thể để cho em yên tâm được không?"


Đây là lần đầu tiên Tôn Oánh Hạo đưa ra một thời gian cụ thể, đôi mắt cún con của Thường Hoa Sâm sáng lên: "Nửa tháng đã xong rồi sao? Liveshow không phải là tour diễn sao?"


Tôn Oánh Hạo cười sờ sờ mặt Thường Hoa Sâm: "Bọn em chỉ tham dự trạm Bắc Kinh, đây là sân khấu bất ngờ mà anh ấy dày công chuẩn bị." Dứt lời, lấy ra vé vào cổng liveshow đã được đóng gói xinh xắn: "Thường Hoa Sâm, phiếu người nhà duy nhất của em."


Đây là một tấm vé vào cổng được thiết kế rất đẹp, vị trí ở phía trước. Thường Hoa Sâm nhận lấy còn có thể cảm nhận đã được Tôn Oánh Hạo cẩn thận công phu giữ gìn, không biết vì sao Thường Hoa Sâm còn có thể thấy trước được Tôn Oánh Hạo lộng lẫy lại đẹp trai khi nhảy trên sân khấu.


Còn mình thì ngồi dưới khán đài.


Nhìn thấy Thường Hoa Sâm chậm rãi nhướng mày rồi lại rũ mày, Tôn Oánh Hạo đã nhận ra người đàn ông đang suy sụp, nhưng cậu cũng không nuông chiều, chỉ dựng thẳng ngón tay của mình: "Mỗi ngày đăng video mới, hôm nay sao rồi?"


Cho nên, Thường Hoa Sâm mặc trang phục đẹp đẽ lại tinh xảo đứng trong phòng bếp thu dọn, rửa chén với nụ cười cứng ngắc. Còn Tôn Oánh Hạo lại là vẻ mặt xấu xa cầm điện thoại đứng ở bên cạnh quay phim: "Thường Hoa Sâm quay đầu sang đây, cười một cái!" Thường Hoa Sâm đành phải quay đầu lại nhìn nụ cười như tiểu hồ ly của thiếu niên, nở nụ cười cưng chiều, vươn tay che đi ống kính, gương mặt lại tiến tới nhẹ nhàng mổ lên mặt Tôn Oánh Hạo một cái.


Tôn Oánh hạo sau khi xem video mới phát hiện người đàn ông tâm cơ này đặt tay sai vị trí để lộ một khe hở, bên trong khe hở tựa như lơ đãng, tất cả khuôn mặt tươi cười và động tác tiến lại gần để hôn của người đàn ông đều bị quay được. Thường Hoa Sâm là cố ý, Tôn Oánh Hạo lập tức ý thức được, quay đầu lại phát hiện Thường Hoa Sâm đang cầm dâu tây đã rửa sạch mà đứng trong phòng bếp nhìn mình.


Không biết vì sao, Tôn Oánh Hạo không cắt bỏ đoạn đó, cứ thế đăng lên.


"Đến ăn dâu tây đi, Hạo Hạo." Thường Hoa Sâm cứ cười như vậy, thuần lương lại chất phác.


.


Đường Cửu Châu nằm trên ghế sô pha, cầm điện thoại của mình theo thói quen quẹt video trên mạng xã hội, đúng lúc nhìn thấy video này, La Nhất Châu cũng vừa vặn tiến đến nhẹ nhàng mà hôn một cái lên trán Đường Cửu Châu.


Hai người đàn ông này ngay cả vị trí hôn cũng tương tự, tình cảm dịu dàng trên gương mặt cũng giống nhau.


Đường Cửu Châu lại không giống với Tôn Oánh Hạo, hắn đảo khách thành chủ, kéo La Nhất Châu xuống lại đè lên người y, tiếp tục quẹt video: "La Nhất Châu, Hạo Hạo phải biểu diễn trên sân khấu rất lớn, em nói xem Thường Hoa Sâm sẽ như thế nào?"


La Nhất Châu trầm ngâm suy nghĩ rồi trả lời: "Tôn Oánh Hạo sẽ xử lý."


Đường Cửu Châu cười như tên ngốc: "Ây, em thật cay độc, tại sao không nói Thường Hoa Sâm sẽ xử lý chứ? Anh ấy mới thật sự là anh em tốt ban đầu của chúng ta mà."


La Nhất Châu cũng không lưu tâm nụ cười của hắn: "Thường Hoa Sâm sẽ nguyện ý giao cho Tôn Oánh Hạo xử lý, anh ấy cần Tôn Oánh Hạo đến xử lý."


Đường Cửu Châu gỡ mắt kính xuống, ngồi dậy, đeo vào rồi nhìn chòng chọc La Nhất Châu, tựa hồ đang đọc tiểu thuyết trinh thám đặc sắc: "Tại sao lại nói như vậy?"


"Thường Hoa Sâm muốn rơi xuống mặt đất, anh ấy muốn mặt trăng của anh ấy tự rơi."


"Thật là xấu xa."




-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com