TruyenHHH.com

[Edit/ĐM] Bút Kí Búp Bê

Chương 61: A Cốt: Giúp cha câu dẫn đàn ông

gocnhacuamay

Thích Triêu trở về phòng, vừa ngồi lên giường thì đã nghe thấy âm thanh điện tử run rẩy của hệ thống.

[Xin lỗi ký chủ, khi nãy tôi bị giật mình.]

Ai mà ngờ nó vừa về thăm thì đã phải chứng kiến cảnh tượng đó, giờ nghĩ lại mà nó vẫn còn thấy sợ.

Nhưng nghĩ kỹ thì hệ thống cảm thấy rất có thể chuyện ban nãy chỉ là ngoài ý muốn, mà việc nó hét ầm lên lại là chất xúc tác khiến ký chủ và vai ác tiếp xúc thân mật.

Hệ thống có chút áy náy.

"Không sao đâu." Thích Triêu biết cảnh tượng khi nãy rất dễ khiến người ta hiểu lầm, chuyện cũng đã rồi, không cần phải nói thêm gì nữa. Nhớ tới những chuyện xảy ra sau đó, vành tai của Thích Triêu hơi đỏ lên: "Chỉ là tai nạn thôi, mày đừng để ý quá."

Tuy trong phòng khá tối nhưng hệ thống có khả năng nhìn xuyên đêm, nó phát hiện hai bên tai đỏ bừng của ký chủ.

Hệ thống im lặng một lúc, nó bỗng nhớ ra mặc dù ký chủ đã hai mươi tám nhưng vì mải mê sự nghiệp nên hắn chưa từng yêu đương. Chẳng lẽ lúc gần gũi với phản diện khi nãy là lần đầu tiên Thích Triêu thân mật với người khác?

Nghe nói con người thường có ấn tượng rất sâu đậm với những thứ đầu tiên, rất có thể ký chủ sẽ thích phản diện vì chuyện này.

Nghĩ vậy, hệ thống có hơi lo lắng. Ký chủ thích ai cũng được nhưng không thể thích vai ác, nếu vai ác phát hiện tình cảm của ký chủ thì nói không chừng ký chủ sẽ bị anh ta lợi dụng tình cảm, ký chủ sẽ đau lòng, buồn bã mà chết mất!

Nó vắt óc nghĩ cách khuyên nhủ ký chủ, còn chưa biết nên nói thế nào để hắn hiểu thì phát hiện ký chủ đã ngủ thiếp đi.

Được rồi.

Chắc do mình nghĩ nhiều.

Nhìn ký chủ vô tâm chìm vào giấc ngủ, hệ thống suy xét một lúc. Hình như ký chủ không có thích phản diện, nghĩ vậy, nó yên tâm rời đi.

Sáng hôm sau, Thích Triêu thức giấc, hắn đưa tay gãi mái tóc rối bù của mình. Hắn nhớ mang máng hình như hôm qua mình đang trò chuyện với hệ thống thì vô tình ngủ mất.

Hôm qua Thích Triêu không say nên hắn vẫn nhớ rõ sự cố giữa mình và Thẩm Du Hi. Có lẽ là vì đã ngủ được một giấc dài nên tâm trạng của hắn cũng đã dịu đi phần nào, giờ nghĩ lại chuyện đó hắn cũng không còn cảm thấy xấu hổ nữa mà ngược lại còn thấy hơi buồn cười.

Hắn nhớ hôm nay Tiến Sĩ và hai búp bê nhỏ sẽ rời đi, Thích Triêu rời giường, chuẩn bị xuống bếp chuẩn bị chút đồ ăn vặt cho bọn họ.

Hắn biết Tiến Sĩ và mấy đứa nhỏ sẽ đi bằng vòng xoáy không gian của Mạc Tư nên hắn cũng không định làm quá nhiều.

Vừa tới cửa bếp, Thích Triêu đã nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ bên trong, hắn bước vào thì bắt gặp Thẩm Du Hi đang đứng đó nấu ăn, dường như anh đã ở trong bếp từ rất lâu rồi.

Thích Triêu có hơi kinh ngạc.

Thẩm Du Hi đang thái rau, nghe thấy tiếng động thì anh quay sang nhìn về phía cửa bếp. Khi bắt gặp Thích Triêu, anh dịu dàng mỉm cười, mái tóc vàng rủ bên vai càng khiến khí chất của anh trông ôn hòa hơn: "Cậu dậy rồi à?"

"Ừm." Thích Triêu bước tới cạnh Thẩm Du Hi, cầm lấy con dao trên tay anh, hắn cười nói: "Sao anh dậy sớm thế? Tối qua ngủ muộn quá nên em tưởng anh sẽ dậy trễ hơn thường ngày."

Thẩm Du Hi lùi về sau, nhẹ nhàng cười đáp: "Dậy rồi nên không ngủ lại được nữa."

Cả hai trò chuyện rất tự nhiên và thoải mái, cứ như thể đã quên đi hết mọi chuyện xảy ra vào tối qua.

"Lát nữa mấy giờ mọi người đi?" Thích Triêu hỏi.

Nụ cười trên mặt Thẩm Du Hi vẫn dịu dàng như cũ, đôi mắt hoa đào của anh nhìn thẳng vào Thích Triêu, anh dịu giọng đáp: "Chắc tầm chín giờ thì đi."

Thích Triêu ừ một tiếng, hắn nói tiếp: "Năng lực đặc biệt của Mạc Tư có giới hạn số lần sử dụng trong ngày, nhưng mà nếu dùng để đi lại thì cũng khá tiện. Nếu có thời gian thì mọi người hãy thường xuyên về đây nhé."

"Ừm."

Thẩm Du Hi nhìn những ngón tay với khớp xương rõ ràng của Thích Triêu vài giây rồi cụp mi xuống.

Thẩm Du Hi đã quyết định để Thích Triêu trở thành bạn giường của mình nhưng kế hoạch của anh cũng không vì thế mà dừng lại.

Nói cách khác thì lần này, anh rời đi rất đúng lúc.

Thẩm Du Hi chưa từng có quan hệ thân mật với bất kỳ người nào khác nhưng điều này không đồng nghĩa với việc anh không biết cách quyến rũ đàn ông. Ngược lại, vì anh đã quá hiểu rõ bản chất xấu xa của con người nên Thẩm Du Hi tin rằng anh có thể đưa Thích Triêu lên giường của mình trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Anh cần phải xử lý kế hoạch của mình trước đã.

Thẩm Du Hi tin rằng chỉ khi nào khoảng cách giữa hai người họ đủ xa thì những cuộc hội ngộ mới càng thêm quý giá.

Phía bên kia, kể từ khi biết cha nuôi, Mạc Tư và cả A Cốt sắp phải rời đi, Li Bạch rất buồn. Tối qua cậu nhóc ngủ không ngon, đợi đến sáng thì chạy qua phòng của Lan Lạc để rầm rì nói mình không nỡ.

Lan Lạc biết Li Bạch rất giàu tình cảm, tuy cậu không biết chuyện anh hai và A Cốt sắp rời đi thì có gì đáng buồn nhưng Lan Lạc vẫn kiên nhẫn an ủi Li Bạch một lúc lâu.

Dù sao thì đây cũng là người bạn mà chủ nhân đã tạo ra cho Lan Lạc.

Lan Lạc rất quý trọng những thứ thuộc về mình, chẳng hạn như chiếc cài sừng hươu mà cậu bé luôn đeo trên đầu vậy.

Li Bạch buồn thì buồn thật nhưng cũng rất dễ dỗ, Lan Lạc chỉ cần an ủi mấy câu là Li Bạch đã xốc lại tinh thần. Hai búp bê nhỏ dắt nhau xuống lầu, vừa định mở hoạt hình lên xem thì Lan Lạc đã phát hiện A Cốt đang đứng núp ở cửa bếp định làm gì đó.

Mạc Tư đứng bên cạnh A Cốt, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cậu ta, giám sát mọi hoạt động của cậu.

Cảm nhận được ánh mắt của Lan Lạc, A Cốt quay người lại, thân thiện nháy mắt.

Lan Lạc không thèm để ý đến A Cốt nhưng cái tên đáng ghét đó lại đi đến gần, thản nhiên ngồi xuống sofa. Đôi khuyên tai màu xanh nổi bật trên nền da màu lúa mạch của A Cốt, trông rất lấp lánh.

"Cha khiến mình ngạc nhiên quá."

A Cốt cảm thán, tuy rằng trong phòng bếp cũng không xảy ra chuyện gì quá giới hạn nhưng từ mấy câu nói kia, A Cốt có thể hiểu được ý của cha.

Hôm qua A Cốt nói mấy câu kia chỉ vì muốn khiến cha ghê tởm mà thôi, nào ngờ đâu cha không những không cảm thấy tởm mà còn khiến cậu ta phải kinh ngạc ngược lại.

Không hổ là cha, đỉnh ghê.

Khoé môi A Cốt càng cong hơn.

Lan Lạc và Mạc Tư nhìn tên điên ngồi cạnh lại bắt đầu ngâm nga khúc hát, biểu cảm trên mặt vẫn không đổi. Dù sao thì đây cũng không phải ngày đầu hai người quen biết cái tên tâm thần này.

Ăn xong, Thẩm Du Hi cùng hai búp bê đứng trước vòng xoáy không gian.

Thích Triêu đưa đồ ăn vặt cho hai búp bê, lần lượt xoa đầu Mạc Tư và A Cốt.

Đây là lần đầu tiên có người xoa đầu A Cốt, cậu cảm thấy có hơi mới lạ. Vài giây sau, cậu hào hứng đòi Thích Triêu xoa đầu mình thêm lần nữa, đôi mắt xanh lục hiện lên vẻ vui sướng giống hệt trẻ con.

"Được."

Thích Triêu chưa tiếp xúc quá nhiều với A Cốt nhưng trong mắt hắn, A Cốt là một đứa trẻ rất hoạt bát và cởi mở, tính cách của thằng bé cũng tốt y như Lan Lạc và Mạc Tư.

Con ngươi màu nâu sẫm của hắn hiện lên ý cười, hắn duỗi tay xoa đầu A Cốt thêm lần nữa.

Cảm nhận được độ ấm trên đỉnh đầu, A Cốt hài lòng gật đầu với hắn.

Phía bên kia, Tiến Sĩ đang dịu dàng đứng nghe Li Bạch và Lan Lạc lưu luyến không nỡ tạm biệt. Phần lớn đều là Li Bạch nói, mỗi lần nhìn thấy cha là Lan Lạc lại vừa thích vừa sợ, cậu hiếm khi mở miệng trò chuyện với anh.

Chờ đến khi Thích Triêu tạm biệt hai búp bê nhỏ xong thì Li Bạch cũng đã nói gần hết những lời mình muốn nói với cha nuôi.

Thẩm Du Hi nhìn Thích Triêu đi tới chỗ mình, đôi mắt hoa đào của anh cong lên như vầng trăng non, trông vừa dịu dàng lại vừa đa tình.

Không biết có phải do ảo giác của Thích Triêu hay không nhưng hắn bỗng cảm thấy hình như thái độ của Tiến Sĩ đối với mình có chút thay đổi, nhưng cụ thể là đổi thế nào thì Thích Triêu không chỉ ra được.

"Anh Thẩm, tới nơi rồi thì nhớ nhắn tin báo em biết nhé." Thích Triêu cười nói.

"Ừm." Thẩm Du Hi mỉm cười, anh đứng trước xoáy không gian, biểu cảm trên mặt anh vẫn dịu dàng như cũ. Vài giây sau, dường như cảm thấy có gì đó hơi là lạ nên anh thắc mắc hỏi: "Không ôm một cái sao?"

Thích Triêu ngẩn người, câu này không giống câu mà Tiến Sĩ sẽ nói ra nhưng rất nhanh, hắn đã hoàn hồn lại, cười với Thẩm Du Hi: "Đương nhiên là phải ôm rồi."

Dứt lời, Thích Triêu tiến lên ôm lấy Thẩm Du Hi. Eo của Tiến Sĩ rất nhỏ, nhỏ đến mức hắn chỉ cần dùng lực chút thôi là có thể bẻ gãy eo anh. Khoảng cách giữa hai người họ quá gần, Thích Triêu bỗng nhớ đến cảnh tượng tối qua, hình như hắn còn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của đối phương đang quẩn quanh nơi chóp mũi.

Lỗ tai của Thích Triêu lại đỏ lên, hắn cứng nhắc đẩy Thẩm Du Hi ra, nói với anh: "Được rồi."

Thấy đôi mắt đượm ý cười của Thẩm Du Hi, Thích Triêu mím môi lại, hắn đè nén sự mất tự nhiên xuống tận đáy lòng, thản nhiên nói đùa: "Trước giờ toàn là do em chủ động ôm anh, đây là lần đầu tiên anh nói muốn ôm đó."

Anh em tốt thì phải ôm nhau chứ.

Thích Triêu cảm thấy quan hệ giữa mình với Tiến Sĩ lại bước thêm được bước nữa rồi.

"Ừ." Thẩm Du Hi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó anh nghiêng đầu nhìn qua Thích Triêu. Mái tóc vàng dài được buộc lên gọn gàng, rủ xuống vai phải, chúng đung đưa theo động tác của anh, anh đưa đôi mắt xanh dịu dàng và đa tình nhìn qua Thích Triêu: "Quan hệ của chúng ta rất tốt mà, không phải sao?"

Giọng nói tao nhã và nhẹ nhàng của anh khiến lòng người ngứa ngáy.

Thích Triêu thầm nghĩ quan hệ giữa hai người thân thiết là một chuyện, Tiến Sĩ chủ động nhắc đến việc này thì là chuyện khác.

Da mặt hắn cũng không mỏng manh nhưng chắc là vì anh Thẩm hôm nay có chút kỳ lạ nên hắn cảm thấy có hơi bối rối.

Thích Triêu hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh đáp: "Tất nhiên rồi, anh Thẩm là người bạn tốt nhất của em ở Lam Tinh đấy."

Nói xong, Thích Triêu tiện tay xoa đầu Li Bạch đứng bên cạnh để làm dịu cảm xúc.

A Cốt đứng cạnh hóng hớt nãy giờ. So với Lan Lạc và Li Bạch ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì A Cốt lại rất vui vẻ đứng hóng chuyện ngay tại chỗ.

Tiếc thay, không có búp bê nào hóng chung với cậu. A Cốt thở dài, không tính đến Mạc Tư, cái tên Mạc Tư này không những không tám chuyện cùng cậu mà còn báo cáo tất cả mấy cái tin đồn khó lắm cậu mới tìm ra cho cha nghe.

Cô đơn quá à.

A Cốt nghĩ, thì ra người thông minh sẽ cô đơn giống vậy sao?

Vậy thì càng tốt! A Cốt ước gì mình còn thông minh hơn tí nữa.

Thẩm Du Hi nhìn sang A Cốt đang ngâm nga khúc hát cạnh mình rồi dời mắt đi, anh mỉm cười với Thích Triêu: "Chúng tôi đi trước nhé, đến nơi tôi sẽ báo cho cậu."

Thích Triêu nhìn ba người bước vào xoáy không gian, vòng xoáy từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất hẳn. Đến lúc này, hắn mới thật sự cảm nhận được nhóm Tiến Sĩ đã rời đi rồi.

Hắn cúi đầu nhìn Li Bạch và Lan Lạc, lần lượt xoa đầu hai đứa rồi thấp giọng cười nói: "Chúng ta đi xem phim hoạt hình một lát nhé, đi nào."

Phía bên kia, ba bóng người chậm rãi bước ra từ trong vòng xoáy không gian, giọng nói vui vẻ của A Cốt vang lên: "Cha, cha có muốn để A Cốt giúp cha câu dẫn đàn ông không?"

"A Cốt thông minh lắm đó, bảo đảm câu phát nào là dính phát đó!"

Thẩm Du Hi hơi dừng bước, anh dịu dàng nhìn về phía búp bê tóc đen bên cạnh. Sống lưng A Cốt cứng đờ, cậu giơ tay lên làm động tác kéo khóa miệng, thề thốt: "A Cốt sẽ không nói nữa!"

Nói rồi, A Cốt nhanh chóng nhảy lên cây, chỉ trong chốc lát mà cậu nhóc đã chạy đi đâu mất tiêu.

Nơi đây là một khu rừng rộng lớn và sâu thẳm, có thể loáng thoáng nghe được tiếng hét sợ hãi của con người ở cách đó không xa, trừ nó ra thì chẳng có tiếng của bất kỳ con vật nào khác, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Mạc Tư đi đến bên cạnh Thẩm Du Hi, y nhìn theo hướng A Cốt rời đi, khàn giọng nói với cha: "Cha, con có cần đuổi theo A Cốt không?"

"Không cần."

Thẩm Du Hi nhàn nhạt nói: "Nó tự biết phải làm gì trong trường khảo nghiệm."

Mạc Tư gật đầu, đi sau cha một bước, y đưa con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cha. Mạc Tư không hiểu cha như A Cốt nhưng y cũng phần nào đoán được ý của người.

Có lẽ cha muốn quan hệ giữa người và Thích Triêu càng thêm khăng khít hơn.

Đôi môi dưới lớp băng vải của Mạc Tư hơi mím lại, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Chắc hẳn chuyện này cũng dễ thực hiện thôi.

Nhưng hai người đã là bạn rồi, nếu quan hệ còn tốt hơn nữa thì sẽ là gì? Nghĩ đến đây, Mạc Tư có hơi thắc mắc.

"Đang nghĩ gì thế?"

Nghe cha hỏi, Mạc Tư lắc đầu, giọng của y hơi khàn: "Không nghĩ gì ạ."

Đôi mắt xanh của Thẩm Du Hi dừng lại trên người Mạc Tư một giây rồi dời đi. Anh không gặng hỏi nữa mà nhàn nhạt nói: "Gọi A Dư và Xích Yêu tới đây."

A Dư và Xích Yêu?

Mạc Tư khựng lại: "Cha muốn kêu mấy đứa nó chấp hành nhiệm vụ tiếp ạ?"

Thẩm Du Hi ừ một tiếng.

Kế hoạch của anh không thể trì hoãn thêm được nữa.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com