TruyenHHH.com

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 123: Phiên ngoại

AristiaClaes

Thật ra thì, Yanamyo Ryo xuất hiện đột ngột như vậy, ngay cả Bourbon cũng không ngờ tới. Cổ tay hắn khẽ run lên, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, không để lộ sơ hở nào.

Yanamyo Ryo cho hắn một ánh mắt tán thưởng, sau đó đầy mong chờ mà nhìn sang Shimizu Ryo.

Cô rất tự tin về ngoại hình của mình - gương mặt xinh đẹp thế này tuyệt đối không phải kiểu "mặt đại trà", việc có người trông giống hệt cô không thể nào là trùng hợp được. Cho dù có phải đi xét nghiệm DNA, cô cũng chẳng mảy may lo lắng.

Hôm nay dù người đến là Gin đi nữa, cô cũng muốn để Shimizu Ryo gọi mình là "mẹ".

Gọi cô, đâu có gì đáng xấu hổ?

Rye đưa mắt phức tạp nhìn qua lại giữa Bourbon, Shimizu Ryo và Yanamyo Ryo, rồi chậm rãi nói:
"Ngươi chưa từng nói là ngươi và Bourbon quen biết từ trước."
Hắn ngừng một chút. "Ngươi có thể báo lại với tổ chức để họ sắp xếp người tiếp đãi."

Vốn đang hoảng loạn, ánh mắt đầy vẻ "Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm cái gì" - Shimizu Ryo nghe vậy lập tức cười khẩy một tiếng, liếc Rye một cái khinh thường:
"Có thể bị ta sai khiến là vinh hạnh của ngươi đấy, đừng tưởng được cái danh hiệu là vạn sự như ý. Nếu để ta bắt gặp ngươi đang lén lút mon men, ta sẽ lột da ngươi tặng Sherry làm bao tay mới."

(Sherry làm gì sai mà phải chịu tổn thương kiểu này chứ?)

Cô thầm nghĩ, thế giới này đúng là mình hung tàn thật.

Yanamyo Ryo nép trong lòng Bourbon, dịu dàng mà u buồn suy ngẫm.

Rye như đã quá quen với kiểu này, bình thản lấy trong túi ra một chùm chìa khóa ném cho cô bé:
"Chung cư mới của ngươi đã được sắp xếp xong, có gì thì liên hệ."
Hắn nhìn lướt qua Bourbon đang ôm lấy cô bé dễ thương, đáng yêu, rồi nói:
"Hôm nay ta đi trước."

Shimizu Ryo không để tâm đến hắn, tay xách túi bánh daifuku đứng dậy, bước về phía Bourbon hai bước:
"Ngươi là Bourbon?"
Cô ngắm nghía từ trên xuống dưới, đánh giá kỹ lưỡng.
"Ta từng nghe Vermouth nhắc đến ngươi."

"Lần đầu gặp mặt. Ta là Maraschino. Trước giờ vẫn du học ở Mỹ, gần đây mới trở về Nhật."
Yanamyo Ryo và cô bốn mắt chạm nhau. Cô cong môi, cười nhẹ:
"Nơi này không tiện nói chuyện, ngươi theo ta đi."

Bourbon có cảm giác mọi chuyện không bình thường lắm... Vì sao người phụ nữ này cho hắn cảm giác thật sự là thành viên của tổ chức, chứ không phải nằm vùng?

Hắn cúi đầu nhìn Yanamyo Ryo trong lòng, cô bé lại nôn nóng thúc giục:
"Mau đi cùng đi!"

Bourbon khẽ lắc đầu - có lẽ là mình nghĩ nhiều thôi?

Tương lai mình sẽ kết hôn với Yanamyo Ryo, vậy chắc nên tin vào mắt nhìn người của bản thân.

... Hoặc là, chỉ là kỹ năng diễn xuất của cô ấy quá tốt.

---

Căn hộ mới của Shimizu Ryo nằm trong khu dân cư cao cấp, vừa mới được trang hoàng lại, nội thất đều mới tinh, không bám một hạt bụi. Với sự tồn tại của Yanamyo Ryo, cô dường như chấp nhận khá thoải mái - khiến cho Bourbon, người vốn chuẩn bị hàng loạt kịch bản để đối phó, cũng có phần... không có đất dụng võ.

"A, ngươi nói chuyện đó hả."
Khi cuối cùng Bourbon cũng tìm được cơ hội đặt câu hỏi, cô lại hời hợt nói:
"Đứa nhỏ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu thế này là do ta sinh ra, có gì đáng nghi đâu? Còn chuyện không nhớ rõ... ta vốn đã không giỏi nhớ mà."

(Sinh con mà không nhớ? Còn có thể dùng lý do trí nhớ kém để biện minh sao?)

Yanamyo Ryo cũng không ngờ rằng, đến lượt mình chưa cần lên sàn thì Shimizu Ryo đã tự mình bày ra một logic hoàn hảo.

Phải nói là - không hổ là ta?

Shimizu Ryo nhìn Bourbon chằm chằm, mặt bất ngờ hơi đỏ lên:
"Tầm mắt của ta quả nhiên không tệ."

Yanamyo Ryo xoa tay - theo cái tiến độ này, có vẻ thật sự không cần cô ra tay?

---

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Shimizu Ryo lười biếng tựa vào sofa, vươn tay bắt máy:
"Moshi moshi, đại ca hả? Lâu rồi không gặp, thân thể vẫn khỏe chứ? Ngàn vạn lần đừng chết trước mặt ta đó nha..."
Ngừng một chút. "Hả, ngươi nói Rye hả? Ta thấy tên đó tám phần là nằm vùng."

"Vì sao á? Vì hắn có khí chất rất giống đại ca ngươi."

Cô cười khẩy một tiếng.

"Nói không lại ta thì đừng giở giọng trẻ con, học sinh tiểu học à?"

Cô nhìn vẻ mặt rối rắm của Bourbon, bỗng nhiên nhíu mày nghiêm túc:
"Chờ đã, Bourbon -"

Bourbon bình thản hỏi:
"Làm sao vậy?"

Shimizu Ryo nghiêm mặt:
"Ngươi thấy Gin có phải là nằm vùng không?"

Bourbon đơ mặt đáp:
"Đại khái là không phải."

Shimizu Ryo nâng cằm, biểu cảm đầy ẩn ý:
"Cũng chưa chắc đâu... Đám nằm vùng này vốn lắm mưu nhiều kế, chẳng thiếu trò gì cả. Ví như, đột nhiên tạo ra một đứa nhỏ giống ta y như đúc để lừa gạt ta chẳng hạn?"

Cô chậm rãi hỏi:
"Bourbon, ngươi là nằm vùng sao?"

Yanamyo Ryo trong lòng Bourbon mở to đôi mắt nhìn Shimizu Ryo, nhíu mày bé xíu.

Chết thật, hình như mình... không dễ đối phó lắm.

Trước khi Bourbon kịp trả lời, Shimizu Ryo đã bất ngờ thu lại biểu cảm u ám, nở nụ cười, đôi mắt đen phản chiếu ánh sáng ấm áp:

"Ngươi không cần trả lời đâu. Là hay không cũng không sao cả. Ngươi là nằm vùng cũng được, là người tổ chức phái đến thử ta cũng được - ta không để bụng."

Cô đứng dậy, từ trên xuống dưới nhìn Bourbon đang ngồi ghế, rồi cúi nửa người xuống. Đôi mắt xám tím của Bourbon phản chiếu hình bóng của cô.

"Dù cho một ngày nào đó ngươi phải giết ta, ta cũng không sao cả - vì ta vẫn rất thích ngươi."

Cô mỉm cười, giơ một ngón tay lên.

"Ta chỉ có một nguyện vọng - hãy cho ta một cái chết gọn gàng. Cả đời ta chỉ ước được chết trong một khoảnh khắc vừa đau vừa vui. Làm ơn nhé ~"

Cô xoay người định rời đi, nhưng Bourbon bất chợt đưa tay nắm lấy cổ tay cô. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên làn da mảnh khảnh, truyền đến một hơi ấm mơ hồ.

Yanamyo Ryo rất biết ý nhảy khỏi lòng Bourbon, nấp sau ghế sofa, len lén ló mắt ra nhìn.

"Làm sao vậy?" Shimizu Ryo nghi hoặc, nhưng cũng không rút tay về.

Bourbon nhìn cô:
"Ta sẽ không giết ngươi. Tuyệt đối không."

"... Vì sao?"

Không khí lặng đi một lúc.

Yanamyo Ryo rướn đầu ra, bực bội thay hắn trả lời:
"Vì hắn thích ngươi đấy!"

Shimizu Ryo cười khẽ:
"Ta biết rồi."

---

Cô để lại hai người trong căn hộ rồi rời đi. Bourbon sau khi kiểm tra chắc chắn xung quanh không có máy nghe trộm, mới bắt đầu hỏi Yanamyo Ryo:

"Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Khụ." Yanamyo Ryo ngồi trên ghế sofa, cẩn thận hạ mắt xuống:
"Như ngươi thấy đấy - ta chỉ hơi hơi... không phải người tốt một chút."

Thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Bourbon, cô vội nghiêm túc chỉnh lại vẻ mặt:
"Nhưng sau đó em đã cải tà quy chính rồi!"

Tuy tình huống của Shimizu Ryo kia và cô có lẽ không giống nhau lắm.

Bourbon hiển nhiên cũng nhận ra điều đó, khẽ hỏi:
"Cô và cô ta thực sự là cùng một người à?"

"Xem như là vậy cũng được." Yanamyo Ryo thành thật đáp,
"Chúng em có vài trải nghiệm giống nhau một cách kỳ lạ, nhưng không hoàn toàn giống hệt. Có thể xem như đến từ hai thế giới song song. Ở thế giới của em, anh vừa gia nhập tổ chức không lâu thì đã gặp em rồi."

Bourbon đưa tay ôm đầu, trông như sắp đau đầu đến nơi.

Yanamyo Ryo quỳ ngồi trên ghế sofa, trong lòng có chút bất an:
"Anh không thích em... không, là không thích cô ấy sao?"

Bourbon im lặng một lúc, ánh mắt vàng nhạt xuyên qua kẽ ngón tay.

"... Không phải, nhưng anh không thể đánh cược bằng nhiệm vụ cảnh sát. Anh sẽ không giết cô ta, nhưng anh mong có cơ hội thích hợp để..."

"...Bắt cô ấy lại?" Yanamyo Ryo rất thẳng thắn, "Nhưng em không nghĩ cô ấy dễ bị bắt như vậy đâu. Với lại, làm sao anh biết chắc rằng cô ấy thực sự trung thành với tổ chức?"

Bourbon ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc.

"Trong rừng sâu tỉnh Gunma có một căn cứ huấn luyện của tổ chức. Gần đó có một kho tài liệu bí mật, anh có thể tìm một tài liệu tên là 'Kế hoạch Vực sâu' mà xem."

Chuyện tìm kiếm tài liệu đó hình như Bourbon đã giao cho cấp dưới đi làm, Yanamyo Ryo cũng không rõ tiến độ ra sao. Nhưng rồi, họ lại một lần nữa gặp Shimizu Ryo.

Hôm ấy ba người cùng ở căn hộ của Bourbon, Scotch cũng có mặt. Cả ba đang ngồi trên chiếu tatami xem TV. Shimizu Ryo chẳng buồn gõ cửa, trèo qua cửa sổ bước vào.

Trước ánh nhìn cảnh giác cao độ của Scotch, cô thản nhiên ngã vật xuống sàn.

"Nuôi một gã đàn ông thật đúng là phiền toái chết đi được..."

Yanamyo Ryo ngạc nhiên cắn liền hai cái bánh quy nướng của Scotch.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Shimizu Ryo bò dậy khỏi sàn,
"Bé cưng, để mẹ ôm cái nào ~"

Bourbon nhìn cảnh hai người ôm nhau đầy dính dính, không nói nên lời, còn Scotch thì kinh ngạc đến lắp bắp:
"Mẹ... mẹ á?"

Là cái "mẹ" truyền thuyết đó sao!?

Shimizu Ryo ngáp một cái, bế Yanamyo Ryo lên, đẩy Scotch ra không chút khách khí, ngồi xuống chen giữa anh và Bourbon. Sau đó cô đặt Yanamyo Ryo xuống, tiện tay ôm lấy cánh tay Bourbon mà tựa vào,
"Mệt chết mất ~"

Bourbon bất lực hỏi:
"Muốn lên giường ngủ một chút không?"

Scotch chỉ biết trố mắt với biểu cảm kiểu mình chắc là đang mơ thôi nhỉ?

Mới có một ngày không gặp Bourbon thôi, sao mọi chuyện cứ như kịch bản mình đọc không hiểu thế này?

Shimizu Ryo liếc mắt nhìn Scotch, nhàn nhạt buông một câu:
"Anh là Scotch đúng không? Cảnh sát Morofushi Hiromitsu..."

Bourbon và Scotch lập tức biến sắc.

"Tốt nhất là anh mau rút khỏi tổ chức đi. Danh tính của anh bắt đầu có dấu hiệu bị lộ rồi, tôi đã tốn rất nhiều công sức để che lại, nhưng e là không giữ được lâu nữa đâu. Nhanh chóng liên lạc với cấp trên của anh đi..."

Nói rồi cô lại ngáp, ngước mắt nhìn sang Bourbon:
"Là anh nói anh thích tôi, tôi mới giúp anh làm những chuyện đó đấy."

Bourbon cũng cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:
"Cả thân phận của tôi... em cũng biết rồi?"

"Biết chứ." Shimizu Ryo kiêu ngạo đáp.
"Quên nói, tôi là một hacker cực kỳ lợi hại đấy. Chỉ cần từng để lại dấu vết trên mạng, không có cái gì tôi không thể tìm ra. Dù vậy, moi được thông tin của các anh cũng phải tốn kha khá thời gian."

Cô vén tóc đen ra sau tai, nói tiếp:
"Ba năm trước, có một vụ cướp xảy ra tại cửa hàng tiện lợi. Vụ đó bị một nhóm cảnh sát thực tập gần đó giải quyết. Trong số đó có một người rất dễ nhận diện - da nâu nhạt, tóc vàng sáng, rõ là con lai. Thế là tôi đột nhập vào hệ thống cảnh sát để truy ra mối liên quan..."

Cô cười khúc khích chọc ghẹo:
"Không ngờ lại để hai người trong cùng một khóa đi làm nội gián. Cảnh sát Nhật các anh thật biết 'chịu chơi', không sợ mất cả đôi à? ... Cũng chỉ có tên ngốc Gin cứ suốt ngày gào nội gián nội gián, mà một người cũng chẳng tra ra."

Yanamyo Ryo - người từng một lòng tin rằng Bourbon hoàn toàn là phe đen - bỗng thấy có chút chột dạ.

Shimizu Ryo chẳng buồn để tâm đến việc có người ngoài ở đây, khẽ quấn ngón tay vào lòng bàn tay Bourbon, nói với vẻ ngọt ngào:
"Tôi đã mã hóa lại toàn bộ thông tin về các anh, từ nay sẽ không ai lần ra nữa đâu. Vậy anh có định thưởng cho tôi chút gì không?"
Cô chạm nhẹ ngón tay lên môi mình, mắt sáng lấp lánh.

Bourbon hơi đỏ mặt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên. Shimizu Ryo lập tức vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo nụ hôn đó sâu hơn.

Yanamyo Ryo nhìn thấy cảnh này, cảm giác như đã lĩnh hội được điều gì đó.

Thì ra còn có thể làm như vậy?!

Scotch vội vàng lấy tay che mắt cô lại, lắp bắp nói:
"Trẻ... trẻ con không được xem cái này."

Nhưng một nụ hôn thì làm sao thỏa mãn Shimizu Ryo. Sau khi kết thúc, cô còn thuận thế yêu cầu Bourbon ngày hôm sau phải đi hẹn hò với mình. Bourbon chẳng thể từ chối.

Thế là, Yanamyo Ryo - người vẫn chưa biến mất - bỗng dưng biến thành cái bóng đèn siêu to khổng lồ.

Tối hôm đó, Shimizu Ryo mặt mày hồng hào trở về căn hộ thấy cô, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện rắc rối này.

"Bourbon, con bé này thật sự là con chúng ta à?"

Bourbon không biết trả lời sao, gương mặt có chút ngượng ngùng. Yanamyo Ryo nghiêm túc từ dưới sàn ngẩng mặt lên:
"Mẹ, thật ra con và ba có một chuyện đã lừa mẹ."

"Chuyện gì?" Shimizu Ryo tò mò hỏi.

"Thật ra... con chưa bao giờ được sinh ra cả."

Shimizu Ryo sững người, chống cằm nhìn chằm chằm Yanamyo Ryo như đang suy nghĩ gì đó.

Chuyện kiểu này... đương nhiên chẳng ai tin nổi đâu, đúng không?

Bourbon ôm đầu, trợn mắt nhìn cô bé, đang định giải thích với Shimizu Ryo thì thấy cô vỗ tay một cái, mắt sáng rực nhìn anh.

Bourbon lập tức thấy có điềm xấu.

Cô nghiêm túc nói:
"Anata, chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi, nếu không thì con bé sẽ không kịp được sinh ra mất."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com