TruyenHHH.com

Edit Fakenut Toi Day Lam Mot Ly Brandy Nao

Tác giả: Diana Yuan

Thể loại: Xuyên không, đa vũ trụ.

*Truyện nằm trong project mừng thất tịch của tác giả.

"Vì hoà bình vũ trụ ta hãy yêu nhau đi."

Độ dài 35 nghìn từ.

Truyện có chứa nhiều yếu tố đa vũ trụ hỗn loạn xin vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

3. Duy chỉ có chiếc bút máy này, là vật duy nhất không thay đổi, người bạn duy nhất của anh từ năm này sang năm khác, cho đến tận hôm nay khi anh cầm nó ký tên mình lên một tập văn kiện để chuyển giao quyền lực kia.

__Trang viên vũ trụ 3 - 1920__

Trong căn phòng họp tối tăm, ở hai phía bàn đàm phán một đầu là Lee Sanghyeok đang mặc một bộ đồ tây thắt cà vạt chỉnh tề, còn Han Wangho ở kia đã cởi chiếc cúc trên cổ áo sơ mi, để xương quai xanh đầy gợi cảm cùng chiếc dây chuyền hình chữ thập đeo trên cổ . . . Đứng sau lưng bọn họ là một đám người xếp thành hàng, một tay buông thõng tự nhiên, tay còn lại chỉ chực chờ rút súng ra bất cứ lúc nào nếu cần khi mọi chuyện trở nên xấu đi.

"Đây là tài liệu chuyển giao sản nghiệp[1], xin mời ngài xem qua." Han Wangho chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt của Lee Sanghyeok ngồi ở phía đối diện, nở một nụ cười tựa như đang tắm trong gió xuân, "Dựa theo quy định, sang năm sau thẩm quyền quản lý khu vực trung tâm sẽ thuộc về phía chúng tôi, giống như các anh trong năm ngoái, tất cả lợi nhuận từ mọi dự án của bên anh bao gồm cả đường và than đá, đều phải giao cho bên tôi . . ."

[1] Sản nghiệp: là tài sản bao gồm cả tài sản hữu hình và vô hình thuộc quyền sở hữu hay quyền sử dụng hợp pháp của một cá nhân để sinh sống, kinh doanh, tạo nên cơ nghiệp của cá nhân đó. Tài sản của một cá nhân có thể do bản thân cá nhân đó xây dựng tạo lập nên hoặc do cha ông để lại hoặc có thể được cho, biếu để sở hữu và sử dụng hợp pháp. (Nguồn: Luật Minh Khuê)

"Không thể."

Lee Sanghyeok từ chối.

"Rất xin lỗi, ngài không được quyền mặc cả đâu." Han Wangho nheo mắt lại, đằng sau cặp kính gọng bạc toát một chút lạnh lùng. Cậu ném khẩu M9[2] mình thường hay dùng lên trên bàn, trượt dọc theo tấm khăn trải bàn làm bằng nhung, bị chân nến chặn lại, họng súng chĩa thẳng về phía Lee Sanghyeok. Han Wangho chẳng tỏ vẻ khách khí nữa, ngẩng đầu nói tiếp, "Giấy trắng mực đen viết rõ rành rành. Tất cả tài sản bao gồm cả phần kế thừa do tổ tiên của anh để lại . . . Trừ phía các anh muốn phá vỡ giao kèo thì tôi cũng chẳng định dùng vũ lực đâu."

[2] Khẩu M9:

Lee Sanghyeok nhìn vẻ mặt háo hức như hổ rình mồi của những kẻ đang đứng đối diện mình, mà người trước mặt anh lại càng khó lường hơn, trong lòng cảm thấy khó chịu. Tuy rằng trước đó đã đoán trước được bọn họ sẽ không bao giờ từ bỏ ý định, nhưng muốn ăn cướp một cách trắng trợn như vậy, dẫu là ai cũng không được vui vẻ gì cho cam.

"Không biết ngài Han đây đã từng nghe thấy câu thành ngữ này chưa . . . Lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voi[3]!"

[3] Nguồn giải nghĩa: Facebook Chiết tự chữ Hán.

"Tôi tưởng rằng tất cả mọi người đều biết rõ phong cách làm việc của tôi rồi đó chứ." Han Wangho không cam lòng rơi vào thế yếu, "Kiểu tôi thích nhất chính là đuổi tận giết tuyệt."

"Chỉ được chọn một thôi, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi." Lee Sanghyeok giương mắt, "Tôi mong ngài Han đây cũng nên hiểu rõ, dẫu năm nay tôi có nhường vị trí cai quản khu vực[4]đó cho cậu, nhưng đâu có nghĩ là cậu có thể ngồi vừng trên chiếc ghế đó.

[4] Ở đây tác giả xài từ bố già, kiểu ông trùm mafia ấy.

"Tôi muốn than đá."

"Tôi chỉ cho các cậu lấy đường trắng mà thôi."

"Than đá, đây cũng là nhượng bộ lớn nhất của tôi." Han Wangho cầm tờ giấy kia lên, tiện tay gạch dòng đường trắng đi trong một danh sách dài, ngay sau đó đóng bản giao kèo lại, đứng dậy đi tới chỗ Lee Sanghyeok.

Chiếc bàn này rất dài, để đi từ đầu bàn này tới đầu bàn kia cũng phải mất khoảng chừng mười bước chân, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào kẻ nắm quyền mới, khác một trời một vực so với lúc trước, chỉnh lại bộ đồ tây trên người mình, môi vẫn nhếch lên khẽ mỉm cười, duy chỉ có mình Lee Sanghyeok hiểu rõ dưới bộ mặt đang nở một nụ cười dịu dàng kia là cặp răng nanh vô cùng sắc bén.

Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên tay ghế của Lee Sanghyeok.

Tờ giấy mỏng được đặt trước mặt anh.

Đột nhiên, Han Wangho chẳng biết móc ra từ đâu một khẩu súng lục, chỉ trong chớp mắt, chĩa thẳng vào yết hầu anh.

"Đừng, động, đậy."

"Bỏ súng xuống!"

Không một ai ngờ được Han Wangho sẽ ra chiêu này. Lúc mới bước vào phòng họp, cậu luôn nở một nụ cười tươi trên môi, thậm chí còn ném khẩu súng mình thường dùng lên bàn, ngoài nội dung lời nói, ngay cả giọng điệu cũng rất đỗi ân cần, khiến người ta dần buông lỏng cảnh giác, chính vào lúc này cậu nắm được điểm yếu chí mạng.

Chuyện này cũng chẳng phải lời đùa cợt, tuy rằng khuôn mặt Han Wangho có thể khiến người ta không hề cảm thấy sợ hãi chút xíu nào, nhưng tất cả mafia trong khu vực này không ai là không rõ con người cậu hoàn toàn xứng với bốn chữ "tàn nhẫn độc ác".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com