Edit Dm Lo Thanh Dai Tau Yeu Gioi
Lộ Dương đang mơ màng ngủ thì thấy bên cạnh có tiếng vang, dưới tầng có tiếng bước chân hỗn loạn.
"Yên tĩnh chút!" Kỳ Thiệu nhỏ giọng, giơ tay phất phất mấy người vừa chạy lên: "Xuống dưới chờ tôi."Mao Kiến Quốc giơ tay ra dấu ok, sau đó đẩy Ninh Tĩnh xuống."Sao đấy?" Lộ Dương dụi mắt, giọng nói mang theo âm mũi lúc mới tỉnh ngủ."Không sao." Kỳ Thiệu đắp lại cái chăn vì cậu ngồi dậy mà tuột xuống, bảo cậu: "Người kia bị cướp, chúng tôi đi bắt lại."Lộ Dương cau mày nhìn cái bọc lớn đặt bên chân hắn: "Sao còn phải mang theo quần áo? Phải đi bao lâu?""Hai ngày." Kỳ Thiệu nhìn cậu: "Ngày kia tôi sẽ trở lại, em đừng có chạy lung tung, Mao Kiến Quốc ở lại đây, có chuyện gì em tìm anh ta nhé.""Đi đâu?" Lộ Dương hỏi."Phòng nghiên cứu sinh vật lần trước." Kỳ Thiệu đưa tay vén tóc trước trán cậu lên: "Em mau ngủ đi, vốn tối qua đã ngủ không ngon rồi, tôi đi đây."Lộ Dương nhìn hắn không lên tiếng,"Không nỡ xa tôi hả?" Kỳ Thiệu giơ tay nhéo mặt cậu một cái: "Mỗi ngày đều phải nhớ đến tôi đấy, biết chưa?""Nhớ ông nội anh." Lộ Dương hất tay hắn ra, kéo chăn lên chôn đầu mình vào đó."Tự chăm sóc bản thân nhé." Kỳ Thiệu cười nhìn bọc chăn nhỏ nhỏ nhô lên.Đứa nhóc cứng miệng.Nghe tiếng bước chân bên ngoài chăn ngày một xa, Lộ Dương nằm trong chăn nhìn khoảng tối chớp mắt một cái.Tiếng bước chân càng ngày càng xa, cậu đoán có lẽ người đã ra đến cửa phòng rồi, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.Ngay giây phút nghe thấy tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, Lộ Dương cho rằng Kỳ Thiệu đã xuống tầng, vội vã xốc chăn lên, gào xuống dưới: "Anh nhớ cẩn thận chút.""Ôi!" Hai tay Kỳ Thiệu khoanh trước ngực, đang nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn cậu cười bảo: "Biết ngài đây có lời muốn dặn dò, tôi đang chờ đây.""..." Lộ Dương cắn răng, hai mắt bốc lửa: "Cút nhanh lên!""Luôn đây." Kỳ Thiệu thoải mái nhấc túi xoay người rời đi.Lộ Dương nằm trong chăn đập mấy phát lên đệm, giờ cậu không đánh được Kỳ Thiệu, chẳng lẽ còn không thể trút giận lên cái giường của hắn?"Người chim?" Kỳ Thiệu lái xe, nghe Ninh Tĩnh báo cáo xong hơi kinh ngạc xoay qua nhìn cô một cái: "Con chim rách đó còn bay được nữa hả? Cánh cũng đã bị tôi xé một bên rồi mà.""Cánh của người chim kia vẫn hoàn hảo lắm." Ninh Tĩnh cúi đầu xem ipad trong tay, chậm rãi dùng ngón tay lướt bên trên: "Hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh, kính chống đạn cũng bị gã đập nát, gen yêu quái hỗn huyết được trời cao ưu ái ghê.""Thật sao?" Kỳ Thiệu cười: "Không biến được thành người hẳn hoi, cũng không thể thành yêu hoàn toàn, hơn nữa hơn nữa tỉ lệ mạnh vô cùng nhỏ, trong cả trăm, cả triệu con yêu quái mới có một con mạnh mẽ, phần lớn đều là vừa sinh ra đã chết, điểm thiếu hụt trên gen lớn đến thế mà nhóc không nhìn thấy à?""Cũng phải." Ninh Tĩnh chỉnh cái váy nhỏ của mình bảo: "Người và yêu dù sao cũng là hai loài khác nhau, mấy năm qua vì tỉ lệ yêu quái hỗn huyết đột nhiên tăng cao bên cục quản yêu còn đau đầu một chập, nghe đâu thời gian tới còn muốn lập kế hoạch hoá gia đình?""Mấy lão già bên cục quản yêu cả ngày cũng chỉ biết quản mấy cái chuyện vô bổ kiểu này." Kỳ Thiệu chậc một tiếng: "Đúng rồi, cô gọi điện thoại cho Đồng Giang, hỏi cậu ta xem có nhớ đứa con gái kia của Dịch Hành Văn không?"Ninh Tĩnh đáp một tiếng, lấy điện thoại ra, gọi cho Đồng Giang một cú.Ngay lúc điện thoại được kết nối, cô bật loa ngoài."Tiểu Đồng Đồng, ông chủ tìm anh có việc." Ninh Tĩnh đưa điện thoại cho Kỳ Thiệu."Dịch Hành Văn có cô con gái tên Dịch Tình, cậu còn nhớ chứ?" Kỳ Thiệu hỏi."Con gái của lão?" Giọng của Đồng Giang vang lên bên kia điện thoại mang theo sự kinh ngạc."Sao? Tốt xấu gì ngày trước hai người cũng làm cùng một viện nghiên cứu, cậu còn là cấp trên trực tiếp của ông ta, chút chuyện này mà không nhớ được à?" Kỳ Thiệu nhìn con đường phía trước, trong miệng nói liền một chặp."Lúc con gái lão chào đời mang theo một chứng bệnh liên quan đến gen rất hiếm gặp, sống không quá một năm." Đồng Giang nói: "Anh nhìn thấy con gái lão rồi à? Không phải đã chết rồi sao?""Chết rồi?" Trong đầu Kỳ Thiệu đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây Lộ Dương đã từng nói với hắn trên người Dịch Tình toả ra tử khí: "Không chết, lẽ nào Dịch Hành Văn cho con gái dùng thuốc? Thế nhưng chẳng phải loại thuốc đó càng dùng chết càng nhanh à, tuy mấy lão già bên thành phố chỗ Phi Sắc có thể kéo dài sinh mệnh, nhưng dùng thuốc chưa tới ba tháng đã già lọm khọm, còn cái cô Dịch Tình kia nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ có bảy, tám tuổi, đâu có giống cô bé sống không quá một năm như cậu nói, như vậy chí ít Dịch Hành Văn đã cho con gái lão dùng thuốc liên tục sáu năm.""Không đúng, chắc chắn có chỗ nào đó không đúng rồi." Đồng Giang bắt đầu vừa nghĩ vừa thì thầm."Dừng dừng dừng." Kỳ Thiệu nhíu mày: "Đừng lẩm bẩm nữa, tôi đi chuyến này có gì sẽ mang về cho cậu.""Xác động vật lần trước anh thấy trong hồ máu, còn có tóc cô bé kia nữa." Bên phía Đồng Giang có tiếng máy móc va chạm: "Tôi cúp đây."Kỳ Thiệu cau mày nghe thấy âm thanh máy bận từ đầu kia truyền tới hỏi: "Mấy hôm nay cậu ta ngủ ở phòng thí nghiệm à?""Đúng vậy, mấy ngày nay chưa thấy ra ngoài lần nào, năm, sáu trợ lý tôi tuyển cho anh ấy phải đổi cả một lượt rồi, người nào cũng nằm mà ra khỏi phòng thí nghiệm, tốn không biết bao nhiêu tiền của tôi." Ninh Tĩnh mở cái ví da nhỏ của mình nhìn vào trong than vãn: "Hôm nay không ngủ nữa, bắt sớm xong sớm còn về, tiết kiệm tiền ăn, tiền ở."Lộ Dương nằm trong chăn giận dỗi một lúc, đến khi cơ thể bắt đầu toả nhiệt cậu còn cho là do bản thân ấp trong chăn lâu quá.Thế nhưng đến khi tấm chăn trùng xuống, cậu mới biết mình bị Kỳ Thiệu làm cho tức quá lại biến thân mất rồi.Có điều may là lần này hai ngày sau Kỳ Thiệu mới về.Nghĩ đến đây Lộ Dương đang nằm trong giữa chăn cũng lười di chuyển, mơ mơ màng màng liếm móng vuốt một lúc lại lăn ra ngủ thiếp đi.Sáng ra, lúc cậu vẫn còn say giấc bên ngoài cầu thang có tiếng bước chân."Em trai ơi? Dậy chưa? Nên ăn sáng rồi." Mao Kiến Quốc đứng trước cửa phòng ngủ gõ cửa.Thế nhưng bên trong không ai đáp lại.Đến khi Mao Kiến Quốc gõ lần thứ hai, Lộ Dương mới nghe thấy tiếng anh ta gõ cửa.Cậu vừa bò từ giữa chăn ra ngoài, đã thấy Mao Kiến Quốc đẩy cửa thò đầu vào.Một người một con mèo nín thở nhìn nhau.Lộ Dương nhìn cái mặt mập mạp của Mao Kiến Quốc, thấy hơi lúng túng, cậu tưởng rằng Mao Kiến Quốc sẽ không mở cửa, còn định vào nhà tắm trốn một lát.Mao Kiến Quốc nhìn vào mắt mèo đen nhỏ đang đứng trên sàn nhà, nuốt nước miếng nhớ tới việc ông chủ nhà mình từng dặn anh ta không thể vạch trần thân phận của Lộ Dương.Ông chủ vạch trần được gọi là tình thú.Anh ta mà vạch trần thì nào được gọi là tình thú nữa."Ôi! Em trai về rồi sao? Đại Hắc tới đây từ bao giờ thế?" Hành động chào hỏi của Mao Kiến Quốc còn nát hơn cả Kỳ Thiệu: "Đại Hắc ăn sáng chưa?"Lộ Dương có chút ngờ vực theo dõi anh ta, không biết vì sao cậu thấy Mao Kiến Quốc hơi là lạ?Có điều Lộ Dương thấy dáng vẻ không được thông minh lắm của anh ta, tạm thời buông lỏng nghi ngờ của mình xuống, chậm chạp theo anh ta xuống dưới ăn sáng.Ngày đầu tiên qua đi, Lộ Dương thích ý nằm trên ghế sô pha ăn bánh quy nhỏ, uống sữa bò, xem ti vi.Ngày thứ hai trôi qua, ban đầu Lộ Dương để ý cửa tiệm, sau đó thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài dạo một vòng, xem có thể thấy xe Kỳ Thiệu hay không.Đến ngày thứ ba, mới sáng sớm Lộ Dương đã nằm nhoài trên ghế sô pha quay đầu nhìn chằm chằm cửa tiệm không nhúc nhích."Ăn cơm thôi." Mao Kiến Quốc bưng hai cái đĩa nhỏ bước tới.Lộ Dương quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, sau đó lại quay trở lại, có chút ủ rũ vẫy vẫy đuôi với anh ta."Trưa đến nơi rồi mà mày còn chưa ăn sáng nữa." Mao Kiến Quốc nhìn mèo đen nhỏ cuộn mình lại có chút bất đắc dĩ, hôm qua anh ta đã gọi điện thoại cho ông chủ, bên ấy báo là tạm thời xảy ra chút sự cố nhỏ nên sẽ về trễ một ngày."Có cả cá nhỏ chiên giòn này." Mao Kiến Quốc mang đĩa tới dỗ dành, bây giờ anh ta rất sợ Đại Hắc bị đói bụng gầy đi, đợi đến lúc ông chủ trở về phỏng chừng sẽ chặt xác anh ta ướp lên phơi khô, rán cho Đại Hắc ăn mất.Phải tìm cách để Đại Hắc ăn cơm trước đã, Mao Kiến Quốc đặt đĩa lên bàn trà, lấy di động từ trong túi ra, sau đó hắng giọng một cái, cố ý gia tăng âm lượng: "Sao hôm nay ông chủ còn chưa về nhỉ, mình phải gọi điện hỏi mới được."Anh ta vừa dứt lời, liền thấy mèo đen nhỏ đang cuộn mình nằm phía trước đột nhiên quay người sang, đôi mắt to tròn nhìn anh ta chằm chằm."Ối!" Mao Kiến Quốc bị tốc độ này của cậu doạ cho sợ hết hồn."Meo!" Lộ Dương nhìn anh ta kêu một tiếng, ra hiệu anh ta nhanh gọi điện thoại.Mao Kiến Quốc cười gượng hai tiếng, bấm điện thoại.Khi giọng nữ máy móc trong điện thoại truyền đến, nụ cười trên mặt Mao Kiến Quốc chậm rãi đọng lại.Tắt máy?Hôm qua lúc anh ta gọi đến còn chưa tắt máy cơ mà, sao hôm nay lại tắt rồi!"Meo!" Lộ Dương cũng mơ hồ nghe thấy giọng nữ trong điện thoại báo tắt máy, vội vàng đi lại trên sô pha vài vòng.Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?Tại sao đến ngày thứ ba rồi mà còn chưa trở lại? Tại sao lại tắt máy?Lúc Lộ Dương còn đang mải nghĩ, Mao Kiến Quốc đã nhanh chóng đứng lên, chạy ra ngoài cửa.Sau khi ra ngoài còn không quên khoá cửa lại.Anh ta nhìn mèo đen nhỏ ra sức cào lên cửa kính, chỉ có thể sốt ruột nhanh chóng giải thích: "Mày chờ chút nhé, đừng có chạy lung tung, tao đi tìm người, tuyệt đối đừng chạy loạn!""Meo! Méo! Ngoao!" Lộ Dương tuyệt vọng kêu hai tiếng, mèo nhỏ bị chọc giận sắp nổ tung rồi.Mao Kiến Quốc, ông nội mi! Mang theo một con mèo thì mệt chết hả?A!Lộ Dương dùng móng vuốt cào lên cửa kính, nhưng cửa kính không chỉ không có bất cứ chuyện gì, móng vuốt của cậu còn bị bẻ gãy, ăn đau cậu giơ cái chân khác lên cào tiếp.Đệt!Bây giờ Lộ Dương vừa vội vừa tức, cậu chen đầu vào khe hở của cửa kính, muốn chen ra ngoài, nhưng không thành công.Cuối cùng đầu còn bị kẹt ở cửa không rút ra được, cậu gắng mượn lực lùi về sau thật mạnh, đầu bị chen đau mà không rút ra được.Đầu óc cậu nóng lên, giơ vuốt vả thẳng lên cửa."Ầm" một tiếng, cửa kính vỡ tan.Lộ Dương có chút giật mình ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thuỷ tinh vỡ bay đầy trời như pha quay chậm chuẩn bị rơi xuống người cậu.Lúc cậu còn đang giật mình vì uy lực bộc phát của vuốt nhỏ, một đôi tay nhanh chóng xông tới ôm cậu lên khỏi mặt đất, giữ cậu trong ngực.Lộ Dương chớp mắt, nghe thuỷ tinh rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang giòn tan, hít sâu một hơi, quanh chóp mũi tràn ngập hơi thở quen thuộc."Phá nhà hả, tổ tông ơi?" Kỳ Thiệu lắc đầu để thuỷ tinh trên đó rơi xuống, sau đó cúi đầu nhìn mèo đen nhỏ được mình ôm trong ngực: "Cưng à, giờ cưng trâu bò rồi, chán quá muốn chơi lớn một lần đúng không?"Lộ Dương ngửa đầu nhìn hắn, sắc mặt ảm đạm trông không có tinh thần lắm, còn có chút râu mép, nhưng tổng thể trông vẫn khá ổn."Sao? Sao mày lại ở đây?" Kỳ Thiệu ôm mèo bước vào trong: "Không quen tao à?""Meo u..." Lộ Dương khịt mũi ngửi người hắn một cái."Thật sự không quen tao sao?" Kỳ Thiệu nhấc mèo nhỏ lên: "Nhớ tao không?"Lộ Dương nhìn khuôn mặt đượm nét mệt mỏi, còn cố cười với mình của hắn, lòng cậu đột nhiên mềm nhũn."Nhớ tao thì hôn tao cái đi." Kỳ Thiệu cười nhìn cậu."Meo u ~" Lộ Dương giơ vuốt ôm lấy mặt hắn sờ sờ, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng liếm lên miệng hắn một cái."Lúc đi còn nói không nhớ tao cơ đấy." Kỳ Thiệu chôn mặt vào lớp lông mềm mại trên bụng cậu cọ cọ: "Tên nhóc lừa đảo."Lộ Dương nghe hắn nói xong, toàn bộ cơ thể cứng đờ.Kỳ Thiệu nói lời này là có ý gì?
"Yên tĩnh chút!" Kỳ Thiệu nhỏ giọng, giơ tay phất phất mấy người vừa chạy lên: "Xuống dưới chờ tôi."Mao Kiến Quốc giơ tay ra dấu ok, sau đó đẩy Ninh Tĩnh xuống."Sao đấy?" Lộ Dương dụi mắt, giọng nói mang theo âm mũi lúc mới tỉnh ngủ."Không sao." Kỳ Thiệu đắp lại cái chăn vì cậu ngồi dậy mà tuột xuống, bảo cậu: "Người kia bị cướp, chúng tôi đi bắt lại."Lộ Dương cau mày nhìn cái bọc lớn đặt bên chân hắn: "Sao còn phải mang theo quần áo? Phải đi bao lâu?""Hai ngày." Kỳ Thiệu nhìn cậu: "Ngày kia tôi sẽ trở lại, em đừng có chạy lung tung, Mao Kiến Quốc ở lại đây, có chuyện gì em tìm anh ta nhé.""Đi đâu?" Lộ Dương hỏi."Phòng nghiên cứu sinh vật lần trước." Kỳ Thiệu đưa tay vén tóc trước trán cậu lên: "Em mau ngủ đi, vốn tối qua đã ngủ không ngon rồi, tôi đi đây."Lộ Dương nhìn hắn không lên tiếng,"Không nỡ xa tôi hả?" Kỳ Thiệu giơ tay nhéo mặt cậu một cái: "Mỗi ngày đều phải nhớ đến tôi đấy, biết chưa?""Nhớ ông nội anh." Lộ Dương hất tay hắn ra, kéo chăn lên chôn đầu mình vào đó."Tự chăm sóc bản thân nhé." Kỳ Thiệu cười nhìn bọc chăn nhỏ nhỏ nhô lên.Đứa nhóc cứng miệng.Nghe tiếng bước chân bên ngoài chăn ngày một xa, Lộ Dương nằm trong chăn nhìn khoảng tối chớp mắt một cái.Tiếng bước chân càng ngày càng xa, cậu đoán có lẽ người đã ra đến cửa phòng rồi, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.Ngay giây phút nghe thấy tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, Lộ Dương cho rằng Kỳ Thiệu đã xuống tầng, vội vã xốc chăn lên, gào xuống dưới: "Anh nhớ cẩn thận chút.""Ôi!" Hai tay Kỳ Thiệu khoanh trước ngực, đang nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn cậu cười bảo: "Biết ngài đây có lời muốn dặn dò, tôi đang chờ đây.""..." Lộ Dương cắn răng, hai mắt bốc lửa: "Cút nhanh lên!""Luôn đây." Kỳ Thiệu thoải mái nhấc túi xoay người rời đi.Lộ Dương nằm trong chăn đập mấy phát lên đệm, giờ cậu không đánh được Kỳ Thiệu, chẳng lẽ còn không thể trút giận lên cái giường của hắn?"Người chim?" Kỳ Thiệu lái xe, nghe Ninh Tĩnh báo cáo xong hơi kinh ngạc xoay qua nhìn cô một cái: "Con chim rách đó còn bay được nữa hả? Cánh cũng đã bị tôi xé một bên rồi mà.""Cánh của người chim kia vẫn hoàn hảo lắm." Ninh Tĩnh cúi đầu xem ipad trong tay, chậm rãi dùng ngón tay lướt bên trên: "Hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh, kính chống đạn cũng bị gã đập nát, gen yêu quái hỗn huyết được trời cao ưu ái ghê.""Thật sao?" Kỳ Thiệu cười: "Không biến được thành người hẳn hoi, cũng không thể thành yêu hoàn toàn, hơn nữa hơn nữa tỉ lệ mạnh vô cùng nhỏ, trong cả trăm, cả triệu con yêu quái mới có một con mạnh mẽ, phần lớn đều là vừa sinh ra đã chết, điểm thiếu hụt trên gen lớn đến thế mà nhóc không nhìn thấy à?""Cũng phải." Ninh Tĩnh chỉnh cái váy nhỏ của mình bảo: "Người và yêu dù sao cũng là hai loài khác nhau, mấy năm qua vì tỉ lệ yêu quái hỗn huyết đột nhiên tăng cao bên cục quản yêu còn đau đầu một chập, nghe đâu thời gian tới còn muốn lập kế hoạch hoá gia đình?""Mấy lão già bên cục quản yêu cả ngày cũng chỉ biết quản mấy cái chuyện vô bổ kiểu này." Kỳ Thiệu chậc một tiếng: "Đúng rồi, cô gọi điện thoại cho Đồng Giang, hỏi cậu ta xem có nhớ đứa con gái kia của Dịch Hành Văn không?"Ninh Tĩnh đáp một tiếng, lấy điện thoại ra, gọi cho Đồng Giang một cú.Ngay lúc điện thoại được kết nối, cô bật loa ngoài."Tiểu Đồng Đồng, ông chủ tìm anh có việc." Ninh Tĩnh đưa điện thoại cho Kỳ Thiệu."Dịch Hành Văn có cô con gái tên Dịch Tình, cậu còn nhớ chứ?" Kỳ Thiệu hỏi."Con gái của lão?" Giọng của Đồng Giang vang lên bên kia điện thoại mang theo sự kinh ngạc."Sao? Tốt xấu gì ngày trước hai người cũng làm cùng một viện nghiên cứu, cậu còn là cấp trên trực tiếp của ông ta, chút chuyện này mà không nhớ được à?" Kỳ Thiệu nhìn con đường phía trước, trong miệng nói liền một chặp."Lúc con gái lão chào đời mang theo một chứng bệnh liên quan đến gen rất hiếm gặp, sống không quá một năm." Đồng Giang nói: "Anh nhìn thấy con gái lão rồi à? Không phải đã chết rồi sao?""Chết rồi?" Trong đầu Kỳ Thiệu đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây Lộ Dương đã từng nói với hắn trên người Dịch Tình toả ra tử khí: "Không chết, lẽ nào Dịch Hành Văn cho con gái dùng thuốc? Thế nhưng chẳng phải loại thuốc đó càng dùng chết càng nhanh à, tuy mấy lão già bên thành phố chỗ Phi Sắc có thể kéo dài sinh mệnh, nhưng dùng thuốc chưa tới ba tháng đã già lọm khọm, còn cái cô Dịch Tình kia nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ có bảy, tám tuổi, đâu có giống cô bé sống không quá một năm như cậu nói, như vậy chí ít Dịch Hành Văn đã cho con gái lão dùng thuốc liên tục sáu năm.""Không đúng, chắc chắn có chỗ nào đó không đúng rồi." Đồng Giang bắt đầu vừa nghĩ vừa thì thầm."Dừng dừng dừng." Kỳ Thiệu nhíu mày: "Đừng lẩm bẩm nữa, tôi đi chuyến này có gì sẽ mang về cho cậu.""Xác động vật lần trước anh thấy trong hồ máu, còn có tóc cô bé kia nữa." Bên phía Đồng Giang có tiếng máy móc va chạm: "Tôi cúp đây."Kỳ Thiệu cau mày nghe thấy âm thanh máy bận từ đầu kia truyền tới hỏi: "Mấy hôm nay cậu ta ngủ ở phòng thí nghiệm à?""Đúng vậy, mấy ngày nay chưa thấy ra ngoài lần nào, năm, sáu trợ lý tôi tuyển cho anh ấy phải đổi cả một lượt rồi, người nào cũng nằm mà ra khỏi phòng thí nghiệm, tốn không biết bao nhiêu tiền của tôi." Ninh Tĩnh mở cái ví da nhỏ của mình nhìn vào trong than vãn: "Hôm nay không ngủ nữa, bắt sớm xong sớm còn về, tiết kiệm tiền ăn, tiền ở."Lộ Dương nằm trong chăn giận dỗi một lúc, đến khi cơ thể bắt đầu toả nhiệt cậu còn cho là do bản thân ấp trong chăn lâu quá.Thế nhưng đến khi tấm chăn trùng xuống, cậu mới biết mình bị Kỳ Thiệu làm cho tức quá lại biến thân mất rồi.Có điều may là lần này hai ngày sau Kỳ Thiệu mới về.Nghĩ đến đây Lộ Dương đang nằm trong giữa chăn cũng lười di chuyển, mơ mơ màng màng liếm móng vuốt một lúc lại lăn ra ngủ thiếp đi.Sáng ra, lúc cậu vẫn còn say giấc bên ngoài cầu thang có tiếng bước chân."Em trai ơi? Dậy chưa? Nên ăn sáng rồi." Mao Kiến Quốc đứng trước cửa phòng ngủ gõ cửa.Thế nhưng bên trong không ai đáp lại.Đến khi Mao Kiến Quốc gõ lần thứ hai, Lộ Dương mới nghe thấy tiếng anh ta gõ cửa.Cậu vừa bò từ giữa chăn ra ngoài, đã thấy Mao Kiến Quốc đẩy cửa thò đầu vào.Một người một con mèo nín thở nhìn nhau.Lộ Dương nhìn cái mặt mập mạp của Mao Kiến Quốc, thấy hơi lúng túng, cậu tưởng rằng Mao Kiến Quốc sẽ không mở cửa, còn định vào nhà tắm trốn một lát.Mao Kiến Quốc nhìn vào mắt mèo đen nhỏ đang đứng trên sàn nhà, nuốt nước miếng nhớ tới việc ông chủ nhà mình từng dặn anh ta không thể vạch trần thân phận của Lộ Dương.Ông chủ vạch trần được gọi là tình thú.Anh ta mà vạch trần thì nào được gọi là tình thú nữa."Ôi! Em trai về rồi sao? Đại Hắc tới đây từ bao giờ thế?" Hành động chào hỏi của Mao Kiến Quốc còn nát hơn cả Kỳ Thiệu: "Đại Hắc ăn sáng chưa?"Lộ Dương có chút ngờ vực theo dõi anh ta, không biết vì sao cậu thấy Mao Kiến Quốc hơi là lạ?Có điều Lộ Dương thấy dáng vẻ không được thông minh lắm của anh ta, tạm thời buông lỏng nghi ngờ của mình xuống, chậm chạp theo anh ta xuống dưới ăn sáng.Ngày đầu tiên qua đi, Lộ Dương thích ý nằm trên ghế sô pha ăn bánh quy nhỏ, uống sữa bò, xem ti vi.Ngày thứ hai trôi qua, ban đầu Lộ Dương để ý cửa tiệm, sau đó thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài dạo một vòng, xem có thể thấy xe Kỳ Thiệu hay không.Đến ngày thứ ba, mới sáng sớm Lộ Dương đã nằm nhoài trên ghế sô pha quay đầu nhìn chằm chằm cửa tiệm không nhúc nhích."Ăn cơm thôi." Mao Kiến Quốc bưng hai cái đĩa nhỏ bước tới.Lộ Dương quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, sau đó lại quay trở lại, có chút ủ rũ vẫy vẫy đuôi với anh ta."Trưa đến nơi rồi mà mày còn chưa ăn sáng nữa." Mao Kiến Quốc nhìn mèo đen nhỏ cuộn mình lại có chút bất đắc dĩ, hôm qua anh ta đã gọi điện thoại cho ông chủ, bên ấy báo là tạm thời xảy ra chút sự cố nhỏ nên sẽ về trễ một ngày."Có cả cá nhỏ chiên giòn này." Mao Kiến Quốc mang đĩa tới dỗ dành, bây giờ anh ta rất sợ Đại Hắc bị đói bụng gầy đi, đợi đến lúc ông chủ trở về phỏng chừng sẽ chặt xác anh ta ướp lên phơi khô, rán cho Đại Hắc ăn mất.Phải tìm cách để Đại Hắc ăn cơm trước đã, Mao Kiến Quốc đặt đĩa lên bàn trà, lấy di động từ trong túi ra, sau đó hắng giọng một cái, cố ý gia tăng âm lượng: "Sao hôm nay ông chủ còn chưa về nhỉ, mình phải gọi điện hỏi mới được."Anh ta vừa dứt lời, liền thấy mèo đen nhỏ đang cuộn mình nằm phía trước đột nhiên quay người sang, đôi mắt to tròn nhìn anh ta chằm chằm."Ối!" Mao Kiến Quốc bị tốc độ này của cậu doạ cho sợ hết hồn."Meo!" Lộ Dương nhìn anh ta kêu một tiếng, ra hiệu anh ta nhanh gọi điện thoại.Mao Kiến Quốc cười gượng hai tiếng, bấm điện thoại.Khi giọng nữ máy móc trong điện thoại truyền đến, nụ cười trên mặt Mao Kiến Quốc chậm rãi đọng lại.Tắt máy?Hôm qua lúc anh ta gọi đến còn chưa tắt máy cơ mà, sao hôm nay lại tắt rồi!"Meo!" Lộ Dương cũng mơ hồ nghe thấy giọng nữ trong điện thoại báo tắt máy, vội vàng đi lại trên sô pha vài vòng.Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?Tại sao đến ngày thứ ba rồi mà còn chưa trở lại? Tại sao lại tắt máy?Lúc Lộ Dương còn đang mải nghĩ, Mao Kiến Quốc đã nhanh chóng đứng lên, chạy ra ngoài cửa.Sau khi ra ngoài còn không quên khoá cửa lại.Anh ta nhìn mèo đen nhỏ ra sức cào lên cửa kính, chỉ có thể sốt ruột nhanh chóng giải thích: "Mày chờ chút nhé, đừng có chạy lung tung, tao đi tìm người, tuyệt đối đừng chạy loạn!""Meo! Méo! Ngoao!" Lộ Dương tuyệt vọng kêu hai tiếng, mèo nhỏ bị chọc giận sắp nổ tung rồi.Mao Kiến Quốc, ông nội mi! Mang theo một con mèo thì mệt chết hả?A!Lộ Dương dùng móng vuốt cào lên cửa kính, nhưng cửa kính không chỉ không có bất cứ chuyện gì, móng vuốt của cậu còn bị bẻ gãy, ăn đau cậu giơ cái chân khác lên cào tiếp.Đệt!Bây giờ Lộ Dương vừa vội vừa tức, cậu chen đầu vào khe hở của cửa kính, muốn chen ra ngoài, nhưng không thành công.Cuối cùng đầu còn bị kẹt ở cửa không rút ra được, cậu gắng mượn lực lùi về sau thật mạnh, đầu bị chen đau mà không rút ra được.Đầu óc cậu nóng lên, giơ vuốt vả thẳng lên cửa."Ầm" một tiếng, cửa kính vỡ tan.Lộ Dương có chút giật mình ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thuỷ tinh vỡ bay đầy trời như pha quay chậm chuẩn bị rơi xuống người cậu.Lúc cậu còn đang giật mình vì uy lực bộc phát của vuốt nhỏ, một đôi tay nhanh chóng xông tới ôm cậu lên khỏi mặt đất, giữ cậu trong ngực.Lộ Dương chớp mắt, nghe thuỷ tinh rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang giòn tan, hít sâu một hơi, quanh chóp mũi tràn ngập hơi thở quen thuộc."Phá nhà hả, tổ tông ơi?" Kỳ Thiệu lắc đầu để thuỷ tinh trên đó rơi xuống, sau đó cúi đầu nhìn mèo đen nhỏ được mình ôm trong ngực: "Cưng à, giờ cưng trâu bò rồi, chán quá muốn chơi lớn một lần đúng không?"Lộ Dương ngửa đầu nhìn hắn, sắc mặt ảm đạm trông không có tinh thần lắm, còn có chút râu mép, nhưng tổng thể trông vẫn khá ổn."Sao? Sao mày lại ở đây?" Kỳ Thiệu ôm mèo bước vào trong: "Không quen tao à?""Meo u..." Lộ Dương khịt mũi ngửi người hắn một cái."Thật sự không quen tao sao?" Kỳ Thiệu nhấc mèo nhỏ lên: "Nhớ tao không?"Lộ Dương nhìn khuôn mặt đượm nét mệt mỏi, còn cố cười với mình của hắn, lòng cậu đột nhiên mềm nhũn."Nhớ tao thì hôn tao cái đi." Kỳ Thiệu cười nhìn cậu."Meo u ~" Lộ Dương giơ vuốt ôm lấy mặt hắn sờ sờ, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng liếm lên miệng hắn một cái."Lúc đi còn nói không nhớ tao cơ đấy." Kỳ Thiệu chôn mặt vào lớp lông mềm mại trên bụng cậu cọ cọ: "Tên nhóc lừa đảo."Lộ Dương nghe hắn nói xong, toàn bộ cơ thể cứng đờ.Kỳ Thiệu nói lời này là có ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com