TruyenHHH.com

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 92 Xiềng xích ( H)

AnhThuVi

Editor: Trứng Muối

Cơm trưa xong, Phù Bích lười nhác nằm ở trên giường, tiểu nha hoàn sớm đã mua xong vật phẩm đã chọn, lặng lẽ đưa tới.

Phù Bích trong tay cầm một quyển sách, nói: "Kêu người mang Tống Minh Hi đến đây."

Nha hoàn lĩnh mệnh, không bao lâu, Tống Minh Hi đã bị mang lại đây.

Hắn vẫn mang kiện y phục hạ nhân màu xám kia, chuyện hôm qua bị phạt, liếc mắt một cái lại cũng nhìn không ra, quả nhiên hắn mình đồng da sắt, đánh không được, Phù Bích ở trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Tống Minh Hi hành lễ nói: "Điện hạ, gọi tại hạ tới là có chuyện gì phân phó sao?"

Phù Bích chỉ vào ghế nhỏ cạnh sụp nói: "Ngươi ngồi kia, bồi bổn cung trò chuyện."

"Tuân lệnh." Tống Minh Hi ngồi xuống, trên bàn nhỏ cạnh sụp biên bàn nhỏ từng dây sương khói lượn lờ, làm cho khuôn mặt Phù Bích mang một tầng mông lung, "Điện hạ có cái gì muốn hỏi?"

Ngón trỏ Phù Bích đặt lên xương gò má, "Không có gì muốn hỏi, Tống Minh Hi, ngươi hiện tại cảm thấy ta trong lòng cực kỳ hận ngươi có phải hay không?"

Tống Minh Hi cụp mi mắt kính cẩn nghe theo nói: "Tại hạ trước đây có rất nhiều điều không phải, đối điện hạ tạo thành không ít thương tổn, hết thảy hiện giờ, đều là nghiệp báo tại hạ, không dám có chút oán giận."

Phù Bích cảm thấy thú vị, nghiền ngẫm cười: "Ngươi hiện tại có thể hoàn toàn tiếp nhận thân phận nam sủng của mình? Kia cũng không tồi, chuyện trước đây, ngươi có thể dùng thân thể để báo đáp ta."

Yết hầu Tống Minh Hi nuốt xuống, "Điện hạ là nghiêm túc?"

Phù Bích ngửa đầu cười to, "Thế nhân kiêng kị ban ngày tuyên dâm, ta một hai phải thừa dịp ban ngày chơi đến thống khoái, ngươi từ chối hay không?"

Tống Minh Hi im lặng trong chốc lát, chóp mũi hắn đều là nồng đậm hương thơm, trong mắt là Phù Bích cổ áo mở rộng, sớm đã có chút tâm viên mã ý, chỉ cúi đầu không dám mạo phạm.

Phù Bích hướng hắn vẫy tay, hắn liền theo mép giường đi tới.

Thân thể Phù Bích nằm xuống, cánh tay hắn chống ở bên người nàng, bình tĩnh nhìn Phù Bích, khuôn mặt nàng tràn ngập tà ý, mang theo dụ hoặc, ở trong mắt Tống Minh Hi là rất nguy hiểm, giống như một đóa hoa anh túc.

Tống Minh Hi ánh mắt tối dần, cúi đầu gấp gáp hôn, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi cúi thân thể xuống, xúc cảm mềm mại trên môi còn chưa truyền đến, một âm thanh răng rắc vang lên, Phù Bích từ dưới thân hắn trốn thoát, trở tay đem Tống Minh Hi ấn ở trên giường.

Đôi mắt hắn đột nhiên trợn to, nhìn dây xích vàng trên tay mình, có chút không thể tin nổi.

"Điện hạ, đây là cái trò chơi mới mẻ sao?" Tống Minh Hi nói.

Phù Bích nói: "Như thế nào, tự mình nói qua đều không nhớ rõ?"

Tống Minh Hi có chút mờ mịt: "Tại hạ nói qua cái gì?"

Khóe môi Phù Bích lạnh lùng gợi lên: "Làm một bộ xiềng xích bằng vàng, đem người cột vào trên giường, cột cả đời."

Tống Minh Hi thần sắc dần trở về bình thường, Phù Bích nhìn thấy sắc mặt của hắn, hỏi: "Còn muốn nói cụ thể hơn sao?"

Tống Minh Hi bình tĩnh nói: "Điện hạ, không cần nói tiếp, tại hạ đã nhớ."

Hắn nâng tay lên một chút, dây xích vàng phát ra âm thanh va chạm leng keng, hắn tự giễu cười cười: "Điện hạ đây là đang trả thù sao?"

Phù Bích nhíu mày: "Ta đối với tất cả những chuyện ngươi làm, đều không cần dùng tới hai từ ' trả thù ', tất cả đồ vật ta mang cho ngươi, đều là vinh hạnh của ngươi, ngươi ngoan ngoãn chịu đựng đi."

Nói xong, nàng ngồi dậy, hơi hơi mở rộng cổ áo, lộ ra xuân sắc, ở trước mắt Tống Minh Hi lắc lư, hắn lại chạm không đến.

Hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, đuổi những cái suy nghĩ đó ra thật xa khỏi mình.

Nhưng mà chóp mũi đều là mùi thơm cơ thể của Phù Bích, trên thân thể lại có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng, nhắm mắt lại cũng đều là da thịt tuyết trắng của nàng.

"Trong phòng còn có lễ vật giống nhau ta tặng cho ngươi." Phù Bích xuống giường, khoác kiện áo choàng cho mình, "Tống thế tử là lang quân lạnh lùng, thông minh như vậy, không bao lâu nữa tự nhiên có thể đoán được."

——

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com