TruyenHHH.com

[EDIT] Đường tiên sinh, em sai rồi - Nhan Nhất Dặc

Chương 5. Viên đường thứ 5

luyang420

Trans: luyang

"Lạc tiểu thư, tôi thấy, dáng người cô rất bình thường."

Lời của Đường Dục Sinh vừa được nói ra, cổ họng của Lạc Mông như bị thứ gì đó chặn lại.

Dáng người của cô không nói là "dáng người ma quỷ" thì ít nhất cũng phải là trước gồ sau vểnh, eo nhỏ tràn đầy một cái ôm, đôi chân dài nhỏ thẳng. Rõ ràng là rất nổi bật, tại sao trong mắt anh lại biến thành bình thường rồi.

Đường Dục Sinh nói xong, quay người hướng về phía khác đi.

Trong lòng Lạc Mông rất không phục, âm thanh ở phía sau đuổi theo anh. Sợ anh không nghe thấy, thậm chí so với bình thường còn cao hơn mấy đề-xi-ben: "Tôi nói các anh làm nghiên cứu, có phải hay không ánh mắt đều không được?"

Ở bên ngoài phòng làm việc riêng của Đường Dục Sinh, mọi người của tổ nghiên cứu 3 đang chuyên chú vào việc của mình, đột nhiên nghe thấy câu nói của Lạc Mông, tất cả ánh mắt đều tập trung vào hai người.

Đây rốt cuộc là việc gì?

Hai người rõ ràng mới biết nhau mười phút, sao lại giương cung bạt kiếm rồi, trong lời nói cùng hành động đều là mùi vị của yêu hận tình thù.

Sét Đánh bị dọa đến chiếc cốc trong tay cũng bị rơi xuống.

Cho tới bây giờ không ai dám nói như vậy với lão đại, Lạc Mông là người đầu tiên.

Sét Đánh không nhịn được tán thưởng trong lòng, quả nhiên là người tài cao gan cũng lớn. Nếu như là bọn họ không chừng đã bị lão đại băm thành trăm mảnh rồi. Nhưng Lạc Mông dù sao cũng là ngày đầu tiên đến, lại còn là nữ minh tinh, lão đại chắc không đến mức diệt cô.

Qủa nhiên, chân dài của Đường Dục Sinh dừng lại, xoay người nhìn cô một lúc, sau đó bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng.

Nụ cười này cực kỳ nhạt, là loại không nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được, mang chút lạnh lẽo. Sét Đánh không nhịn được rùng mình, lại nghe thấy Lạc Mông hỏi: "Anh cười cái gì?"

Đường Dục Sinh thu lại ý cười, mang chút biểu tình nghiền ngẫm: " Ánh mắt của chúng tôi tại sao lại không được?"

"Anh, không phải vừa nãy nói..."

Dù sao cũng có hơn chục đôi mắt đang nhìn họ, Lạc Mông cũng ngại không nói ra câu kia.

Đường Dục Sinh tiếp tục giả ngu, làm bộ để tâm cô nói gì: "Hửm?"

Anh ung dung nhìn cô, bày ra biểu tình như thiếu đánh, rõ ràng là muốn nhìn cô xấu mặt.

Lạc Mông nhỏ giọng làu bàu một câu mơ hồ.

Đường Dục Sinh nhìn cô, trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt lại không có bất cứ biểu cảm gì, dặn dò: "Buổi chiều nhớ thay."

Cô ôm bộ quần áo lẩm nhẩm: "Được đó, Đường Dục Sinh, nhớ kỹ lời anh nói."

Thế mà anh lại là người tai thính, nghe được hết lời cô. Anh bước được hai bước lại quay người lại, vẻ mặt tự tin, chầm chậm nói: "Yên tâm, trí nhớ của tôi trong công ty xếp thứ nhất."

Lạc Mông: "..."

Anh là lợi hại nhất được chưa.

Sau khi Đường Dục Sinh đi, Sét Đánh dẫn Lạc Mông đến vị trí cạnh cửa sổ.

Sét Đánh tầm 25 tuổi, tóc xoăn, đeo chiếc kính vàng, nhìn vừa thông minh lại bướng bỉnh. Nghe nói cậu giỏi vũ điệu sét đánh nên được gọi như vậy.

"Nữ thần, về sau đây là chỗ của chị."

Từ lúc cô đến, mọi người trong tổ đều gọi cô là "nữ thần". Lúc đầu có chút không quen, gọi thẳng tên là được.

Sét Đánh cười nói: " Sao thế được, gọi tên nghe rất xa lạ. Gọi nữ thần nghe rất thân thiết, tỏ ra chúng ta vô cùng quen thuộc."

Lạc Mông nghĩ lại cũng đúng, vậy tùy theo họ đi.

Bàn của cô không tính là lớn, nhưng lại rất sạch sẽ gọn gang. Giữa bàn là bộ máy tính, phía trước là một quyển sổ và bàn phím. Bên cạnh để vài cái bút cùng giấy nhớ.

Bàn làm việc cạnh cửa sổ, chính là kiểu bạn làm gì người khác đều không biết. Lạc Mông hồi trước đi học thích kiểu vị trí có thể dựa được, tiện cho cô ngủ trên lớp. Nay thực tập cũng kiếm được vị trí tốt như vậy, tâm tình cô đột nhiên tốt lên không ít.

Lạc Mông đem quần áo để lên chỗ ngồi, cười với Sét Đánh, " Cảm ơn cậu!"

"Đừng khách khí." Sét Đánh dừng lại một chút rồi nói: "Đúng rồi nữ thần, em đi vệ sinh, chị đi không?"

Lạc Mông sửng sốt, thầm nghĩ tôi mù sao? Cậu là con gái sao mà muốn cùng tôi tay cầm tay đi vệ sinh?

Có lẽ do ánh mắt của Lạc Mông quá mức phức tạp, Sét Đánh phản ứng lại, lập tực nói: "Nữ thần, chị đừng hiểu lầm. Em là sợ chị không biết phòng vệ sinh ở đâu, muốn đưa chị đi thăm quan một vòng. Chị xem tổ chúng ta chỉ hơn chục tên đàn ông, cũng không có con gái, chị đừng chê bai."

Lạc Mông cười: "Được rồi, đi thôi!"

Sét Đánh đưa Lạc Mông đi xem từng góc một của tổ nghiên cứu 3.

Lạc Mông mới phát hiện khu vực làm việc khá lớn: hai phòng nuôi sinh vật, một phòng đồ tạp hóa, ba phòng thí nghiệm và còn một cái bể bơi.

Bên ngoài phòng thí nghiệm còn dán tờ giấy " không phận sự miễn vào". Sét Đánh không mang cô vào, chỉ ở bên ngoài quan sát.

Xuyên qua kinh thủy tinh trong suốt, Lạc Mông thấy trong phòng thí nghiệm để đầy các lại dụng cụ thí nghiệm cùng đồ đựng dụng cụ mà cô không biết, nhân viên nghiên cứu mặc bộ quần áo màu trắng bận rộn. Ngẫu nhiên có người ngẩng đầu nhìn thấy liền hướng bọn họ vẫy tay chào hỏi.

Sét Đánh nói với cô, giá trị của những dụng cụ trong phòng thí nghiệm rất đắt, chỉ một cái kính hiển vi điện tử đã mấy trăm vạn rồi.

Lạc Mông kinh ngạc," Phòng thí nghiệm này như là chất tiền lên."

" Có thể nói như vậy." Sét Đanh lại chỉ vào mấy cái máy lớn bên khác, "Chị thấy mấy cái máy bên kia không? Chúng nó thường vận hành liên tục mấy ngày đêm, chúng em thường nói bọn nó mới là chiến sĩ thi đua của tổ."

Trước đây ấn tượng về phòng thí nghiệm của Lạc Mông chỉ dừng lại tại phòng thí nghiệm sinh học của cấp hai, một bộ kính hiển vi cùng với bàn giải phẫu là toàn bộ. Mà phòng thí nghiệm chuyên nghiệp ở nơi này quả thực làm cô mở rộng tầm mắt.

Khi đại khái đã hiểu rõ tổ nghiên cứu 3 thì đã gần đến 12h trưa. Đến giờ cơm, Sét Đánh trực tiếp mang Lạc Mông đến nhà ăn tầng hai của công ty.

Bối Khang rốt cuộc vẫn là một công ty lớn, đến giờ cơm, trong nhà ăn đã kín người. Ngẫu nhiên còn có một số người xem náo nhiệt nhìn cô, nhưng lại không nhốn nháo như buổi sang. Dù sao minh tinh cũng là người bình thường, hết vẻ mới mẻ thì cũng trở lại thường ngày.

Đồ ăn trong nhà ăn của Bối Khang không tồi, các món ăn trời nam biển bắc đều có. Lạc Mông nhìn thôi đã muốn nếm thử, nhưng nghĩ đến mấy ngày trước vừa ăn thịt nước, vài ngày nữa còn phải quay quảng cáo, vì vậy kìm lại sự xôn xao của nội tâm, chọn một phần nấm hương xào rau cải.

Lạc Mông cùng Sét Đánh lấy đủ cơm, chọn một chỗ yên tĩnh trong góc.

Ngồi cùng còn có người cùng tổ Thái Hậu, chính là người cao to theo Sét Đánh học nâng hông. Bởi vì dáng người béo nên nhận được cái tên Thái Hậu*.

(*Thái Hậu: 太厚:quá dầy, béo)

Sau khi mấy người cùng nhau giới thiệu, Lạc Mông hiểu rõ gật đầu, "Về sau tôi không hiểu liền nhờ mọi người chỉ bảo nhé."

Sét Đánh cười: "Nữ thần, chị yên tâm, chúng em không biết thì vẫn còn lão đại mà!"

"Lão đại của các cậu, rất lợi hại?" Lạc Mông hiếu kì hỏi.

Ánh mắt Sét Đánh phát sang, nói: "Lão đại của Bối Khang, trong ngày không ai không biết. Chị nói xem có lợi hại hay không?"

Thái Hậu cũng bày ra vẻ mặt sùng bái, " Nữ thần chắc chị không biết, lão đại là thiếu niên thiên tài. Mười sáu tuổi học đại học, hai mươi tuổi sang Mỹ học thạc cùng tiến sĩ, hai mươi tư tuổi đã tốt nghiệp tiến sĩ. Trong thời gian học thạc sĩ, nghiên cứu về nấm Beauveria bassiana* của lão đại còn đạt được giải thưởng lớn của quốc tế. Sau này khi học tiến sĩ, còn đăng mười mấy bài luận văn SCI**."

(* nấm Beauveria bassiana: là một loại nấm mọc tự nhiên trong các loại đất trên khắp thế giới và hoạt động như một loại ký sinh trùng trên các loài động vật chân đốt khác nhau, gây ra bệnh muscardine trắng.

**SCI: (Science Citation Index) các tạp chí thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ)

Cái gì nấm? S cái gì I?

Lạc Mông nghe cũng chưa nghe qua, không hiểu gì cả. Nhưng cô vẫn giả vờ là mình rất hiểu, gật gật đầu, trái lương tâm khen ngợi: "Thật sự khá lợi hại đó."

Thái Hậu cắn miến màn thầu, lại tiếp tục nói: " Đương nhiên là lợi hại rồi. Sau tốt nghiệp, lão đại cùng người ở Mỹ thành lập phòng nghiên cứu riêng của mình, em với Sét Đánh từ lúc đó là đi theo lão đại.'

Lạc Mông hỏi: "Vậy sau này làm sao lại về nước vậy?"

Thái Hậu nhìn Sét Đánh , cười nói: "Chuyện này nói ra rất dài, sau này có cơ hội sẽ nói cho chị nghe."

Sét Đánh tiếp lời: "Những năm này, phòng thí nghiệp vẫn luôn phát triển, trong quá trình có thành công cũng có thất bại. Chúng em chỉ là người làm việc phía dưới, áp lực thật sự đều ở lão đại. Anh ấy không chỉ phải đem theo bọn em làm nghiên cứu còn phải nghĩ đến vấn đề tài chính của phòng thí nghiệm. Dù sao làm thí nghiệm đều là tiền bạc đánh vào, làm gì có dễ dàng như vậy!"

Lạc Mông nghĩ đến những thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, tùy tiện đã là vài trăm vạn rồi, không khỏi thổn thức, quả thực là không dễ dàng.

Thái Hậu nói: " Có điều hiện tại đã qua thời kỳ khó khăn nhất rồi."

Lạc Mông ngây người lắng nghe, qua một lúc lại hỏi: "Hình như mọi người đều rất sợ anh ấy."

Sét Đánh nói: " Con người lão đại cái gì cũng tốt, chỉ là bình thường đối với bọn em quá nghiêm khắc."

À, là tính cách kém đi, Lạc Mông nghĩ.

" Cái kia không phải là sợ." Thái Hậu cắt ngang Sét Đánh, "Đó là sự tôn trọng cùng kính nể của bọn em với lão đại."

À, hóa ra là một fan não tàn.

"Đúng vậy," Sét Đánh phụ họa, " Thời gian lâu rồi, nữ thần chị sẽ biết thôi. Lão đại của chúng em anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích..."

Sét Đánh một hơi nói ra mười mấy từ hình dung, Lạc Mông khóe mắt có chút co rút, " Cậu nói như vậy, anh ấy như là trên trời không có mặt đất chỉ một thôi vậy."

" Qủa thật là có chuyện như vậy, lén lút nói cho chị nghe", Sét Đánh thấp giọng, "Trong công ty số cô nương thích lão đại nhiều không đếm xuể."

Lạc Mông thừa nhận, Đường Dục Sinh quả thật rất thu hút các cô nương, nhưng tính cách thực sự quá kém.

" Thật vậy sao..." biểu tình Lạc Mông lỡ đễnh.

" Hi hi", Sét Đánh cười, vẻ mặt bát quái, " Có tiền có sắc, có năng lực lại nội hàm, người đàn ông muốn cái gì có cái đó, nếu em là con gái em cũng thích lão đại."

Lạc Mông: "..."

Lạc Mông nhìn bốn phía, không thấy thân ảnh của Đường Dục Sinh, lúc này mới hỏi: "Anh ấy tại sao không đến đây ăn cơm?"

Thái Hậu giải thích: "Lão đại có lúc bận, sẽ đến muộn một chút."

Mấy người vừa ăn vừa nói, Thái Hậu thấy đồ ăn ít ỏi của Lạc Mông, lại nhìn đồ ăn đầy cá đầy thịt trong khay của mình, nhịn không được hỏi: "Chị ăn có chút vậy sao?"

Lạc Mông gắp miếng rau cải bỏ vào nước nhúng qua, "Dạo này đang giảm cân."

" Nữ thần, chị gần như thế vẫn cần giảm cân sao? Bao lâu rồi chị không ăn thịt?"

Cô cao 1m67, nặng 46kg. Thể hình này trong giới nghệ sĩ mỏng như trang giấy chỉ được xem là biêu chuẩn, nhưng trong mắt những người bình thường lại nội trội hơn cả.

Trong lòng cô có chút đắc ý, lại giống như không để ý nói: "Cũng mấy tháng không ăn rồi. Minh tinh mà, bởi vì phải lên hình, béo một chút cũng không được."

Vừa dứt lời, lại nghe thấy mấy người trăm miệng một lời hô "Lão đại".

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đường Dục Sinh: Tiểu cô nương trước mặt mọi người chém gió, là muốn thu hút sự chú ý của anh sao?


Editor: Mình cũng không biết Lạc Mông có lớn tuổi hơn họ không nên để là chị em trước, nếu sau có sự thay đổi thì sẽ sửa sau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com