TruyenHHH.com

Edit Giao Chu Lac Duong Ky Nhat The Hoa Thuong Chuong 57

Ngụy trang chủ tuy đã rời đi nhưng "Thương Khung" còn ở lại thủy trại.

Sau khi bọn họ biết chuyện Ngụy trang chủ, tất cả đều không thể tin nổi, mờ mịt đứng, đột nhiên cảm thấy đồng bạn bị chết oan, cảm giác bị phản bội cùng tiền đồ không biết ra sao.

Ở trên giang hồ, địa vị của "Thương Khung" ngang với "Nguyệt Ảnh".

Phong Hiền Trang, Linh Kiếm Các, hai đại thế lực áp chế lẫn nhau đã hai ba mươi năm cơ hồ chia bạch đạo thành hai nửa, không ít hiệp khách đều có thói quen mà chọn cho mình một phe, ngẫu nhiên thảo luận đôi câu cũng có khuynh hướng mà phân một cái thân sơ xa gần, thế lực do minh chủ cầm đầu lại thành yếu nhất, thẳng đến mấy năm gần đây mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Làm hai đại thế lực tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ, "Thương Khung" cùng "Nguyệt Ảnh" từ khi được lập ra liền được đặc biệt chú ý, địa vị thủ lĩnh không khác mấy vị trí bang chủ tầm trung bên ngoài, bởi vậy không ít hiệp khách thậm chí là một ít đệ tử thế gia đều muốn lao vào.

Ngoài được người khác cực kỳ hâm mộ, còn nhiều hơn là bởi vì chỉ cần giang hồ phát sinh đại sự, "Thương Khung" cùng "Nguyệt Ảnh" vĩnh viễn đi trước nhất, như chiến thần giữ gìn hòa bình cho giang hồ.

Trừng ác dương thiện, giúp đỡ chính nghĩa, được cả danh lẫn lợi, có một đám huynh đệ cùng sinh cùng tử, còn có thể kết bạn với mấy hồng nhan tri kỷ, đám hiệp khách cả đời sở cầu cũng không hơn được như thế.

Cho nên dần dà, điều này cũng thành một loại tín ngưỡng.

Nhưng hôm nay "Thương Khung" tín ngưỡng sắp sửa trở thành trò cười.

Bọn họ mở to đôi mắt đã đỏ quạch, dù thế nào cũng không muốn tin đây là thật, một số người thậm chí muốn quay đầu rời đi, nhưng lúc này thủ lĩnh đã mở miệng: "Kể từ khi gia nhập ' Thương Khung ', ta cả đời này đều là người của Phong Hiền Trang."

Đồng đội nhìn về phía hắn: "Thủ lĩnh......"

"Cho dù trang chủ thực sự có vấn đề, Phong Hiền Trang còn, ' Thương Khung ' cũng còn," thủ lĩnh trầm giọng nói, "Huống chi chưa đến khắc cuối cùng, không được nghe thêm bình phán, thị phi khúc chiết phải điều tra rõ, người ' Thương Khung ' khi nào đến chút quyết đoán này cũng không có?"

Đồng đội tinh thần đại chấn, cùng hô lên: "Rõ!"

Một câu, bọn họ liền ở lại.

Mấy năm nay Phong Hiền Trang không đối phó với Linh Kiếm Các, bọn họ nhìn Đinh các chủ thực không vừa mắt, mà quan hệ của Văn Nhân Hằng và Hiểu công tử với trang chủ bọn họ quá vi diệu, vì thế cuối cùng đội trưởng phải tìm Từ Nguyên phương trượng cùng Huyền Dương chưởng môn, nói với hai người muốn tiếp tục đi theo, tuy trang chủ không ở đây, nhưng Phong Hiền Trang vẫn còn.

-- Phong Hiền Trang còn.

Dựa vào thực lực của Phong Hiền Trang, thực sự có thể chắc chắn nói một câu như vậy.

Từ Nguyên phương trượng cùng Huyền Dương chưởng môn hiểu là hắn muốn điều tra rõ việc này, mặc dù lo rằng bên trong có lẽ có nội ứng, bọn họ cũng không có lý do cản người, liền đồng ý.

Vì vậy người "Thương Khung" theo bọn họ tới chỗ để xe ngựa, như thường đuổi kịp đội ngũ, chỉnh tề mà nghiêm túc.

Diệp Hữu lên xe trước nhìn thoáng qua, trong giọng nói chứa một chút tán thưởng cùng một chút ý vị không rõ: "Rốt cuộc cũng là đại bang phái lâu năm, quả nhiên không giống nhau."

Văn Nhân Hằng nói: "Ân, nếu Ngụy Giang Việt về sau có thể tái khởi, Ngụy gia hẳn là có thể lật mình."

Diệp Hữu đồng tình, ngữ khí thực bình đạm.

Văn Nhân Hằng nhìn y: "Sau khi mọi chuyện kết thúc, đệ có ý tưởng gì không?"

Diệp Hữu nói: "Sư huynh cảm thấy ta sẽ như thế nào?"

Văn Nhân Hằng thật sâu mà liếc y một cái: "Vẫn là câu nói kia, đệ muốn làm gì ta đều bồi đệ, chỉ cần đệ cảm thấy vui vẻ là được."

Diệp Hữu trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: "Hai năm đầu mới trở về kia ta là thật sự hận, tộc nhân bị bọn chúng tàn sát gần như không còn, nhiều người còn không được toàn thây, nhưng người một nhà bọn chúng lại hoà thuận vui vẻ, huynh nói xem dựa vào cái gì? Khi đó ta thật sự muốn bố trí giết sạch cả nhà bọn chúng."

Văn Nhân Hằng không nói gì ôm người vào lòng, vuốt ve đầu của y. Diệp Hữu nhắm mắt dựa vào hắn, theo bản năng định nói gì đó, lúc này nghe thấy tiếng bước chân vang lên, liền tránh khỏi ôm ấp ngồi ổn định lại.

Ngay sau đó, Tạ Quân Minh đẩy ra màn xe, mang theo Bách Lý trưởng lão đỉnh đạc đi lên.

Văn Nhân Hằng rất ôn hòa mà nhìn thủ hạ, muốn hỏi hắn vì sao không đánh xe nhanh lên mà chạy lấy người, làm cho thứ này tìm được cơ hội tiến vào.

"......" Đao Ba Nam ngồi ngoài xe, vạn phần vô tội đối diện với môn chủ.

Tạ cung chủ là người nào a? Hắn quyết tâm muốn lên, dù mình có đánh xe bay lên trời cũng không cản được.

Văn Nhân Hằng thu hồi ánh mắt, không quá thoải mái mà nhìn kẻ nào đó.

Diệp Hữu cũng nhìn Tạ Quân Minh, cười nhướng mày: "Sao không bồi đệ ngươi?"

Tạ Quân Minh đánh giá y, mơ hồ cảm thấy tâm tình người này hình như không tốt lắm, nhưng Diệp Hữu mấy năm nay đã quen che giấu thống khổ, khống chế cảm xúc cũng luyện thành hỏa thuần thanh, nửa điểm sơ hở cũng chưa lộ. Tạ Quân Minh chỉ có thể thu hồi ánh mắt, nói: "Hắn cứ chực khóc lã chã nhìn ta, như thể ta sẽ vứt bỏ hắn ấy, không phải vì ta sợ bảo bối ăn giấm sao?"

Hắn dứt lời nhìn Bách Lý trưởng lão: "Bảo bối, ngươi ăn giấm sao?"

Bách Lý trưởng lão không chút nghĩ ngợi nói: "Ăn."

Tạ Quân Minh đối Diệp Hữu buông tay: "Ngươi xem đi."

Diệp Hữu quét mắt nhìn thủ hạ một cái.
Bách Lý trưởng lão đau đớn quay đầu đi không dám đối diện với giáo chủ.

Hắn cũng không nghĩ tới trại chủ trấn không nổi tai họa Tạ Quân Minh này, đành để giáo chủ tới, không phải y chỉ muốn thanh tịnh chút thôi sao?

Văn Nhân Hằng không thèm phản ứng bọn họ, nói với thủ hạ: "Đi thôi, đến huyện nhỏ kế tiếp thả bọn họ xuống."

Tạ Quân Minh nhạy bén mà nghe ra vấn đề: "Các ngươi lại muốn đi đâu?"

Diệp Hữu nói: "Có chút việc muốn làm."

Tạ Quân Minh nói: "Nga, không thể đi cùng sao?"

Diệp Hữu mỉm cười nhìn hắn.

Tạ Quân Minh liền nhún nhún vai, từ bỏ.

Đoàn người đi đi dừng dừng, buổi chiều liền tới huyện nhỏ cách Vãn Bình Yển không xa.

Văn Nhân Hằng tìm các vị tiền bối, nói thân thể sư đệ quá suy yếu, từ lần bị thương trước vẫn không dưỡng cho tốt, sau lại ở Vãn Bình Yển rơi xuống nước một lần, thật sự không nên tiếp tục lên đường, cho nên hắn tính toán nghỉ ngơi hai ngày rồi lại đi, các tiền bối cứ đi trước đi.

Cát bang chủ nói: "Vậy không bằng chúng ta cũng nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày đi, chúng ta đi cùng cũng dễ chiếu ứng lẫn nhau."

Văn Nhân Hằng nói: "Không được, chúng ta còn có chút việc khác, sau hai ngày sẽ tới Ngũ Uẩn Thành tìm mọi người."

Các vị tiền bối lập tức biết đây mới là trọng điểm, Đinh các chủ hỏi: "Có quan hệ tới Quân Trắng sao?"

Văn Nhân Hằng nói: "Không liên quan, là việc tư."

Hắn vừa nói như vậy, các vị tiền bối cũng không tiện truy vấn thêm, chỉ xác nhận một lần nữa hai người không phải muốn đi gặp Quân Trắng, lúc này mới đồng ý, sáng sớm ngày kế liền mang theo người tiếp tục đuổi tới Ngũ Uẩn Thành, để Văn Nhân Hằng cùng Hiểu công tử lại huyện nhỏ.

Đinh Hỉ Lai nguyên bản cũng muốn lưu lại, nhưng nghe nói là việc tư, chỉ có thể thức thời chạy lấy người.

Hắn đầu tiên là ở trong xe ngựa ngủ một giấc, sau đó ăn vài thứ, tiếp theo chạy đi giải quyết một chút, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được một chuyện, hỏi: "Thiếu Thiên, Vệ đại ca đâu?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Không biết, sáng sớm đã không thấy hắn."

Đinh Hỉ Lai nói: "Hắn bị cha ta phái đi?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Rất có thể."

Đinh Hỉ Lai khó hiểu: "Thời điểm này sẽ đi nơi nào?"

Nhậm Thiếu Thiên không mở miệng, thấy thiếu gia từng chút đều liếc hắn, khóe miệng gợi lên ý cười như có như không, nói: "Nếu ra đoán không sai, thủ lĩnh hẳn là còn ở huyện nhỏ kia."

"Vì cái gì......" Đinh Hỉ Lai ngừng lại, "Tạch" một cái ngồi thẳng thân, "Cha ta bảo hắn để ý Hiểu công tử?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Ân, Hiểu công tử cùng Văn Nhân môn chủ là Quân Đen, trong tay còn có con tin, Quân Trắng muốn liên hệ thì cũng liên hệ bọn họ, các chủ khẳng định không yên tâm để  bọn họ lưu lại, bất quá các chủ phái thủ lĩnh đi, ta tưởng các tiền bối đều biết, thậm chí bọn họ cũng phái người."

Đinh Hỉ Lai bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó hỏi: "Ngươi thì sao? Ngươi không lo cho an nguy của Hiểu công tử à?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Có thủ lĩnh ở đó, không có việc gì."

Đinh Hỉ Lai nói: "Vệ đại ca là đối thủ của ma đầu sao?"

Nhậm Thiếu Thiên trầm mặc lắc đầu.

Đinh Hỉ Lai đề nghị: "Dù sao nơi đó có nhiều người như vậy, chúng ta cũng trộm chạy tới đi?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Không được."

An nguy của thiếu gia đương nhiên là xếp hàng đầu.

Đinh Hỉ Lai nhìn hắn, cảm thấy khuyên không được, chỉ có thể nhận mệnh.

Bên kia, Văn Nhân Hằng cùng Diệp Hữu mua đủ đồ vật, cùng đi ra ngoài thành.

Trước sau Hàn Y Tiết, trên đường đều là bá tánh tế điện, có người mang theo tay nải bước đi vội vàng, có thể là muốn trực tiếp đến mộ địa, có người thì tìm một khối đất trống ngay ven đường, ngồi xuống đốt tiền giấy, ngẫu nhiên còn nghe thấy một hai tiếng nức nở, cùng khung cảnh xám trắng, càng hiện lên vẻ thê lương.

Diệp Hữu được sư huynh dắt đi, tìm một nơi ít người, quay về hướng Hà Cực Sơn đốt tiền giấy. Nơi này cách Hà Cực Sơn quá xa, bọn họ không có biện pháp tới ngay, chỉ có thể dùng phương thức này thương tiếc vong sư.

Văn Nhân Hằng nói: "Chờ sự tình kết thúc, chúng ta lại trở về dâng hương cho sư phụ, thuận tiện nói cho người biết ta cùng đệ rốt cuộc đã ở bên nhau."

Diệp Hữu nhịn không được cong cong khóe miệng: "Sư phụ có thể nào sinh khí hay không?"

Văn Nhân Hằng nói: "Trước khi lâm chung người đã dặn ta hảo hảo chiếu cố đệ, hẳn là sẽ không, huống hồ mấy năm nay ta luôn nói chuyện này với người, người sớm đã biết tâm tư của ta đối với đệ."

Diệp Hữu tò mò: "Vậy huynh đều nói chuyện gì?"

"Nói đệ rất không nghe lời, vẫn cứ trốn tránh ta," Văn Nhân Hằng nhìn y, "Mấy năm nay có phải đệ phái người nhìn quan sát ta?"

Diệp Hữu thề thốt phủ nhận: "Không có."

"Không có?" Văn Nhân Hằng không tin.

Mấy năm nay mỗi khi thanh minh, trung nguyên cùng Hàn Y Tiết, hắn rất ít khi gặp được sư đệ ở Hà Cực Sơn, mỗi lần không phải tới sớm thì chính là đi chậm, hỗn đản này tuyệt đối là cố ý trốn hắn.

Diệp Hữu không muốn rước họa vào thân, thức thời bảo trì trầm mặc. Văn Nhân Hằng cũng định lúc này tính sổ, chỉ cầm tay y, như vậy buông tha. Hai người đều không mở miệng, rũ mắt nhìn mặt đất, chờ tiền giấy cháy không sai biệt lắm mới trở về.

Vào huyện nhỏ, Văn Nhân Hằng gọi người Song Cực Môn tới, nhỏ giọng phân phó vài câu, sau đó kéo sư đệ ngồi trên xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Người Song Cực Môn xuất phát sau bọn họ một bước, quan sát nửa ngày, cơ bản thăm dò người theo dõi môn chủ, sau đó ở một lần nghỉ ngơi, Đao Ba Nam chủ động tìm tới những người này, hàn huyên vài câu "Vì sao phải đi theo môn chủ ta" "Có phải coi trọng Hiểu công tử hay không" "Có phải định gây bất lợi với môn chủ ta không" từng câu từng câu, thẳng đến khi nghe thấy đối phương nhiều lần bảo đảm sẽ không hại bọn họ, lúc này mới dừng lại, ngầm đồng ý sự tồn tại của những người này.

Chặng đường kế tiếp, hai bên vẫn duy trì khoảng cách gãi đúng chỗ ngứa, một trước một sau theo xe ngựa tới một con sông nhỏ không biết tên liền bất động.

Mấy người kia nhìn nửa ngày, Vệ Tấn là người đầu tiện nhận ra chỗ không thích hợp, nhanh chóng tiến lên, không màng Đao Ba Nam ngăn cản xốc lên màn xe, chỉ thấy bên trong nửa bóng người đều không có, sớm đã không biết đi khi nào.

Mấy người: "......"

Đao Ba Nam nói: "Đều nhìn ta làm gì? Ta có nói trong xe này là môn chủ cùng Hiểu công tử sao?"

Mấy người kìm lại xúc động muốn đánh hắn một trận, quay đầu bỏ đi.

Diệp Hữu lúc này đã dịch dung, cùng sư huynh tới Hoa Dương thành.

Từ huyện nhỏ đến Hoa Dương thành chỉ có một ngày lộ trình, đây cũng là lý do vì sao lúc trước Văn Nhân Hằng hỏi Diệp Hữu vấn đề kia, Diệp Hữu có thể nháy mắt minh bạch nơi sư huynh chỉ là nơi nào.

Trên đường vẫn có không ít người tế điện.

Diệp Hữu mua một bầu rượu, thần không biết quỷ không hay mà phóng qua người giữ mộ Dương gia, tiến vào mộ địa.

Lúc này sắc trời đã tối, lửa đỏ tà dương che lại nửa bầu trời, đỏ như máu.

Tuy Dương công tử đã rời Hoa Dương thành, nhưng việc tảo mộ Dương gia đều đã có người làm, trước mộ bày hoa quả, trên mặt đất còn có dấu vết đốt tiền giấy, rất thoả đáng.

Diệp Hữu nhìn từng hàng mộ bia, dừng lại trước một ngôi mộ, châm lửa đốt tiền giấy.

Y trầm mặc nửa ngày, chờ tiền giấy sắp cháy hết mới thấp giọng nói: "Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đệ tới nơi này tế bái bọn họ."

Văn Nhân Hằng biết sư đệ sợ bị người phát giác không thích hợp, trong lòng tê rần, nắm chặt tay y.

Diệp Hữu tiếp tục nói: "Trước đây rất hiếm khi, đệ sẽ thừa dịp tối trời tới nơi này nhìn một cái, đại bộ phận thời điểm đều là xen lẫn trong trong đám người, ở ngoài thành tìm chỗ đất trống đốt tiền giấy cho bọn họ, tuy rằng bọn họ không thiếu tiền, nhưng đệ vẫn cảm thấy thiếu một phần của mình. Mộ này là đám súc sinh kia xây, bọn chúng năm đó giết người xong thì giả thành người tốt thay Dương gia thu thập thi thể, khi đệ lần đầu tiên tới nơi này, đặc biệt muốn đào mộ lên."

Văn Nhân Hằng nói: "Nếu đệ muốn......"

"Không cần," Diệp Hữu nói, "Nơi này vốn dĩ chính là mộ phần tổ tiên của Dương gia, chỉ là sau chuyện đó bọn chúng cải biến một chút, kỳ thật người sau khi chết rồi xuống địa phủ một chén canh Mạnh bà rót vào bụng, chuyện xưa mộng cũ đều quên đi, ai còn để ý là được ai chôn cất, lại chôn cất như thế nào, để ý chỉ có người còn sống là chúng ta mà thôi."

Văn Nhân Hằng nhịn không được đau lòng.

Từ khi đoán ra thân phận của sư đệ, hắn liền tra chuyện năm đó.

Ba thế gia kết cục giống nhau, rất ít tộc nhân được toàn thây, trong đó thảm nhất chính là gia chủ Dương gia, cuối cùng cũng chỉ tìm được một cái đầu người, thân thể lẫn trong một đống bầm thây, nhóm bạch đạo không biết nên phân biệt như thế nào, cuối cùng dứt khoát thiêu chũng, vùi vào một cái huyệt mộ.

Hắn biết là sư đệ nhất định đã sớm đã biết cha mẹ chết đến toàn thây cũng không lưu lại được.

Hắn nhịn không được từ phía sau kéo người vào trong lòng: "Về sau ta bồi đệ."

Diệp Hữu "Ân" miếng, vỗ vỗ cánh tay hắn: "Sư huynh, ta muốn đơn độc nói với bọn họ mấy câu."

Văn Nhân Hằng tất nhiên tùy y, buông người ra rời đi, chờ quay đầu nhìn lại thì thấy sư đệ sớm đã quỳ gối trước mộ. Dập đầu ba cái, quả nhiên cũng chỉ nói mấy câu rồi đứng dậy đi về phía mình.

Văn Nhân Hằng ẩn ẩn có một loại suy đoán, hỏi: "Nói gì đó?"

Diệp Hữu nói: "Không có gì."

Vừa rồi y nói lập tức liền thay họ báo thù, nhưng mong được họ tha thứ, bởi vì Dương gia sẽ tuyệt hậu. Đồng dạng, tức phụ của y cũng tuyệt hậu, bất quá y cùng sư huynh bên nhau rất khoái nhạc cũng thực an tâm, cả đời này chỉ như vậy là đủ rồi, không sở cầu gì nữa.

Y nhìn sư huynh, chung quy bổ sung một câu, cười như không cười nói: "Ta nói với bọn họ là đã tìm được con dâu."

Văn Nhân Hằng không tỏ ý kiến, nhìn rượu trong tay y, hỏi: "Rượu này đệ mua tới uống sai?"

Khóe miệng mang ý cười của Diệp Hữu bỗng chốc thu liễm vài phần, lắc đầu nói: "Không phải."

Văn Nhân Hằng cũng cảm thấy không giống, bởi vậy mới hỏi nhiều một câu, nghe vậy liền nhìn y.

Diệp Hữu nói: "Ta mang huynh tới một nơi."

Nơi y muốn tới là một sơn cốc ngoài thành Hoa Dương.

Văn Nhân Hằng nhớ rõ nơi này, sau khi sư đệ mất trí lần đầu tiên hộc máu là ở chỗ này, cũng nguyên nhân này, sau lại nghe thấy sư đệ nói người mất trí nhớ khi luyện 《 Truy Thành Tán 》  không thể động tình hoặc tức giận, mới có thể đoán ra sư đệ là người Dương gia.

Chỉ là hắn vẫn không rõ tại sao sư đệ ở Dương gia mấy ngày đều sao, vừa đến sơn cốc này thì bị kích đến hộc máu.

Mùa hoa nở đã qua, hoa lưu châu sớm đã tàn, chỉ còn cành lá khô héo, lẳng lặng đứng trong trong sơn cốc tối tăm.

* hoa lưu châu


Diệp Hữu mở bầu rượu ra rót vào núi cốc, nói: "Lưu châu hoa này đều là loại nương ta rất thích."

Văn Nhân Hằng an tĩnh lắng nghe, không lên tiếng.

Diệp Hữu tìm nơi ngồi xuống, cũng không mở miệng.

Văn Nhân Hằng bồi y ngồi trong chốc lát, nhạy bén phát giác tâm tình của y tựa hồ so với lúc ở mộ địa càng không tốt, không khỏi nhìn y một cái.

Diệp Hữu nói: "Mỗi lần tới nơi này, tâm tình ta đều không tốt lắm."

Văn Nhân Hằng nói: "Vậy chúng ta trở về?"

Diệp Hữu nói: "Huynh không hiếu kỳ sao?"

Văn Nhân Hằng nói: "Có tò mò, nhưng nếu đệ không muốn nói, ta sẽ không miễn cưỡng."

Diệp Hữu nói: "Về sau cũng không bức ta nói sao?"

Văn Nhân Hằng săn sóc gật đầu: "Sẽ không bức đệ, về sau nếu còn nghĩ đến, ta còn bồi đệ."

Diệp Hữu vừa lòng đứng lên: "Vậy chúng ta đi thôi."

Văn Nhân Hằng: "......"

Diệp Hữu cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng mang theo một chút ý cười nhỏ đến khó phát hiện. Văn Nhân Hằng bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy theo, dùng hành động nói cho y "Đã nói không hỏi, thì sẽ không hỏi". Diệp Hữu rốt cuộc không đùa hắn nữa, bởi vì biết số lần tới nơi này về sau sẽ nhiều hơn, sư huynh vẫn muốn biết.

"Kỳ thật không có gì, đều qua lâu như vậy," y lại một lần thu liễm ý cười, nhìn về phía sơn cốc, "Năm đó khi ta chạy trốn không dám đi quan đạo mà theo đường nhỏ, kết quả nửa đường đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, ta quá sợ hãi liền nấp đi, vừa lúc chính là nơi này."

Y yên tĩnh một chút, nói, "Lúc sau ta nghe thấy tiếng người đang tới gần, còn tưởng rằng đã bị phát hiện, sợ tới mức không dám thở, lại sau đó nghe thấy có người nói ' họ Dương dám đốt bí tịch, ta muốn cho hắn chết không toàn thây '."

Văn Nhân Hằng nghĩ đến gia chủ Dương gia chỉ còn lại một cái đầu, tức khắc đoán ra một khả năng, đồng tử co rụt lại, thấp giọng nói: "Đừng nói nữa......"

"So với tưởng tượng của huynh còn kinh khủng hơn," Diệp Hữu biết sư huynh đã đoán được, nói, "Ngoài thành Hoa Dương chỉ có một sơn cốc này, vị trí lại không quá kín đáo, cho nên bọn chúng không ném toàn bộ thi cốt của phụ thân ta ném xuống, mà là dùng nội lực nghiền vỡ nát mới ném đi, lúc ấy ta ở ngay phía dưới, không dám hé răng, khi bọn chúng đi rồi cũng không dám dừng lại lâu nhặt xác cho phụ thân ta, chờ ta rốt cuộc có năng lực trở về, đến một khối xương cốt cũng tìm không thấy nữa......"

Văn Nhân Hằng đem người ấn vào trong ngực: "Đủ rồi A Hữu."

Diệp Hữu nói: "Khi đó ta còn quá nhỏ, hiện tại bảo ta phân biệt, ta đã không còn phân được lời kia rốt cuộc là ai nói, dù sao cũng phải giết hết."

Văn Nhân Hằng nói: "Ân."

Hai mươi năm, Diệp Hữu một người áng chừng đã ngấm cừu hận quá lâu, thực mau liền bình tĩnh lại, ngược lại Văn Nhân Hằng thì mới là lần đầu tiên nghe được hoàn chỉnh chuyện y đã trai qua, sau khi quay về khách điếm thật lâu vẫn không thể tiêu tan, còn muốn an ủi Diệp Hữu: "Sư huynh, huynh phải nhìn về phía trước."

Ta là đang đau lòng đệ a.

Văn Nhân Hằng bất đắc dĩ nhìn y một cái, ôm người vào lòng, vỗ vỗ lưng y.

Diệp Hữu theo bản năng định lại an ủi một câu, nhưng cái ôm của sư huynh quá ấm áp, độ ấm tựa hồ thấm vào trái tim, y rũ mắt, nhịn không được tham luyến nhích lại phía sư huynh càng gần hơn.

Hai người chỉ nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai liền rời Hoa Dương Thành chạy tới Ngũ Uẩn Thành, buổi trưa đến một tòa trấn nhỏ, chọn một tửu lâu, lên lầu ăn cơm.

Văn Nhân Hằng một đường quan sát, cảm giác tâm tình sư đệ tuy rằng khôi phục không ít, nhưng so với ngày thường vẫn kém, vì thế gọi một bàn toàm món sư đệ thích ăn, thuận tiện gọi một bầu rượu.

Diệp Hữu nhấp một ngụm, liếm liếm khóe môi bắt bẻ nói: "Không có rượu ngon ' Phong Túy '."

Văn Nhân Hằng quả thực bị chọc cười: "Bảo bối, trấn nhỏ này lấy đâu ra ' Phong Túy ' cho đệ?"

Diệp Hữu nói: "Nhắc tới mà thôi, bất quá huynh gọi bảo bối nghe rất hay, lại gọi một tiếng đi."

Văn Nhân Hằng dở khóc dở cười, chỉ có thể gọi thêm một tiếng, sau đó gắp đồ ăn cho y, ý bảo thành thật ăn cơm.

Diệp Hữu lúc trước giả vờ suy yếu, thật lâu không được uống rượu, lần này vất vả lắm mới có thể chạm vào rượu, nên uống nhiều thêm mấy chén, một bữa cơm ăn hơn nửa canh giờ mới xong. Y lau khóe miệng, chuẩn bị đi nhà xí một chuyến, kết quả vừa mới mở cửa liền vội vàng trở lại trong phòng.

Văn Nhân Hằng đang lau tay, thấy thế ngẩn ra: "Sao thế?"

Diệp Hữu thấp giọng nói: "Ngụy Giang Nhu."

Văn Nhân Hằng lại càng ngẩn ra, đứng dậy đi đến bên cạnh y, không tiếng động hỏi: "Còn có ai?"

Diệp Hữu lắc đầu tỏ vẻ không phát hiện, nhưng nếu Ngụy Giang Nhu ở chỗ này, Ngụy trang chủ cùng ma đầu hẳn cũng có mặt. Văn Nhân Hằng biết đạo lý này, chưa mở miệng, chỉ nghe tiếng bước chân từ xa tới gần, hai người tức khắc ngưng thần nín thở.

Một lát sau, nghe thấy tiếng minh chủ truyền tới: "Tiểu Nhu, về sau không nên hơi một tí lại cùng người khác cãi nhau."

"...... Ta cũng không động tay chân," Ngụy Giang Nhu ủy khuất, "Là bọn họ nói bậy về cha ta, ta bất quá chỉ lý luận hai câu."

Minh chủ nói: "Cha ngươi là Quân Trắng, đây là hắn chính miệng thừa nhận."

Ngụy Giang Nhu nói: "Nhưng cha ta có nỗi khổ."

Minh chủ nói: "Hắn nói như vậy ngươi liền tin?"

Ngụy Giang Nhu nói: "Ta tin, cha ta chưa từng gạt ta."

Minh chủ dừng một chút, Diệp Hữu nhĩ lực phi phàm, lập tức nghe ra phía sau sau bọn lại đi tới hai người, đánh giá đó là ma đầu cùng Ngụy trang chủ. Ngay sau đó, minh chủ lại lần nữa mở miệng, ngữ khí rõ ràng đã hòa hoãn: "Vậy cũng cẩn thận một chút, hiện tại dù sao cũng không thể so với lúc trước."

Ngụy Giang Nhu lần này nghe lọt, thấp giọng đáp ứng.

Mấy người chậm rãi đi xa, vào nhã gian.

Văn Nhân Hằng nhìn sư đệ: "Nghĩ thế nào?"

Diệp Hữu nói: "Hoặc là nơi bọn họ muốn đến phải qua nơi này, hoặc chính là tới Dương gia, Dương gia hiện tại là do họ Ngụy một tay xây lên, bên trong khẳng định có người của hắn......"

Y tức khắc dừng lại.

Bên trong có người của hắn, điều này đại biểu Ngụy trang chủ hiện tại không có người để dùng.

Văn Nhân Hằng cũng nhanh chóng nghĩ cẩn thận điểm này, quét mắt nhìn sư đệ một cái, quả nhiên thấy con ngươi y một mảnh sắc bén, liền cầm tay y: "Đừng xúc động."

"Ta biết," Diệp Hữu chậm rãi nói, "Nhưng bọn họ chỉ có bốn người, khẳng định phải có người chạy vặt, chuẩn bị một phen, nếu có thể tìm cơ hội giết người, vì sao ta lại không giết?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com