TruyenHHH.com

Edit Dm Chia Tay Ngu Quan

Edit by Luftmensch

https://www.wattpad.com/user/_Luftmensch_24

Các cụ có câu "Nhìn trẻ lên ba, nhìn già lên bảy"*, Chu Duy Duy mới đi theo Chu Hạo không bao lâu, đã học được dáng vẻ không nóng không lạnh trào phúng người khác.

*三岁看小,七岁看老: ở chỗ này tác giả chỉ dùng nửa vế đầu, nhưng tôi vẫn dịch đủ cho có tí vần, ý của câu này là nhìn trẻ vào năm ba tuổi là có thể đại khái đoán được dáng vẻ lúc lớn. Điều này có minh chứng khoa học và được viết thành sách đó mọi người.

Người kia ban nãy còn cười cợt giờ mặt mũi tím như gan lợn đứng im lại chỗ. Đường Dịch cũng không có ý giải vây cho gã, liền bế Chu Duy Duy lên đùi, kéo cốc sữa lại gần, ôn nhu nói, "Nào, uống miếng sữa."

Sau đó cả ngày đều không có ai đến lởn vởn xung quanh. Bất kể là lúc ăn cơm hay lúc đưa Chu Duy Duy ra bể bơi khách sạn để chơi, Đường Dịch hiếm có khi được thanh tịnh như vậy. Ninh Trạch Vũ sau khi đặt chân tới Tam Á liền ngựa không dừng vó mà lập tức đi cúng bái Nam Hải Quan Âm, ba giờ chiều mới về, trên đường hứng thú bừng bừng mà gọi điện thoại cho Đường Dịch.

"Đường Dịch, buổi tối đừng quên vui vẻ! Nghe nói còn có mấy em gái xinh đẹp ngâm ôn tuyền cùng a!"

Đường Dịch lên tiếng, "Được."

"À đúng rồi, nghe nói hôm nay Lâm Duệ về?" Ninh Trạch Vũ hạ giọng, có chút mơ hồ, "Cậu ta thì bị thương bao nhiêu chứ! Không phải chỉ trầy xước da thôi sao? Tôi nghe nói công ty còn bồi thường vé khứ hồi và chỗ ở cho người nhà bọn họ, tôi còn thấy ghen tị một chút đấy. Thế này không phải là được một chuyến du lịch miễn phí sao!"

Chuyện Lâm Duệ quay về Đường Dịch quả thật không biết, nhưng cậu cũng không muốn biết, vì thế chỉ à một tiếng, "Không biết."

"Vậy à, haiz, tôi mua chút hoa quả, về đến khách sạn cho cậu ăn! Cậu ở phòng nào?"

Đường Dịch ở cùng phòng với Chu Hạo cơ bản người ngoài không biết, bọn họ đến khách sạn từ sáng sớm, tối qua lại ra ngoài. Đường Dịch do dự một chút, Ninh Trạch Vũ thông minh nhạy bén bắt được điểm bất tiện, "Vậy đi, cậu tới phòng tôi cũng được, tôi ở phòng 1602."

Ninh Trạch Vũ mua không ít hoa quả, hắn không định Quốc Khánh trải qua một mình, liền thừa dịp công tác tự mình đi cầu bình an cho bố mẹ, thuận đường mua kha khá hoa quả định mang về làm quà. Những thùng quà ấy đều đóng gói hoàn hảo rồi, vẫn còn không ít những hoa quả chín để mang về cùng ăn với Đường Dịch.

Hoa quả ở vùng nhiệt đới so với ở thành T vẫn ngon ngọt hơn, Chu Duy Duy liền biến thành cái đuôi nhỏ của Đường Dịch, đi đâu cũng bám theo. Lúc đi vào phòng Ninh Trạch Vũ ăn hoa quả, nhóc con liền ôm lấy quả xoài há miệng gặm.

Ninh Trạch Vũ thấy đứa bé liền ngạc nhiên, chậc chậc rồi búng một cái vào đầu Chu Duy Duy, "Cái này phải lột vỏ, không thể gặm trực tiếp."

Chu Duy Duy trừng mắt nhìn về phía Đường Dịch, Ninh Trạch Vũ không nhịn được vui vẻ, "Hửm, còn không tin tôi! Nhãi con, chú làm cho nhóc xem."

Trong phòng không có dao gọt, Ninh Trạch Vũ liền coi xoài thành khoai lang, thuần thục bóc vỏ, chờ đến lúc trả về tay Chu Duy Duy, quả xoài đã nhỏ đi một vòng.

Chu Duy Duy rõ ràng không nỡ ăn, gặm chút vỏ quả trong tay Ninh Trạch Vũ trước sau đó mới ăn từng miếng một.

Đường Dịch vẫn luôn nhìn nhóc cười cười, lúc thấy bé gặm vỏ, mắt liền cảm thấy đau đớn trào dâng, nhịn không được nghiêng nghiêng đầu.

Thời điểm cậu với Cố Ngôn Đình mới ở cùng nhau, sau khi mua nhà xong cả hai đều thành người nghèo rỗng túi, chỉ có ngày lễ mới dám bỏ chút tiền mua hoa quả ăn. Khi đó hiếm khi mua được xoài, Cố Ngôn Đình liền cẩn thận dùng dao cắt từng khối nhỏ vào trong bát rồi đưa cho Đường Dịch. Còn hắn ngồi xổm trong bếp gặm vỏ xoài.

Ninh Trạch Vũ lại lột sơ sơ quả xoài khác đưa cho Đường Dịch.

Đường Dịch trong lòng hơi run rẩy, cười nói, "Tôi muốn ăn chuối hơn."

Nhân vật chính của buổi tiệc tối hiển nhiên là Thẩm Phàm.

Thời điểm tối hôm trước khi Chu Hạo lái xe về, vô tình nhắc đến nguyên nhân buổi tiệc lần này. Nguyên bản công ty ER do giám đốc cũ nắm được cổ phần khống chế, bao gồm cả Chu Hạo, còn những giám đốc khác chỉ là một phần cổ phần nhỏ bé.

Nhưng mấy năm nay ER không ngừng phát triển, vì thế dù cho là phần hoa hồng chiếm theo cổ phần cực nhỏ cũng là một số tiền không nhỏ. Tiền tài động tâm, vì thế có lão giám đốc lấy lí do cần phát triển công ty, bắt đầu thông qua sự tăng giảm của thị trường mà mua lại một số hoạt động, nhằm pha loãng số cổ phần khống chế của tổng giám cũ. Cũng có vị muốn tăng phần trăm cổ phần, chạy đến khóc lóc trước cửa nhà tổng giám cũ.

Lúc khởi nghiệp công ty, ER cũng chỉ là một công ty doanh nghiệp nhỏ với vốn đầu tư mười vạn tệ. Mấy năm nay phát triển, các thành viên cổ đông kẻ đi người ở, các giám đốc cũ đã có người thay thế, đều có thể xưng anh em với tổng giám đốc.

Tổng giám cũ này tính cách đôn hậu, liên tiếp bị anh em đâm sau lưng, hiện tại đồng nghiệp lại ở sau lưng bắt đầu cắn xé, cố gắng hướng công ty vào ngành điện ảnh với sản xuất truyền hình giải trí, vị tổng giám đốc này mới bất đắc dĩ lùi về sau, đưa con trai của mình lên.

Con trai của vị tổng giám kia chính là Thẩm Phàm, đám lão già kia đã đem bối cảnh của Thẩm Phàm xới tung lên trời cũng không tóm được nhược điểm.

Đấy là một thanh niên ưu tú, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh gương mẫu. Nhưng mà trong mắt mấy lão yêu tinh lăn lộn trong xã hội nhiều năm ấy mà nói, học trò giỏi cũng không đáng sợ.

Vì thế khi Thẩm Phàm muốn chính thức nhậm chức ở Tam Á, nhân cơ hội gặp gỡ các quản lí trung tầng, đám lão già ấy tự cho là thông minh sửa lại, biến thành hội nghị ở Hải Khẩu, sau đó "thuận đường" đến Tam Á.

Biểu hiện đó của bọn họ là đang phát uy, tiên hạ thủ vi cường mà chặt Thẩm Phàm một nhát đầu. Hơn nữa, quản lí trung tầng không có mấy người biết nội tình, nếu có kẻ nào sau khi kết thúc hội nghị liền chạy mấy, trong lúc vô ý sẽ đắc tội với Thẩm Phàm. Thanh niên làm việc đều hấp tấp, đến lúc đó Thẩm Phàm thực sự muốn giết gà dọa khỉ, bầy gà gặp tai ương kia chắc chắn sẽ phải chạy về trận doanh của mấy lão.

Chu Hạo nói không có ý tứ gì, Đường Dịch lại nghe đến toát mồ hôi.

Mặc kệ thế nào, thời điểm kết thúc hội nghị, cậu quả thực là có ý đi về. Không nói đến việc Thẩm Phàm với Cố Ngôn Đình là quan hệ bạn bè đến cỡ nào, chỉ dựa vào việc này, cậu thiếu chút nữa thành quân cờ cho người ta. Huống hồ bây giờ cậu với Cố Ngôn Đình đã chia tay, càng không có khả năng dựa vào quan hệ mà thoát bão.

"Ngày mai, mặc quần áo trang trọng chút," lúc ấy Chu Hạo quay đầu qua, ý cười tràn ngập qua ánh mắt khiến bộ dáng phá lệ rạng rỡ, "Nếu có thể, chờ tôi quay lại rồi cùng nhau đi."

Đường Dịch thoáng thất thần, muốn mở miệng hỏi y lúc trưa cùng đưa cậu đi là cố tình hay trùng hợp, nhưng đợi đến khi đi ngủ, cậu vẫn không hỏi được.

"Buổi tối ăn mặc trang trọng vào." Đường Dịch tựa vào sô pha, quay đầu nhắc nhỏ Ninh Trạch Vũ, "Giám đốc mới sẽ đến, tốt nhất là chú ý vào."

Ninh Trạch Vũ sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc, "Không phải nói mọi người tụ tập ăn bữa cơm, sau đó đi hát sao?"

Đường Dịch cười cười, "Đến lúc ấy, cậu trở về thay quần áo một chuyến cũng không vấn đề."

Ninh Trạch Vũ à một tiếng, "Được thôi, lúc đấy cùng đi với tôi chứ?"

"Không được rồi, " Đường Dịch nhìn về Chu Duy Duy ăn đến dính nước quả tùm lum, khe khẽ thở dài, "Cậu cứ đi trước đi, tôi phải đợi người."

Chuyến bay của Chu Hạo là tối nay, Đường Dịch bế Chu Duy Duy về phòng, liền gặp được nhân viên mang lễ phục tối đến còn có thư kí Triệu đến thông báo.

"Chuyến bay của Chu tổng bị hoãn lại, chưa rõ thời gian bay," Thư kí Triệu u sầu nói.

Chu Hạo vốn xếp lịch bay chuyến lúc ba giờ chiều, sáu giờ sẽ về đến Tam Á, lúc đấy đến khách sạn thay lễ phục rồi đến bữa tiệc là vừa kịp. Nhưng lúc này chuyến bay bị trễ, nếu trễ nửa tiếng còn có thể chấp nhận, nếu trễ lâu hơn nữa, nói không chừng sẽ bỏ lỡ toàn bộ buổi tiệc.

Thư kí Triệu có phần cẩn thận mà hỏi Đường Dịch, "Đường quản lí, hay là đến lúc đấy cậu đi trước đi?"

Mở đầu mấy buổi tiệc luôn có chút nghi thức nhỏ, địa vị càng cao xuất hiện càng muộn, như bọn Đường Dịch là trung tầng, nếu đến còn muộn hơn cả lãnh đạo, rõ ràng là đại bất kính.

Đường Dịch cũng không muốn đắc tội với lãnh đạo, nhất là Thẩm Phàm. Nhưng Chu Hạo còn chưa về, mà thư kí Triệu lại nói "Hay là" đi trước...........

Cậu nhẹ nhàng rũ mắt, chậm rãi lắc đầu, "Không vấn đề, tôi chờ Chu tổng cùng đi."

Thư kí Triệu trả lời rồi đi ra, trước khi đi còn không quên đem cửa phòng đóng lại.

Chu Hạo là một vị lãnh đạo nghiêm khắc, đồng thời cũng soi mói rất nhiều điều. Thư kí Triệu so với người khác nhiều hơn mấy phần lương, tự nhiên cũng sẽ đem hành vi của bản thân chỉnh chu kĩ càng, cũng ẩn ẩn mà đoán được nghĩa bóng của lời cấp trên.

Tỷ như Chu tổng trước khi đi, thời điểm bảo gã đi thông báo cho Đường quản lí, nhất định phải tự mình nói trước mặt cậu. Gã liền thấu hiểu gánh vác trách nhiệm Chu tổng giao cho mà đến, vô cùng tự nhiên quan sát hết động tác với nét mặt của đối phương.

"Chu tổng, tôi đã báo cho Đường quản lí. Đường quản lí không chút do dự, nói sẽ đợi ngài đi cùng."

Đầu kia điện thoại truyền tới thanh âm trầm thấp ổn trọng, thư kí Triệu nín thở nghe, rốt cuộc cũng có được hai từ có trọng lượng.

Chu Hạo nói, "Rất tốt."

Thư kí Triệu cũng không rõ câu này là nói gã hay nói Đường Dịch, nhưng đều có thể thở phào nhẹ nhõm một câu. Sau đó, gã nghe Chu Hạo cười bổ sung một câu, "Dù cho em ấy có do dự, cũng sẽ không để cậu nhìn ra."

-----

Mà ngay tại phòng cách vách của Chu Hạo, cũng có một nam nhân diện mạo chính trực đang ngồi nghe thư kí báo cáo.

"Thẩm tổng, Lâm tiên sinh đã trở về thành T, vừa nãy gọi điện hỏi ngài khi nào thì về?" Thư kí giản lược đi mấy câu chữ cùng giọng điệu vừa xấu hổ vừa ai oán của vị Lâm tiên sinh kia, ngắt đầu bỏ đuôi nói ra phần chính cho Thẩm Phàm.

"Cậu ấy nói muốn giúp Cố tiên sinh tổ chức buổi tiệc sinh nhật, hỏi ngài có đi hay không?"

"À?"Ngón tay thon dài của Thẩm Phàm nhẹ nhàng chống lên sườn mặt, vuốt qua lệ chí (nốt ruồi lệ) ừ một tiếng, "Đi."

"Vâng." Thư kí ghi nhớ, còn nói, "Ngày hôm qua từ giữa trưa đến tối muộn, Chu tổng luôn ở cùng một chỗ với Đường quản lí, hôm nay Đường quản lí còn dắt theo một đứa bé, tôi tra được là con riêng của Chu tổng."

Thẩm Phàm ngồi bắt chéo chân ở sô pha, như cũ thản nhiên phun ra một chữ, "Ừ."

Thư kí báo cáo công tác xong xuôi, đến cuối mới nhớ ra lão gia hồi trưa có gọi đến một cuộc, lại mang theo vài phần không yên nói, "Lão gia nói, đêm nay ngài nhất định phải xuống đúng giờ. Dưới lầu có hơn mười vị giám đốc của công ty, đừng bắt nạt bọn họ."

"..............." Lần này Thẩm Phàm không nói gì, mà giương mắt nhìn lại.

Thư kí trong lòng run rẩy, lại nghe Thẩm Phàm chậm rãi nói, "Chó không nhận rõ chủ, cậu nói xem, tôi nên đánh hay nên giữ lại?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com