Chương 57: Hệ thống: Ông trời đúng là bất công!
Thợ chế tác cấp bậc thầy là cấp bậc cao nhất của các nghệ nhân chế tác ở Lam Tinh. Họ được Hội đồng Hoàng gia chứng nhận và được chính Hoàng đế trao tặng huân chương.Hằng năm, Đế Quốc sẽ cử hành một hội nghị dành riêng cho những thợ chế tác cấp bậc thầy, mười vị ấy sẽ nhận được lời mời từ Hoàng đế để đến tham dự buổi yến hội linh đình kéo dài suốt năm ngày trong hoàng cung.Không ai biết vì sao Hoàng đế lại mời họ tham dự buổi yến hội, cũng chẳng biết vì sao Đế Quốc lại coi trọng các thợ chế tác đến vậy.Bỗng một ngày nào đó người dân Lam Tinh chợt nhận ra địa vị xã hội của các thợ chế tác đã cao lên đột ngột từ thuở nào, các phúc lợi xã hội cũng nghiêng về phía những thợ chế tác búp bê ấy. Họ không biết vì sao Đế Quốc lại coi trọng những người thợ thủ công này đến vậy nhưng theo thời gian trôi, dần dần người dân cũng đã quen với chuyện này, thậm chí họ còn bắt đầu sùng bái các nghệ nhân.Trong số đó, thợ chế tác thuộc đẳng cấp bậc thầy có địa vị cao hơn hẳn những thợ chế tác bình thường, ngay cả hội trưởng của hiệp hội khi gặp họ thì cũng phải cúi đầu khom lưng."Thợ chế tác cấp bậc thầy à?"Giọng của Thẩm Du Hi hơi nhẹ, đôi mắt hoa đào ánh lên vẻ mờ mịt và mông lung như thể chẳng hiểu nổi Thích Triêu đang nghĩ gì trong đầu.Cái này cũng giống với việc anh chẳng hiểu vì sao khi nãy Thích Triêu lại muốn đánh bom viện nghiên cứu.Tuy Thích Triêu đã giải thích rằng đó chỉ là câu đùa nhưng với hiểu biết của Thẩm Du Hi về hắn thì nếu hắn đã nói câu đó ra thì cũng đồng nghĩa với việc hắn đã thật sự cân nhắc đến trường hợp cho nổ tung viện nghiên cứu rồi.Thẩm Du Hi bỗng nhận ra hình như anh cũng không hiểu Thích Triêu như những gì anh tưởng. Ít nhất thì trước đây, anh chẳng nghĩ sẽ có một ngày Thích Triêu lại thốt ra những lời điên cuồng đến vậy.Lông mi của Thẩm Du Hi hơi run lên, che khuất đi cảm xúc phức tạp trong mắt.Thích Triêu là một kẻ vừa mềm lòng lại vừa yêu thương búp bê.Theo Thẩm Du Hi đoán thì lẽ ra Thích Triêu phải chủ động nói muốn gia nhập vào hiệp hội để cứu mấy con búp bê bên trong viện nghiên cứu kia mới phải. Nếu mọi chuyện vượt ngoài khống chế của anh thì anh vẫn có cách dẫn dắt Thích Triêu về đúng con đường này.Thế nhưng giờ đây, Thẩm Du Hi không chắc nếu Thích Triêu không đi theo con đường anh vạch ra thì liệu kế hoạch của anh có còn thuận lợi nữa hay không?"Nguồn đầu tư cho viện nghiên cứu là Đế Quốc, tuy rằng các thợ chế tác cấp bậc thầy rất được sùng bái nhưng họ không có quyền giải tán viện nghiên cứu." Thẩm Du Hi cố gắng thay đổi ý định của Thích Triêu.Phần lớn những gì Thích Triêu nói đều là nói đùa, hắn cũng không cho rằng chỉ mỗi một mình thợ chế tác như hắn lại có thể giải tán được viện nghiên cứu.Suy cho cùng thì dù là các búp bê bị bỏ rơi và đánh đập hay là viện nghiên cứu đi chăng nữa thì đều bắt nguồn từ quan niệm của người dân Lam Tinh đối với búp bê. Họ cho rằng búp bê chỉ là thứ đồ chơi, thứ công cụ hoặc một con thú cưng nào đó có thể tùy ý vứt bỏ. Nếu muốn thay đổi được thực trạng này thì hắn phải leo lên một địa vị cao hơn nữa.Thích Triêu mím môi lại, con ngươi màu nâu sẫm ánh lên những cảm xúc phức tạp và khó đoán, cách tốt nhất bây giờ là phải trở thành một thợ chế tác bậc thầy.Ít nhất thì trong cái ngành này, những nghệ nhân cấp bậc thầy rất có tiếng nói. Thích Triêu thả hồn vía lên mây, lơ đễnh nghĩ quả nhiên, suy cho cùng thì hắn cũng phải bước lên con đường ấy.Phiền phức quá, cho nổ tung nguyên cái viện nghiên cứu còn lẹ hơn, Thích Triêu thản nhiên nghĩ.Thẩm Du Hi ngước mắt nhìn Thích Triêu, anh mím môi lại rồi nói: "Nếu muốn trở thành một thợ chế tác cấp bậc thầy thì phải chế tạo ra được năm búp bê cấp S có năng lực đặc biệt, cái tiêu chuẩn này rất khắc nghiệt."Thẩm Du Hi đã chế tạo được năm con búp bê, mỗi một đứa đều là búp bê cấp S có năng lực đặc biệt. Thế nhưng, anh không đề đơn lên Đế Quốc để xin chứng nhận nên không có danh hiệu này."Ừm, em biết rồi."Thích Triêu hoàn hồn, quẳng mấy cái suy nghĩ linh ta linh tinh của mình ra khỏi đầu, mỉm cười với Thẩm Du Hi.Để chế tạo được Li Bạch, hắn đã mất gần năm tháng. Nếu muốn làm ra được thêm bốn búp bê cấp S có năng lực đặc biệt giống vậy nữa thì ít nhất cũng phải tốn hai, ba năm gì đó.Nhưng Thích Triêu là một người rất có kiên nhẫn, dù hắn có thật sự trở thành một thợ chế tác cấp bậc thầy đi chăng nữa thì phía sau vẫn còn cả một chặng đường dài.Thẩm Du Hi nhìn ánh mắt đượm ý cười của Thích Triêu là biết hắn đã hạ quyết tâm. Anh mím môi lại, nói ừ với hắn, một tia u ám xẹt qua đáy mắt anh."Tôi cảm thấy hơi mệt, tôi về phòng nghỉ ngơi trước nhé."Thích Triêu nghe vậy thì cũng không nghĩ gì quá sâu xa, hắn tựa lưng vào ghế, thoải mái cười nói với Thẩm Du Hi: "Anh vất vả rồi."Thẩm Du Hi dịu dàng mỉm cười đáp lại. Khi quay lưng đi, nụ cười ấy tắt hẳn, vẻ mặt của anh bình tĩnh đến đáng sợ.Ra khỏi phòng sách, âm thanh ồn ào của mấy đứa nhỏ dưới phòng khách càng lớn hơn. Thẩm Du Hi có thể nghe rõ mồn một giọng hát lệch nhịp của A Cốt vang lên bên tai, mỗi khi bày trò gì đó là A Cốt lại cất tiếng hát thế này.Thẩm Du Hi bình tĩnh bước lại gần lan can tầng hai, nhìn xuống mấy búp bê nhỏ trong phòng khách.Lan Lạc đang xem hoạt hình còn Mạc Tư thì đang làm tóc cho búp bê vải, hai đứa còn lại thì chụm đầu vào nhau, không biết đang thì thầm chuyện gì.Thẩm Du Hi nhìn bốn búp bê dưới phòng khách vài giây thì dịu dàng cười nói: "A Cốt, con qua đây."A Cốt đang nói xấu Lan Lạc và Mạc Tư nghe vậy thì cứng đờ người ra như thể bị người khác túm sau gáy. Cậu ta nhìn lên tầng hai, con ngươi màu xanh lục hơi miễn cưỡng. Dường như cậu ta đã đoán trước được rằng nếu giờ mình mà lên lầu thì chắc chắn sẽ bị phạt.Lan Lạc và Mạc Tư đang ngồi trên sofa nhìn chằm chằm vào A Cốt, nếu cậu ta dám cãi lời cha thì hai búp bê sẽ đứng phắt dậy, lôi cậu ta lên trển ngay lập tức.A Cốt cũng biết hai người này là hai đứa con ngoan chỉ biết nghe lời cha, cậu ta gắng gượng đứng dậy, thấy Li Bạch đang ngồi cạnh thì bỗng nảy ra một ý.Cậu dẫn Li Bạch đi theo là được rồi!A Cốt biết, tạm thời cha vẫn đang che giấu bộ mặt thật của mình trước Thích Triêu và Li Bạch.Nhưng cậu còn chưa kịp làm gì thì ngay giây sau, giọng nói dịu dàng của cha đã vang vọng xuống từ trên lầu hai: "Mỗi một mình A Cốt lên đây thôi."Bị cha nhìn thấu ý đồ, vẻ mặt của A Cốt vẫn không thay đổi. Cậu đút tay vào túi quần, cười tủm tỉm đi lên lầu hai như thể chưa từng có ý định dùng Li Bạch để làm lá chắn."Cha quá đáng thế ạ! A Cốt đâu có định dẫn theo mấy búp bê khác lên đây đâu."Thẩm Du Hi nhìn A Cốt, cặp mắt xanh dõi theo cậu chằm chằm. Vài giây sau, anh xoay người bước vào phòng, A Cốt nhìn bóng dáng của cha, cảm thấy hơi bất ngờ. Ngay sau đó, nụ cười trên môi A Cốt mang ý tứ sâu xa, dường như cậu đã nhận ra được điều gì đó rồi.Chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra.A Cốt nghĩ, cha nôn nóng hơn trước đây rất nhiều.Vừa vào phòng là sắc mặt của Thẩm Du Hi đã tối sầm xuống. Anh quay đầu lại nhìn A Cốt đứng trước mặt đang cúi đầu xuống tỏ vẻ mình đã biết lỗi.Thẩm Du Hi thấy dáng vẻ này của A Cốt thì cũng không dao động. Đôi môi mỏng của anh hé mở ra, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Tại sao chưa có sự cho phép của ta mà con đã dám rời khỏi trường khảo nghiệm?"Thái độ nhận lỗi của A Cốt cực kỳ nghiêm túc, cậu biết lúc này mình không thể chọc cha giận được nữa."Con rất xin lỗi, thưa cha. A Cốt chỉ muốn đến đây để gặp cha, Mạc Tư và Lan Lạc mà thôi. Cha cũng biết rồi đó, mấy con búp bê trong trường khảo nghiệm đâu có thích con đâu, ngay cả chị với em gái khi thấy mặt con thì cũng muốn đánh con một trận." A Cốt tỏ vẻ đáng thương, thậm chí còn rưng rưng nước mắt: "Bọn họ ghét A Cốt."Câu nói này nghe thì có vẻ tội nghiệp nhưng Thẩm Du Hi chỉ lẳng lặng nhìn cậu. A Cốt giả vờ một lúc lâu mà thấy cha không thèm phản ứng thì cũng không diễn nữa, cậu lấy phần tóc bị đứt khi nãy ra từ trong túi quần, nói với Thẩm Du Hi: "Mạc Tư đã dạy dỗ con rồi, cha ơi, con biết lỗi rồi mà. Cha đừng giận nữa nha."Thẩm Du Hi nhìn nửa lọn tóc trong tay cậu, bình tĩnh lên tiếng: "Sau khi về nhà thì con phải ăn đá năng lượng ngâm nước trong vòng một tháng."Vẻ mặt của A Cốt có hơi khó coi, cậu nén giận gật đầu."Đi ra ngoài đi."Nghe câu nói đó là A Cốt biết hình phạt của cha đã kết thúc. Cậu không đi ra ngoài mà ngược lại, đi tới đứng cạnh bên cha tò mò hỏi: "Cha, kế hoạch của người đã xảy ra vấn đề ạ?"Thấy A Cốt đã đoán ra được chuyện này, Thẩm Du Hi cũng không quá bất ngờ. Dù sao thì thằng bé cũng là đứa thông minh nhất trong số những con búp bê mà anh từng tạo ra, anh khẽ ừ một tiếng."Do cái tên Thích Triêu kia ạ?"A Cốt dò hỏi.Thẩm Du Hi liếc mắt nhìn cậu, không đáp."Chắc chắn là vậy rồi." A Cốt nhanh chóng khẳng định.Cậu ta cong mắt lên, cặp mắt màu xanh lục lóe lên vẻ ác ý. Giờ phút này, làn da màu lúa mạch khiến cậu ta trông hệt như một con báo đen đang nổi hứng với con mồi, A Cốt phấn khích nói: "Nếu kế hoạch xảy ra vấn đề thì có nghĩa là cái tên Thích Triêu đó không còn tác dụng nữa phải không ạ? Con đưa hắn ta tới trường khảo nghiệm được không?"A Cốt tươi cười nhìn chằm chằm vào cha như thể muốn đọc được suy nghĩ của người này: "Dù sao thì kế hoạch của cha cũng không được phép để lộ ra ngoài mà."Thẩm Du Hi đã nhận ra gì đó, đầu ngón tay của anh khẽ nhúc nhích. Đôi mắt hoa đào màu lam có hơi lạnh lùng, anh chăm chú nhìn A Cốt, giọng nói lạnh nhạt ẩn giấu ý tứ cảnh cáo bên trong: "Không được phép tự ý hành động.""Được thôi, con luôn luôn nghe lời cha mà."Nghe cha từ chối, nụ cười trên mặt của A Cốt vẫn không thay đổi nhưng hứng thú trong mắt cậu ngày càng đậm lên. Thú vị ghê, không ngờ cha lại không muốn đưa cái tên Thích Triêu đó đến trường khảo nghiệm.Ngón tay của A Cốt kêu răng rắc, cậu muốn chạy sang phòng bên cạnh ngay bây giờ để nhìn xem xem người đàn ông tên Thích Triêu kia có gì đặc biệt mà lại khiến cha của mình do dự đến thế.Thẩm Du Hi rất hiểu A Cốt, anh biết cậu đang ấp ủ điều gì trong lòng. Đôi mắt của anh hiện lên vẻ không vui nhưng giọng nói vẫn ấm áp và đong đầy ý cười như cũ: "Đừng làm cha tức giận, được không?"Nghe giọng nói dịu dàng của cha, sống lưng A Cốt cứng đờ. Vài giây sau, cậu bĩu môi, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.Sau khi A Cốt rời đi, Thẩm Du Hi ngồi ngay trước bàn làm việc, ngón tay vuốt ve chiếc bìa sách nhẵn mịn, đôi mắt màu xanh lóe lên. Không thể đưa Thích Triêu đến trường khảo nghiệm được, thân phận của hắn quá phiền phức.Nếu con trai cả của tỷ phú giàu nhất Lam Tinh mà bỗng mất tích thì không ai biết nhà họ Thích sẽ làm ra những gì, Thẩm Du Hi nghĩ. Rất có thể cái đám người đó sẽ gây phiền phức cho mình, anh rũ mắt xuống, nếu quân cờ không còn dùng được nữa thì anh sẽ rời đi.Không cần trừ khử Thích Triêu làm chi cho mệt.Dù sao thì hắn cũng chẳng biết gì về kế hoạch của anh.Thẩm Du Hi lật quyển sách vừa mới lấy, anh không nhận ra rằng nếu là trước kia thì anh sẽ không bao giờ đưa ra một quyết định thiếu thận trọng đến vậy.Trong trường khảo nghiệm có rất nhiều kẻ có thân phận phức tạp. Dù việc Thích Triêu biến mất sẽ gây phiền toái lớn nhưng nếu anh thật sự muốn ra tay với hắn thì anh có rất nhiều cách để thoát tội.Phía bên kia, Thích Triêu không biết Tiến Sĩ đang định rời đi và từ bỏ kế hoạch. Hắn cởi áo ra, để trần thân trên bước vào trong máy, trong không khí thoang thoảng mùi thảo dược bay là là khắp nơi.Hắn đặt tay lên tay vịn của bộ dụng cụ, lớp da nhanh chóng sưởi ấm tay vịn của thiết bị. Nhiệt độ cơ thể của Thích Triêu rất cao, dù hắn đang bị thương thì trên người hắn vẫn ấm áp và thoải mái như cũ.Có lẽ là vì đã tìm ra mục tiêu để phấn đấu trong tương lai, tâm trạng của Thích Triêu thoải mái hơn khi trước rất nhiều.Hệ thống núp trong biển ý thức của hắn, vì mấy ngày nay trông ký chủ có hơi kỳ lạ nên hệ thống không dám bắt chuyện với Thích Triêu. Lần cuối cùng mà nó nói chuyện với ký chủ là cái hôm nó khuyên ký chủ làm thân với Kiều Thịnh.Lúc trước ký chủ không thèm để ý đến nó, giờ nhìn tâm trạng hắn có vẻ không tồi nên nó thử mở miệng nói chuyện, tất cả là vì sự an toàn của hắn mà thôi: [Ký chủ, nếu ngài muốn trở thành thợ chế tác cấp bậc thầy thì tôi nghĩ ngài nên ra ngoài kết bạn với vài vị thợ chế tác ưu tú khác đi, cho dễ bề học tập ấy mà.] Lo ký chủ không hiểu ý của nó, hệ thống nhịn không được chỉ thẳng mặt: [Chẳng hạn như mấy thợ chế tác ưu tú Kiều Thịnh ấy.[Thích Triêu tưởng hệ thống đang ở thế giới bên cạnh với vị ký chủ kia, nghe giọng của nó bỗng vang lên thì hắn có hơi bất ngờ. Chờ đến khi nghe hệ thống nói xong, Thích Triêu cảm thấy có gì đó hơi là lạ.Nó dẫn dắt câu chuyện nghe sượng quá.Lần trước hệ thống đã khuyên hắn nên làm quen với Kiều Thịnh một lần rồi mà lần này lại nhắc lại thêm lần nữa, hệ thống thích người đó đến vậy à?Thích Triêu nhếch môi, thẳng thắn hỏi những gì mình đang nghĩ: "Hệ thống, mày đang gạt tao chuyện gì đó phải không?"Tuy Thích Triêu là một người khá vô tư nhưng đôi khi, trực giác của hắn lại rất chuẩn. Hắn thoải mái mỉm cười, chờ câu trả lời từ hệ thống.Hệ thống: ???Ê khoan đã anh gì ơi, vai ác diễn kịch trước mặt ngài mỗi ngày thì ngài không nhận ra, còn tôi chỉ mới nói có một câu thôi mà ngài đã bắt bài được tôi rồi à!?Hệ thống cảm thấy có hơi bất công.---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com