Edit Dm But Ki Bup Be
Quá trình truyền dẫn tinh thần lực kéo dài rất lâu.Thích Triêu nhắm mắt, dẫn dắt ánh sáng màu xanh lục tiến vào trong bể cá. Ngoại trừ chút động tĩnh lúc mới bắt đầu thì suốt khoảng thời gian sau đó, hai viên pha lê đỏ nằm im lìm như thể cảnh tượng ban nãy chỉ là ảo giác.Nhưng nếu có một con búp bê nào đó ở đây, nó sẽ nhìn thấy hai viên pha lê đỏ lặng im kia đang cẩn thận nuốt lấy ánh sáng xanh lục, hệt như những đứa trẻ đã trải qua quá nhiều đau khổ, sợ rằng nếu mình ăn nhiều thì sẽ bị ghét bỏ.So với hai viên ấy, Mẫu Thạch màu xám tro của Thiên Cẩu nằm bên cạnh trông có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, im lìm như bầu trời đêm tĩnh lặng, không một tiếng động.Thời gian chầm chậm trôi đi, Thích Triêu ngừng phóng tinh thần lực ra bên ngoài. Hắn ước chừng thời gian, mở mắt ra, nhìn qua mấy viên pha lê. Ánh đỏ vốn đã ảm đạm trên pha lê bỗng nhiên dao động, như thể có chút lo lắng.Thích Triêu khựng lại một chút, đi đến trước bể cá, lấy hai viên pha lê ra. Dung dịch làm dịu lạnh lẽo thấm ướt tay hắn, nhưng hắn không để ý đến việc này, chỉ chăm chăm cúi đầu nhìn hai viên pha lê trên tay.Thật đấy à?Thích Triêu siết chặt viên đá, trong lòng có chút phấn khích.Chắc chắn ánh đỏ ban nãy không phải là ảo giác, trái tim của Song Kính thật sự đã có phản ứng rồi. Tay hắn run rẩy, nụ cười nơi khóe môi ngày càng rạng rỡ.Ngay từ đầu, hắn đã chẳng ôm hy vọng mình có thể đánh thức hai trái tim này. Nhưng giờ xem ra, rất có khả năng Song Kính sẽ thức tỉnh thêm lần nữa.Như thể nhận thấy được sự yêu thích và kỳ vọng của người đàn ông trước mặt đối với mình, sắc đỏ của hai viên pha lê kia càng trở nên trong trẻo hơn.Thích Triêu nhìn ánh đỏ mạnh mẽ đến mức muốn trào dâng ra bên ngoài của hai viên đá trong tay, như nhớ lại điều gì đó, nụ cười trên mặt hắn nhạt đi nhiều.Kể từ khi ra đời, cặp song sinh Song Kính đã chịu quá nhiều đau khổ bởi cơ thể bị dị tật dính liền. Từ lúc mở mắt đến khi nhắm lại, tuổi đời của chúng còn chưa đến một năm.Nếu chúng thật sự có thể hồi sinh, hắn không thể làm ngơ rồi bỏ qua cơ hội này được.Thích Triêu suy nghĩ một lúc, duỗi tay gãi đầu mình. Hắn đặt hai viên pha lê về lại bể, đi qua bàn làm việc vẽ phác thảo cho Song Kính.Đã nửa năm kể từ ngày gặp Song Kính ở buổi đấu giá, hắn cũng không còn nhớ rõ hình dáng của hai búp bê này nữa, chỉ còn lại vài ấn tượng mơ hồ trong trí óc. Nhưng chắc chắn, hắn sẽ không bao giờ chế tạo ra một cơ thể dị tật cho hai đứa nó, Thích Triêu bắt đầu phác họa theo ý tưởng của mình.Tóc đen mắt đen, tóc trắng mắt trắng, nếu hai cậu thiếu niên này thay đổi trang phục rồi đứng cạnh nhau thì sẽ trông khá giống với Hắc Bạch Vô Thường.Thích Triêu bị chính ý tưởng của mình chọc cười, vẽ xong phác thảo thì hắn dừng bút. Phải mất rất lâu mới có thể hoàn thành bản thiết kế của Song Kính, giờ vẫn chưa cần vội.Chắc có lẽ do Song Kính mà hắn luôn lo lắng có khả năng tái sinh, tâm trạng của Thích Triêu bỗng nhẹ nhõm hơn nhiều.Theo kế hoạch của Thích Triêu, con búp bê tiếp theo cần chế tạo sẽ là nhóc Thiên Cẩu. Hắn quay đầu nhìn viên đá hình cún nhỏ màu xám tro nằm trong bể cá, đôi mắt màu nâu sẫm cong lên.Đối với hắn, niềm vui của một thợ chế tác búp bê đó chính là nhìn thấy những đứa con do mình tạo ra có được sự sống.Bàn tay đang nắm chặt bút của Thích Triêu hơi khựng lại, nghĩ đến Li Bạch và Lan Lạc, hắn suy nghĩ một hồi rồi quyết định tạm dừng làm thể xác cho nhóc Thiên Cẩu, đứng dậy ra khỏi tầng hầm.Li Bạch và Lan Lạc vẫn đang ngồi trên sofa trong phòng khách, Thích Triêu biết hai nhóc búp bê đang ngẩn ngơ vì mấy chuyện dạo gần đây. Hắn cười cười, xoa đầu từng đứa một rồi nói: "Được rồi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, học bài thôi nào."Dù hôm nay vừa về nhà thì cũng không được phép nghỉ học.Thích Triêu nghĩ, ít nhất cũng phải cố gắng học tập trong một tháng trước đã rồi hắn mới nói cho hai đứa nghe chuyện nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần.Vẻ mặt của Li Bạch và Lan Lạc sau khi về nhà đã thoải mái hơn nhiều, phản ứng cũng chậm lại đáng kể.Hai búp bê được xoa đầu ngơ ngác nhìn Thích Triêu, mãi đến khi nghe rõ lời hắn nói, Li Bạch với Lan Lạc mới gật đầu thật mạnh rồi chạy vào phòng.Nhìn bộ dạng này của hai đứa nhóc, chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ chúng rất ngoan ngoãn. Thích Triêu biết chuyện trước đó đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đến hai búp bê nhỏ, nhưng ảnh hưởng này cũng không hẳn là một ảnh hưởng xấu. Trong mắt hắn, bọn nhỏ đang dần dần trưởng thành.Thích Triêu cười khẽ, đi theo sau hai búp bê lên lầu. Mở sách ra, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nhấn nút gọi video với anh Thẩm.Đây là chuyện mà hắn và anh Thẩm đã thống nhất.Mỗi lần dạy sắp nhỏ, hai người họ sẽ gọi video để bọn trẻ cùng học tập.Không bao lâu sau, giữa không trung đã hiện ra hình ảnh của căn phòng đối diện. Thích Triêu liếc nhìn Li Bạch và Lan Lạc đang ngoan ngoãn ngồi đọc sách bên cạnh, mỉm cười với Thẩm Du Hi: "Anh Thẩm, anh có đang dạy búp bê học không?""Có, vừa mới bắt đầu."Thẩm Du Hi gật đầu, môi khẽ nhếch, đôi mắt hoa đào nhuộm sắc thái dịu dàng. Anh điều chỉnh camera sang bên cạnh để Thích Triêu có thể nhìn thấy tình hình bên đây.Trong phòng, A Cốt và Xích Yêu đang ngồi đọc sách. Xích Yêu trông vẫn khá ổn, mặc dù tính tình cô nhóc nóng nảy nhưng khi học lại rất nghiêm túc. Còn A Cốt thì trông như đang muốn đập đầu vào bàn, rõ ràng là rất ghét việc học.Mạc Tư ôm búp bê vải, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hai búp bê kia.Thích Triêu nhìn vẻ mặt dịu dàng của Thẩm Du Hi rồi lại nhìn sang A Cốt và Xích Yêu, thầm nghĩ chắc hẳn quan hệ giữa anh Thẩm với đám nhóc búp bê đã hòa hoãn đi được phần nào, hắn bỗng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.Thích Triêu tôn trọng cảm xúc của Thẩm Du Hi, không nói đỡ cho bọn nhỏ trước mặt anh. Nhưng xét thấy đã gần một tuần trôi qua mà anh Thẩm vẫn không chịu nói chuyện với Xích Yêu và A Cốt, hắn cảm thấy hơi lo lắng. Giờ xem ra, bọn họ làm lành nhanh hơn những gì hắn tưởng rất nhiều."Ừm." Thích Triêu dừng một chút rồi nói tiếp: "Cuối tuần này mình cho bọn nhỏ làm bài kiểm tra đi. Bữa giờ chúng ta đã dạy tụi nhỏ rất nhiều, bọn trẻ cũng đã học thuộc cả đống bài, giờ làm một bài kiểm tra nho nhỏ thử xem sao."Thẩm Du Hi không có ý kiến.Anh khẽ liếc nhìn về phía sau rồi nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt xanh lam hơi cong lên: "Được, đúng là nên kiểm tra thử."Khác với Xích Yêu, Li Bạch và Lan Lạc đang chăm chú học bài, tuy nhìn A Cốt trông như đang học nhưng thực tế, cậu đang lặng lẽ để ý đến cuộc trò chuyện giữa Thẩm Du Hi và Thích Triêu.Cậu biết, để duy trì hình tượng của mình trước mặt Thích Triêu, chắc chắn cha cậu sẽ vờ như đã làm lành với búp bê. Nhưng có trời mới biết, từ khi Thích Triêu rời đi, cha không chỉ lạnh nhạt với cậu mà còn tăng đáng kể số lượng sách cần phải học so với khoảng thời gian Thích Triêu còn ở đây.A Cốt nhìn cây tre Thẩm Du Hi đang cầm trên tay, đau đầu không chịu nổi. Đôi mắt màu xanh lục của cậu ta hơi híp lại.Nếu là trước đây, A Cốt sẽ rất vui lòng phá hoại hình tượng mà Thẩm Du Hi đang cố gắng duy trì, nhưng nghĩ đến chuyện Thẩm Du Hi bị bệnh, cậu lại cụp mi xuống. Thôi vậy, chuyện cha câu dẫn đàn ông không liên quan gì đến A Cốt hết.Cậu không muốn học nữa đâu.A Cốt cảm thấy mình sắp bị đống sách này hại chết mất rồi.Thích Triêu không hay biết gì về "đời búp bê" khổ sở của A Cốt, hắn đang vui vẻ thảo luận với Thẩm Du Hi về chuyện của Song Kính.Nghe Thích Triêu nhắc đến hai trái tim của Song Kính, đôi mắt của Thẩm Du Hi cũng chẳng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Kể từ khi biết Thích Triêu có khả năng chữa trị cho búp bê, anh cũng đã đoán được chuyện đối phương có thể trị liệu cho Song Kính.Nghĩ đến khả năng của Thích Triêu, lông mi Thẩm Du Hi hơi run, anh ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói với hắn: "Thích Triêu, tinh thần lực của cậu rất đặc biệt. Tôi biết cậu không thể làm ngơ khi nhìn thấy búp bê bị thương, nhưng để tránh rắc rối, tốt nhất cậu đừng nên tiết lộ về tinh thần lực dị thường này."Thẩm Du Hi biết, nếu hiệp hội biết chuyện của Thích Triêu, chắc chắn đám người đó sẽ đưa hắn đi, dù hắn có là con của tỷ phú giàu nhất Lam Tinh thì cũng không phải là ngoại lệ.Hắn là người mà anh đã chọn.Đôi mắt của Thẩm Du Hi ánh lên những cảm xúc phức tạp. Nếu không phải vì để khiến Thích Triêu tự nguyện đến bên mình, có khi anh đã nhốt hắn lại từ lâu.Nghĩ đến việc Thích Triêu rất có thể sẽ bị đám sâu bọ nhắm đến ở nơi mà anh không nhìn thấy, Thẩm Du Hi cảm thấy hơi khó chịu."Đương nhiên rồi." Thích Triêu nhếch môi, hắn hiểu rõ đôi khi sự đặc biệt cũng không phải thứ gì tốt lành: "Chỉ có anh biết thôi."Hắn ngưng lại một chút, ý cười đong đầy trong đôi mắt: "Em sẽ không tiết lộ chuyện này với người ngoài."Người ngoài à?Thẩm Du Hi thừ người, cảm xúc dữ dội đang trào dâng trong lòng bỗng lặng yên đi rất nhiều, đôi mắt hoa đào của anh cong lên một cách dịu dàng. Anh không quan tâm đến cách nhìn của người khác, nhưng cảm giác được coi là người có thể tin cậy rất mới mẻ, tạm thời Thẩm Du Hi vẫn chưa ghét cảm giác này.Hai người câu được câu không khoảng tầm mười phút. Có lẽ vì câu nói khi nãy của Thích Triêu, tâm trạng của Thẩm Du Hi vẫn luôn vui vẻ. Tuy nhiên, đợi đến khi búp bê học bài xong và chuẩn bị ngắt video, anh chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm của Thích Triêu vang lên: "Anh Thẩm, tối mai mình hẵng gọi video nhé. Em đã hẹn trước với Đồ Trang rồi, mai em phải kiểm tra lại cho Tam Nguyệt."Đồ Trang?Thẩm Du Hi vốn đang khá vui vẻ bỗng thấy khó chịu, nụ cười trên môi cũng dần tắt. Anh quên mất, so với hiệp hội thì mấy thằng nhóc yếu đuối và đáng thương có sức ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều."Cậu định sắp xếp cho cậu ấy thế nào?" Thẩm Du Hi nghiêng đầu, anh biết rõ đối phương sẽ không bỏ mặc một cậu thiếu niên chỉ có hai bàn tay trắng.Nghe thấy câu hỏi đó của anh, Thích Triêu gãi đầu, trông có vẻ cũng hơi do dự. Một lúc sau, hắn mới đáp: "Em định tài trợ cho cậu ấy đi học. Ở nơi như Lam Tinh, nếu không có đủ học thức, muốn kiếm tiền thì chỉ có thể đi làm lao động giá rẻ hơn cả máy móc."Lúc trước, khi mới mười sáu, mười bảy tuổi, Thích Triêu đã phải bỏ học để đi làm. Khi đó, một bếp trưởng tốt bụng đã dạy hắn cách điêu khắc thức ăn. Sau này, dù Thích Triêu đã chuyển ngành, nhưng nếu không có người tốt bụng đó, chắc chắn hắn đã không thể lo cho em trai học hành.Vì đã từng được người ta che ô khi trời mưa, nên khi thấy người khác bị mưa ướt, hắn cũng muốn che ô cho họ.Tuy vậy, đó cũng chỉ mới là ý định của Thích Triêu, chưa chắc người ta đã đồng ý.Vậy nên, hai người họ sẽ thường xuyên ở cạnh nhau sao?Thẩm Du Hi trầm tư, nụ cười trên mặt trở nên dịu dàng: "Cậu nói đúng. Nếu có khó khăn thì nói cho tôi biết với nhé. Tôi sẽ cùng cậu nghĩ cách giải quyết.""Được." Thích Triêu biết anh Thẩm rất dịu dàng, hắn không chút hoài nghi những gì anh nói. Hắn gật đầu, cười đáp: "Anh yên tâm, vậy đi nha, tối mai nói tiếp."Thẩm Du Hi mỉm cười, ngắt cuộc gọi video, sắc mặt anh sa sầm ngay tức khắc. Anh quay người đưa cây tre cho Mạc Tư, nhẹ nhàng nói: "Mạc Tư, con canh chừng đi."Nói xong, anh rời khỏi phòng.Xích Yêu ngẩng đầu lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhíu mày, không biết tại sao cha lại tức giận.Mạc Tư cũng khá bối rối. Dù đã ngồi nghe hai người họ nói chuyện từ đầu đến cuối, y vẫn không biết vì sao cha lại mất bình tĩnh.A - biết rõ mọi chuyện - Cốt ngồi tựa vào ghế, những quy tắc pháp lý quay vòng vòng trong đầu, cậu mơ màng nhìn lên trần nhà.Cậu biết, về cơ bản mà nói thì cha cậu là một người u ám và cực kỳ chiếm hữu, để người này có thể kiềm chế cảm xúc, nói xong với Thích Triêu rồi mới tức giận đã là bình tĩnh lắm rồi.Có lẽ bây giờ cha đang ở dưới tầng hầm, ngồi ủ dột ôm đống vàng bạc châu báu của người. A Cốt nghĩ, sướng quá nhỉ, không giống cậu, chỉ có thể đau đầu ôm lấy đống sách.Phía bên kia, sau khi ngắt cuộc gọi, Thích Triêu ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định gửi tin nhắn cho Thích Phong và Thích Diệp, sau đó tiếp tục dạy Lan Lạc và Li Bạch học bài.Chiều hôm sau, Thích Triêu thưởng cho hai đứa nhỏ một buổi xem phim hoạt hình, còn hắn thì lái xe bay đến kho hàng bỏ hoang mà Đồ Trang đang thuê.Cùng lúc đó, Tam Nguyệt đang mơ màng ngồi trong kho. Kể từ lúc mơ thấy giấc mơ đó, Tam Nguyệt vẫn luôn ngơ ngác thế này, anh cảm thấy bản thân mình không giống như trước nữa, cơ thể cũng đã khỏe hơn nhiều.Cứ như thể giờ anh không còn là một con búp bê cấp A bình thường nữa vậy.Tam Nguyệt nhớ đến người đàn ông tên là Thích Triêu, mỗi khi nghĩ về hắn, Tam Nguyệt lại có cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ. Anh cụp mắt xuống, không nghĩ nhiều nữa, nếu hắn đã nói "cha" đã sửa chữa mình, thì có lẽ đúng là vậy.Từ khi Tam Nguyệt tỉnh lại, Đồ Trang không rời khỏi kho dù chỉ một bước, cậu sợ Tam Nguyệt lại bất tỉnh thêm lần nữa ngay lúc mà cậu không biết.Vài ngày trôi qua, những móng tay bị thương của Đồ Trang cũng đã dần lành lại. Nhớ đến chuyện hôm nay là ngày tái khám, cậu bất giác nắm chặt lấy sợi dây chuyền đang đeo.Đây là món quà cậu chuẩn bị đưa cho Thích Triêu và thợ chế tác Thiêu Khí. Sợi dây chuyền này là di vật duy nhất cha mẹ cậu để lại, giá trị của nó cũng không nhỏ chút nào. Trong những giây phút khốn khó nhất, Đồ Trang vẫn không bán nó đi.Nhưng nếu bán đi sợi dây chuyền ấy thì có thể cứu được Tam Nguyệt, cậu sẽ không bao giờ hối hận.Thích Triêu tới kho thì bắt tay vào kiểm tra tổng quát cho Tam Nguyệt ngay lập tức. Bởi vì thợ chế tác chủ trị là "Thiêu Khí" nên Đồ Trang vẫn luôn cho rằng Thích Triêu chỉ là trợ lý."Tái khám thì không cần thầy "Thiêu Khí" đến làm gì." Thích Triêu cười nói với Đồ Trang đang hồi hộp: "Chỉ kiểm tra đơn giản thôi.""Ừm."Đồ Trang cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu ngồi xuống cạnh Tam Nguyệt, nắm chặt tay anh như đang truyền thêm sức mạnh.Tam Nguyệt liếc nhìn Đồ Trang, cũng nắm chặt tay cậu. Trong mắt Tam Nguyệt, con người rất yếu ớt, cần phải được bảo vệ.Thích Triêu nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng cũng không nói gì thêm. Sau khi xác nhận cơ thể của Tam Nguyệt không có vấn đề gì, hắn nói với Đồ Trang: "Sau này phải cung cấp đá năng lượng cho búp bê đúng giờ và đúng lượng, ngoài ra thì không còn gì khác nữa."Đồ Trang mừng ra mặt, như thể vừa nhận được tin vui gì đó lớn lao lắm. Cậu cởi dây chuyền trên cổ ra, đưa cho Thích Triêu, lắp bắp nói: "Cảm ơn anh rất nhiều, đây là quà cảm ơn em đã chuẩn bị, xin anh hãy nhận lấy. Nếu không đủ, em sẽ cố gắng kiếm tiền và trả cho anh sớm nhất có thể."Có lẽ là vì có Tam Nguyệt cạnh bên nên khuôn mặt của Đồ Trang cũng đã hồng hào hơn trước, tuy rằng cậu vẫn còn rất gầy nhưng nhìn tổng thể thì cũng đã khỏe mạnh hơn được phần nào.Thích Triêu ít khi mua sắm hàng xa xỉ nhưng mắt hắn lại khá tin tường, dễ dàng nhận ra được giá trị xa xỉ của sợi dây chuyền mà Đồ Trang đã đưa. Trong hoàn cảnh cực kỳ nghèo khó, Đồ Trang vẫn không bán sợi dây chuyền, vậy là đủ để thấy với cậu ấy, nó quan trọng tới mức nào. Nhất là khi thấy ánh mắt lo lắng của Tam Nguyệt, Thích Triêu càng thêm chắc chắn.Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nhận lấy sợi dây chuyền, nói: "Chỉ cần sợi dây chuyền này thôi là đã đủ rồi."Đồ Trang thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy Thích Triêu hỏi: "Cậu có muốn đi học không?"Đồ Trang nhìn về phía Thích Triêu. Dù đối phương chưa nói rõ nhưng Đồ Trang có thể mơ hồ hiểu được ý tứ người nọ đang ám chỉ."Cậu còn trẻ, cần phải đi học. Nếu cậu muốn, tôi có thể tài trợ cho cậu. Dĩ nhiên, sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ phải làm việc cho tôi vài năm." Thích Triêu dừng lại một chút, như đang đùa: "Nếu làm tốt, tôi sẽ trả lại sợi dây chuyền này cho cậu như phần thưởng cuối năm."Thích Triêu nói như vậy để tôn trọng lòng tự trọng của người thiếu niên.Nhưng hắn lại không nghĩ đến một việc, thân là thiếu gia mà phải sống ở khu ổ chuột của quận Cam Phần, lòng tự trọng của Đồ Trang cũng chẳng còn lại bao nhiêu.Nhưng vậy không có nghĩa là Đồ Trang không hiểu dụng ý của Thích Triêu. Đôi mắt cậu hơi đỏ lên, suýt tí nữa cậu lại cắn móng tay mình để bớt căng thẳng.Ngược lại, Tam Nguyệt ngồi bên cạnh trông có vẻ trưởng thành hơn nhờ sở hữu ngoại hình của một người đàn ông trưởng thành và vẻ bình tĩnh sẵn có. Có lẽ vì thế nên anh tỏ ra thành thục, ổn trọng hơn Đồ Trang, tuy vậy, rõ ràng lúc này anh cũng hơi xúc động, dùng đôi mắt sáng rỡ nhìn về phía Thích Triêu."Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ soạn thảo hợp đồng." Thích Triêu nghĩ một lát rồi bổ sung: "Đến lúc đó thì hai người các cậu hãy đọc kỹ hợp đồng tôi đưa, nếu thực sự đồng ý thì ít nhất phải làm việc cho tôi trong ba năm."Chỉ cần làm việc ba năm là đã có cơ hội học tập. Nếu điều kiện này được đưa ra ở nơi như khu ổ chuột của quận Cam Phần, chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp ác liệt.Vì thiếu kiến thức, rất nhiều người chỉ còn cách xoay vòng ở tầng lớp thấp suốt cả cuộc đời.Đồ Trang đã từng đi học, cậu hiểu rõ cơ hội này quý giá đến mức nào. Nhìn vào khuôn mặt Thích Triêu, môi cậu không ngừng run rẩy, cảm tưởng như mình đang đứng trên mây, không tài nào tin nổi. Một lúc sau, cậu gật đầu: "Nếu thực sự có cơ hội để đi học, dù phải làm việc cho anh cả đời, em cũng sẵn sàng chấp nhận."Giọng của cậu hơi run rẩy.Thích Triêu nghe vậy thì thấy hơi quá nhưng cũng không nói gì. Hắn cười đáp: "Vậy cứ tính thế đi. Chút nữa em trai tôi sẽ đến đón các cậu, hai thằng nhóc đó tốt tính lắm, cậu có thể đi học chung với bọn họ."Biết anh trai mình muốn tài trợ cho một thiếu niên được tiếp tục cắp sách đến trường, Thích Phong và Thích Diệp vui mừng khôn xiết. Hai người họ là hai đứa thích mơ mộng và có chút kiêu ngạo, không cần Thích Triêu mở miệng nhờ đã lập tức xung phong giúp đỡ.Đồ Trang không biết rõ về thân phận của Thích Triêu, nhưng trước đây người này đã giúp đỡ cậu và Tam Nguyệt, Đồ Trang tin hắn sẽ không lừa mình.Cậu ngừng lại một chút rồi nghiêm túc nói thêm lần nữa: "Cảm ơn anh."Lời cảm ơn nói nhiều rồi sẽ dần trở nên nhàm chán, nhưng mỗi câu Đồ Trang thốt ra đều đến từ tận đáy lòng, cậu thề sẽ trả ơn Thích Triêu.Chẳng bao lâu, hai anh em Phong Diệp đã đến đón Đồ Trang và Tam Nguyệt, đưa họ đến biệt thự của hai người. Thích Triêu phụ mấy người họ dọn đồ một lúc, thấy mọi chuyện đâu đã vào đó thì quay về nhà.Hắn đoán Li Bạch và Lan Lạc đang xem hoạt hình nhưng nào ngờ, về đến nhà, hắn phát hiện hai đứa đã tự giác ngồi học bài.Thích Triêu chợt cảm nhận được niềm vui của bậc cha mẹ. Hắn không làm phiền hai đứa nhỏ học mà quay người đi xuống tầng hầm.Kể từ giờ phút này, hắn sẽ bận rộn hơn trước rất nhiều. Bởi lẽ, bất kể là nhóc Thiên Cẩu hay là Song Kính, cả hai đều đã được đưa vào kế hoạch của hắn.---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com