Edit Full Co Chap Tranh Xa Nam Than So Chap
Editor: BlyWattapd: _AnsBly_Đã beta._____Vòi nước trước mặt đã được khóa lại, tí tách vài giọt nhỏ xuống rồi ngừng hẳn.
Tay của Thẩm Ý dừng lại giữa không trung, ánh mắt từ từ rời khỏi vòi nước, từng chút một chuyển sang người đứng bên cạnh.Đôi mắt đen láy không có tí cảm xúc nào, tay vẫn còn giơ ra, cứ thế nhìn chằm chằm vào đối phương.Hạ Thanh Từ cũng thu tay lại từ vòi nước, bên cạnh cũng có vòi nước tự động, nhưng loại vòi nước thủ công này đối với cậu nó dường như tiện lợi hơn."Vết thương trên tay cậu." Hạ Thanh Từ chỉ vào vết thương trên đó: "Nếu tiếp tục rửa, vết thương sẽ bị nhiễm trùng."Nhìn thôi cũng đã thấy đau, nếu rửa thêm, e là phải đến bệnh viện khâu lại, mà đây lại là do chính cậu ta tự chà xát mà ra.Hạ Thanh Từ sờ sờ túi áo của mình. Trong túi có rất nhiều đồ ăn vặt nhỏ mà ba thích nhét vào trước khi cậu đến trường, ngoài ra còn có tẩy, khăn giấy và một số thứ linh tinh khác.Túi áo đồng phục của trường Tam Trung khá rộng, Hạ Thanh Từ thò tay vào túi mò được một miếng băng dán cá nhân, rồi đưa nó cho đối phương."Cậu dán tạm trước đi, về nhà nhớ khử trùng. Vết thương không thể cứ rửa mãi, càng không thể chà xát."Tay cậu vẫn giơ ra giữa không trung, miếng băng dán cá nhân màu hồng, trên đó có hình một chú heo nhỏ, cũng là thứ ba mua cho cậu.Giơ tay một hồi , Hạ Thanh Từ còn tưởng đối phương không muốn nên định rụt tay lại, nhưng ngay trước khi cậu thu tay, một bàn tay khác đã cầm lấy miếng băng cá nhân từ tay của cậu.Động tác rất chậm, nam sinh nhận lấy miếng băng cá nhân, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía, trầm mặc một lát rồi mới nói: "Cảm ơn."Giọng nói rất êm tai, nhưng lại không có chút cảm xúc nào."Cái này phải dán lên vết thương."Hạ Thanh Từ chưa từng thấy ai nói ít hơn mình. Cậu nói một câu như vậy, cũng không biết liệu đối phương có biết cách dán hay không.Ngoài cửa, Tạ Bệnh Miễn đứng yên tại chỗ. Hắn đã đến từ lúc nãy, vốn định gọi người ta, nhưng lại vô tình nhìn thấy cảnh này.Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hạ Thanh Từ quan tâm đến người khác và nói cũng nhiều hơn bình thường.Tạ Bệnh Miễn nhìn chằm chằm vào chàng trai ở phía xa, ánh mắt dần chuyển sang Thẩm Ý, ánh mắt sâu hơn vài phần."Lớp trưởng."Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa. Hạ Thanh Từ theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Bệnh Miễn đang dựa vào khung cửa, không biết cậu ta đã đến từ lúc nào.Hạ Thanh Từ cũng đang định rời đi, cậu bước về phía Tạ Bệnh Miễn. Thẩm Ý vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn vào miếng băng dán cá nhân trong tay của mình."Đi vệ sinh lâu vậy, tôi qua xem thử, tưởng cậu quên mang giấy.""Bên trong có, quên mang cũng không cần cậu phải tới đưa."Thẩm Ý vẫn đứng đó, cảm giác được có ánh mắt hướng về phía mình, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt giao với Tạ Bệnh Miễn ở phía xa.Ánh mắt của đối phương bề ngoài thì không cảm xúc, nhưng ẩn dưới vẻ bình thản lại mang theo chút thù địch, giống như một con dã thú bị xâm phạm lãnh thổ, phát ra tín hiệu cảnh cáo lạnh lùng."Lớp trưởng, vừa rồi cậu gặp người quen à?"Tạ Bệnh Miễn hỏi một cách vu vơ, không rõ Hạ Thanh Từ có quen Thẩm Ý hay không."Không." Hạ Thanh Từ đơn giản đáp lại, sau đó không nói thêm gì.Tạ Bệnh Miễn hơi rũ mắt xuống, ánh mắt rơi trên làn da sau gáy của nam sinh. Hắn trầm ngâm hơn, như nghĩ đến điều gì, cảm xúc sau đó cũng chậm rãi lắng xuống.Hai người họ cùng nhau trở về phòng riêng, trên bàn xuất hiện thêm hai phần tráng miệng. Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ tròn mắt nhìn họ chằm chằm.Thấy hai người trở lại, họ cũng yên tâm hơn. Tạ Bệnh Miễn đẩy cả hai phần tráng miệng đến trước mặt Hạ Thanh Từ, cả hai phần đều gọi cho cậu."Đưa cho bọn họ đi, tôi không ăn."Hạ Thanh Từ nhìn lớp kem và sữa phía trên, theo phản xạ mà từ chối. Chưa cần ăn, cậu đã như có thể cảm nhận được vị ngọt đến ngấy của nó."Hai phần này không nhiều lắm đâu, lớp trưởng. Cậu không thể cứ vì trước đây không thích đồ ngọt mà từ chối thử cái mới.""Đây là món đặc trưng của quán, cậu thử đi."Tạ Bệnh Miễn mỉm cười, lại nhìn sang Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ở phía đối diện. Hai người bên kia đều nói không ăn.Kem tan rất nhanh, nếu không ăn sẽ rất lãng phí.Cậu không thích lãng phí thức ăn là điều có thể dễ dàng nhận ra. Hai người đối diện không ăn món nào thì món đó vẫn nằm nguyên trên đĩa, trong khi đĩa của Hạ Thanh Từ lại rất sạch sẽ, gần như không còn gì sót lại.Thậm chí, ngay cả những món Tạ Bệnh Miễn gắp cho cậu, cậu cũng đều ăn hết.Hạ Thanh Từ không do dự quá lâu. Cậu cầm lấy thìa, thử một miếng. Ban đầu, khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng khi thìa kem vừa vào miệng, cậu hơi khựng lại.Quả thật không ngấy như cậu tưởng. Một người vốn không thích đồ ngọt như cậu cũng phải thừa nhận rằng nó rất ngon. Cậu còn chưa biết quán này nổi tiếng nhất với các món tráng miệng và chỉ riêng hai phần tráng miệng này đã có giá lên đến bốn con số."Lớp trưởng, có phải không tệ như cậu nghĩ đúng không?"Tạ Bệnh Miễn hỏi, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thanh Từ đang nhìn chằm chằm món tráng miệng, khóe môi hắn khẽ cong lên."Cũng được."Mạnh Phi Du nhìn biểu cảm của lớp trưởng rồi nhìn Nhị ca của mình, lớp trưởng chịu ăn sao Nhị ca lại vui vẻ đến vậy.Cơm nước xong cũng đã gần tám giờ. Trước khi rời đi, Tạ Bệnh Miễn hỏi có cần đưa về không, nhưng Hạ Thanh Từ từ chối. Cậu đạp xe về, trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở:"Hãy nhớ những gì cậu đã hứa.""Tôi nhớ mà." Tạ Bệnh Miễn vẫy tay, đồng phục khoác trên vai, ngón tay vuốt nhẹ trục bật lửa. Hắn nhìn theo bóng dáng dần biến mất, sau đó mới châm thuốc.Đốm lửa lập lòe, Tạ Bệnh Miễn khẽ nghiến điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trên môi, rồi chậm rãi thu hồi tầm mắt. "Nhị ca, cậu thật sự định nói với thầy Trương à?""Cậu bị ngốc à?" Diệp Kỳ nhìn cậu ta với vẻ bất lực. "Cậu thấy Nhị ca giống người sẽ làm thế không?""Nhưng đã hứa với lớp trưởng..." Mạnh Phi Du ngộ ra. Hứa là sẽ nói với thầy Trương, nhưng nói cái gì thì Nhị ca không có nói."Lớp trưởng đúng là người dễ tính." Cậu ta nhanh chóng nhớ ra chuyện khác: "Cậu ấy nghe Nhị ca nói thế mà lúc quay lại cũng không thấy có vẻ tức giận gì.""Không để tâm thì tức giận làm gì." Diệp Kỳ không thương tình mà đâm Nhị ca mình một nhát: "Nhị ca bây giờ còn chẳng đủ sức ảnh hưởng đến tâm trạng của lớp trưởng nữa."Tạ Bệnh Miễn: "...""Đúng là như vậy." Tạ Bệnh Miễn nhớ lại. Hạ Thanh Từ thực sự sẽ không tức giận với những người không quan trọng. Không chỉ với hắn, mà cả với cậu nam sinh lần trước, cũng đều như vậy. Điều này có lẽ cũng không phải là điều xấu gì.Điếu thuốc bị Tạ Bệnh Miễn dụi vào tường, hắn từ từ rút tay về."Tôi sẽ cố gắng hơn, để có thể ảnh hưởng được tâm trạng của cậu ấy."Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_*Hai ngày sau đó là kỳ kiểm tra hàng tuần. Thầy Trương không nhắc lại chuyện một kèm một nữa. Trong lúc làm bài, Hạ Thanh Từ có hơi do dự và cậu đã quyết định để trống một câu trong bài thi toán. Đó là câu thầy Trương đã giảng trên lớp.Diệp Kỳ chắc chắn sẽ làm đúng, cậu để trống câu này thì điểm của Diệp Kỳ sẽ cao hơn cậu.Để chắc chắn, cậu quyết định không giành hạng nhất trong kỳ kiểm tra tuần này.Chiều thứ bảy, thi xong là được nghỉ. Hạ Thanh Từ chuẩn bị đến quán trà sữa làm thêm. Cậu thu dọn đồ đạc, trong khi bạn cùng bàn Đường Viễn vẫn đang nói về đề thi."Lớp trưởng, có thể sau này chúng ta sẽ không được ngồi cùng bàn với nhau nữa." Đường Viễn nhíu mày: "Tôi thật không muốn xa cậu.""Chắc là, không đâu." Hạ Thanh Từ nói: "Thầy Trương đã nói có thể không cần đổi chỗ, chúng ta vẫn có thể ngồi chung với nhau.""Hy vọng là vậy." Đường Viễn liếc nhìn xuống dãy bàn cuối, lo lắng nếu Tạ Bệnh Miễn muốn ngồi chung với lớp trưởng, thì cậu ta sẽ không dám đắc tội với hắn và có thể buộc phải đổi chỗ."Lớp trưởng, tuần sau gặp nhé.""Tuần sau gặp."Khi Hạ Thanh Từ bước xuống cầu thang, không biết có phải là ảo giác không, cậu luôn cảm thấy có ánh mắt nào đó đang dõi theo mình. Hình như phần lớn là từ các bạn nữ, một vài người trong số đó trông rất quen mắt.Cậu nhận ra bởi vì thường xuyên cảm nhận được những ánh nhìn như vậy và phần lớn đều là từ những người thích Tạ Bệnh Miễn.Hoặc một số là những người xung quanh của Tạ Bệnh Miễn. Họ thường tụ tập với nhau và kiếp trước đã từng nhắm vào cậu.Cậu không rõ là đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy khó chịu trước những ánh mắt đó. Hạ Thanh Từ khẽ nhíu mày, bước nhanh hơn một chút và nhanh chóng rời khỏi cổng trường.Sau khi đến quán trà sữa, Tiểu Trình cũng đã có mặt. Cậu ấy mặc đồng phục của quán, mỉm cười chào cậu."Tiểu Hạ, hôm nay cậu đến sớm nhỉ.""Hôm nay có bài kiểm tra, nên tan học sớm hơn một chút."Tiểu Trình nói: "Bọn tôi thi trước đó hai ngày, không biết đề thi của các cậu có giống của bọn tôi không, nhưng đề cũng khá khó đấy.""Chắc là không khác lắm đâu."Hạ Thanh Từ vào trong thay đồ. Lúc này vừa tan học, quán đã bắt đầu lác đác vài người, rất nhanh đã trở nên đông đúc."Đề hôm nay khó quá trời, nhất là câu cuối của đề toán, cái kiểu đó ai mà giải nổi? Trong trường chắc chỉ có vài người làm được.""Một thái xanh trân châu đen, không bỏ thạch khoai môn."Rất nhiều học sinh của trường Nhất Trung ghé vào. Hạ Thanh Từ đứng trước quầy nhận đơn, giọng nói không lớn nhưng nghe có vẻ rất lễ phép và lịch sự. Cậu in hóa đơn ra, rồi chuyển cho Tiểu Trình xử lý."Cậu nhìn anh trai phía trước đang nhận oder kìa, anh ấy đẹp quá, thật muốn xin phương thức liên lạc mà.""Trông có vẻ lạnh lùng, chắc là có bạn gái rồi, thôi đi...""Bài cuối cùng kia đương nhiên là sẽ có người giải được, chắc chắn cậu ấy sẽ được điểm tuyệt đối, dù người ta hơi khép kín nhưng đầu óc so với chúng ta thì giỏi hơn nhiều.""Suỵt, đừng nói nữa.""Sao không cho tôi nói?" Một bạn nam chưa kịp dứt lời thì đột nhiên im bặt.Hạ Thanh Từ vừa đóng xong ly trà sữa cho khách trước, cậu đội mũ của quán, cúi đầu nên không nhìn thấy ai. Thường thì khách gọi đồ cần một khoảng thời gian để quyết định.Vị khách này chọn món rất lâu và rất im lặng. Hạ Thanh Từ cảm thấy có chút nghi ngờ, liền ngẩng đầu lên và đối diện với một khuôn mặt quen thuộc."Một ly trà sữa trân châu, đường bình thường, ít đá."Chàng trai đưa tay ra, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đặt lên tờ một trăm tệ.Tờ tiền được gấp thành hình một chiếc thuyền giấy, gấp rất ngay ngắn, trông tờ tiền cũng khá mới.Hạ Thanh Từ nhận tiền, cậu tháo chiếc thuyền giấy ra, kiểm tra nó vẫn nguyên vẹn, rồi cho vào máy kiểm tra tiền. Sau đó, cậu trả lại tiền thừa cho khách.Khi nhận xong hóa đơn, người kia rời đi. Hạ Thanh Từ liếc mắt nhìn qua, người đó vẫn ngồi ở góc khuất, góc đó vì gần thùng rác nên hầu như không ai lại gần."Tiểu Hạ, cậu qua đưa trà sữa đi, chỗ này để tôi lo."Hạ Thanh Từ bê trà sữa ra cho tất cả khách trong quán.Cậu cũng đưa trà sữa cho chàng trai ở góc. Người này đang gấp thuyền giấy, gấp tất cả tiền giấy thành thuyền, vẻ mặt rất chăm chú, dùng ngón tay cẩn thận gấp từng nếp.Xung quanh có rất nhiều người bàn tán và một số học sinh của trường Nhất Trung còn mang vẻ mặt chế giễu và đầy ác ý, cố tình nói lớn để người kia nghe thấy."Ngày nào nó cũng gấp giấy trong lớp, hết giờ học gấp, tan học cũng gấp, chắc là đầu óc có vấn đề rồi.""Ngay cả học sinh tiểu học cũng không còn gấp thuyền giấy. Có não cũng như không, học giỏi thì có ích gì...""Giống như một kẻ thiểu năng trí tuệ."Hạ Thanh Từ đặt trà sữa lên bàn cho cậu nam sinh, đầu ngón tay ấy dừng lại một chút rồi vẫn tiếp tục gấp thuyền của mình.Hạ Thanh Từ tiếp tục bận rộn, sau đó có khách rời đi, cậu liền đến dọn dẹp. Khi đi qua bàn của nam sinh, cậu phát hiện đối phương lại bị trà sữa vấy lên người."Lại tự đổ trà sữa lên người của mình, đầu thật sự có vấn đề à?""Cười chết tôi rồi, tôi phải quay lại gửi cho mọi người xem mới được. Tiểu thiếu gia ngốc nghếch của chúng ta lại có ý tưởng mới rồi."Một bàn tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy góc áo của Hạ Thanh Từ, cậu dừng lại nhìn cậu nam sinh.Đối phương chỉ yên lặng kéo áo Hạ Thanh Từ, đôi mắt đen nhánh, ngón tay nắm chặt đủ để Hạ Thanh Từ có thể giật ra nhưng cũng chẳng mấy nhẹ nhàng.Hạ Thanh Từ không hiểu ý nghĩa của hành động này, cậu lấy hai tờ giấy ăn từ trong túi ra và đặt lên bàn.Chàng trai vẫn không nói gì, lúc này Tiểu Trình bên kia đã gọi, cậu vừa định quay người đi thì liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp:"Tôi muốn con heo nhỏ."_____Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_#Bly
Tay của Thẩm Ý dừng lại giữa không trung, ánh mắt từ từ rời khỏi vòi nước, từng chút một chuyển sang người đứng bên cạnh.Đôi mắt đen láy không có tí cảm xúc nào, tay vẫn còn giơ ra, cứ thế nhìn chằm chằm vào đối phương.Hạ Thanh Từ cũng thu tay lại từ vòi nước, bên cạnh cũng có vòi nước tự động, nhưng loại vòi nước thủ công này đối với cậu nó dường như tiện lợi hơn."Vết thương trên tay cậu." Hạ Thanh Từ chỉ vào vết thương trên đó: "Nếu tiếp tục rửa, vết thương sẽ bị nhiễm trùng."Nhìn thôi cũng đã thấy đau, nếu rửa thêm, e là phải đến bệnh viện khâu lại, mà đây lại là do chính cậu ta tự chà xát mà ra.Hạ Thanh Từ sờ sờ túi áo của mình. Trong túi có rất nhiều đồ ăn vặt nhỏ mà ba thích nhét vào trước khi cậu đến trường, ngoài ra còn có tẩy, khăn giấy và một số thứ linh tinh khác.Túi áo đồng phục của trường Tam Trung khá rộng, Hạ Thanh Từ thò tay vào túi mò được một miếng băng dán cá nhân, rồi đưa nó cho đối phương."Cậu dán tạm trước đi, về nhà nhớ khử trùng. Vết thương không thể cứ rửa mãi, càng không thể chà xát."Tay cậu vẫn giơ ra giữa không trung, miếng băng dán cá nhân màu hồng, trên đó có hình một chú heo nhỏ, cũng là thứ ba mua cho cậu.Giơ tay một hồi , Hạ Thanh Từ còn tưởng đối phương không muốn nên định rụt tay lại, nhưng ngay trước khi cậu thu tay, một bàn tay khác đã cầm lấy miếng băng cá nhân từ tay của cậu.Động tác rất chậm, nam sinh nhận lấy miếng băng cá nhân, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía, trầm mặc một lát rồi mới nói: "Cảm ơn."Giọng nói rất êm tai, nhưng lại không có chút cảm xúc nào."Cái này phải dán lên vết thương."Hạ Thanh Từ chưa từng thấy ai nói ít hơn mình. Cậu nói một câu như vậy, cũng không biết liệu đối phương có biết cách dán hay không.Ngoài cửa, Tạ Bệnh Miễn đứng yên tại chỗ. Hắn đã đến từ lúc nãy, vốn định gọi người ta, nhưng lại vô tình nhìn thấy cảnh này.Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hạ Thanh Từ quan tâm đến người khác và nói cũng nhiều hơn bình thường.Tạ Bệnh Miễn nhìn chằm chằm vào chàng trai ở phía xa, ánh mắt dần chuyển sang Thẩm Ý, ánh mắt sâu hơn vài phần."Lớp trưởng."Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa. Hạ Thanh Từ theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Bệnh Miễn đang dựa vào khung cửa, không biết cậu ta đã đến từ lúc nào.Hạ Thanh Từ cũng đang định rời đi, cậu bước về phía Tạ Bệnh Miễn. Thẩm Ý vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn vào miếng băng dán cá nhân trong tay của mình."Đi vệ sinh lâu vậy, tôi qua xem thử, tưởng cậu quên mang giấy.""Bên trong có, quên mang cũng không cần cậu phải tới đưa."Thẩm Ý vẫn đứng đó, cảm giác được có ánh mắt hướng về phía mình, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt giao với Tạ Bệnh Miễn ở phía xa.Ánh mắt của đối phương bề ngoài thì không cảm xúc, nhưng ẩn dưới vẻ bình thản lại mang theo chút thù địch, giống như một con dã thú bị xâm phạm lãnh thổ, phát ra tín hiệu cảnh cáo lạnh lùng."Lớp trưởng, vừa rồi cậu gặp người quen à?"Tạ Bệnh Miễn hỏi một cách vu vơ, không rõ Hạ Thanh Từ có quen Thẩm Ý hay không."Không." Hạ Thanh Từ đơn giản đáp lại, sau đó không nói thêm gì.Tạ Bệnh Miễn hơi rũ mắt xuống, ánh mắt rơi trên làn da sau gáy của nam sinh. Hắn trầm ngâm hơn, như nghĩ đến điều gì, cảm xúc sau đó cũng chậm rãi lắng xuống.Hai người họ cùng nhau trở về phòng riêng, trên bàn xuất hiện thêm hai phần tráng miệng. Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ tròn mắt nhìn họ chằm chằm.Thấy hai người trở lại, họ cũng yên tâm hơn. Tạ Bệnh Miễn đẩy cả hai phần tráng miệng đến trước mặt Hạ Thanh Từ, cả hai phần đều gọi cho cậu."Đưa cho bọn họ đi, tôi không ăn."Hạ Thanh Từ nhìn lớp kem và sữa phía trên, theo phản xạ mà từ chối. Chưa cần ăn, cậu đã như có thể cảm nhận được vị ngọt đến ngấy của nó."Hai phần này không nhiều lắm đâu, lớp trưởng. Cậu không thể cứ vì trước đây không thích đồ ngọt mà từ chối thử cái mới.""Đây là món đặc trưng của quán, cậu thử đi."Tạ Bệnh Miễn mỉm cười, lại nhìn sang Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ở phía đối diện. Hai người bên kia đều nói không ăn.Kem tan rất nhanh, nếu không ăn sẽ rất lãng phí.Cậu không thích lãng phí thức ăn là điều có thể dễ dàng nhận ra. Hai người đối diện không ăn món nào thì món đó vẫn nằm nguyên trên đĩa, trong khi đĩa của Hạ Thanh Từ lại rất sạch sẽ, gần như không còn gì sót lại.Thậm chí, ngay cả những món Tạ Bệnh Miễn gắp cho cậu, cậu cũng đều ăn hết.Hạ Thanh Từ không do dự quá lâu. Cậu cầm lấy thìa, thử một miếng. Ban đầu, khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng khi thìa kem vừa vào miệng, cậu hơi khựng lại.Quả thật không ngấy như cậu tưởng. Một người vốn không thích đồ ngọt như cậu cũng phải thừa nhận rằng nó rất ngon. Cậu còn chưa biết quán này nổi tiếng nhất với các món tráng miệng và chỉ riêng hai phần tráng miệng này đã có giá lên đến bốn con số."Lớp trưởng, có phải không tệ như cậu nghĩ đúng không?"Tạ Bệnh Miễn hỏi, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thanh Từ đang nhìn chằm chằm món tráng miệng, khóe môi hắn khẽ cong lên."Cũng được."Mạnh Phi Du nhìn biểu cảm của lớp trưởng rồi nhìn Nhị ca của mình, lớp trưởng chịu ăn sao Nhị ca lại vui vẻ đến vậy.Cơm nước xong cũng đã gần tám giờ. Trước khi rời đi, Tạ Bệnh Miễn hỏi có cần đưa về không, nhưng Hạ Thanh Từ từ chối. Cậu đạp xe về, trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở:"Hãy nhớ những gì cậu đã hứa.""Tôi nhớ mà." Tạ Bệnh Miễn vẫy tay, đồng phục khoác trên vai, ngón tay vuốt nhẹ trục bật lửa. Hắn nhìn theo bóng dáng dần biến mất, sau đó mới châm thuốc.Đốm lửa lập lòe, Tạ Bệnh Miễn khẽ nghiến điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trên môi, rồi chậm rãi thu hồi tầm mắt. "Nhị ca, cậu thật sự định nói với thầy Trương à?""Cậu bị ngốc à?" Diệp Kỳ nhìn cậu ta với vẻ bất lực. "Cậu thấy Nhị ca giống người sẽ làm thế không?""Nhưng đã hứa với lớp trưởng..." Mạnh Phi Du ngộ ra. Hứa là sẽ nói với thầy Trương, nhưng nói cái gì thì Nhị ca không có nói."Lớp trưởng đúng là người dễ tính." Cậu ta nhanh chóng nhớ ra chuyện khác: "Cậu ấy nghe Nhị ca nói thế mà lúc quay lại cũng không thấy có vẻ tức giận gì.""Không để tâm thì tức giận làm gì." Diệp Kỳ không thương tình mà đâm Nhị ca mình một nhát: "Nhị ca bây giờ còn chẳng đủ sức ảnh hưởng đến tâm trạng của lớp trưởng nữa."Tạ Bệnh Miễn: "...""Đúng là như vậy." Tạ Bệnh Miễn nhớ lại. Hạ Thanh Từ thực sự sẽ không tức giận với những người không quan trọng. Không chỉ với hắn, mà cả với cậu nam sinh lần trước, cũng đều như vậy. Điều này có lẽ cũng không phải là điều xấu gì.Điếu thuốc bị Tạ Bệnh Miễn dụi vào tường, hắn từ từ rút tay về."Tôi sẽ cố gắng hơn, để có thể ảnh hưởng được tâm trạng của cậu ấy."Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_*Hai ngày sau đó là kỳ kiểm tra hàng tuần. Thầy Trương không nhắc lại chuyện một kèm một nữa. Trong lúc làm bài, Hạ Thanh Từ có hơi do dự và cậu đã quyết định để trống một câu trong bài thi toán. Đó là câu thầy Trương đã giảng trên lớp.Diệp Kỳ chắc chắn sẽ làm đúng, cậu để trống câu này thì điểm của Diệp Kỳ sẽ cao hơn cậu.Để chắc chắn, cậu quyết định không giành hạng nhất trong kỳ kiểm tra tuần này.Chiều thứ bảy, thi xong là được nghỉ. Hạ Thanh Từ chuẩn bị đến quán trà sữa làm thêm. Cậu thu dọn đồ đạc, trong khi bạn cùng bàn Đường Viễn vẫn đang nói về đề thi."Lớp trưởng, có thể sau này chúng ta sẽ không được ngồi cùng bàn với nhau nữa." Đường Viễn nhíu mày: "Tôi thật không muốn xa cậu.""Chắc là, không đâu." Hạ Thanh Từ nói: "Thầy Trương đã nói có thể không cần đổi chỗ, chúng ta vẫn có thể ngồi chung với nhau.""Hy vọng là vậy." Đường Viễn liếc nhìn xuống dãy bàn cuối, lo lắng nếu Tạ Bệnh Miễn muốn ngồi chung với lớp trưởng, thì cậu ta sẽ không dám đắc tội với hắn và có thể buộc phải đổi chỗ."Lớp trưởng, tuần sau gặp nhé.""Tuần sau gặp."Khi Hạ Thanh Từ bước xuống cầu thang, không biết có phải là ảo giác không, cậu luôn cảm thấy có ánh mắt nào đó đang dõi theo mình. Hình như phần lớn là từ các bạn nữ, một vài người trong số đó trông rất quen mắt.Cậu nhận ra bởi vì thường xuyên cảm nhận được những ánh nhìn như vậy và phần lớn đều là từ những người thích Tạ Bệnh Miễn.Hoặc một số là những người xung quanh của Tạ Bệnh Miễn. Họ thường tụ tập với nhau và kiếp trước đã từng nhắm vào cậu.Cậu không rõ là đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy khó chịu trước những ánh mắt đó. Hạ Thanh Từ khẽ nhíu mày, bước nhanh hơn một chút và nhanh chóng rời khỏi cổng trường.Sau khi đến quán trà sữa, Tiểu Trình cũng đã có mặt. Cậu ấy mặc đồng phục của quán, mỉm cười chào cậu."Tiểu Hạ, hôm nay cậu đến sớm nhỉ.""Hôm nay có bài kiểm tra, nên tan học sớm hơn một chút."Tiểu Trình nói: "Bọn tôi thi trước đó hai ngày, không biết đề thi của các cậu có giống của bọn tôi không, nhưng đề cũng khá khó đấy.""Chắc là không khác lắm đâu."Hạ Thanh Từ vào trong thay đồ. Lúc này vừa tan học, quán đã bắt đầu lác đác vài người, rất nhanh đã trở nên đông đúc."Đề hôm nay khó quá trời, nhất là câu cuối của đề toán, cái kiểu đó ai mà giải nổi? Trong trường chắc chỉ có vài người làm được.""Một thái xanh trân châu đen, không bỏ thạch khoai môn."Rất nhiều học sinh của trường Nhất Trung ghé vào. Hạ Thanh Từ đứng trước quầy nhận đơn, giọng nói không lớn nhưng nghe có vẻ rất lễ phép và lịch sự. Cậu in hóa đơn ra, rồi chuyển cho Tiểu Trình xử lý."Cậu nhìn anh trai phía trước đang nhận oder kìa, anh ấy đẹp quá, thật muốn xin phương thức liên lạc mà.""Trông có vẻ lạnh lùng, chắc là có bạn gái rồi, thôi đi...""Bài cuối cùng kia đương nhiên là sẽ có người giải được, chắc chắn cậu ấy sẽ được điểm tuyệt đối, dù người ta hơi khép kín nhưng đầu óc so với chúng ta thì giỏi hơn nhiều.""Suỵt, đừng nói nữa.""Sao không cho tôi nói?" Một bạn nam chưa kịp dứt lời thì đột nhiên im bặt.Hạ Thanh Từ vừa đóng xong ly trà sữa cho khách trước, cậu đội mũ của quán, cúi đầu nên không nhìn thấy ai. Thường thì khách gọi đồ cần một khoảng thời gian để quyết định.Vị khách này chọn món rất lâu và rất im lặng. Hạ Thanh Từ cảm thấy có chút nghi ngờ, liền ngẩng đầu lên và đối diện với một khuôn mặt quen thuộc."Một ly trà sữa trân châu, đường bình thường, ít đá."Chàng trai đưa tay ra, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đặt lên tờ một trăm tệ.Tờ tiền được gấp thành hình một chiếc thuyền giấy, gấp rất ngay ngắn, trông tờ tiền cũng khá mới.Hạ Thanh Từ nhận tiền, cậu tháo chiếc thuyền giấy ra, kiểm tra nó vẫn nguyên vẹn, rồi cho vào máy kiểm tra tiền. Sau đó, cậu trả lại tiền thừa cho khách.Khi nhận xong hóa đơn, người kia rời đi. Hạ Thanh Từ liếc mắt nhìn qua, người đó vẫn ngồi ở góc khuất, góc đó vì gần thùng rác nên hầu như không ai lại gần."Tiểu Hạ, cậu qua đưa trà sữa đi, chỗ này để tôi lo."Hạ Thanh Từ bê trà sữa ra cho tất cả khách trong quán.Cậu cũng đưa trà sữa cho chàng trai ở góc. Người này đang gấp thuyền giấy, gấp tất cả tiền giấy thành thuyền, vẻ mặt rất chăm chú, dùng ngón tay cẩn thận gấp từng nếp.Xung quanh có rất nhiều người bàn tán và một số học sinh của trường Nhất Trung còn mang vẻ mặt chế giễu và đầy ác ý, cố tình nói lớn để người kia nghe thấy."Ngày nào nó cũng gấp giấy trong lớp, hết giờ học gấp, tan học cũng gấp, chắc là đầu óc có vấn đề rồi.""Ngay cả học sinh tiểu học cũng không còn gấp thuyền giấy. Có não cũng như không, học giỏi thì có ích gì...""Giống như một kẻ thiểu năng trí tuệ."Hạ Thanh Từ đặt trà sữa lên bàn cho cậu nam sinh, đầu ngón tay ấy dừng lại một chút rồi vẫn tiếp tục gấp thuyền của mình.Hạ Thanh Từ tiếp tục bận rộn, sau đó có khách rời đi, cậu liền đến dọn dẹp. Khi đi qua bàn của nam sinh, cậu phát hiện đối phương lại bị trà sữa vấy lên người."Lại tự đổ trà sữa lên người của mình, đầu thật sự có vấn đề à?""Cười chết tôi rồi, tôi phải quay lại gửi cho mọi người xem mới được. Tiểu thiếu gia ngốc nghếch của chúng ta lại có ý tưởng mới rồi."Một bàn tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy góc áo của Hạ Thanh Từ, cậu dừng lại nhìn cậu nam sinh.Đối phương chỉ yên lặng kéo áo Hạ Thanh Từ, đôi mắt đen nhánh, ngón tay nắm chặt đủ để Hạ Thanh Từ có thể giật ra nhưng cũng chẳng mấy nhẹ nhàng.Hạ Thanh Từ không hiểu ý nghĩa của hành động này, cậu lấy hai tờ giấy ăn từ trong túi ra và đặt lên bàn.Chàng trai vẫn không nói gì, lúc này Tiểu Trình bên kia đã gọi, cậu vừa định quay người đi thì liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp:"Tôi muốn con heo nhỏ."_____Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_#Bly
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com