TruyenHHH.com

Edit Fakenut Pernut Hem Nui Linh Duong

Tên gốc chương 5 là "倒吊人" dịch thuần việt là "Người đàn ông bị treo ngược" - Khá là khó hiểu và không liên quan đến nội dung truyện lắm.

Nhưng nhờ một người chị dịch giả chuyên nghiệp của mình gợi ý rằng tên chương 5 giống với là bài "The Hanged Man" trong Tarot.

Mình đã tra thử và cảm thấy hợp lý hơn nên đã mạnh dạn để tên tiếng Anh mang ý nghĩa một lá bài trong Tarot như thế này.

Mọi người có thể search ý nghĩa lá bài để đọc và hiểu hơn về chương 5 này nhé.

Giờ thì vào truyện thôi!

----------------------------------------

Trước khi tiếp tục, hãy để tôi nói về Song Kyungho.

Anh trai cùng mẹ khác cha của tôi, anh trai duy nhất của tôi. Nhưng tôi không quen gọi anh là "anh", như bạn thấy đấy, tôi không phải là đứa trẻ quá lễ phép, vì vậy chúng ta cứ gọi anh là Song Kyungho nhé.

Trước khi mọi chuyện xảy ra, Song Kyungho đã cho tôi xem một bức ảnh. Hôm đó tôi đã trốn học, ngồi trong văn phòng của anh ấy, thêm một ly sữa và đường vào cốc Espresso của anh.

Và như thường lệ, anh ấy đã chiều tôi, để tôi làm hỏng đồ uống của anh, trong khi mình lấy ra bức ảnh và khoe trước mặt tôi - "Xem đi."

Tôi nhìn vào bức ảnh, có vẻ như đó là bức ảnh anh chụp trong chuyến công tác lần trước. Khi đó iCloud chưa phổ biến, người ta thường thích in ảnh ra giấy Polaroid.

Trong bức ảnh, anh mặc một chiếc áo khoác đen, đứng quay lưng về phía một hẻm nũi đỏ rực khổng lồ như cơn lốc, hai tay giang rộng, cười mỉm.

"Đây là hẻm núi Linh Dương ở Las Vegas." Anh vẫy vẫy bức ảnh Polaroid, hẻm núi trông như là bị gió bão thổi qua, tạo thành một cơn lốc đỏ rực. "Rất đẹp phải không?"

Khi đó tôi có gật đầu không, hay lại lãng phí nụ cười của anh, nói những điều chẳng ăn nhập gì, tôi không nhớ nổi. Bức ảnh đó cũng đã bị thất lạc không biết đi đâu khi văn phòng chuyển địa điểm vài lần.

Bây giờ nghĩ lại, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng, cái hẻm núi đỏ như cơn lốc đó, bức ảnh Polaroid phản chiếu ánh sáng từ tay Song Kyungho và nụ cười của anh ở trong bức ảnh, liệu có thực sự tồn tại không. 

Ký ức của tôi giống như một tòa nhà nguy hiểm, đội thi công rõ ràng vô trách nhiệm.

Những ký ức vui vẻ, sáng ngời được họ nhẹ nhàng gắn lên những viên gạch trên tường, dần dần phai màu dưới ánh nắng chói chang và gió bão.

Còn những thứ tôi không muốn nhớ lại, thì lại được họ xây dựng chắc chắn bằng xi măng và sắt thép, ghi nhớ sâu sắc trong tâm trí của tôi.

Ví dụ như ngày hôm sau khi Song Kyungho gặp tai nạn, Lee Sanghyuk mang theo đoàn luật sư đến bệnh viện.

Màu sắc của hợp đồng mà anh ta đưa cho tôi, giọng nói của anh ta khi nắm tay tôi, nhẹ nhàng chỉ cho tôi nơi ký tên. Cả những email giữa anh ta và một người gửi ẩn danh khác mà tôi tìm thấy ở cuối hộp thư của anh, nội dung liên quan đến việc xử lý cổ phần của Song Kyungho, với thời gian đối thoại dừng lại ba tháng trước khi tai nạn xảy ra.

Ví dụ như - Ngày xảy ra tai nạn của Song Kyungho, tôi đang ở nhà chuẩn bị cho lễ Giáng sinh sắp đến.

Tôi cho món quà tặng Song Kyungho vào một chiếc tất len, và món quà tặng Lee Sanghyuk vào một chiếc tất len màu khác.

Còn tôi đã tìm thấy quà tặng của Song Kyungho từ ngăn tủ đầu giường của anh, là một chiếc dây chuyền thập tự bằng đá obsidian.

Ánh trăng rất sáng, trên đỉnh cây thông Giáng sinh treo ngôi sao bạc mà tôi đã chọn kỹ lưỡng. Tôi đứng trước gương, đeo thập tự trên ngực, trong lòng nghĩ rằng đó chỉ là một Giáng sinh bình thường, và những Giáng sinh sau này cũng sẽ hạnh phúc như vậy.

Được rồi, những hồi ức buồn tẻ đến đây là kết thúc.

Các bạn, tôi tin rằng các bạn đã chán ngấy với những câu chuyện về hẻm núi, bức ảnh, và ký ức, nếu bạn quan tâm đến phong cảnh thiên nhiên, sách hướng dẫn du lịch có vô số bức ảnh để xem, mỗi bức đều đẹp hơn bức ảnh trong tay Song Kyungho.

Xin lỗi đã chiếm thời gian của bạn, giờ hãy để chúng ta nói về những điều mà bạn thật sự muốn nghe.

Ví dụ như Lee Sanghyuk.

Ví dụ như vụ án mạng.

Án mạng nghe có vẻ đơn giản, siết chặt cổ người mà bạn từng yêu quý nhất, đào một cái hố không sâu không cạn ở sân sau, mùa xuân năm sau sẽ mọc hoa đỗ quyên hồng ở cùng vị trí, đây là những cảnh thường thấy trong phim.

Bạn à, về quy trình này, tôi cũng là người mới, không có nhiều kiến thức hơn các bạn, nhưng nhờ có internet, và tôi là một học sinh chăm chỉ, đương nhiên học rất nhanh. (Tất nhiên, sử dụng trình duyệt web ẩn danh cũng là một phần quan trọng, đừng quên nhé.)

Người ta nói rằng vụ án mạng khó phá nhất là tội phạm ngẫu nhiên.

Có nghĩa là bạn đi vào một trạm xăng bất kỳ, lấy ra một khẩu súng tự chế mua ở đâu đó, bắn vào trán của nhân viên thu ngân, và trước khi rời đi, bỏ ba gói kẹo cao su vào túi. Tin tôi đi, nếu đúng là trạm xăng không có camera và nhân chứng, bạn sẽ trở thành kẻ mà cảnh sát đau đầu nhất trong vòng sáu tháng, và khả năng họ cuối cùng xác định bạn là thủ phạm dựa trên các manh mối xung quanh sẽ chưa đến một phần mười nghìn. Công nghệ hình sự hiện đại không phải là toàn năng.

Dễ phá nhất thường là những vụ án mạng được lên kế hoạch kỹ lưỡng.

Dù bạn lên kế hoạch tỉ mỉ đến đâu, bạn luôn để lại dấu vết - giao dịch tiền bạc, mối quan hệ thân mật, vân vân, tất cả đều là những mảnh vụn sáng bóng trong truyện cổ tích, dễ dàng dẫn dắt cảnh sát đến gõ cửa nhà bạn.

Nhưng nếu người lên kế hoạch cho tất cả những điều đó có kiên nhẫn hơn, cẩn thận hơn, thu thập những mảnh vụn rơi rớt lại sau lưng một cách cẩn thận thì sao?

Khi tôi mở mắt vào giữa đêm, tôi thấy Lee Sanghyuk nằm nghiêng, nửa khuôn mặt ẩn trong gối. Khuôn mặt anh đang ngủ không có vẻ phòng bị, đôi mắt thư thái.

Đôi khi tôi sẽ nhìn chằm chằm vào lông mày đen của anh, những lông mày có lúc nhíu lại trong ban ngày, tạo thành những nếp nhăn.

Mỗi lần tôi thấy anh nhíu mày, tôi lại có cảm giác muốn đưa tay xoa dịu nó. Nếu chỉ có chúng tôi, tôi sẽ làm như vậy. Ngón tay của tôi đặt lên giữa trán anh, làm phẳng những nếp nhăn nhẹ, như thể tôi đang bắt giữ suy nghĩ của anh, cố gắng tách ra câu trả lời mà tôi muốn từ những sợi dây mỏng.

-  Anh đang nghĩ gì thế? Anh Sanghyuk.

- Anh đã làm gì với tôi, với anh trai tôi?

- Anh thực sự có thể yêu tôi mà không có chút nghi ngại nào không?

- Anh dám đón nhận tình yêu của tôi không?

Những câu hỏi này cuối cùng tôi không thể hỏi ra.

Người có thể trả lời những câu hỏi đó đã bị tôi chôn sâu trong đêm tối, cùng với 15mg Digoxin*.

* Thuốc Digoxin là một loại thuốc dùng để điều trị suy tim, nhịp tim không đều. Tuy nhiên, nếu không biết cách sử dụng hoặc sử dụng không đúng có thể gây ra ngộ độc. Thậm chí một số trường hợp còn đe dọa đến tính mạng.

Cũng giống như vụ án mạng của Song Kyungho cuối cùng cũng chỉ được coi là tai nạn qua loa, rồi nhanh chóng bị mọi người chôn vùi trong im lặng.

Mọi thứ xảy ra rất nhanh, không có vật lộn hay đau đớn, và không có hoa đỗ quyên.

----------------------------------------

Tôi đạp ga, chiếc xe cũ hơn cả tuổi của tôi từ từ tăng tốc, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó đang vật lộn, cố gắng duy trì tốc độ trên con đường nhựa.

Chiếc xe này cũng là một phần trong kế hoạch của tôi, một chiếc Volkswagen Golf màu xám từ năm 1995, chẳng có gì nổi bật trên bất kỳ con đường nào.

Tôi đã mua nó cách đây ba tháng, bằng tiền mặt. Người bán hẹn gặp tôi tại một bãi đỗ xe của siêu thị COSTCO. Có lẽ sợ tôi là loại người không có tiền, mà lại dùng súng để thanh toán, hắn ta nói phải gặp mặt trước rồi mới cho tôi biết xe ở đâu.

Khi tôi thực sự xuất hiện trước mặt hắn ta, hắn có vẻ thở phào nhẹ nhõm - tin tốt là không phải là băng nhóm, tin tốt hơn nữa là một người Châu Á trông như mới vào đại học.

Vì vậy, với tâm trạng thoải mái, hắn mỉm cười và báo giá cao hơn số tiền chúng tôi đã thỏa thuận trước đó năm trăm đô la.

Tôi liếc nhìn dưới khẩu trang, đếm số tiền trong ba lô và đưa cho hắn ta. Hắn kiểm tra số tiền đúng, cười tươi hơn, ném cho tôi một chùm chìa khóa bẩn thỉu và bước sang một bên, để lộ chiếc xe phía sau.

Thật chu đáo, hắn ta thậm chí còn tháo biển số xe.

"Nó là của cậu" hắn ta nhìn tôi ngồi vào ghế lái, gõ vào cửa kính của tôi, "Cậu có phiền nếu tôi hỏi cậu định làm gì với chiếc xe này không?"

Tôi vật lộn với tay quay cửa sổ, cuối cùng bỏ cuộc.

"Tôi định giết một người và sau đó dùng nó để bỏ trốn," tôi nói qua khe cửa sổ không thể hoàn toàn khép lại. "Hy vọng chiếc xe của anh đúng như những gì anh đã mô tả trên trang sản phẩm."

"Tất nhiên rồi." Hắn ta đảm bảo với tôi, "Đủ để cậu trốn đến Argentina từ đây."

Chúng tôi cùng cười, như thể đó là một câu đùa rất tuyệt vời.

Tôi không lừa hắn ta. Nhưng khi đồng hồ đo nhiên liệu phát ra tiếng bíp, tôi nhận ra, hắn ta đã lừa tôi.

Đừng nói đến việc chạy đến Argentina, chiếc xe đã tuyên bố nghỉ hưu ngay khi tôi vừa qua biên giới Arizona.

Còn gì tồi tệ hơn việc xe hỏng giữa một con đường vắng vẻ?

Thực ra vẫn có. Ví dụ như tôi đã hết nước.

Điều hòa trong xe cũng không hoạt động.

Để không bị nấu chín trong cái hộp sắt, tôi buộc phải ra ngoài.

Ngồi gần chiếc xe bị nắng thiêu đốt, tôi nhắm mắt, ngửa đầu lên, nhìn xuyên qua mí mắt đối diện với mặt trời, ánh sáng như những mũi tên đỏ xuyên qua đồng tử. Tôi cảm giác mình đang đóng vai một Hamlet kém cỏi.

Lee Sanghyuk.

Trong cảnh tượng đẫm máu, tôi lại nhìn thấy anh. Đó là buổi sáng hôm tôi quyết định giết anh.

Anh đứng trước máy pha cà phê, tỏ vẻ khá bối rối và gãi đầu. Có lẽ đây là một trong số ít những thứ anh không thể kiểm soát được, một máy pha cà phê bằng tay sản xuất tại Ý, đắt đỏ và dễ bị kẹt hạt.

"Wangho." Anh nhìn tôi với vẻ cầu cứu, anh không biết rằng anh đang thể hiện một biểu cảm khiến tôi sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì anh, hoặc có thể anh biết, nhưng lại chỉ dùng vũ khí mạnh mẽ này để buộc tôi làm sạch lưỡi dao của máy pha cà phê.

Tôi bước tới, khéo léo mở máy pha cà phê, dùng đũa để lấy ra một hạt cà phê bị kẹt trong cơ cấu máy. Anh ôm tôi từ phía sau, đặt cằm lên vai tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở của anh, sự chuyển động của ngực anh, nhiệt độ cơ thể vừa đủ, như một vũ trụ đầy yêu thương và dịu dàng đang cúi xuống với tôi.

"Lee Sanghyuk." Tôi nói. "Anh biết, phải không?"

Anh ôm tôi, nhẹ nhàng nói bên tai tôi. "Wangho à, làm sao anh biết được hạt cà phê sẽ bị kẹt ở đó chứ?"

Giữa đôi môi và giọng nói của anh, một điều gì đó dần dần chết đi, một thứ gì đó chứa đựng đôi cánh của loài chim, một thứ gì đó nóng bỏng đầy đau đớn.

"Anh yêu em, Wangho," anh nói. "Anh rất vui vì em vẫn muốn gặp anh."

Tâm trí tôi lặng lẽ, sáng rõ.

Anh ấy chỉ cách ống tiêm ở trong túi của tôi một lớp vải mỏng.

----------------------------------------

Khi tôi đang chìm đắm trong những tình cảm đau đớn nhưng vẫn quyến luyến ấy, một cái bóng từ trên cao phủ xuống.

Trong khoảnh khắc đó, tôi giật mình mở mắt, gần như nghĩ rằng đó là linh hồn của người đã chết đến tìm tôi.

Nhưng không phải.

Đó là một gương mặt xa lạ, không có đặc điểm gì nổi bật, trông chẳng khác gì những người làm việc văn phòng trong các tòa nhà ở thành phố.

Tôi không nhìn kỹ gương mặt của anh ta, chỉ theo phản xạ đưa tay ra với lấy chai nước khoáng trong tay anh.

Người đó không rút tay lại, để tôi cầm chai nước.

Sau khi uống nửa chai nước, tôi mới cảm thấy cổ họng và lưỡi khô nứt của mình được làm dịu. Lúc này tôi mới hiểu, cái vẻ mặt lưỡng lự của người lạ có thể là vì chai nước này anh ta vừa uống xong.

"Xin lỗi." Tôi nở một nụ cười nhàn nhạt, hy vọng anh ta nhận ra tôi không để tâm đến việc đó. "Xe của tôi bị hỏng còn nước đã hết."

Anh ta không nói gì, chỉ mỉm cười bình thản, lấy lại chai nước đã bị tôi uống rồi uống thêm vài ngụm.

Lần này đến lượt tôi bị làm cho câm lặng.

Sau khi mở nắp xe và cố gắng sửa chữa mà không thành công, người lạ trông có vẻ tốt bụng thông báo với tôi rằng có thể là dầu máy của động cơ gặp vấn đề.

Đây là một trong những con đường vắng vẻ nhất nước Mỹ, trời đất mênh mông, hoang vu, tôi có thể tìm đâu ra dầu máy.

Anh ta kịp thời đề nghị cho tôi đi nhờ một đoạn, có một thị trấn cách đây ba giờ bốn mươi phút lái xe, tôi có thể tìm thấy một thợ sửa xe ở đó.

"Park Dohyun," anh ta tự giới thiệu, nói rằng công việc của mình là lên kế hoạch quảng cáo, đang trong kỳ nghỉ và đi du lịch trên đường để thư giãn.

Du lịch?

Thư giãn?

Tôi nhìn cát bụi và xương rồng xung quanh, khung cảnh hoang vắng này là nơi không thích hợp cho du lịch nhất mà bạn có thể tưởng tượng.

Tôi quét mắt từ trên xuống dưới anh ta, gầy gò và tái nhợt, trông đúng là người làm việc văn phòng, nhưng tay phải của anh ta vẫn kẹt trong túi quần mà tôi không nhìn thấy.

Khi học về cẩm nang giết người trên mạng, tôi cũng học thêm một số kiến thức khác - thực hành kiểm tra lý thuyết, để tôi áp dụng thử, tôi đoán trong lòng bàn tay của anh ta có thể là một khẩu súng.

Không sao. Tôi rời mắt đi. Nếu tôi đủ xui xẻo, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy tôi với những thứ tương tự. Tôi đã gặp rắc rối đủ lớn rồi, thêm vài lời nói dối cũng không sao.

Vì vậy, tôi nói với anh ta rằng tôi còn đang học, mượn xe của một người bạn, muốn tự lái đi du lịch trong kỳ nghỉ hè.

Park Dohyun cười, có vẻ như chấp nhận lời giải thích này.

Anh mở cửa ghế phụ, cuối cùng rút tay từ túi quần ra, ra hiệu mời tôi vào.

Tôi do dự một chút, rồi quay lại chiếc xe đã nằm im bên đường, ngay cả đèn báo khẩn cấp cũng không hoạt động, lấy một bức ảnh từ gương chiếu hậu.

Đó là bức ảnh duy nhất tôi mang từ nhà của Lee Sanghyuk.

Để hoàn tất vụ án giết người, tôi đã xóa tất cả dấu vết liên quan đến tôi từ nhà Lee Sanghyuk

Nhờ quy định của công ty về mối quan hệ giữa các cổ đông, chúng tôi không thể công khai yêu nhau, vì vậy chúng tôi chỉ sống cùng nhau trong lặng lẽ. Thỉnh thoảng khi bị hàng xóm của anh bắt gặp vào đêm khuya, Lee Sanghyuk sẽ nói tôi là thư ký của anh, chỉ đến để gửi tài liệu.

Thư ký.

Tôi mỉm cười thầm.

Giống như một thư ký thực thụ, tôi ôm một chiếc hộp lớn chứa đầy các vật phẩm có thể chỉ ra dấu vết của tôi - dĩ nhiên, tôi đã cẩn thận đeo găng tay.

Có nhiều thứ lộn xộn, bất kỳ thứ gì có thể để lại thông tin sinh học của tôi đều được tôi cho vào hộp, từ cốc của tôi, bàn chải đánh răng, khăn giấy trong thùng rác, đến ga trải giường... Ngoài các vật dụng hàng ngày, còn có những mảnh giấy trong các ngăn kéo, từ những mảnh giấy ghi "bữa tối trong tủ lạnh" nhỏ xíu, đến vài bức ảnh Polaroid không biết anh để lại từ lúc nào.

Tôi cầm lên bức ảnh trên cùng, là hình ảnh tôi đang sửa máy pha cà phê. Tôi mặc áo thun của anh, không nhìn về phía máy ảnh, ánh sáng mặt trời từ cửa sổ lớn phía sau tôi chiếu vào, làm tôi trở thành một cái bóng mờ nhạt.

Bức tiếp theo là bức ảnh chụp tôi và Lee Sanghyuk, chúng tôi đứng với hai chiếc khăn quàng đỏ ở lối vào cửa, cười ngốc nghếch vào máy ảnh, trông có vẻ lộn xộn nhưng rất vui vẻ, có thể vì bão tuyết hoặc rượu sâm panh vào ngày Valentine.

Tôi bình tĩnh gom tất cả mọi thứ, tất cả quá khứ lại, cho vào hộp giấy, rồi theo lộ trình đã lập sẵn, không có camera, vòng vèo đi đến bãi rác.

Chiếc hộp giấy nằm giữa hàng triệu túi nhựa đen, giống như những tảng đá trơ trọi khi thủy triều rút. Chỉ còn chờ thêm mười giờ nữa, chiếc hộp cô đơn này sẽ được xe rác vận chuyển đến bãi chôn lấp vào sáng hôm sau.

Nhưng có một bức ảnh duy nhất, không được tôi bỏ vào hộp.

Người chụp bức ảnh là Song Kyungho.

Khi đó, anh chỉ mới chấp nhận thực tế rằng bạn và em trai của anh đã quen biết nhau. Tôi nhớ biểu cảm trên gương mặt anh ấy khi bấm máy, trông có vẻ muốn cắt cổ Lee Sanghyuk hơn là chụp bức ảnh này.

Trong bức ảnh, tôi và Lee Sanghyuk đều cười rất vui vẻ, ánh hoàng hôn rơi vào mắt chúng tôi, gió nhẹ nhàng thổi qua tóc chúng tôi.

Khoảnh khắc này được ghi lại bởi máy ảnh của Song Kyungho, sau đó được Lee Sanghyuk in ra và đặt ở nơi dễ thấy nhất trong nhà. Ngay sau đó, Lee Sanghyuk nâng khuôn mặt tôi lên, hôn tôi trong niềm hạnh phúc như tro tàn.

Tôi đã nhìn bức ảnh đó rất lâu, rồi quay sang hỏi Park Dohyun mượn bật lửa và đốt nó.

Park Dohyun đứng sau lưng tôi, quan sát tôi làm việc này. Anh ta không hỏi gì, thậm chí sau khi bức ảnh cháy hết, anh dùng mũi chân đạp vào, nghiền nát những đốm tro nhỏ vào trong cát.

Ít nhất là về việc này, chúng tôi đã ngầm đạt được thỏa thuận với nhau. Tôi ngồi vào ghế phụ trên xe anh, cài dây an toàn.

Cuộc hành trình này không cần sự tò mò.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com