TruyenHHH.com

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 23: Những ngày tháng lớn lên ở tổ chức 22

AristiaClaes

Shimizu Ryo càng nghĩ càng thấy lý do này rất hợp lý.

Scotch tính tình ôn hòa, lại lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, nhìn qua liền rất phù hợp với hình tượng quý cô thanh lịch, nên nàng trọng hắn cũng có lý do cả.

Chính vì vậy mà sau này nàng tiếp tục ngăn cản Bourbon đến gần Scotch, làm tốt vai trò "trải chăn" - rơi vào tình yêu nữ hài tử thì có khi nào không có chút ham muốn chiếm hữu chứ?

"Thật lòng mà nói, em thấy chỉ cần nhìn mặt anh ấy lần đầu là có thể phải lòng ngay."

Để tăng độ thuyết phục khi tự nhận mình, Shimizu Ryo cố nén ánh mắt liếc sang ly bạc hà soda kỳ dị bên cạnh.

Dường như tin tức này đập vào người ta quá mạnh, Bourbon một lúc lâu không phản ứng. Cô hại một người bạn của hắn con chưa đủ? Bây giờ lại thêm một người nữa.

Shimizu Ryo bỗng nhớ ra điều gì, vội vã trấn an Bourbon:
"Nhưng cộng sự của em vẫn chỉ có mỗi anh thôi, Bourbon ca, đừng lo."

Ai mà lo chứ, Bourbon mặt mày mộc mạc như không nghĩ ngợi gì.

Những lời này nghe quen quen, đúng rồi, ngày trước khi gọi Hiro tới chuyển nhà nàng cũng từng nói như vậy.

"Em tuy rằng thật sự thích Scotch ca, nhưng anh mới là cộng sự duy nhất của em."

Chẳng lẽ nàng đã sớm ôm loại tâm tư này với Hiro?

Một khi rơi vào nghi hoặc kiểu này, Bourbon cảm thấy đâu đâu cũng là dấu hiệu.

Maraschino nói, thái độ thân thiết của nàng với Hiro, ánh mắt nàng nhìn Hiro... nghĩ kỹ lại thì cảm giác Maraschino từ lâu đã có mưu đồ gây rối.

Không được, không được! Hiro tuyệt đối không phải đối thủ của Maraschino.

Maraschino bên ngoài quá có vẻ lừa gạt, ngay cả Bourbon đôi khi bị đôi mắt trong sáng rực rỡ của cô ta làm cho ngắn ngủi chợt mờ mịt, quên mất nàng vốn là kẻ đầy vết máu, dính đầy tội ác sát thủ, huống chi là trái tim yếu mềm của Hiro.

Hiro vốn dĩ cũng cảm thấy Maraschino không phải người tội không thể tha thứ, nếu Maraschino tìm được cơ hội dụ dỗ hắn, mà Hiro thì chẳng có kinh nghiệm gì ứng phó với nữ hài tử, biết đâu sẽ bị nàng thực hiện ý đồ.

Bourbon không cho rằng Maraschino có tình cảm sâu sắc với Hiro, khả năng chỉ là đồ mới lạ đối với nàng. Nhưng Hiro một khi động lòng, chắc chắn sẽ cực kỳ nghiêm túc, nói không chừng còn ảo tưởng rằng có thể cứu được Maraschino, đến lúc đó ai sẽ bị tổn thương thì rõ ràng rồi.

Nguy hiểm nhất là có thể khiến Hiro đánh mất mạng sống.

Phải nghĩ cách ngăn cản chuyện này.

Hôm nay Bourbon gọi Shimizu Ryo tới thật ra là vì Hagiwara Kenji.

Bourbon từ khi phát hiện mối quan hệ giữa Shimizu Ryo và Hagiwara Kenji, trong lòng vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, dự định chờ thời cơ thích hợp sẽ liên hệ với Hagiwara Kenji để nói chuyện. Kết quả, vài ngày sau đó, Hagiwara Kenji thường xuyên xuất hiện trước cửa nhà Shimizu Ryo.

Đứng trước mặt Bourbon, Shimizu Ryo im lặng quan sát mọi chuyện, khiến Bourbon cảm nhận rõ ràng cần phải hành động nhanh chóng.

Hiện tại Bourbon chưa có cách liên hệ với Hagiwara Kenji, nên hắn quyết định từ bên Shimizu Ryo bắt đầu, dò xét mối quan hệ của hai người.

Cho nên Bourbon cố ý kéo dài thời gian, cùng Scotch học cách chế tác các loại đồ uống mùa hè đặc biệt, rồi mới mời Shimizu Ryo trở về.

Bourbon chủ động làm cho nàng uống say, tâm trạng cô cũng tốt lên, lời nói trở nên cởi mở và khách sáo hơn. Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, cho đến khi hắn nhắn đến Scotch...

Trong lòng Bourbon không thật sự có ý định làm vậy, nhưng hiện tại xem ra, chỉ còn cách đó mà thôi.

Bourbon đưa lon nước bạc hà có ga kỳ quái cho Shimizu Ryo. Cô lập tức giơ móng vuốt lên ôm lấy, rồi cắn ống hút uống liền.

Lần này cô định rút kinh nghiệm từ lần trước, nên uống luôn hai lon.

"So với Scotch, tôi thấy em nên đi gây rối tên cảnh sát cứ ba ngày hai bận lại tới thăm em ấy còn hơn." - Bourbon nói thẳng.

"Phụt-" Shimizu Ryo luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau miệng, mắt trợn tròn như chuông đồng: "Anh nói cái gì cơ?"

"Tôi nói, thay vì gây rắc rối cho chúng tôi, sao em không đi gây rối mấy người bên cảnh sát đi, ít ra còn có khả năng moi được thêm ít tình báo." - Bourbon cười nửa miệng, giọng nửa đùa nửa thật.

Đó là toan tính của anh.

So với việc để Maraschino đi dây dưa với Scotch, chi bằng để cô ta dồn hết tinh lực lên người Hagi. So với Scotch, Bourbon tin tưởng Hagiwara Kenji hơn. Hagi không dễ bị lừa, nhất là trong mấy chuyện liên quan đến phụ nữ - khả năng nhìn thấu mánh khóe của hắn thuộc hàng top. Hắn chắc chắn sẽ phát hiện ra sơ hở của Shimizu Ryo.

Hơn nữa, Bourbon cũng sẽ âm thầm tìm cách giúp đỡ.

Shimizu Ryo chính nghĩa mà phản bác:

"Anh Bourbon à, không ngờ anh lại là loại người như vậy đấy. Tổ chức hắc y chúng ta đường đường chính chính, sao lại có thể làm mấy chuyện không đứng đắn như thế! Dùng tình cảm để lừa lấy tình báo, khác gì tên Rye kia chứ!"

Bourbon ngập ngừng: "Nhưng mà... Rye cũng là người của chúng ta mà?"

Shimizu Ryo: "......"

"Ờ, cũng đúng ha... Kệ đi, bác bỏ ý kiến đó!"

Bourbon: "Em... hình như rất ghét mấy chuyện lừa tình hả?" Chẳng lẽ từng bị lừa rồi? Không thể nào... Ai mà gan to dám lừa cô ta chứ?

Shimizu Ryo lại hút thêm hai ngụm nước có ga, nghiêm túc nhìn Bourbon:

"Lừa tình đương nhiên là rất ghét rồi. Em thà đánh nhau một trận đàng hoàng, hoặc sống mái với súng ống, còn hơn là dùng tình cảm để dụ dỗ người khác. Thích là thích, không thích là không thích."

Chàng trai tóc vàng nhạt trầm mặc.

"Nhưng mà... chẳng phải trước đó em từng nói lừa cho tên cảnh sát kia quay mòng mòng đấy thôi?"

Shimizu Ryo đơ người: "......"

Chết rồi, quên mất vụ đó.

Hồi đó bị Bourbon hỏi bất ngờ, cô mới bịa đại ra một cái cớ để lấp liếm.

Cái chuyện nhỏ xíu vậy mà Bourbon lại nhớ rõ thế là sao!

"......Em... cái đó khác, đó chỉ là gạt người, chứ không phải lừa tình. Dù sao đi nữa, em nhất định sẽ thích Scotch!"

Bourbon: "Ha hả."

Thật ra thì Bourbon chẳng cần lo lắng gì hết.

Lúc anh còn đang nghĩ làm sao để ngăn Shimizu Ryo không ra tay với Hiro, thì cô nàng đã "thay lòng đổi dạ". Đối tượng khiến cô mê mẩn giờ là nhà nghiên cứu của tổ chức - Sherry.

Hôm đó, Bourbon và Shimizu Ryo được giao nhiệm vụ áp giải mấy tên sát thủ bị đào thải về viện nghiên cứu của tổ chức để làm vật thử nghiệm cho các nhà nghiên cứu.

Shimizu Ryo dẫn người vào trong, còn Bourbon đứng chờ ngoài cửa.

Khi bước ra, Shimizu Ryo mặt đỏ tía tai, nhảy chân sáo nói:
"Anh Bourbon ơi, Sherry xinh quá trời quá đất luôn đó nha!"

Sau đó, Shimizu Ryo liền đem Scotch vứt luôn lên tận chín tầng mây, mỗi ngày cứ như bị trúng bùa mê, lôi lôi kéo kéo chạy thẳng về viện nghiên cứu.

Bourbon cũng không biết phải nói gì cho phải - Shimizu Ryo đúng là không lừa tình người khác, chỉ là tình cảm của cô tới nhanh thì cũng đi nhanh thôi.

Cũng tốt, ít nhất Hiro còn được bảo toàn trong sạch.

Nhưng mà vì thế, Bourbon lại cảm thấy mình trước đó như thể sắp bước vào trận chiến sinh tử thật đúng là một thằng ngốc...

Mà hình như, đây cũng chẳng phải lần đầu anh có cảm giác như thế...

Shimizu Ryo lúc đang tình tứ với Sherry cũng không quên quay sang nhắc nhở Bourbon:
"Không được thân thiết quá với Scotch đấy nha."

Bourbon: "......"

"Biết rồi, em cứ chơi đi."

Anh cũng đã nhìn thấu rồi - Maraschino đôi khi đúng là như một đứa trẻ, dỗ dành một chút là được. Cái gọi là "thích Scotch" cũng chẳng khác nào thích một món đồ chơi - muốn thì phải là của mình, không muốn chơi nữa cũng không cho ai khác đụng vào.

Shimizu Ryo mải mê "chơi đùa" với Sherry, Bourbon thì được rảnh rang - không phải canh chừng cô, không cần nghĩ kế ngăn cản, cũng đỡ phải tiếp xúc nhiều với cảnh sát, giảm đi không ít nguy hiểm. Thế nên đôi khi rảnh, Bourbon còn chủ động đưa đón Shimizu Ryo từ nhà đến viện nghiên cứu và ngược lại.

Nhờ vậy, Bourbon được thăng chức thành "Cộng sự tốt nhất thế giới" trong lòng Shimizu Ryo.

Mà Shimizu Ryo thật sự rất rất thích Sherry.

Trong tổ chức, bình thường cô tiếp xúc toàn là đàn ông. Người phụ nữ có vẻ dịu dàng duy nhất là Chianti, cô cũng từng nói chuyện vài lần với Vermouth, nhưng Vermouth chủ yếu hoạt động bên Mỹ nên cũng chẳng gặp mấy. So với Shimizu Ryo, Vermouth còn thân với Margaret hơn chút - hai người từng thực hiện vài nhiệm vụ cùng nhau, phối hợp rất ăn ý.

Nhưng Chianti với Vermouth đều kiểu chị đại, sao giống được một tiểu muội mềm mại như Sherry?

Lần đầu tới viện nghiên cứu, Shimizu Ryo còn đặc biệt mang quà gặp mặt cho Sherry.

"Đây là một bức tranh cá mập ở biển sâu."

Sherry mỉm cười dịu dàng: "Loài sinh vật nước mặn này cô vẽ khá tốt đấy."

Shimizu Ryo cảm động vô cùng, lập tức xem Sherry như tri kỷ - vì đây là người đầu tiên khen tranh cô mà không nói "Con vịt này vẽ cũng được."

Sherry ngoài thời gian nghiên cứu thì hầu như không có giải trí gì, công việc nhiều vô kể nên Shimizu Ryo liền lôi kéo cô ra ngoài dạo phố. Cả hai đều là tín đồ thời trang, cũng chẳng hề có khái niệm tiết kiệm cho tổ chức - cứ ra ngoài là mua, mua, mua.

Sherry: "Cái váy này đẹp quá."

Shimizu Ryo: "Mua!"

Sherry: "Cái kẹp tóc này là mẫu mới ra, nghe nói đá quý trên đó có tên là 'nước mắt nàng tiên cá' đấy."

Shimizu Ryo: "Mua!"

Sherry: "Cái này thì..."

Shimizu Ryo: "Mua!"

Thế là một ngày nọ, hai người kéo theo cả bao tải đồ mới trở lại viện nghiên cứu. Gin đang ngồi trên ghế xoay, chẳng thèm liếc Sherry lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói với Shimizu Ryo:

"Lương năm nay của cô, bị trừ hết."

Shimizu Ryo như bị sét đánh giữa trời quang, không suy nghĩ gì liền lao vào ôm chân Gin, trong đầu đã tự dựng sẵn một loạt cảnh khóc lóc van xin.

Nhưng Gin đã phòng bị từ trước, rút súng ngắn ra chĩa thẳng vào cô.

Shimizu Ryo lập tức đâm sầm vào.

Nòng súng... vừa vặn đè lên ngực cô?

Shimizu Ryo dáng người đẹp, eo thon ngực đầy, nhưng không phải kiểu "phô trương vô lý" mà là đầy đặn vừa đủ, gợi cảm đúng chỗ. Nòng súng ép lên mà cứ như được thiết kế tinh xảo vậy, rơi đúng vào phần mềm mại nhất.

Sherry và Vodka nhìn một cái là hiểu chuyện, Gin cũng dừng lại trong một khoảnh khắc kỳ quặc.

Người phản ứng đầu tiên vẫn là Shimizu Ryo. Cô giơ một ngón tay đẩy nhẹ nòng súng ra, vừa kêu "Đau quá trời ơi!" vừa xoa xoa ngực mình.

Kêu một lúc, cô nghiêm mặt nhìn Gin:
"Đại ca, anh không thể đợi tôi đủ tuổi hẵng ra tay sao? Tôi còn là trẻ vị thành niên đấy, vậy là phạm pháp đó nha."

Sherry nhìn cô một cách khó hiểu. Vodka giơ tay che kính râm.

Gin thì cố hết sức kiềm chế không bóp cò. Hắn ngẩng lên, lướt qua đôi mắt đen sáng lấp lánh của Shimizu Ryo rồi khinh khỉnh dời đi.

"Ta không ngại khiến cô trở thành trẻ vị thành niên vĩnh viễn đâu."

Shimizu Ryo nghĩ ngợi một lát, do dự nói:
"Ờ... chắc không cần đâu ha? Nếu tôi chết rồi, ai sẽ thổi cầu vồng cho đại ca? Ai sẽ quan tâm hỏi thăm sức khỏe đại ca mỗi ngày?"

"...Biến."

Shimizu Ryo xụ mặt, ủy khuất chu môi đứng dậy, luyến tiếc vẫy tay tạm biệt Sherry rồi phóng mô-tô về nhà. Vừa về tới liền đập cửa nhà Bourbon, sau đó ôm lấy anh khóc lóc kể khổ.

"Bourbon ca, em bị thương rồi! Một vết thương cực kỳ lớn!"

Bourbon đang gõ máy tính, cố tỏ ra không hời hợt: "Ừm... Làm sao vậy? Ai ăn hiếp em?"

Shimizu Ryo phẫn uất: "Là đại ca! Em ngăn cản hoạt động phạm pháp của ảnh mà ảnh còn thẹn quá hóa giận nữa!"

Bourbon không thèm quay đầu lại: "Vậy em đúng là một công dân tuân thủ pháp luật rồi đấy."

Shimizu Ryo cảm xúc có chút vi diệu:
"Bourbon ca, anh đang mỉa mai em đấy à?"

Không thể nào? Bourbon không phải là người như vậy mà.

Bourbon quay sang cười dịu dàng:
"Sao anh lại mỉa mai em được chứ? Chắc em nghĩ nhiều do chưa biết ăn tối gì thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com