TruyenHHH.com

Edit Dn Conan Toi Npc Hom Nay Quyet Lam Ruou That

Tôi hỏi thăm từ người khác về chuyện của Scotch. Chuyện của anh ta trong Tổ chức không phải điều gì quá kiêng kỵ không thể nhắc tới - chỉ cần ở lại Tổ chức đủ lâu, những người cũ đều đã từng nghe qua.

Tôi đưa Potter một bao thuốc lá hiệu Second Yen, hai người trò chuyện vài câu, hắn đã kể hết mọi chuyện với tôi, không giấu diếm gì.

Nghe nói Scotch chết dưới tay Rye, còn Bourbon là người chứng kiến tại hiện trường.

"Rye?" Tôi lặp lại cái tên.

Potter phả ra một vòng khói, "Tên đó sau này bị phát hiện là nội gián do FBI cài vào, nhưng nghe nói cách đây không lâu đã bị Kir xử lý rồi."

Không có thêm bao nhiêu chi tiết. Dù gì cũng chỉ là một tên nội gián đã chết, chẳng có mấy người để tâm đến loại chuyện đó lâu dài.

Nhưng tôi biết rất rõ - người giết chết Scotch không phải là Rye, mà là cái Tổ chức to lớn và mục nát này.

Tôi cũng không có thời gian mà đau buồn. Rất nhanh sau đó tôi nhận được tin: Tổ chức mới bắt được một nội gián cấp thấp, hiện đang giao cho Bourbon phụ trách thẩm vấn.

Tôi cũng biết người đó. Chính là đồng nghiệp cảnh sát từng đứng ra dàn xếp, đưa tôi vào Tổ chức từ những bước đầu.

Địa điểm thẩm vấn là một tầng hầm tối tăm ở vùng ngoại ô Tokyo. Nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, nơi hắc ám dày đặc và mùi máu lâu năm khiến không khí đặc sệt mùi tanh hôi buồn nôn.

Bourbon đang chán nản dựa lưng vào tường hút thuốc, thần sắc lơ đãng ẩn trong làn khói trắng. Dù tầng hầm loang lổ máu khô, hắn vẫn mặc sơ mi trắng sạch sẽ, mái tóc vàng nhạt mềm mại phủ qua thái dương.

"Sao em lại tới đây?" Thấy tôi, hắn ngừng rít thuốc, dập tàn thuốc vào hộp mang theo bên người.

"Em tìm anh. Nghe người ta bảo anh đang ở đây." Tôi phớt lờ cái bóng người trên sàn chỉ còn lại một đống thịt máu mơ hồ, đi đến bên cạnh hắn.

Bourbon dịu dàng vén mấy sợi tóc bên tai tôi, "Chỗ này không hợp với em. Lên trên chờ anh một lát được không?"

Tôi lắc đầu. "Em không sợ. Em muốn ở cạnh anh."

Hiện tại, nói dối trước mặt Bourbon đã là một kỹ năng tôi thành thạo đến nhuần nhuyễn.

Bourbon cũng không ép nữa. "Thôi kệ, dù gì cũng sắp xong rồi."

Hắn ung dung đeo găng tay vào, động tác tao nhã, rồi túm lấy tóc tên kia kéo đầu hắn lên. Bởi tư thế như vậy, tôi và người đàn ông kia bốn mắt nhìn nhau.

Hắn nhận ra tôi. Tôi thấy điều đó qua ánh mắt khẩn cầu tôi giết hắn.

Vì thế, tôi làm vậy. Một phát bắn chết.

Bourbon quay đầu nhìn tôi, trong mắt lạnh lẽo khiến người ta lạnh cả sống lưng. Đợi hắn đứng dậy, cắn găng tay cởi ra, khuôn mặt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt.

"Tại sao đột nhiên em lại giết hắn?"

"... Em không muốn anh cứ mãi dồn sự chú ý vào hắn." Tôi biết lý do này rất gượng gạo.

"Vậy tại sao em lại buồn như vậy?" Hắn dùng ngón cái lau khóe mắt tôi, có lẽ là lau một giọt nước mắt.

"Vì hắn còn nợ em ba trăm ngàn yên mà chưa trả." Tôi buồn bã nói, "Đã hứa là trước Giáng Sinh sẽ trả cơ mà."

Bourbon cúi đầu nhìn tôi. "Không sao. Em muốn bao nhiêu, anh cũng có thể cho em." Nhưng rồi hắn hơi cúi xuống, giọng nói phả bên tai tôi ấm nóng ẩm ướt, chỉ trong chớp mắt đã biến thành lạnh buốt:
"Nhưng đừng nói dối anh. Ngoan một chút."

Một tay hắn luồn vào tóc tôi, đè lên gáy:
"Hôm qua em đi hỏi Potter về chuyện của Scotch? Đã quan tâm đến Scotch như thế, sao không trực tiếp hỏi anh - anh chính là người đã trải qua chuyện đó cơ mà."

Tôi hỏi rồi, nhưng anh đâu có trả lời.

Chỉ là... Hôm qua tôi mới hỏi Potter, hôm nay anh đã biết. Tin tức của người này quả thực nhanh đến đáng sợ.

"Sao lại để tâm đến Scotch như thế, hửm?"

Xuất hiện rồi - câu hỏi chết người.

Lúc này tốt nhất là bảy phần thật, ba phần giả. Vì vậy, tôi thành thật kể chuyện Scotch từng đưa tôi vào bệnh viện:
"Em chỉ muốn biết, có phải anh ấy là người đã cứu em hôm đó không."

Bourbon ôm tôi lỏng lẻo vào lòng. Tôi không nhìn thấy vẻ mặt hắn. Một lúc lâu sau, hắn khẽ hừ một giai điệu quen thuộc.

Ban đầu tôi chưa hiểu gì, nghe kỹ thì sắc mặt thay đổi.

Năm đó trong vụ cháy, tôi bị sốt cao đến mê man, không rõ ý thức. Người cõng tôi ra khỏi biển lửa đã hừ lên khúc này để giúp tôi giữ tỉnh táo.

"Anh sao lại biết khúc này?"

Thật ra, đây không phải khúc nhạc hiếm hoi gì. Bourbon biết cũng chẳng lạ. Nhưng vào đúng lúc này, lại hừ đúng bài đó - khiến tôi bất giác hoài nghi. Tôi cầu trời đừng là điều tôi đang nghĩ.

"Anh tưởng em đã quên chuyện đó rồi," Giọng Bourbon đầy vui vẻ. "Không ngờ em chỉ là quên anh thôi... Lúc nhìn vào mắt em lần đầu, anh đã nhận ra em rồi."

"... Năm đó là anh cõng em ra khỏi biển lửa?" Sự thật quá mức chấn động, khiến đầu tôi hơi đơ lại.

"Không khí chỗ này không tốt, về nhà rồi nói."

Tôi mơ màng theo Bourbon về chung cư của hắn, não vẫn trong trạng thái lag toàn phần.

"Vì sao anh lại cứu em?"

Đây là điều khiến tôi thấy khó hiểu. Bourbon không phải kiểu người làm việc tốt không công.

"Em không nhớ sao?" Bourbon cười với tôi. "Hôm trước vụ cháy, anh gặp em ở công viên. Hôm đó mưa to, anh không mang ô. Em đã che ô cho anh."

Hắn xoa đầu tôi, vẻ mặt rất dịu dàng.
"Lúc đó em đáng yêu đến mức anh đã lặng lẽ theo sau em về tận nhà. Ngày hôm sau biết nhà em cháy, anh lập tức chạy tới cứu."

Hắn ngừng một chút, rồi nhẹ nhàng nói:
"Khi anh đến, ba mẹ em... đã không còn."

Hóa ra năm đó, thiếu niên Amuro Tooru là người bế tôi ra khỏi biển lửa, rồi gặp Morofushi Hiromitsu trên đường - chính người sau đã đưa tôi vào bệnh viện.

Tôi tiêu hóa lại tất cả chuyện này.

Nếu là Amuro Tooru ngày xưa, tôi có thể tin anh ta sẽ làm việc tốt. Nhưng bảo Bourbon cứu tôi thì... nghe chẳng khác nào con khỉ biết chơi piano.

Dù sao thì chuyện nào ra chuyện đó. Dù Bourbon là kẻ xấu tày trời, nhưng hắn thực sự đã cứu mạng tôi.

Tôi nhíu mày, bắt đầu tính lại tài sản của mình.

Chắc là vẻ mặt tôi lo nghĩ quá rõ ràng, Bourbon bật cười, vỗ nhẹ vào giữa lông mày tôi.
"Lại làm sao thế?"

Tôi thở dài, "Em đang nghĩ nên trả bao nhiêu để báo đáp anh ân cứu mạng. Scotch bên kia thì bất lực rồi. Còn anh - anh đã mạo hiểm mạng sống để cứu em, mà anh lại nhiều tiền như vậy... Em có gom hết gia sản cũng không trả nổi..."

Nếu không xóa sổ sớm món nợ ân tình này, sau này đưa hắn vào tù chắc tôi cũng phải ăn năn cắn rứt mất.

Bourbon khẽ bật cười, từ phía sau vòng tay ôm lấy tôi, kéo tôi vào lòng. Cả người tôi ngã vào lồng ngực hắn, rồi hắn bắt đầu hôn lên cổ tôi, những cái hôn nhẹ nhàng như có như không.

"Không cần phải phiền phức vậy đâu..." Hắn gần như thì thầm: "Thế này là đủ rồi..."

Tôi nghĩ đến đồng nghiệp đã chết dưới tay mình chiều nay, lòng đau như cắt. "Thế này... là đủ rồi sao?" Tôi hỏi ngược lại.

Bourbon khàn giọng đáp khẽ: "Ừ."

Tôi chủ động ôm lấy hắn, hôn lên môi hắn, âm thanh va chạm khe khẽ giữa răng và môi.

"Bourbon... tôi thật sự rất ghét anh."

Đây là câu nói thật lòng nhất tôi từng nói với Bourbon.

Khi nói chuyện với cấp trên, tôi đã thành thật báo cáo về sự việc lần này.

"Tôi đã giết hắn, bất cứ hình phạt nào tôi cũng chấp nhận."

Cấp trên chỉ nặng nề thở dài, dịu giọng nói: "Không trách cậu được, Shimizu, đừng tự trách mình."

Tôi chẳng buồn để ý đến những lời đó. "Còn chuyện gì khác không?"

Từ sau khi tôi trở thành thành viên cấp cao trong tổ chức, cấp trên rất hiếm khi chủ động liên hệ với tôi. Tôi đoán ông ta chắc chắn có chuyện muốn nói.

Nhận ra người đối diện đang do dự, tôi cứng giọng: "Làm ơn hãy nói thẳng cho tôi biết sự thật."

Sau một hồi im lặng, cấp trên mới cất tiếng: "Thật ra trận hỏa hoạn lớn năm xưa ở nhà cậu không phải tai nạn. Theo điều tra của chúng tôi, có thể xác định nó có liên quan đến tổ chức. Năm đó cha mẹ cô vô tình nghe được một bí mật có liên quan đến tổ chức, vì vậy bị thủ tiêu để bịt miệng, hiện trường được ngụy tạo thành hỏa hoạn. Việc này lúc đó được xử lý như một tai nạn bình thường, nhưng thực chất vẫn luôn được lưu lại trong hồ sơ công an. Tôi nghĩ... đến lúc nói cho cậu biết rồi."

Cúp máy xong, tôi như bị tách ra khỏi thế giới. Một lúc lâu, tai tôi như ù đi, chẳng nghe được gì. Tôi định rót một ly nước uống cho bình tĩnh lại, mới phát hiện tay mình vẫn còn đang run.

Tôi muốn hỏi Bourbon, việc hắn có mặt gần nhà tôi năm đó... rốt cuộc có phải trùng hợp không?

Thậm chí tôi đã cầm điện thoại lên... nhưng rồi lại đặt xuống.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Tôi sớm biết làm nội gián không có kết cục gì tốt đẹp, đáng lẽ tôi nên từ chối ngay từ đầu.

Nếu tôi từ chối, giờ chắc tôi đang ngồi trên đống tài sản bạc triệu, ôm trái ôm phải mấy cô phú bà xinh đẹp.

Mặc dù rất muốn buông xuôi mọi thứ, nhưng tôi vẫn nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ của mình. Là một hacker ưu tú, tôi từ sớm đã phát hiện trong hệ thống của tổ chức có ẩn một danh sách. Qua điều tra, đó là danh sách các nội gián của Rum được cài vào nhiều nơi khác nhau.

Tôi đã mất rất nhiều thời gian để âm thầm xâm nhập vào hệ thống, cuối cùng cũng lấy được danh sách đó.

Nhưng tránh không khỏi, vào thời khắc cuối cùng hệ thống phòng vệ của tổ chức vẫn bị kích hoạt. Bây giờ tổ chức đã biết có người lấy được danh sách, nhưng chưa xác định được là ai. Việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng chuyển danh sách ra ngoài.

Tôi liên hệ được với cấp trên, ông ấy sẽ sắp xếp một đồng đội cũng đang nằm vùng trong tổ chức để hỗ trợ tôi. Thời gian là ba ngày sau, địa điểm do tôi chọn, ám hiệu cũng do tôi định.

Ba ngày này, tôi sống như thường lệ.

Amuro Tooru hiện giờ đang làm việc tại một quán cà phê, tiện thể giám sát Mori Kogoro. Mỗi sáng sau khi ngủ dậy, tôi đều đến đó ăn sáng cùng hắn.

Thời gian tôi đến mỗi ngày gần như cố định. Amuro Tooru sẽ chuẩn bị bữa sáng sẵn từ trước, đợi tôi đến là có thể ăn ngay.

Tay nghề của hắn khỏi bàn, hơn nữa mỗi ngày đều đổi món, khiến người ta luôn mong chờ.

"Thật tuyệt quá, Amuro-senpai đối xử với bạn gái tốt ghê, thật đáng ngưỡng mộ~" Vào cuối tuần, Suzuki Sonoko và Mori Ran cũng đến quán Poirot. Còn có cả nhóc tỳ Edogawa Conan của nhà Mori.

"Sonoko tiểu thư, xin đừng nói vậy mà." Amuro Tooru vừa bưng khay đồ ăn đến vừa đáp, vành tai hơi ửng đỏ.

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cảnh đó.

Bourbon... Cái tên Bourbon đó mà cũng biết đỏ mặt sao?!

Chơi đủ mọi trò trên giường rồi, giờ bị nữ sinh cấp ba trêu một chút đã đỏ mặt? Diễn vừa thôi!

"Thật sự đó, ngày nào cũng chuẩn bị bữa sáng tình yêu đúng giờ, khi nào Makoto làm được vậy thì chắc tôi cảm động chết mất!" Suzuki Sonoko khoa trương nói.

Enomoto Azusa đứng sau quầy bar che miệng cười trộm.

Tôi đã quen với việc bị trêu chọc mỗi lần tới đây, trong lòng không chút gợn sóng. Nhưng tôi vẫn vẫy tay gọi Amuro Tooru lại gần. Hắn hơi cúi người, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ý cười: "Sao vậy? Hôm nay bữa sáng không hợp khẩu vị à?"

Tôi ngẩng đầu hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm một cái, rồi rút lui, nghiêm túc nói: "Anh nếm ra chưa? Nước trái cây hôm nay hơi ngọt quá."

Trong quán cà phê, ba cô gái cộng với một học sinh tiểu học ngay lập tức đỏ bừng mặt như cà chua chín. Còn người nhân viên cửa hàng đang quay lưng về phía họ, Amuro Tooru, gương mặt cũng lập tức đỏ lên, ánh mắt tràn ngập dục vọng chiếm hữu và sự xâm lược. Hắn vươn đầu lưỡi liếm môi, khàn giọng nói: "Ừ, hơi ngọt thật."

Thấy chưa, tôi nói mà - người này đúng là biết diễn mà.

Nếu chuyện này xảy ra ở nhà, chắc giờ hắn đã đè tôi lên bàn ăn mà bắt đầu cởi đồ rồi. Nhưng đây là nơi công cộng, tôi tin Bourbon vẫn còn chút liêm sỉ.

Tạm thời cứ tin hắn vẫn còn biết giữ thể diện vậy.

Tôi yên tâm mà không kiêng nể gì, nói: "Tôi không thích ánh mắt anh dừng trên người người khác quá lâu đâu. Anh nên luôn nhìn tôi, hiểu chưa?"

Tôi biết hắn thích nghe mấy lời kiểu gì, nên cứ nhắm đúng cái hắn muốn mà nói.

Bourbon bật cười khẽ, một tay ôm lấy eo tôi kéo lại gần, rồi cúi xuống cắn nhẹ vành tai tôi, thì thầm: "Tôi biết rồi, Shimizu đại nhân."

Tôi: "......"

Anh... thật sự là đã vứt luôn cái gọi là sĩ diện rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com