TruyenHHH.com

Edit Dm Mat

Edit by Luftmensch 

https://www.wattpad.com/user/_Luftmensch_24 

"Thần Dật ca ca. . . . . . . . Thần Dật ca ca?"

Giọng nói khác biệt với giọng sữa tức giận trong quá khứ của nam nhân kéo Dư Thần Dật từ trong hồi ức ra.

Hai người đã tới nhà ăn gia đình Cố Châu Lâm nói, Cố Châu Lâm đang đứng ở bên cạnh, tay khoát lên lưng ghế kéo ghế ra cho hắn, vì không thấy hắn trả lời, nên nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt vô cùng chuyên chú.

Dư Thần Dật có chút ngượng ngùng, vừa nãy chìm vào hồi ức quá sâu, sau khi hoàn hồn thấy Cố Châu Lâm khác lạ, trong nhất thời vẫn không thể phản ứng lại được.

Không giống như người lớn, một hai tuổi của trẻ con thay đổi rất nhiều, Dư Thần Dật là anh trai, vẫn luôn ở vị trí chăm sóc, không ngờ bây giờ gặp lại, vị trí của hai người đã vô thức thay đổi.

Dư Thần Dật bị động tác săn sóc chu đáo mạc danh kỳ diệu của Cố Châu Lâm mê hoặc chớp mắt một cái, gật gật đầu với Cố Châu Lâm rồi mới ngồi xuống.

Cố Châu Lâm cười cười với Dư Thần Dật, ngồi xuống vị trí đối diện Dư Thần Dật, mở thực đơn ra đưa cho Dư Thần Dật, "Anh muốn ăn gì? Em nhớ trước đâu anh thích ăn cay, bây giờ còn thích không?"

"Ừm, vẫn thích."

Dư Thần Dật lật hai trang thực đơn, phát hiện nhà hàng này chuyên làm món cay Tứ Xuyên, có chút kinh ngạc hỏi: "Em có thể ăn cay hả?"

Hắn nhớ mang mang Cố Châu Lâm trước đây không thể ăn cay, có lần bị bạn thân như hình với bóng của hắn lừa ăn một trái ớt, bị cay đến sưng phù miệng, khiến hắn sau đó tìm người kia đánh một trận, hai người về sau tuyệt giao, không còn chơi với nhau nữa.

"Bây giờ có thể rồi, không ngờ ca ca vẫn nhớ rõ cái này."

Cố Châu Lâm nói xong, liếm liếm môi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn hai cái, sau đó nói tiếp: "Ca ca vừa nãy thất thần, là vì. . . . ."

Nói được một nửa, Cố Châu Lâm đột nhiên dừng lại, lông mi cong vút run rẩy hai cái, trong mắt lóe lên tia tối tăm, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.

Dư Thần Dật vẫn đang lật mở thực đơn nên không nhìn thấy, chỉ nghe thấy Cố Châu Lâm hỏi hắn: "Là vì nghĩ đến chuyện gì vậy?"

Dư Thần Dật cảm thấy giọng Cố Châu Lâm có chút trầm, nhưng cẩn thận nghe lại nghĩ đó là ảo giác của mình, ngữ khí Cố Châu Lâm vẫn vô cùng thản nhiên, tựa như chỉ tiện miệng hỏi một câu.

Hắn tùy tiện chọn vài món, sau khi gấp thực đơn lại nhớ tới Cố Châu Lâm bé con, nắm tay hắn nghiêng ngả lảo đảo đi theo, nhịn không được nở nụ cười, một lúc lâu sau mới lấy tay đè khóe miệng cong lên của mình, trêu ghẹo nói: "Anh vừa nhớ tới một người rất đáng yêu."

Cố Châu Lâm đang rót trà cho Dư Thần Dật, cổ tay dùng sức cầm ấm trà tạo thành một đường cong đẹp đẽ, không biết vì cái gì, sau khi Dư Thần Dật nói xong nước trà đột nhiên ngắt đoạn, Cố Châu Lâm cầm ấm trà lệch đi một chút, trà nóng chảy ra từ trên cao rơi vào trong chén lại bắn ra mặt bàn.

Cố Châu Lâm cầm giấy im lặng lau khô mặt bàn, sau đó vo thành một cục vứt vào thùng rác dưới chân, cả quá trình đều im lặng, biểu tình bình tĩnh, làm xong hết thảy mới ngẩng đầu hỏi: "Là ai vậy? Người yêu của Thần Dật ca ca sao?"

Dư Thần Dật nâng cằm nhìn Cố Châu Lâm, tay kia cầm lấy thành chén, độ ấm của trà từ thành chén truyền ra, khiến tay hắn có chút đỏ lên.

"Làm sao? Nhanh như vậy đã muốn hỏi thăm bạn gái của anh?"

Cố Châu Lâm không dấu vết nhìn thoáng qua ngón tay của Dư Thần Dật, ngón trỏ giật giật, trên mặt lộ vẻ tò mò, thẳng thắn thành khẩn nhẹ nhàng nói: "Ừm, có chút tò mò bạn gái của Thần Dật ca ca như thế nào, có thể cho em gặp không?"

Dư Thần Dật nhíu mày, nói: "Không thể nha."

Cố Châu Lâm không nghĩ sẽ bị cự tuyệt nhanh như thế, sợ hãi run rẩy muốn nói tiếp, chợt nghe Dư Thần Dật cười khẽ.

"Anh còn chưa yêu đương, lấy đâu ra bạn gái cho em gặp."

Dư Thần Dật nói xong, thuận miệng hỏi Cố Châu Lâm: "Em thì sao? Yêu đương chưa?"

Cố Châu Lâm lắc đầu, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người Dư Thần Dật, ngoan ngoãn trả lời: "Em chưa từng yêu đương."

"Ồ."

Dư Thần Dật tựa như chỉ là thuận miệng nhắc tới, không có chút hứng thú hóng hớt nào, cũng không tiếp tục tìm hiểu câu "chưa từng" kia của Cố Châu Lâm là như thế nào.

Hắn nhìn Cố Châu Lâm thành thục ôn nhu trước mặt, lực chú ý lại hoàn toàn đặt ở chuyện khác, cảm giác muốn trêu chọc y ẩn giấu trong lòng từ rất lâu bắt đầu rục rịch.

Hắn thấy nhân viên cách đó không xa cố ý đi đường vòng qua chỗ bọn họ, hai mắt chăm chú nhìn Cố Châu Lâm, chỉ là Cố Châu Lâm hoàn toàn không phản ứng, một cái liếc mắt cũng không thèm chia cho người khác.

Ai ngờ Cố Châu Lâm lớn như vậy vẫn là công chúa nhỏ dính người ngày xưa đâu.

Nếu nhắc tới quá khứ mít ướt của Cố Châu Lâm, Cố Châu Lâm khẳng định sẽ ngượng ngùng, còn có chút quẫn bách, dù sao cũng không có người nào muốn đối mặt với lịch sử đen tối hồi bé của mình.

Nghĩ đến đây, Dư Thần Dật không nhịn được cười nói: "Anh vừa. . . . .nhớ tới em hồi bé."

Ý cười của Dư Thần Dật lan tới ánh mắt, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Lâm hồi bé thật đáng yêu mà, nhỏ nhỏ một cục, tay ngắn chân cũng ngắn, nhưng vẫn bám theo sau anh, nói thế nào cũng không chịu buông."

Ánh mắt Cố Châu Lâm lóe lóe, Dư Thần Dật nhìn thấy liền cười thầm trong lòng, nghĩ, thẹn thùng rồi hả, ui, ai bảo đồ mít ướt nhỏ lớn lên đẹp trai như vậy, khiến hắn có chút ghen tị nho nhỏ nha.

Nhưng khác hoàn toàn tưởng tượng của hắn, Cố Châu Lâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lòe sáng, cười đến rạng rỡ, vui vẻ nói: "Hóa ra ca ca vẫn còn nhớ rõ, ngay cả em trước kia không thể ăn cay. . . . .đều nhớ."

Dư Thần Dật kinh ngạc, sau đó nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt Cố Châu Lâm mới nhớ ra, vài năm sớm bị hắn nhét vào nơi sau nhất phủ bụi kia, đối với Cố Châu Lâm mà nói, có lẽ là đoạn thời gian đáng trân trọng nhất.

Cố Châu Lâm mồ côi cha, sức khỏe Cố Thiến cũng không khỏe lắm, hơn nữa Cố Châu Lâm nhát gan không thích nói chuyện, nên không được các bạn nhỏ khác đón chào, Cố Châu Lâm cũng không quan tâm người khác, chỉ thích một mình hắn.

Dư Thần Dật trước đây nghịch như quỷ, trèo cây bắt ve lội sông bắt cá không có gì không chơi qua, mẹ Dư bị hắn chọc giận mấy năm, thật vất vả mới tóm được đứa nhỏ ngoan ngoãn như Cố Châu Lâm, tự nhiên được sủng như lên trời, còn đề phòng Dư Thần Dật dạy hư nhóc.

Cho nên trong năm năm đó, có rất nhiều ngày, Cố Châu Lâm đều dính vào người hắn, ngủ ở nhà hắn.

Dư Thần Dật không nói lên lời, Cố Châu Lâm đối với hắn mà nói, là một em trai có cũng được không có cũng chẳng sao, trước kia hắn còn ghét bỏ Cố Châu Lâm, chê y còn nhỏ, vướng víu hắn không thể đi chơi với bạn, nhưng khác với hắn, Cố Châu Lâm rõ ràng rất coi trọng hắn.

Giống như ban nãy, hắn mất rất lâu mới nhớ ra Tiểu Lâm là ai, trong khi Cố Châu Lâm xa cách hơn mười năm, vừa thấy bóng lưng hắn đã có thể nhận ra, còn chạy lên giữ hắn lại.

Tươi cười trên mặt của Dư Thần Dật rút bớt, trầm mặc vài giây sau mới nói: "Ừm, chi tiết quá thì không nhớ rõ, nhưng vẫn có thể nhớ được một số chuyện."

"Có thể nhớ một chút là tốt rồi."

Cố Châu Lâm không một chút lo lắng, "Chỉ cần Thần Dật ca ca vẫn nhớ em, vậy là tốt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com