Edit Giao Chu Lac Duong Ky Nhat The Hoa Thuong Chuong 57
Đinh Hỉ Lai không dám làm càn trước mắt cha hắn nên không hỏi việc Minh chủ cùng Tạ Quân Minh, mà sớm nay hắn thấy lười bèn ngủ thêm chốc lát, còn chưa kịp tới hỏi đám thiếu bang chủ liền lòng nóng như lửa đốt mà chạy đi tìm Hiểu công tử. Bởi vậy đến nay còn không rõ chân tướng.Hắn chờ mãi cả buổi sáng, thấy Hiểu công tử cùng Văn Nhân môn chủ ăn xong muốn rời đi, liền đi theo.Hắn bước nhanh đuổi theo bọn họ, không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi: "Như thế nào lại cảm thấy Minh chủ là bị quân trắng điều đi?"Diệp Hữu nói: "Ngươi lúc trước không phải cũng nghĩ như vậy a?"Đinh Hỉ Lai nói: "Ta khi đó là nhìn đại sự mà suy xét, nhưng kỳ thật còn có lý do khác."Diệp Hữu có chút tò mò ý nghĩ của thiếu gia này, hỏi: "Nga?"Đinh Hỉ Lai thanh âm càng thấp: "Tạ Quân Minh không phải coi trọng Minh chủ sao? Vạn nhất Minh chủ là vì sợ Tạ Quân Minh lại làm bậy nên trốn hắn?"Diệp Hữu: "......"Văn Nhân Hằng: "......"Hoá ra mới vừa rồi các tiền bối cùng Tạ Quân Minh đối thoại, ngươi căn bản không nghĩ sâu a.Hai người cũng chưa mở miệng, Đinh Hỉ Lai vốn định hỏi lại, lại nghe Nhậm Thiếu Thiên ho khan một tiếng, ngay sau đó phía sau liền vang lên âm thanh quen thuộc của Tạ đại cung chủ, rất là hứng thú: "Ngươi lặp lại lần nữa.""......" Đinh Hỉ Lai một bước vọt tới bên người Nhậm Thiếu Thiên, trốn tránh không dám nhìn hướng kia.Tạ Quân Minh cười đến giống như là muốn uống máu: "Ta đếm ba tiếng, ngươi tốt nhất là đi ra đây."Đinh Hỉ Lai nhìn Hiểu công tử xin giúp đỡ, thấy hắn có ý bảo mình đi ra. Nghe Tạ cung chủ đã đếm tới hai, hắn hít sâu một hơi, banh mặt liền đi qua."Hanh, còn thức thời," Tạ Quân Minh vừa lòng một chút, vươn hai ngón tay bóp chặt mặt hắn, "Vừa mới nói cái gì?"Đinh Hỉ Lai nói: "Ta sai rồi."Tạ Quân Minh hỏi: "Sai thế nào?"Đinh Hỉ Lai thái độ thành khẩn: "Không nên nói lời thị phi sau lưng người ta."Tạ Quân Minh tuy rằng kiêu ngạo nhưng dù sao vẫn là một cung chủ, không có hứng thú cùng một tên vãn bối so đo, chỉ kêu y phải hỏi mọi sự rõ ràng, lần sau còn để hắn nghe thấy những lời như vậy liền đánh. Đinh Hỉ Lai không nghĩ đến hắn cứ như vậy dễ dàng bỏ qua, chớp chớp mắt, cảm thấy sâu xa có quan hệ đến Hiểu công tử, càng thêm quyết tâm kiên định muốn đi theo Hiểu công tử.Hắn thấy ba người phải đi, tạm thời không đi cùng, hỏi: "Thiếu Thiên, ngươi nói làm sao để khiến Hiểu công tử thu ta?"Nhậm Thiếu Thiên hỏi: "Thiếu gia vì sao muốn đi theo hắn?"Đinh Hỉ Lai nói: "Để có tiền đồ. Tuy rằng không thể hiện ra nhưng ta kỳ thật cũng có ý quyết chí tự cường a."Nhậm Thiếu Thiên cười nói: "Với thân phận của thiếu gia, chỉ cần chịu nỗ lực, nhất định có thể làm được."Đinh Hỉ Lai thương tâm nói: "Nhưng ta không có đầu óc a."Nhậm Thiếu Thiên: "......""Ngươi xem Hiểu công tử thông minh như vậy, nếu ta đi theo hắn học nhiều một chút, được hắn dạy bảo một phen liền có tiền đồ," Đinh Hỉ Lai nói, "Ta không nói cái khác, chỉ việc Tiểu Chung lần này, ta cùng hắn không khác biệt lắm. Ngươi nói vạn nhất ngày nào đó ta bị người ta bắt đi để áp chế cha ta thì phải làm sao? Nếu ta lợi hại, người khác có lẽ sẽ không dám đụng đến ta. Không biết Tiểu Chung hai ngày này có xảy ra chuyện gì không? Ngươi nói Chung bá bá có thể hay không cứu hắn ra?"Nhậm Thiếu Thiên nói: "Chung thiếu gia cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không có việc gì."Đinh Hỉ Lai đầy mặt lo lắng, miên man suy nghĩ trong chốc lát, nhịn không được lại chạy đi tìm Hiểu công tử.Nhậm Thiếu Thiên có chút bất đắc dĩ.Nếu có thể, hắn kỳ thật hy vọng thiếu gia không tiếp xúc với Hiểu công tử quá nhiều. Hiểu công tử quá thông minh, tâm tư cũng khó đoán, nhóm người từng trải còn nhìn không thấu, thiếu gia nhà hắn so ra thật là không đủ nhét kẽ răng. Nhưng mặt khác, Hiểu công tử bất luận có phải là người của quân đen hay không, ít nhất không phải phe quân trắng. Nếu tâm tư hắn không xấu, thiếu gia đi theo Hiểu công tử cũng đích thực có cái lợi.Hắn nói thầm còn phải quan sát thêm, đi theo.Diệp Hữu mới thất tình, khó chịu mất mấy ngày. Tạ Quân Minh vốn định nhân cơ hội cùng hắn tâm sự, kết quả thấy hắn thở dài hai tiếng, liếc nhìn hắn một cái: "Thân mình không thoải mái sao?"Diệp Hữu nói: "Ân, ta cũng cảm thấy như vậy mãi cũng không được, tính đi ra ngoài hít thở không khí."Tạ Quân Minh nói: "Khi nào?""Hai ngày này," Diệp Hữu nói, "Nhưng quân trắng đối với ta thực để ý, làm ta rất không cao hứng. Cho nên lúc đi, ta sẽ khiến quân trắng cho rằng ta vẫn ở đây."Tạ Quân Minh hiểu tâm tư hắn, hỏi: "Cần ca bồi ngươi không, thuận tiện khai đạo cho ngươi?"Diệp Hữu trả lời lại là một tiếng thở dài, tràn ngập đau xót, giống như hận không thể một mình tìm cái địa phương xó xỉnh nào mà than, vô thanh vô tức mà chết mới tốt. Tạ Quân Minh vừa nghe liền biết hắn không định cho mình theo cũng không có hứng thú xem quỷ dạng của hắn liền quay đi. Diệp Hữu đi thêm hai bước, nhíu mày: "Sư huynh, ta còn cảm thấy khó chịu."Văn Nhân Hằng hỏi: "Ta đưa ngươi đến chỗ Kỷ Thần Y?"Diệp Hữu nói: "Cũng được."Vì thế Đinh Hỉ Lai mới vừa đuổi theo bọn họ, liền thấy Hiểu công tử muốn đi gặp thần y.Hắn lập tức xung phong nhận việc muốn đi theo, lại bị uyển chuyển mà cự tuyệt, tức khắc thương tâm, lại hỏi một lần: "Thiếu Thiên, ngươi nói đến cùng làm thế nào để hắn thu ta? Hay là đem Phù Bình chộp tới đưa cho hắn?"Nhậm Thiếu Thiên hỏi: "Thiếu gia định bắt người như thế nào?"Đinh Hỉ Lai đầy mặt phiền muộn: "Loại người giống ta chỉ có thể dựa vào vận may."Nhậm Thiếu Thiên: "......"Đinh Hỉ Lai thở dài.Nhậm Thiếu Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Ta thấy Văn Nhân môn chủ có lẽ có ý với Hiểu công tử, không bằng trước tiên ngươi hỏi ý Văn Nhân môn chủ. Nếu đúng là vậy, ngươi liền vì hắn đưa mấy cái chủ ý, có khả năng hắn sẽ vì ngươi nói tốt mấy câu."Đinh Hỉ Lai nói: "Không cần hỏi, hắn khẳng định có ý với Hiểu công tử, ta sợ hắn không nói thật."Nhậm Thiếu Thiên cũng cảm thấy vậy.Đinh Hỉ Lai nói: "Không bằng ta trực tiếp cho hắn mấy cái ý tưởng tốt."Nhậm Thiếu Thiên không yên tâm hỏi: "Thiếu gia nghĩ ra chủ ý gì?"Đinh Hỉ Lai sờ cằm: "Dỗ nam nhân cùng dỗ nữ nhân hẳn không sai biệt lắm......"Nhậm Thiếu Thiên cảm thấy hắn muốn làm loạn, thức thời kéo đề tài về, nói cho hắn Hiểu công tử vì Phù Bình đau đớn muốn chết, không bằng trước hết nghĩ biện pháp giúp hắn hết thương tâm. Đinh Hỉ Lai không biết suy tư cái gì mà nói tiếng hảo, đi tìm đám thiếu bang chủ.Kỷ Thần Y cùng Phương Tiểu Thần Y được người Thiếu Lâm thời khắc bảo vệ, cơ hồ một tấc cũng không rời, Diệp Hữu đi xem bệnh, bọn họ cũng canh giữ ở bên cạnh, điểm này Diệp Hữu cùng sư huynh đã sớm biết, hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn.Kỷ Thần Y vuốt vuốt râu, nhìn người trẻ tuổi đi tới, nghe xong ý định đến đây của bọn họ, hỏi: "Đồ đệ ta không phải hôm qua mới xem qua cho ngươi sao?"Diệp Hữu hơi thở mong manh: "Rất khó chịu.""Bệnh không dễ dàng tốt ngay được," Kỷ Thần Y ngoài miệng nói vậy, rốt cuộc vẫn bỏ ra gối bắt mạch, ý bảo hắn duỗi tay, hỏi, "Khó chịu thế nào?"Diệp Hữu nói: "Thất tình, tâm đau."Kỷ Thần Y đại để là gặp qua quá nhiều người bệnh, mặt không đổi sắc nói: "Ngươi đây là tâm bệnh, ta trị không được."Diệp Hữu nói: "Có thể hay không khai cho ta chút dược bổ dưỡng? Ta thấy đau lòng a."Kỷ Thần Y liền chưa thấy qua người thất tình còn muốn thuốc bổ, lần này không nhịn xuống, cho hắn một ánh mắt ghét bỏ, tiếp tục bắt mạch. Diệp Hữu nhìn tiểu ngốc tử bên cạnh, hỏi một câu tình trạng của Đức Như đại sư. Kỷ Thần Y nói: "Vẫn như vậy."Diệp Hữu nói: "Nhưng ngài có biện pháp?"Kỷ Thần Y nói: "Ta sẽ tận lực."Diệp Hữu nói: "Lê Hoa đâu, nàng khi còn nhỏ có bị hạ dược sao?"Kỷ Thần Y nói: "Còn chưa điều tra ra."Diệp Hữu gật đầu, cùng hắn nói đông nói tây trong chốc lát, cuối cùng chuyển tới trên người Phương Tiểu Thần Y, nghe Kỷ Thần Y khen tiểu ngốc tử vài câu, hỏi: "Ta nghe nói Kỷ Thần Y trước kia có một đại đồ đệ cũng rất lợi hại?"Kỷ Thần Y tay dừng một chút, liếc hắn: "Ân, hắn rất có thiên phú, không may đã sớm đi."Diệp Hữu nói: "Vì cái gì?""Giống ngươi đều thích nam nhân," Kỷ Thần Y thở dài, ngay sau đó giáo dục nói, "Cho nên hiện tại ta thấy các ngươi liền nhớ tới hắn, trên đời này có cái gì không qua được, lại muốn thắt cổ lên cây mà chết."Diệp Hữu đồng cảm, thở dài một hơi: "Tiền bối, ngài không biết được cảm giác này, thật sự rất khó khăn. Hắn cũng là bị người tính kế?"Kỷ Thần Y nói: "Không, là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người kia với hắn không có ý gì, hắn nhất thời rúc vào sừng trâu liền...... Ai......""Đều là người đáng thương a," Diệp Hữu thổn thức không thôi, hỏi, "Người hắn thích là ai, còn sống không?""Sinh bệnh, cũng đã sớm đi," Kỷ Thần Y nói, "Hắn thân thể nếu khỏe mạnh, hiện giờ khẳng định đã danh dương giang hồ, hiện tại không nhiều người có thể nhớ rõ hắn, ngay cả ta cũng vậy. Chỉ nhớ hắn họ Thẩm, phía trên còn có một tỷ tỷ."Diệp Hữu đồng tử hơi co lại.Kỷ Thần Y nói: "Đều nói cháu ngoại trai giống cữu cữu, tỷ tỷ hắn nếu sinh con trai, cũng không biết chừng nhìn giống hắn."Diệp Hữu nói: "Có lẽ vậy."Kỷ Thần Y buông tay, nghiên cứu "bệnh tình" của hắn một phen, tùy tiện viết một phương thuốc liền đem người đuổi đi.Văn Nhân Hằng theo sư đệ sóng vai trở về, nói: "Xem ra đại đồ đệ của Kỷ Thần Y quả nhiên không chết." Bằng không lão nhân sẽ không nói nhiều việc với bọn họ như vậy.Diệp Hữu "Ân" một tiếng."Những lời lúc sau của hắn là......" Văn Nhân Hằng vừa nói, thấy sư đệ khẽ câu khóe miệng nhưng rất mau liền biến mất, tựa hồ chưa kịp để nhìn rõ, không khỏi hỏi, "Như thế nào?"Diệp Hữu nói: "Sư huynh, ngươi vẫn luôn không hỏi ta họ gì, là đã đoán được đi?"Văn Nhân Hằng nói: "Ân."Dù sao cũng là đại sự diệt môn, hắn tuy rằng có thể đoán được, nhưng sẽ không bức sư đệ nói ra.Diệp Hữu nói: "Nhưng có chuyện ngươi có khả năng không biết, nương ta họ Thẩm."Văn Nhân Hằng trong lòng nhảy dựng: "Kỷ Thần Y là cố ý nói cho ngươi nghe?"
Diệp Hữu không trả lời.Hai người cơ hồ đồng thời nhớ tới thời gian ở Vương gia, nguyên lai khi đó Kỷ Thần Y đã bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn, không ngờ một chút cũng chưa biểu hiện ra ngoài, lão nhân này thật là quá kiên nhẫn."Hắn nói đại đồ đệ rất để tâm" Diệp Hữu sờ sờ trên mặt mảnh vải, "Ta nguyên bản nghĩ nếu bọn họ còn một chút tình sư đồ, có lẽ phải dùng Kỷ Thần Y dụ người ra. Hiện tại xem ra dùng gương mặt này của ta hẳn là càng dễ dàng."Văn Nhân Hằng nhíu mày: "Ngươi định làm thế nào?"Diệp Hữu nói: "Ta còn chưa nghĩ tốt. Dù sao ta cũng chưa thấy qua hắn, căn bản phân không rõ là ai, như thế nào có thể làm hắn vừa lúc đi qua thấy mặt ta?"Văn Nhân Hằng nhìn hắn: "Thật chưa nghĩ ra?"Diệp Hữu nói: "Chỉ là có một ý tưởng, ta còn phải nghĩ lại."Văn Nhân Hằng vừa muốn cảnh cáo hắn một câu không thể làm việc nguy hiểm, liền quét thấy phía trước một đám thiếu bang chủ, lời nói đến bên miệng liền nuốt trở vào.Nhóm thiếu bang chủ tới nơi này mục đích rất đơn giản, muốn khuyên Hiểu công tử ra ngoài đi dạo.Bọn họ nói chuyện thấy Hiểu công tử cứ như vậy miễn cưỡng cười vui rất không xong, có lẽ khóc lớn một trận thì tốt hơn, nhưng làm thế nào mới có thể khóc a?Rất đơn giản.Hai chữ: Uống rượu!Đinh Hỉ Lai nói: "Hiểu công tử, chúng ta biết hiện giờ thế cục khẩn trương, nhưng chính vì thế mới càng không thể vì việc này mà phân tâm.""Chúng ta ra ngoài đi dạo giải sầu vẫn hơn.""Muốn vui a!"Diệp Hữu nghe bọn họ mồm năm miệng mười khuyên mình, đem người mang về phòng, hỏi: "Các ngươi không sợ cũng giống Chung công tử, bị bắt đi?"Mọi người chần chờ một chút.Ngụy Giang Việt nói: "Sợ cái gì, vừa vặn đem bọn chúng bắt luôn."Đinh Hỉ Lai là người khởi xướng liền mở miệng: "Đúng thế, chúng ta mang theo nhiều người, đi đâu đều phái người đi theo, không có việc gì."Diệp Hữu nói: "Nhưng ta quá chói mắt, quân trắng khả năng vẫn luôn giám sát ta, có lẽ còn chê ta vướng bận, muốn ám sát. Ở cạnh ta, các ngươi sẽ rất nguy hiểm."Ngụy Giang Việt nói: "Vẫn là câu nói kia, vừa lúc bắt giữ bọn chúng.""Nhưng ta không muốn liên lụy các ngươi, nếu thật muốn đi ra ngoài, chỉ có thể đổi biện pháp," Diệp Hữu nói rồi nhìn về phía Ngụy Giang Việt, "Ngụy nhị công tử, giúp một chút, thế nào?"Ngụy Giang Việt nói: "Cứ nói đừng ngại."Diệp Hữu nói: "Ngươi cùng ta thân hình không sai biệt lắm, cho nên ta nghĩ cùng ngươi tráo thân phận, ngươi lưu lại, ta đi hít thở không khí, uống ly rượu lại trở về."Ngụy Giang Việt sửng sốt, lập tức minh bạch ý tứ của hắn, nhắc nhở nói: "'Thương Khung' có lẽ sẽ nhận ra."Diệp Hữu nói: "Ngươi có thể bảo họ quay về nói với Ngụy trang chủ một tiếng ngươi muốn xuống núi uống rượu, liền không mang theo bọn họ, không cần lo lắng cho ta, sư huynh sẽ âm thầm phái người bảo hộ."Ngụy Giang Việt thấy bọn họ nhìn chằm chằm mình, đồng ý.Hai người chuẩn bị một phen, nhanh chóng dịch dung.Diệp Hữu mặc quần áo của Ngụy Giang Việt, nghênh ngang đi ra cửa phòng, cùng một đám thiếu gia rời Thiếu Lâm Tự.Ngày kế, Hiểu công tử lấy lí do thân mình không thoải mái không xuất hiện ở nhà ăn, chỉ vào lúc chạng vạng cùng Văn Nhân Hằng ở tiểu viện phụ cận tản bộ rồi về phòng.Tạ Quân Minh từng tới một chuyến, nhìn nhìn cái "Đèn lồng" Ngụy Giang Việt, chỉ cảm thấy không thú vị, lại đi rồi.Một vị nhân sĩ khác đã nghẹn nửa ngày là đao ba nam, thấy sắc trời càng ngày càng tối, rốt cuộc thừa lúc môn chủ đi ra, thò lại gần thấp giọng hỏi: "Môn chủ, muốn sắp xếp giường khác ngủ sao?"Cũng không thể thật sự cùng Ngụy Giang Việt ngủ chung giường đi? Môn chủ không có khả năng không để ý.Văn Nhân Hằng nói: "Không cần, ngươi đi ngủ sớm một chút."Đao ba nam yên lặng nhìn hắn, mặt đầy nghi vấn rời đi.Văn Nhân Hằng ngẩng đầu nhìn trăng tròn chốc lát, xoay người về phòng, đối Ngụy Giang Việt nói: "Mệt nhọc liền đi ngủ, giường ở bên kia."Ngụy Giang Việt nói: "Ngươi ngủ ở đâu?"Văn Nhân Hằng nói: "Ta tạm thời không mệt."Ngụy Giang Việt thấy hắn ở trước bàn ngồi xuống, cũng rót một ly trà, hỏi: "Hắn lần này phải hay không có mục đích khác?"Văn Nhân Hằng nói: "Ngươi có ý gì?""Ta làm sao biết," Ngụy Giang Việt nói, "Ta chỉ là có cảm giác như vậy."Văn Nhân Hằng nói: "Ân, chúng ta suy đoán hai ngày này quân trắng sẽ cho một đám dược nhân vây quanh Thiếu Lâm."Ngụy Giang Việt thần sắc biến đổi, cơ hồ muốn đứng lên: "Cái gì?"Văn Nhân Hằng tiếp tục nói: "Đến lúc đó bọn họ khẳng định sẽ muốn vài người, ta cùng sư đệ tuyệt đối ở danh sách đầu tiên, nga, hiện tại thì là ngươi. Đám thiếu bang chủ kia cũng có người có thân hình giống hắn, biết hắn vì sao lại chọn ngươi không?"Ngụy Giang Việt lấy lại bình tĩnh, nói: "Bởi vì giữa bọn họ ta có võ công cao, có thể nhân cơ hội bắt giữ đám người kia?"Văn Nhân Hằng liếc hắn một cái, chậm rãi rót một ly trà, đẩy đến trước mặt hắn, ngữ khí ôn hòa trước sau như một, như là không ý thức được lời nói chính mình có bao nhiêu long trời lở đất.
"Không, bởi vì chúng ta hoài nghi phụ thân ngươi là quân trắng."
Diệp Hữu không trả lời.Hai người cơ hồ đồng thời nhớ tới thời gian ở Vương gia, nguyên lai khi đó Kỷ Thần Y đã bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn, không ngờ một chút cũng chưa biểu hiện ra ngoài, lão nhân này thật là quá kiên nhẫn."Hắn nói đại đồ đệ rất để tâm" Diệp Hữu sờ sờ trên mặt mảnh vải, "Ta nguyên bản nghĩ nếu bọn họ còn một chút tình sư đồ, có lẽ phải dùng Kỷ Thần Y dụ người ra. Hiện tại xem ra dùng gương mặt này của ta hẳn là càng dễ dàng."Văn Nhân Hằng nhíu mày: "Ngươi định làm thế nào?"Diệp Hữu nói: "Ta còn chưa nghĩ tốt. Dù sao ta cũng chưa thấy qua hắn, căn bản phân không rõ là ai, như thế nào có thể làm hắn vừa lúc đi qua thấy mặt ta?"Văn Nhân Hằng nhìn hắn: "Thật chưa nghĩ ra?"Diệp Hữu nói: "Chỉ là có một ý tưởng, ta còn phải nghĩ lại."Văn Nhân Hằng vừa muốn cảnh cáo hắn một câu không thể làm việc nguy hiểm, liền quét thấy phía trước một đám thiếu bang chủ, lời nói đến bên miệng liền nuốt trở vào.Nhóm thiếu bang chủ tới nơi này mục đích rất đơn giản, muốn khuyên Hiểu công tử ra ngoài đi dạo.Bọn họ nói chuyện thấy Hiểu công tử cứ như vậy miễn cưỡng cười vui rất không xong, có lẽ khóc lớn một trận thì tốt hơn, nhưng làm thế nào mới có thể khóc a?Rất đơn giản.Hai chữ: Uống rượu!Đinh Hỉ Lai nói: "Hiểu công tử, chúng ta biết hiện giờ thế cục khẩn trương, nhưng chính vì thế mới càng không thể vì việc này mà phân tâm.""Chúng ta ra ngoài đi dạo giải sầu vẫn hơn.""Muốn vui a!"Diệp Hữu nghe bọn họ mồm năm miệng mười khuyên mình, đem người mang về phòng, hỏi: "Các ngươi không sợ cũng giống Chung công tử, bị bắt đi?"Mọi người chần chờ một chút.Ngụy Giang Việt nói: "Sợ cái gì, vừa vặn đem bọn chúng bắt luôn."Đinh Hỉ Lai là người khởi xướng liền mở miệng: "Đúng thế, chúng ta mang theo nhiều người, đi đâu đều phái người đi theo, không có việc gì."Diệp Hữu nói: "Nhưng ta quá chói mắt, quân trắng khả năng vẫn luôn giám sát ta, có lẽ còn chê ta vướng bận, muốn ám sát. Ở cạnh ta, các ngươi sẽ rất nguy hiểm."Ngụy Giang Việt nói: "Vẫn là câu nói kia, vừa lúc bắt giữ bọn chúng.""Nhưng ta không muốn liên lụy các ngươi, nếu thật muốn đi ra ngoài, chỉ có thể đổi biện pháp," Diệp Hữu nói rồi nhìn về phía Ngụy Giang Việt, "Ngụy nhị công tử, giúp một chút, thế nào?"Ngụy Giang Việt nói: "Cứ nói đừng ngại."Diệp Hữu nói: "Ngươi cùng ta thân hình không sai biệt lắm, cho nên ta nghĩ cùng ngươi tráo thân phận, ngươi lưu lại, ta đi hít thở không khí, uống ly rượu lại trở về."Ngụy Giang Việt sửng sốt, lập tức minh bạch ý tứ của hắn, nhắc nhở nói: "'Thương Khung' có lẽ sẽ nhận ra."Diệp Hữu nói: "Ngươi có thể bảo họ quay về nói với Ngụy trang chủ một tiếng ngươi muốn xuống núi uống rượu, liền không mang theo bọn họ, không cần lo lắng cho ta, sư huynh sẽ âm thầm phái người bảo hộ."Ngụy Giang Việt thấy bọn họ nhìn chằm chằm mình, đồng ý.Hai người chuẩn bị một phen, nhanh chóng dịch dung.Diệp Hữu mặc quần áo của Ngụy Giang Việt, nghênh ngang đi ra cửa phòng, cùng một đám thiếu gia rời Thiếu Lâm Tự.Ngày kế, Hiểu công tử lấy lí do thân mình không thoải mái không xuất hiện ở nhà ăn, chỉ vào lúc chạng vạng cùng Văn Nhân Hằng ở tiểu viện phụ cận tản bộ rồi về phòng.Tạ Quân Minh từng tới một chuyến, nhìn nhìn cái "Đèn lồng" Ngụy Giang Việt, chỉ cảm thấy không thú vị, lại đi rồi.Một vị nhân sĩ khác đã nghẹn nửa ngày là đao ba nam, thấy sắc trời càng ngày càng tối, rốt cuộc thừa lúc môn chủ đi ra, thò lại gần thấp giọng hỏi: "Môn chủ, muốn sắp xếp giường khác ngủ sao?"Cũng không thể thật sự cùng Ngụy Giang Việt ngủ chung giường đi? Môn chủ không có khả năng không để ý.Văn Nhân Hằng nói: "Không cần, ngươi đi ngủ sớm một chút."Đao ba nam yên lặng nhìn hắn, mặt đầy nghi vấn rời đi.Văn Nhân Hằng ngẩng đầu nhìn trăng tròn chốc lát, xoay người về phòng, đối Ngụy Giang Việt nói: "Mệt nhọc liền đi ngủ, giường ở bên kia."Ngụy Giang Việt nói: "Ngươi ngủ ở đâu?"Văn Nhân Hằng nói: "Ta tạm thời không mệt."Ngụy Giang Việt thấy hắn ở trước bàn ngồi xuống, cũng rót một ly trà, hỏi: "Hắn lần này phải hay không có mục đích khác?"Văn Nhân Hằng nói: "Ngươi có ý gì?""Ta làm sao biết," Ngụy Giang Việt nói, "Ta chỉ là có cảm giác như vậy."Văn Nhân Hằng nói: "Ân, chúng ta suy đoán hai ngày này quân trắng sẽ cho một đám dược nhân vây quanh Thiếu Lâm."Ngụy Giang Việt thần sắc biến đổi, cơ hồ muốn đứng lên: "Cái gì?"Văn Nhân Hằng tiếp tục nói: "Đến lúc đó bọn họ khẳng định sẽ muốn vài người, ta cùng sư đệ tuyệt đối ở danh sách đầu tiên, nga, hiện tại thì là ngươi. Đám thiếu bang chủ kia cũng có người có thân hình giống hắn, biết hắn vì sao lại chọn ngươi không?"Ngụy Giang Việt lấy lại bình tĩnh, nói: "Bởi vì giữa bọn họ ta có võ công cao, có thể nhân cơ hội bắt giữ đám người kia?"Văn Nhân Hằng liếc hắn một cái, chậm rãi rót một ly trà, đẩy đến trước mặt hắn, ngữ khí ôn hòa trước sau như một, như là không ý thức được lời nói chính mình có bao nhiêu long trời lở đất.
"Không, bởi vì chúng ta hoài nghi phụ thân ngươi là quân trắng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com