[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!
Chương 81: Vạch trần những ngày trong quá khứ 6
Amuro Tooru vừa dứt lời, Shimizu Ryo lập tức nhớ ra.Không phải là cô trí nhớ kém, chỉ là làm NPC nhiều năm như vậy, mỗi lần "sống" chỉ vài đoạn ngắn ngủi, mỗi lần lại dùng một cái tên khác, cô cũng không thể nào nhớ hết tất cả.Hanagata Kaito là cái tên cô dùng khi từng làm cảnh sát. Nam giới. Nguyên nhân chết: cứu người.Người được cứu chính là cảnh sát Date Wataru.Còn Margaret-đó cũng từng là cái tên cô dùng. Không, chính xác là một danh hiệu. Shimizu Ryo nhớ rất rõ, tên thật của Margaret là:"Hanagata Yonoru. Margaret tên thật là Hanagata Yonoru, thuộc kế hoạch giám sát nội bộ của cảnh sát, dùng tên giả Tsukikawa Asuka để thâm nhập tổ chức, đạt được danh hiệu Margaret. Khoảng hai mươi năm trước cắt đứt liên lạc với cảnh sát, sau bị xác nhận đã chết. Cô là một trong những người đầu tiên được cử đi nằm vùng."Lúc này, vì Date Wataru đang chỉ tay xác định hung thủ, mọi người đều tụ tập quanh hiện trường nghe anh ấy suy luận. Chỉ còn Amuro Tooru và Shimizu Ryo đứng xa xa, bị ánh đèn chiếu ra rìa.Shimizu Ryo kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Amuro Tooru. Anh cúi mắt, tóc mái che nửa khuôn mặt, tạo thành một vùng bóng tối lờ mờ."Xem ra cô biết cô ấy rồi.""Cô ấy... Margaret là cảnh sát sao?"Amuro Tooru khẽ gật đầu, hạ thấp giọng gần như thì thầm bên tai Ryo:"Chuyện này là tài liệu cơ mật của cảnh sát. Tôi thấy được trong hồ sơ mã hóa."Anh bình thản thốt ra một thông tin gây chấn động.【Hệ thống hệ thống hệ thống! Lúc đó nhân vật của tôi là cảnh sát thật à? Sao lúc ấy không nói với tôi?】Shimizu Ryo gào thét trong đầu.【Cáo: Là, mà cũng không hẳn là.】【Là thế nào!?】"Trong hồ sơ phía tổ chức," Amuro Tooru nói tiếp, "khoảng hai mươi năm trước, Margaret bị nhận diện nhầm là gián điệp của FBI và bị tổ chức truy sát. Nhưng cô ấy cực kỳ lợi hại, dù tổ chức giăng lưới khắp nơi vẫn bị cô ấy thoát được nhiều lần. Người cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ giết Margaret là Gin. Nghe nói chính vì hoàn thành xuất sắc vụ này mà hắn mới chính thức được ban danh hiệu 'Gin'."Shimizu Ryo nhanh chóng phát hiện điểm bất thường: "Khoan đã, anh không nói Margaret là người của cảnh sát sao?"Amuro Tooru gật đầu: "Đúng. Cho nên sau khi bị chỉ điểm và 'xử lý', tổ chức mới phát hiện Margaret bị oan. Trong hồ sơ nội bộ, sau khi chết, Margaret được minh oan, khẳng định là 'vô tội'."Tức là... tổ chức từng tưởng cô là gián điệp nên giết cô, sau đó lại thấy cô không phải nên rửa oan cho cô... mà thực ra cô đúng là gián điệp. Shimizu Ryo nghĩ thầm.【Đúng là vậy hả, hệ thống?】【Cáo: Ban đầu thiết lập của Margaret khá đơn giản. Nhưng để hoàn thiện nhân vật Shimizu Ryo, chúng tôi đã bổ sung và mở rộng cả vai Margaret. Cho nên, đúng vậy. ps: Còn một vài "bất ngờ" khác chờ cô tự khám phá.】"May mà Margaret được minh oan," Amuro Tooru chậm rãi nói tiếp, "nếu không, kế hoạch khác của tổ chức thời điểm đó đã bị đình trệ rồi. Nhờ vậy vẫn tiếp tục được thực hiện." Ánh mắt anh chuyển dần về phía Shimizu Ryo, từ hàng lông mày nhẹ nhàng dừng lại nơi cằm cô.Shimizu Ryo bị ánh nhìn đó làm ngứa cả người.Margaret mà là cảnh sát... chuyện này đúng là bất ngờ, nhưng dù sao cũng là chuyện cũ, Ryo không quá để tâm. Có điều-"Chuyện Margaret tôi hiểu rồi. Nhưng có liên quan gì đến cái người tên Hanagata Kaito kia? Khoan đã... hai người đó cùng họ Hanagata hả?"Mãi giờ cô mới nhận ra: cả hai thân phận kia đều là chính mình, mà cả hai đều mang họ Hanagata."Chuyện giữa hai người đó, mai tôi đưa cô đến một nơi rồi nói tiếp." Amuro Tooru úp mở.Bên kia, Date Wataru đã tìm ra hung thủ. Thật ra hung khí vẫn luôn ở ngay trước mắt mọi người, nhưng vì nó bị tách thành phụ kiện và đồ trang trí trên máy ảnh nên ai cũng lơ là. Mà có thể làm được điều đó thì chỉ có nhiếp ảnh gia - người thân quen với máy ảnh - mới có khả năng.Sau khi bắt được hung thủ, Date Wataru không rời đi ngay mà tiến thẳng về phía Shimizu Ryo.Anh cắn cây tăm trong miệng, ánh mắt lướt qua Amuro Tooru rồi dừng lại trên người Ryo."Quả nhiên là cô rồi. Tưởng mình nhìn nhầm chứ. Trông cô giờ không tệ lắm. À mà... chắc cô không nhớ tôi đâu, tôi là người đã từng ghi biên bản cho cô khoảng bốn năm trước đấy."Edogawa Conan tò mò xen vào: "A lị lị? Date cảnh sát từng ghi biên bản cho chị Ryo sao? Là vụ án gì vậy?"Date Wataru lúc này mới nhận ra lỡ lời, ngượng ngùng gãi đầu, quát nhẹ: "Trẻ con đừng tò mò mấy chuyện đó! Mà nhóc từ đâu chui ra vậy hả?"Amuro Tooru lập tức bế Conan lên, đặt qua một bên: "Trẻ con không nên nhiều chuyện.""Xin lỗi nhé, Conan lại làm phiền mọi người rồi." - Mori Ran chạy theo ôm Conan vào lòng, vừa xin lỗi vừa định rời đi. Trong khi đó, Conan bị ôm mà vẫn cố vùng vẫy la lên: "Ran tỷ tỷ! Thả em xuống cơ mà!"Cái miệng thì bảo không thích, mà cái mặt lại đỏ bừng hưởng thụ... Shimizu Ryo nhìn Conan nghĩ thầm.Đối với Date Wataru, Shimizu Ryo thật lòng kính trọng. Dù sao, khi cô còn là Hanagata Kaito, anh từng rất quan tâm đến cô. Vị cảnh sát này tính cách ngay thẳng, ngoại hình cũng đàng hoàng, cho người ta cảm giác yên tâm như một người anh lớn.Sau khi nói chuyện vài câu, Takagi Wataru tới gọi Date rời đi.Trước khi đi, Date cười nói với Ryo: "Chuyện cũ thì để quá khứ ngủ yên. Nếu sau này cô cần gì, cứ tìm tôi. Hoặc tìm cái người bên cạnh cô cũng được, tôi thấy cậu ta trông khỏe mạnh lắm, chắc cũng chịu đựng giỏi.""Cảnh sát Date..." Amuro Tooru bất lực cười cười.Shimizu Ryo ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt anh ánh lên tia dịu dàng như sóng biển xám tím ngập ngừng nơi đáy mắt. Bị cô bắt gặp, Amuro Tooru quay mặt đi, khẽ "hửm?" một tiếng.Shimizu Ryo nhìn qua nhìn lại giữa Amuro Tooru và bóng lưng Date Wataru, kết luận: "Anh với anh ấy chắc chắn có gì đó."Amuro Tooru: "......"Anh chỉ lẳng lặng xoa đầu cô, thở dài.Vì vừa xảy ra án mạng, tiết mục nửa sau buộc phải hoãn lại. Shimizu Ryo tiếc nuối thông báo tan cuộc với Omota Uramichi và những người bạn, mời họ cùng đi ăn đồ nướng. Amuro Tooru lấy cớ là "chưa ăn cơm" để tham gia luôn.Kết quả là còn chưa về đến nơi đã bị một cú điện thoại gọi đi mất.Sau đó, lúc đã say khướt, Tadano Utano ôm lấy Shimizu Ryo khóc ròng:
"Đừng yêu đương làm gì, sẽ chỉ chuốc lấy bất hạnh thôi... Em gái à, bạn trai em chị không chấp nhận được đâu, ngay cả một bữa cơm cũng không ăn cùng em, chia tay sớm bớt đau khổ, đừng để rồi giống chị bây giờ, hối không kịp - nếu muốn có bạn trai, chị thấy người này không tồi."Tadano Utano kéo một anh chàng đẹp trai mặt mũi ngơ ngác, mặt ngu ngu đẩy về phía Shimizu Ryo. Anh chàng kia cười ngốc nghếch đầy mờ mịt.Shimizu Ryo vội vàng từ chối ý tốt của Tadano Utano:
"Thằng ngốc ấy, chị cứ giữ lại mà dùng đi."Ngày hôm sau, khi Amuro Tooru đến tìm Shimizu Ryo, gõ cửa cả buổi cũng không ai mở. Anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, kết quả thấy Shimizu Ryo đang ngồi co ro ôm gối như cây nấm ngoài ban công.Amuro Tooru do dự hỏi:
"Có chuyện gì sao?"Shimizu Ryo thở dài, ra hiệu anh nhìn sang bên cạnh. Amuro Tooru nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy một loạt sen đá đã chết queo.Amuro Tooru: "......""Xin hãy nén đau thương."Sau khi hai người an táng tử tế cho đám sen đá xong, Amuro Tooru dẫn Shimizu Ryo đến một nghĩa trang."Anh dẫn tôi tới đây làm gì?"Trời có chút lạnh, Shimizu Ryo vùi mặt vào chiếc khăn choàng lông xù xù, đi theo Amuro Tooru đến trước một bia mộ. Cô thò đầu ra sau lưng anh đọc dòng chữ trên bia mộ."Hanagata Kaito... Đây là mộ Hanagata Kaito à?" Giọng Shimizu Ryo hơi lạ lạ."Ừ. Hôm nay là ngày giỗ của anh ấy. Năm ngoái, đúng ngày này, vì cứu cảnh sát Date Wataru mà bị xe tải đâm chết tại chỗ." Amuro Tooru đặt bó cúc trắng trước mộ Hanagata Kaito. Hôm nay anh mặc áo khoác đen, lưng thẳng tắp, khí chất vừa nghiêm nghị vừa trầm lặng."Quả nhiên là có gì đó giữa anh và cảnh sát Date." Shimizu Ryo nhìn chằm chằm vào lưng anh đầy nghi ngờ.Amuro Tooru gật đầu thừa nhận. "Anh ấy là lớp trưởng hồi tôi còn học ở học viện cảnh sát.""Ờ, xin hãy nén đau thương."Shimizu Ryo nhìn bia mộ, lại liếc Amuro Tooru, rồi cẩn thận rụt người lại phía sau lưng anh. Amuro Tooru để ý đến hành động của cô, nghi hoặc quay lại hỏi:
"Em làm gì thế... Ơ, em đang sợ à? Em sợ cái gì chứ?"Nói nghe buồn cười, nhìn thấy mộ của mình mà không sợ mới là lạ! Ai biết chỗ này chôn cái quỷ gì đâu!Shimizu Ryo im lặng, rồi bất chợt ôm eo Amuro Tooru từ phía sau.
"Em không sợ, chỉ là hơi lạnh." Nói rồi cô còn hắt xì nhẹ một cái.Amuro Tooru thở dài, quay người cởi áo khoác khoác lên người Shimizu Ryo. Đầu cô, cùng chiếc khăn quàng xù xì, lòi ra khỏi cổ áo rộng thùng thình, chớp mắt ngơ ngác nhìn anh."Lạnh vậy sao không mặc thêm chút?""... Em đâu biết hôm nay tự nhiên chuyển mùa chứ.""Thế Hanagata Kaito rốt cuộc có quan hệ gì với Margaret vậy?" Shimizu Ryo âm thầm hỏi trong lòng. Hai người đó... là cùng một người?"Họ là mẹ con. Khi con ba tuổi, Hanagata Yonoru bị điều vào tổ chức làm nội gián. Bà ẩn thân trong tổ chức sáu năm, đến khi chết cũng không gặp lại con mình lần nào.""Cái gì?" Shimizu Ryo ngẩng đầu, hơi đơ mặt. "Khoan đã, để em load lại - Hanagata Kaito là mẹ của Margaret, hay Margaret là con của Hanagata Kaito?"Amuro Tooru đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ."Em nói ngược rồi, Margaret là nữ, Hanagata Kaito là nam."Shimizu Ryo vẫn còn mơ màng:
"Ờ, cái đó không quan trọng."[Hệ thống, đây là bất ngờ mà ngươi nói sao? Ta là mẹ Margaret, hay là con Margaret? Ngươi nói đi! Có bản lĩnh làm mấy trò này thì có bản lĩnh mở miệng đi!][Cáo: Còn nhiều bất ngờ nữa chờ ngươi khám phá.]Gì? Còn bất ngờ mới nữa à?Shimizu Ryo chợt nhớ tới điều gì đó, vội hỏi:
"Bourbon ca, anh nói mấy chuyện này, chẳng lẽ định nói Hanagata Kaito là con của em và Margaret?""... Tất nhiên không phải."Shimizu Ryo thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hỏi tiếp:
"Thế em là con của Margaret và Hanagata Kaito?""Bọn họ là mẹ con. Em sao có thể là con của họ được..."Shimizu Ryo lại thở ra một hơi, rồi lại mở to mắt kinh ngạc:
"Hanagata Kaito không phải là bố em đấy chứ?"Amuro Tooru: "......"Anh lại kiểm tra trán cô lần nữa."Hanagata Kaito chỉ lớn hơn em ba bốn tuổi, sao có thể có cô con gái lớn như em được."Nếu buộc phải nói thì có thể xem Margaret như mẹ cô ấy cũng được, dù sao bà cũng là người đã mang đến cho cô sinh mệnh lần thứ hai - Amuro Tooru thầm nghĩ."Vậy anh tự nhiên kể em mấy chuyện này làm gì?" Shimizu Ryo vẫn không hiểu.Amuro Tooru cụp mắt nhìn cô, hơi thở ấm nóng mờ mịt che khuất gương mặt trước mắt."Anh muốn cho em hiểu về Margaret thật sự, đầy đủ và chân thực."Shimizu Ryo ngơ ngác "Ờ" một tiếng - hiểu Margaret để làm gì chứ? Còn ai hiểu bà ấy hơn cô sao?"Tiền bối, chờ em với!" - một giọng nói vang lên trong nghĩa trang, Amuro Tooru lập tức kéo Shimizu Ryo rẽ vào góc khuất. Anh áp sát tường, còn Shimizu Ryo thì nép trong lòng anh, hai người đồng loạt nín thở.Sợ Amuro Tooru bị lạnh, Shimizu Ryo kéo áo khoác anh cố gắng bọc kín cả hai. Amuro Tooru cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng khẽ lay động."Tiền bối, hình như có người đến rồi." - Takagi Wataru nhìn bó cúc trắng trước bia mộ rồi nói với Date Wataru.Date Wataru khẽ nhướng mày, mỉm cười:
"Còn có người nhớ đến nó, vậy cũng tốt.""Bất giác đã tròn một năm rồi.""Ừ. Kể từ sau vụ đó, tôi bị điều ra Hokkaido. May mà gần đây được điều về, không thì có lẽ chẳng kịp đến giỗ của Kaito-kun." Takagi vuốt nhẹ dòng chữ trên bia mộ, ánh mắt buồn bã.
"Kaito-kun ưu tú hơn tôi nhiều, nếu khi đó mà..."Date Wataru đột nhiên vỗ mạnh vai Takagi:
"Đừng nói mấy lời cậu ấy không muốn nghe trước mặt cậu ấy. Nếu thấy tiếc cho cậu ấy, thì hãy cố gắng trở thành cảnh sát còn ưu tú hơn." Anh nhìn bia mộ, cảm thán:
"Tôi từng nói cậu giống một người tôi quen - cũng rất ưu tú. Gần đây mới gặp lại anh ta, nếu Kaito còn sống, có khi họ đã thành bạn."Amuro Tooru và Shimizu Ryo nhìn nhau.Date Wataru tiếp lời:
"Cả hai người đó đều trở thành cảnh sát vì một người phụ nữ. Còn anh chàng kia... cuối cùng có tìm được mối tình đầu của mình hay không thì tôi không rõ, nhưng mẹ của cậu, tôi nhất định sẽ giúp cậu tìm ra."
"Đừng yêu đương làm gì, sẽ chỉ chuốc lấy bất hạnh thôi... Em gái à, bạn trai em chị không chấp nhận được đâu, ngay cả một bữa cơm cũng không ăn cùng em, chia tay sớm bớt đau khổ, đừng để rồi giống chị bây giờ, hối không kịp - nếu muốn có bạn trai, chị thấy người này không tồi."Tadano Utano kéo một anh chàng đẹp trai mặt mũi ngơ ngác, mặt ngu ngu đẩy về phía Shimizu Ryo. Anh chàng kia cười ngốc nghếch đầy mờ mịt.Shimizu Ryo vội vàng từ chối ý tốt của Tadano Utano:
"Thằng ngốc ấy, chị cứ giữ lại mà dùng đi."Ngày hôm sau, khi Amuro Tooru đến tìm Shimizu Ryo, gõ cửa cả buổi cũng không ai mở. Anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, kết quả thấy Shimizu Ryo đang ngồi co ro ôm gối như cây nấm ngoài ban công.Amuro Tooru do dự hỏi:
"Có chuyện gì sao?"Shimizu Ryo thở dài, ra hiệu anh nhìn sang bên cạnh. Amuro Tooru nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy một loạt sen đá đã chết queo.Amuro Tooru: "......""Xin hãy nén đau thương."Sau khi hai người an táng tử tế cho đám sen đá xong, Amuro Tooru dẫn Shimizu Ryo đến một nghĩa trang."Anh dẫn tôi tới đây làm gì?"Trời có chút lạnh, Shimizu Ryo vùi mặt vào chiếc khăn choàng lông xù xù, đi theo Amuro Tooru đến trước một bia mộ. Cô thò đầu ra sau lưng anh đọc dòng chữ trên bia mộ."Hanagata Kaito... Đây là mộ Hanagata Kaito à?" Giọng Shimizu Ryo hơi lạ lạ."Ừ. Hôm nay là ngày giỗ của anh ấy. Năm ngoái, đúng ngày này, vì cứu cảnh sát Date Wataru mà bị xe tải đâm chết tại chỗ." Amuro Tooru đặt bó cúc trắng trước mộ Hanagata Kaito. Hôm nay anh mặc áo khoác đen, lưng thẳng tắp, khí chất vừa nghiêm nghị vừa trầm lặng."Quả nhiên là có gì đó giữa anh và cảnh sát Date." Shimizu Ryo nhìn chằm chằm vào lưng anh đầy nghi ngờ.Amuro Tooru gật đầu thừa nhận. "Anh ấy là lớp trưởng hồi tôi còn học ở học viện cảnh sát.""Ờ, xin hãy nén đau thương."Shimizu Ryo nhìn bia mộ, lại liếc Amuro Tooru, rồi cẩn thận rụt người lại phía sau lưng anh. Amuro Tooru để ý đến hành động của cô, nghi hoặc quay lại hỏi:
"Em làm gì thế... Ơ, em đang sợ à? Em sợ cái gì chứ?"Nói nghe buồn cười, nhìn thấy mộ của mình mà không sợ mới là lạ! Ai biết chỗ này chôn cái quỷ gì đâu!Shimizu Ryo im lặng, rồi bất chợt ôm eo Amuro Tooru từ phía sau.
"Em không sợ, chỉ là hơi lạnh." Nói rồi cô còn hắt xì nhẹ một cái.Amuro Tooru thở dài, quay người cởi áo khoác khoác lên người Shimizu Ryo. Đầu cô, cùng chiếc khăn quàng xù xì, lòi ra khỏi cổ áo rộng thùng thình, chớp mắt ngơ ngác nhìn anh."Lạnh vậy sao không mặc thêm chút?""... Em đâu biết hôm nay tự nhiên chuyển mùa chứ.""Thế Hanagata Kaito rốt cuộc có quan hệ gì với Margaret vậy?" Shimizu Ryo âm thầm hỏi trong lòng. Hai người đó... là cùng một người?"Họ là mẹ con. Khi con ba tuổi, Hanagata Yonoru bị điều vào tổ chức làm nội gián. Bà ẩn thân trong tổ chức sáu năm, đến khi chết cũng không gặp lại con mình lần nào.""Cái gì?" Shimizu Ryo ngẩng đầu, hơi đơ mặt. "Khoan đã, để em load lại - Hanagata Kaito là mẹ của Margaret, hay Margaret là con của Hanagata Kaito?"Amuro Tooru đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ."Em nói ngược rồi, Margaret là nữ, Hanagata Kaito là nam."Shimizu Ryo vẫn còn mơ màng:
"Ờ, cái đó không quan trọng."[Hệ thống, đây là bất ngờ mà ngươi nói sao? Ta là mẹ Margaret, hay là con Margaret? Ngươi nói đi! Có bản lĩnh làm mấy trò này thì có bản lĩnh mở miệng đi!][Cáo: Còn nhiều bất ngờ nữa chờ ngươi khám phá.]Gì? Còn bất ngờ mới nữa à?Shimizu Ryo chợt nhớ tới điều gì đó, vội hỏi:
"Bourbon ca, anh nói mấy chuyện này, chẳng lẽ định nói Hanagata Kaito là con của em và Margaret?""... Tất nhiên không phải."Shimizu Ryo thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hỏi tiếp:
"Thế em là con của Margaret và Hanagata Kaito?""Bọn họ là mẹ con. Em sao có thể là con của họ được..."Shimizu Ryo lại thở ra một hơi, rồi lại mở to mắt kinh ngạc:
"Hanagata Kaito không phải là bố em đấy chứ?"Amuro Tooru: "......"Anh lại kiểm tra trán cô lần nữa."Hanagata Kaito chỉ lớn hơn em ba bốn tuổi, sao có thể có cô con gái lớn như em được."Nếu buộc phải nói thì có thể xem Margaret như mẹ cô ấy cũng được, dù sao bà cũng là người đã mang đến cho cô sinh mệnh lần thứ hai - Amuro Tooru thầm nghĩ."Vậy anh tự nhiên kể em mấy chuyện này làm gì?" Shimizu Ryo vẫn không hiểu.Amuro Tooru cụp mắt nhìn cô, hơi thở ấm nóng mờ mịt che khuất gương mặt trước mắt."Anh muốn cho em hiểu về Margaret thật sự, đầy đủ và chân thực."Shimizu Ryo ngơ ngác "Ờ" một tiếng - hiểu Margaret để làm gì chứ? Còn ai hiểu bà ấy hơn cô sao?"Tiền bối, chờ em với!" - một giọng nói vang lên trong nghĩa trang, Amuro Tooru lập tức kéo Shimizu Ryo rẽ vào góc khuất. Anh áp sát tường, còn Shimizu Ryo thì nép trong lòng anh, hai người đồng loạt nín thở.Sợ Amuro Tooru bị lạnh, Shimizu Ryo kéo áo khoác anh cố gắng bọc kín cả hai. Amuro Tooru cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng khẽ lay động."Tiền bối, hình như có người đến rồi." - Takagi Wataru nhìn bó cúc trắng trước bia mộ rồi nói với Date Wataru.Date Wataru khẽ nhướng mày, mỉm cười:
"Còn có người nhớ đến nó, vậy cũng tốt.""Bất giác đã tròn một năm rồi.""Ừ. Kể từ sau vụ đó, tôi bị điều ra Hokkaido. May mà gần đây được điều về, không thì có lẽ chẳng kịp đến giỗ của Kaito-kun." Takagi vuốt nhẹ dòng chữ trên bia mộ, ánh mắt buồn bã.
"Kaito-kun ưu tú hơn tôi nhiều, nếu khi đó mà..."Date Wataru đột nhiên vỗ mạnh vai Takagi:
"Đừng nói mấy lời cậu ấy không muốn nghe trước mặt cậu ấy. Nếu thấy tiếc cho cậu ấy, thì hãy cố gắng trở thành cảnh sát còn ưu tú hơn." Anh nhìn bia mộ, cảm thán:
"Tôi từng nói cậu giống một người tôi quen - cũng rất ưu tú. Gần đây mới gặp lại anh ta, nếu Kaito còn sống, có khi họ đã thành bạn."Amuro Tooru và Shimizu Ryo nhìn nhau.Date Wataru tiếp lời:
"Cả hai người đó đều trở thành cảnh sát vì một người phụ nữ. Còn anh chàng kia... cuối cùng có tìm được mối tình đầu của mình hay không thì tôi không rõ, nhưng mẹ của cậu, tôi nhất định sẽ giúp cậu tìm ra."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com