TruyenHHH.com

Edit H Van Tuong Quan Hung Manh

Editor: Tiểu Muội

-----------------------

Truyện được cập nhật sớm nhất tại:

https://truyenhdt.com/truyen/tuong-quan-hung-manh

----------

Triệu Quân Độ nửa tin nửa ngờ rút tay ra, chất lỏng trong suốt trên ngón tay lôi ra một sợi chỉ nhỏ, cánh hoa hơi đóng mở, là màu phấn nộn, như phù dung mới nở, tươi mới ướt át.

Hắn cau mày, để nàng trên núi giả, một tay nâng chân nàng lên, lộ ra nơi tư mật giữa hai chân, xem thật cẩn thận.

Bị hắn nhìn chằm chằm nơi riêng tư như vậy, Lý Thiền Nhi bất chấp đau đớn dưới hạ thể, đỏ mặt lên.

"Huynh buông ta ra!"

Tay nàng đánh vào bộ ngực rắn chắc của Triệu Quân Độ, sức lực quá nhỏ, giống như gãi ngứa cho hắn.

Bởi vì động tác của nàng, khẩu huyệt chảy ra một tia máu tươi, tuy nhạt, lại rất rõ ràng.

Mày Triệu Quân Độ giãn ra một chút, thì ra nàng vẫn là xử nữa, thân hình này chưa từng có ai hưởng qua!

Phát hiện này làm cơn tức giận của Triệu Quân Độ tiêu đi không ít.

"Giả Hoài Sơn không chạm qua nàng? Rốt cuộc tại sao lại vậy?"

Hắn đem Lý Thiền Nhi chân buông, nhìn nàng trầm giọng hỏi.

Hắn không đề cập tới còn tốt, nhắc tới làm nước mắt của Lý Thiền Nhi giống như những viên trân châu vỡ vụn, một viên lại một viên, không dừng lại được.

Nàng vừa nhanh chóng khép xiêm y của mình lại, vừa lên án.

"Huynh... Huynh khi dễ người. Ta, ta không bao giờ muốn gặp huynh nữa."

Lý Thiền Nhi làn da trắng nõn, sinh mạo mỹ, nếu bằng không cũng sẽ không ở mấy năm trước đã bị Triệu Quân Độ theo dõi.

Triệu Quân Độ phiền nhất là nước mắt của nữ nhân, cơn tức của hắn còn chưa tan hết, nữ nhân này phản bội hắn, còn không biết xấu hổ mà khóc?

Hắn nhéo cằm nhỏ của Lý Thiền Nhi, để nàng đối diện với mình.

"Ta cho nàng một cơ hội giải thích, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, đối với nàng, ta đã đủ ẩn nhẫn rồi! Nàng có biết hiện tại ta có bao nhiêu hận nàng hay không! Hận không thể lập tức giết chết nàng!"

Ngữ khí của hắn hung ác, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, Lý Thiền Nhi sợ tới mức thân thể phát run.

Ánh mắt của hắn giống như có năng lực, làm không khí đóng băng, quá doạ người, Lý Thiền Nhi cắn môi dưới, không biết làm sao bây giờ, nàng muốn chạy trốn...

"Không nói phải không? Được, rất tốt."

Triệu Quân Độ chờ đến khi mất kiên nhẫn, giận đến mức bật cười.

Triệu Quân Độ không phải nam nhân thích cười, hắn cười thì mình nhất định phải nếm mùi đau khổ!

Lý Thiền Nhi theo bản năng bước chân ra muốn chạy.

Nhưng nàng một tiểu nữ nhân tay trói gà không chặt, sao có thể là đối thủ của một tướng quân có kinh nghiệm sa trường liếm máu trên lưỡi đao được!

"A!"

Lý Thiền Nhi kêu thảm thiết một tiếng, cả người nàng bị nam nhân chặn ngang ôm lên!

Một trận trời đất quay cuồng, Lý Thiền Nhi bị Triệu Quân Độ ném vào lỗ nhỏ trong núi giả.

Sau đó hắn bước tới, vững chắc đè nàng ở dưới thân.

Ánh sáng trong núi giả quá ít, Lý Thiền Nhi nhìn không thấy biểu tình của Triệu Quân Độ, nên lá gan cũng lớn hơn.

"Triệu Quân Độ, huynh khinh người quá đáng! Ta, ta muốn gọi người tới!"

Triệu Quân Độ lại cười lạnh một tiếng, bàn tay to lớn tiền vào trong y phục của Lý Thiền Nhi, xoa bóp thật mạnh cặp nhũ tròn trịa của Lý Thiền Nhi.

Vết chai dày trên bàn tay cọ xát đầu vú mẫn cảm của Lý Thiền Nhi, làm chỗ sâu trong hoa huyệt trào ra một cổ mật hoa.

"Ta... Ta thật sự sẽ gọi người đó!"

Lý Thiền Nhi cắn môi, khí thế dần mất đi.

Nàng vừa dứt lời, một tay khác của Triệu Quân Độ đã trượt vào bụi hoa, thẳng tắp khám phá nhuỵ hoa.

Lý Thiền Nhi bị ép tới gắt gao, như cá trên thớt, chỉ có thể mặc người xâu xé.

Ngón trỏ của Triệu Quân Độ dừng lại gần huyệt khẩu, tìm được viên thịt nhô lên, bắt chước tư thế giao hợp, bắt đầu thọc vào rút ra.

Mỗi lần đều cố ý cọ qua thịt viên.

Hắn đối với thân thể của nàng thật sự quá quen thuộc!

Đối phó với nàng, không cần tốn nhiều sức lực.

Lý Thiền Nhi sao có thể là đối thủ của hắn, thân thể mềm nhũn, hoa huyệt chảy ra một cổ lại một cổ mật hoa.

Phản ứng của thân thể làm nàng xấu hổ và giận dữ không thôi.

Nàng đang muốn mắng hắn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh.

"Người nọ thật đúng là cao lớn uy mãnh, sức lực lớn vô cùng, hắn vừa ra tay không đến một lát đã chế phục được con ngựa đang phát cuồng."

Đây là giọng nói của đại phu nhân Tô Ninh.

"Thật sự là nhi lang tốt! Bậc thân thủ này không hổ là vị tướng quân thắng trận làm quân địch nghe tiếng đã sợ vỡ mật!"

Đây là giọng nói của nhị phu nhân Trương Tuyết Ngưng.

Lý Thiền Nhi sợ tới mức thân thể cứng đờ, môi nhắm chặt, không dám phát ra nửa tiếng động.

"Trận đại tuyết cuối năm này quá lâu, tuy nói gặp tai ương, nhưng tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, đây không phải là Triệu tướng quân đánh thắng trận khải hoàn hồi triều sao, hắn thật đúng là anh hùng của Thiên Khải quốc chúng ta."

"Triệu Quân Độ này tuy xuất thân bình thường, nhưng thực sự có vài phần bản lĩnh, tòng quân hơn bảy năm đã lập kỳ công, từ một sĩ binh liền một đường trở thành đại tướng quân thống lĩnh tam quân! Nghe nói hắn võ nghệ cao cường, hơn nữa... Hơn nữa dáng người kiện thạc, khí vũ bất phàm, làm các cô nương chưa xuất giá chờ mong đỏ mắt."

Người bên ngoài đi ngang qua nói chuyện, thanh âm càng ngày càng gần, Lý Thiền Nhi khẩn trương đến mức không dám hô hấp.

Tay Triệu Quân Độ còn đang thọc vào rút ra ở tiểu huyệt của nàng, bởi vì khẩn trương, giờ phút này tiểu huyệt cảm giác càng rõ ràng hơn.

Nàng vốn đã mẫn cảm, Triệu Quân Độ lại cực kì quen thuộc đối với thân thể của nàng, mỗi lần di chuyển hắn đều cắm đến thân thể nàng run rẩy, nhục bích tiểu huyệt cũng co rút lại.

Hoa dịch đã làm ướt váy áo, thọc vào rút ra ẩn ẩn đã có tiếng nước tấm tắc.

"Nàng gọi người đi."

Hơi thở ấm áp của Triệu Quân Độ phun vào bên tai Lý Thiền Nhi, thanh âm lạnh băng, không có nửa phần tình cảm, hắn như vậy quả thực là một ma quỷ!

Hắn vươn đầu lưỡi liếm láp, đầu lưỡi linh hoạt miêu tả hình dạng lỗ tai nàng.

Lý Thiền Nhi chịu không nổi, bắt đầu hô hấp dồn dập.

Lỗ tai là một điểm mẫn cảm khác của nàng, người nam nhân này thật đáng giận!

Lúc này, giọng nói của đại phu nhân Tô Ninh lại lần nữa vang lên.

"Triệu tướng quân hiện tại chính là lang quân như ý mà các cô nương muốn gả cho nhất, ngay cả Thiền Nhi dịu ngoan văn tĩnh, không thích náo nhiệt bát quái cũng nói Triệu tướng quân là nhân vật không thiếu các cô nương ái mộ, không biết nữ nhi nhà ai sẽ có được vận may này có thể gả cho một người như vậy làm vợ đây."

Triệu Quân Độ nghe được lời này, trong lòng như đánh vỡ bình nước, rất hụt hẫng.

Nữ nhân này thế nhưng có thể nói những lời này ra khỏi miệng!

Mong ngóng bảy năm! Những ngày run rẩy gian khổ ở biên quan, để lấy được công danh trở về cưới nàng, tín niệm này đã giúp hắn gồng mình sống sót giữa những đêm khó khăn.

Người hắn muốn cưới trước nay chỉ có một mình nàng, nhưng nàng lại làm cái gì?

Nàng không chờ hắn, thế nhưng gả cho người khác!

Nàng nói loại này lời nói quả thực chính là ở đánh hắn Triệu Quân Độ cái tát.

Nàng căn bản là không hiếm lạ hắn!

Đầu lưỡi Triệu Quân Độ chui vào lỗ tai Lý Thiền Nhi, quấy động linh hoạt, động tác trên tay nhanh hơn, càng thêm mạnh mẽ sát đâm thịt viên.

Dưới sự kích thích ở hai nơi, Lý Thiền Nhi sao có thể chịu đựng được, khoái cảm mãnh liệt mênh mông trong thân thể đã làm nàng sắp hít thở không thông.

Nàng muốn kêu to ra tiếng, nhưng chỉ có thể nghẹn lại.

Một đợt một đợt khoái cảm chồng chất lên nhau, khiến nàng không nhịn được!

Một ngụm cắn lên bả vai nam nhân, nức nở thành tiếng.

Trong đầu trống rỗng một mảnh, chỗ sâu trong hoa huyệt phun ra một cổ chất lỏng nồng đậm, nhục bích bắt đầu kịch liệt co rút lại.

Nàng tiết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com