Edit Dn Conan Toi Npc Hom Nay Quyet Lam Ruou That
Cuối cùng, người từ chối đề nghị này của Yanamyo Ryo lại chính là Furuya Rei. Cậu nghiêm túc nói với Yanamyo Ryo:
"Anh hy vọng lễ cưới của chúng ta có thể nhận được lời chúc phúc từ ba mẹ."Cha mẹ của Furuya Rei đã qua đời từ khi cậu còn rất nhỏ, nên có vẻ như cậu đặc biệt để tâm đến chuyện này.Trong mắt Yanamyo Ryo, điều đó giống như Furuya đã xem cha mẹ cô như cha mẹ của chính mình, vì vậy mới khao khát nhận được sự chúc phúc từ họ.Cô hơi đỏ mặt:
"Đã... nếu anh nói như vậy, thì em cũng hết cách rồi."Kikuchi Akane thở dài nhìn Yanamyo Ryo, thì thầm với Saginomiya Shiori:
"Cô gái này não đã bị tình yêu ăn mòn rồi."Saginomiya Shiori lập tức làm động tác 'Cầu ngươi yên nghỉ ngàn thu'.Ai mà ngờ trong số họ, người đầu tiên kết hôn lại là Yanamyo Ryo - hơn nữa còn là một cuộc hôn nhân trẻ tuổi và mạnh mẽ đến bất ngờ.Dù đối tượng là một anh chàng đẹp trai tỏa sáng, nhưng Yanamyo Ryo đâu chỉ xinh đẹp - cô còn trẻ, lại giàu có. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy... mệt.Kikuchi Akane nhìn Furuya Rei với ánh mắt dò xét:
"Làm ơn hãy đối xử tốt với Ryo-chan. Nếu có một ngày tôi phát hiện anh phản bội cô ấy, dù có phải trói lại, tôi cũng sẽ kéo cô ấy đi ly hôn."Furuya Rei nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Yanamyo Ryo, nghiêm túc nói:
"Anh sẽ không để em có cơ hội đó đâu."Kikuchi Akane hừ một tiếng:
"Tốt nhất là như vậy."Yanamyo Ryo cũng siết lấy tay Furuya Rei:
"Akane không cần lo lắng đâu, sẽ không có ngày đó đâu. Nếu thật sự có một ngày Rei phản bội tớ... thì tớ sẽ chặt tay chân anh ta, rồi nhốt lại vĩnh viễn, được không?"
Cô cười với Furuya Rei.Furuya Rei im lặng một lúc, rồi lặng lẽ gật đầu.Dĩ nhiên, không ai tin cô nàng nói thật.Cặp đôi chưa thể đi đăng ký kết hôn ngay tại chỗ. Người tiếc nuối nhất chính là Matsuda Jinpei - lúc tiễn họ ra khỏi Sở Cảnh sát Đô thị, anh vẫn còn đang thở dài.Hagiwara Kenji khó hiểu hỏi:
"Không phải cậu kết hôn, còn tiếc nuối gì chứ?""Mình chỉ cảm thấy Rei không thể nào kiếm được người ngốc thứ hai như vậy nữa."Hagiwara Kenji trầm ngâm một lúc, rồi hoàn toàn đồng tình.
---Vào một buổi chiều bình thường, Furuya Rei xử lý xong chuyện ở sở cảnh sát, liền tan làm sớm và cùng Yanamyo Ryo trở về nhà họ Yanamyo. Để trông trẻ trung hơn, cậu cố tình mặc áo thun trắng và quần jeans. Mái tóc ngắn màu vàng nhạt dưới ánh hoàng hôn lấp lánh rực rỡ, thực sự có vài phần hợp gu của Yanamyo Ryo. Cô vô cùng hài lòng với bộ dáng đó, vừa thấy đã kéo người vào ngõ nhỏ trước cổng nhà, hôn vài cái để đỡ nghiền.Furuya Rei đỏ mặt, đôi mắt tím xám long lanh ánh nước:
"... Ryo-chan, ba em thật sự sẽ không trực tiếp đánh anh ra khỏi nhà chứ?"Yanamyo Ryo vòng tay dài ôm cổ cậu, kéo người xuống hôn tiếp mấy cái:
"Vậy thì hay là bây giờ mình đi đăng ký kết hôn luôn? Có giấy kết hôn rồi, ba em cũng không làm gì được."Furuya Rei giữ lấy tay cô đang nghịch ngợm, ôm cô vào lòng để bình tĩnh lại:
"... Không được."Yanamyo Ryo tiếc nuối thở dài:
"... Thôi được, vậy anh để em hôn thêm một cái nữa."Furuya Rei bất lực xoa đầu cô, giọng khàn khàn:
"Hôn thêm nữa là anh không nhịn nổi đâu."Ánh mắt Yanamyo Ryo sáng lên:
"Vậy mình về biệt thự nha?"
Cô liếm môi, nói tiếp:
"Anh đã đồng ý rồi, mấy thứ đó đều có thể thử trên người anh một lượt."Đây chính là hiệp ước bất bình đẳng nhất mà Furuya Rei từng ký.Furuya Rei: "..."Muốn mạng, người còn khó đối phó hơn phụ huynh bạn gái, lại chính là bạn gái của mình.
---[Yanamyo Ryo, ba mẹ con đã đợi con và bạn trai từ nãy tới giờ. Nếu không vào ngay, họ sẽ gọi báo cảnh sát đấy. Và tiện thể nhắc luôn, đừng có động tay động chân trước nhà tôi nữa, tôi đang muốn chơi game.]Vừa mới mua trò chơi về nhà đã bị quấy nhiễu - Saiki Kusuo, người đã phải chịu đựng cái game rác với chất lượng tệ hại đến mức crash máy liên tục, không thể chịu nổi khi lại phải nghe đoạn tình cảm ngọt đến sâu răng từ góc tường ngoài nhà, hình ảnh trong đầu cậu suýt nữa biến thành thứ không thể công chiếu. Cuối cùng, cậu bùng nổ.Yanamyo Ryo trầm mặc một lúc, quyết định nể mặt kami-sama, nắm tay Furuya Rei:
"Chúng ta về thôi."Tuy không rõ vì sao bạn gái đột nhiên đổi ý, nhưng Furuya Rei cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, thuận lợi bước vào cửa nhà họ Yanamyo.
---Có lẽ vì nể mặt con gái, Furuya Rei không bị đuổi ra ngay khi bước vào cửa.Mọi người cùng quỳ ngồi quanh bàn lùn trong phòng khách, trên bàn đặt bốn ly trà xanh. Furuya Rei mang theo giỏ trái cây đưa cho mẹ của Yanamyo Ryo - Yanamyo Risa. Bà nhận lấy, dịu dàng mỉm cười:
"Cháu là Rei đúng không? Thật là đứa trẻ ngoan. Sau này chúng ta là người một nhà rồi, phải thường xuyên đến chơi nha."Cha của Yanamyo Ryo - Yanamyo Ichi lập tức nổi trận lôi đình:
"Ai cho phép cậu thành người nhà với chúng tôi! Ryo-chan nhà chúng tôi còn nhỏ lắm, nó vẫn chỉ là con nít, sao lại có thể yêu đương!""Bá phụ -" Furuya Rei lễ phép cúi đầu. Yanamyo Ryo nắm lấy tay cậu, đột nhiên nói:
"Ba à, tụi con không phải đang yêu đương."Yanamyo Ichi sững người, đẩy kính, nhíu mày:
"Thế là sao? Con định phụ lòng cậu ta à?""Tụi con muốn kết hôn."Yanamyo Ichi: "?"Furuya Rei: "..."
Cầu xin vị hôn thê đừng khiến tình hình tồi tệ hơn nữa..."Thật vậy sao?" Yanamyo Risa kinh ngạc che miệng, nhìn sang Furuya Rei với nụ cười càng đậm:
"Rei, cháu đã cầu hôn Ryo-chan rồi sao?"Yanamyo Ryo tự hào ưỡn ngực:
"Là con cầu hôn anh ấy."Furuya Rei lặng lẽ đỏ cả vành tai:
"... Vốn dĩ cháu định cầu hôn Ryo-chan, không ngờ bị cô ấy giành trước.""Aiya~ Ryo-chan nhà mình giỏi thật đấy, mẹ tự hào về con quá."
Bỏ qua lời trách móc "Mẹ sao lại như vậy?" của chồng, Yanamyo Risa cực kỳ hứng thú tiếp tục hỏi con gái:
"Con cầu hôn thế nào vậy? Khi đó cảm giác ra sao?""Con cầu hôn luôn cho nhanh, tiếc là lúc đó đột ngột quá nên chưa kịp mua nhẫn."
Yanamyo Ryo thở dài tiếc nuối, rồi nhỏ giọng nói:
"Vì lúc đó Rei nhìn con bằng ánh mắt như vậy, làm con cảm thấy phải cho anh ấy một chút đáp lại... nên con liền cầu hôn luôn."Cô ôm cánh tay Furuya Rei:
"Hơn nữa con thật sự rất muốn làm vợ anh ấy."Hai tai của Furuya Rei đã đỏ rực.Còn mặt của Yanamyo Ichi thì đỏ bừng vì tức."Này nhóc, cậu còn chưa nói cậu đang làm nghề gì -"Yanamyo Risa vội thúc khuỷu chồng:
"Ba à, lịch sự với Rei một chút!"Yanamyo Ichi cảm thấy uất ức. Tên nhóc này rốt cuộc có gì hay ho, đến cả con gái ông cũng bị hắn lừa đi, giờ ngay cả vợ ông cũng đứng về phía hắn.Cùng lắm thì gương mặt kia còn coi như ưa nhìn, nhưng nhà Yanamyo toàn là mỹ nhân, nhan sắc ở nhà họ chỉ được tính là tiêu chuẩn cơ bản thôi.Yanamyo Ichi nhìn Furuya Rei bằng ánh mắt không mấy thiện cảm."Hiện tại tôi đang công tác tại sở cảnh sát, phụ trách theo dõi kế hoạch bảo vệ." Furuya Rei căng thẳng nhìn vợ chồng Yanamyo. Dù cảnh sát là một nghề nghiệp được kính trọng, nhưng để được lòng cha vợ tương lai thì chưa chắc đã đủ.Quả nhiên, Yanamyo Ichi nhíu mày, "Nghề như cậu... sẽ không có ngày nào đó đột nhiên nhận nhiệm vụ nằm vùng, rồi ném con gái tôi qua một bên đấy chứ?"Furuya Rei đành phải nói thật, "Tôi vừa mới kết thúc nhiệm vụ nằm vùng trong một tổ chức nào đó, ít nhất vài năm tới sẽ không phải nhận thêm nhiệm vụ kiểu này nữa. Hơn nữa, với cấp bậc hiện tại của tôi đang dần lên cao, khả năng bị cử đi nằm vùng lại gần như không có."Yanamyo Ichi hừ lạnh, "Cho dù cậu không phải nằm vùng nữa, nhưng nếu có một ngày, cậu phải lựa chọn giữa quốc gia và Ryo-chan thì sao?"Furuya Rei im lặng một lúc, rồi chậm rãi đáp:
"Tôi là một cảnh sát, tận tụy vì Nhật Bản là trách nhiệm của tôi. Sau lưng tôi là cả quốc gia này, vì vậy tôi không thể lùi bước. Nhưng với tôi, mạng sống của Ryo-chan còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình. Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để cô ấy bị bất kỳ tổn thương nào."Yanamyo Ichi không nói gì. Ông nhìn chằm chằm Furuya Rei một lúc, bỗng nhiên lên tiếng:
"Cậu đấu kiếm với tôi một trận. Nếu cậu thắng, tôi sẽ đồng ý cho hai đứa kết hôn."Yanamyo Ryo lập tức hét lên:
"Ba! Vậy không công bằng! Ba là cao thủ kiếm đạo, còn Rei chưa từng luyện qua mà!"Nhưng lần này đến cả mẹ cô, Yanamyo Risa, cũng không đứng về phía con gái.
"Đúng lúc bên cạnh còn có một võ đường kiếm đạo chưa đóng cửa."Furuya Rei gật đầu, trấn an vỗ vai Yanamyo Ryo đang căng thẳng, "Không sao đâu."Trận đấu giữa hai người không dùng điểm số như thi đấu chính quy, mà giống như so tài ngầm, chỉ lấy "điểm đến là dừng", cả hai đều dùng kiếm tre.Nhưng đến lúc bước lên sàn, Furuya Rei vẫn chưa hiểu rõ cách cầm kiếm tre đúng chuẩn, khiến Yanamyo Ryo càng nhìn càng lo.Cô lầm bầm:
"Sao nhất định phải so kiếm đạo chứ? So bắn súng không được à?"Mẹ cô, Yanamyo Risa, ngồi quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu con gái:
"Bởi vì kiếm đạo dễ nhìn ra tâm tính một người nhất. Con phải tin vào người con đã chọn."Yanamyo Ryo rất tin tưởng Furuya Rei, cực kỳ tin tưởng. Chỉ là cô không chịu nổi khi nhìn thấy anh bị thương hay bị đánh. Vậy mà ba cô lại không chút nương tay, chẳng hề để ý đối thủ chỉ là người mới.Nghe tiếng kiếm tre va chạm, Yanamyo Ryo cắn môi đến rướm máu.Furuya Rei giỏi cận chiến, nhưng đúng là dốt đặc về kiếm đạo. Ưu điểm duy nhất của anh có lẽ là sức chịu đòn.Vì vậy trong vài phút đầu trận, hầu như toàn bị đánh.Nhưng cũng nhờ vậy mà anh dần nắm bắt được quy luật ra chiêu của đối phương."Ba, ba nhẹ tay chút đi mà!" Bên ngoài, Yanamyo Ryo nũng nịu làm nũng. Yanamyo Ichi liếc cô một cái rồi làm mặt quỷ, "Không đâu!"Yanamyo Ryo: "......"Đáng giận thật."Ba đáng ghét, ngày mai con không cho ba ăn cơm nữa!""Ôi, làm sao được chứ?" Yanamyo Risa che miệng cười, "Đâu phải chỉ có Ryo-chan mới xót ông ấy đâu. Ba cố lên! Rei cũng cố lên!"Yanamyo Ryo: "......"Yanamyo Ichi một lần nữa chỉnh lại thế đứng, giơ kiếm tre chuẩn bị ra chiêu, nhìn Furuya Rei đang lau máu nơi khóe miệng, cười nói:
"Muốn nhận thua không? Tôi sẽ không nương tay đâu."Furuya Rei cũng mỉm cười, "Tuyệt đối không."Anh từng nghĩ Shimizu Ryo đã chết, từng nghĩ mình cũng chẳng còn gì để sống. Chưa bao giờ anh dám mơ sẽ có thể đi đến bước này cùng cô.Vì vậy, càng không thể dừng lại ở đây.Lúc kiếm tre va chạm, Yanamyo Ichi khẽ hỏi:
"Cho tôi hỏi một câu-vì sao cậu lại muốn cưới con gái tôi?"Furuya Rei liếc nhìn Yanamyo Ryo đang lo lắng nhìn anh, trong mắt lập tức trở nên dịu dàng."Bởi vì cô ấy là ánh sáng của tôi.""Tôi nguyện hiến dâng cho cô ấy toàn bộ tình yêu, sinh mệnh, và lòng trung thành của mình."Trung thành với cô ấy, giống như trung thành với quốc gia."Ra là vậy à." Ánh đèn phản chiếu trên mắt kính, Yanamyo Ichi siết chặt kiếm tre, lại một lần nữa chém mạnh xuống.Furuya Rei cũng nắm chặt kiếm, phản công.Về kỹ thuật, anh chắc chắn không thắng được Yanamyo Ichi. Vì vậy anh quyết định thắng bằng sức mạnh.Cuối cùng, Furuya Rei đã thành công đánh rơi kiếm tre khỏi tay Yanamyo Ichi. Còn việc đối phương có nhường hay không... thì khó nói.Ông tháo kính ra lau, động tác dứt khoát như chính câu ông nói sau đó:"Cậu thắng rồi."Yanamyo Risa bất lực nhắc nhở: "Ba, Rei ở bên trái của ba đấy."Dù người chiến thắng là Furuya Rei, nhưng người bị thương nhiều hơn lại là anh. Yanamyo Ryo nhào tới ôm chầm lấy anh, xót xa nâng mặt anh lên kiểm tra khắp nơi:
"Cái ông ba đáng ghét đó, sao lại đánh mạnh tay như vậy chứ?"Furuya Rei nhịn cơn đau nơi khóe miệng, mỉm cười, trong mắt như bừng sáng cả bầu trời sao."Ryo-chan, chúng ta có thể kết hôn rồi."Anh nhấc bổng cô lên, vùi mặt vào cổ cô, khẽ thì thầm:
"Chúng ta thật sự có thể kết hôn rồi."Yanamyo Ryo cũng mỉm cười ôm lấy anh, "Ừ, được kết hôn rồi."Yanamyo Ichi đeo lại kính, im lặng một lúc rồi than nhẹ:
"Vợ à, tôi lại hối hận rồi."Yanamyo Risa kéo chồng lại, mỉm cười hỏi con gái:
"Ryo-chan, con định khi nào kết hôn?"Yanamyo Ryo nhìn sắc trời bên ngoài, vẻ mặt đầy tiếc nuối:
"Hôm nay trễ quá rồi, chỉ có thể đi đăng ký vào ngày mai. Hay là giờ mình đi xếp hàng trước đi? Ngày mai sẽ được lấy số đầu tiên."Furuya Rei không nhịn được hôn nhẹ lên má cô, "Ryo-chan, không cần vội thế đâu."Yanamyo Ichi ném kiếm tre xuống, cười khẽ:
"Quả nhiên vẫn nên dùng kiếm thật. Giết cậu cho rồi, nhóc con."Furuya Rei: "......"Tôi đổi ý rồi. Hay là chúng ta đi đăng ký ngay bây giờ thì hơn.
"Anh hy vọng lễ cưới của chúng ta có thể nhận được lời chúc phúc từ ba mẹ."Cha mẹ của Furuya Rei đã qua đời từ khi cậu còn rất nhỏ, nên có vẻ như cậu đặc biệt để tâm đến chuyện này.Trong mắt Yanamyo Ryo, điều đó giống như Furuya đã xem cha mẹ cô như cha mẹ của chính mình, vì vậy mới khao khát nhận được sự chúc phúc từ họ.Cô hơi đỏ mặt:
"Đã... nếu anh nói như vậy, thì em cũng hết cách rồi."Kikuchi Akane thở dài nhìn Yanamyo Ryo, thì thầm với Saginomiya Shiori:
"Cô gái này não đã bị tình yêu ăn mòn rồi."Saginomiya Shiori lập tức làm động tác 'Cầu ngươi yên nghỉ ngàn thu'.Ai mà ngờ trong số họ, người đầu tiên kết hôn lại là Yanamyo Ryo - hơn nữa còn là một cuộc hôn nhân trẻ tuổi và mạnh mẽ đến bất ngờ.Dù đối tượng là một anh chàng đẹp trai tỏa sáng, nhưng Yanamyo Ryo đâu chỉ xinh đẹp - cô còn trẻ, lại giàu có. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy... mệt.Kikuchi Akane nhìn Furuya Rei với ánh mắt dò xét:
"Làm ơn hãy đối xử tốt với Ryo-chan. Nếu có một ngày tôi phát hiện anh phản bội cô ấy, dù có phải trói lại, tôi cũng sẽ kéo cô ấy đi ly hôn."Furuya Rei nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Yanamyo Ryo, nghiêm túc nói:
"Anh sẽ không để em có cơ hội đó đâu."Kikuchi Akane hừ một tiếng:
"Tốt nhất là như vậy."Yanamyo Ryo cũng siết lấy tay Furuya Rei:
"Akane không cần lo lắng đâu, sẽ không có ngày đó đâu. Nếu thật sự có một ngày Rei phản bội tớ... thì tớ sẽ chặt tay chân anh ta, rồi nhốt lại vĩnh viễn, được không?"
Cô cười với Furuya Rei.Furuya Rei im lặng một lúc, rồi lặng lẽ gật đầu.Dĩ nhiên, không ai tin cô nàng nói thật.Cặp đôi chưa thể đi đăng ký kết hôn ngay tại chỗ. Người tiếc nuối nhất chính là Matsuda Jinpei - lúc tiễn họ ra khỏi Sở Cảnh sát Đô thị, anh vẫn còn đang thở dài.Hagiwara Kenji khó hiểu hỏi:
"Không phải cậu kết hôn, còn tiếc nuối gì chứ?""Mình chỉ cảm thấy Rei không thể nào kiếm được người ngốc thứ hai như vậy nữa."Hagiwara Kenji trầm ngâm một lúc, rồi hoàn toàn đồng tình.
---Vào một buổi chiều bình thường, Furuya Rei xử lý xong chuyện ở sở cảnh sát, liền tan làm sớm và cùng Yanamyo Ryo trở về nhà họ Yanamyo. Để trông trẻ trung hơn, cậu cố tình mặc áo thun trắng và quần jeans. Mái tóc ngắn màu vàng nhạt dưới ánh hoàng hôn lấp lánh rực rỡ, thực sự có vài phần hợp gu của Yanamyo Ryo. Cô vô cùng hài lòng với bộ dáng đó, vừa thấy đã kéo người vào ngõ nhỏ trước cổng nhà, hôn vài cái để đỡ nghiền.Furuya Rei đỏ mặt, đôi mắt tím xám long lanh ánh nước:
"... Ryo-chan, ba em thật sự sẽ không trực tiếp đánh anh ra khỏi nhà chứ?"Yanamyo Ryo vòng tay dài ôm cổ cậu, kéo người xuống hôn tiếp mấy cái:
"Vậy thì hay là bây giờ mình đi đăng ký kết hôn luôn? Có giấy kết hôn rồi, ba em cũng không làm gì được."Furuya Rei giữ lấy tay cô đang nghịch ngợm, ôm cô vào lòng để bình tĩnh lại:
"... Không được."Yanamyo Ryo tiếc nuối thở dài:
"... Thôi được, vậy anh để em hôn thêm một cái nữa."Furuya Rei bất lực xoa đầu cô, giọng khàn khàn:
"Hôn thêm nữa là anh không nhịn nổi đâu."Ánh mắt Yanamyo Ryo sáng lên:
"Vậy mình về biệt thự nha?"
Cô liếm môi, nói tiếp:
"Anh đã đồng ý rồi, mấy thứ đó đều có thể thử trên người anh một lượt."Đây chính là hiệp ước bất bình đẳng nhất mà Furuya Rei từng ký.Furuya Rei: "..."Muốn mạng, người còn khó đối phó hơn phụ huynh bạn gái, lại chính là bạn gái của mình.
---[Yanamyo Ryo, ba mẹ con đã đợi con và bạn trai từ nãy tới giờ. Nếu không vào ngay, họ sẽ gọi báo cảnh sát đấy. Và tiện thể nhắc luôn, đừng có động tay động chân trước nhà tôi nữa, tôi đang muốn chơi game.]Vừa mới mua trò chơi về nhà đã bị quấy nhiễu - Saiki Kusuo, người đã phải chịu đựng cái game rác với chất lượng tệ hại đến mức crash máy liên tục, không thể chịu nổi khi lại phải nghe đoạn tình cảm ngọt đến sâu răng từ góc tường ngoài nhà, hình ảnh trong đầu cậu suýt nữa biến thành thứ không thể công chiếu. Cuối cùng, cậu bùng nổ.Yanamyo Ryo trầm mặc một lúc, quyết định nể mặt kami-sama, nắm tay Furuya Rei:
"Chúng ta về thôi."Tuy không rõ vì sao bạn gái đột nhiên đổi ý, nhưng Furuya Rei cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, thuận lợi bước vào cửa nhà họ Yanamyo.
---Có lẽ vì nể mặt con gái, Furuya Rei không bị đuổi ra ngay khi bước vào cửa.Mọi người cùng quỳ ngồi quanh bàn lùn trong phòng khách, trên bàn đặt bốn ly trà xanh. Furuya Rei mang theo giỏ trái cây đưa cho mẹ của Yanamyo Ryo - Yanamyo Risa. Bà nhận lấy, dịu dàng mỉm cười:
"Cháu là Rei đúng không? Thật là đứa trẻ ngoan. Sau này chúng ta là người một nhà rồi, phải thường xuyên đến chơi nha."Cha của Yanamyo Ryo - Yanamyo Ichi lập tức nổi trận lôi đình:
"Ai cho phép cậu thành người nhà với chúng tôi! Ryo-chan nhà chúng tôi còn nhỏ lắm, nó vẫn chỉ là con nít, sao lại có thể yêu đương!""Bá phụ -" Furuya Rei lễ phép cúi đầu. Yanamyo Ryo nắm lấy tay cậu, đột nhiên nói:
"Ba à, tụi con không phải đang yêu đương."Yanamyo Ichi sững người, đẩy kính, nhíu mày:
"Thế là sao? Con định phụ lòng cậu ta à?""Tụi con muốn kết hôn."Yanamyo Ichi: "?"Furuya Rei: "..."
Cầu xin vị hôn thê đừng khiến tình hình tồi tệ hơn nữa..."Thật vậy sao?" Yanamyo Risa kinh ngạc che miệng, nhìn sang Furuya Rei với nụ cười càng đậm:
"Rei, cháu đã cầu hôn Ryo-chan rồi sao?"Yanamyo Ryo tự hào ưỡn ngực:
"Là con cầu hôn anh ấy."Furuya Rei lặng lẽ đỏ cả vành tai:
"... Vốn dĩ cháu định cầu hôn Ryo-chan, không ngờ bị cô ấy giành trước.""Aiya~ Ryo-chan nhà mình giỏi thật đấy, mẹ tự hào về con quá."
Bỏ qua lời trách móc "Mẹ sao lại như vậy?" của chồng, Yanamyo Risa cực kỳ hứng thú tiếp tục hỏi con gái:
"Con cầu hôn thế nào vậy? Khi đó cảm giác ra sao?""Con cầu hôn luôn cho nhanh, tiếc là lúc đó đột ngột quá nên chưa kịp mua nhẫn."
Yanamyo Ryo thở dài tiếc nuối, rồi nhỏ giọng nói:
"Vì lúc đó Rei nhìn con bằng ánh mắt như vậy, làm con cảm thấy phải cho anh ấy một chút đáp lại... nên con liền cầu hôn luôn."Cô ôm cánh tay Furuya Rei:
"Hơn nữa con thật sự rất muốn làm vợ anh ấy."Hai tai của Furuya Rei đã đỏ rực.Còn mặt của Yanamyo Ichi thì đỏ bừng vì tức."Này nhóc, cậu còn chưa nói cậu đang làm nghề gì -"Yanamyo Risa vội thúc khuỷu chồng:
"Ba à, lịch sự với Rei một chút!"Yanamyo Ichi cảm thấy uất ức. Tên nhóc này rốt cuộc có gì hay ho, đến cả con gái ông cũng bị hắn lừa đi, giờ ngay cả vợ ông cũng đứng về phía hắn.Cùng lắm thì gương mặt kia còn coi như ưa nhìn, nhưng nhà Yanamyo toàn là mỹ nhân, nhan sắc ở nhà họ chỉ được tính là tiêu chuẩn cơ bản thôi.Yanamyo Ichi nhìn Furuya Rei bằng ánh mắt không mấy thiện cảm."Hiện tại tôi đang công tác tại sở cảnh sát, phụ trách theo dõi kế hoạch bảo vệ." Furuya Rei căng thẳng nhìn vợ chồng Yanamyo. Dù cảnh sát là một nghề nghiệp được kính trọng, nhưng để được lòng cha vợ tương lai thì chưa chắc đã đủ.Quả nhiên, Yanamyo Ichi nhíu mày, "Nghề như cậu... sẽ không có ngày nào đó đột nhiên nhận nhiệm vụ nằm vùng, rồi ném con gái tôi qua một bên đấy chứ?"Furuya Rei đành phải nói thật, "Tôi vừa mới kết thúc nhiệm vụ nằm vùng trong một tổ chức nào đó, ít nhất vài năm tới sẽ không phải nhận thêm nhiệm vụ kiểu này nữa. Hơn nữa, với cấp bậc hiện tại của tôi đang dần lên cao, khả năng bị cử đi nằm vùng lại gần như không có."Yanamyo Ichi hừ lạnh, "Cho dù cậu không phải nằm vùng nữa, nhưng nếu có một ngày, cậu phải lựa chọn giữa quốc gia và Ryo-chan thì sao?"Furuya Rei im lặng một lúc, rồi chậm rãi đáp:
"Tôi là một cảnh sát, tận tụy vì Nhật Bản là trách nhiệm của tôi. Sau lưng tôi là cả quốc gia này, vì vậy tôi không thể lùi bước. Nhưng với tôi, mạng sống của Ryo-chan còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình. Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để cô ấy bị bất kỳ tổn thương nào."Yanamyo Ichi không nói gì. Ông nhìn chằm chằm Furuya Rei một lúc, bỗng nhiên lên tiếng:
"Cậu đấu kiếm với tôi một trận. Nếu cậu thắng, tôi sẽ đồng ý cho hai đứa kết hôn."Yanamyo Ryo lập tức hét lên:
"Ba! Vậy không công bằng! Ba là cao thủ kiếm đạo, còn Rei chưa từng luyện qua mà!"Nhưng lần này đến cả mẹ cô, Yanamyo Risa, cũng không đứng về phía con gái.
"Đúng lúc bên cạnh còn có một võ đường kiếm đạo chưa đóng cửa."Furuya Rei gật đầu, trấn an vỗ vai Yanamyo Ryo đang căng thẳng, "Không sao đâu."Trận đấu giữa hai người không dùng điểm số như thi đấu chính quy, mà giống như so tài ngầm, chỉ lấy "điểm đến là dừng", cả hai đều dùng kiếm tre.Nhưng đến lúc bước lên sàn, Furuya Rei vẫn chưa hiểu rõ cách cầm kiếm tre đúng chuẩn, khiến Yanamyo Ryo càng nhìn càng lo.Cô lầm bầm:
"Sao nhất định phải so kiếm đạo chứ? So bắn súng không được à?"Mẹ cô, Yanamyo Risa, ngồi quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu con gái:
"Bởi vì kiếm đạo dễ nhìn ra tâm tính một người nhất. Con phải tin vào người con đã chọn."Yanamyo Ryo rất tin tưởng Furuya Rei, cực kỳ tin tưởng. Chỉ là cô không chịu nổi khi nhìn thấy anh bị thương hay bị đánh. Vậy mà ba cô lại không chút nương tay, chẳng hề để ý đối thủ chỉ là người mới.Nghe tiếng kiếm tre va chạm, Yanamyo Ryo cắn môi đến rướm máu.Furuya Rei giỏi cận chiến, nhưng đúng là dốt đặc về kiếm đạo. Ưu điểm duy nhất của anh có lẽ là sức chịu đòn.Vì vậy trong vài phút đầu trận, hầu như toàn bị đánh.Nhưng cũng nhờ vậy mà anh dần nắm bắt được quy luật ra chiêu của đối phương."Ba, ba nhẹ tay chút đi mà!" Bên ngoài, Yanamyo Ryo nũng nịu làm nũng. Yanamyo Ichi liếc cô một cái rồi làm mặt quỷ, "Không đâu!"Yanamyo Ryo: "......"Đáng giận thật."Ba đáng ghét, ngày mai con không cho ba ăn cơm nữa!""Ôi, làm sao được chứ?" Yanamyo Risa che miệng cười, "Đâu phải chỉ có Ryo-chan mới xót ông ấy đâu. Ba cố lên! Rei cũng cố lên!"Yanamyo Ryo: "......"Yanamyo Ichi một lần nữa chỉnh lại thế đứng, giơ kiếm tre chuẩn bị ra chiêu, nhìn Furuya Rei đang lau máu nơi khóe miệng, cười nói:
"Muốn nhận thua không? Tôi sẽ không nương tay đâu."Furuya Rei cũng mỉm cười, "Tuyệt đối không."Anh từng nghĩ Shimizu Ryo đã chết, từng nghĩ mình cũng chẳng còn gì để sống. Chưa bao giờ anh dám mơ sẽ có thể đi đến bước này cùng cô.Vì vậy, càng không thể dừng lại ở đây.Lúc kiếm tre va chạm, Yanamyo Ichi khẽ hỏi:
"Cho tôi hỏi một câu-vì sao cậu lại muốn cưới con gái tôi?"Furuya Rei liếc nhìn Yanamyo Ryo đang lo lắng nhìn anh, trong mắt lập tức trở nên dịu dàng."Bởi vì cô ấy là ánh sáng của tôi.""Tôi nguyện hiến dâng cho cô ấy toàn bộ tình yêu, sinh mệnh, và lòng trung thành của mình."Trung thành với cô ấy, giống như trung thành với quốc gia."Ra là vậy à." Ánh đèn phản chiếu trên mắt kính, Yanamyo Ichi siết chặt kiếm tre, lại một lần nữa chém mạnh xuống.Furuya Rei cũng nắm chặt kiếm, phản công.Về kỹ thuật, anh chắc chắn không thắng được Yanamyo Ichi. Vì vậy anh quyết định thắng bằng sức mạnh.Cuối cùng, Furuya Rei đã thành công đánh rơi kiếm tre khỏi tay Yanamyo Ichi. Còn việc đối phương có nhường hay không... thì khó nói.Ông tháo kính ra lau, động tác dứt khoát như chính câu ông nói sau đó:"Cậu thắng rồi."Yanamyo Risa bất lực nhắc nhở: "Ba, Rei ở bên trái của ba đấy."Dù người chiến thắng là Furuya Rei, nhưng người bị thương nhiều hơn lại là anh. Yanamyo Ryo nhào tới ôm chầm lấy anh, xót xa nâng mặt anh lên kiểm tra khắp nơi:
"Cái ông ba đáng ghét đó, sao lại đánh mạnh tay như vậy chứ?"Furuya Rei nhịn cơn đau nơi khóe miệng, mỉm cười, trong mắt như bừng sáng cả bầu trời sao."Ryo-chan, chúng ta có thể kết hôn rồi."Anh nhấc bổng cô lên, vùi mặt vào cổ cô, khẽ thì thầm:
"Chúng ta thật sự có thể kết hôn rồi."Yanamyo Ryo cũng mỉm cười ôm lấy anh, "Ừ, được kết hôn rồi."Yanamyo Ichi đeo lại kính, im lặng một lúc rồi than nhẹ:
"Vợ à, tôi lại hối hận rồi."Yanamyo Risa kéo chồng lại, mỉm cười hỏi con gái:
"Ryo-chan, con định khi nào kết hôn?"Yanamyo Ryo nhìn sắc trời bên ngoài, vẻ mặt đầy tiếc nuối:
"Hôm nay trễ quá rồi, chỉ có thể đi đăng ký vào ngày mai. Hay là giờ mình đi xếp hàng trước đi? Ngày mai sẽ được lấy số đầu tiên."Furuya Rei không nhịn được hôn nhẹ lên má cô, "Ryo-chan, không cần vội thế đâu."Yanamyo Ichi ném kiếm tre xuống, cười khẽ:
"Quả nhiên vẫn nên dùng kiếm thật. Giết cậu cho rồi, nhóc con."Furuya Rei: "......"Tôi đổi ý rồi. Hay là chúng ta đi đăng ký ngay bây giờ thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com