TruyenHHH.com

Edit Dm Chia Tay Ngu Quan

Edit by Luftmensch và.....đọc ở Wattpad xin cẻm ơn.

https://www.wattpad.com/user/_Luftmensch_24

Đường Dịch chính là có loại bản lĩnh này, rõ ràng bạn muốn A, cậu lại hết lần này đến lần khác có thể từ trong lời nói "Thật sự không được" hoặc là "Đây không phải là sợ.." uyển chuyển đưa ra đáp án B, nhẹ nhàng kết luận sau đó chờ bạn dập đầu đội ơn.

Cố Ngôn Đình tức đến răng cũng đau, hiện tại Lâm Duệ đang ngồi đối diện hắn, "Từ chỗ nào cút về chỗ đấy" rành mạch vang vọng từ điện thoại truyền ra, khiến khuôn mặt cười của Lâm Duệ nhất thời cứng ngắc lại.

Cố Ngôn Đình mấy ngày nay có việc phiền lòng, lúc gọi điện thoại cho Đường Dịch đã quên mất mình với cậu đang chiến tranh lạnh. Lúc nãy hắn còn thổi phồng lên là cậu "Ôn nhu hiền lành", hiện tại bị vả đến đen mặt.

"Đường Dịch!"

"Tút tút------" bên kia đã ngắt điện thoại.

https://www.wattpad.com/user/_Luftmensch_24

Lâm Duệ có chút xấu hổ, nhìn mặt Cố Ngôn Đình xanh mét, cơ thể gồng cứng căng chặt, vội vàng kéo cánh tay Cố Ngôn Đình.

"Ngôn Đình, đừng để vì em mà hai người lại cãi nhau." Lâm Duệ một bộ dáng cảm kích lại áy náy, cười cười, "Không sao đâu, cùng lắm thì em dậy sớm một chút là được rồi, coi như trải nghiệm cuộc sống trong nước."

Cố Ngôn Đình chỉ có thể gật đầu, "Vừa nãy thực sự xin lỗi, Đường Dịch......mấy ngày nay tâm tình không được tốt cho lắm."

"A? Hai người cãi nhau sao?" Lâm Duệ kinh ngạc, "Vậy thì khẳng định là do anh không tốt rồi, Đường Dịch là người tốt như vậy cơ mà, đừng không biết quý trọng thế chứ, cẩn thận cậu ấy bị người khác lừa đi mất!"

Cố Ngôn Đình nhíu mày, không tiếp tục đề tài này, quay sang hỏi y, "Em trở về làm gì? Sao lại gấp gáp thế?"

"Làm ở ER*, cũng không có cách nào, đều tại bọn họ giục giã quá."

*ER: là từ viết tắt của Employee Relation – Quan hệ nhân viên, là "xương sống" của doanh nghiệp, kết nối nhân sự giữa các phòng ban với nhau, tạo nên tập thể vững mạnh. Công việc của ER liên quan đến quản lý lao động cũng như bảo hiểm cho nhân viên. nhưng thực ra tôi nghĩ tác giả đang lấy ER là tên riêng công ty é, công ty Đường Dịch là chi nhánh nhỏ của công ty mẹ nên là tôi cũng không chắc tác giả đang lấy ý nào. Mọi người cứ tham khảo để đấy nhóa :v

https://www.wattpad.com/user/_Luftmensch_24 về đây đọc nhó cẻm ơn nhèooo

Lâm Duệ cúi người xuống, cổ áo phông cũng mở rộng ra, lộ ra mảng da thịt trắng tuyết, "Bây giờ mẹ em cũng lớn tuổi rồi, em cũng phải, kiếm tiền nuôi gia đình....."

"Nhà em không phải......." Cố Ngôn Đình cảm thấy tên công ty có chút quen tai, nhưng vẫn là bị nửa câu sau thu hút lực chú ý. Thiếu tiền! Không phải là nhà Lâm Duệ xảy ra vấn đề chứ! Nhưng mà nghĩ lại vị cha nuôi khốn nạn kia của Lâm Duệ, hắn lại không tiếp tục hỏi.

Mẹ của Lâm Duệ là vợ nhỏ của vị tổng giám đốc ở một công ty giải trí nhỏ, công ty này không thể nói là lớn, nhưng cũng có được mấy vị nghệ sĩ có tiếng, so với mấy công ty cùng ngành thì lại có chút nhỏ.

Nghe nói vị phu nhân của tổng giám đốc kia bụng dạ nham hiểm, thời điểm ly hôn bày mưu bày kế, vị tổng giám đốc kia suýt chút nữa một cái quần cộc cũng chẳng có để mặc. Từ ấy về sau, tổng giám kia có bệnh đa nghi, sau khi tái hôn với mẹ của Lâm Duệ, trừ bỏ thẻ mua sắm với tiền mặt, tài sản đều đề phòng mẹ con Lâm Duệ như phòng cướp.

https://www.wattpad.com/user/_Luftmensch_24 đọc ở đêiiiiiiiiiii toii mòn mông mài móng để gõ á đừng đọc web lậu toii bùnnnn

Cố Ngôn Đình lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, lúc nhìn thấy Lâm Duệ quần áo xộc xệch ngã nhào vào lòng mình, trên người đều là vết tay của lão đàn ông, hắn thiếu chút nữa cầm dao đi liều mạng với gã.

Lâm Duệ đơn thuần yếu ớt, vừa nhìn đã thấy là bộ dáng cần người bảo vệ.

Huống hồ, y còn cứu Cố Ngôn Đình một mạng.

Lâm Duệ biết hắn muốn nói gì, tự giễu cười cười.

Cố Ngôn Đình dời mắt, im lặng cùng Lâm Duệ rồi nói, "Công việc thì cũng không cần liều mạng, nếu có vấn đề gì, có thể gọi cho tôi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế như ngọc mài của Lâm Duệ hơi giương lên, nói, "Vậy anh đừng chê em phiền."

"Sẽ không." Cố Ngôn Đình liếc y một cái, không tiếp tục hứa cái gì với y nữa, chỉ chỉ một nhà hàng cách đó không xa, "Đi, tôi mời em ăn cơm."

Lâm Duệ gật gật đầu, "Được, đã lâu không ăn đồ trong nước, nghĩ cũng có chút thèm."

Y theo sát Cố Ngôn Đình, rồi đột nhiên nói một câu, "Ngôn Đình, anh so với trước kia thành thục hơn rất nhiều, cũng......càng ngày càng đẹp trai."

Cố Ngôn Đình đẹp là chuyện cả trường đều công nhận, IQ hay EQ của hắn đều bình thường, nhưng lại được trời phú cho chiều cao với nhan sắc hạng nhất. Một mét tám lăm, chân dài, thân hình tam giác ngược, mắt hai mí lớn như người Âu, theo như cách Tao Bàn miêu tả, thì hai mí mắt của hắn có thể kẹp chết một con ruồi.

Đường Dịch thở dài, loại diện mạo như Cố Ngôn Đình nếu không thông suốt thì thôi, một khi thông suốt nhất định là kiểu người tâm ngoan thủ lạt lãnh huyết vô tình.

Cố Ngôn Đình hỏi cậu làm sao để thông suốt, Đường Dịch cười nói, ai biết được, có lẽ là đợi ai đó đập vào tâm điểm của anh, anh thực sự tức giận lại có thể thông suốt.

Cố Ngôn Đình bĩu môi, không cho là đúng.

Đường Dịch bằng tuổi với hắn, nhưng lại thâm trầm tâm cơ, thành thục ổn trọng lại vô cùng quyết đoán, quan sát người khác cực giỏi. Cho dù Cố Ngôn Đình có thất khiếu toàn bộ thông suốt cũng không bằng một cọng lông của Đường Dịch.

Hai người bọn họ cãi nhau mười lần thì có đến chín lần là vì Cố Ngôn Đình nói không lại Đường Dịch, cuối cùng nóng nảy động thủ, vừa động thủ Đường Dịch liền chiến tranh lạnh.

Lần này cãi nhau vì cái gì?

Cố Ngôn Đình hoảng hốt một chút, quên mất rồi.

Điều cuối cùng hắn nhớ là hắn đánh vào bụng Đường Dịch một cái, cậu tức giận ngã vào sô pha không đứng lên. Chờ nửa đêm Cố Ngôn Đình nhớ ra phải dỗ dành, cậu đã không còn ở trong nhà.

Quần áo không mang, di động không cầm, chính là vội vàng bỏ đi.

"Ngôn Đình? Ngôn Đình?" Lâm Duệ không nhịn được tóm lấy cổ tay Cố Ngôn Đình, "Ngôn Đình, anh không sao chứ?"

"Không sao, mấy ngày nay ngủ không ngon lắm thôi." Cố Ngôn Đình giơ tay niết mi, "Nói chuyện của em đi, hai năm qua em thế nào."

Cố Ngôn Đình ăn cơm cùng Lâm Duệ xong, lại lái xe đưa y đi siêu thị mua chút quần áo, khi về đến nhà đã hơn bảy giờ tối.

Cố Ngôn Đình ngửa đầu thấy ánh đèn mờ nhạt từ tầng bốn truyền ra, trong lòng không khỏi thở ra nhẹ nhõm một hơi.

Hắn không phải đứa ngốc, mà thái độ không chào đón Lâm Duệ của Đường Dịch ngay cả che dấu cũng không thèm. Nghĩ đến tối qua ở KTV, Đường Dịch không phát cáu cũng là vì cho hắn mặt mũi.

Cố Ngôn Đình vô cùng xem trọng thể diện, cái này mọi người đều biết, mà Đường Dịch yêu đương cùng hắn ba năm, ở trong nhà hung dữ cỡ nào, ra ngoài có bạn bè của hắn đều sẽ giữ thể diện cho hắn.

Chính là, bạn bè một tuần chỉ gặp một hai lần, còn hắn với Đường Dịch xem như là vợ chồng, nghĩ đến ngày sau của cả hai, điểm mấu chốt Lâm Duệ này phải qua được.

Cố Ngôn Đình đỗ xe, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ nhà mình, đứng ngẩn một hồi lâu mới lên lầu.

Cố Ngôn Đình là người thành phố, nhưng bố mẹ hắn đều là nhân viên công chức bình thường, ở trong khu ký túc xá cho nhân viên, cho nên hắn từ nhỏ đến lớn dẫn theo đám trẻ con trong khu đi phá làng phá xóm, hết chạy lên lại chạy xuống.

Vô tư như thế đến tận trung học. Khi Cố Ngôn Đình ở trong huấn luyện quân sự, buổi tối ngủ mơ thấy huấn luyện viên của mình. Hắn khá cao, nên mỗi khi tập trung xếp hàng đều đứng ở phía cuối hiếm khi thấy được mặt của huấn luyện viên, nhưng hương vị thành thục của nam nhân làm cho hắn thời thiếu niên bắt đầu có những cảm xúc xao dộng.

Đúng lúc này, hắn biết Lâm Duệ.

Đó là thời điểm Cố Ngôn Đình nghỉ đông, đường cao tốc gần khu nhà cần cải tạo thành ra chắn hết một nửa đường. Cố Ngôn Đình được nghỉ phép về nhà, vừa xuống khỏi xe buýt thì bị một xe đi ngược chiều đâm bay.

Khi đó trời lạnh, trên đường bóng người thưa thớt. Có mấy người nhìn thấy kêu còn to hơn đứa gặp nạn là hắn. Chiếc xe gây chuyện kia đã bỏ chạy, vùng ngoại thành xung quanh không có máy quay, nếu không phải Lâm Duệ đúng lúc ngang qua đấy, Cố Ngôn Đình tám phần đã chầu ông bà.

Lâm Duệ gọi xe cứu thương, một thân thuần trắng ngồi xổm cạnh Cố Ngôn Đình, không ngừng cổ vũ hắn, kêu to gọi nhỏ với hắn. Nửa tỉnh nửa mê, gương mặt mỹ nhân kia liền khắc sâu vào trong đầu Cố Ngôn Đình.

Lần sau gặp lại là ở đại học, Cố Ngôn Đình đi báo danh thì gặp Lâm Duệ cùng lớp, cao hứng đến mức thiếu chút nữa từ ký túc xá bay ra ngoài.

Chỉ tiếc hai người hữu duyên vô phận, Cố Ngôn Đình sau khi biết Lâm Duệ cũng là gay liền tỏ tình, kết quả bị cự tuyệt, Lâm Duệ nói hai người bọn họ quá quen thuộc, thực ra nhìn kĩ liền biết, Lâm Duệ chê hắn nghèo.

Mặc dù sau này ba Cố cùng vợ mở khách sạn, có thể mua cho Cố Ngôn Đình mấy thứ hàng hiệu, nhưng so với bạn bè của Lâm Duệ, bọn họ vẫn không cùng một bậc.

Cố Ngôn Đình trong lòng hiểu rõ, nhưng Lâm Duệ trong lòng hắn vẫn luôn là ánh trăng sáng, từ năm lớp 12, tất cả ý niệm và nhớ nhung của hắn đều quay quanh ánh trăng này, ngày đêm suy nghĩ, rễ tình bám sâu.

Cho nên hắn tự giác lui về sau, so với lốp dự phòng còn hơn, mặc kệ nhọc nhằn xoay quanh Lâm Duệ tùy y sai bảo. Mối quan hệ của hai người cuối cùng được định nghĩa là bạn bè, bạn bè thân nhất.

Cố Ngôn Đình thời đại học quen mười mấy bạn trai, đều không ngoại lệ là bản sao của Lâm Duệ, mọi người đều biết nhưng không nói gì.

Còn kẻ nào không hiểu chuyện cũng sớm bị Cố Ngôn Đình đá văng.

Nhưng hiện tại, Cố Ngôn Đình không dám đá Đường Dịch. Tuy rằng hắn không biết tại sao năm ấy lại đồng ý cùng Đường Dịch "thử một lần", thậm chí hắn còn cho rằng chính mình cùng Đường Dịch lúc ấy là lâu ngày tình thâm, giống như nuôi chó nuôi mèo, không phải tình yêu.

Nhưng hắn vẫn như cũ không dám chọc giận Đường Dịch.

Cửa phòng khép hờ. Cố Ngôn Đình đẩy cửa đi vào, thấy Đường Dịch đang ngồi trên sô pha xem TV, áo sơ mi lam nhạt cởi bỏ hai cúc, hiếm thấy mà có nhút nhăn nhúm.

Trên TV đang chiếu "Tom and Jerry", mèo Tom hổn hển đuổi theo Jerry, nhọc lòng đuổi theo một đường, cuối cùng bắt được chuột vào trong tay không một vuốt chụp chết, mà ngồi đó đắc ý cười không ngừng.

Jerry thừa dịp đó mà chạy không còn bóng dáng.

Đường Dịch cười nhạt, phun ra một câu cảm thán, "Ngu xuẩn."

Trong trường Đường Dịch là học sinh gương mẫu, trong công việc là lãnh đạo. Hôm nay nói xong hai chữ "Ngu xuẩn" lại như câu cửa miệng, Cố Ngôn Đình sửng sốt đứng im không dám động đậy.

Đường Dịch quay ra nhìn hắn, một tay nhẹ nhàng cởi kính xuống, "Anh về rồi?"

Hai người chiến tranh lạnh đã vào ngày, Đường Dịch khiêm nhường, Cố Ngôn Đình cũng không muốn cãi nhau thêm. Vì thế gật đầu, "Ừm, anh về rồi. Em ăn chưa?"

Hắn thay giày, đem một túi nhỏ* đặt lên trên bàn trà, "Mua cho em đó."

*chỗ này nó là túi bán trong suốt cơ chị em ạ mà thồi để túi nhỏ cho còn tí thiện cảm =)))

https://www.wattpad.com/user/_Luftmensch_24 đọc ở đêiiii plzzzzzzz

Hộp nhỏ gọn ghẽ, bên trong là nhẫn.

Đường Dịch nhẹ nhàng cầm lên, ở trên tay nhìn nửa ngày, là của một cửa tiệm trang sức phía nam.

Cậu không phân biệt được thật giả, cũng không đồng nghĩa với việc cậu không biết gì về mấy thứ này. Trên thực tế, người trong giới bình thường chơi cái gì, mua cái gì, Đường Dịch hầu như biết.

Cố Ngôn Đình không phải kiểu người sẽ đi dạo phố, có thể mua đồ ở cửa tiệm này, chỉ có một khả năng.

Đường Dịch ném nhẫn vào sô pha, ngón tay phải theo nhịp gõ lên đầu gối.

"Cửa hàng trang sức Tân Hải ở lầu hai? Cái này......tầm 288 đi?"

Cố Ngôn Đình định quay về phòng ngủ lập tức đứng khựng lại, kinh ngạc xoay người nhìn Đường Dịch.

Đường Dịch tâm tư kín đáo, nói trắng ra là lòng dạ quá sâu. Nhưng mà bình thường hai người ở chung, Đường Dịch sẽ như một con mèo lớn ấm áp, đôi khi lộ ra móng vuốt sắc bén, nhưng sẽ không cào Cố Ngôn Đình.

Hôm nay móng nhọn hơi lộ ra, Cố Ngôn Đình đã phát hiện không bình thường, "Ừ."

"Không tệ, mười chiếc nhẫn này là có thể ăn một bữa cơm rồi."

"Em theo dõi anh?" Cố Ngôn Đình cau mày, vừa nghĩ đã muốn cáu. Giữa trưa hắn với Lâm Duệ đi ăn nhà hàng Nhật, tổng cộng hết 2900. Cố Ngôn Đình sắc mặt u ám, nhất thời cảm thấy mình ở dưới lầu nghĩ sẽ giải thích cho Đường Dịch giống như tên ngốc.

Giải thích?

Thương lượng?

Đường Dịch là ai chứ, chỗ nào nhìn giống cần mày giải thích!

Ai ngờ Đường Dịch nâng tay che mắt, chậm rãi nở nụ cười, "Anh thật xem trọng tôi quá rồi, Cố Ngôn Đình."

"Lâm Duệ thích đồ ăn Nhật, hôm nay anh mời cậu ta ăn cơm, làm sao có thể dẫn đi ăn món cay ở quán Tứ Xuyên? Cả thành T, nhà hàng Nhật có thể lọt vào mắt Lâm Duệ không quá ba. Mà cách nhà cậu ta không xa có nhà hàng Hồng Thạch mới được trang hoàng, điểm nào cũng vừa vặn. Huống chi, nơi đó còn có ghế tình nhân nổi tiếng, ít nhất cũng phải 2600. Cố Ngôn Đình anh ưa thể diện đến như vậy, làm sao có thể không bỏ thêm tiền?"

Đường Dịch nghiêng đầu, thản nhiên nói, "Chắc cũng tầm, 2900?"

".............." Cố Ngôn Đình trong lòng cả kinh.

Cách nhau một khoảng, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của Đường Dịch, kính bỏ xuống, bộ dáng nhẹ nhàng rũ mắt, không hề lấy một gợn sóng. Nhưng tầng tầng lớp lớp ý lạnh kia lại lan từ lòng bàn chân Cố Ngôn Đình lên, bò đến trên đầu hắn làm cả người hắn nổi lên một lớp mồ hôi lạnh.

Quả nhiên, Đường Dịch muốn biết cái gì, căn bản không cần tốn sức.

"Vậy thì sao?" Cố Ngôn Đình dừng một chút, cười lạnh nói, "Đúng là 2900, làm sao chứ? Tiêu hoang lắm sao? Nếu em thấy đau lòng tôi tiêu tiền em, vậy tôi kiếm một phần tiêu một phần, cùng lắm toàn bộ ăn uống chơi bời của lão tử từ trước đến nay ghi nợ lại, về sau trả lại từng khoản một cho em, được chưa!"

Hai người ở với nhau, vẫn là Đường Dịch kiếm được nhiều tiền hơn. Cố Ngôn Đình trong lòng vướng mắc, nên Đường Dịch rất ít khi nhắc đến tiền. Hôm nay Đường Dịch có chút lạ, Cố Ngôn Đình bùng nổ đột ngột.

Thân mình Đường Dịch cứng đờ, cánh tay khoát lên lưng ghế gân xanh bạo khởi*, dùng sức siết lấy sô pha.

*nắm chặt đến mức nổi gân

Cố Ngôn Đình cắn răng chờ Đường Dịch tức giận mà lại đây đánh chửi hắn. Nào ngờ, nắm tay kia hung hăng siết chặt rồi chậm rãi thả ra.

Đường Dịch không động đậy, mà nhẹ nhàng hít một hơi, "Ngôn Đình, anh thực sự, cứ như vậy kháng cự em sao?"

Cố Ngôn Đình nhíu mày, không nói chuyện.

"Em chuyên chế độc tài, đem đám hồ bằng cẩu hữu của anh, à, không, là anh em.....Em đem anh em của anh dọa đến tán loạn, không ai dám cùng anh thân thiết, cùng uống rượu với anh, khiến anh cô đơn lắm, đúng không?

Cố Ngôn Đình ngẩn người.

"Thỉnh thoảng." Cố Ngôn Đình nói, "Nói cái này làm gì?"

"Được, không nói cái này." Đường Dịch dừng lại một chút, rồi nói, "Vậy có phải anh cảm thấy, em kiếm tiền nhiều hơn anh, khiến anh có áp lực? Hơn nữa, khi em hỏi anh tiêu hết bao nhiêu tiền, anh cảm thấy mất mặt phải không?"

Lần này Cố Ngôn Đình không do dự, "Có chút."

"Được," Đường Dịch lại hỏi, "Anh không thích em hỏi đến chuyện của anh?"

Cố Ngôn Đình đột nhiên nhớ ra, lần trước hai người cãi nhau, chính là vì cái này.

Có anh họ mời hắn đi ăn cơm, Đường Dịch đợi hắn đến nửa đêm, rồi nghi ngờ hỏi hắn nửa tiếng đồng hồ.

Từ trước đến nay Cố Ngôn Đình tùy tâm sở dục*, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhường nhịn người yêu. Người ưu tú như Đường Dịch ở bên hắn, hắn cảm thấy rất vinh hạnh, cũng không tự giác mà nhượng bộ, cuối cùng nhường rồi lại nhịn dẫn đến cục diện như bây giờ.

*Tùy ý, vô tâm, sống theo ý mình là được.

Cho nên có đôi khi, tâm lý nổi loạn bộc phát, sẽ tuôn ra vô số uất ức với bi phẫn.

Trước kia có mấy lần Cố Ngôn Đình dị nghị, Đường Dịch sẽ ngạc nhiên lắng nghe hắn nói, có đạo lý liền gật đầu ghi nhớ, có khi lại trực tiếp đùa giỡn lưu manh, bất ngờ hôn Cố Ngôn Đình một cái.

Kết quả sau đó chính là một đêm xuân sắc.

Cố Ngôn Đình nhớ về cảnh tượng ngày trước hai người ngọt ngào như mật, cơn tức giận kia lặng yên lắng xuống.

"Đường Dịch, những thứ này đều có thể thương lượng. Anh ..........." Cố Ngôn Đình nhất thời không biết nói gì. Đường Dịch trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi ở kia, không giống như đang tức giận, nhưng cũng không phải là bộ dáng thoải mái.

Cố Ngôn Đình cào cào tóc, mấp máy môi mấy lần nhưng không biết nên nên nói từ đâu.

"Là về Lâm Duệ đi?" Hai người trầm mặc hơn mười phút, Đường Dịch thở dài mở miệng trước, "Anh muốn nói cái gì?"

Cố Ngôn Đình rốt cuộc cũng tìm được bậc thang, vội ngồi xuống sô pha, "Nhà Lâm Duệ cách Giang Hoài quá xa, nếu trên đường không có chỗ ngồi, anh sợ chân cậu ấy không chịu nổi. Hôm nay cậu ấy nói muốn ở nhờ, anh thấy em không thoải mái nên không đồng ý. Nhưng mà, chuyện này chúng ta có thể thương lượng được không?"

Chân Lâm Duệ bị thương khi đưa Cố Ngôn Đình đi bệnh viện. Nghe nói trong lúc trong lúc y đang chờ xe cứu thương của Cố Ngôn Đình, phía sau cũng có một cái xe, quệt vào y.

Cố Ngôn Đình từng thấy qua, trên cẳng chân thẳng tắp non mịn của Lâm Duệ có một vết sẹo vặn vẹo.

Sô pha một mét hai, cánh tay Đường Dịch phủ lên một nửa, Cố Ngôn Đình ngồi xuống, liền nép vào một bên sườn.

Đường Dịch cuối cùng cũng nâng mắt, mắt phượng run lên quay lại nhìn, "Không được."

"Vì cái gì không được?" Cố Ngôn Đình nhíu mày, ngữ khí có chút sốt ruột, "Anh với cậu ấy không hề có gì, chỉ là bạn học bình thường, mà vết thương trên chân cậu ấy cũng là do anh, anh không thể bỏ mặc không quản."

"Anh muốn quản," Đường Dịch nói, "Vậy anh có thể nói cho em biết, anh tính quản bao lâu?"

"Anh quản một lần? Một năm? Hay cả một đời?"

Cố Ngôn Đình ngẩn người, "Đương nhiên là........có thể giúp thì giúp."

Ý tứ này chính là cả đời này chỉ cần Lâm Duệ có vấn đề, hắn quản được liền xen vào.

Đường Dịch im lặng.

Ngọn đèn phòng khách tỏa ra màu vàng ấm, lúc Đường Dịch đi mua đèn, cố ý chọn màu này, nói là như thế này ấm áp có khí vị gia đình hơn. Nhưng lúc này, màu vàng ấm áp của ánh đèn buông phủ trên khuôn mặt tuấn tú của cậu, lại như có màu trắng bệch.

Bên trong phòng khách là một mảng trầm mặc.

Cố Ngôn Đình cảm thấy có chút không đúng, muốn nói chuyện nhưng lại chậm một bước.

Bởi vì hắn nghe thấy, Đường Dịch nhẹ nhàng mà kiên định thở dài nói, "Cố Ngôn Đình, chúng ta chia tay đi."

gần 4000 từ á mọi ngừi, nên là......đừng đọc web lậu phủi công sức mài mông mài móng của toii nhá, phải mài cả não nữa đóooo.

https://www.wattpad.com/user/_Luftmensch_24

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com