TruyenHHH.com

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 736 - 740

khuynhvu1892

             CHƯƠNG 736 : CẢM GIÁC NGUY CƠ CỦA TỀ VƯƠNG 

Thục Vương trầm mặc thật lâu, cuối cùng khẽ gật đầu: “Nhi tử nghe mẫu phi.”

Hắn muốn tranh vị trí kia, nhìn vị trí đó đến đỏ mắt, nhưng nếu ngay cả mẫu phi cũng đều không xem trọng, hy vọng hắn chậm lại một chút, vậy hắn ngoại trừ lặng lẽ chờ đợi cơ hội cũng không còn con đường nào khác.

Hắn không giống Tấn Vương.

Tấn Vương không có mẫu tộc và thê tộc làm chỗ dựa, hoàn toàn là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, ngoại trừ liều mạng thì không còn cách nào khác, mà hắn lại còn nhiều thứ để băn khoăn.

Thấy nhi tử không phản đối, đáy lòng Trang phi nhẹ nhàng thở phào, chỉ chỉ bàn cờ bày bên cửa sổ: “Lục nhi bồi mẫu phi đánh một ván đi, khó được tiến cung một chuyến.”

Mẫu tử hai người điều chỉnh lại tâm tình, bắt đầu đánh cờ.

Bên cung Hiền phi, bầu không khí lại không ổn chút nào.

Hiền phi mới tức đến hộc máu tiều tụy đến nỗi như già đi bảy tám tuổi, ốm yếu dựa vào đầu giường nói chuyện với Tề Vương.

“Mẫu phi, sao mọi chuyện tự dưng lại đột ngột như vậy?” Tề Vương trầm mặc thật lâu rồi hỏi một câu, trong lòng không phải không oán trách.

Lúc trước muốn Lý thị hại Yến Vương phi chính là chủ ý của mẫu phi, kết quả là tự nâng cục đá đập vào chân mình, chẳng những không hại Yến Vương phi thành công, ngược lại còn bồi Lý thị vào.

Nói ra thì, vẫn là mẫu phi không có tính kế chu toàn.

Việc này cũng coi như thôi, nhưng lão Thất bị phụ hoàng đưa cho Hoàng Hậu, thế mà mẫu phi chẳng tiết lộ chút phong thanh gì cho hắn, thật sự đánh cho hắn một cái trở tay không kịp.

Nghe Tề Vương hỏi, sắc mặt Hiền phi càng thêm tái nhợt, bờ môi khô khốc khẽ run run: “Phụ hoàng con ngay cả Thái Hậu bên kia cũng không lộ ra một chữ, ngày đó gọi Tông Nhân Lệnh tiến cung liền quyết định xong mọi chuyện……”

Nhắc tới việc này, Hiền phi lại muốn hộc máu.

Bà ta là mẫu thân thân sinh của lão Thất, kết quả tuyên bố trên triều đình, mọi chuyện trở thành kết cục đã định, Hoàng Thượng mới thông báo cho bà ta một tiếng.

Không cần nghĩ, bà ta hiện tại đã thành trò cười từ trong cung ra đến ngoài cung, không biết có bao nhiêu người đàm tiếu sau lưng.

Đáng giận là bà ta ngồi ở vị trí Hiền phi cao quý, sau có Quốc công phủ duy trì, vậy mà ngay cả con trai của mình đều không giữ được.

Theo Hiền phi thấy thì, bà ta ghét bỏ con trai mình là một chuyện, mà con trai bà ta trong tình huống không hiểu rõ đưa cho người khác, lại là một chuyện khác.

Nếu có thể lựa chọn, bà ta tình nguyện tự tay huỷ hoại đứa con trai này, cũng không muốn tiện nghi người khác, đặc biệt là tiện nghi Hoàng Hậu.

Bao nhiêu năm rồi, bà ta khuất dưới bóng Hoàng Hậu, lý do dùng để trấn an bản thân mình chính là Hoàng Hậu không có con trai. Ai ngờ đâu nữ nhân mà bà ta xem thường ở phương diện sinh con nối dõi nhiều năm, lại cướp đi con trai của bà ta!

Cướp đến dứt khoát như thế, dễ dàng như thế, thế cho nên hiện tại bà ta vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần.

Hiền phi chậm rãi nhắm mắt lại, bình ổn tâm tình cuồn cuộn.

Thái y nói, bà ta không nên nổi nóng giận dữ nữa, bằng không thân thể sẽ hoàn toàn suy sụp.

Không đội được mũ phượng thân thể lại suy sụp, lúc ấy bà ta mới hoàn toàn trở thành trò cười, ít nhất bây giờ còn có cơ hội.

Phải xem ai mới là người có thể cười đến cuối cùng.

“Mẫu phi ——”

Nghe Tề Vương gọi, Hiền phi mở mắt, ánh mắt dừng trên người Tề Vương càng thêm ôn hòa.

Hy vọng của bà ta, toàn bộ đều đặt ở trên người Tứ nhi tử.

Hiền phi chậm rãi mở miệng: “Thật sự đã đánh giá thấp Hoàng Hậu, đều nói chó cắn người thường không sủa, ta vẫn luôn không cho là đúng, hiện tại bị hung hăng cắn một ngụm mới biết được lời người xưa nói đều là có đạo lý.”

Tề Vương hơi há mồm, muốn nói bây giờ nói lời này thì đã muộn rồi, nhưng người trước mắt dù sao cũng là mẹ đẻ của mình, lời oán giận chỉ có thể yên lặng nuốt xuống.

“Mẫu phi, ngài nói phụ hoàng đến tột cùng nghĩ thế nào về lão Thất?”

“Nghĩ thế nào?” Hiền phi nhướng đuôi lông mày, lại nhận ra dù chỉ làm động tác như vậy cũng đã có chút cố sức, thở hổn hển nói, “Chẳng qua là bị Hoàng Hậu rót canh mê hồn thôi, cũng không thể vì thấy lão Thất xuất sắc, mà muốn cho hắn làm Thái Tử?”

“Nhưng lỡ như thì sao?”

Hiền phi trầm mặc.

Tề Vương dùng sức vuốt mặt một phen, cười khổ: “Mẫu phi, lão Thất ngay cả lớp giáo dục chính thức cho hoàng thất cũng chưa từng được dạy, sinh ra đã mang thanh danh khắc phụ hoàng bị đưa ra ngoài. Nhưng hết lần này đến lần khác, ở trong nghịch cảnh như vậy hắn lại chưa từng chịu chút thiệt thòi nào, bây giờ còn trở thành nửa con vợ cả. Nhi tử trằn trọc cả đêm, mỗi lần nghĩ đến việc này liền sinh lòng sợ hãi, thậm chí còn có ảo giác lão Thất có phải là đứa con của chân mệnh hay không nữa ——”

“Nói bậy!” Hiền phi quát lạnh một tiếng, gò má tái nhợt như tuyết nhiễm màu đỏ thắm.

Tề Vương mím môi mỏng, không nói gì.

Hiền phi vẫn không thể đồng ý cách nói của con trai, nói: “Điểm này ta có thể khẳng định, phụ hoàng con không có tâm tư đó với lão Thất.”

Tề Vương im lặng hồi lâu, im lặng đến khi Hiền phi lại muốn nói gì đó, hắn mới nhẹ giọng nói: “Trước khác nay khác, nếu là mấy tháng trước, thiết nghĩ phụ hoàng cũng không có tâm tư ghi tên lão Thất dưới danh nghĩa Hoàng Hậu.”

“Ý của con là ——”

Ánh mắt Tề Vương như băng, gằn từng chữ một nói: “Dưỡng hổ vi hoạn là tối kỵ, người nói phải không?”

Mặc kệ thái độ của mẫu phi với lão Thất như thế nào, thì lão Thất vẫn là đứa con mẫu phi hoài thai mười tháng sinh ra. Hắn có tâm tư giết chết lão Thất, cũng nên thăm dò ý tứ của mẫu phi.

Hiền phi tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời Tề Vương, thấy vẻ mặt hắn lóe lên tàn nhẫn, chẳng những không khó chịu, ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Thanh danh của lão Tứ ở  trong đám quần thần xưa nay không tệ, nhưng cái này chưa chắc không phải một thanh kiếm hai lưỡi, có đôi khi sẽ trói buộc tay chân lão Tứ, làm hắn không đủ quả quyết.

Lão Tứ có thể bị lão Thất bức tới mức này, có lẽ cũng là chuyện tốt.

Hiền phi chậm rãi cười: “Là đạo lý này.”

Tề Vương rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Nhi tử chỉ sợ sẽ làm mẫu phi thương tâm, đó chính là nhi tử bất hiếu.”

“Thương tâm cái gì?” Hiền phi cười lạnh một tiếng, “Mẫu phi chỉ có một đứa con trai là con, sống chết của người khác vì sao phải thương tâm?”

Bắt đầu từ một khắc biết được lão Thất ghi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, bà ta đã không còn đứa con trai này.

Phàm là trở ngại của lão Tứ, đều là chướng ngại vật.

“Lý thị thế nào rồi?” Mẫu tử đạt thành nhất trí, Hiền phi ngược lại hỏi đến Tề Vương phi.

Trong mắt Tề Vương hiện lên chán ghét, ngữ khí lãnh đạm đến mức tận cùng: “Vẫn như vậy. Cũng may nàng ta không ra cửa được, không sợ nàng ta ăn nói lung tung.”

Hiền phi trầm tư một lát, nhàn nhạt nói: “ Vương phủ của con không có nữ chủ nhân quản lý, thật sự không ổn.”

Tề Vương gật đầu: “Dạ. Mấy ngày này loạn thành một đoàn, làm nhi tử phân tâm không ít.”

Hiền phi khẽ vuốt ve móng tay giữ đến dài ngoằng, ngữ khí lương bạc: “ Đến lúc nào đó thì làm cho ả ‘ bệnh chết ’ đi, vị trí Tề Vương phi không thể cứ để kẻ điên chiếm mãi được.”

Tề Vương có chút chần chờ: “Tuy rằng không cần vì thê giữ đạo, nhưng một khi Lý thị ‘ bệnh chết ’, nhi tử sẽ không thể sống quá phóng túng, chỉ sợ phải ngủ đông một thời gian ……”

“Không sao. Phụ hoàng con tinh thần Long Mã ( quắc thước ), trong thời gian ngắn sẽ chẳng có cơ hội gì, con vừa vặn lợi dụng khoảng thời gian này nghỉ ngơi dưỡng sức. Còn về lão Thất, hiện tại xuân phong đắc ý không tính là gì.”

Tề Vương chậm rãi gật đầu: “Mẫu phi yên tâm đi, nhi tử sẽ xem tình huống rồi xử lý tốt Lý thị.”

Trong Dưỡng Tâm Điện, Cảnh Minh Đế mở mắt ra hỏi Phan Hải: “Tề Vương rời khỏi cung Hiền phi chưa?”

“Rời đi rồi ạ.”

“Thục Vương thì sao?”

“Cũng rời đi rồi.”

“Lỗ Vương?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Lỗ Vương là người rời cung trước nhất.”

Cảnh Minh Đế khom lưng, không để ý Cát Tường bất mãn kêu meo meo đem nó ôm lên đầu gối, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

       CHƯƠNG 737: LẠI TỚI HẦU PHỦ 

Qua mấy ngày, danh tiếng Yến Vương được ghi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu hơi giảm xuống, Khương Tự lúc này mới ra cửa.

Trước khi đến Nghi Ninh Hầu phủ, nàng có qua Đông Bình Bá phủ trước.

Trước mắt không biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm Yến Vương phủ, nếu nàng liên tục đến Nghi Ninh Hầu phủ lại không vào cửa Đông Bình Bá phủ, không khỏi quá kỳ quái.

Tuy rằng người trong vòng mơ hồ đều biết Yến Vương phi có thái độ khá hờ hững với Đông Bình Bá lão phu nhân, nhưng lại biết Yến Vương phi với Đông Bình Bá cha con tình thâm, với Đông Bình bá Thế tử huynh muội thân thiết.

Trước kia khi chưa có tâm tư đó có thể tùy tâm sở dục, hiện tại phải lo lắng nhiều thứ hơn.

Khương Tự đến liền được Phùng lão phu nhân nhiệt liệt hoan nghênh, nữ quyến ngồi cùng ngoài Tam thái thái Quách thị ra, thì mấy tỷ muội Khương Y ở trong phủ đều tới.

“ Sáng hôm nay nghe Hỉ Thước hót ở đầu cành, ta còn nghĩ là có chuyện vui gì, không ngờ lại là Vương phi tới đây.” Phùng lão phu nhân bưng chung trà, mặt đầy từ ái, “ Mấy ngày nay tổ mẫu đang nhớ ngươi đây.”

Tam thái thái Quách thị ngồi ở một bên, nghe Phùng lão phu nhân nói cảm thấy cực kỳ bội phục.

Lão phu nhân làm tổ mẫu, lại có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời này với Tứ cô nãi nãi, khó trách lúc trước Nhị tẩu bức bách người ta như thế nói bị giam lỏng liền bị giam lỏng.

Lục cô nương Khương Bội thì lại mang một tâm tình khác.

Nữ tử lấy chồng nên giống như Tứ tỷ vậy, sau khi gả cao trở lại nhà mẹ đẻ ngay cả tổ mẫu cũng phải bợ đỡ, càng đừng nói là mấy tỷ muội ngang hàng các nàng.

Mà lúc trước, khi Tứ tỷ chưa lấy chồng nàng ta còn dám tranh chấp ——

Nghĩ đến đây, Khương Bội cảm thấy mọi thứ xa xôi tựa như chuyện của đời trước, làm nàng ta càng thêm cảm khái: Khó trách thế nhân đều nói nữ tử gả chồng chính là lần đầu thai thứ hai, vinh nhục mười mấy năm ngắn ngủi đầu đời phải xem nhà mẹ đẻ, mà quãng đời vinh nhục dài đằng đẵng còn lại thì phải xem gả cho nam nhân như thế nào.

Lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, Khương Bội âm thầm cắn môi.

Tứ tỷ thật đúng là mệnh tốt, cũng không biết nàng ta sẽ gả đến nhà nào đây nữa?

Nàng ta là thứ nữ Nhị phòng, không thể so với Tứ tỷ, nhưng thế nào cũng phải gả vào nơi tốt hơn Tam tỷ còn có Ngũ tỷ mới cam tâm.

Khương Bội nghĩ đến mấy việc này, nhìn Khương Tự ánh mắt phá lệ nóng bỏng.

Khương Tự chuyển mắt nhìn Khương Bội, chợt thu hồi ánh mắt.

Nếu như nói trước kia nàng còn dùng ngôn ngữ chèn ép Khương Bội vài câu, thì hiện tại đã không đáng.

“Tổ mẫu nếu nhớ con, vậy sau này con sẽ thường xuyên trở về.” Khương Tự nhàn nhạt nói.

Phùng lão phu nhân trong lòng vui vẻ, trên mặt càng thêm hiền từ: “Vậy lại hay. Đến tuổi của tổ mẫu, không mong gì khác, chỉ mong các ngươi có thể thường xuyên trở về thăm ta thôi……”

Nghe được lời này Khương Bội lặng lẽ kéo khóe miệng.

Có một lần Ngũ tỷ về nhà mẹ, tới Từ Tâm Đường thỉnh an tổ mẫu, gặp đúng lúc tổ mẫu đang nghỉ ngơi, kết quả cuối cùng ngay cả mặt tổ mẫu cũng chẳng thấy.

Mong vãn bối trở về? Vậy phải xem là ai về, nếu là Tứ tỷ, cho dù trời có đổ mưa dao tổ mẫu cũng vui vẻ ra ngoài đón.

Khương Bội càng thêm kiên định ý niệm gả cao.

Khương Bội bên này tâm tư phập phồng, Phùng lão phu nhân ngay cả nửa phần chú ý cũng không cho thứ tôn nữ này, quan sát thấy tâm tình Khương Tự hôm nay không tồi, liền hỏi: “Vương phi, Vương gia thật sự trở thành con trai của Hoàng Hậu?”

Khương Tự nhàn nhạt cười: “Đã tuyên chỉ, còn có thể có giả?”

Phùng lão phu nhân cười nói: “Chỉ là cảm thấy quá đột ngột, không chỉ tổ mẫu cảm thấy đột ngột, mà cả mấy người phụ thân lẫn Nhị thúc con đều lấy làm kinh hãi, Vương gia sao lại đột nhiên được ghi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu vậy?”

Từ khi chuyện Yến Vương truyền ra, vì không tiện chủ động chạy đến Yến Vương phủ tìm hiểu, hai ngày này bà ta đều cảm thấy ngủ không ngon, trằn trọc suy nghĩ việc này.

Yến Vương trở thành con của Hoàng Hậu đương nhiên là chuyện rất tốt, nhưng nghĩ về lâu về dài, là phúc hay họa còn khó nói.

Nếu hoàng tử khác thượng vị, thân là con trai Hoàng Hậu Yến Vương rất có thể sẽ bị xử lý, đến lúc đó nói không chừng còn liên lụy đến Bá phủ.

Có điều nếu Yến Vương có thể tiến thêm một bước, Bá phủ sẽ nước lên thì thuyền lên, có vô tận chỗ tốt.

Khác không nói, Tứ nha đầu một khi thành Hoàng Hậu, theo thông lệ lão Đại sẽ được phong làm Thừa Ân bá, đến lúc đó tước vị Đông Bình Bá này có khả năng sẽ rơi vào trên đầu lão Nhị.

Một môn hai tước, đây là vinh quang đến cỡ nào.

Khương Tự nghe Phùng lão phu nhân hỏi như vậy, liền biết lão thái thái này đánh bàn tính gì, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Chỉ muốn thơm lây không muốn bị liên lụy, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.

Cho dù A Cẩn tranh thắng phong thưởng cho phụ thân, tước vị bị trống dù có bỏ phế cũng sẽ không tiện nghi cho Nhị thúc.

Món nợ cả nhà Nhị thúc tính kế phụ thân kiếp trước nàng còn nhớ rõ đây, chỉ là kiếp này phải đối mặt với quá nhiều chuyện, hơn nữa Nhị phòng hiện giờ đã không dậy nổi sóng gió, nên mới để lại khi nào lại tính sổ thôi.

“Thánh ý khó dò, tổ mẫu hỏi con, con làm sao biết được.”

Phùng lão phu nhân cứng đờ, sắc mặt ngượng ngùng.

Tứ nha đầu rõ ràng không muốn nói, cái mũ phỏng đoán thánh tâm chụp xuống, một chút biện pháp đều không có.

Khương Tự thấy Phùng lão phu nhân đã thành thật, liền cười hì hì nói: “Con còn muốn đi Hầu phủ thăm bà ngoại, liền không ở lại lâu.”

Phùng lão phu nhân giữ lại vài câu, thấy Khương Tự kiên trì, vội nói: “Để đại tỷ ngươi tiễn ngươi.”

“Không cần, ngày khác con còn tới, mỗi lần như vậy đều rầm rộ trong lòng ngược lại băn khoăn.”

Đi ra đại môn Đông Bình Bá phủ, Khương Tự hít sâu một hơi, vội vàng chạy tới Nghi Ninh Hầu phủ.

Hầu phủ bên kia đã sớm nhận được tin tức, đại quản sự đã ở ngoài cửa lớn chờ hồi lâu, xa xa trông thấy xe ngựa Yến Vương phủ tới, một bên phân phó hạ nhân đi vào bẩm báo, một bên ra nghênh đón.

“Ông ngoại ở trong phủ sao?”

Đại quản sự vội nói: “Lão hầu gia vốn dĩ muốn ra cửa, nghe nói Vương phi sắp tới đây liền không đi nữa.”

Khương Tự rất nhanh liền gặp được vợ chồng lão Nghi Ninh Hầu.

“Bà ngoại hình như gầy đi, lẽ nào mấy ngày nay ngủ không ngon?”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân cười cười: “Khi đã có tuổi thì ngủ không ngon, không phải chuyện lớn gì.”

“Ngài phải chú ý thân thể mới được.”

“Không cần lo lắng, lão bà tử còn phải xem ngươi sớm ngày thêm cho Vương gia một tiểu vương gia đây.”

Lão Nghi Ninh Hầu trừng lão phu nhân một cái: “Nữ nhân chỉ biết nói nhiêu đó.”

Con dâu Hoàng gia không con trai áp lực chắc chắn rất lớn, lão thái bà còn nhắc tới làm ngoại tôn nữ phiền lòng.

Lão phu nhân trừng mắt lại: “Không nói mấy cái đó thì nói cái gì? Nữ nhân nói chuyện với nhau, nam nhân xen miệng vào làm gì.”

Khương Tự không khỏi bật cười: “Ông ngoại, bà ngoại chớ cãi nhau, A Hoan còn nhỏ, Vương gia nói không vội.”

Ngay cả bây giờ A Cẩn còn thỉnh thoảng ném A Hoan sang một bên, nếu như lại thêm một nhi tử, nàng quả thực không dám nghĩ người cha không đứng đắn kia sẽ thế nào.

Lão Nghi Ninh Hầu nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Tự Nhi, ngươi nhớ kỹ, lên như diều gặp gió như thế nào ở trong lòng ta và bà ngoại ngươi đều không quan trọng bằng các ngươi bình bình an an, chớ có đi đường ngã ba.”

“Ngài yên tâm đi, con đều hiểu.”

Lão Nghi Ninh Hầu khẽ gật đầu, đứng dậy: “Ngươi bồi bà ngoại ngươi nói chuyện một lát đi, ta nhớ ta còn chưa cho chim ăn.”

Nhìn lão Nghi Ninh Hầu dạo bước đi ra ngoài, lão phu nhân bĩu môi: “Mua về một con anh vũ liền coi như bảo bối, không cần để ý tới ông ngoại ngươi.”

Cũng chỉ là một con anh vũ, cũng chỉ vì bà đã lớn tuổi, nếu như lúc còn trẻ lão nhân mà dưỡng kiều nương như vậy, bà đã sớm cầm dao nhào tới rồi.

   CHƯƠNG 738 : TÌM HIỂU 

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân ăn giấm lão Nghi Ninh Hầu nuôi anh vũ xong, quay lại hỏi: “A Hoan có mập hơn không? Bây giờ đã ngồi vững chưa?”

Khương Tự cười nói: “Đã biết bò rồi.”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lấy làm kinh hãi: “A Hoan còn chưa được tám tháng đi, mới đó mà đã biết bò?”

Đều nói ba lật sáu ngồi bảy lăn tám bò, nhưng bình thường điều này chỉ dùng để nói những đứa trẻ tương đối cứng cáp, đặt ở con cưng nhà phú quý thường sẽ chậm hơn. Cũng thế, người hầu hạ càng nhiều càng sợ tiểu chủ tử bị va chạm, luyện tập ít tự nhiên sẽ chậm hơn.

“Đúng thế, có thể bò ra thật xa.” Khương Tự nhắc tới nữ nhi, trong mắt tràn đầy ý cười.

A Hoan biết bò sớm không có gì lạ cả, có một lần nàng tận mắt nhìn thấy Nhị Ngưu dùng miệng rộng ủi A Hoan bò về phía trước, A Hoan không muốn động, thế mà còn hù dọa.

Nghĩ đến nữ nhi bị chó lớn thúc giục gian nan bò về phía trước, Khương Tự chỉ cảm thấy buồn cười.

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân cũng thật cao hứng: “Vậy cũng tốt, hài tử khỏe mạnh tốt hơn bất cứ điều gì. Ngươi khi còn nhỏ chả giống A Hoan chút nào, nhỏ yếu y như một con mèo con.”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân dường như nghĩ đến gì đó, ánh mắt chớp động.

Khương Tự nhẹ nhàng mím môi, như đang do dự.

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nhìn ra khác thường, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bà ngoại, con cảm thấy Thái Hậu không thích con lắm ——”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân hơi ngưng lại, tay cầm chung trà gập lại.

Trong lòng Khương Tự biết chỉ nhắc tới một câu như vậy tác dụng không lớn, hơi hòa hoãn nói: “A Cẩn thành con nuôi của Hoàng Hậu, cũng không biết là họa hay phúc……”

Tay Nghi Ninh Hầu lão phu nhân hơi run lên, càng thêm trầm mặc.

Khương Tự vươn tay kéo lại cánh tay Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, nhẹ giọng nói: “Bà ngoại, Thái Hậu không thích con, là bởi vì chuyện nương con với Vinh Dương trưởng công chúa lúc trước sao?”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nhìn Khương Tự một cái thật sâu, tâm tình lặng đi.

“Bà ngoại ——”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Khương Tự, như khi nàng còn nhỏ, thanh âm khàn khàn: “Có lẽ là ngươi nghĩ nhiều, Thái Hậu sao lại không thích ngươi được? Nương ngươi với Vinh Dương trưởng công chúa xa cách là bởi vì Thôi tướng quân, đó vốn không phải mẹ ngươi sai, Thái Hậu là người hiểu lý lẽ, sẽ không bởi vì việc này mà không thích ngươi ——”

Khương Tự chớp chớp mắt, ánh mắt lóe giảo hoạt: “Nói như vậy, Thái Hậu không thích con là có nguyên nhân khác?”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân cứng đờ, cười lắc lắc đầu: “Ngươi nha đầu này, làm sao lại nhận định Thái Hậu không thích ngươi?”

Trong lòng Khương Tự có chút thất vọng.

Bà ngoại không chịu lộ chút gió nào, xem ra hôm nay lại tay không mà về rồi.

Cũng may nàng đã sớm có chuẩn bị, cười khổ nói: “Thích cùng không thích luôn có thể cảm giác được. Nếu là người khác thì thôi, nhưng hết lần này đến lần khác là Thái Hậu, con chỉ sợ tương lai bởi vì việc này mà gặp phiền toái……”

Trong lòng biết trong chốc lát sẽ không hỏi được gì từ chỗ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, Khương Tự nói xong liền chuyển đề tài, Nghi Ninh Hầu lão phu nhân thì lại có vẻ thất thần.

Chờ Khương Tự cáo từ rời đi, Nghi Ninh Hầu lão phu nhân một mình ngồi đơ ở trong phòng buồn bực hồi lâu, có vẻ tâm sự nặng nề.

Lão Nghi Ninh Hầu xách theo lồng chim đi vào, thấy thế sửng sốt: “Làm sao vậy?”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân hoàn hồn: “Không sao cả.”

Lão Nghi Ninh Hầu treo lồng chim, đi qua: “Tự Nhi tới là chuyện cao hứng, nhưng ta thấy bà như là có tâm sự.”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân giương mắt nhìn nhìn lão Nghi Ninh Hầu, thở dài: “Chỉ là cảm thấy Tự Nhi trưởng thành rồi, chính mình có rất nhiều suy nghĩ.”

Lão Nghi Ninh Hầu không cho là đúng cười cười: “Tự Nhi đã là người làm mẹ, đương nhiên phải trưởng thành. Còn nữa, bà cũng không nhìn xem Tự Nhi gả tới địa phương nào, hoàng thất vốn cũng không phải thoải mái gì cho cam, bây giờ Yến Vương còn thành con nuôi của Hoàng Hậu, lại càng như đi trên băng mỏng……”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lập tức trầm mặc, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Hôm nay Tự Nhi nói Thái Hậu không thích nó ——”

Ánh mắt Lão Nghi Ninh Hầu trầm xuống: “Hừ, còn có việc này?”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân gật đầu.

Lão Nghi Ninh Hầu vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Không khỏi khinh người quá đáng, năm đó Vinh Dương trưởng công chúa đoạt hôn phu của A Kha, cuối cùng gặp báo ứng cũng là gieo gió gặt bão, nếu Thái Hậu bởi vì việc này mà giận chó đánh mèo đến trên đầu Tự Nhi chính là không biết xấu hổ!”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lẩm bẩm nói: “Ta chỉ sợ cũng không phải bởi vì việc này ——”

“Bà nói cái gì?”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân phản ứng lại, lắc đầu: “Không nói gì cả.”

Lão Nghi Ninh Hầu lại nhớ tới điều gì, nhíu mày nói: “Ta nhớ lúc còn trẻ bà với Thái Hậu quan hệ rất tốt, sao sau này lại không thấy qua lại nữa?”

Khi đó Thái Hậu là khuê nữ, nhưng không ít lần chạy đến Nghi Ninh Hầu phủ, sau lại không biết vì sao liền cắt đứt qua lại, ông thỉnh thoảng nhắc tới còn khiến lão thái bà trừng mắt dựng mày, hỏi hai lần liền không hỏi nữa.

“Tốt là lúc còn trẻ, trưởng thành rồi có suy nghĩ của từng người, không hợp nhau nữa.” Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nói rất bình thản, đáy mắt lại kết băng sương, một vẻ lạnh lùng.

Trong lòng lão Nghi Ninh Hầu biết trong đó nhất định có việc, nhưng lão thái bà không nói cũng không có biện pháp, vì thế nhấc xuống lồng chim thở dài: “Mặc kệ các bà ầm ỹ căng đến cỡ nào, nhưng nếu bởi vì việc này mà ảnh hưởng Tự Nhi, bà tốt nhất vẫn nên nhắc nhở hài tử vài câu, đừng để cho Tự Nhi hoàn toàn không biết gì cả bị người ta tính kế…… Ta ra cửa.”

Lão Nghi Ninh Hầu xách theo lồng chim đi ra ngoài, lại một thanh âm vang lên: “Ta ra cửa.”

Lão Nghi Ninh Hầu lập tức không đi được nữa, cúi đầu nhìn.

Anh Vũ trong lồng sắt ngửa đầu, vẻ mặt vô tội.

Lão Nghi Ninh Hầu nhất thời kích động, chỉ vào lồng chim nói: “Này bà, bà nghe được không, Anh Vũ có thể nói này!”

Mặt Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lộ vẻ tò mò đánh giá biểu tình đờ đẫn của con Anh Vũ.

“Nào, nói thêm câu nữa!”

Anh vũ nghiêng nghiêng đầu, không lên tiếng.

Lão Nghi Ninh Hầu nghĩ nghĩ, thử nói: “Ta ra cửa.”

“Ta ra cửa.” Anh vũ có phản ứng.

Lão Nghi Ninh Hầu mừng rỡ thấy răng không thấy mặt: “ Anh vũ này thật đúng là thông minh, không uổng công ta tốn ba trăm lượng bạc mua về ——”

“Hử? Ba trăm lượng?” Vẻ tò mò trên mặt Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nhất thời biến mất tăm, thay thế chính là sát khí.

Lão Nghi Ninh Hầu cười cứng đờ.

Hỏng, không cẩn thận nói lỡ miệng.

“A, ta còn có việc gấp, trở về rồi nói.”

Lão Nghi Ninh Hầu mang theo anh vũ chạy nhanh như chớp, để lại Nghi Ninh Hầu lão phu nhân môi phát run.

Chuyện của Tự Nhi đã làm bà đủ lo lắng rồi, lão đầu còn phá của!

Nghĩ như vậy, Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lập tức có một loại xúc động muốn bất chấp tất cả nói ra toàn bộ bí mật .

Khương Tự không tìm hiểu được gì từ chỗ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, nhưng cũng không nhụt chí, thầm nghĩ qua ít ngày nữa lại đi một chuyến, cố gắng lâu như vậy rồi, nói không chừng lúc nào đó bà ngoại sẽ nói ra.

Thời gian như nước chảy, mắt thấy đã sắp tới ngày sinh thần của Thái Hậu.

Ngày hôm nay, Tề Vương hẹn Tương Vương đến phủ uống trà.

“ Thọ thần của Hoàng tổ mẫu, Bát đệ chuẩn bị tốt thọ lễ chưa?”

Tương Vương cười cười: “Cũng không khác năm trước là mấy, dù sao ta đưa cái gì thì cũng chỉ có thế.”

Nghĩ đến đã lỡ mất cơ hội làm con Hoàng Hậu, mấy ngày nay tâm tình Tương Vương đều không dễ chịu, nào còn có tâm tư nghĩ đến thọ lễ của Thái Hậu.

CHƯƠNG 739 : TIỆC THỌ THẦN CỦA THÁI HẬU 

Có thứ muốn cầu mới có thể nóng nảy vội vàng, trăm phương nghìn kế lấy lòng thượng vị giả.

Theo Tương Vương thấy thì, hắn với vị trí kia là nửa xu duyên phận cũng không có, về sau chẳng qua là tùy tùng của Tề Vương mà thôi. Tương lai có thể sống một cách tiêu sái hay không, hoàn toàn phải  xem Tề vương có thể trở thành người thắng cuối cùng hay không, hiện tại lấy lòng Thái Hậu không có ý nghĩa gì lớn.

Nghe Tương Vương nói như vậy, Tề Vương âm thầm vui mừng.

Lão Bát bị lão Thất tính kế, với hắn mà nói chưa chắc không phải chuyện tốt.

Nếu nói trước kia hắn còn sẽ đề phòng Lão Bát, sợ Lão Bát lòng mang hy vọng xa vời, không biết ngày nào đó nhìn thấy cơ hội sẽ cắn ngược hắn một ngụm, hiện tại thì hoàn toàn yên tâm.

Lão Bát rõ ràng bởi vì lỡ mất thân phận con nuôi của Hoàng Hậu mà hoàn toàn bộc phát.

Cứ như vậy, về sau Lão Bát chính là sự trợ giúp hắn tin được nhất.

Đầu ngón tay Tề Vương gõ nhẹ chén trà sứ trắng, khuyên nhủ: “Thọ lễ tặng cho Hoàng tổ mẫu Bát đệ vẫn nên để bụng chút, không cầu xuất sắc, nhưng ít nhất đừng nằm hạng chót khiến Hoàng tổ mẫu không vui.”

Tương Vương không cho là đúng gật gật đầu: “Cái này ta biết. Ngược lại là Tứ ca cần phải chuẩn bị thật tốt, chớ có để cho hỗn trướng lão Thất hạ thấp.”

Nhắc tới Úc Cẩn, Tương Vương liền hận đến ngứa răng.

Mấy ngày nay hắn đêm đêm mất ngủ, nhớ tới ngày ấy bị lão Thất lừa gạt tiến cung tìm phụ hoàng nói hươu nói vượn là ngực liền đau.

Hắn vô số lần nghĩ, nếu như lúc ấy thành thành thật thật trở về phủ, con trai của Hoàng Hậu rốt cuộc là hắn hay là lão Thất cũng còn chưa chắc.

Không, phụ hoàng rõ ràng nghiêng về hắn hơn một ít.

Đáng thương hắn cái gì cũng không biết, chuyển ngày liền nghe được tin dữ lão Thất được ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu.

Mà thật đáng buồn hơn chính là các huynh đệ khác còn có thể tiến cung tìm mẫu phi của từng người tìm hiểu đầu đuôi, mà hắn thì sao, ngoại trừ ở trong phủ mượn rượu giải sầu cái gì cũng không thể làm.

Mẫu phi hắn chỉ là một vũ cơ, bởi vì sinh hắn mới có danh phận Tần, hắn cho dù tiến cung hỏi cũng chẳng hỏi được  cái gì.

Tương Vương đã không nhớ rõ lần gần nhất nhìn thấy Lệ tần là khi nào.

Với hắn mà nói, mẹ đẻ như vậy có thể không thấy liền không thấy, thấy chẳng qua là nhắc nhở hắn huyết mạch mẫu tộc ti tiện mà thôi.

Tề Vương đặt trà cổ xuống bàn, nhàn nhạt nói: “Lão Thất xác thật vượt ngoài dự kiến của ta. Hắn từ Nam Cương trở về chỉ mới ngắn ngủn hai ba năm đã từ hoàng tử nghèo túng phụ hoàng đều không nhận ra trở thành con của Hoàng Hậu, đợi một thời gian nữa, ta cũng không dám tưởng tượng hắn sẽ đi đến một bước nào ——”

“Tứ ca, huynh có ý gì?”

Tề Vương lại cầm lấy trà cổ, nhấp một ngụm sau đó tự giễu cười: “Bát đệ chẳng lẽ không cảm thấy lão Thất là tập hợp đại vận vào người sao?”

Con ngươi Tương Vương co rụt, thất thanh nói: “Tứ ca, huynh cho rằng lão Thất có khả năng làm Thái Tử?”

Ánh mắt Tề Vương lập loè: “Bát đệ cảm thấy không có khả năng?”

Cảm xúc của Tương Vương có chút kích động: “Nhưng hắn dựa vào cái gì ——”

“Dựa vào hắn hiện tại là con trai của Hoàng Hậu.” Tề Vương đặt mạnh trà cổ xuống bàn, ánh mắt như băng, “Úc Lang chính là con trai của nguyên hậu, con vợ cả duy nhất của phụ hoàng, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị phế bỏ mình. Nếu chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, thì vì sao lão Thất không có khả năng trở thành Thái Tử?”

Tương Vương trầm mặc.

Tề Vương cũng trầm mặc, chờ nước trà trong chén lạnh thấu, thở dài nói: “Nếu lão Thất thành trữ quân, thậm chí còn tiến thêm một bước, Bát đệ cam tâm?”

Tương Vương đấm mạnh bàn một cái, gào lên nói: “Hắn mơ tưởng!”

Hủy mất con đường long tường cửu thiên của hắn còn muốn lên thẳng mây xanh, chỉ cần tưởng tượng thôi hắn đã muốn nôn chết rồi.

Đây cũng là nguyên nhân hắn một lòng muốn trợ giúp lão Tứ.

Nhìn chằm chằm nước trà bị tràn ra trên mặt bàn, Tề Vương nhẹ giọng, nỉ non nói: “Đúng vậy, làm sao có thể cam tâm.”

“Tứ ca, huynh có kế sách gì ứng đối?” Tương Vương thoáng khôi phục bình tĩnh, sắc mặt lại vô cùng khó coi.

Tề Vương nhìn ở trong mắt dĩ nhiên là rất vừa lòng.

Lão Bát càng hận lão Thất, kế hoạch của hắn sẽ càng dễ dàng thực hiện.

Tề Vương sờ tay vào ngực móc ra một bình sứ nhỏ đẩy qua.

“Đây là ——”

Tề Vương giương mắt nhìn Tương Vương, từng chữ rõ ràng: “Một loại thuốc.”

Tương Vương không đụng vào bình sứ trắng nho nhỏ, giọng điệu pha chút do dự: “Thuốc gì?”

Khóe miệng Tề Vương cong lên, hàm chứa ý cười: “Loại thuốc này vô sắc vô vị, hòa tan được ở trong rượu, mà người uống rượu này vào nhiều nhất một khắc sau sẽ thất thố, làm ra hành vi khiến người ta không thể tưởng tượng……”

Tương Vương nhìn chằm chằm bình sứ trắng, trầm mặc thật lâu.

Tề Vương dứt khoát làm rõ lời nói: “Bát đệ, lão Thất là họa lớn trong lòng ngươi, tự nhiên phải nhân lúc cánh chim hắn còn chưa ra trước gió đánh cho hắn tan nát mới tốt, mà việc này đành phải nhờ ngươi.”

“Ta?”

“Đúng vậy. Thuốc này có thể làm cho người ta thất thố, còn có trường hợp nào tốt hơn ngày thọ thần của Hoàng tổ mẫu đây?”

Tương Vương xoắn chặt mày kiếm: “Ở trong trường hợp như vậy làm lão Thất thất thố đương nhiên tốt, nhưng làm gì có cơ hội hạ độc lão Thất?”

Tề Vương nghe vậy thì cười: “Ta sở dĩ tìm Bát đệ mà không phải tự mình động thủ, cũng không phải muốn đứng ngoài cuộc, mà là Bát đệ có cơ hội hơn so với ta.”

Tương Vương hơi mím môi mỏng, chờ Tề Vương cho lời giải thích.

Tề Vương thưởng thức bình sứ trắng nho nhỏ, không nhanh không chậm nói: “Bát đệ cũng thấy đấy, lão Thất bình thường căn bản không để ý tới ta, nếu như ta đi mời rượu hắn, nói không chừng sẽ bị hắn từ chối. Mà Bát đệ chỉ cần hơi chút nhắc lại việc cùng hắn tiến cung ngày ấy, thiết nghĩ ly rượu an ủi này lão Thất nhất định nguyện ý uống với ngươi, dù sao lão Thất cũng là loại người đạp người ta xuống xong còn muốn cắm đao khoe khoang ……”

Ánh mắt Tương Vương lập loè, đã hơi dao động .

Giả như sau khi hạ độc lão Thất xong có thể toàn thân mà lui, hắn không ngại thử một lần.

Dù sao chuyện gì cũng có nguy hiểm, lão Tứ cần cũng không phải là sự trợ lực chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng.

Nhưng nếu như thất thủ ——

Trong lòng Tề Vương biết Tương Vương lo lắng, cười nói: “Thuốc này có thể ngay lập tức hòa tan trong rượu, Bát đệ chỉ cần mượn lúc kính rượu lặng lẽ hạ dược là được. Sau đó ta cũng sẽ mời rượu lão Thất, lại có những người khác noi theo, lão Thất nổi điên cũng sẽ không tra được đến ly rượu này, Bát đệ cứ việc yên tâm đi.”

Thấy Tương Vương chậm chạp không nói, Tề Vương thở dài: “Nếu như Bát đệ cảm thấy khó xử thì thôi, chúng ta còn nhiều thời gian sau này lại tìm cơ hội. Chỉ là sợ phụ hoàng hôm nay có thể đột nhiên đem lão Thất ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu, ngày mai lại có thể đột nhiên đem vị trí trữ quân cho lão Thất, đến lúc đó có muốn rung chuyển lão Thất e không dễ dàng……”

Lời này của Tề Vương rốt cuộc thúc đẩy Tương Vương hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Cần quyết đoán mà không quyết đoán sẽ dẫn đến thảm họa, cứ làm như vậy đi.”

Hắn giúp lão Tứ cũng là giúp mình, chỉ cần thành, về sau liền có thể kê cao gối mà ngủ.

Trường hợp như ngày sinh thần của Thái Hậu mọi người đều kính qua kính lại, ai có thể tra ra được ly rượu của hắn.

Còn nữa, đến lúc đó lão Thất vừa thất thố, lấy sự quan tâm của phụ hoàng dành cho Hoàng tổ mẫu chỉ sợ sẽ trực tiếp kéo lão Thất ra ngoài, ngay cả cơ hội giải thích đều không có, có thể tra ra cái gì?

Tề Vương cười vỗ vỗ bả vai Tương Vương: “Vậy xin nhờ Bát đệ, chờ sự thành ca ca chắc chắn cảm tạ ngươi thật tốt.”

Tương Vương nhếch miệng cười: “Tứ ca nói lời này liền khách khí, giữa huynh đệ chúng ta còn cần lời này.”

Hai người nắm tay, nhìn nhau cười.

Chớp mắt liền đến ngày tổ chức tiệc thọ thần cho Thái Hậu, Úc Cẩn cùng Khương Tự ngồi trên xe ngựa, một đường chạy tới hoàng cung.

Trên xe, Úc Cẩn lười nhác dựa vào vách xe, cười hỏi: “A Tự, nàng nói tiệc mừng thọ hôm nay có thể xảy ra chuyện xấu hay không?” 

CHƯƠNG 740 : DỰ TIỆC VẪN LÀ NHÓM NGƯỜI ĐÓ 

Xe ngựa chạy chậm rãi, màn xe ngựa nhìn như đơn giản, bố trí bên trong lại cực kỳ thoải mái.

Úc Cẩn duỗi tay cầm lấy trái cây đặt trên bàn nhỏ cắn một ngụm, cười nhìn Khương Tự.

Chuyến tiến cung này hiển nhiên sẽ không thái bình, nhưng với hắn mà nói lại chẳng chút sợ hãi, ngược lại có cảm giác nóng lòng muốn thử.

Hắn cũng không phải người ngu ngốc làm ra vẻ lo trước lo sau, nếu đã nhắm vào cái vị trí đó, vậy chướng ngại vật trên đường đi càng sớm lăn ra đây càng tốt, tiện thể thu thập luôn một lần, mục tiêu sẽ được thực hiện nhanh hơn.

Nhảy nhót nơi khóe mắt Úc Cẩn khiến Khương Tự lắc đầu bật cười “Biết có khả năng xảy ra chuyện xấu, ta thế nào cảm thấy chàng còn rất chờ mong?”

Úc Cẩn ném trái cây vào trong đĩa, cười nói “Sao lại là chờ mong, rõ ràng là gấp không chờ nổi.”

Khương Tự nhịn không được cười ra tiếng.

Cuộc chiến tranh đoạt đích, con đường phía trước đầy rẫy chông gai, A Cẩn tâm trạng tốt làm nàng cảm thấy nhẹ nhõm nhiều.

“Vẫn là phải chú ý chút, chớ có chủ quan.”

“Yên tâm đi, nàng cũng phải cẩn thận.”

Hai người nói chuyện một hồi đã đến hoàng thành.

Thọ thần của Thái Hậu vốn là sự kiện trọng đại chỉ sau ngày sinh thần của hoàng đế, nhưng Thái Hậu nhiều năm qua không thích làm lớn, năm nay càng lấy lý do thân thể không tốt mà chỉ làm gia yến ở Trường Sinh Điện, tham gia tất cả đều là con cháu tôn thất.

Úc Cẩn xuống xe ngựa trước, rồi vươn tay đỡ Khương Tự xuống xe.

Khương Tự vừa mới đứng vững, đã nghe một giọng nói truyền đến “Trùng hợp vậy, đụng phải Thất đệ cùng Thất đệ muội.”

Hai người ngoái đầu nhìn, liền thấy Tề Vương đứng ở cách đó không xa, trên mặt treo ý cười nhàn nhạt.

Tề Vương bước nhanh tới gần “Thất đệ, cùng vào chung đi.”

Úc Cẩn liếc hắn một cái thật sâu, bỗng nhiên tiến lên một bước, hạ giọng nói “Tứ ca thật đúng là chấp nhất lấy mặt nóng dán mông lạnh người khác.”

“Ngươi ——” Tề Vương cho dù hàm dưỡng tốt, nghe xong lời nói như vậy cũng không khỏi tức sùi bọt mép, suýt nữa thất thố ngay tại chỗ.

Úc Cẩn ngược lại treo lên nụ cười ôn nhuận “Tứ ca không phải muốn cùng nhau đi vào sao, ngươi là huynh trưởng, trước hết mời ——”

Hắn khẽ nâng giọng, lập tức hấp dẫn tầm mắt của một số hậu duệ hoàng thân quốc thích.

Lửa giận của Tề Vương nhất thời không thể phát tiết ra.

Nhiều người nhìn như vậy, lão Thất không biết xấu hổ hắn còn cần mặt mũi đó. Thọ thần của Thái Hậu nếu hai huynh đệ gây chuyện ầm ỹ, truyền tới tai phụ hoàng còn có thể tốt sao?

Tề Vương vì kiềm chế lửa giận nhất thời không nhúc nhích, Úc Cẩn cười tủm tỉm nói “Tứ ca thật đúng là khách khí, vậy đệ đệ liền mặt dày đi vào trước.”

Chờ Tề Vương phản ứng lại, Úc Cẩn đã lôi kéo Khương Tự đi xa.

Đến chậm một bước Tương Vương thò qua hỏi “Tứ ca, xảy ra chuyện gì?”

Tề Vương khôi phục vẻ mặt như thường, đáy mắt lại kết một tầng hàn băng, nhàn nhạt nói “Không có gì. Bát đệ, chúng ta cũng vào đi thôi.”

Tương Vương liếc nhìn theo bóng lưng đĩnh bạt kia, vừa theo Tề Vương vào trong vừa nhỏ giọng hỏi “Tứ ca, có phải hỗn trướng kia lại khiêu khích không?”

Dư quang nơi khóe mắt Tề Vương khẽ liếc mắt nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói “Bát đệ nói chuyện chú ý đúng mực.”

Trước mắt người nhiều, để người nghe thấy lão Bát gọi lão Thất là hỗn trướng không thích hợp.

Tương Vương lắc đầu “Tứ ca tốt tính quá, có thể nhịn.”

Tề Vương híp lại hai mắt, thấp không thể nghe thấy nói “Nhịn nhất thời tính là gì?”

Hắn hiện tại nhịn nhất thời, chỉ cần thành công thì sẽ không cần nhịn nữa, dùng ẩn nhẫn nhất thời đổi một đời tôn vinh đương nhiên đáng giá.

Lão Thất kiêu ngạo ở trong mắt hắn chính là ấu trĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ phải trả giá cho sự ngu xuẩn bây giờ.

Tề Vương nghĩ như vậy, lửa giận quay cuồng liền dần dần tiêu tan.

Đúng vào lúc này, Úc Cẩn ngoái đầu thoáng nhìn lại, đối diện với khuôn mặt đó của Tề Vương, khóe miệng hiện lên nét châm biếm.

Tề Vương hơi dừng bước, lửa giận vừa mới đè xuống suýt nữa lại mất khống chế.

“A Tự, ta phát hiện lão Tứ thật đúng là một nhân tài.”

Khương Tự nghiêng đầu nhìn về phía Úc Cẩn “Sao nói thế?”

Úc Cẩn cười nhẹ một tiếng “Vừa rồi ta nói như vậy, hắn đều đem lửa giận đè xuống, nàng nói hắn có phải là một nhân tài đặc biệt biết tự an ủi mình không?”

Con hàng kia suy nghĩ cái gì hắn còn không biết sao, đơn giản là ẩn nhẫn nhất thời chờ sau này tính sổ, lại không biết nhẫn nhịn quen cũng chỉ thích hợp làm rùa đen rút đầu, còn vọng tưởng long tường cửu thiên?

“Nàng chờ xem đi, hôm nay cho dù xảy ra chuyện xấu, cái đồ hèn nhát lão Tứ cũng không dám tự mình lên đâu.”

Khương Tự cười khúc khích, nhỏ giọng nói “ Chàng đúng là hiểu rõ Tề Vương thật đó.”

Úc Cẩn cười lạnh “Loại người này ta thấy nhiều.”

“A Cẩn, nói như vậy chàng phải cẩn thận Tương Vương.” Khương Tự đến gần, thanh âm cực nhẹ.

Úc Cẩn khẽ gật đầu “Yên tâm, ta biết.”

Lão Bát tất nhiên còn bởi vì chuyện con nuôi Hoàng Hậu mà nghẹn một hơi đâu, bị lão Tứ châm chút ngòi, rất có thể sẽ chọn hôm nay ra tay.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Úc Cẩn hơi cong, cười lạnh.

Một tên ngu xuẩn mông còn chưa lau sạch thế mà cũng đòi nhảy nhót lung tung, đây là sợ hắn sống quá nhàm chán tìm chút việc vui cho hắn làm?

Hắn thật đúng là rửa mắt mong chờ.

“Vương gia và Vương phi thật là một đôi bích nhân ân ái.” Cách đó không xa một vị nam tử cười đáp lời.

Úc Cẩn liếc nhìn nam tử một cái, nhận ra thân phận đối phương.

Nói chuyện chính là Đích trưởng tử của Khang Quận Vương, nhân xưng Khang tiểu vương gia.

Không thân, nhưng đối phương có thể nói như thế, vậy chào hỏi một câu cũng không sao.

Úc Cẩn liền hơi mỉm cười, cùng đối phương chào hỏi nhau.

Yến hội trong Trường Sinh Điện đã sắp xếp xong, bên trái ngồi nam tân, bên phải ngồi nữ khách, bởi vì đều là người cùng tộc, ngược lại cũng không cần quá kiêng dè, chỉ chừa lại ở giữa một thông đạo rộng một trượng, thuận tiện đi lại.

Còn về nơi cho vũ cơ múa hát —— những người lúc trước tham gia buổi yến hội chúc mừng đôi mắt Phúc Thanh công chúa hồi phục thị lực đều đồng thời lắc đầu.

Cái này thì hoàn toàn không cần, nhớ tới yến hội lần đó bọn họ đến giờ lòng còn sợ hãi, vũ cơ hại chết Thập Ngũ công chúa chính là bởi vì có thể múa máy trước mặt các quý nhân mà mới hạ độc một cách thần không biết quỷ không hay.

Mà trong cung hiển nhiên cũng nhận được giáo huấn từ lần yến hội đó, hôm nay sân khấu chỉ ở ngay phía trước đại điện.

Đế Hậu cùng Thái Hậu ngồi ở dưới đài cao có trải thảm gấm hình tròn, khi cung yến bắt đầu những vũ cơ đó có thể ở chỗ này khiêu vũ trợ hứng, mà không được bước ra ngoài thảm gấm.

Không ít người nhìn mỹ nhân ca hát nhảy múa ở trên thảm gấm, không khỏi âm thầm gật đầu : Ừm, như vậy rất an toàn.

Có tay ăn chơi không rõ biến cố lần yến hội đó nhỏ giọng nói thầm “Như vậy quá không thú vị.”

Người bên cạnh thấp giọng mắng “Ngươi thì biết cái gì!”

Có nhàm chán cũng tốt hơn chết người nhá.

Đầu tiên là yến hội trong cung trong Thập Ngũ công chúa bị độc chết, sau đó là trên Thúy Loa sơn An Quận Vương bị ám sát, hiện tại lại tham gia yến hội hoàng gia tổ chức trong lòng hoàn toàn run sợ có hiểu không.

Có điều thấy hôm nay an bài như vậy, hẳn là sẽ an ổn vượt qua. Còn nữa, đây là thọ yến của Thái Hậu, hẳn là cũng sẽ không có người to gan lớn mật tìm đường chết.

Ngồi ở trên đài cao Cảnh Minh Đế đánh giá mọi thứ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mí mắt không nhảy, tâm cũng không hoảng, quan trọng nhất chính là vũ cơ không thể tùy tiện đi lung tung, hôm nay ắt hẳn sẽ thuận lợi.

Nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế liền thả lỏng, nghiêng đầu nói đùa hai câu với Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh.

“Nghe nói thảm gấm đó đều là Hoàng Hậu tự mình chọn lựa, Hoàng Hậu phí tâm.”

Trước mắt bao người, Hoàng Hậu câu nệ cười “Thiếp nên làm.”

Đế Hậu đang nói nhỏ, liền nghe nội thị cất giọng hô “Thái Hậu giá lâm ——”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com