TruyenHHH.com

Edit Doan Van Ai Trom Hop Trang Diem Cua Ta Tuy Vu Nhi An


Chương 6:

Hai ngày sau.

Một thành phố ven biển phía Nam.

Lúc Tô Mạc Già đi ở trên đường, liền thấy tên tên xui xẻo kia đang bị chiếu ở trên TV ven đường, hoặc có thể gọi là "dê con thế tội" kia. Tên kia hoàn toàn không ý thức được mình đã làm chuyện kinh thiên động địa, đối với chuyện đã xảy ra ấn tượng mơ mơ hồ hồ, Tô Mạc Già là người đã sống mấy ngàn năm, biết là Nhân Quả báo ứng, cho nên dưới tình huống này, chỉ có thể nói. . . . cái tên xui xẻo kia chắc kiếp trước thiếu của Phương Thư Nhã mà . . .

Tất cả mọi người đối với sự kiện mất trộm lần này nghị luận ầm ĩ, các loại phiên bản suy đoán rối rít ra lò, được lựa chọn trở thành hạng mục được hoan nghênh nhất năm. Trong khi đó, nhân vật chính của câu chuyện lúc này đang xuyên qua phố xá sầm uất, hướng tới một nơi u tĩnh.

Đây là một con hẻm nhỏ yên tĩnh kín đáo, giống như chốn đào nguyên ngăn cách, chỉ nghe chim Thiền Minh hót, không nghe thấy ngựa xe ồn ào náo động. Trên tường dây leo bò, một con chó con nuôi trong nhà nằm ở cửa lè lưỡi, thấy người lạ tới, lập tức từ trên nền sâm lao ra, hướng người tới sủa gâu gâu loạn.

Tô Mạc Già cúi đầu liếc mắt nhìn nó, chó con nhất thời im lặng, ẳng ẳng kêu chạy vào trong nhà. Một thiếu nữ đang muốn ra ngoài xem sự tình, ngước mắt thấy Tô Mạc Già, nhất thời trên mặt đỏ hồng một mảnh. Tô Mạc Già nâng lên khóe môi hỏi "Xin hỏi, xung quanh đây có phải hay không có một lão tiên sinh họ Trầm?"

Thiếu nữ sửng sốt chốc lát, mới gật gật đầu mà nói: "Đúng vậy, ông ấy ở sát vách, anh tìm ông ấy có chuyện gì sao?"

"Có người nhờ tôi tặng đồ cho ông ấy." Tô Mạc Già nói.

"Như vậy hả, vậy em đưa anh tới nhé." Thiếu nữ có chút ngượng ngùng, rồi lại nhiệt tình nói.

Tô Mạc Già mỉm cười nói: "Làm phiền em."

"Không phiền toái." Thiếu nữ đem chó con ôm vào trong ngực, con chó nhỏ lúc này co rúm, một chút cũng không giống như bộ dáng bình thường. "Trầm lão tiên sinh không có bằng hữu gì, ông ấy lại không thể cử động, mắt cũng không nhìn thấy, chỉ có một người trông chừng mỗi sáng sớm tới đây. Bà nội em nói Trầm lão tiên sinh là một người rất tốt, ông ấy đối với chúng em có ơn, đúng rồi. . . . . . Anh là bằng hữu của ông ấy sao?"

"Không phải." Tô Mạc Già lắc đầu.

"Ừm." Trên mặt thiếu nữ thoáng qua một tia mất mát. Hóa ra là như vậy, cô ấy còn định nói xin anh kia thường xuyên đến thăm ông ấy cơ. . . . . .

Hai nhà chỉ cách một bức tường, vài bước đường đã đến. Thiếu nữ gõ một cái cửa gỗ, gọi: "Trầm lão tiên sinh, có người tìm ông."

Hồi lâu sau, trong nhà kia mới truyền đến âm thanh già nua. Âm thanh kia giống như xuyên qua năm mươi năm  thời gian, giống như có những người này còn ở lại ngày hôm qua.

Thiếu nữ nhìn Tô Mạc Già một cái không thôi mới rời khỏi, Tô Mạc Già vào phòng, lần đầu tiên nhìn thấy, là những bức vẽ.

Bày khắp trong nhà từng bức vẽ, vẽ chỉ một người, hoặc giận hoặc vui, hoặc mặt giãn ra hoặc cau mày, xinh đẹp vô song. Vẽ lên vẻ đẹp nàng vĩnh viễn như lúc mới gặp mặt, tướng mạo đẹp, tình thâm.

Tô Mạc Già đưa ánh mắt rơi vào trên thân lão nhân.

Hai mắt mù, bán thân bất toại. Trong lòng  Thẩm Hữu Ninh, luôn tồn tại vô tận nhớ nhung đối với nàng mà sống,  ở nơi này trong căn phòng nho nhỏ, nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy nụ cười, giọng nói của nàng, dáng điệu, dung mạo và tiếng nói của nàng cũng dường như vẫn còn.

Suốt năm mươi năm, chỉ có ít người dùng chấp niệm như thế, đem mình vây ở trong quá khứ không cách nào giải thoát. Một là chỉ còn lại yêu, còn lại một khả năng cũng chỉ còn lại hận. Nhưng là yêu với hận, như thế nào dễ dàng phân rõ như vậy.

Người sống hay người chết, cũng cùng bị một dạng phong ấn.

"Ngươi là ai?" Trầm lão tiên sinh "nhìn" về hướng Tô Mạc Già.

Tô Mạc Già từ trong túi rút ra một chiếc bút vẽ, đặt ở trong tay hắn, nói: "Nhận ủy thác của người, đưa một vật cho ngươi."
* Đoạn này mình nghĩ Mạc Già nhiều tuổi, không có cần nể người cao tuổi đây, các bạn cho ý kiến nhé

Lúc đi ra ngoài cửa sân nhỏ, Tô Mạc Già nghe được âm thanh run rẩy truyền đến từ sau lưng của Trầm lão tiên sinh.

"Thư Nhã, là em. . . em trở về sao. . ."

Tô Mạc Già đứng yên chốc lát tại cửa ra vào, rốt cuộc xoay người rời đi. Đầu hẻm gặp phải một lão bà, tóc hoa râm, tay chống gậy, lộ ra vết thương xấu xí trên mu bàn tay. Thiếu nữ sát vách Thẩm gia chạy lên trước đỡ bà, làm nũng nói: "Bà nội, bà lại chạy đi nơi nào. . . . . ."

Tô Mạc Già nhớ tới hai tờ vé xe lửa, nhớ tới chứa quần áo hành lý này. Thật ra thì đây chẳng qua là hành lý,  vé xe của một người, chỉ một người bỏ trốn, nhưng mà Thư Nhã không biết.

Vé Lâm Thục Dung mua, là mua cho mình.

Vé Thẩm Hữu Ninh mua, cũng là cho Lâm Thục Dung.

Nhiều năm về sau, Lâm Thục Dung cũng sẽ nhớ tới Thẩm Hữu Ninh hồi ấy, khi nói đến Phương Thư Nhã, đôi mắt đen nhánh lại phát ra ánh sáng chói mắt nhất, chỉ có lúc yêu một người thực sự, đôi mắt mới có thể phát ra ánh sáng như vậy, cũng chỉ có yêu một người như thế mới có thể vẽ ra linh hồn của cô ấy. Hắn đối với mình, cho tới bây giờ chỉ là áy náy cùng tình thân.

"Phương gia là giờ chỉ còn là một phần mộ, Hữu Ninh, anh và em cùng đi thôi."

"Phương gia chỉ còn là một phần mộ. . . . . . Anh thế nào lại để cô ấy chịu đựng một người tại nơi đó." Thẩm Hữu Ninh cười nói, "Anh sớm đã quyết, nhất định, lưu lại, cùng cô ấy, cùng nhau sống, cùng nhau chết."

Hắn nợ Lâm Thục Dung, rốt cuộc cũng trả sạch. Thiếu nợ đối với Phương Thư Nhã, rốt cuộc cũng không có cơ hội trả. Chỉ có khi đã tiêu hao hết tất cả dũng khí sống, dùng bút trong tay, để cho trong bức tranh của mình cô ấy vĩnh viễn còn sống.

Giống như trước kia .

————————————————————————

Sau khi người đàn ông lịch sự tuấn mỹ đã rời đi ngày thứ hai, cô gái nhà họ Lâm gõ cửa Trầm gia thì đã không có ai trả lời. Trầm lão gia bị phát hiện chết ở trước một bộ tranh mới vừa hoàn thành.

Bức kia họa lên, nam tuấn nữ đẹp, khẽ mỉm cười, dựa vào lẫn nhau, ai cũng có thể nhìn cho ra bọn họ yêu nhau.

Trầm lão tiên sinh thân thể đã cứng ngắc, trong tay nắm chặt bút vẽ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười. Giống như lấy được thuốc giải cứu.

Lâm gia bà nội nói: "Đó là hình bọn họ lúc kết hôn."

Năm mươi năm, rốt cuộc hạnh phúc.

( hết trọn bộ )

----------oOo----------

23h24p ngày 30/10/2018, cuối cùng cũng hoàn thành truyện này trước Halloween, giờ phải đi tắm đã. Nếu ai đọc được, chúc các bạn một ngày Halloween vui vẻ bên gia đình bạn . Mong được các bạn góp ý về sau này, vì hiện mình edit bằng điện thoại khá bất tiện cho việc tra cứu nên vẫn có nhiều chỗ không chính xác. Thân hẹn gặp lại các bạn vào một đoản văn gần nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com