TruyenHHH.com

Edit Dm Mat

Bên công ty Dư Thần Dật duyệt đơn rất nhanh.

Khoảng thời gian này hắn liên tục gặp chuyện quả thực khá dọa người, nộp hai bản ghi chép khẩu cung cùng với bệnh án ngất tới nhập viện ra sắc mặt quản lí lập tức thay đổi, hơn nữa dạo gần đây đang vào gian đoạn rảnh, hắn lại dùng kì nghỉ đông, cho nên cấp trên chỉ dặn dò vài câu nói chú ý an toàn nghỉ ngơi cho tốt rồi duyệt cho nghỉ nửa tháng.

Cố Châu Lâm đang ngồi ở sảnh đợi chờ hắn, thấy Dư Thần Dật đi xuống lập tức đi tới, vô cùng tự nhiên cầm tay Dư Thần Dật, tay còn lại thân mật dán vào sau eo Dư Thần Dật, cúi đầu ân cẩn hỏi hắn: "Thế nào? Xin xong chưa?"

Nhóm nữ lễ tân đứng đó không xa nhìn hai người bọn họ dính sát vào nhau, cả hai đều tươi cười, nhìn ngọt tới chết người, đều đỏ mặt tai hồng chuyển mắt đi, nhưng không chịu được lặng lẽ quay đầu nhìn lên.

"Ừm, xin xong rồi, có thể nghỉ tầm nửa tháng." Dư Thần Dật cười ngẩng đầu, ánh đèn trên trần đậu vào mắt Dư Thần Dật khiến ánh mắt hắn rực rỡ như viên ngọc lấp lánh, chuyên chú nhìn Cố Châu Lâm, có chút giống với ánh mắt Cố Châu Lâm nhìn hắn đợt trước luôn bám lên hắn.

Dư Thần Dật vểnh khóe môi, có chút giảo hoạt cười một cái, không biết là cố ý hay vô tình, lời nói ra còn phảng phất quyến rũ, "Khoảng thời gian này anh chỉ ở nhà đợi em đi làm về, cho em một người chồng nội trợ."

Lời này của hắn như một cái móc câu bắt được trái tim Cố Châu Lâm, đồng tử y co rụt lại, trong đầu nháy mắt tưởng tượng ra được hình ảnh Dư Thần Dật bị y khóa lại nhốt trong nhà không thể đi đâu, hô hấp y chợt ngừng theo, yết hầu trượt lên xuống, bàn tay đặt trên eo Dư Thần Dật không khống chế được dùng sức siết lại, kéo Dư Thần Dật dán sát vào lòng mình.

Bên quầy lễ tân vang lên âm thanh kinh ngạc nho nhỏ, lúc này Cố Châu Lâm mới ý thức được hai người bọn họ vẫn đang ở sảnh công ty Dư Thần Dật, y nhắm chặt mắt, kiềm chế lại ngọn lửa bị câu nói của Dư Thần Dật gợi lên, một lát sau mới thả lỏng, nắm tay Dư Thần Dật đi ra ngoài, giọng nói khàn khàn: "Ca ca, anh đừng câu dẫn em."

Dư Thần Dật nhíu nhẹ lông mày, ý cười trên mặt càng sâu thêm.

Hắn cúi đầu nhìn mười ngón tay đan xen của mình với Cố Châu Lâm, lông mi dài dày che giấu ánh sáng trong mắt, lúc nói chuyện lại mang theo sự thích thú: "Sao thế? Em không muốn sao?"

"Em ——" Cố Châu Lâm theo bản năng muốn trả lời, nhưng một cảm giác quái lạ không thể diễn tả chợt lóe qua, y nhạy bén phát giác điểm khác lạ, lập tức sửa miệng, "Em chỉ muốn ca ca vui vẻ, ca ca muốn làm gì cũng được."

Ngoài mặt y trả lời như vậy, trong lòng lại khẽ nói: Em muốn.

Em muốn nhốt ca ca trong nhà, khóa chặt vào bên người, muốn bẻ gãy đôi cánh của anh, khiến anh nghi ngờ tất cả mọi người, chỉ có thể tin mình em, chỉ có thể ỷ lại vào em.

Muốn ca ca ngoại trừ bên cạnh em, không thể tìm thấy nơi dung thân ở bất cứ đâu.

Em muốn. . . . .

Cố Châu Lâm nhìn Dư Thần Dật thật sâu, chờ Dư Thần Dật nâng mắt lên nhìn y lập tức nở nụ cười dịu dàng.

Trong lòng y nói: Em muốn ca ca vĩnh viễn chỉ có thể ở bên em, không bao giờ bị chia cắt như hơn mười năm kia.

Dư Thần Dật khẽ hừ một tiếng bật cười, nắm tay Cố Châu Lâm quơ quơ, "Anh cũng muốn."

Dư Thần Dật xin nghỉ, đoạn thời gian này khi Cố Châu Lâm đi làm, Dư Thần Dật thật sự làm như hắn đã nói, như cô gái chưa gả chồng một bước cũng không ra khỏi cửa.

Trừ bỏ ngày nghỉ Cố Châu Lâm sẽ dẫn hắn ra ngoài chơi, đi mua đồ vật này nọ, còn lại hắn chỉ ngoan ngoãn ở nhà, tựa như con chó nhỏ bị chủ nhân bận rộn nhốt lại một mình trong nhà, cửa vừa mở liền "rưng rưng nước mắt" nhảy lên đón tiếp chủ nhân về nhà.

"Về rồi?" Dư Thần Dật nghe thấy tiếng mở cửa lập tức ló đầu ra khỏi bếp, "Đói chưa? Rửa tay xong ăn canh nhé?"

"Em về rồi, hôm nay ca ca nấu canh gì thế?" Cố Châu Lâm thả thứ gì đó trong tay xuống, vừa nói vừa lại gần hôn Dư Thần Dật một cái.

Cố Châu Lâm trước khi đi làm với sau khi về đều sẽ hôn Dư Thần Dật, hắn đã sớm quen, chờ lưỡi Cố Châu Lâm rời khỏi miệng, tự mình liếm nước miếng trên khóe môi nhếch lên của mình, đuôi mắt vì hít thở không thuận nên ửng đỏ, "Xương hầm củ sen, không phải hôm qua em nói muốn ăn sao? Anh đặt hàng trên mạng mua đồ về."

"Ca ca đúng là tri kỷ quá đi mà." Cố Châu Lâm đi theo Dư Thần Dật vào bếp, sau đó tựa vào bồn rửa nhìn Dư Thần Dật đang cúi đầu múc canh cho y.

Dư Thần Dật có vẻ rất thích đồ ngủ rộng thùng thình, bây giờ trên người cũng là một bộ khá rộng, cổ áo tròn trượt tới tận vai, khiến lồng ngực trơn bóng với sau lưng hắn đều lộ ra hơn nửa.

Trên người hắn còn đang buộc tạp dề, đai đen khoát lên xương quai xanh, bị cung xương nhô ra uốn thành một đường cong, đối lập rõ ràng trên làn da trắng nõn.

Đây là người y thích từ nhỏ, y tha thiết ước mơ bao nhiêu năm, trong cuộc sống tối tăm không ánh sáng y đã khắc ghi tên hắn vào lòng, nổi lên khát vọng muốn nhìn thấy muốn chạm vào hắn tự lúc nào không hay.

Mà người này, bây giờ đang ngày đêm ở bên cạnh y, lấy y làm trung tâm, ngoan ngoãn mà ở trong nhà như một cái lồng giam, dâng lên toàn bộ dịu dàng và chân tình cho y, chỉ một mình y.

Y hoàn toàn có được hắn, giấu chặt hắn vào lòng bàn tay.

Trái tim Cố Châu Lâm điên cuồng nhảy lên, gộp ba bước thành hai, ôm chặt Dư Thần Dật từ phía sau.

Mùi vị thuộc về Dư Thần Dật lập tức xộc lên mũi y, Cố Châu Lâm chôn mặt vào cổ Dư Thần Dật hít một hơi thật sâu, môi khẽ nhấp nháp, hai tay dùng lực ôm lấy eo hắn như muốn bẻ gãy luôn vòng eo mảnh mai ấy.

"Tiểu Lâm?" Cố Châu Lâm dùng hơi nhiều lực khiến Dư Thần Dật phát ra tiếng hoảng sợ, vội vàng buông bát trên tay xuống, giọng nói run rẩy gọi tên Cố Châu Lâm: "Đột nhiên sao thế? Buông tay ra mau. . . . ."

Cố Châu Lâm cứng đầu nói: "Không buông."

Lúc nói chuyện, hơi nóng của y phả hết lên cổ Dư Thần Dật, làn da non mịn ở cổ bị y mài tới đỏ lên, nhìn vô cùng mê người.

Giọng nói run rẩy của Dư Thần Dật còn quất quýt bên tai y, Cố Châu Lâm ôm Dư Thần Dật chặt thêm chút nữa, cảm nhận cơ thể mềm mại dưới tay mình, máu nóng lập tức xộc lên não.

Y thích nhất là nghe Dư Thần Dật run rẩy gọi tên y, mặc kệ là sợ hãi, hay vui vẻ, hay bất lực như lúc này, giọng Dư Thần Dật đều sẽ nhỏ hơn một chút, mềm mại hơn một chút, âm cuối không nhịn được nâng cao, khiến người ta không thể kìm lòng muốn làm ra nhiều chuyện hơn, khiến cho hắn run rẩy gọi thêm hai câu nữa.

Hai tay Cố Châu Lâm như gọng kìm ôm chặt lấy eo Dư Thần Dật, trong mắt y chỉ còn dục vọng đen kịt bủa vậy, tựa như chỉ cần chút nữa thôi là sẽ trào ra ngoài.

Y cuối cùng nhịn không được, há miệng cắn mạnh lên bả vai mượt mà của Dư Thần Dật, đầu lưỡi liên tục liếm láp lên da thịt mẫn cảm.

"Ưm —— Tiểu Lâm ——" Eo Dư Thần Dật run mạnh, đau đớn thở hắt ra gọi tên Cố Châu Lâm.

"Ca ca. . . . . Em rất yêu anh. . . . . . ." Cố Châu Lâm trầm giọng nói, trong đáy mắt đều là khát vọng trắng trợn cùng ỷ lại.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Để tui coi coi có em pé lanh lợi nào đoán đúng không, hình như không có, vậy là được gòi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com