TruyenHHH.com

Edit Drop Dm Mang Theo Dao Bao Hon Di The Diep Uc Lac

Chương 4: Giao diện Taobao 
Edit: Kaorurits.

Tiễn đi tên loi choi, Lục Vinh không có tâm tư  đi ra ngoài du đãng, ngược lại tự hỏi tình cảnh của mình, Lục Vinh kiểm kê một chút tiền bạc dưới tay.

Nguyên chủ là kẻ Tinh Quang tộc(??) , mỗi tháng đầu tháng lãnh tiền cứu tế, thông thường rất nhanh đã xài hết, vì nghênh cưới Thẩm Hương Vân, nguyên chủ đem đồ đạc trong nhà có thể bán đều bán, Lục Vinh kiểm kê một chút tinh tệ trên tay, phát hiện còn hai trăm tinh tệ, hai trăm tinh tệ cũng tương đương với hai trăm tệ trên địa cầu, thật sự không xem là tiền, may mà sẽ nhanh đến cuối tháng, có thể lãnh tiền cứu tế.

Một người mỗi tháng có thể lĩnh tiền cứu tế cũng không nhiều, chỉ có một ngàn tinh tệ, cũng không phải mọi người đều có thể lĩnh tiền cứu tế này, chỉ có cấp D hoặc nhân tài trên cấp D mới có thể lĩnh.

Chỉ có hai trăm đồng, ăn được cái gì đâu? Lục Vinh đỡ trán, không tránh khỏi nhớ nhung tới Taobao, nếu còn có Taobao, hắn có thể mua một thùng mì gói, tuyệt vời mà giải quyết vấn đề. 

Lục Vinh cau mày, Thẩm Hiên đẩy cửa ra đi đến.

Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên, lộ ra tươi cười, nói: “Cậu đã trở lại.”

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, nhíu nhíu mày, nói: “Thật xin lỗi! Tôi biết anh tưởng cưới chính là muội muội tôi, nhưng mà muội muội nàng…”

Lục Vinh xoa xoa cái mũi, thầm nghĩ: Nếu nguyên chủ cưới thật là muội muội cậu, vậy thật là quá thảm thiết, kiếp trước tiểu học muội hạ dược muốn cường bạo hắn, sau khi hắn nôn ra, ăn mấy bàn tay vững chắc, từ đó đối với phụ nữ liền có bóng ma tâm lý.

“Việc đã đến nước này, cậu cũng không cần nhiều lời, nếu hiện tại cậu là bạn lữ của tôi, chúng ta cứ sống cho thật tốt đi.” Lục Vinh nói.

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, trong mắt lộ ra vài phần mờ mịt, nếu không phải trước đó nghe được Lục Vinh cùng tên loi choi đối thoại, Thẩm Nguyên nhất định sẽ cảm thấy Lục Vinh có âm mưu gì đó, nhưng giờ phút này nghe được Lục Vinh nói, trong lòng Thẩm Hiên hiện lên nồng đậm ấm áp.

Sau khi cha mẹ, ca ca, muội muội rời đi, Thẩm Hiên cảm thấy vạn ý nghĩa đều thành tro, thậm chí có mấy lần y sinh ra ý nghĩ tự sát.

“Cảm ơn!” Thẩm Hiên cúi đầu nói. "Anh còn chưa có ăn cơm chiều đi, tôi có mang  nửa cái bánh cho anh.”

Lục Vinh nhìn nửa cái bánh trên tay Thẩm Hiên, chớp chớp mắt, hương vị của cái bánh này vẫn còn mới mẻ trong ký ức của hắn đây!

“Tôi còn có chút tiền, không bằng chúng ta đi khu buôn bán?” Lục Vinh đề nghị nói.

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, gật gật đầu, nói: “Cũng được.”

Lục Vinh đi theo Thẩm Hiên đến phụ cận một cửa hàng, bên trong bán các loại quang não, máy móc, nhưng mà đồ ăn lại cực kì thiếu thốn. 

"Anh có muốn mua dịch dinh dưỡng không, dịch dinh dưỡng có thể chống đói bụng nhất.” Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh nhìn dịch dinh dưỡng một chút, một phần dịch dinh dưỡng bình thường giá bán 50 tinh tệ, loại khẩu vị táo giá bán 300, Lục Vinh thật sâu cảm giác được  tư vị ngại ngùng trong túi.

“Dịch dinh dưỡng bình thường và dịch dinh dưỡng vị trái cây giống nhau không khác biệt cho lắm, nếu chỉ là muốn no thôi, mua dịch dinh dưỡng bình thường thì được rồi.” Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh gật gật đầu, nói: “Được!”

Lục Vinh tiêu hai trăm tinh tệ mua bốn phần dịch dinh dưỡng, cho một phần đưa cho Thẩm Hiên.

Thẩm Hiên nhìn dịch dinh dưỡng đưa tới trước mặt, tràn đầy kinh ngạc nói: “Cho tôi sao? Không cần.”

Lục Vinh nghiêng đầu, khó hiểu nói: “Cậu chắc chứ, bụng cậu vẫn luôn kêu lộc cộc lộc cộc đấy.”

Thẩm Hiên gục đầu xuống, có chút xấu hổ tiếp nhận dịch dinh dưỡng Lục Vinh đưa qua.

Thẩm Hiên lấy dịch dinh dưỡng trong ma chưởng của Lục Vinh, quý trọng dị thường mà đem dịch dinh dưỡng uống hết.

Lục Vinh nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Thẩm Hiên, thầm nghĩ: hương vị của dịch dinh dưỡng này hẳn là so với cái bánh kìa đỡ một chút.

Lục Vinh uống một ngụm dịch dinh dưỡng, tức khắc có loại xúc động muốn nôn mửa, Lục Vinh từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ uống qua cái gì khó uống như vậy. 

Thẩm Hiên nhìn vẻ mặt Lục Vinh, nói: “Uống không được sao?”

Lục Vinh xấu hổ cười cười, nói: “Còn được.”

Thẩm Hiên có chút mê man nói: “Tôi uống xong, cảm giác vẫn còn nè!”

Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên, thầm nghĩ: Soái ca, mục tiêu theo đuổi của cậu cũng chỉ có như vậy thôi sao?

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, nói: “Anh suy nghĩ gì thế?”

Lục Vinh cười cười, nói: “Không có gì, chúng ta trở về đi.” Hắn chỉ là suy nghĩ, vào kiếp trước, hắn có mấy lần bởi vì trầm mê với mua sắm, kết quả chỉ ăn mì gói qua ngày, thật sự quá không nên. “Nếu Taobao còn có thể dùng thì tốt rồi.”

Trong đầu Lục Vinh đột nhiên vang lên một âm thanh điện tử, “Có yêu cầu mở giao diện Taobao không?”

Lục Vinh sửng sốt một chút, nhịn không được dừng bước chân, Thẩm Hiên quay đầu, nhìn Lục Vinh nói: “Làm sao vậy?”

Lục Vinh lắc lắc đầu, nói: “Không có gì."

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com