Edit Doc Sung Tuy Tung Vuong Phi Ham Tieu Ngu
Chương 39 ☆ Đánh cược với hắn.Edit: Tiểu PiNgọn lửa nhỏ trong lòng nàng càng cháy càng lớn, thật sự hắn nghĩ nàng là quả hồng mềm, có thể tùy tiện chơi đùa à.Nhìn bộ dáng tức giận của nàng, Tần Vị Trạch lại bị chọc cười. Rõ ràng khẩn trương như vậy, hai tay vẫn đang nắm chặt, lại dám đi chất vấn hắn.Xòe cây quạt xếp trong tay ra, hắn nói: "Bổn vương nói không được chính là không được, ngươi cũng có thể thử xem, nhìn xem rốt cuộc là pháp lệnh Đại Tần có thể trị được bổn vương trước, hay là bổn vương thu thập ngươi trước đây.""Vương gia, ngài phải biết rằng thiên tử phạm pháp xử như thứ dân!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói."Nếu bổn vương vi phạm pháp lệnh, tất nhiên sẽ cam tâm chịu phạt. Nhưng nếu căn bản bổn vương không có thì sao? Điều 17 chương 2 cuốn thứ bảy trong bộ luật của Đại Tần có quy định, phàm là gia nô khi chưa được sự cho phép của chủ nhân mà tự mình rời đi, nhẹ thì để tự chủ nhân xử lý, còn nặng, trục xuất sung quân!" Nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn cười rất đắc ý: "Lần sau nếu muốn tố cáo bổn vương thì nhớ phải chuẩn bị trước."Hắn lại có thể nói ở chương nào quyển nào rõ ràng như vậy. Một vị Vương gia, vô duyên vô cớ lại đi học thuộc luật pháp Đại Tần làm gì."Ầm ĩ" một trận, ngọn lửa trong lòng nàng đã giảm hơn một nửa. Nhìn vẻ tươi cười đắc ý của hắn, thật sự làm Thập Hoan hận đến ngứa răng. Nhưng sự thật chứng minh, nàng cũng không phải là đối thủ của tên lão hồ ly này.Mà nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy."Vương gia, chúng ta thỏa thuận một chút đi?" Biết ngay tiểu nha đầu lanh lợi này tuyệt đối sẽ không chịu thua như vậy, Tần Vị Trạch lại cảm thấy hứng thú với đề nghị của nàng: "Nói ra nghe thử xem.""Ta giúp Vương gia phá vụ án hái hoa tặc này, sau khi phá được án, Vương gia hứa sẽ cho ta quyền lợi tùy ý ra vào vương phủ.""Không có ngươi, ngươi cho rằng bổn vương sẽ không thể phá án? Dựa vào cái gì nghĩ rằng bổn vương sẽ đồng ý với ngươi?""Dựa vào việc chẳng những ta có thể giúp Vương gia được Hoàng đế khen ngợi, triều thần kính phục, lại có thêm sự ủng hộ của bá tánh dành cho Vương gia!"Ngữ khí của nàng tự tin như vậy, ánh mắt kiên định, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng khẩn trương vừa rồi. Giống như nàng thay đổi thành một người khác vậy. Trong lúc nhất thời Tần Vị Trạch bị mê hoặc, rốt cuộc cái nào mới thật sự là nàng?Mặc kệ cái nào, hắn đều sẽ từng chút khám phá, chiếm làm của riêng!"Nhớ kỹ, nếu ngươi làm không được, bổn vương sẽ nhốt ngươi trong vương phủ suốt - đời - suốt - kiếp!" Ánh mắt hắn đặc biệt nghiêm túc, mỗi một chữ đều nói rất rõ ràng.Nếu nàng muốn chơi, hắn sẽ phụng bồi.Ngược lại hắn thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc nàng còn che giấu những gì nữa.Đây là một cuộc giao dịch không công bằng, nhưng vì quyền tự do ra vào Vương phủ, nàng đành liều mạng. Nàng tin tưởng rằng nhất định mình sẽ làm được.-----Sáng sớm ngày thứ hai, Thập Hoan liền thay quần áo, rồi đến cửa hàng làm tiểu nhị.Trải qua chuyện hôm qua, tên chưởng quầy này lại cúi đầu khom lưng với Thập Hoan, ân cần hỏi han, thiếu điều muốn thỉnh nàng ngồi lên bàn thờ. Cửa hàng ngọc khí không giống với quán trà tửu lầu, cũng không phải khách đến đầy nhà như những nơi đó. Suốt cả buổi sáng cũng không có một vị khách nào. Cẩn thận chà lau những món ngọc khí, hiện tại những cái này đều là bảo bối của nàng cả. Mỗi một món đều là bạc bóng loáng a!"Nếu ngươi có nhìn nữa thì nó cũng không thể biến thành vàng được đâu!" Giản Hàn Chi đứng ở cửa trêu chọc nàng."Giản đại nhân tuổi tý sao?" Nàng xoay người cười tủm tỉm hỏi."Sao lại hỏi vậy?""Nếu không sao lại lén lút, không có chút động tĩnh nào vậy."Thật đúng là nhanh mồm dẻo miệng! Giản Hàn Chi cười cười, rảo bước đi đến.-----------------------Chương 40 ☆ Ta dẫn ngươi đi uống hoa tửu [1][1] Hoa tửu (花酒): uống rượu có kỹ nữ hầu. Nghĩ đến bộ dạng không có nghĩa khí của hắn vào hôm qua, Thập Hoan liền không muốn để ý đến hắn nữa.Hắn dám bỏ lại một mình nàng đối mặt với Tần Vị Trạch, mà hôm nay nàng còn có thể lành lặn đứng ở chỗ này đã là kỳ tích!Thập Hoan én lút trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục lau ngọc bội.Ánh nhìn mờ ám này sao có thể thoát khỏi đôi mắt Giản Hàn Chi, hắn cũng không giận, đi qua đi cầm lấy một cái vòng ngọc lên, hỏi: "Chưởng quầy, vòng tay phỉ thúy này giá bao nhiêu?""Một ngàn lượng!" Không đợi chưởng quầy mở miệng, Thập Hoan đã nói bừa một giá. Thấy chính chủ đã lên tiếng, chưởng quầy liền lén lút ngậm miệng lại. Cái vòng tay đó nhiều nhất chỉ một trăm lượng. Đòi một ngàn lượng, thật đúng là công phu sư tử ngoạm mà.Hắn hào phóng lấy ngân phiếu ra, vươn tay đưa cho Thập Hoan.Nàng không muốn nói chuyện với người không có nghĩa khí này nữa, nhưng tốt xấu gì đây cũng là công việc chân chính đầu tiên của nàng, có thể không để ý tới người ta nhưng tuyệt đối không thể làm lơ với bạc được! Nhận lấy tờ ngân phiếu, cẩn thận cất vào. Nàng không thể không thừa nhận, cảm giác có tiền là rất tốt!Nhìn bộ dáng hắn cười trộm, Giản Hàn Chi liền biết chiêu này đã hữu hiệu. "Đừng tưởng rằng ta không tức giận, chuyện ngươi không nói nghĩa khí hôm qua ta sẽ nhớ kỹ đó." Nàng nói nghiêm túc.Giản Hàn Chi dựa vào lưng ghế, thưởng thức vòng tay vừa mới "Mua" kia: "Bởi vì ta biết Ninh Vương gia sẽ không làm khó dễ ngươi."Nhiều năm như vậy, tuy rằng giao tình giữa hắn và Tần Vị Trạch không mấy thân quen, nhưng ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết.Hôm qua, rõ ràng từ mắt Tần Vị Trạch hắn thấy được một tia dung túng. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tần Vị Trạch đối với huyết thống tình thân, Giản Hàn Chi chưa bao giờ gặp qua hắn nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy.Ninh Vương gia đã cho phép người ta làm càn người, thì sao có thể trách phạt được?Dù vậy, hắn cũng không có vạch trần, chỉ là càng ngày càng tò mò về gã sai vặt trước mặt này."Hắn sẽ không phạt ta? Khi hắn dùng bản tử đánh ta thì ngươi cũng đâu có thấy!" Vốn dĩ nàng muốn kể rõ "Hành vi phạm tội" của Tần Vị Trạch, nhưng ngoài cửa có một người trong bộ dáng nha hoàn đi vào. Nha hoàn này cũng không có cái gì không ổn, duy nhất có cặp chân kia, so với nữ tử bình thường thì hơi lớn hơn chút. Mà Giản Hàn Chi cũng chú ý tới ánh mắt của Tiểu Hoan Tử, nhíu mày.Thập Hoan nhanh chân tiến lên tiếp đón, nha hoàn kia trực tiếp lướt qua nàng, lập tức đi tới chỗ chưởng quầy: "Chưởng quầy, ngọc bội mà tiểu thư nhà ta đặt làm đã có chưa?""Có rồi, mời xem qua." Chưởng quầy lấy ngọc bội ra, lần này tuy rằng tính trạng (*) không giống nhau, nhưng Thập Hoan vẫn nhận ra hoa văn trên đó. (*) Tính chất và trạng thái. Nha hoàn thanh toán bạc rồi xoay người rời đi.Thập Hoan vội vàng lôi kéo Giản Hàn Chi ra cửa, lén lút đi theo sau.Trên đường tấp nập kẻ đến người đi, nha hoàn kia làm như người rảnh rỗi, lượn tới lượn lui, cuối cùng lại đi vào trong một tòa thanh lâu.Cơ bản là ban ngày thanh lâu sẽ không có khách, đa số là buổi tối mới mở cửa. Nếu là lúc này tùy tiện đi vào, rất có khả năng sẽ bứt dây động rừng.Nhớ kỹ địa điểm, hai người bọn họ lén lút rời đi."Cặp chân kia, hình như có chút giống nam nhân." Thập Hoan nói ra vấn đề mình nghi vấn."Chỉ bằng việc nhìn vào chân mà đã kết luận người này là nam nhân, cũng không đáng tin." Giản Hàn Chi nói ra quan điểm của mình.Thập Hoan quay đầu lại nhìn nhìn, nảy ra ý hay: "Ngươi đã từng đến thanh lâu chưa?" Nàng hỏi Giản Hàn Chi."Chưa từng." Giản Hàn Chi thành thật trả lời.Sau khi nghe xong, nàng cười trông rất tà ác: "Vậy tối hôm nay, huynh đệ ta sẽ dẫn ngươi đi uống - rượu - hoa!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com