TruyenHHH.com

Edit Dm But Ki Bup Be

Thích Triêu chú ý tới phản ứng của Mạc Tư.

Sau khi liên kết tất cả mọi chuyện lại với nhau thì hắn cho rằng chắc là vì Mạc Tư và Lan Lạc đang còn dỗi nhau.

Lúc đầu là Lan Lạc dỗi Mạc Tư trước vì một chuyện gì đó, giờ đến lượt Mạc Tư dỗi ngược lại Lan Lạc, hai anh em này đáng yêu quá đi mất.

Thích Triêu nhìn lướt qua màn hình, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói chúc ngủ ngon với ba cha con đang ngồi trên ghế sofa, hắn đứng dậy, đi về phòng ngủ.

"Mạc Tư, con rất muốn có cái thứ kia à?"

Trong phòng khách, Thẩm Du Hi đột nhiên mở miệng hỏi. Giọng điệu của anh nhàn nhạt, không thể hiện rõ cảm xúc nhưng lại làm Mạc Tư đơ người, thả lỏng bàn tay đang chạm vào nơ bướm.

Mạc Tư cúi đầu, dùng chất giọng khàn khàn và khô khốc đáp: "Hơi hơi thôi ạ, thứ đó được mô phỏng theo cha cho nên con mới muốn có nó."

Lan Lạc ngồi bên cạnh bĩu môi, rõ ràng cậu vẫn còn đang giận Mạc Tư.

Thẩm Du Hi cười nhẹ, vươn tay cởi chiếc nơ bướm đã bị Mạc Tư làm loạn hết cả lên, lớp băng vải trên cổ tay tuột xuống, lộ ra làn da đầy sẹo bên trong.

Những vết sẹo này tựa như những vết thương do một vật sắc nhọn cứa qua, chúng dày đặc đến mức đáng sợ. Chỉ cần nhìn những vết sẹo này thôi là đã khiến người ta nổi da gà, không khỏi suy đoán xem liệu làn da đang ẩn giấu bên dưới lớp băng vải có giống với thế này không.

Biểu cảm của ba người ngồi ở đây vẫn không thay đổi, dường như họ đã quá quen với những vết sẹo trên người Mạc Tư. Thẩm Du Hi dùng một lớp băng vải mới để quấn từng vòng lên cổ tay của y.

"Muốn mỗi búp bê vải thôi thì được." Thẩm Du Hi quấn chặt lớp băng, thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn cho Mạc Tư rồi cười nói: "Lúc các con mới ra đời, ta đã từng dạy các con rằng các con không được phép yêu thích con người, hôm nay ta sẽ nhắc lại cho các con nghe một lần nữa."

Nói xong, anh dời mắt nhìn qua Lan Lạc, đôi mắt xanh dịu dàng như biển ẩn chứa những cảm xúc phức tạp khó có thể phân biệt: "Ta sẽ không nhắc lại lần thứ ba."

Lan Lạc không hiểu vì sao cha lại nhìn cậu trong khi đang nói chuyện với Mạc Tư, cậu dùng ngón trỏ cào cào chiếc sofa, dừng một chút rồi nói: "Nhưng mà cha ơi, chủ nhân đối xử rất tốt với con, hắn ta khác hẳn với trước kia."

Nụ cười trên mặt Thẩm Du Hi tắt ngúm, anh nhìn Lan Lạc, hơi nghiêng đầu, mái tóc vàng lắc lư theo cử động của anh rồi xõa xuống vai, đôi mắt xanh trong veo hơi lạnh nhạt.

Lan Lạc lúng túng đứng yên tại chỗ, do dự một lúc, cậu bước lại gần cha mình.

"Giống ạ."

Thẩm Du Hi vươn tay phải ra, dịu dàng nựng Lan Lạc. Vài giây sau, anh cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên trán của cậu nhóc.

Biểu cảm của người đàn ông tóc vàng này vẫn dịu dàng như cũ nhưng ánh mắt của anh lại khiến người ta phải sợ hãi: "Dù hắn có thay đổi đến mức nào đi chăng nữa thì hắn đã trở thành viên đá lót đường cho kế hoạch của chúng ta, đến lúc đó thì các con có thích hắn hay không thì cũng chẳng còn quan trọng nữa, hai đứa có hiểu không?"

Người đàn ông tên Thích Triêu này rất kỳ lạ, hơn nữa, nếu so sánh hắn với tên con trai của tỷ phú giàu nhất Lam Tinh kia thì hệt như hai người khác nhau. Chuyện này rất thú vị, Thẩm Du Hi cũng cảm thấy hơi tò mò. Thế nhưng, đó cũng chỉ là tò mò mà thôi, sao người này lại thay đổi đến vậy, liệu hắn ta có phải là đứa con trai của vị tỷ phú Lam Tinh kia hay không thì cũng chẳng còn quan trọng. Thậm chí, dù Thẩm Du Hi cảm thấy rất hứng thú với người này đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được tình hình hiện tại.

Thẩm Du Hi cụp mi xuống, hiện giờ thân phận duy nhất của Thích Triêu đó chính là một trong những con tốt thúc đẩy kế hoạch của bọn họ.

Lần đầu tiên được hôn lên trán nên Lan Lạc có hơi choáng váng, cậu gật đầu, thế nhưng liệu cậu có nghe rõ lời cha nói hay không thì chỉ mỗi Lan Lạc mới biết được.

Mạc Tư ngồi bên cạnh, nhìn cha hôn lên trán Lan Lạc, con mắt đen kịt chẳng có tí cảm xúc nào nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy có một chút tủi thân khó tả.

Nhưng cha không để ý đến y, anh nói xong thì quay người xem phim hoạt hình tiếp. Khoảng chừng một, hai tiếng sau thì anh cũng đứng dậy đi về phòng.

Lan Lạc đã lên giường ngủ từ lúc tám giờ, thật ra thì Mạc Tư cũng nên về giường nghỉ ngơi rồi nhưng y lại ngồi trong phòng khách gần thêm một tiếng nữa mới đứng dậy. Y đứng ở đầu cầu thang, nhìn cửa phòng của cha đang đóng chặt, đôi môi dưới lớp băng vải hơi mím lại.

Y cũng muốn được hôn.

Nhưng nếu cha không chủ động thì Mạc Tư cũng chẳng có cách nào mở miệng đòi.

Mạc Tư kéo kéo chiếc nơ bướm trên cổ tay, dường như đôi mắt đen càng thêm ảm đạm. Y xoay người chuẩn bị về phòng mình, vừa mới đi được một bước thì đã thấy Thích Triêu đang đứng trước cửa phòng y, đang loay hoay làm gì đó.

Mạc Tư ngẫm nghĩ một hồi rồi khẽ cử động đầu ngón tay, sau lưng y chợt xuất hiện một không gian vặn vẹo, kích thước của nó cũng xấp xỉ với y. Mạc Tư lùi bước vào không gian, bóng người biến mất khỏi cầu thang.

Thích Triêu vừa viết xong bức thư, giữa việc đích thân đưa quà xin lỗi cho Mạc Tư và việc đặt nó trước phòng của cậu nhóc thì Thích Triêu không chút do dự chọn cách sau.

Treo quà xin lỗi ở tay nắm cửa xong thì Thích Triêu dáo dác nhìn xung quanh, hắn có cảm giác rằng vừa mới nghe thấy âm thanh nào đó nhưng hành lang lại rất yên tĩnh, chỉ có mỗi mình hắn.

Chắc là gặp ảo giác.

Thích Triêu nghĩ, giờ này thì Tiến Sĩ và hai bé búp bê đều đã ngủ cả rồi.

Sau khi xác nhận rằng túi quà sẽ không đột ngột rơi xuống, Thích Triêu ngáp một cái rồi xoay người về phòng.

Hắn vừa rời đi không lâu thì cửa phòng chợt vặn vẹo, một bàn tay quấn đầy băng vải vươn ra, kéo lấy chiếc túi vào trong vòng xoáy không gian.

Nếu có ai đó đi qua vòng xoáy không gian này thì họ sẽ phát hiện ra rằng đích đến của chiếc vòng xoáy ấy là phòng của Mạc Tư, thứ gọi là vòng xoáy không gian kia hệt như một cánh cửa thần kỳ của riêng y.

Mạc Tư cúi đầu nhìn chiếc túi màu hồng trắng, lấy một con búp bê vải ra từ bên trong, y nhéo nhéo gương mặt mềm như bông của con búp bê vải, đôi mắt màu đen hơi sáng lên.

Mạc Tư đặt con búp bê vải lên đùi mình, định ném chiếc túi đi thì bỗng phát hiện có một bức thư được giấu bên trong.

Mạc Tư không mù chữ giống Lan Lạc, lúc vừa ra đời, cha đã từng dạy chữ của Lam Tinh cho y học.

Y biết thư là gì, mỗi năm có rất nhiều fan gửi thư đến cho cha. Thế nhưng, cha chưa từng đọc bất kỳ một bức nào trong số chúng mà chỉ kêu em hai ném chúng vào nhà kho bỏ hoang rồi đốt hết.

Đây là lần đầu tiên có người viết thư cho Mạc Tư.

Mạc Tư nhìn phong thư màu trắng trong tay mình, dùng bàn tay phải quấn đầy băng vải chà xát trên bức thư. Mấy giây sau, y mở lá thư ra đọc.

Thích Triêu viết văn không quá tốt, lần cuối cùng hắn đặt bút viết mấy lá thư như này là hồi năm lớp 11. Dù chỉ là một lá thư đơn giản để gửi cho búp bê nhỏ mà hắn viết mãi chẳng xong, Đông một câu, Tây một câu, hành văn lủng củng mãi chẳng vào vấn đề. Thứ duy nhất đáng khen là mỗi một câu hắn viết đều xuất phát từ đáy lòng.

Mạc Tư không hiểu vì sao người đàn ông này lại xin lỗi, y còn chẳng biết mình đã nổi giận với hắn từ lúc nào. Thế nhưng, Mạc Tư rất thích con búp bê vải này, nể mặt búp bê vải nên Mạc Tư đành chấp nhận rằng mình đã tức giận vậy.

Mạc Tư bóp bóp bím tóc của búp bê vải, tiếp tục đọc bức thư Thích Triêu gửi. Nhưng càng đọc thì y càng cảm thấy mông lung khó hiểu.

[Lan Lạc rất yêu thương con, trước khi chú đi đón con thì Lan Lạc đã dặn chú phải nói với con rằng thằng bé rất ngoan và rất nghe lời. Nhóc ấy muốn tạo ấn tượng tốt với con nhưng tiếc rằng, lúc ấy đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chú giận quá nên đã quên béng mất chuyện này...]

Nhắc tới chuyện này thì Thích Triêu cũng cảm thấy hơi áy náy. Vì không tìm được cơ hội thích hợp vả lại hắn cũng rất ít khi ở riêng với Mạc Tư nên mấy lời Lan Lạc gửi gắm bị trì hoãn suốt một tuần, đến tận bây giờ thì hắn mới có thể nói ra.

Thế nhưng, xem ra Lan Lạc cũng đã quên mất chuyện này luôn rồi, bằng không thì cậu nhóc chắc chắn sẽ chạy đến để hỏi mình. Thích Triêu vừa tự trách vừa cảm thấy buồn cười, bức thư lần này là một cơ hội tốt để hắn nói mấy lời tốt đẹp về Lan Lạc, sẵn tiện xoa dịu mâu thuẫn giữa hai anh em.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng Thích Triêu, Mạc Tư đọc thư, chẳng tin Lan Lạc sẽ nói mấy lời như vậy.

Lan Lạc chỉ đang giả vờ ngoan ngoãn trước mặt chủ nhân nhóc mà thôi.

Mạc Tư nghĩ, gấp lá thư lại.

Y đứng dậy, định bỏ thư vào thùng rác nhưng chẳng hiểu vì sao lại đổi ý, nhét lá thư vào túi mình.

Đây là lần đầu tiên có người viết thư cho y.

Mạc Tư nghĩ, giữ bức thư lại bởi có thể đây cũng sẽ là lần cuối cùng.

Y đặt búp bê vải cạnh gối mình, tuy rằng con búp bê này không đẹp bằng cha nhưng cũng chẳng quá quan trọng. Mạc Tư gỡ dây buộc tóc của búp bê ra, đặt dây buộc ở trên bàn rồi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, Thích Triêu đang ngon giấc trên giường thì bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến.

Lúc đầu Thích Triêu tưởng mình đang nằm mơ nhưng vài giây sau, tiếng cốc cốc ấy lại vang lên lần nữa. Đến lúc này, hắn mới nhận ra có người tìm mình, hắn gãi gãi mái tóc đen rối xù của mình, đứng dậy lê bước đi mở cửa.

Thường ngày thì giờ này là giờ mà Tiến Sĩ và hai bé búp bê vẫn còn đang say giấc, Thích Triêu không khỏi tò mò muốn biết ai đang tìm mình.

Sau khi mở cửa, Thích Triêu nhìn thấy Mạc Tư đang đứng đợi trước cửa phòng, hắn mỉm cười nói: "Mạc Tư, sao con dậy sớm vậy?" Vừa nói hắn vừa lo lắng, sợ Mạc Tư đã gặp phải chuyện gì.

"Thiếu niên" quấn băng vải khắp người đang ôm một con búp bê vải, y ngẩng đầu lên, lộ ra con mắt đen nhánh của bản thân. Đôi môi dưới lớp băng vải hơi mấp máy, giọng nói khàn khàn tựa như giấy ráp chà xuống mặt bàn: "Con không biết làm tóc cho nó."

Nói xong, y cúi đầu, ngón tay quấn đầy băng vải nắm lấy bàn tay của con búp bê.

Thích Triêu nhìn xuống theo tầm mắt của y, mái tóc được thắt bím gọn gàng của búp bê đã bị tháo ra, những sợi chỉ vàng rối tung rối mù. Hắn bỗng cảm thấy mình đã bị sự đáng yêu của Mạc Tư đánh cho quân lính rã rời, người cứng rắn đến mức nào đi chăng nữa thì khi nhìn thấy cảnh này cũng sẽ phải xiêu lòng mà thôi.

"Để chú chỉ cho."

Thích Triêu cười khẽ, nghiêng người qua một bên để cho Mạc Tư vào phòng.

Trước đây, Mạc Tư đã từng nhìn thấy cha mình chải tóc rồi nhưng không hiểu sao, y càng chải tóc cho búp bê vải thì tóc nó càng rối, không cách nào buộc gọn lại được.

Y nhìn đôi bàn tay thoăn thoắt của Thích Triêu đang luồn qua tóc của con búp bê, chỉ trong chốc lát thôi mà hắn đã buộc xong kiểu tóc thắt bím thường ngày của cha.

Mạc Tư ngây ngẩn, con mắt đen nhìn chằm chằm vào tóc của búp bê vải, đôi môi mấp máy dưới lớp băng, mãi chẳng thể nói nên lời.

Thích Triêu thấy phản ứng của Mạc Tư thì nhận ra rằng y vẫn chưa hiểu rõ, hắn làm chậm lại, nhẹ nhàng nói: "Đầu tiên, con tách phần tóc này ra trước đã rồi dùng tay trái lấy một phần tóc khác vòng qua..."

Thích Triêu rất khéo tay, kiếp trước hắn cũng thường hay làm tóc và trang điểm cho mấy bé búp bê của mình. Thế nhưng, từ khi đến thế giới này thì đã lâu hắn chưa đụng tay vào việc đó. Tóc của Lan Lạc rất ngắn, bình thường cậu nhóc sẽ tự chải đầu cho bản thân. Về phần Mạc Tư thì chỉ mỗi Tiến Sĩ mới được thay băng vải cho cậu nhóc, tóc thì thôi chẳng cần phải nói.

Thích Triêu nghĩ vậy nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, kiên nhẫn nói từng câu một để giảng giải cho bé búp bê.

Chờ đến khi Mạc Tư gật đầu chứng tỏ mình đã hiểu thì Thích Triêu mới cong khóe môi lên, con ngươi màu nâu sẫm đượm ý cười dịu dàng.

Làm tóc cho búp bê vải xong thì Mạc Tư bèn ôm con búp bê vải ra khỏi phòng của Thích Triêu, vừa đi được mấy bước thì y bỗng dừng chân, trầm mặc nhìn sang phía bên cạnh.

Lan Lạc đang đứng trong góc nhìn chằm chằm vào Mạc Tư.

Mạc Tư nghiêng đầu, nhìn xuống cậu từ trên cao, đôi môi dưới lớp băng vải khẽ mấp máy: "Em đang làm gì đấy?"

Anh hai đã nhận được búp bê vải rồi.

Lan Lạc nhìn Mạc Tư, hình như quan hệ giữa anh hai với chủ nhân tốt hơn trước đây thì phải.

"Cha đã nói rằng không được phép yêu thích con người."

Lan Lạc nhìn Mạc Tư, nói.

Mạc Tư hơi kỳ lạ, y ôm chặt con búp bê vải trong tay, khàn giọng đáp: "Anh không thích hắn ta, anh đến đây vì búp bê vải mà thôi."

Nghe Mạc Tư nói vậy nhưng Lan Lạc vẫn cảm thấy không vui cho lắm.

Mạc Tư mặc kệ cậu, y ôm búp bê vải đi về phòng. Lan Lạc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt rồi nhìn sang căn phòng của Thích Triêu cũng đang đóng chặt cửa ở phía xa, vài giây sau, cậu cũng lặng lẽ trở về phòng mình.

Thích Triêu không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, hắn ngồi trên giường, bỗng nhớ ra lát nữa mình phải livestream. Thích Triêu mở quang não lên, định xem phòng stream của các thợ chế tác khác để học hỏi kinh nghiệm.

Giờ là bảy giờ sáng, rất ít thợ chế tác live giờ này, fan xem trực tiếp thì cũng chẳng có bao nhiêu.

Nhưng nghề nào thì cũng có mấy người chăm chỉ vượt bậc, Thích Triêu xem qua các phòng stream, phòng nào cũng ít người xem tới mức đáng thương, mấy người này một là các thợ chế tác chưa được chứng nhận còn hai là những thợ chế tác cấp thấp của hiệp hội.

Lúc hắn chuẩn bị tắt livestream để xuống tầng hầm làm việc thì ngón tay hắn lỡ trượt trên màn hình, quang não tự động nhảy sang phòng stream tiếp theo.

Thích Triêu liếc nhìn qua, tâm trạng đang vui vẻ ngay lập tức chùng xuống.

---

Tác giả có lời muốn nói: Cả Tiến Sĩ và búp bê nhỏ đều cần có một bước ngoặt để thay đổi tình cảm với Thích Triêu, không thể tự dưng mà quay sang thích hắn được đâu nè. Chắc mấy bồ cũng đã nhìn ra mấy bé búp bê và Tiến Sĩ cũng đã có thiện cảm với Thích Triêu rồi phải không, kiên nhẫn chờ đợi nhaaa, ngọt chứ không ngược tí nào đâu~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com