【Edit/Fakenut】Tình yêu đến muộn
02
Mấy cổ đông của Gen.G đều là những lão cáo già rất khó chơi, Jeong Jihoon tay chống cằm, nghe Han Wangho bên cạnh đánh Thái Cực, vài câu đã khéo léo lảng tránh chủ đề nhạy cảm.Mấy lão cáo già thấy không chiếm được lợi thế, nói vài câu rồi tan họp, Jeong Jihoon như trút được gánh nặng, đưa tay muốn kéo cà vạt. Ngón tay chạm vào cà vạt trong nháy mắt nhớ tới cái gì đó, vừa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Han Wangho."Được rồi, cậu đi chơi đi."Thư ký Han liếc nhìn hắn hai lần, cuối cùng cũng gật đầu, trên khuôn mặt tinh tế thoáng hiện vẻ mệt mỏi.Jeong Jihoon không ngờ cậu lại đồng ý nhanh như vậy, đến mức khiến chính hắn cảm thấy ngượng ngùng."Em... tan làm rồi đi."Năng lực làm việc của Han Wangho rất mạnh, điểm này không thể nghi ngờ, Jeong Jihoon đã được nghe nói qua, huống chi cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay, để cho hắn càng trực quan thấy được bản lĩnh và năng lực của Han Wangho.Đáng tiếc, đối với thương trường hắn cảm thấy không có hứng thú, nếu không, Han Wangho sẽ là trợ thủ đắc lực nhất của hắn.Người như vậy mà lại lại bên cạnh mình, chính Jeong tổng cũng cảm thấy có chút phung phí của trời, anh ấy nên đến một sân khấu lớn hơn, Jeong Jihoon nghĩ, ví dụ như bên cạnh Lee Sanghyuk.Suy nghĩ lan man bỗng lóe lên một tia sáng, Jeong Jihoon gần như buột miệng nói ra, "Anh giỏi như vậy, tại sao lại rời khỏi Lee Sanghyuk?"Han Wangho cũng sửng sốt, lông mi cậu khẽ chớp, sắc trầm xuống, "Là anh ấy đuổi tôi đi."Jeong Jihoon càng kinh ngạc, "Tại sao?"Trong giới này ai mà không biết địa vị của Han Wangho bên cạnh Lee Sanghyuk, trước khi cậu đến T1, bên cạnh chủ tịch Lee chưa bao giờ có người, huống chi là thư ký riêng.Bên ngoài đồn đại rằng, Han Wangho sớm muộn gì cũng sẽ bước vào cánh cửa nhà họ Lee, thậm chí có người còn cho rằng, hai người đã kết hôn từ lâu."Bởi vì tôi đã vượt quá giới hạn."Han Wangho cố gắng nở nụ cười, ánh mắt tối sầm lại, "Tôi chỉ là thư ký của anh ấy, vượt quá giới hạn nên bị sa thải."6.Biệt thự Lệ Thuỷ có một bữa tiệc tối, các nhân vật tinh anh trong giới kinh doanh đều sẽ tham dự, Park Jaehyuk không có ở đây, Jeong Jihoon đã bị đẩy lên.Han Wangho còn đang chọn cà vạt cho hắn, Jeong tổng bắt đầu nói thầm, "Khi nào em có thể đi, em không muốn tham dự bữa tiệc tối này!""Đổi cái khác."Han Wangho đưa cà vạt trong tay cho trợ lý bên cạnh, cũng không để ý đến bắn."Wang-xi, em có thể không đi được không, quá nhàm chán!"Jeong Jihoon bắt đầu làm nũng, thiếu niên đáng thương hề hề hướng cậu chớp chớp hai mắt, làm cho Han Wangho nhớ tới mèo nhỏ trong nhà.Nhưng mèo con làm nũng chỉ để đạt được mục đích, "Không được."Han Wangho cuối cùng cũng chọn xong cà vạt, thuần thục giúp Jeong Jihoon thắt xong, cuối cùng, nở một nụ cười xinh đẹp, "Hôm nay dù cậu gãy chân cũng phải bò đi."Jeong Jihoon sớm nên nghĩ đến Lee Sanghyuk cũng sẽ tham dự, chủ tịch Lee của T1 luôn là người dẫn đầu trong ngành, những nhân vật lớn như vậy, trong một dịp như vậy chắc chắn sẽ là nhân vật chính.Tiệc rượu là nơi xã giao thứ hai, mà Han Wangho có khuôn mặt tinh xảo cùng tài ăn nói hơn người không thể nghi ngờ cậu là tâm điểm của buổi tiệc.Jeong Jihoon bám sát đi theo bên cạnh cậu, lắng nghe thư ký Han nhắc nhở về những người họ gặp, sau đó nở nụ cười khéo léo tiến lên chào hỏi từng người một.Hầu hết là những người mà Gen.G đã hoặc đang hợp tác, Han Wangho đã làm việc chăm chỉ tối qua, và xây dựng mối quan hệ tốt với họ là nhiệm vụ hàng đầu của Jeong Jihoon tối nay."Bên kia là giám đốc của DK, vừa nhậm chức năm nay."Bởi vì chênh lệch chiều cao, Han Wangho chỉ có thể ghé vào bên tai Jeong Jihoon nói, cả người như sắp dán lên người hắn."Cậu đi qua..."Thư ký Han còn chưa nói xong, Jeong tổng đã ngắt lời cậu, "Phía trước là chủ tịch của T1, em có nên đến chào hỏi không?"Đôi mắt hẹp dài của Jeong Jihoon ánh lên ý cười, vẻ mặt cố ý thành công khiến Han Wangho nổi giận, "Sao tôi chưa từng nghe nói Gen.G còn hợp tác với T1 nữa nhỉ?"Một câu nói khiến thư ký Han nghiến răng nghiến lợi."Ồ, suýt nữa thì em quên."Jeong tổng tỏ vẻ chợt hiểu ra, "Thư ký Han của chúng ta và Chủ tịch Lee là mối quan hệ người yêu cũ.""Là mối quan hệ thuê mướn cũ."Han Wangho thề rằng cậu thực sự muốn giết Jeong Jihoon.Có lẽ ánh mắt sắc bén của cậu quá rõ ràng, Jeong Jihoon cũng biết điều dừng lại, "Được được được được, em không đi là được chứ gì."Nhưng hắn không tìm người, người đã đến tìm hắn.Jeong Jihoon còn đang tán gẫu với với Han Wangho về việc khi nào sẽ chạy, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, "Jeong tổng."Han Wangho khựng lại, vẻ cứng đờ khiến ngay cả Jeong Jihoon bên cạnh cũng nhận ra.Tính ra, thời gian cậu rời khỏi Lee Sanghyuk không quá một tháng, nhưng âm thanh quen thuộc phía sau phảng phất đến từ sâu trong ký ức xa xăm.Han Wangho hít một hơi thật sâu, nở nụ cười đặc trưng, xoay người lại.Hôm nay Lee Sanghyuk mặc một bộ âu phục màu xanh da trời, cà vạt màu sáng phối hợp rất phù hợp. Anh hơi giơ ly rượu trong tay lên, nhẹ nhàng quét mắt nhìn Han Wangho một cái, ánh mắt lại di chuyển đặt trở lại trên người Jeong Jihoon.Cậu chủ Jeong ngược lại không hoảng hốt, những lời đồn đại trong ngành chưa bao giờ dứt, đặc biệt là tối nay, hai người trong cuộc đều có mặt, anh rõ ràng là nhân chứng đầu tiên.Jeong Jihoon cũng hơi giơ ly rượu lên đáp lại. Bên cạnh Lee Sanghyuk là một người mới, trên khuôn mặt trắng nõn kia còn lưu lại chút ngây thơ, sau khi nhận ra ánh mắt của Jeong Jihoon, liền tươi cười với hắn.Thật đơn giản.Đây là ấn tượng đầu tiên của Jeong Jihoon, thiếu niên có chút co quắp đứng ở bên cạnh Lee Sanghyuk, rõ ràng rất khẩn trương nhưng không luống cuống, ngược lại là một người mới không tồi.Han Wangho đương nhiên cũng chú ý đến, bên cạnh Lee Sanghyuk chưa bao giờ thiếu người, cậu đi rồi, sẽ có thư ký mới lên thay, chỉ là thay đổi chức vụ, Han Wangho trong lòng Lee Sanghyuk không có gì khác biệt.7.Choi Wooje lỡ tay hất cả cốc cà phê vào người Bae Junsik, âu phục quý giá nháy mắt biến dạng, cậu thư ký nhỏ sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi ly, luống cuống tay chân lau vết bẩn cho Phó tổng Bae."Không sao, không sao."Bae Junsik rộng lượng xua tay, "Vốn là do tôi xuất hiện làm cậu giậy mình."Choi Wooje cười có chút ngượng ngùng, "Để tôi đền cho anh một bộ khác.""Không cần, tôi gọi điện thoại cho thư ký, thay quần áo là được."Bae Junsik không để trong lòng, ngược lại hỏi Choi Wooje, "Cậu đứng đây ngẩn người ra làm gì thế?"Hắn mơ hồ nhớ khoảng thời gian này Lee Sanghyuk nên ăn gì đó, Choi Wooje không nên xuất hiện ở đây.Nhắc tới đây, đầu cậu thư ký nhỏ liền gục xuống."Chủ tịch không muốn ăn gì, anh ấy đã mấy ngày không ăn đồ ngọt rồi, tôi vừa mang vào anh ấy đã bảo tôi mang ra."Choi Wooje có chút ủ rũ, "Tôi đều chuẩn bị theo sở thích của anh ấy, chủ tịch luôn nói không có khẩu vị."Phiền muốn chết, Choi Wooje thầm bổ sung trong lòng."Được rồi, tôi biết rồi."Bae Junsik xua tay, ra hiệu cho cậu ta đi về chỗ.Lee Sanghyuk sống như một người máy, kế hoạch mỗi ngày của anh giống như những chỉ lệnh được nhập vào, luôn được hoàn thành nghiêm ngặt, rất ít khi thay đổi.Nhưng hiện tại, bản thân người máy đang ngẩn người nhìn cửa sổ, gần đây anh luôn ngẩn người, bên ngoài là vô số tòa nhà, ngay cả Bae Junsik đi vào Lee Sanghyuk cũng không phát hiện."Cốc cốc cốc."Bae Junsik gõ nhẹ lên mặt bàn, kéo người kia ra khỏi dòng suy nghĩ miên man."Thư ký mới của cậu à?"Hắn nhìn ra ngoài cửa."Đúng vậy."Lee Sanghyuk xoay người, thấy được vết cà phê trên người Bae Junsik, "Cậu ta cũng hất cà phê vào cậu?""Cũng?"Bae Junsik có hơi cảm thấy buồn cười, "Sao, cậu cũng bị hất rồi à?""Không phải."Lee Sanghyuk nở nụ cười, "Cậu ta hất vào anh Seongung, mới hôm qua.""Haha."Bae Junsik dường như không tin nổi, "Đây là thư ký cậu chọn? Tớ không thấy cậu ta tốt hơn Wangho đâu.""Không phải tớ chọn."Lee Sanghyuk lắc lắc ghế xoay, ánh mắt đặt trên bàn tay con chim cánh cụt, "Chính xác mà nói là do Minhyung chọn.""Cái gì?"Bae Junsik không hiểu, Lee Minhyung không có quyền lực lớn như vậy, có thể chi phối việc lựa chọn thư ký của chú mình."Anh Seongung chọn Ryu Minseok cho tớ, kết quả lúc tới bị thằng nhóc Lee Minhyung chặn lại, đem Choi Wooje đổi lấy.Lee Sanghyuk nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bae Junsik trong nháy mắt có chút buồn cười, "Tớ cũng mới biết hôm qua.""Cậu không đổi lại?"Sai lầm không phải là phong cách của Lee Sanghyuk."Đều như nhau cả."Anh lại biến thành Chủ tịch Lee mặt vô cảm.Bae Junsik ngồi đối diện anh, lại gõ gõ mặt bàn, "Tại sao lại sa thải Han Wangho, đứa trẻ đó được nhiều người yêu thích như vậy, trên thế giới này không ai hiểu cậu hơn em ấy.""Cậu ta đã vượt qua ranh giới."Lee Sanghyuk khẽ hạ mí mắt, che giấu cảm xúc."Vậy thì sao?"Bae Junsik không hiểu."Không có lý do, cậu ta vượt quá giới hạn nên bị đuổi.""Haha, Lee Sanghyuk."Bae Junsik cảm thấy khó tin, "Đừng nói với tớ nhiều năm như vậy, cậu chỉ coi Han Wangho là thư ký.""Chẳng lẽ không phải sao?"Lee Sanghyuk khó hiểu."Cậu có biết mình đang nói gì không?"Biểu cảm của Bae Junsik có thể nói là đáng thương, "Cậu đã bao giờ thấy thư ký nào phải đi chơi với sếp vào ngày lễ tình nhân và Thất tịch chưa? Cậu có biết bên ngoài đồn đại thế nào không?""Đồn thế nào?"Từ trước tới nay anh chưa bao giờ để ý đến những lời đồn đại bên ngoài."Họ đồn cậu và Han Wangho là một đôi, sớm muộn gì hai người cũng sẽ ở bên nhau.""Tại sao?"Lee Sanghyuk không hiểu, anh chưa bao giờ nghe những tin đồn này."Bởi vì mực độ cậu phụ thuộc vào em ấy đã vượt quá mối quan hệ thuê mướn rồi."Bae Junsik tựa lưng vào ghế, nói không chút hoang mang, "Lee Sanghyuk, hai người quá thân mật, thân mật đến mức cả thế giới đều biết."Vấn đề mà anh đã suy nghĩ mãi trong những ngày qua đã được Bae Junsik giải đáp bằng một câu nói. Mối quan hệ quá thân mật giữa hai người khiến anh trở nên bối rối trước sự ra đi của Han Wangho.Lý do anh sa thải Han Wangho là vì cậu đã vượt quá giới hạn, nhưng trước đó rất lâu, khi anh không biết, Lee Sanghyuk đã sớm vượt qua giới hạn.Han Wangho nên quay lại bên cạnh anh, Lee Sanghyuk nghĩ, anh đã sớm không thể rời khỏi cậu rồi.8.Ánh đèn của buổi tiệc rất sáng, chiếu vào khuôn mặt Han Wangho phát sáng. Hôm nay cậu mặc một bộ âu phục tối màu, cả người dựa vào Jeong Jihoon, khiến Lee Sanghyuk cảm thấy vô cùng chói mắt.Chào hỏi vài câu, anh liền dẫn Choi Wooje rời đi. Lee Sanghyuk không muốn nhìn thấy cảnh họ thân mật với nhau.Khó chịu muốn chết.Rõ ràng Han Wangho cũng nhìn ra, Lee Sanghyuk không muốn để ý đến cậu, bên cạnh anh đã có người mới, bốn năm qua hai người bọn họ không còn bất kỳ tình cảm nào.Đây là do chính Han Wangho tự hủy hoại. Vốn dĩ đó là vị trí của cậu, nhưng đã bị chôn vùi hoàn toàn bởi một suy nghĩ sai lầm.Lee Sanghyuk bị bỏ thuốc, ngay tại bữa tiệc tối một tháng trước. Đây là sơ suất của Han Wangho. Trong ngành có không ít người muốn leo lên giường của Chủ tịch Lee, việc sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.Ban đầu, Han Wangho có thể xử lý ổn thỏa. Là thư ký, cậu nên liên hệ với bệnh viện và đưa ra một lời giải thích hợp lý cho bữa tiệc tối.Nhưng cậu đã không làm vậy. Tình cảm không thể nói ra trong lòng đã phóng đại dục vọng cá nhân của cậu. Cậu không liên lạc với bác sĩ mà quay lại ôm lấy Lee Sanghyuk.Cậu xứng đáng bị sa thải, Han Wangho nghĩ thầm.Lee Sanghyuk đã đi xa, Han Wangho cũng thoát khỏi dòng hồi tưởng, cậu thở dài, "Đi thôi."Bất ngờ không có ai đáp lại, Han Wangho mạnh mẽ quay đầu lại, nào thấy bóng dáng Jeong Jihoon đâu."Aish!"Thư ký Han trực tiếp chửi thề.Thằng nhóc Jeong Jihoon này lại chạy mất rồi!9.Tiền nào của nấy, lần đầu tiên Han Wangho cảm thấy lời này không giả, Son Siwoo nguyện ý trả lương cao, thằng nhóc Jeong Jihoon này quả thật không phải dạng vừa.Người đã sớm không biết chạy đi đâu, dù sao cũng đã gặp hết những người cần gặp, Han Wangho cũng lười đi tìm hắn, một mình đi tới vườn hoa Mộc Lý chuẩn bị ăn chút gì đó.Nhưng dường như tối nay ông trời không muốn để cậu yên, vừa ngồi xuống, cậu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau, là Lee Sanghyuk.Anh và cậu thư ký nhỏ của mình đang ngồi cùng nhau, họ cũng đang ăn.Con quỷ nhỏ trong lòng trỗi dậy, Han Wangho lặng lẽ nép mình vào ghế sofa, như một kẻ rình mò, âm thầm quan sát động tĩnh bên đó."Tôi muốn xem, Lee Sanghyuk rốt cuộc đã chọn thư ký như thế nào, cậu ta hơn tôi ở điểm gì."Sự thật chứng minh, Choi Wooje cũng không làm cho cậu thất vọng.Cậu thư ký ăn xong một miếng bánh, hướng ánh mắt về phía đĩa của ông chủ.Lee Sanghyuk còn đang suy nghĩ, món tráng miệng trong đĩa hầu như chưa động đến. Có lẽ ánh mắt của thư ký Choi quá mãnh liệt, chủ tịch Lee cũng nhận ra, "Có chuyện gì vậy?""Anh không ăn sao?"Choi Wooje cẩn thận thăm dò, nhưng biểu cảm khao khát trên khuôn mặt đã tố cáo cậu ta ngay lập tức.Lee Sanghyuk nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói, "Cậu ăn đi.""Vâng!"Choi Wooje đáp lại dứt khoát, nhanh chóng kéo đĩa về phía mình, tay cầm nĩa của Lee Sanghyuk cứng đờ tại chỗ, không biết nên đặt vào đâu.Nhìn anh bối rối, Han Wangho trong lòng vô cùng hả hê, cậu che miệng trốn sau ghế sofa cười, thậm chí quên cả món tráng miệng đã gọi.Nhưng tai họa của chủ tịch Lee vẫn chưa kết thúc, thư ký Choi sau khi ăn hết một đĩa tráng miệng, lại cẩn thận nhìn về phía sếp của mình.Mặc dù chỉ mới tiếp xúc một tháng, nhưng Lee Sanghyuk đột nhiên cảm thấy, "Cậu còn muốn ăn?""Vâng ạ."Hai mắt Choi Wooje phát sáng, "Được không ạ?"Han Wangho bật cười thành tiếng.Nhìn biểu cảm bất lực của Lee Sanghyuk, Han Wangho cảm thấy mình có chút thích Choi Wooje này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com