TruyenHHH.com

Edit Dm Nien Thieu Khong Biet Ma Ton Tot Tham Vien Vien Vien

*Đã chỉnh lại một số tên nhân vật và tên truyện để hợp bối cảnh hơn. Làm phiền noti của các bạn. Enjoy!

----- 

Sự thật ẩn giấu trong tiềm thức, khi bị phơi bày, tựa như vết thương bị xé mở, cái giá phải trả vô cùng lớn.

Từng chút một, y liếm láp những vết thương mà mình đã cố chôn vùi. Ban đầu, những vết thương ấy dĩ nhiên sẽ rỉ máu đầm đìa.

Dẫu là kiếm tu nổi danh bởi sự kiên cường, cũng không thể nào thờ ơ trước nỗi đau. Nhưng chỉ có đối diện với đau đớn, mới có thể thực sự trưởng thành.

Những chồi non sẽ mọc lên từ cành gãy, và nụ hoa cũng sẽ nở trong đau đớn.

Nếu từ đầu đến cuối chỉ có đau đớn, thì cũng đành chấp nhận, bởi khi đã quen với nỗi đau, con người sẽ chịu đựng được tất cả.

Nhưng chỉ khi thực sự được đối xử tử tế, mới hiểu rằng những cảm xúc pha lẫn đau đớn ấy vốn không phải là yêu.

Trong cơn đau đớn tột cùng, suy nghĩ của Phượng Thanh Vận lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.

"Hóa ra là thế..." Chấp niệm của y, nỗi sợ hãi của y, chưa bao giờ thật sự tiêu tan.

Trong thâm tâm, y vẫn là đóa hồng gai đỏ sợ đau, không dám nở rộ.

Từ trước tới nay, y vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh giả tạo, chưa bao giờ thực sự trưởng thành.

Khó trách không thể khai hoa. Nếu dưới nỗi sợ ăn sâu vào tận xương tủy như vậy mà hoa còn có thể nở, thì thật sự là quỷ thần cũng khó tin.

Trong giấc mơ, Phượng Thanh Vận thậm chí còn tự chế nhạo chính mình, nhưng ở thực tại, cơ thể y trên giường dưới ánh nhìn của Long Ẩn lại đang khẽ nhíu mày, đau đến mức cắn chặt hàm răng, cả người run rẩy không ngừng.

Long Ẩn thấy vậy, đôi mày khẽ cau lại. Hắn đưa tay định nắm lấy cổ tay y, nhưng ngay lập tức bị người trong mộng, đang chìm trong cơn đau, giữ chặt lấy bàn tay phải.

Người ấy siết lấy tay hắn thật chặt, không để hắn rời đi.

Long Ẩn chỉ cảm nhận được lòng bàn tay y lạnh ngắt, lạnh buốt đến tận xương tủy.

Một cơn đau bất ngờ như siết chặt lấy trái tim hắn, như thể bị ai đó bóp nghẹt không thương tiếc.

Chỉ có những vết chai sạn nơi lòng bàn tay y  rèn nên qua những lần luyện kiếm mới có thể miễn cưỡng kéo hắn trở về với thực tại.

Y rốt cuộc đang mơ thấy điều gì trong cơn ác mộng ấy?

Dường như nhìn thấy Long Ẩn nhíu mày đoán được điều gì, Hồ chủ Thanh La đứng bên cạnh liền chủ động giải thích:

"Thuật Hồ Mộng không phải như lời đồn đại, rằng tất cả những gì mơ thấy đều là mong ước, kỳ vọng. Thực chất, nó phản chiếu bản chất sâu thẳm nhất trong lòng chủ nhân giấc mộng."

"Nhưng toàn bộ giấc mơ cũng không thể chỉ toàn đau khổ. Chỉ cần vượt qua đoạn này, mọi thứ sẽ ổn thôi. Vương không cần quá lo lắng."

Hàm ý trong lời nói là: ai trải qua cũng đều như vậy cả, đừng căng thẳng như thê tử mình sắp chết đến nơi.

Nhưng Long Ẩn dường như chẳng nghe thấy lời nào, chỉ nắm chặt cổ tay Phượng Thanh Vận, cúi đầu nhìn y hồi lâu, rồi bất chợt nói: "Bổn tọa muốn vào trong mộng để xem hắn thế nào."

Thanh La nghe vậy thoáng sững người, sau khi hiểu ra ý của hắn, lập tức ngăn lại: "Với cường độ thần thức của ngài, e rằng—"

"Không sao cả." Long Ẩn dứt khoát cắt ngang lời ông ta: "Thuật Hồ Mộng vốn là một loại huyễn thuật lấy giả trá thật. Mà về huyễn thuật, bổn tọa còn rành hơn ngươi."

Dám tuyên bố đầy tự tin trước mặt Hồ tộc về huyễn thuật, Thanh La bị nghẹn họng, nhất thời chẳng biết phải nói gì.

Nhưng Ma Tôn đã nói đến mức này, cả hai đều là bậc Độ Kiếp, Thanh La cũng không tiện tự nhận vai thầy mà dông dài thêm.

Cuối cùng, khẽ rung động chín chiếc đuôi, theo ý của Long Ẩn mà thi triển thuật Hồ Mộng lên người hắn.

Long Ẩn nằm xuống, vẫn nguyên y phục, một tay ôm lấy Phượng Thanh Vận đang nhíu mày trong mộng.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Long Ẩn nói: "Bổn tọa sẽ canh giữ hắn."

Câu nói ấy chẳng chút khách sáo, gần như là một lời đuổi thẳng thừng.

Nói xong, không đợi Thanh La phản ứng, hắn đã nhắm mắt, ôm người trong lòng mà tiến vào giấc mộng.

Sau khi thi triển thuật Hồ Mộng, Thanh La ngay lập tức nhận ra—thuật này thực sự đã có hiệu lực ngay cả khi Long Ẩn vẫn giữ một phần thần thức tỉnh táo.

Không chỉ vậy, ông ta còn cảm nhận rõ ràng rằng phần thần thức tỉnh táo ấy bao phủ trên cao như một chiếc màn vô hình, giống hệt con rồng đang canh giữ báu vật, ánh mắt sắc bén, không cho bất kỳ kẻ nào xâm phạm.

Một tu sĩ có khả năng kiểm soát thần thức rõ ràng đến vậy, dù đã sống mấy ngàn năm, Thanh La cũng là lần đầu tiên chứng kiến. Điều này khiến ông ta không khỏi nhíu mày—Long Ẩn, Ma Tôn, rốt cuộc bản thể và nguồn gốc của hắn là gì?

Vì sao từ khi hắn xuất hiện, ngai vị "thiên hạ đệ nhất" dưới Thiên Đạo lại vững vàng đến thế? Dù ma đạo chỉ có một mình hắn ở Độ Kiếp kỳ nhưng suốt ngàn năm qua, tại sao chính đạo, yêu đạo, hay hoàng tuyền cũng không thể lay động ma đạo dù chỉ một chút?

Nhưng chưa kịp tìm ra đáp án, luồng thần thức đáng sợ kia đột nhiên mở rộng như muốn thúc giục. Ý tứ tiễn khách rõ ràng đến mức Thanh La lập tức hoàn hồn, hắng giọng rồi dặn dò:

"Sau khi vào mộng, xin hãy luôn lấy ý thức của chủ nhân giấc mộng làm chính, tuyệt đối không được nghịch ý."

Nói xong, Thanh La quay người rời đi.

Trong giấc mộng của Phượng Thanh Vận, nỗi đau từ những cành gãy không biết đã kéo dài bao lâu, bỗng chốc dần nhạt đi.

Như thể có thứ gì đó đang liếm lành vết thương của y, từng chút một xoa dịu nỗi đau, mang theo cả một phần ký ức ra đi.

Giữa khoảng trống mênh mông của ý thức, chỉ còn sót lại lời nhắc nhở của chính y khi chuẩn bị vào mộng—

"Phải khai hoa."

Dù đau đớn thế nào, dù phải trả giá ra sao, y cũng phải khai hoa.

Nhưng muốn khai hoa...thì phải làm thế nào?

Dưới sự thôi thúc của chấp niệm, Phượng Thanh Vận mở mắt một lần nữa, đối diện trước mắt là một màu đỏ rực như máu.

Y chớp mắt vài lần mới nhận ra đó là sắc đỏ của tấm khăn trùm đầu.

Lúc này, y đang khoác phượng bào, ngồi ở một nơi nào đó. Nhưng trong giấc mộng, y không nhận thấy có gì bất thường.

Phượng Thanh Vận trong mộng chỉ còn bản năng, không còn vẻ ôn hòa nho nhã được giáo dưỡng, cũng chẳng màng những lễ nghi phải tuân theo.

Thực tại và ký ức trong giấc mộng giao thoa, vặn vẹo.

Dưới lớp khăn trùm, y khẽ nhíu mày, nhất thời không hiểu rõ tình hình.

Y chỉ nhớ mình phải khai hoa. Nhưng...khai hoa cần gì nhỉ?

Hình như...cần thụ phấn?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, giấc mộng liền thay đổi.

Phượng Thanh Vận nhìn thấy mình đang ngồi trong tẩm điện của Tiên Cung, cách lớp khăn trùm đỏ rực, ánh mắt dõi về phía xa mà không hề chớp.

Còn sư huynh của y, mặc lễ phục đại điển, đứng bên cạnh giường trong tẩm điện, đang nhìn y chăm chú.

Khi Phượng Thanh Vận nhìn về phía gã, thời gian như thể bắt đầu lại chuyển động.

Chỉ thấy trong ánh mắt của Mộ Hàn Dương đầy ắp tình yêu, nhẹ nhàng gọi: "Ngọc Nương, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, cuối cùng ta cũng đã đợi được ngày này."

Nói xong, gã gần như phấn khích đến run rẩy, bước về phía trước, ra vẻ muốn vén khăn trùm đầu của Phượng Thanh Vận.

Nhưng ngay lập tức, Phượng Thanh Vận khẽ cắt ngang: "Ngươi không phải muốn hiến ta cho Long Thần sao?"

"Long Thần của ta đâu?"

Vừa dứt lời, giọng nói của Mộ Hàn Dương đột ngột im bặt.

Ngoài Tiên Cung, không biết vì sao, sấm sét đột ngột vang lên, khiến sắc mặt Mộ Hàn Dương trong những tia chớp trở nên vô cùng khó coi.

Trong giấc mộng, Phượng Thanh Vận có chút khó phân biệt, người trước mắt rốt cuộc là vị hôn phu đã tự tay đưa y vào Long Quật, hay là sư huynh đã nhiều năm thầm yêu mà chẳng thể có được?

Hoặc có thể cả hai đều là một, nhưng giờ đây, y không còn quan tâm nữa.

Tình yêu giả tạo do người khác tính toán vẽ ra mà không hề trân trọng, từ lâu đã bị sự thật và sự mài mòn theo từng ngày đốt cháy thành tro tàn.

Mộ Hàn Dương rốt cuộc là ai đối với y, còn quan trọng sao?

Phượng Thanh Vận chán ghét thu lại ánh mắt, chưa đợi được câu trả lời, định tự mình đứng dậy. Tuy nhiên, Mộ Hàn Dương lại cố gắng kìm nén biểu cảm, chỉ là sự kiềm chế ấy có chút vặn vẹo, nói: "Ngọc Nương, nàng nói gì vậy? Làm gì có rồng nào?"

"Đó chỉ là tưởng tượng của nàng mà thôi."

——Tất cả đều là giả, chẳng có con rồng nào cả, đó chỉ là thần linh mà ngươi tự tưởng tượng ra mà thôi.

Phượng Thanh Vận nghe vậy, như thể bị chạm vào vết thương nào đó, đột ngột ngẩng đầu, giọng điệu lạnh lùng nói: "Giả hay không, không đến lượt ngươi quyết định."

Nói xong, y đảo tay tháo chiếc khăn trùm đầu, định đứng dậy.

Mộ Hàn Dương nhìn thấy vậy, hoảng sợ đến mức vội vàng nói lỡ lời, chỉ là lần này lại hét lên: "Thanh Vận, thần linh phải chết vì thiên hạ, ngươi và hắn chỉ có thể ảo mộng, chỉ có ta mới là..."

Nhưng chưa nói hết câu, một luồng ánh sáng lạnh lẽo vụt qua, máu tươi bắn ra, một thanh kiếm xuyên qua trái tim gã.

Mộ Hàn Dương cúi đầu nhìn thanh kiếm đâm xuyên qua ngực mình, đôi mắt vẫn mang vẻ sững sờ.

Phượng Thanh Vận cầm Lân Sương Kiếm trong tay, một tay nắm chặt khăn trùm đỏ tươi.

Giới hạn giữa Lân Sương Kiếm Tôn và người trong giấc mộng phủ khăn hỷ đỏ bỗng trở nên mờ nhạt.

Y nhìn lưỡi kiếm đang nhỏ giọt máu cùng với cơ thể Mộ Hàn Dương đang từ từ đổ xuống dưới kiếm, không hề che giấu sự chán ghét trong lời nói: "Có ai đã nói với ngươi chưa? Ngươi thật phiền phức."

"Phải chết vì thiên hạ, chẳng phải là câu ngươi hay nói sao?" Phượng Thanh Vận vừa nói vừa rút Lân Sương Kiếm ra, nhìn Mộ Hàn Dương đang dần mất đi sinh khí dưới đất, giọng nói lạnh như băng: "Nếu ngươi nói chân thành đến thế, chi bằng đi chết thay hắn đi."

Mộ Hàn Dương vẫn mở mắt, nằm trong vũng máu, dáng vẻ chết không nhắm mắt.

Gã dường như không thể hiểu vì sao sư đệ lại đối xử với mình như vậy.

Càng không hiểu, tại sao Ngọc Nương của gã lại yêu một ảo ảnh sinh ra từ giấc mộng.

Nhưng gã không biết, cảnh tượng này đã hiện ra trong tiềm thức của Phượng Thanh Vận vô số lần, giờ đây, nó mới hiện ra một cách rõ nét như vậy.

Thuật Hồ Mộng của Hồ yêu có thể lừa được người khác nhưng không thể lừa được chính mình. Tất cả những gì xảy ra đều là sự phản ánh chân thực nhất từ sâu thẳm trong lòng y.

Dưới ánh mắt không thể nhắm dưới đất, Phượng Thanh Vận không thèm liếc nhìn Mộ Hàn Dương một lần, chỉ bước qua thi thể gã.

Bên ngoài điện, sấm sét rền vang, Phượng Thanh Vận cầm kiếm, vừa đến cửa thì cánh cửa của điện được ai đó đẩy mở.

Phượng Thanh Vận cầm kiếm nhìn người bước vào, máu vẫn vương trên gò má.

Đó là một gương mặt sáng ngời như ngọc, nhưng lúc này lại mang vẻ đẹp mê hoặc kỳ lạ.

Người đẩy cửa vào là vài người không có mặt, nhìn có vẻ kỳ quái vô cùng.

Nhưng Phượng Thanh Vận lại không hiểu sao, từ đôi mắt không tồn tại của họ nhìn thấy một tia nịnh bợ.

Y một tay cầm kiếm, tay kia nắm chặt khăn trùm đầu, nhìn qua những kẻ không mặt, thấy sau lưng họ, bậc thềm ngọc của cung điện bỗng nhiên biến thành con đường quê mộc mạc.

Trong giấc mộng, Phượng Thanh Vận không cảm thấy có gì lạ. Mọi thứ như thể đã được định sẵn như vậy, giống như con đường này chính là con đường dẫn y rời xa nơi khổ đau này, vĩnh viễn không trở lại.

Vừa thu ánh mắt thì những thị tùng không mặt liền khẽ cất tiếng, giọng điệu cung kính: "Cung chủ, Long Thần đã đợi ngài trên kia."

Phượng Thanh Vận lau đi vết máu trên kiếm, không hỏi "trên kia" là ở đâu, mà chỉ hỏi: "Đợi ta làm gì?"

Kẻ đứng đầu trả lời một cách rõ ràng: "Tất nhiên là để động phòng."

——Động phòng?

Với bản năng của một hoa yêu, động phòng chính là lúc thu nhận phấn hoa, sau khi thu xong, tự nhiên hoa sẽ nở.

Ám ảnh lớn nhất trong giấc mộng bỗng nhiên hiện ra rõ ràng, Phượng Thanh Vận bừng tỉnh.

Y thu lại kiếm, dùng tay trái chỉnh lại khăn trùm đầu, rồi được thị tùng vây quanh, ngồi vào chiếc kiệu đỏ như máu.

"Đi thôi."

"Đi động phòng."

Phượng Thanh Vận đội khăn đỏ, ngồi trên kiệu hoa rực rỡ, lại một lần nữa rung rinh tiến lên núi.

Sau lưng là cung điện dần khuất xa và người y tự tay giết chết, giờ đang nằm trong vũng máu —— "tình nhân" của y.

Đoạn đường cuối cùng lẽ ra là hang rồng, nơi có Long Thần bị thương tích đầy mình, chỉ chờ y đến cứu rỗi.

Nhưng giấc mộng đâu có lý do.

Một đoàn người đi trên con đường núi một hồi lâu, cuối cùng, như thể đã đến nơi.

Kiệu không tiếng động dừng lại, Phượng Thanh Vận ngồi trong kiệu một lúc lâu trong im lặng.

Sau đó, trong không khí tĩnh lặng, có một người mở rèm, đưa một bàn tay ra trước mặt y.

Chiếc khăn trùm đầu vốn nhẹ nhàng bỗng trở nên tươi tắn và nặng nề, như thể mọi thứ trước đó chỉ là một kịch bản đã định, ngay cả trang phục cũng đơn sơ, nhưng hiện tại mọi thứ lại trở thành thật.

Phượng Thanh Vận chỉ có thể qua khe hở của khăn trùm nhìn thấy bàn tay đưa ra, ngoài ra không thể thấy gì rõ hơn.

Nhưng dù không thấy rõ mặt người đó, y vẫn không chút do dự nắm lấy tay người ấy, cùng nhau xuống kiệu.

Nhìn xuống, xung quanh chỉ có hai đôi giày thêu uyên ương, một đôi của y, một đôi của người bên cạnh, không còn ai khác.

Điều này có nghĩa —— đây chính là vị phu quân mới của y, người sẽ cùng bước vào đại điện sau khi y giết chết kẻ phản bội.

Những người không mặt đã không còn, chỉ còn lại phu quân mới đỡ y, bước từng bước vào trong đại điện.

Trên đường đi, Phượng Thanh Vận nhìn thấy dưới chân mình là những đám hoa bỉ ngạn đỏ rực.

Vì thế, y thông qua khe hở của khăn trùm nhìn lên, dù không thể nhìn thấy gì nhưng vẫn vô cùng chắc chắn —— cuối con đường chính là Ma Cung.

Vì thế quay đầu nhìn sang người bên cạnh, dù không hiểu sao đã dùng hết sức mà vẫn không thể nhìn thấy gì, nhưng dù trong mộng, y vẫn biết rõ người đó là ai.

Nhưng khi vào chính điện của Ma Cung, người bên cạnh đã không còn.

Không còn ai đỡ y, Phượng Thanh Vận cứ vậy đứng trong điện, trên người mặc hỷ phục, đội khăn đỏ.

Ngay sau đó, đuôi rồng mở khăn trùm, dùng đầu đuôi lau sạch máu trên mặt y.

Phượng Thanh Vận ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con rồng to lớn hùng vĩ đang nhìn mình từ trên cao.

Đó là Long Thần thực sự, không hề có vết thương.

Phượng Thanh Vận trong lòng bỗng chấn động, không thể kiềm chế mà đưa tay chạm vào vảy rồng.

Dưới ánh mắt không hề chớp của đôi con ngươi không phải con người, mặc cho hành động của có phần nghịch lại, sự tương phản khổng lồ đã tạo nên một cảnh tượng hoang đường và mê hoặc.

"Chúng sinh đã dâng ngươi cho ta." Rồng cúi đầu, ánh mắt gần kề nhìn vào mắt y: "Ngươi muốn những kẻ đã phản bội cùng chết đi không?"

Giọng điệu ấy gần như có chút mê hoặc, như thể chỉ cần Phượng Thanh Vận mở miệng, tất cả những kẻ mà y oán hận sẽ ngay lập tức biến mất.

Phượng Thanh Vận nghe xong liền lắc đầu: "Người phản bội đã bị ta giết rồi."

"Ta đến đây là vì chính bản thân ta có điều muốn thỉnh cầu, không liên quan gì đến chúng sinh."

Nghe y thừa nhận đã giết Mộ Hàn Dương, Rồng hiếm khi dừng lại một chút, nhưng khi nghe y thẳng thắn thừa nhận rằng bản thân có thỉnh cầu, suýt chút nữa không giữ được vẻ uy nghi của một vị thần, cuối cùng phải gượng ép duy trì khí thế của mình mà nói: "Vậy ngươi cầu điều gì?"

"Ta muốn khai hoa." Phượng Thanh Vận vuốt ve vảy rồng, lời nói khiến người nghe ngỡ ngàng: "Ta muốn ngài thụ phấn cho ta."

Y dường như hoàn toàn không nhận ra yêu cầu của mình có gì sai trái, giọng nói không chút khách khí, hoàn toàn như một mệnh lệnh.

Cảnh tượng này chẳng giống như một tân nương bị hiến tế, cũng không giống như một tín đồ có ước nguyện đối với thần linh, mà ngược lại, giống một người cưỡi rồng ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

Rồng dừng lại một lúc, bỗng nhiên cười lớn, ngay sau đó, một làn sương mù bao phủ cả đại sảnh.

Phượng Thanh Vận nhíu mày trong làn sương mù, sau đó y cảm thấy phần vảy mà mình đang chạm vào bỗng thay đổi một cách kỳ lạ trong làn sương, sau đó biến thành một đôi tay lớn quen thuộc.

Người đó lập tức nắm chặt lòng bàn tay của Phượng Thanh Vận, kéo tân nương đang mặc hỷ phục đến gần mình.

Rồng khổng lồ lập tức biến thành một nam nhân tuấn mỹ, Phượng Thanh Vận không kìm được mở to mắt, dường như có chút ngỡ ngàng.

Nam nhân này vẫn mặc bộ hỷ phục rực rỡ, cùng với khuôn mặt xuất chúng có chút sâu lắng kia ngay lập tức đụng vào trái tim yêu cái đẹp của Phượng Thanh Vận khiến y có chút ngẩn ngơ.

"Ngươi nói để bổn tọa thụ phấn, vậy bổn tọa sẽ thụ phấn sao?" Long Thần áp sát mũi mình vào y, nhỏ giọng trêu chọc: "Chẳng lẽ không ai dạy ngươi, lúc cầu xin thần linh cũng cần có thành ý sao?"

Phượng Thanh Vận cố gắng hồi thần, thấp giọng nói: "...Ngài muốn thành ý thế nào?"

"Bổn tọa muốn ngươi..." Long Thần, ỷ vào việc Phượng Thanh Vận không biết gì trong giấc mơ, nghênh ngang áp sát mũi vào y, thấp giọng trêu đùa: "Cầu xin Long Thần đại nhân thụ phấn cho ngươi."

Đối mặt với vị thần bá đạo như vậy, nếu lúc này Phượng Thanh Vận tỉnh táo, y chắc chắn sẽ bảo hắn cút đi.

Nhưng hiện tại đây là giấc mơ.

Tất cả mọi thứ trong giấc mơ đều xuất phát từ chân tâm.

Lời cầu xin khai hoa đã khắc sâu trong xương tủy giờ phút này đã áp đảo tất cả.

Phượng Thanh Vận cúi mắt, lông mi như cánh quạ run rẩy, nói: "...Cầu xin Long Thần đại nhân thụ phấn cho ta."

Long Thần cuối cùng đạt được điều mình muốn, không nhịn được cười khẽ.

Giấc mơ này không có chút kháng cự nào đối với kẻ xâm nhập, cứ thế để cho hắn nhẹ nhàng dụ dỗ: "Ngươi muốn động phòng ở đây sao?"

Chủ nhân của giấc mơ dừng lại một chút, dường như có chút mơ màng, nhưng ngay sau đó, đại sảnh của Ma Cung vốn vắng vẻ bỗng chốc biến thành một phòng ngủ được trang hoàng lộng lẫy bằng lụa đỏ, nhìn một cái là thấy rực rỡ không tả nổi, mỗi nơi đều toát lên vẻ uy nghiêm và hân hoan của một nghi lễ.

Long Ẩn thấy vậy liền dừng lại, bỗng nhận ra một điều khiến tim hắn run lên — Phượng Thanh Vận tuy là yêu tu, nhưng từ trong xương tủy lại là người rất coi trọng nghi lễ.

Ngay cả trong giấc mơ, muốn hoan ái cũng phải có ba thư sáu lễ, có phượng quan và hỷ phục mới chịu.

Nhưng Phượng Thanh Vận lại là người coi trọng nghi lễ như vậy, vậy mà vào đêm kết hôn lớn nhất trong kiếp trước, yên lặng ngồi trên chiếc giường cưới chờ cả một đêm, đợi người kia quay về.

Nghĩ đến đây, trái tim hắn như bị một mũi dao đâm vào.

Nhưng lần này, khi tình huống đảo ngược, chưa kịp để hắn chìm đắm trong cảm giác thương tiếc, Phượng Thanh Vận lại nắm lấy tay hắn, kéo ngồi xuống chiếc giường đỏ thắm trước mắt.

Dù vừa rồi có lời nói đầy kiêu hãnh, nhưng Long Thần vẫn không có động tĩnh gì. Phượng Thanh Vận không kìm được, nhíu mày, thẳng thắn lên tiếng thúc giục: "Không phải ngài muốn thụ phấn sao? Ta đã cầu xin rồi, ngài còn muốn gì nữa?"

Đôi mắt gần kề ấy đầy nghiêm túc và tập trung, giọng điệu mang theo sự hối giục không thể đợi được như thể hoàn toàn không biết mình sắp trải qua chuyện gì.

Y thật sự xem đây là một giấc mơ, tự do thể hiện bản thân mà không chút kiềm chế, giống như một đoá hồng đang nở rộ, tuyệt đẹp không thể tả.

Long Ẩn sau đó lấy lại tinh thần, khóe miệng cong lên, bất ngờ nắm lấy cằm hôn lên môi y.

"Ưm..."

Chiếc hỷ bào đỏ rực bị kéo ra, để lộ lớp vải trắng bên trong. Tuy nhiên, hồng y vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống, mà vẫn treo bên cánh tay nửa vời.

Hành động ấy thật dịu dàng trân trọng biết bao. Nếu Phượng Thanh Vận còn có chút ký ức, chắc chắn sẽ cảm thấy ngạc nhiên trước phong thái khác biệt của hắn so với những lần trước.

Nhưng lúc này, y chỉ cảm thấy hành động của người này thật quá đỗi chậm chạp và phiền phức, ngồi trên giường một lúc thì đã thấy không kiên nhẫn, liền giơ tay muốn kéo hỷ phục của đối phương.

Thấy vậy, Long Ẩn không hề tức giận, trái lại còn cố tình dừng lại.

Mặc dù Phượng Thanh Vận tuy đã kết hôn một lần nhưng dường như không có chút kinh nghiệm giúp người khác cởi đồ. Y mất một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể tháo được dây lưng trên chiếc váy.

Nhìn thấy y dần mất kiên nhẫn, thậm chí chuẩn bị rút kiếm ra, Long Ẩn cuối cùng cũng bật cười, nhẹ nhàng xé bỏ áo ngoài của mình, không để Phượng Thanh Vận kịp phản ứng, liền kéo y ôm chặt, đặt lên giường.

"——?!"

Phượng Thanh Vận ngơ ngác nhìn người phía trên, trong đầu bỗng nhiên dâng lên cảm giác căng thẳng mà không rõ lý do.

Có gì đó không đúng...Trong một khoảnh khắc mơ hồ, ý thức sâu thẳm trong y đã nghi ngờ, liệu đây có thật sự là một giấc mơ không? Tại sao mọi thứ lại chân thực đến như vậy?

Lúc giấc mơ này gần như sụp đổ dưới sự nghi ngờ của chủ nhân, ngay lúc quan trọng nhất, Long Ẩn nhẹ nhàng nắm lấy cằm y, thì thầm: "Còn mơ màng gì nữa? Không phải ngươi nói muốn bổn tọa thụ phấn sao?"

...Đúng vậy, y muốn thụ phấn để khai hoa.

Đôi mắt đang dần mất đi tiêu điểm dần dần khôi phục lại một chút, Long Ẩn liền áp xuống, đột ngột hôn lên đôi môi và lưỡi của y.

Ý thức sắp tỉnh lại cuối cùng bị bản năng đang khai hoa hoàn toàn áp chế.

"Trước khi thụ phấn, phải làm gì?" Trong lúc quấn quýt, con rồng đã sống không biết bao nhiêu vạn năm này lại giả vờ ngây ngô: "Bổn tọa không hiểu, Phượng cung chủ có thể dạy bổn tọa không?"

Phượng Thanh Vận càng không hiểu hơn, nhưng bị người hôn khiến ý thức mơ hồ, hoàn toàn dựa vào bản năng nâng tay lên, vô thức đặt lên người đối phương, xuyên qua lớp y phục mỏng manh, cảm nhận được cơ bắp nóng bỏng.

Thật dễ chịu...

Vì thế y cứ thế tiếp tục dính chặt vào người đối phương, nhưng lại không biết phải làm thế nào, không có chút dấu hiệu gì là muốn tiến xa hơn.

Tay y vừa chạm vào lập tức khiến hắn ngừng thở rồi ngay lập tức trầm xuống, người vừa rồi còn mạnh miệng nói không biết gì, giờ lại nắm lấy tay Phượng Thanh Vận, thuận theo vạt áo mà đưa vào trong.

Đầu ngón tay bị nóng rát đến mức vô thức muốn co lại, nhưng lại bị người kia giữ chặt.

Cảm giác qua lớp vải và da thịt tiếp xúc trực tiếp là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Sau sáu trăm năm chưa từng có cảm giác này, tiểu tường vi lập tức bị kéo vào mê muội, ngay khi  bị người dụ dỗ, cơ thể mềm nhũn định cởi áo người kia thì tay đối phương nắm lấy tay y không biết đã chạm vào đâu.

Cảm giác khi chạm vào làm Phượng Thanh Vận ngẩn ra, bầu không khí đầy mê hoặc lập tức tan biến, y mở to mắt, sau đó như bị dọa, kinh ngạc nhìn người trên người mình: "Ngươi sao lại có hai—"

Dù là giấc mơ thẳng thắn nhất, Phượng Thanh Vận cũng không thể nói nốt câu còn lại, mà ngượng ngùng đỏ bừng hai tai, như bị điện giật mà muốn rút tay về.

Nhưng vị Long Thần như kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt kia lại giữ chặt cổ tay y, từng chút một hôn lên má, cuối cùng dừng lại trên mi mắt đang hơi run rẩy vì kinh ngạc.

Vừa hôn đôi mắt người trong lòng, hắn vừa thì thầm trong tiếng run rẩy của y, mang theo dục vọng sâu thẳm, khẽ cười: "Phượng cung chủ có nhiều nụ hoa như vậy, nếu bổn tọa chỉ có một, làm sao có thể thụ phấn cho ngươi?"

----

Có bạn nào có cách đăng nhiều bản thảo cùng 1 lúc trên này không á...đăng từng chương mỏi tay quá TT

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com