TruyenHHH.com

Edit Hao Mon Sung Chong Truoc Xin Tu Trong Tac Gia Hoi Huong

☆☆Chương 81: Lại định☆☆

Lục Ly đứng ở ngoài cửa, nhìn cửa lớn đã đóng chặt, mới nhớ tới mục đích mình tới chuyến này.

Khi anh nhìn thấy bài báo liền lập tức xông ra khỏi nhà, anh muốn nói hết tất cả cho Đàm Tích, để cô thấy rõ Ngu Thụy là hạng người gì, anh không muốn cô bị lừa gạt.

Lần trước, sau khi Đàm Tích không chút do dự xuống xe của anh, thì anh thật sự tin Đàm Tích đã không còn yêu anh nữa.

Giống như cái người lúc trước cong mắt nói yêu anh, sau khi rời đi vào ba năm trước, đã không còn trở lại nữa. Mà Đàm Tích bây giờ đây, kỳ thật chỉ là một người khác.

Vốn dĩ, anh đã quyết định buông tay, cố gắng khắc chế bản thân không đi gặp cô, không nghĩ đến cô, nhưng sau khi anh nhìn thấy bài báo, cái gì cũng không kịp nghĩ liền đã vọt tới nhà cô.

Nhìn cô mặt không biểu cảm mà nói ra lời tín nhiệm người đàn ông khác, tâm của anh đau đớn như bị ai bóp chặt.

Đứng ngoài cửa hồi lâu, cho đến khi sắc trời đều bắt đầu âm u.

Đàm Tích thay xong quần áo ở nhà, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Từng dải lớn mây đen đã tụ tập về phía bên này, xem ra một lát nữa thôi sẽ có một cơn mưa to.

Có điều, không có quan hệ gì với cô.

Cô bật máy tính lên, tiếp tục bài viết còn chưa viết xong.

Mưa to đúng hạn mà tới, hạt mưa lớn chừng hạt đậu lốp bốp đập vào trên cửa, cuồng phong thổi bật cửa sổ chưa kịp đóng, lập tức mưa rơi đầy đất.

Đàm Tích đứng dậy đi đóng cửa sổ, trong lúc lơ đãng, lại thoáng nhìn thấy Lục Ly đang đứng dưới lầu, ngửa đầu nhìn lên trên lầu, toàn thân đã ướt đẫm, quần áo đơn bạc cũng bị gió thổi phồng lên, bị mưa dội vào, lại đính vào trên người.

“ Lục Ly, anh phát điên gì vậy!” Đàm Tích hét vọng với anh một tiếng, chỉ là mưa to gió lớn, không biết anh có nghe thấy không.

Đóng sầm cửa sổ lại, Đàm Tích kéo lại màn cửa. Qua năm phút, vốn cho rằng Lục Ly hẳn là đã đi, kéo màn cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy anh vẫn đứng ở vị trí kia, không hề nhúc nhích.

“ Chuyện đâu liên quan gì tới mình......” Đàm Tích như tự thôi miên mình, lại một lần nữa kéo lại màn cửa, một lần nữa ngồi xuống trước máy vi tính.

Nhưng đầy trong đầu cô đều là hình ảnh Lục Ly đơn bạc đứng trong mưa bão, gần đây thành phố C hạ nhiệt độ trên diện rộng, cho dù thân thể có tốt, cũng không ai có thể trải qua được giày vò như thế.

Tâm như bị một cái tay cào loạn, Đàm Tích ngồi không yên, cầm lấy dù che mưa, cắn răng mở cửa.

Lục Ly thấy cô ra, ánh mắt dõi theo cô, đầy mắt đều là thân ảnh của cô.

“ Anh điên rồi sao? Cùng tôi vào trong!” Đàm Tích khiển trách anh, vừa phải giữ chặt cây dù để không bị gió lớn thổi bay, lại vừa phải kéo tay Lục Ly.

Chờ trở lại trong phòng, quần áo của cô cũng ướt hơn phân nửa, mưa bão như vậy, căn bản không phải dù che có thể đỡ nổi.

Đưa Lục Ly đến phòng tắm, Đàm Tích giúp anh mở nước nóng, lạnh mặt nói: “ Tắm đi, sau khi mưa tạnh anh lập tức rời đi.”

Ánh mắt Lục Ly dán lên trên quần áo cũng đã ướt hơn nửa của cô, nhíu mày nói: “ Em tắm trước.”

“ Anh có tắm không? Không tắm hiện tại đi ngay!”

Lục Ly biết nhiều lời vô ích, dứt khoát trực tiếp ôm lấy Đàm Tích, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, ném cô vào trong bồn tắm.

“ Anh làm gì thế? Này!” Đàm Tích hoảng hốt, vùng vẫy muốn đứng lên.

Lục Ly dùng một cái tay đè lại cô, đồng thời dùng một cái tay khác cởi xuống quần áo của mình, sau đó, cũng nhấc chân, tiến vào trong bồn tắm lớn.

Đàm Tích vùng vẫy trong chốc lát, mắt thấy nước tràn ra đất càng ngày càng nhiều, mà mình lại vẫn bị anh ấn xuống dậy không nổi, cũng đành an tĩnh lại.

Lục Ly nhìn thấy cô cắn môi đến trắng bệch, giúp cô chà lau thân thể, lạnh nhạt nói: “ Dù em có tức giận, cũng không cần phải phân cao thấp với chính mình, chờ lát nữa cắn nát môi, lại có người kêu đau.”

“ Tôi không nên cho anh vào!” Đàm Tích cắn răng nghiến lợi nói.

Lục Ly kéo một cánh tay cô qua, dưới ánh mắt kinh hoảng thất thố của cô, mím môi giúp cô chà lau thân thể.

Đợi một hồi, cũng không thấy anh có động tác gì khác, Đàm Tích lúc này mới yên lòng, nghẹo đầu về một bên, tùy ý Lục Ly đùa nghịch cô.

Ngâm mình ở trong nước ấm, còn có người giúp cô tắm rửa, chỉ chốc lát sau, Đàm Tích liền cảm thấy mí mắt trĩu xuống, đầu nhỏ nghiêng dần từng chút từng chút, thiếu chút nữa ngủ mất.

Lục Ly buồn cười nhìn bộ dạng thoải mái như mèo nhỏ của cô, đè xuống cảm giác thân thể khó chịu, ôm cô từ trong bồn tắm ra lau khô, lại nhanh chóng dùng áo choàng tắm trong phòng tắm trùm lại cho cô.

“ Đi mở điều hoà đi, cẩn thận cảm mạo.” Lục Ly nói.

Đàm Tích mặc dù trong lòng tức giận, song vẫn quay người ngoan ngoãn đi mở điều hoà.

Mở xong điều hoà, Đàm Tích đi vào phòng bếp, nấu một nồi canh gừng.

Tức giận múc đầy hai chén, Đàm Tích chợt nhớ Lục Ly không thích nhất thứ gì có liên quan đến gừng, hừ một tiếng, ý xấu mà múc chén của anh càng nhiều.

Một lát sau, Lục Ly từ trong phòng tắm đi ra, tự động khoác một bộ áo choàng tắm thêm ra trong phòng tắm, sắc mặt đen thui: “ Sao lại có hai bộ áo  tắm?”

Đàm Tích tức giận vô cùng: “ Cho xin, anh động não đừng có quá vậy được không? Hai bộ áo choàng tắm, đương nhiên là dùng để thay giặt!”

Đạt được đáp án hài lòng, Lục Ly rốt cục hòa hoãn sắc mặt, ngửi thấy mùi canh gừng trên bàn, lại nhíu nhíu mày, nhấc chân liền muốn đi vào trong phòng ngủ.

Đàm Tích ở trong lòng nín cười, gọi anh lại.

“ Uống nó, bằng không không được đi vào.”

“ Không.” Lục Ly không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Chú ý tới sắc mặt của anh hiện ra ửng hồng không bình thường, Đàm Tích hai ba bước đi đến trước mặt anh, dùng tay thăm dò nhiệt độ trên trán anh.

“ Anh phát sốt!” Đàm Tích sắc mặt khó coi nói.

Lục Ly đã sớm phát hiện thân thể của mình khác thường, chỉ là chút cảm mạo ấy, anh còn không để trong lòng, lập tức kéo tay Đàm Tích, “ Không có việc gì, ngủ một giấc là tốt thôi.”

“ Anh tưởng bở!” Người đàn ông mặt dầy như tường này, thế mà còn muốn ngủ lại chỗ này của cô?!

Đàm Tích bưng chén canh gừng, thử nhiệt độ một chút, không cho cự tuyệt bưng đến trước mặt Lục Ly: “ Uống nhanh, chỉ là một bát canh gừng mà thôi, tôi có bỏ đường đỏ, không nặng mùi lắm đâu, lại nói anh cũng lớn vậy rồi, làm sao còn tùy hứng như trẻ con thế?”

Nói xong, chính cô đều ngây ngẩn cả người. Ngây thơ, đây là từ ngữ lúc trước Lục Ly hình dung cô.

Lục Ly rũ mắt nhìn cô, hiển nhiên cũng nhớ tới đoạn quá khứ kia.

“ Muốn ngủ lại chỗ này thì phải uống nó, bằng không hiện tại anh lập tức đi ngay!” Đàm Tích thái độ cường ngạnh.

Lục Ly biết không tránh thoát, nhíu mày, như gia hình tra tấn, tiếp nhận chén, ngửa đầu một hơi uống hết.

Nhìn cái chén chỉ còn đáy, Đàm Tích hài lòng gật đầu, đưa anh vào trong phòng ngủ, nhìn anh nằm xuống, giúp anh dịch tốt chăn.

Cô đời trước rốt cuộc thiếu anh bao nhiêu, đời này lại muốn tra tấn cô như thế.

“ Ngủ đi.” Không muốn nhìn khuôn mặt làm cô tâm phiền ý loạn của anh, Đàm Tích trực tiếp ra ngoài, thuận tay gài cửa lại.

Sau khi cô rời đi, bên trong căn phòng Lục Ly thỏa mãn cong môi.

Cô cuối cùng vẫn để ý anh, sau khi biết anh phát sốt, nét lo lắng không kịp che giấu dưới đáy mắt cô đã bị anh nhạy bén bắt được.

Bị cô rót canh gừng, anh kỳ thật tình nguyện vô cùng, cứ việc mùi vị canh gừng anh không thể nào tiếp thu được, nhưng nếu như là cô tự mình làm, anh thế nào lại bắt bẻ chứ?

Lần này gặp mưa, phi thường đáng giá.

☆☆Chương 82 : Ôn nhu☆☆

Đàm Tích ngồi ở phòng khách, bắt đầu sinh ra ngột ngạt. Giận mình vì cái gì vẫn không bỏ xuống được Lục Ly , sau khi biết anh sinh bệnh, lòng của cô đều thắt chặt.

Rõ ràng đã hạ quyết tâm, rời xa anh, sống cuộc sống mới. Nhưng cảm xúc của cô vẫn không cách nào khống chế được, một lần lại một lần, bị anh ảnh hưởng.

Vô luận như thế nào, cô không nghĩ sẽ giẫm lại vết xe đổ của ba năm trước đây, anh hiện tại đã là một người đàn ông có gia đình, một chút xíu tình cảm với cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời, cô không thể ngu ngốc.

Ngồi ở phòng khách đợi hồi lâu, trong phòng Lục Ly im ắng, hẳn là đã ngủ rồi. Đàm Tích mở ti vi xem một lát, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Tối hôm qua ỷ vào mình hôm nay không cần đi làm, thức đêm viết hết một chương, hiện tại cơn buồn ngủ ập đến.

Mở điều hoà, toàn bộ phòng khách đều ấm áp, Đàm Tích ở dưới sự ấm áp này, nằm trên ghế sô pha, an tĩnh ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, Đàm Tích mở mắt ra, đập vào mi mắt, là trần nhà phòng cô.

Nhớ lại chuyện trước đó, cô xốc chăn lên đứng dậy đi vào phòng khách, Lục Ly đã không còn ở đây, cô không biết là vui mừng hay là mất mác mà thở dài một hơi.

“Than thở cái gì?”

Một giọng nói đột nhiên từ lầu hai truyền đến, dọa đến mức cả người Đàm Tích run lên.

Tức giận nhìn lên trên, chỉ thấy Lục Ly đang vịn thang lầu, mỉm cười nhìn cô. Xem ra, cảm mạo đã gần như khỏi hẳn.

“ Mưa đều ngừng rồi, sao anh còn chưa đi?” Đàm Tích lạnh lùng nói.

“ Bởi vì em, anh mới bị bệnh, em không cảm thấy em hẳn là nên chiếu cố anh một đoạn thời gian sao?” Lục Ly vừa nói vừa kéo qua hành lý màu đen bên cạnh, “ Hành lý anh đều mang đến rồi, đừng nói anh không cho em cơ hội.”

Đàm Tích ‘ bịch bịch bịch’  lên lầu, đi đến trước mặt Lục Ly, nhìn cái hành lý chất đầy ắp đến nỗi phồng lên, hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống lửa giận: “ Lục Ly, tổng giám đốc Lục, xin anh nói đạo lý chút được không? Là anh mặt dày mày dạn đến đứng trước cửa nhà tôi đấy, tôi sợ anh chết ở cửa nhà mới tốt tâm để anh vào nhà, hiện tại anh còn đổ thừa tôi?”

“ Em nói không sai.” Lục Ly gật đầu, khóe môi cong lên độ cong, rất muốn ăn đòn.

Đàm Tích bị tức đến không nhẹ, lại không có cách nào với anh, hỏi anh: “ Quần áo anh đều ướt nhẹp còn chưa giặt, anh trở về lấy hành lý kiểu gì?”

“ Nào cần đến anh tự mình làm? Một cuộc điện thoại là xong.”

Đàm Tích xuống lầu, đến phòng tắm thay quần áo khác, trông thấy bên ngoài mặc dù mưa đã tạnh, nhưng vẫn có nước đọng trên mặt đường, tìm đôi giày chống nước, nói với Lục Ly trên lầu: “ Anh tự xử  mình đi, tôi đi ra ngoài một chuyến.”

“ Làm gì?”

“ Mua đồ ăn!” Đàm Tích tức giận nói.

Lục Ly nhíu mày: “ Lần trước không phải bồi em mua nhiều như vậy, mới đó đã ăn hết rồi?”

“ Anh cho rằng đồ ăn biết mọc ra à! Cả thảy chỉ có mấy thứ như vậy, bữa giờ đều đã qua mấy ngày? Còn không ăn hết, đều sẽ hư mất!” Đàm Tích ném cho anh một cái liếc mắt xem thường.

“ Vậy em chờ anh với, anh cũng đi.” Lục Ly động tác nhanh nhẹn lôi quần áo từ hành lý ra, ngay trước mặt Đàm Tích bắt đầu thay.

Đàm Tích vội vàng quay đầu, biểu tình muốn bao nhiêu sụp đổ liền có bấy nhiêu sụp đổ. Trời cao rốt cuộc có thù oán gì với cô, mà phái tới một Lục Ly  da mặt dày đến chỉnh cô thế này!

Nhìn lỗ tai cô biến thành phấn hồng, Lục Ly trầm thấp cười vài tiếng. Tất cả ủ dột không vui trước đó, hết thảy tan thành mây khói, chỉ có khóe môi nhịn không được nhếch lên độ cong, mới có thể nói rõ tâm tình tốt của anh lúc này.

Xách túi mua sắm cùng Lục Ly ra ngoài, Lục Ly đi mở xe, Đàm Tích nhíu mày: “ Siêu thị ở ngay phía trước, chỉ mất mười phút lộ trình, anh cũng muốn lái xe.”

“ Trên mặt đất nhiều nước như vậy, bắn tung tóe đến trên người rất phiền phức.”

“ Chỗ nào phiền phức? Không phải chỉ là cởi ra rồi ném vào trong máy giặt là xong sao?!” Đàm Tích tức giận phản bác.

Bị cô hung thần ác sát mà hét lên như vậy, khóe môi Lục Ly vừa nhếch vừa cong lên. Anh chưa bao giờ biết, cãi nhau với cô, cũng có thể vui vẻ như vậy.

Nếu như cả đời có thể cùng cô vì những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, vậy thì thật quá tốt.

Nụ cười trên mặt anh ở trong mắt Đàm Tích, cực kỳ quỷ dị. Dựa theo cái tính xấu của Lục Ly, anh không đen mặt là đã tốt lắm rồi, hiện giờ lại còn cười?

Đàm Tích nghĩ không ra, cảm thấy đại khái là Lục Ly vừa mới phát sốt xong, bị thiêu đến choáng váng rồi.

Đến siêu thị, Đàm Tích sai khiến Lục Ly: “ Qua bên kia lựa ít trứng gà, chọn trứng lớn một chút.”

Lục Ly nhíu mày, người phụ nữ này, sai khiến người ta đến nỗi mặt không đỏ hơi thở không gấp.

Nhìn dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến của cô, Lục Ly bật cười, vui vẻ thoải mái mà qua bên kia chọn trứng gà.

Đàm Tích thì đến khu rau quả, chọn lấy ít rau xanh, khi đi ngang qua quầy hành tây, do dự một chút, vẫn là cầm mấy củ bỏ vào giỏ hàng.

Lục Ly trở lại rất mau, Đàm Tích vừa nhìn, thiếu chút nữa tức đến ngất đi. Anh lại vì thuận tiện, trực tiếp ôm hai hộp trứng gà dùng khung trưng bày đậy kín trở về!

“ Không phải kêu anh chọn trứng hàng rời sao, sao lại xách cái này trở về?” Đàm Tích xanh mặt hỏi anh.

“ Bọn chúng cũng là trứng gà, chúng ta không nên kì thị chủng tộc.” Lục Ly làm như có thật nói.

Đàm Tích nhịn thật lâu, mới nhịn xuống xúc động muốn hất trứng gà này lên trên mặt anh.

Đi ngang qua khu thịt tươi, Lục Ly chỉ vào những thịt tươi kia nói: “ Vì sao cũng là thịt, khi chín nhìn thì rất đáng yêu, mà khi sống nhìn lại ghê tởm như vậy nhỉ?”

Đàm Tích cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng dày: “ Cũng là thịt cả, chúng ta không nên làm kì thị chủng tộc, cho nên, buổi tối hôm nay anh cứ ăn sống đi.”

“ ......”

Cân hai cân thịt nạc, Đàm Tích cố ý để Lục Ly xách, dẫn tới Lục Ly bất mãn.

“ Vì sao không để vào trong giỏ hàng?” Lục Ly hỏi.

“ Thịt lắm dầu, nếu như dính vào những túi khác, sẽ rất phiền phức.”

Lục Ly nghe ra, Đàm Tích đây là đang cố ý tìm anh khó chịu, còn đang bất mãn vì trước đó anh nói nước đọng bắn đến trên quần sẽ rất phiền phức đây mà.

Đáy mắt mang theo ý cười, trên mặt lại giả vờ làm ra vẻ mặt bất mãn.

Quả nhiên, Đàm Tích trông thấy Lục Ly xụ mặt, tâm tình tích tụ lập tức tốt hơn phân nửa.

Lục Ly không vui, chính là niềm vui lớn nhất của cô!

Lục Ly vụng trộm liếc nhìn sắc mặt Đàm Tích sáng lên, ý cười bên đáy mắt càng sâu.

Lại đi dạo trong chốc lát, Đàm Tích vốn định mua một ít mì ăn liền để trữ sẵn trong nhà, khi không muốn làm cơm liền nấu một bát là xong, lại bị Lục Ly ngăn lại, nói thế nào cũng đều không cho cô mua.

“ Trước kia em ăn những thực phẩm rác này coi như bỏ qua, hiện tại anh giám sát em, em không được ăn nữa.” Lục Ly nói.

Nghe anh nói như vậy, Đàm Tích trợn trừng mắt: “ Lục Ly anh đừng quá đáng! Ỷ lại nhà tôi không đi, còn dám quản tôi ăn cái gì!”

“ Anh chính là muốn xen vào đấy.” Lục Ly không nhanh không chậm nói, lại ở trong lòng bổ sung nửa câu sau, “ Hơn nữa anh còn muốn quản cả đời kìa.”

Cuối cùng, mì ăn liền cũng không mua được, Đàm Tích nhíu khuôn mặt nhỏ, từ trên kệ hàng bên cạnh lấy xuống mấy bao mì sợi.

“ Tôi mua mì sợi được đi!” Đàm Tích tức giận ném mì sợi vào trong giỏ hàng.

“ Trẻ nhỏ dễ dạy.” Lục Ly cong môi gật đầu.

☆☆ Chương 83 : Ở Chung ☆☆

Về đến nhà, Lục Ly sờ bụng, “ Nhìn thấy em mua thức ăn mới thấy đói, đêm nay chúng ta ăn gì?”

“ Mì trộn tương đi.” Trong khoảng thời gian về nước này vẫn toàn ăn cơm, ăn nhiều lần, giờ cô lại hơi nhớ tư vị mì sợi.

Lục Ly nhăn nhó: “ Nhưng anh muốn ăn cơm.”

“ Vậy anh tự ra ngoài ăn đi.” Đàm Tích lạnh lùng liếc anh một cái.

Chờ đến lúc ăn cơm, Đàm Tích bưng hai bát cơm thơm ngào ngạt đến trên bàn cơm, vui vẻ trong mắt Lục Ly gần như sắp tràn ra.

“ Mì trộn tương chiên làm quá phiền toái, vẫn là ăn cơm hơn.” Đàm Tích lắc lắc khuôn mặt nhỏ, lại đi phòng bếp bưng đồ ăn.

Nhìn thân ảnh cô bận trước bận sau, trái tim ba năm gần như trống rỗng của anh, tại thời khắc này được rót vào tràn đầy, có hạnh phúc, cũng có cảm động.

“ Em nói, chúng ta đây có tính tính là ở chung không?” Lục Ly  chứa nét cười, hỏi cô.

“ Đừng, anh làm một người đàn ông đã kết hôn, cùng phụ nữ khác ở chung chính là phạm pháp.” Đàm Tích gắp một miếng gừng, ném vào trong chén Lục Ly.

Lục Ly nghe vậy, ý cười trong mắt hơi nhạt, cúi đầu gắp khối gừng kia, quay người ném vào trong thùng rác.

“ Lãng phí.”

“ Vậy sao em không ăn?” Lục Ly hỏi cô.

Đàm Tích hừ lạnh một tiếng, “ Bởi vì nó là tôi mua, cho nên tôi có thể lãng phí, anh không được.”

Một lát gừng mà thôi, vốn chính là một gia vị, cô cứ nhất định phải vạch lá tìm sâu kiếm anh gây sự sao?

Lục Ly lấy từ túi tiền ra một tờ chi phiếu, cùng bút mang theo trên người, xoạt xoạt kí lên một trăm vạn, đập tới trước mặt Đàm Tích.

“ Nhiêu đây, coi như là tiền thuê nhà cùng tiền ăn anh ở nhà của em.”

Nhìn thấy tờ chi phiếu kia, Đàm Tích cười lạnh, “ Tổng giám đốc Lục thật sự là ra tay hào phóng, vẫn cứ như trước đây, thích mang theo trong người vài tờ chi phiếu cùng bút ký tên, một lời không hợp liền lấy tiền đè người.”

Lục Ly đau đầu mà nhìn cô gái nhỏ động một tý là lại thích nói móc anh trước mặt, công phu mồm mép của cô khi nào thì lợi hại như vậy? Ở nước Mỹ ba năm, cô đến tột cùng đã học được những thứ gì?

Đàm Tích ở ngay trước mặt anh đem tấm chi phiếu kia xế rách thành từng mảnh, “ Anh cho rằng tôi sẽ đi vào bẫy của anh sao? Nhận tiền của anh, tôi liền sẽ cảm thấy bắt người tay ngắn*, để cho anh ở lâu ở dài nơi này có phải không?”

*( Trong câu bắt người tay ngắn , cắn người miệng mềm : ý chỉ ăn của người ta thì cũng phải nói chuyện với người ta mềm mỏng hơn)

Lục Ly không thể không thừa nhận, cô gái nhỏ này một vài thời điểm vẫn rất thông minh. Anh đánh đích thật là cái chủ ý này.

“ Anh ăn vạ ở chỗ này, tôi đuổi anh không đi, nhưng nếu một ngày nào đó Lục thái thái của anh chạy đến nơi này tìm người, tôi cũng sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt gì đâu.” Đàm Tích trước hết nói rõ chuyện xấu trước.

“ Cô ấy sẽ không tìm tới đâu.” Lục Ly nhàn nhạt nhìn cô.

Đàm Tích không nói thêm gì nữa, cúi đầu và cơm.

Ăn xong bữa cơm, Lục Ly từ trong hành lý lấy ra Laptop, sóng vai cùng Đàm Tích ngồi ở trên ghế sô pha, bắt đầu xử lý sự vụ của công ty.

Đàm Tích không thèm để ý anh, tách tách gõ bàn phím, cũng mặc kệ việc có phải sẽ ảnh hưởng đến anh hay không.

Tốt nhất làm anh ta cảm thấy ồn ào, sau đó cách xa cô một chút!

Lục Ly lại giống như không nghe thấy vậy, đọc nhanh như gió thẩm duyệt văn kiện, mà hết lần này tới lần khác mỗi một chỗ sơ suất nhỏ thôi đều có thể bị anh phát hiện.

Trong phòng khách điều hoà nhiệt độ phù hợp, ấm áp, Đàm Tích dần dần cũng tập trung, hết sức chuyên chú bắt đầu viết văn.

Đợi đến khi chương văn sắp đến phần cuối, Lục Ly vẫn luôn  yên lặng không động tĩnh bên cạnh đột nhiên đưa đầu tới, cười như không cười nhìn cô: “ Khi bạn cảm thấy cô độc, cô độc đang ở ngay bên cạnh bạn?”

Đàm Tích khép lại Laptop, nhíu mày: “ Xem văn kiện của anh đi!”

“ Vì sao khép lại? Nếu là muốn phát biểu văn chương, chính là để cho người ta xem, vì sao anh không thể xem?” Lục Ly tràn đầy phấn khởi hỏi.

Nét mặt Đàm Tích mang theo chút xấu hổ, trong áng văn chương này, mặc dù dẫn vào số lượng lớn tri thức, trường hợp của tâm lý học, nhưng tổng thể nội dung và hành văn mẫn cảm tinh tế, nói khó nghe chút, chính là già mồm.

Sao có thể để Lục Ly nhìn thấy?

“ Với trí thông minh này của anh, xem không hiểu đâu.” Đàm Tích châm chọc nói một câu.

Lục Ly có chút buồn cười mà nhìn cô, “ Đàm Tích, em có phải quên rồi không ,hồi đại học, mỗi một học kỳ anh đều cầm học bổng, tốt nghiệp rồi, còn được trường học nhiều lần mời trở về trường làm diễn thuyết đó?”

Đàm Tích hừ lạnh một tiếng, “ Vậy thì thế nào? Với tâm lý học anh còn không phải dốt đặc cán mai.”

Cái gọi là khác ngành cách tầng núi, Lục Ly học chính là tài chính, anh đương nhiên sẽ không hiểu kiến thức chuyên nghiệp của tâm lý học.

Lục Ly cười nhẹ tới gần Đàm Tích một chút, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “ Anh không cần phải hiểu tâm lý học, anh chỉ cần hiểu tâm lý của em là được rồi.”

“ Nhưng anh không hiểu tôi.”

“ Cho nên, anh còn đang cố gắng đi hiểu.” Thời điểm Lục Ly nói ra câu nói này, ngữ khí mang theo chút nghiêm túc.

Một lời bày tỏ đột nhiên tuôn ra, khiến Đàm Tích nao nao. Anh có biết mình đang nói cái gì không? Anh một người đã có gia thất, thế mà lại ở đây nói với cô, muốn cố gắng đi hiểu cô?

Đàm Tích sắc mặt lãnh đạm, lần nữa mở Laptop ra, viết xong một đoạn cuối, sau đó nói với Lục Ly: “ Lầu hai có rất nhiều phòng, anh chọn một cái đi.”

“ Anh chọn phòng kia.” Đàm Tích nhìn theo ngón tay Lục Ly, chính là gian phòng của cô.

“ Anh tưởng bở.” Đàm Tích tiện tay quơ lấy đệm dựa trên ghế sô pha đập về phía anh.

Lục Ly dễ dàng tiếp được đệm dựa, “ Lầu một không phải cũng có phòng sao? Vì sao bảo anh chọn lầu hai .”

“ Bởi vì tôi muốn anh cách xa tôi một chút, miễn cho tôi nửa đêm đi WC còn đụng phải anh.”

“ Vậy thì có hề gì? Nếu như gặp được, anh nhất định nhường em đi trước.” Lục Ly nghiêm túc nói.

Đàm Tích cắn răng vang đến ken két, cô xem như phục anh luôn rồi, cô nếu như sớm phát hiện anh là người không biết xấu hổ như vậy, có lẽ lúc trước cũng sẽ không thích anh!

Đến cuối cùng, Lục Ly vẫn ở ngay phòng bên cạnh phòng Đàm Tích, chỉ cách giường Đàm Tích có một bức tường.

Đàm Tích giúp anh trải tốt chăn mền, mặt nhỏ lạnh tanh liền muốn trốn đi.

Lục Ly vẫn luôn dựa ở cạnh cửa giữ chặt cô, cánh tay dài duỗi ra, liền đem thân hình yêu kiều của cô kéo vào trong ngực, ở dưới ánh mắt kinh hoảng của cô, không nói lời gì chế trụ gáy của cô, hôn sâu một hồi.

Đợi đến thời điểm hai người tách ra, sắc mặt Đàm Tích sớm đã ửng hồng, thở hồng hộc. Cô căm tức chà chà môi, lớn tiếng chất vấn: “ Anh làm cái gì vậy?”

“ Hôn ngủ ngon.” Lục Ly trong mắt mang nét cười, có chút lưu luyến mân môi của mình, phía trên còn tồn tại hơi thở ngọt ngào thuộc về cô.

“ Lưu manh!” Đàm Tích hung hăng nguýt anh một cái, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Lục Ly cười một tiếng, ngồi ở trên giường cô đã trải tốt, vừa nghĩ tới khoảng cách giữa bọn họ chỉ cách có một bức tường, lòng tràn đầy vui sướng lập tức muốn nuốt trọn anh. Mặc dù không thân mật bằng ở trên một cái giường, nhưng cuối cùng có thể lúc nào cũng nhìn thấy cô.

Không cần giống những đêm như trong ba năm qua nữa, tâm trống rỗng, dù có tưởng niệm thế nào, cũng chỉ có thể gặp nhau trong mơ.

Đến nửa đêm, bên ngoài lại bắt đầu có sét đánh, hạt mưa đập vào trên tường. Lục Ly lẳng lặng nhìn, cảm thấy ngay cả thời tiết có như vậy, cũng đều khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

☆☆ Chương 84 : Tiểu Tam ☆☆

Buổi sáng, Đàm Tích nhìn nhìn phòng Lục Ly còn đóng chặt cửa , thở dài. Anh lúc nào thì lười thế chứ? Đều đã tám giờ rồi còn chưa  rời giường, trước kia giờ này anh đều tập thể dục buổi sáng xong trở về rồi.

Nghĩ đến tập thể dục buổi sáng, Đàm Tích nhíu nhíu mày, thử đi gõ cửa một cái, nghe bên trong không có động tĩnh gì, mở cửa, phát hiện chăn mền đã được xếp chỉnh chỉnh tề tề, Lục Ly người đã không thấy.

“ Đi rồi?” Đàm Tích nghi hoặc lẩm bẩm một tiếng, sau đó hung tợn bồi thêm một câu, “ Đi rồi là tốt nhất!”

Một lát sau, Đàm Tích nghe được có người đang dùng chìa khoá mở cửa, bị dọa gần chết. Căn nhà này chỉ có cô với Ninh Điềm mới có chìa khoá, Ninh Điềm tuyệt sẽ không sáng sớm tới đây, vậy cái người mở cửa là ai?

Cầm lấy một cái ly trên bàn, nghĩ lát lại cảm thấy lực sát thương không đủ lớn, thế là cầm cái ghế lên, đề phòng mà nhìn cánh cửa kia.

Chờ đến khi cửa mở ra, Lục Ly bận một bộ đồ thể thao, trong tay còn cầm khăn mặt, xem dáng vẻ là vừa tập thể dục buổi sáng trở về, gặp cô xách theo cái ghế, rất có tư thế tùy thời ném tới, kinh ngạc nhìn cô, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “ ...... Cho dù em có bất mãn với anh, cũng không đến mức như này chứ.”

Đàm Tích đen mặt thả ghế xuống, ánh mắt nhìn thẳng chiếc nhẫn trên tay anh, chất vấn: “ Anh lấy chìa khoá đâu ra?”

Dù thế nào cũng sẽ không phải Ninh Điềm cho được?

“ Hôm qua, tìm được chìa khóa từ trong túi xách của em, Chu Chính đến đưa hành lý cho anh, anh thuận tiện kêu cậu ta đi đánh giúp anh một cái trở về.” Lục Ly vân đạm phong khinh nói.

Đàm Tích trợn mắt: “ Lục Ly loại hành vi này của anh là phạm pháp anh có biết không hả!”

“ Anh có hỏi qua em mà, lúc ấy em không có lên tiếng, anh cảm thấy em là đồng ý.” Lục Ly  dâng bữa sáng, hỏi Đàm Tích, “ Mua cho em đậu hủ não cùng bánh quẩy, nhân lúc còn nóng ăn đi.”

“ Anh lúc nào thì hỏi qua tôi?” Đàm Tích hồ nghi.

“ Lúc em ngủ.”

Đàm Tích hận không thể thật sự xách ghế ném qua, mài răng nửa ngày, mới căm tức ngồi xuống, đoạt lấy bữa sáng, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.

“ Lát nữa anh sẽ phải ra ngoài một chuyến, em hôm nay có khóa không? Mấy giờ tan tầm, anh đi đón em.” Lục Ly nói.

“ Chân tôi dài, không cần anh đón.”

Lục Ly lựa chọn làm lơ lời cô, “ Bằng không anh để lại chiếc xe bên ngoài cho em, em đi làm cũng thuận tiện hơn.”

“ Tôi không biết lái xe.” Đàm Tích nói.

Lục Ly bó tay nửa ngày, “ Không phải đã sớm bảo em thi bằng lái sao? Em không biết lái xe, vậy ở nước Mỹ em sống kiểu gì.”

“ Không giống như mấy đại gia các anh, những người dân bình thường như chúng tôi không phải người nào cũng mua được xe.” Đàm Tích lạnh mặt.

“ Nếu như anh tính không sai, bộ quần áo mà lần trước em tham gia tiệc rượu Đế Thính truyền thông nọ, cũng phải hai mươi mấy vạn đi?” Lục Ly nhướng mày nhìn cô.

Bị vạch trần Đàm Tích giữ im lặng, chuyên tâm uống đậu hủ não.

“ Ba năm em ở Mỹ, thật sự thực khiến cho anh rửa mắt mà nhìn.” Lục Ly dừng một chút, bổ sung một câu: “ Từ rất nhiều phương diện.”

“ Vậy thật đúng là vinh hạnh.”

Lục Ly vào phòng tắm rửa ráy một phen, lúc đi ra, đã mặc chỉnh tề, một thân quần áo xa xỉ nhãn hiệu mắc hơn trời, tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, cả người thoạt nhìn tinh xảo lại quý khí, cái bộ dạng không cần trang điểm cũng đều có thể trực tiếp đi chụp trang bìa tạp chí được rồi.

Đàm Tích mắt lạnh nhìn anh, trong lòng hừ lạnh, ăn mặc dạng chó hình người, lúc trước cô chính là bị tấm thân xác thối tha này của anh lừa gạt.

“ Đợi lát nữa anh kêu lái xe tới đón em, anh còn có việc, đi trước.” Không chờ cô cự tuyệt, Lục Ly liền hành động nhanh chóng ra cửa.

Đàm Tích ngồi ở chỗ đó, cảm thấy cuộc sống thật sự là buồn cười. Lúc trước, lúc cô làm Thiếu nãi nãi Lục gia đều không được đãi ngộ kiểu này, bây giờ lên làm tiểu tam lại có hết.

Cấp dưới của Lục Ly quả nhiên rất hiệu suất, chỉ qua nửa giờ, lái xe đã đến cổng.

“ Đàm tiểu thư, Lục tiên sinh kêu tôi đưa cô đi làm.” Lái xe nói.

“ Tiết của tôi phải buổi chiều, Lục Ly cũng không hỏi rõ ràng đã giày vò anh đi một chuyến.” Đàm Tích không biết nên khóc hay cười.

Lái xe khó khăn, “ Vậy tôi chờ đến xế chiều sẽ lại đến đón cô?”

Đàm Tích nghĩ nghĩ, lái xe miễn phí không dùng thì phí, thế là lên xe, “ Anh đưa tôi đến đường Bảo Cách đi.”

Đường Bảo Cách là địa chỉ nhà Ninh Điềm, cô đã thoát ly gia đình, từ trong nhà dọn ra ngoài ở một mình, mấy ngày nay không liên lạc, cũng không biết cô ấy gần nhất đang làm cái gì.

Lái xe lên tiếng, mở xe, ở trong lòng nói thầm, Lục Ly tại sao lại cặp với vị Thiếu nãi nãi trước kia vậy.

......

Lục Ly lái xe trở lại lục trạch, vào cửa, căn nhà to như vậy lại im ắng. Anh lên thẳng lầu, đi vào phòng ngủ, Cố Chi Vận đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh, hoang mang rối loạn mở to mắt.

Nhìn người tới là Lục Ly, Cố Chi Vận ngồi dậy, trong mắt lập tức rịn hai dòng nước mắt, quay đầu che môi ‘ hức hức’ khóc.

Lục Ly không nói gì, chỉ đứng ở cửa, lẳng lặng mà nhìn cô, đợi cô khóc xong.

Gặp anh không có chút ý tứ gì là muốn tiến lên an ủi, Cố Chi Vận khóc đến càng hăng, thút thít nói: “ Anh sao còn trở về? Anh không phải đều kêu người mang hành lý đi rồi sao? Anh còn trở về làm cái gì!”

Nghe ra kích động cùng ủy khuất trong giọng nói của cô, tâm Lục Ly cũng mềm xuống.

“ Anh chỉ là ra ngoài ở tạm một đoạn thời gian mà thôi.”  Ôn tồn nói với cô, Cố Chi Vận vẫn không chịu bỏ qua.

“ Ở tạm? Không biết ở tạm trong miệng anh là bao lâu? Một năm? Hay là hai năm? Hay là cả một đời?”  Cố Chi Vận nghĩ tới đây, liền ủy khuất không thôi. Từ khi Đàm Tích trở về, Lục Ly liền nhà cũng không chịu về, hôm qua còn cho người dọn một cái hành lý ra ngoài.

Dùng đầu gối nghĩ, cũng biết anh là đến chỗ Đàm Tích.

“ Chi Vận, em tỉnh táo một chút đi, anh đáp ứng em sẽ chăm sóc em cả đời, thì nhất định sẽ làm được.” Lục Ly lạnh giọng nói.

Cố Chi Vận nghe xong đều muốn bật cười. Phải rồi, anh mấy năm này đối với cô đích thật là cẩn thận từng tí, khắp nơi nhường nhịn cô bao dung cô, cô vốn cho rằng bình thản trôi qua như vậy cũng không có gì không tốt, nhưng từ khi tiện nhân Đàm Tích kia trở về, hết thảy đều cũng thay đổi hết!

Anh nói muốn chăm sóc cô cả đời, cũng chỉ là chăm sóc mà thôi, về phần tình yêu, trong mấy năm nay, đã sớm bất tri bất giác suy kiệt, cho đến biến mất.

Nước mắt trong mắt Cố Chi Vận một dòng tiếp một dòng lăn xuống, cô khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, rốt cục leo tới được một vị trí có danh có phận Thiếu nãi nãi Lục gia, nhưng cái giá để ngồi lên vị trí này, lại là hao hết sạch tất cả tình yêu của Lục Ly đối với cô.

Nhìn cô cứ khóc mãi, Lục Ly trầm mặc một hồi, thói quen từ trong túi móc ra tờ chi phiếu.

“ Anh nhận được tin nhắn của ngân hàng, hạn mức tiêu hao của em đã xài hết toàn bộ, em có thể tiếp tục xài cái thẻ kia, anh ký thêm cho em một tấm chi phiếu hai trăm vạn, xem như tiền xài vặt tháng này, em cầm mua ít đồ cho mẹ, bên chỗ mẹ anh em cũng nên thường xuyên qua lại một chút.” Sau khi xoạt xoạt hai bút ký xong, Lục Ly đưa tấm chi phiếu tới trong tay Cố Chi Vận.

Cố Chi Vận cầm chi phiếu, lau nước mắt nhìn anh.

“ A Ly, có phải ngoại trừ tiền, thì cái gì anh cũng sẽ không cho em nữa phải không?”

☆☆ Chương 85 : Từ Từ ☆☆

Lục Ly lần nữa trầm mặc, dưới  ánh mắt thống khổ của Cố Chi Vận, nhẹ giọng nói: “ Đừng nghĩ nhiều như vậy, đồ của anh chính là của em, anh cái gì cũng đều có thể cho em.”

Cố Chi Vận cười, cô biết, Lục Ly nói cái gì cũng đều có thể cho cô, cũng không bao gồm tâm của anh.

“ Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh đến công ty.” Lục Ly dặn dò một câu, sau đó từ trong tủ đầu giường phòng ngủ tìm ra một cặp công văn, cầm đi.

Cố Chi Vận biết, anh về chuyến này chỉ là vì lấy cái cặp công văn kia mà thôi, cũng không phải là đặc biệt trở về thăm cô.

Đợi đến sau khi anh rời đi, Cố Chi Vận điều chỉnh tốt cảm xúc, mắt nhìn thời gian, sắp đến thời gian khóa học yoga, thế là cô thu thập thỏa đáng, trang điểm che giấu con mắt khóc đỏ, xách theo túi số lượng có hạn vừa mua, lái xe của mình ra cửa.

Ở bên ngoài, cô vẫn là một Lục thái thái gọn gàng ngăn nắp, được người tung hô.

......

Đàm Tích đến nhà Ninh Điềm, đuổi lái xe đi, kêu anh ta về sau không cần tới đưa đón cô nữa.

“ Sáng sớm liền đến đây, cậu là trống rỗng tịch mịch sao?” Ninh Điềm tóc rối bời mở cửa, ngáp dài hỏi cô.

“ Đều mấy giờ rồi cậu còn chưa rời giường, cậu lười như thế, sao mà một tuần lễ đổi một người bạn trai hay thế?” Đàm Tích trợn trắng mắt nói.

“ Cậu có thấy người nào chán ăn cơm với đi ngủ không?” Ninh Điềm nâng tâm trạng, “ Đối với tớ mà nói, đổi bạn trai với ăn cơm đi ngủ là giống nhau.”

Đàm Tích không muốn rối rắm  trên mấy đề tài này với cô ấy, không nghĩ tới Ninh Điềm lại giống như mở máy hát, lôi kéo cô nói không ngừng: “ Lần trước cái anh chàng người mẫu đẹp trai bị tớ bỏ rơi, ngày ngày tới nhà của tớ đòi sống đòi chết, không bằng cậu ở lại chỗ này của tớ một thời gian ngắn đi, bảo hộ tớ!”

Đàm Tích mang vẻ mặt khó hiểu: “ Là tự anh ta muốn tìm cái chết, cậu muốn bảo hộ cái gì?”

“ Cậu giúp tớ chứ sao, vạn nhất anh ta liền chết ở cửa nhà tớ, nhà này của tớ còn ở được sao!” Ninh Điềm trợn trắng mắt nói.

Đàm Tích dở khóc dở cười, “ Cậu cũng quá máu lạnh vô tình, người ta làm gì sai, mà cậu muốn bỏ người ta?”

“ Cậu không hiểu, anh ta ở bên tớ, đều là coi trọng tiền của tớ, còn có xí nghiệp nhà tớ.”  Ninh Điềm thay đổi một điệu bộ khổ đại cừu thâm, “ Tớ nếu như có cái phúc khí kia của cậu thì tốt rồi, Ngu Thụy vùa đẹp trai vừa nhiều tiền, còn si tình với cậu như vậy, giết chết người ngoài mà!”

“ Chớ nói bậy, bạn gái tình đầu của người ta mới từ nước ngoài trở về, nói không chừng có thể gương vỡ lại lành ấy chứ.” Đàm Tích nói.

Ninh Điềm nghe xong, lập tức ngồi ngay ngắn, “ Bạn gái tình đầu? Chẳng lẽ là Trần Annie gì gì đó hử?”

“ Cậu biết cô ta?” Đàm Tích kinh ngạc hỏi.

Ninh Điềm cười lạnh vài tiếng, “ Biết chứ, sao lại không biết? Trà xanh* nổi danh trong vòng, lúc trước một mặt thì cùng Ngu Thụy yêu đến chết đi sống lại, một mặt lại ngủ với ba của anh ta.”

*( Mấy cô em trà xanh , trước mặt ngây thơ sau lưng giả tạo chắc ý bà Điềm là thế , không chắc nữa )

“ Nhưng tớ nhìn ánh mắt của cô ta, giống như thật sự rất yêu Ngu Thụy, hơn nữa lần này về nước, cũng là bởi vì anh ấy đi.”

“ Đừng đùa, lúc trước thời điểm cô ta xuất ngoại chính là không hề lưu luyến, bây giờ trở về, chắc là không lăn lộn được ở nước ngoài nữa chứ đâu?”

Đàm Tích khoát khoát tay, “ Thôi đi, chúng ta vẫn đừng nên nghị luận chuyện của người khác thì hơn.”

“ Không nói đến cô ta, nghĩ đến chỉ tổ buồn nôn, nói về cậu đi, cậu đối với Ngu Thụy thật sự một chút tình cảm cũng không có ư ?” Ninh Điềm hỏi cô.

“ Tình cảm đương nhiên là có, chỉ có điều, không phải tình yêu.”

Ninh Điềm nhìn ánh mắt của cô bất đắc dĩ, “Thật là, toàn bộ thành phố C còn có thể tìm ra người đàn ông nào có điều kiện như Ngu Thụy chứ hả? Qua thôn này rồi thì thật không có tiệm nào nữa đâu.”

Đàm Tích lắc đầu: “ Ninh Điềm, nếu như tớ là bởi vì điều kiện của anh ấy mà ở bên anh ấy, có phải là quá không công bằng với anh ấy hay không? Hơn nữa ngoại trừ cậu ra, với tớ là anh ấy là người bạn quan trọng nhất.”

Ninh Điềm nhìn cô, ra hiệu cô nói tiếp.

Hít sâu một hơi, Đàm Tích nói ra một chuyện khiến Ninh Điềm khiếp sợ: “ Có một việc, tớ chưa từng nói qua với ai, sau khi tớ xuất ngoại, tớ phát hiện mình...... Mang thai.”

Ninh Điềm há hốc mồm, hiển nhiên không thể tin.

“ Đứa bé là con của Lục Ly, ta khi đó rất nghèo, không có năng lực sinh nó ra.” Đàm Tích chầm chậm nói, ba năm qua đi, lại nhớ đến đoạn hồi ức ấy, trong lòng vẫn không khỏi chua xót.

“ Đứa bé kia đâu? Cậu phá rồi?” Ninh Điềm cảm xúc kích động bắt tay Đàm Tích.

“  ...... Không có.”

Ninh Điềm đã hoàn toàn ngây dại.

“ Vốn tớ cũng định phá bỏ, buồn cười chính là, tớ ngay cả tiền giải phẫu phá thai, đều phải dành hai tháng mới có thể lấy được.”  Đàm Tích cười khổ một tiếng, nói tiếp, “ Chính là lúc ấy, Ngu Thụy bỗng nhiên tới tìm tớ, hẳn là cậu nói cho anh ấy biết địa chỉ nhỉ? Anh ấy không cho tớ phá đứa bé, anh ấy bảo tớ sinh nó ra, còn nói...... Anh ấy nguyện ý làm ba đứa bé.”

Ninh Điềm giật giật bờ môi, nhưng vẫn không nói nên lời.

“ Về sau tớ sinh nó ra, khoảng thời gian đó đều là anh ấy nuôi tớ, chăm sóc tớ.” Đàm Tích nghĩ đến con, trong mắt lại nổi lên hào quang.

Ninh Điềm tiêu hóa nửa ngày, mới tiếp nhận cái tin tức không khác một quả bom nặng ký là bao này.

“ Cho nên...... Đứa bé hiện tại ở đâu rồi?” Ninh Điềm hỏi.

“ Ở Mỹ, gửi trong trường học.” Giọng Đàm Tích có chút chua chát, “ Nó còn nhỏ như vậy, nhưng mà tớ không thể mang theo nó về nước được, chỉ có thể an trí nó ở nơi đó...... Thời gian còn lại, đều là bảo mẫu chăm lo cho nó.”

“ Vì sao không thể mang theo nó về nước?” Ninh Điềm hỏi.

Đàm Tích lần nữa cười khổ, “ Nếu như cậu nhìn thấy nó, cậu sẽ biết thôi.”

Khuôn mặt nhỏ ấy giống như cùng Lục Ly đúc ra từ một khuôn, nếu như bị người của Lục gia phát hiện, bọn họ nhất định sẽ đoạt đứa bé với cô. Cô không thể mạo hiểm như vậy.

Ninh Điềm nghe xong sửng sốt một chút, cô quả thực muốn hoài nghi hôm nay có phải ngày Cá tháng Tư, đây hết thảy có phải là Đàm Tích đang bịa chuyện trêu cô hay không nữa.

“ Là bé trai hay bé gái? Tên là gì?”

“ Là con trai, nhũ danh là Từ Từ, đại danh là Chính Tịch.” Nhớ tới nguồn gốc hai cái tên này, Đàm Tích hiểu ý cười một tiếng, “ Cái ngày tớ sinh nó ra, vừa vặn là đêm Thất Tịch, về phần Từ Từ...... Là bởi vì trong miệng nó thường xuyên nhắc tới hai chữ ' đăng đăng ’ , tớ với Ngu Thụy thương lượng một chút, dứt khoát gọi nó Từ Từ luôn.”

Sau một hồi yên tĩnh, Ninh Điềm bỗng nhiên đứng lên.

“ Oa a a a! Tớ có phải làm mẹ nuôi rồi không? Tớ làm mẹ nuôi rồi!” Ninh Điềm vỗ tay, biểu tình muốn bao nhiêu mừng rỡ liền có bấy nhiêu mừng rỡ.

Đàm Tích xạm mặt, Ninh Điềm cái cô nương thần kinh thô này, cô còn tưởng rằng phải bị cô ấy nhắc mãi một phen, không nghĩ tới cô ấy lại có phản ứng này.

“ Cậu đây là biểu tình gì? Muốn trốn nợ?” Ninh Điềm xoay mặt nhìn cô, “ Cậu đừng quên lúc chúng ta còn đại học đã nói, về sau chúng ta ai sinh con, thì phải để đứa bé nhận đối phương làm mẹ nuôi.”

Đàm Tích dở khóc dở cười gật đầu, “ Phải, tớ nhớ.”

“ Cậu nhớ kỹ là tốt!” Ninh Điềm thỏa mãn ngồi xuống, bắt đầu nghĩ đến con nuôi của mình có  bộ dạng ra sao.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Điềm chợt nhớ tới một sự kiện: “ Đúng rồi, Lục Ly biết chuyện này không?”

Đàm Tích lắc đầu, “ Tớ sẽ không để cho anh ta biết, với tính cách đó của anh ta, nếu như biết đứa bé này tồn tại, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đoạt với tớ.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com