TruyenHHH.com

Edit End Ca Cua Toi Trai Rong Ca Vu Tru Diem Hoa Phang

Yuanna mất ba giây để xác nhận hoa hồng trong túi áo người đối diện là cùng loại với hoa hồng trên tay hắn, loại hoa hồng này chỉ được trồng trong vườn của ngài thân vương và cũng chỉ tưới bằng máu tươi. So với các loại hoa hồng khác trên thị trường thì nhiều hơn một vẻ đẹp độc đáo, trên nhánh hoa tựa như được phủ một lớp chất độc ngọt ngào.

Ánh mắt hắn dời lên, từ hoa hồng trong túi áo xuống vết cắn màu đỏ sẫm ngay cổ.

Đó rõ ràng là vết cắn do huyết tộc để lại, vết cắn rất sâu và là dấu vết không rõ ràng do chồng chất nhiều vết cắn để lại.

Trong lòng Yuanna có linh cảm không lành, hắn nhìn vào khuôn mặt của nhân loại. Phát hiện những suy đoán tồi tệ nhất mà hắn có thể nghĩ tới cũng đều không có tồi tệ hơn lúc này ——

Lục Tước?

Sao lại là Lục Tước?!

Sau khi Yuanna sống lại đối thủ mà hắn lo lắng nhất gặp phải chính là Lục Tước. Hắn và Lục Tước làm đồng đội trong một quãng thời gian, hiểu rõ người đàn ông này đến tột cùng nguy hiểm như thế nào nhưng điều khiến hắn càng thêm kiêng dè chính là sự kiên nhẫn kinh người và lòng dạ của đối phương.

Trước khi Đường Ẩn chết, không có ai biết Lục Tước thích Đường Ẩn, ngay cả Yuanna kề vai chiến đấu với Lục Tước càng không biết. Hắn đã từng nói với Lục Tước là Đường Ẩn rất lạm tình (*) nhưng lúc ấy Lục Tước bảo hắn ngậm miệng, hắn cũng chỉ nghĩ do Đường Ẩn từng có ân cứu mạng với Lục Tước.

(*) 滥情 (lạm tình): Tình cảm dễ dàng trao cho một người, không có chút nào chân thành mà có khi còn mang ý xấu.

Cho đến khi Đường Ẩn chết rồi, Lục Tước mới hoàn toàn mất kiểm soát, cướp xác của Đường Ẩn từ trong tay Claykerrstie. Hắn mới biết được Lục Tước đến cuối cùng đã che giấu thứ gì suốt bao năm qua.

Yuanna nhìn chằm chằm vào đôi mắt có hơi ngạc nhiên của Lục Tước, trong nháy mắt hắn tự nhận mình đã hiểu rõ mọi chuyện ——

Khó trách thái độ của Đường Ẩn đối với hắn đột nhiên lạnh nhạt, Lục Tước cũng trùng sinh. Chắc chắn cái tên tâm cơ thâm trầm này đã nói gì đó với Đường Ẩn rồi.

Nếu người mà Yuanna muốn gặp nhất sau khi trùng sinh nhất là Đường Ẩn, người muốn giết nhất chính là hung thủ đã giết Đường Ẩn, thì người muốn đánh một trận nhất chính là Lục Tước.

"Hèn hạ, anh cũng chỉ có thể dùng máu để dụ dỗ em ấy." Yuanna từng bước đi về phía Lục Tước, lớp ngụy trang từ lúc vào lâu đài đã rách nát. Giờ phút này hắn không còn một chút yếu ớt xinh đẹp trước mặt Đường Ẩn nữa, đôi mắt màu bạc đó như vũ khí sắc bén phản chiếu ánh trăng. Lúc này giọng nói động lòng người kỳ ảo đè thấp như tiếng thì thào của ác ma trong vực sâu, mang đến cảm giác ớn lạnh lẫn run sợ vô biên cho người nghe.

Lục Tước: "?"

Nhìn khuôn mặt của siêu sao vũ trụ trở mặt theo tốc độ ánh sáng, Lục Tước nhớ đến thầy trà đạo giảng dạy kiến thức điển hình của trà xanh cho mình 'người mà trước mặt một bộ, ở sau lưng một bộ'.

n

"Anh thấy chưa?" Yuanna cầm hoa hồng mà Đường Ẩn đưa cho hắn, lạnh lùng nói: "Tôi không cần dụ em ấy bằng máu mới lấy được hoa hồng mà em ấy tặng, anh xứng à?"

Thời kỳ này Lục Tước chỉ mới thức tỉnh hai loại sức mạnh, Yuanna không kiêng nể gì mà chế nhạo, không chế nhạo thì không trút được cơn tức trong lòng của hắn. Kiếp trước muốn hát bài hát ấy cho Đường Ẩn nghe, cho dù là hát cho thi thể của Đường Ẩn cũng được, nhưng ngay cả nơi chôn cất Đường Ẩn ở đâu mà Lục Tước cũng không chịu cho hắn biết.

Lục Tước cảm nhận được vẻ mặt giễu cợt của Yuanna, lần đầu gặp mặt bọn họ cùng cầm một loại hoa hồng, không biết từ đâu mà hắn có cảm giác ưu việt hơn người một bậc.

Không biết tại sao, Lục Tước thấy ý chiếm hữu của Yuanna với Đường Ẩn thì sâu trong nội tâm toát ra chút khó chịu như cuốn sách hắn thích bị bàn tay bẩn chạm vào.

Nhưng hắn không muốn ngẫm nghĩ đến cảm xúc nhỏ bé này nên đơn giản gói gọn cảm giác không thích thành đối phương cũng có một đóa hoa hồng.

Lục Tước nói năng có lễ phép: "Ngài ấy sắp lập huyết khế với tôi, anh xứng à?"

Yuanna: "..."

Yuanna không thể tin nhìn Lục Tước: "Anh dám dụ em ấy lập huyết khế với anh?! Việc này sẽ làm hao mòn sinh mệnh của em ấy!!!"

Tận mắt chứng kiến cái chết của Đường Ẩn, Yuanna không thể chấp nhận bất cứ thứ gì có thể làm tổn hại đến thân thể sức khỏe của Đường Ẩn.

Lục Tước nheo mắt lại, không thể nào hiểu nổi cảm xúc kích động của nhân ngư này nhưng rất hiển nhiên có thể lợi dụng Yuanna, có lẽ còn có thể lợi dụng đối phương để bỏ đi ý định lập huyết khế của Đường Ẩn với hắn. Hắn bình tĩnh nói sự thật: "Tôi cũng không muốn ngài ấy lập thành huyết khế nhưng ngài ấy không cho tôi quyền từ chối."

Yuanna: "..."

Yuanna: "!!!!!!"

Tên vô sỉ kia đang khoe khoang à?! Đây chắc chắn là khoe khoang rồi!!!

Tên khốn chết dẫm!!!

Chất giọng trầm thấp tức giận vang dội trong lồng ngực tuôn ra khỏi cổ họng giống như tiếng đàn cello trầm bị vỡ trong tích tắc. Yuanna vươn tay về phía Lục Tước, bàn tay thon dài nhanh chóng biến thành móng vuốt, sắc bén lạnh lẽo ẩn chứa sức phá hoại đáng kinh ngạc!

Móng vuốt sắc bén cắt đứt một sợi tóc vàng, Lục Tước tránh được đòn tấn công đang tới chỉ trong gang tấc, màng nhĩ của hắn có hơi đau nhói, tấn công bằng âm thanh của nhân ngư khó đề phòng hơn Lục Tước tưởng tượng. Nếu hắn không phải luôn chú ý vẻ mặt biến đổi của Yuanna thì ở khoảng cách gần như vừa rồi thì chỉ cần sơ ý lập tức sẽ bị trúng chiêu.

"Dừng tay!"

Xiềng xích hóa thành bởi bóng đen khóa chặt móng vuốt đang giơ cao, Đường Ẩn quát lớn: "Anh muốn làm gì người của tôi?!"

Yuanna đơ cả người, hắn ráng vờ cao quý lạnh lùng trước mặt Đường Ẩn nhưng hành động bảo vệ Lục Tước của cậu khiến lòng hắn cháy hừng hực ngọn lửa đố kị làm tan lớp băng giả tạo này. Yuanna không cam lòng nhìn thoáng qua Đường Ẩn, ngón tay co lại rồi nắm chặt, móng vuốt sắc bén cắm vào lòng bàn tay, hắn siết chặt đến nỗi gân trên mu bàn tay lộ ra, khớp xương phát ra tiếng răng rắc giòn tan.

"Xin lỗi." Yuanna khẽ nói.

Đường Ẩn bước nhanh đến giữa Yuanna và Lục Tước, bảo vệ Lục Tước ở sau lưng, cậu giận dữ nhìn Yuanna. Lúc này Yuanna đã khác xa so với vị nhân ngư bậc nhất thanh lịch và trí tuệ trong trí nhớ, dáng vẻ vặn vẹo dữ tợn hoàn toàn không giống hắn.

"Anh nên mừng vì Lục Tước đã tránh được, điện hạ Yuanna." Giọng Đường Ẩn dường như kết thành băng.

Lục Tước nhìn Đường Ẩn tức giận không hề do dự che chở hắn sau lưng, trong lòng không thể giải thích được sinh ra an tâm và thỏa mãn.

Hắn đối mặt với vô số kẻ thủ nhưng đây là lần đầu tiên hắn nếm trải mùi vị được người khác bảo vệ.

Cách Đường Ẩn, Lục Tước hơi nhếch môi với Yuanna.

Yuanna nắm chặt tay, máu xanh sẫm trào ra giữa những kẻ ngón tay, nhỏ xuống trên nền gạch đen.

Khi giọt máu xanh đầu tiên rơi xuống trên mặt đất thì mũi Đường Ẩn khẽ động một chút.

Mùi thơm chua cay.

Như thanh kiếm bị xối rượu mạnh bị gió biển rít gào cuốn đi, rượu và biển hòa vào nhau, ấm áp trào ra, dai dẳng triền miên.

Lại một giọt máu xanh rơi xuống trên mặt đất.

Mùi thơm nồng đậm trộn lại với nhau giống như một cơn sóng thoáng chốc nổi lên trên biển tĩnh lặng, bầu rượu của hải thần đổ trên mặt biển đang cuộn trào mãnh liệt, trời quang mây tạnh, sương mù bỗng tan.

Thơm quá.

Máu xanh chảy xuống từ đầu ngón tay của Yuanna, tí tách tí tách. Mùi thơm ngào ngạt quấn chặt Đường Ẩn như rong biển, đôi mắt đỏ của Đường Ẩn không ngừng co lại dưới kích thích của hương thơm nồng đậm, giữa con ngươi hiện lên chút ánh sáng vàng.

Yuanna cúi đầu cũng không nhận thấy thay đổi trong mắt Đường Ẩn mà ngược lại mí mắt phải Lục Tước hơi nhảy. Hắn vô thức đi đến bên cạnh Đường Ẩn, nhìn thấy huyết tộc đang nhìn chằm chằm vào vết thương đang chảy máu của Yuanna như người nghiện rượu.

Cho dù Lục Tước có tu dưỡng tốt như thế nào đi chăng nữa thì nội tâm lúc này của hắn cũng không nhịn được chửi một tiếng đệt.

Lục Tước không muốn lập huyết khế với vị thân vương huyết tộc này, hơn nữa đó là huyết khế do đối phương đặc biệt tạo ra cho hắn, hắn kiêng dè loại trói buộc thần bí không rõ này.

Nhưng hắn cũng không muốn đối phương hút máu người khác.

Vừa nghĩ tới Đường Ẩn sẽ nâng mặt của hắn lên rồi đâm răng nanh vào cổ của hắn, sau đó đối xử với Yuanna giống như thế để Yuanna cũng trải qua cảm giác sắp chết rồi lại rơi vào hạnh phúc, thì Lục Tước bỗng trở nên nóng nảy vô cớ. Cảm giác chết tiệt kỳ lạ chẳng biết tại sao đột nhiên xuất hiện này còn khó chịu hơn nhiều so với hành vi tấn công bất ngờ của Yuanna.

"Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết tôi đã nói gì để chọc giận điện hạ Yuanna." Đầu óc Lục Tước rất tỉnh táo, hắn nhanh chóng nhớ lại những bài học mà mình đã học được ngày hôm đó, quả nhiên học nhiều kỹ năng càng tốt, tay nghề học được đều có lúc cần dùng.

Yuanna: "???"

Tôi chưa bao giờ thấy một người trơ trẽn như thế!

Yuanna đột nhiên ngẩng đầu lên muốn tố cáo Lục Tước không biết xấu hổ nhưng thân hình cao lớn của Lục Tước đã chặn tầm mắt của Đường Ẩn nhìn Yuanna.

Lục Tước đứng trước mặt Đường Ẩn, vươn hai tay ôm chặt vai cậu, bâng quơ nói một câu: "Tôi không muốn các ngài vì tôi mà cãi nhau đều là do tôi không tốt, máu của tôi có thể bình tĩnh được cơn tức của ngài không?"

Đường Ẩn đã bị mùi máu xanh hấp dẫn không nghe thấy lời hắn, cậu quay đầu muốn lách qua Lục Tước đang cản đường mà nhìn Yuanna.

Lục Tước: "..."

Đường Ẩn hoàn toàn không biết Lục Tước đang u oán nhìn mình bằng ánh mắt nhìn tên trai cặn bã, trong lòng cậu chỉ có giọt máu như nho xanh đầy cám dỗ đó, có trời mới biết khi nhìn thấy máu của nhân ngư hảo hạng từng giọt rơi xuống trên mặt đất thì nội tâm cậu đau lòng cỡ nào.

Phung phí của trời là gì?! Đây là phung phí của trời đó!

Dù máu Yuanna có mùi khác với ca sĩ nhân ngư trong trí nhớ của cậu nhưng không sao mùi thơm này hiển nhiên là một hương vị thơm ngon theo phong cách khác.

Chỉ là Lục Tước không biết có chuyện gì, hắn bỗng nhiên nhiệt tình như lửa nghiêng người trước mặt cậu, dùng khuôn mặt điển trai ngăn cản tầm mắt trông mai giải khát của Đường Ẩn.

(*) Trông mai giải khát (望梅止渴): ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi)

Ngay lúc Đường Ẩn muốn trói Lục Tước sang một bên thì mùi thơm quen thuộc khác lại xông lên dưới mũi cậu.

"Đây là thành ý của tôi." Lục Tước lấy ra một con dao nĩa không biết giấu từ khi nào, không chút do dự cắt cổ tay mình.

Hắn cắt rất sâu, máu tươi ào ạt chảy ra, lượng lớn máu đỏ thơm ngọt ngào lập tức bao trùm lên mùi vị của Yuanna, hoa hồng dại đỏ tươi mọc dại trên đất, chúng nở rộ như ngọn lửa quên cả sống hay chết. Đường Ẩn bỗng nhiên quay đầu lại, cậu bị mùi thơm ngọt ngào tận xương quen thuộc đó hấp dẫn.

Một món ngon hấp dẫn như vậy chỉ cần nếm thử một lần là sẽ biết vị.

Nhìn thấy máu trước mặt giống như không cần tiền rơi xuống còn nhiều hơn máu xanh rơi xuống đất, trong mắt Đường Ẩn lộ rõ vẻ đau lòng. Cậu cúi đầu xuống, mái tóc đen như nước chảy, môi như cánh hoa ngậm lấy cổ tay Lục Tước giống như thân sĩ cẩn thận khẽ hôn bạn nhảy nhưng không có thân sĩ nào sẽ lộ ra răng nanh như thế.

Đó là rắn độc chập chờn là bông hoa bất tử được tưới bằng máu là hư ảo khó nắm bắt trong đêm tối.

Tại sao khi mới gặp người này hắn lại nhầm lẫn thành thiên sứ?

Lục Tước nghĩ thầm.

Đây rõ ràng là ác ma đã kéo hắn xuống địa ngục.

Tác giả có lời muốn nói:

Là người vợ mà anh muốn nấu cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com