TruyenHHH.com

Edit Dung La Ta Deu Tung Nem Khan Tay Cho Bon Ho Chi U Cuu

Tác giả: Chi U Cửu
Người đào hố: Thì Là Thì Là🌼
Thời gian cập nhật: 02/02/2023

Chương 27: A huynh ta khóc cực kỳ chân thành tha thiết, khóc cứ như cha chết

Lúc trở về, đại phòng và ngũ phòng chia ra ngồi hai chiếc xe ngựa. Bởi vì người đại phòng không có mặt, Ban Minh Nhụy hung hăng chế giễu Ban tam cô nương và Tứ cô nương một trận.

Nàng bĩu môi nói: "Sau khi muội bị Trưởng công chúa điện hạ dẫn đi, chỗ chúng ta cũng đã xảy ra chuyện."

Chiết Tịch Lam bóc hạt dưa ăn: "Xảy ra chuyện gì ạ?"

Ban Minh Nhụy giễu cợt nói: "Hôm nay các tỷ ấy có ý đồ với Yến tướng quân, muội không có nhìn thấy bộ dạng hai người họ không ngừng xông về phía trước lúc phu nhân Anh Quốc Công đi ra đãi khách đâu!"

Chiết Tịch Lam đặt hạt dưa đã bóc vào tay nàng ấy: "Sau đó thì sao?"

Ban Minh Nhụy nhét một nhân hạt dưa vào miệng: "Bọn họ xấu miệng, đắc tội không ít người nên có người ngáng chân cho hai người họ vấp ngã một cái, Lam Lam à, muội là không có nhìn thấy đâu, ngã như cẩu gặm bùn... Ha ha ha ha ha."

Chiết Tịch Lam bị nàng ấy cười làm cho cũng không nhịn được cười: "Minh Nhụy a tỷ, tỷ nhỏ tiếng một chút, xe ngựa của chúng ta cách nhau không xa, tránh cho bị nghe thấy."

Ngũ phu nhân vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, nghe vậy trợn mắt nhìn Ban Minh Nhụy một cái: "Lam Lam nói đúng, đừng cười nữa, không thì ngày mai sẽ không sống yên đâu."

Đầu bà đau dữ dội, lại nhìn Chiết Tịch Lam, thấy lúc này vẻ mặt nàng khoan khoái, mới hỏi nàng: "Trưởng công chúa hỏi con cái gì vậy?"

Tất nhiên Chiết Tịch Lam không dám cho Ngũ phu nhân biết, chỉ nói: "Cũng không hỏi cái gì ạ... Hỏi con như vậy là hỏi không ra được gì cả, mà có hỏi ra được cũng chẳng ai tin."

Ngũ phu nhân gật đầu: "Ta xem chừng là nàng chỉ muốn làm ra vẻ một chút. Phó phi đã cứu nàng một lần, lúc nào nàng cũng treo trên miệng nhưng trông cực kỳ không có thành ý, tất cả mọi người đều biết chuyện này. Bây giờ nàng muốn mượn chuyện của Phó Tam cô nương làm ra vẻ một chút để trả lại ân tình thì cũng hợp lý."

Vẻ mặt Chiết Tịch Lam nghiêm túc: "Phó phi từng cứu Trưởng công chúa ạ?"

Ngũ phu nhân gật đầu: "Từng cứu. Phó phi giỏi cưỡi ngựa, có một năm vào lúc săn bắn mùa đông, Trưởng công chúa bị người ta ám sát, Phó phi dùng một mũi tên bắn chết thích khách... Có điều, Trưởng công chúa cũng không chấp nhận, nàng truyền lời ra nói tự nàng vốn có thể giết thích khách, bây giờ bị Phó phi cứu rồi, không những không thể tự mình báo thù còn phải báo ơn, thật là ấm ức."
www.wattpad.com/user/thilathila

"Nhưng sau lần đó, nàng cũng thường xuyên nói phải báo ơn, như thế lại khiến cho đám hậu phi trong cung không dám đối phó với Phó phi... Dù sao thì còn có Trưởng công chúa đang mỗi ngày nhìn chằm chằm vào muốn báo ơn đấy."

Chiết Tịch Lam lại không nhịn được mà cười lên: "Trưởng công chúa thật sự là một người thú vị."

Ngũ phu nhân lại nói: "Trưởng công chúa Khang Định này... Làm việc hết sức kỳ quặc, đi đâu làm gì cũng chỉ một mình, không thích tiếp xúc với người khác. Lam Lam, nàng thật sự nói muốn đưa thiếp mời mời con đến phủ công chúa?"

Ban Minh Nhụy sáp đầu tới: "Thật sao thật sao? Vừa nãy ta đã muốn hỏi rồi."

Chiết Tịch Lam gật đầu: "Là thật ạ."

Nàng nói: "Hình như bà ấy rất thích con."

Ngũ phu nhân lại im lặng trong chốc lát, nói: "Tính tình của con đúng là dễ được nàng thích. Chỉ là thanh danh của nàng không được tính là tốt, con biết vì sao không?"

Chiết Tịch Lam: "Có lẽ là vì Trưởng công chúa thích nghe hí hay thích nghe kinh?"

Ngũ phu nhân gật đầu: "Ta nhớ mười mấy năm trước, lúc nàng mở tiệc chiêu đãi khách vẫn sẽ mời đến trong phủ công chúa ở ngoại thành phía tây, nhưng mà về sau có một năm đột nhiên cực ít mở tiệc mời khách, cho dù mở tiệc mời khách cũng là mở ở trong phủ công chúa được Tiên đế ban cho ở đông thành."

Bà nói: "Ta đoán, nàng nói phủ công chúa cũng không phải là phủ chính mình ở kia mà là phủ Tiên đế xây cho này."

Nơi bản thân ở có vô số con hát và hòa thượng, thật sự là không thể mời tiểu nữ nương đi qua được. Nhưng nếu là mời Chiết Tịch Lam đến phủ công chúa mà Tiên đế ban cho, vậy thì vừa có tiếng vừa được miếng."

Ngũ phu nhân suy xét: "Thật ra, mặc dù mọi người vẫn duy trì một khoảng cách với Trưởng công chúa nhưng nàng là nữ nhi duy nhất của Tiên đế, muội muội duy nhất của Bệ hạ, bất kể là Tiên đế hay là Bệ hạ đều cực kỳ sủng ái nàng, cho nên nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với nàng thì các vị phu nhân đều sẵn lòng, chỉ là có cực ít người lọt được vào mắt thần của nàng mà thôi."

Bà giải quyết dứt khoát: "Nếu Trưởng công chúa mời con đi, con phải đi, cũng không thể bởi vì nghe được lời đồn đoán không có căn cứ bên ngoài mà không đi. Những kẻ đó đều là kẻ không ăn được nho thì chê nho còn xanh. Từ xưa đến nay công chúa nhiều phong lưu, đây không được coi là chuyện lớn, nếu ngay cả mở tiệc chiêu đãi cũng không đi, đó mới gọi là bất kính với hoàng thất."

Chiết Tịch Lam gật đầu: "Di mẫu, con biết rồi."

Ngũ phu nhân cười lên: "Lam Lam, con có vận may."

Nhưng trong đầu Chiết Tịch Lam vẫn còn có chút suy nghĩ khó hiểu.

Nàng luôn cảm thấy chuyện quá như ý. Chuyện vừa như ý một cái là nàng lại sợ hãi. Nếu như có thể có thêm chút gập gềnh thì ngược lại nàng sẽ thoải mái.

Ban Minh Nhụy ở bên cạnh lại cực kỳ hâm mộ: "Nếu ta cũng có thể sống được giống công chúa như vậy thì tốt rồi."

Ngũ phu nhân lần nữa trợn mắt nhìn nàng: "Bây giờ con còn ở chỗ này của ta ăn chùa đấy, vậy mà còn nghĩ đến thứ không thực tế nữa. Không có bốn năm cái bảo khố, con nuôi nổi con hát?"
www.wattpad.com/user/thilathila

Sau đó mắng: "Về sau không được phép nói lời này, tránh cho nói thuận miệng rồi lại làm rối tung hôn sự."

Nói đến hôn sự, bà phiền muộn nói: "Hôm nay ý đồ của Tam nha đầu và Tứ nha đầu rất rõ ràng, sợ là sẽ trở thành trò cười, càng khó làm mai, ta thấy nếu lại không được nữa thì chỉ có thể gả ra ngoài kinh đô thôi."

Ban Minh Nhụy tò mò: "A nương, nếu các tỷ ấy vẫn luôn không tìm được nhà chồng, con có thể ở lại trong nhà thêm vài năm phải không?"

Ngũ phu nhân cười nói: "Không thể, cần gả vẫn gả."

Ban Minh Nhụy không cười được nữa: "Ầy... Con còn muốn ở nhà cùng a nương thêm vài năm mà."

Ngũ phu nhân: "Cút... Ta cũng không muốn phải hầu hạ con vài năm nữa."

Chiết Tịch Lam lại cười, đang cười cười lại đột nhiên nghĩ đến a tỷ.

Lúc trước a tỷ cũng nói muốn ở nhà thêm vài năm. A nương đã mắng a tỷ ngay: "Ở thêm cái gì mà ở thêm, ở đến ở đi ở thành thù."

Nhưng lúc đó, Chiết Tịch Lam lại chỉ dùng một câu đã nói toạc ra thiên cơ, nàng cắn một cái bánh rau dại, vừa ăn vừa nói: "Nhưng mà... Dù a tỷ xuất giá hay là không xuất giá đi nữa thì cũng đều là ở trong nhà mà."

A huynh và a tỷ thành hôn vẫn là a huynh và a tỷ, cũng không thay đổi gì cả mà.

Từ nhỏ nàng đã nghe được một số lời thô tục trong ngõ nhỏ, nghiêm túc nói: "Nhưng sau khi thành hôn có thể sinh bé con rồi, lúc a tỷ tạo em bé nhỏ tiếng chút nhé, Lục a bà đầu phố thường mắng con dâu bà ấy tạo em bé lớn tiếng làm ồn người khác ngủ đấy ạ."

A tỷ xấu hổ trốn ra ngoài, a nương thì xách nàng lên đánh: "Ta cho con bắt chước nói này, cho con bắt chước nói này."

Bị đánh, Chiết Tịch Lam cũng không khóc, chỉ là không hiểu.

Bây giờ hiểu rồi nhưng lại cảnh còn người mất.

Buổi tối về đến nhà, nàng mệt mỏi nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc là Yến Hạc Lâm, một lúc là Tùy Du Chuẩn, một lúc là Thịnh Trường Dực và Trưởng công chúa Khang Định.

Nhao nhao hỗn loạn, ngày hôm sau tỉnh lại cũng không nhớ được đã mơ cái gì, chỉ nhớ đã mơ thấy rất nhiều người.

Chiết Bá Thương đeo chéo bao bố nhỏ đến tạm biệt nàng: "A tỷ, đệ lại phải đến Nghiêm phủ học đây."

Bây giờ mỗi ngày của hắn là buổi sáng đi học đường Nghiêm phủ, đến buổi chiều thì về, sau khi về thì làm bài tập, buổi tối còn phải ôn tập bài học, xem trước các bài văn ngày hôm sau phải học một lần, cả người đều bận lu bù lên.

Nhưng rõ ràng, lúc này mới mấy ngày mà hắn đã chững chạc hơn rồi.

Chiết Tịch Lam nhét hà bao vào túi quần hắn, bên trong có mấy cái bánh ngọt: "Đói thì ăn, đừng nhịn nhé."

Tiểu thư đồng xách theo giấy và bút mực, nghe vậy cười nói: "Biểu cô nương, người đừng lo, tiểu thiếu gia không đói được đâu ạ."

Chiết Bá Thương vội vàng dẫn thư đồng đi, Xuân Huỳnh thấy hôm nay trời đẹp, gọi Xuân Phi đến cùng nhau ôm chăn ra phơi nắng, không bao lâu, Ban Minh Nhụy ngáp một cái đi vào nhà: "Lam Lam, đi nào, đi ăn sáng đi."

Chiết Tịch Lam khẽ cười: "Vâng."

Cuộc sống như vậy thật tốt.

Ăn sáng xong, Ngũ phu nhân sai nàng và Ban Minh Nhụy cùng đi thăm Ban Minh Kỳ. Chiết Tịch Lam suy nghĩ một chút, còn đặc biệt đi về lấy một túi hạt dưa mà Chiết Bá Thương rang.

Đến khi đến đại phòng, gặp Đại phu nhân xong lại đến phòng của Ban Minh Kỳ.

Ban Minh Kỳ đang nghiên cứu kỳ môn độn giáp*.

*Là một môn cổ học tinh hoa của người Trung Hoa, cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi chúng ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm. [Cái này google nhiều lắm, ai quan tâm thì chịu khó lên tìm xem nhé, mình copy trên google á]

Nếu đặt ở một tháng trước, ai nói với hắn là hắn sẽ tin loại đồ vật này thì chắc chắn hắn sẽ khịt mũi coi thường mà bỏ đi. Nhưng bây giờ, hắn thật lòng thật dạ khẩn cầu trời xanh, trong lòng vô cùng chua xót.

Đạo quân tử không tin quỷ thần.

Nhưng bây giờ, quả thật hắn đã bắt đầu tin rồi.

Ầy... Đây gọi là chuyện gì chứ. Hắn nằm ở trên giường, nghiêm túc nghiên cứu sách vở, còn lấy mai rùa và tiền đồng ra ném.

Ừm... Vậy bói vận thế hôm nay xem. Nhưng mà dùng cái gì bói đây?

Hắn cực kỳ tự nhiên lựa chọn tiểu lục nhâm đơn giản nhất.

Ban Minh Kỳ bấm đầu ngón tay tính một cái, bói ra quẻ tốc hỉ*.

[* Tốc Hỷ: Tốc nghĩa là nhanh chóng, hỷ nghĩa là niềm vui, cát lợi hanh thông. Gặp thời điểm này người ta dễ gặp may mắn bất ngờ sau đó, bởi thế nên trạng thái này vô cùng cát lợi trong thời điểm đầu. Nếu là ngày đặc biệt cát lợi vào buổi sáng. Nếu là giờ may mắn rất nhiều vào giờ sơ (tức là tiếng đầu tiên của canh giờ), còn tới giờ chính thì yếu tố may mắn, cát lợi sẽ bị chiết giảm đi nhiều.]

Cũng không tệ lắm.

Hắn vừa hơi vui vẻ thì nghe tiểu đồng nói: "Đại thiếu gia, Ngũ cô nương và Chiết biểu cô nương đến thăm người ạ."

Ôi chao! À nha! Không hổ là quẻ tốc hỉ!

Hắn vội vàng ngồi xuống, mặc dù không thể động đậy nhưng vẫn cố gắng bày ra phong thái. Hiển nhiên phong thái của hắn vô cùng tốt.

Từ nhỏ Ban Minh Kỳ đã thông minh hơn người trong chuyện thi thư, những lời hung trung tự hữu câu hác, phúc hữu thi thư khí tự hoa* khi đặt trên người hắn cực kỳ phù hợp.
*[Lòng dạ rộng mở, bụng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa.]

Chiết Tịch Lam vừa vào nhà đã nhìn thấy hắn chỉ ngồi như vậy nhưng lại có một phong thái thư sinh khó tả, làm cho người ta rất thoải mái dễ chịu.
www.wattpad.com/user/thilathila

Nàng cười đi tới, đưa hà bao trong tay lên: "Đây là hạt dưa Bá Thương rang, biểu huynh nếm thử."

Ban Minh Kỳ lại chỉ nhìn thấy hà bao không thấy được hạt dưa, mặt đỏ lên, sau khi nhận lấy thì trịnh trọng đặt lên bàn: "Ta nhất định sẽ cẩn thận nếm thử."

Ban Minh Nhụy: "Đại ca ca, huynh ăn một hạt thử xem, thật sự ăn ngon, Bá Thương rất giỏi rang hạt dưa."

Ban Minh Kỳ lại lo cắn hạt dưa sẽ ảnh hưởng phong thái tốt như vậy của hắn hôm nay nên lắc đầu:"Đợi lát nữa ta lại ăn."

Hắn quan tâm hai người: "Gần đây trời càng lạnh, ngày thường các muội đi đi lại lại, cần phải khoác thêm xiêm y."

Sau đó nhìn về phía Chiết Tịch Lam: "Biểu muội... Người muội gầy, càng phải chú ý."

Ban Minh Nhụy cười lên: "Lam Lam cũng không gầy."

Chiết Tịch Lam: "Biểu huynh, muội biết võ."

Nàng dịu dàng cười nói: "Nhưng mà đa tạ biểu huynh quan tâm ạ."

Ban Minh Kỳ lại lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch: "Biểu muội, chỗ này ta có ít mộng gỗ nêm gỗ, muội muốn chơi không?"



Chiết Tịch Lam ngồi trên ghế cạnh cửa sổ khoan khoái uống trà, nghe vậy thì tò mò: "Mộng gỗ nêm gỗ?"

Ban Minh Kỳ gật đầu: "Phải."

Hắn vội vàng hiến vật quý: "Ngoại trừ thi thư, ta còn thích làm những thứ này."

Ban Minh Nhụy nói nhỏ: "Những thứ này đều là bảo bối của a huynh, không tùy tiện lấy ra đâu."

Có điều, a huynh cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, sao vẫn cứ như tên nhóc chưa biết gì hết vậy. Nàng nhìn ra a huynh thích Lam Lam, cũng có ý tác hợp, chỉ là...

Sao nàng cứ cảm thấy tính tình a huynh không phải là kiểu mà Lam Lam thích ấy.

Nhưng Chiết Tịch Lam đã đi qua nhận lấy cái hộp đầy nêm gỗ. Bên trong xếp rất nhiều miếng gỗ, có dài có ngắn, có dày có mỏng.

Ban Minh Kỳ giải thích: "Trong này giả là toà nhà phủ Nam Lăng Hầu của chúng ta. Sau khi ghép lại, toàn bộ phủ Nam Lăng Hầu giống như được thu nhỏ lại, rất thú vị."

Chiết Tịch Lam cũng cảm thấy thú vị. Đây là lần đầu tiên nàng thấy loại trò chơi này, thật giống như đã tìm được đồ chơi quý giá mới lạ, nàng nói: "Biểu huynh, thế này giống như là xây nhà rồi, huynh thật lợi hại."

Ban Minh Kỳ sờ sờ đầu, tim cũng muốn nhảy ra: "Biểu muội thích là tốt rồi."

Chiết Tịch Lam quay người, vẻ mặt vô cùng thoải mái, nở một nụ cười cực kỳ tươi: "Muội rất thích."

Ban Minh Kỳ đã choáng váng đến mức không tìm thấy nam bắc nữa. Cái thứ tình yêu này thật sự là khó nói, lúc chưa gặp được thì không hiểu, gặp được rồi mới biết là như đứng ở trên mây.

Có điều, sự vui sướng này cũng không giữ được lâu lắm.

Hai muội muội kia của hắn đã đến.

Ban Minh Kỳ đau đầu.

Ban tam cô nương vừa tiến vào đã thấy trên bàn bày biện bảo bối của a huynh nàng ta, lập tức tức giận: "A huynh, không phải huynh nói thứ này là vật quý của huynh, không cho phép tùy tiện động vào sao?"

Ban Minh Kỳ chững chạc đàng hoàng: "Biểu muội không phải ai khác, đưa cho muội ấy chơi là việc ta nên làm."

Ban Minh Nhụy ngồi ở một bên cắn hạt dưa: "Tam tỷ tỷ, tỷ còn không rõ sao? Đại ca ca không cho tỷ đụng vào là chê tỷ không hiểu, khi còn bé tỷ lắp cái nhà nhỏ cũng phải vắt hết óc, lắp không ra được thì khóc... Tỷ như vậy thì ai muốn chơi với tỷ."

Ban tam cô nương tức giận đến mức không nói nên lời, Ban tứ cô nương tiếp lời, ấm ức nói: "Ngũ muội muội nói chuyện thật là không có quy củ, nào có chuyện mắng tỷ tỷ đần... Theo lời muội nói, chẳng lẽ biểu muội lại người thông minh gì đó sao?"

"Muội ấy chưa từng đụng đến đồ như thế này, có khi còn không bằng Tam tỷ tỷ đâu."

Vừa mới dứt lời, Ban Minh Nhụy đã nói: "Tam tỷ tỷ, muội chỉ nói tỷ không hiểu mộng gỗ nhưng Tứ tỷ tỷ lại nói luôn là tỷ đần. Dựa theo tính tình của tỷ ấy, kế tiếp tỷ ấy còn muốn thách tỷ so đấu với Lam Lam cho mà xem."

Mà lúc này, Chiết Tịch Lam lại không để ý tới hai người họ, nàng cầm đinh gỗ trên tay khoa tay múa chân một chút, hỏi Ban Minh Kỳ: "Biểu huynh, muội có thể ở chỗ này của huynh thử xem không?"

Ban Minh Kỳ vội vàng nói: "Được chứ."

Chiết Tịch Lam liền ra tay. Trí nhớ của nàng rất tốt, đường từng đi qua một lần thì sẽ không đi nhầm, ở phủ Nam Lăng Hầu sắp được hai mươi ngày, nàng cũng coi như là quen thuộc rồi, thế là dựa theo hình dáng trong trí nhớ nhanh chóng lắp lên.

Ban tam cô nương và Tứ cô nương vốn định mỉa mai mấy câu trước lúc nàng lắp, nhưng Chiết Tịch Lam thật sự lắp rất nhanh, hai người họ vừa mất tập trung thì đã bỏ lỡ thời cơ mỉa mai tốt nhất, chỉ có thể giống như tráng sĩ bóp cổ tay* đau khổ ngồi trên ghế.
*Hối hận, bực tức

Từ sau khi biểu muội này đến, a nương cả ngày khen nàng, xem ra a huynh cũng đã bị mê hoặc, Ban Minh Nhụy lại có thêm một người trợ giúp, làm cho các nàng hoàn toàn không có bất kỳ địa vị gì ở trong nhà.
www.wattpad.com/user/thilathila

Ban tam cô nương đã không nhịn được nữa. Hôm nay nàng ta muốn nói cho a nương biết bộ mặt thật của nữ nhân này, để cho a nương cẩn thận nhìn kỹ xem, cô nương tự nhiên hào phóng trong mắt bà là cái thứ hồ ly tinh thèm muốn Đại ca ca.

Nàng ta đột ngột đứng lên, Ban tứ cô nương lại kéo nàng ta, Ban tam cô nương: "Muội làm gì thế!"

Ban tứ cô nương: "Tỷ xem kìa..."

Ban tam cô nương nhìn sang, cũng ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Chiết Tịch Lam nhanh tay sắp xuất hiện dư ảnh rồi. Mỗi một cái nêm gỗ nàng lấy ra đều đúng, không một chút do dự, chẳng hề có sai lầm, nêm gỗ trên tay nàng thành hình, thành nhà...

Ánh mắt Ban tam cô nương đã bị thu hút. Bởi vì Nguyên nhân Ban Minh Kỳ thích làm nêm gỗ, từ nhỏ bọn họ cũng từng đụng tới, rất quen thuộc với mộng gỗ nêm gỗ. Đương nhiên bọn họ biết trong nhiều nêm gỗ như vậy, có thể tìm đúng độ dài, độ dày thích hợp phải khó khăn đến cỡ nào.

Nàng quá thuần thục. Giống như đã từng chạm đến vô số lần, ngón tay thon dài đè trên nêm gỗ, chỉ một cái chớp mắt, lại cầm lấy một cái, bắt đầu dựng lên tường vây phía trên.

Nàng làm nước chảy mây trôi, nàng ta nhìn không dời mắt, trong nháy mắt này, thậm chí bắt đầu quên đi tố cáo.

Tại sao nàng có thể lắp nhanh đến vậy?

Một lúc sau, Chiết Tịch Lam đặt một cái tòa nhà nho nhỏ lên bàn: "Là như vậy sao?"

Ban tam cô nương gật đầu: "Phải... Không sai chút nào."

Ban tứ cô nương lại véo nàng ta một cái: "Tam tỷ tỷ, đừng tăng khí thế cho người ta."

Ban tam cô nương thầm ấm ức, nghi ngờ chất vấn nói: "Chiết Tịch Lam, không phải lúc trước ngươi từng học chứ?"

Chiết Tịch Lam không hề tức giận, nguyên nhân nàng thích một nhà phủ Nam Lăng Hầu chính là cho dù Đại phu nhân di mẫu tốt bụng, hay Tam cô nương Tứ cô nương giương nanh múa vuốt, người phía trước dễ dụ, người phía sau dễ đối phó.

Nàng ngồi xuống ghế, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu trên người khiến nàng cảm thấy ấm áp, tâm trạng cũng rất tốt.

Nàng nâng chén trà lên: "Không có ạ... Đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng mà muội từng tự mình tham gia xây nhà."

Nàng nói: "Một ngôi nhà phải có cái gì muội đều biết, cho nên mới bắt đầu nhanh."

Ban tam cô nương thở phào: "Thì ra là thế."

Nàng ta đắc ý: "Ngươi cũng không phải rất lợi hại mà."

Chiết Tịch Lam cười tủm tỉm: "Vâng, không lợi hại được như Tam tỷ tỷ."

Ban tứ cô nương: "Tam tỷ tỷ, nàng ta đang châm chọc tỷ."

Chiết Tịch Lam cực kỳ vô tội: "Không có mà... Tứ tỷ tỷ, tỷ không nên nói lung tung, muội luôn cảm thấy hôm nay tỷ cứ khơi mào để muội và Tam tỷ tỷ tranh cãi."

Nàng thở dài: "Nhưng muội thật sự cảm thấy mình không bằng Tam tỷ tỷ."

Ban Minh Nhụy sắp cười điên rồi, làm sao lúc trước nàng không nghĩ tới việc làm cho bà Tam và bà Tứ tự mình chó cắn chó chứ! Nàng lập tức tiếp lời: "Tam tỷ tỷ, vừa nãy muội đã nói rồi, Tứ tỷ tỷ cứ luôn xem kịch vui, còn muốn xem trò hay của tỷ đấy."

Ban tam cô nương giận tím mặt, nhưng nàng ta còn chưa nổi giận thì đã thấy bên ngoài có một loạt tiếng ồn, hò hét ầm ĩ, nàng ta quay người mắng: "Đang yên ổn muốn lật trời sao! Các ngươi cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, a huynh phải dưỡng thương còn phải đọc sách, các ngươi..."

Hai chữ các ngươi còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã trợn mắt há hốc miệng.

Lúc này Chiết Tịch Lam cũng tò mò, sáng nay tâm trạng nàng rất tốt, cũng muốn tham gia cuộc vui, kết quả vừa thò đầu từ trong cửa sổ ra thì đã đen mặt.

Chỉ thấy Phó Sư Sư kêu người khiêng hai cái tay nải lớn đi tới bên này.

Vừa thấy nàng, đã vô cùng vui mừng: "Chiết Nhị, Chiết Nhị!... Ngươi đừng trốn nữa, ta nhìn thấy đầu của ngươi rồi."

Sau đó lộ ra Phó Lí ở sau lưng.

Phó Lí nằm trên ghế, được người khác khiêng, ngượng ngùng cười tủm tỉm với Chiết Tịch Lam.

Chiết Tịch Lam: "..."

Lúc này Phó Sư Sư đã vào phòng, nàng ta giống như là vui mừng đến mức điên rồi: "Lam Lam, ngươi xem, ta lén đưa ca ta ra rồi!"

Chiết Tịch Lam không hề muốn nói chuyện.

Ban Minh Kỳ cũng vô cùng khiếp sợ: "Các ngươi thế đây là... Đây là làm gì vậy?"

Phó Sư Sư cười nói: "Ban thiếu gia, thiếu gia và a huynh ta quan hệ tốt, có lẽ cũng hy vọng a huynh ta đến chỗ thiếu gia ở một thời gian nhỉ?"

Nàng ta nói: "Hai người đều đã gãy chân, đồ ăn đồ dùng đều gần giống nhau, a huynh ta sẽ không ăn nhiều dùng nhiều cái gì của nhà thiếu gia đâu."

Lúc này Phó Lí cũng đã được khiêng đến, hắn khó khăn ngồi xuống: "Phải đó, Minh Kỳ huynh, huynh lòng dạ lương thiện, hẳn là sẽ không từ chối ta đâu nhỉ?"

Ban Minh Kỳ chán ngắt không nói ra được.

Đến cũng đến rồi, hắn cũng không thể đuổi đi.

Nhưng bụng dạ tiểu tử này đến người qua đường cũng biết, mặt hắn tối sầm, vẫn nói: "A Lí, ngươi vẫn nên về nhà đi, Ban gia chúng ta..."

Phó Sư Sư lại nói: "Ban thiếu gia, a huynh ta là được lén mang ra, tốt hơn hết là đừng đuổi huynh ấy, không thì cha mẹ ta sẽ đánh chết huynh ấy luôn đấy."

Ngày hôm qua sau khi về nhà, nàng ta đã nghĩ kỹ rồi. Chiết Nhị lần này lượt khác bị nàng ta liên lụy, rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nàng ta cần phải dốc sức báo đáp.

A huynh đã nói Chiết Nhị thích huynh ấy, nhưng không được cha nương chúc phúc, năm lần bảy lượt bị làm khó dễ.

Huynh muội hai người ngồi trên giường rơi nước mắt. Bọn họ bắt đầu nhớ lại lúc trước.

"Lam Lam thật tốt, chúng ta vóc dáng thấp, luôn có người cười nhạo chúng ta nhưng nàng đã giúp chúng ta đánh nhau."

Lời này là Phó Lí nói, bởi vì Phó Sư Sư đã không nhớ gì cả. Nàng ta nhớ lại là luôn cùng Chiết Nhị đánh nhau.

Nàng ta nghi hoặc: "A huynh, nàng thật sự giúp muội đánh nhau mà không phải là đánh muội sao?"

Sao nàng ta lại nhớ là lúc nào cũng bị Chiết Nhị đánh nhỉ?

Thật ra Phó Lí cũng không nhớ ra được Chiết Tịch Lam từng giúp muội muội, nhưng hắn vẫn gật đầu: "Từng giúp, chẳng qua là muội còn nhỏ thôi."

Tốt hơn hết là đừng gây mâu thuẫn, không dễ dàng muội muội mới trở thành trợ thủ của hắn, tất nhiên phải dỗ.

Phó Sư Sư rất cảm động, rất xấu hổ.

"Chiết Nhị đối xử với muội như thế, muội lại luôn mắng nàng, hu hu hu, muội hối hận lắm."

Phó Lí vừa chột dạ vừa nhắc đến việc trốn nhà đi.

"Cha nương luôn không tôn trọng ý kiến của chúng ta, vẫn luôn coi chúng ta là trẻ con nhưng chúng ta đã lớn như vậy rồi, chúng ta phải chống lại."

Phó Sư Sư gật đầu: "Phải đó."

Phó Lí đưa ra chiến thuật: "Sư Sư, muội lén đưa ta ra đi, chúng ta cùng ở tại phủ Nam Lăng Hầu, chỉ cần chúng ta lén đi thành công, cha nương vì mặt mũi cũng sẽ để cho chúng ta ở lại chỗ đó."

"Là quan đồng liêu, chắc chắn cha không muốn bị Nam Lăng Hầu chê cười."

Phó Sư Sư hơi không muốn: "Nhưng mà a huynh, làm như thế này thì cha sẽ mất sạch thể diện, cha nương đối xử với chúng ta không tệ mà."

Phó Lí cũng biết đạo lý này, nhưng Ban Minh Kỳ lòng lang dạ thú, nếu hắn không đi thì thật sự không kịp nữa rồi.

Hắn nói: "Muội cũng không muốn Lam Lam bị loại người như Ban Minh Kỳ lừa đi nhỉ?"

"Tam cô nương Tứ cô nương Ban gia cũng không dễ ở chung, nàng gả cho Ban Minh Kỳ sẽ không hạnh phúc. Nhưng muội sẽ không giống, muội rất thích nàng, nếu nàng thành hôn với ta thì nhất định sẽ vui vẻ."

Phó Sư Sư bị thuyết phục. Nàng ta cũng hy vọng Chiết Tịch Lam làm tẩu tẩu của mình.

Thế là hai huynh muội Phó gia lợi dụng khoảng thời gian Phó đại nhân và Phó phu nhân đi ra ngoài, đưa người phần phật đi đến phủ Nam Lăng Hầu.

Chiết Tịch Lam đau đầu không thôi.

Phó Sư Sư còn tiến tới gần, thần thần bí bí nói với Chiết Tịch Lam: "Chiết Nhị, lần này ta thông minh rồi, những tôi tớ kia không cho phép chúng ta đi ra ngoài, ngươi biết chúng ta trốn tới như thế nào không?"

Chiết Tịch Lam tức giận trừng mắt nhìn nàng ta: "Ta không muốn nghe."

Phó Sư Sư thất vọng, nhưng Ban tam cô nương lại hào hứng mà nhìn hai kẻ cố gắng hết sức làm trò cười cho thiên hạ chê cười này: "Các ngươi dùng cách gì trốn tới vậy?"

Phó Sư Sư vốn thất vọng vì sự thờ ơ của Chiết Tịch Lam nhưng nàng ta thật sự quá muốn khoe khoang, nói: "Đương nhiên là dùng của sự thông minh tài trí của ta rồi."

Nàng ta lại tiến đến bên cạnh Chiết Tịch Lam, nói: "Chiết Nhị, ngươi không biết đâu, những tôi tớ kia vốn không dám thả cho chúng ta ra ngoài nhưng a huynh ta khóc đến mức thở không ra hơi, cứ nói đại thiếu gia Ban gia chết rồi, huynh ấy muốn tới dự đám tang nên mới lừa được bọn họ."

Ban Minh Kỳ trợn tròn mắt: "Nói ta chết rồi? Đến dự đám tang của ta?"

Mặt Phó Sư Sư đầy vẻ cơ trí: "Đúng vậy, a huynh ta khóc cực kỳ chân thành tha thiết, khóc cứ như cha chết ấy. Không dễ dàng đâu nha."

Chiết Tịch Lam cười lên, cười đến mức đau bụng.

Lúc này Phó Sư Sư đã nhớ ra rồi, từ nhỏ Chiết Nhị cứ cười nhạo nàng ta như vậy, bây giờ, nàng ngồi ở dưới ánh sáng ấm áp cười to, cũng giống hệt lúc còn nhỏ.

----------- Hết chương 27 ---------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com