TruyenHHH.com

[Edit] Đỉnh cấp Alpha xuyên thành trùng đực vô

Chương 48

Yukihoshi77

Đã từng nghĩ tới việc danh chính ngôn thuận mang sáu đứa bé tiến hóa không hoàn toàn đi chưa?

Đương nhiên là có nghĩ tới.

Đừng nói danh chính ngôn thuận, ngay cả đường ngang ngõ tắt Du Hằng cũng từng nghĩ tới.

Chỉ là chuyện này với chuyện về Đông Cảnh trước không có mâu thuẫn.

Du Hằng vừa chuẩn bị nói với Signor là bọn họ quay lại Đông Cảnh, cộng thêm giải quyết vấn đề mất liên lạc ở Đông Cảnh, cũng không tốn quá một ngày.

Tiếc là anh còn chưa kịp nói, cửa phòng đã truyền đến tiếng cào cửa, Du Hằng cau mày nói: "Nhóc quỷ, mày đang làm gì đó?"

Anh buông Signor ra, đi mở cửa.

Nhìn thấy đứa trẻ cong ngón tay như móng mèo, cào mạnh cửa phòng, thấy Du Hằng đi ra, mắt nó sáng lên, ôm bắp chân Du Hằng, lớn tiếng kêu: "Anh!"

Du Hằng xách cổ áo phía sau của đứa trẻ lên, nhắc tới song song với mình, hỏi: "Làm gì đó?"

Đôi mắt màu vàng của đứa trẻ chớp chớp, một lúc lâu sau, nó mới dùng giọng sữa tức giận nói, "Anh ơi, các em trai đòi em, các em trai nói rất đói, muốn ăn."

Lúc đầu, Du Hằng không hiểu đứa trẻ nói gì.

Khi nghe đứa trẻ nói các em trai đang đói, anh mới hiểu đứa trẻ đang nói về "bán thành phẩm" ở chỗ quân y.

"Không phải tao nhờ mày hỏi bọn nó từ đâu tới, vì sao lại tới đây sao?" Du Hằng có chút không nói nên lời, "Mày chỉ hỏi được bọn nó rất đói bụng?"

Đứa trẻ cười hì hì: "Anh ơi, em cũng đói quá, muốn ăn ăn."

Ăn, ăn, ăn, đây là Thao Thiết chuyển thế sao? Trong đầu chỉ nghĩ tới ăn.

"Muốn ăn cái gì? Chắc không phải muốn ăn kim loại 'bảy' đâu, đúng không?" Du Hằng hỏi.

Lúc đi ra khỏi Cửu Tinh, Du Hằng hoàn toàn không nghĩ tới việc mang theo kim loại 'bảy', bất kể anh là dị loại gì đó, trước kia có phải cũng giống nhóc quỷ hư tiến hóa từ dị thú hay không, thì hiện tại anh đã là trùng đực, ăn ngũ cốc nguyên hạt và uống nước sôi để nguội.

Đang suy nghĩ đến việc phải làm sao để sửa thói không 'bảy' không ăn của nhóc quỷ hư này, thì cửa chính của phòng xép bị gõ vang.

Màn hình ảo xuất hiện trước mặt Du Hằng, trùng phục vụ trẻ tuổi đẩy xe ăn, cung kính chờ ở cửa.

Nhóc quỷ hư oa một tiếng, lao ra ngoài, kéo xe ăn, ăn uống ngấu nghiến như ma đói đầu thai, khiến trùng phục vụ giật mình.

Du Hằng nói xin lỗi với trùng phục vụ, lúc trùng phục vụ đỏ mặt chuẩn bị lên tiếng, thì anh hỏi: "Không cần anh ở đây trông coi, một tiếng sau quay lại lấy xe ăn đi, có được không?"

Trùng phục vụ há miệng thở dốc, muốn nói mình rất sẵn lòng phục vụ Thái tử điện hạ, vì Thái tử điện hạ chia thức ăn.

Nhưng hắn ta còn chưa phát ra tiếng, bản năng đã cảm thấy có một hơi thở lạnh lẽo, lướt qua Du Hằng hắn ta nhìn thấy Signor xuất hiện trong phòng xép, nghĩ đến những trận chiến của Signor mà hắn ta đã thấy trên Tinh Võng, trùng phục vụ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không dám nói lời nào, run rẩy lui ra khỏi phòng.

Du Hằng không thể giải thích được, quay đầu liếc nhìn phía sau mình, không có gì, vì sao vừa rồi trùng phục vụ lại như nhìn thấy ma, không trả lời đã vội vàng rời đi. Có phải vì vết sẹo trên mặt anh nên khiến hắn ta thấy khó chịu?

Anh đóng cửa lại, lúc ngồi ăn cùng Signor thì thật sự không thoải mái, đưa tay véo cằm Signor, để hắn nhìn mình, sau đó nghiêm túc hỏi: "Bảo bảo, nói thật, vết sẹo trên mặt tôi có đáng sợ không?"

Vết sẹo do tinh thần lực của anh để lại thực sự rất khó xóa, nhưng nếu bảo bảo nói đáng sợ, anh sẽ nghĩ cách xóa nó.

Rốt cuộc thì không thể dọa bảo bảo ngoan của anh.

Con gái vì người mình thích mà trang điểm.

Du Hằng cũng muốn trở thành người tốt nhất trong lòng bảo bảo.

"Đẹp." Signor nhìn chằm chằm vào vết sẹo màu hồng trải dài trên toàn bộ bên má trái của Du Hằng, đôi mắt sáng rực, "Muốn liếm."

Mí mắt Du Hằng giật giật, mặt nóng lên.

Anh thật sự không ngờ bảo bảo nhà mình lại nói thẳng như vậy, thật là...... Thật là khiến anh cực kỳ thích!

Nhưng mà Du Hằng cũng chưa đến mức làm trò trước mặt trẻ con, dung túng cho bảo bảo liếm mặt mình.

Du Hằng ho khan, giơ ngón trỏ đè môi Signor, nói: "Không phải bây giờ, ăn cơm cho tốt đi."

Sự mất mát thoáng qua trong đôi mắt xanh xám của Signor khiến Du Hằng cảm thấy hơi đau lòng, anh cảm thấy mình thật tệ, sao anh có thể từ chối bảo bảo chứ?

Bảo bảo ngoan như vậy, vô cùng đáng thương nhìn anh, chỉ muốn liếm vết sẹo trên mặt anh thôi mà, thế nhưng anh lại vì nhóc quỷ mà anh nhặt được, từ chối bảo bảo.

Quả thật quá đáng giận!

Du Hằng nghĩ chờ cơm nước xong xuôi thì ném nhóc quỷ hư kia ra ngoài, bảo nó ra ngoài làm cảnh.

Lần này, có thể dành không gian, thời gian để thỏa mãn bảo bảo ngoan.

Nhưng thật đáng tiếc, luôn có trùng không biết điều làm phiền chuyện tốt của anh.

Trùng đực Ngải Nhân kia chỉ biết dựa vào anh trai và gia tộc của mình chống lưng, vậy mà thực sự mang theo trùng đực già cấp S đóng giữ Nam Cảnh của nhà họ Ngải – Ngải Thư.

Trùng đực Ngải Thư hơn hai trăm tuổi trông không khác gì trùng đực trẻ tuổi, vẻ ngoài thanh tú, vóc dáng thon thả, nếu xem nhẹ khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, Du Hằng sẽ nghĩ rằng đây là một sinh viên đại học vừa mới bước ra xã hội.

Du Hằng liếc nhìn Ngải Nhân bên cạnh Ngải Thư, trùng đực trong não có hố này đứng bên cạnh chú cả nhà mình, tràn đầy tự tin, tinh thần chiến đấu rất cao, chú cả gã còn chưa lên tiếng, vừa nhìn thấy Du Hằng đi ra khỏi tòa nhà, gã liền chế giễu: "Thái tử điện hạ, bây giờ có chú cả của tôi ở đây, không biết có đủ tư cách cùng——"

Bốp-

Ngải Nhân còn chưa chế giễu xong, chú gã đã giơ tay lên tát vào mặt gã.

Sức lớn đến mức khiến Ngải Nhân trực tiếp ngã xuống đất.

"Điện hạ, Ngải gia không biết dạy dỗ, để Ngải Nhân xúc phạm đến điện hạ, xin điện hạ khoan thứ." Ngải Thư khiến tất cả trùng kinh ngạc, cung kính thi lễ với Du Hằng, ở lúc Ngải Nhân oan ức kêu to, càng làm trò trước mặt Du Hằng, trực tiếp đạp Ngải Nhân một cái.

Tư thế dữ tợn đó, như thể Du Hằng không kêu dừng, hắn sẽ đánh chết Ngải Nhân.

"Ngải Thư tiên sinh," Du Hằng không sợ có chuyện, nhưng không định gánh tội danh ép Ngải gia đánh chết trùng đực, anh kêu Ngải Thư dùng lại, "Tiểu bối không dạy tốt, thì mang về dạy lại, không cần đánh trước mặt ta. Nếu lần sau hắn còn tiếp phát ngôn bừa bãi với thư quân của ta, ta sẽ cho hắn một bài học in sâu vào ký ức, còn lúc này bị anh đánh khẩu phục nhưng tâm không phục thì ta không cần."

Đôi mắt nâu của Ngải Thư khẽ lóe lên, nhiều năm trước hắn đã từng gặp qua Thái tử điện hạ, lúc đó Thái tử đeo mặt nạ, đối với các gia tộc quyền thế rất là tôn kính, không giống như bây giờ làm theo ý mình, không để lại bất kỳ tình cảm nào, nếu thật sự trở thành cấp S+ như trong thông tin tình báo, thì đúng thật là có tự tin không sợ hãi quyền thế.

Sau khi im lặng vài giây, Ngải Thư gật đầu với Du Hằng, vậy mà thuận theo lời của Du Hằng nói: "Thái tử điện hạ dạy phải, tâm không phục đúng là vô ích."

Du Hằng liếc mắt nhìn Ngải Thư khá kỳ lạ.

Đây có phải là vuốt mông ngựa không?

Du Hằng cảm thấy hắn là không phải, Ngải Thư này không phải là trùng biết nịnh nọt, lúc thuận theo lời anh, thái độ thẳng thắn vô tư, như thể hắn chân thành cho rằng những gì anh nói là đúng.

Nhưng Du Hằng cũng không cảm thấy Ngải Thư là trùng thẳng thắn và ngay thẳng, anh không tin Ngải Thư đến mà không có mục đích gì.

Quả nhiên.

Không biết có phải phát hiện ra nghi ngờ và thiếu kiên nhẫn của Du Hằng hay không, Ngải Thư nói thẳng vào vấn đề: "Thái tử điện hạ, tôi nghe nói ngài đã hỏi Nguyên soái Phil về việc mất liên lạc ở Đông Cảnh, trùng hợp là cháu trai Ngải Nguyên của tôi phụ trách chi viện Đông Cảnh, tôi có chút hiểu biết về chuyện này, không biết Thái tử điện hạ có bằng lòng nói chuyện chi tiết với tôi về tình huống của Đông Cảnh hay không?"

Nói chuyện?

Nếu Ngải Thư thật sự chỉ muốn chút nói chuyện nhỏ về Đông Cảnh với anh, vậy không cần nói chuyện, có thể nói rõ ràng ngay tại chỗ.

Tại sao lại muốn nói chuyện đây? Đơn giản là vì biết năng lực của anh, không muốn cứng đối cứng, muốn dùng âm mưu.

Âm mưu cái gì? Gia tộc quyền quý cũng phân chia cấp bậc, Ngải gia có hai cấp S, nhưng không tính là tồn tại đứng đầu, Ngải gia chỉ có thể được coi là quyền quý hạng hai.

Nước chảy thấp, trùng hướng lên cao.

Ngải gia muốn tiến xa hơn một bước.

Du Hằng mỉm cười: "Có thể."

*

Cùng Ngải Thư nói chuyện một buổi trưa.

Lúc trở về phòng với Signor, đứa trẻ đã ngủ.

Sau khi tắm xong, Du Hằng thấy Signor đang ngồi thất thần ở mép giường, anh đi tới véo mặt Signor, nói: "Nếu thật sự không yên tâm, hiện tại tôi mang em về Đông Cảnh? Được không?"

Signor nắm tay Du Hằng, lắc đầu nói: "Du tiên sinh đã hẹn ngày mai gặp ba vị trùng đực cấp S nắm quyền ở Nam Cảnh, tối nay cần phải nghỉ ngơi thật tốt."

Tuy nói Ngải gia đứng đầu nhưng ba trùng đực cấp S khác đóng quân ở Nam Cảnh đều đứng ngang hàng với Thái tử, nếu ngày mai gặp mặt, bọn họ sẽ phát hiện thực lực của Du Hằng không mạnh, thân thể yếu ớt, nói không chừng sẽ biến sắc đổi ý.

Du Hằng nói trở về Đông Cảnh cũng không có gì phiền phức, sẽ không có vấn đề gì, nhưng Signor không dám đánh cược.

"Thủ Đô Tinh đã phái ra năm trùng đực cấp S, bọn họ nhất định có thể tiến vào Đông Cảnh, làm rõ tình hình hiện tại ở Đông Cảnh," Signor trông cực kỳ tin tưởng vào năng lực của trùng đực cấp S của Đế quốc, đồng thời nói thêm, "Cho dù ở Đông Cảnh có xảy ra chuyện gì, chưa kể Nguyên soái Ngôn Tịch và ngài Hòa Bội có bản lĩnh, có năng lực xử lý, cho dù không thể, khi đối mặt với nguy hiểm, bảy tiền bối trùng đực cấp S ở Đông Cảnh cũng sẽ phối hợp với nhau để giải quyết vấn đề."

Du Hằng: "......"

Anh biết vì sao bảo bảo của mình lại nói nhiều như vậy, nhưng anh đã nhiều lần tỏ vẻ không có việc gì, bảo bảo hư này đều không tin.

Không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gặp những tên trùng đực cấp S đó vào ngày mai, sau đó đưa Signor về Đông Cảnh.

"Được rồi, bé ngoan, đi tắm đi, chúng ta phải nghỉ ngơi thật tốt." Du Hằng xoa xoa mặt Signor, giục hắn đi tắm.

Đợi chút nữa anh có thể ôm bảo bảo ngoan thơm ngào ngạt, sau đó thỏa mãn mong muốn lúc ban ngày của mình.

Nhưng mà Signor thoáng do dự, hắn không muốn tắm.

Khi còn ở Cửu Tinh, hắn đã thân mật với Du Hằng, mặc dù đã qua một ngày, nhưng hơi thở vẫn còn đọng lại trên người hắn.

Tối nay Du Hằng phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể thân mật với hắn, hắn cũng không muốn rửa sạch hơi thở của Du Hằng trên người hắn.

Signor do dự vài lần, cuối cùng nói: "Vậy Du tiên sinh đi ngủ trước đi, em đi tắm."

Nói xong đi về phía phòng tắm.

Du Hằng: "?"

Ngủ cái gì mà ngủ? Không phải nói muốn liếm vết sẹo bên má trái của anh sao?

Không liếm? Còn bảo anh đi ngủ sớm?

Du Hằng nghe tiếng nước, nhìn ánh đèn trong phòng tắm, anh có chút mất mát nghĩ, bé con nhà anh thật sự rất hay thay đổi, trước kia rất dính anh, muốn anh cưỡi, muốn liếm anh, bây giờ đã đến lúc thích hợp, vậy mà không làm, lại chỉ thúc giục anh đi ngủ.

Quá đáng!

Đốt lửa mà không dập lửa, thư tồi!

Du Hằng phẫn nộ nhắm mắt lại, ép mình đi vào giấc ngủ.

Không biết có phải quá mệt hay không, vậy mà ngủ thiếp đi rất nhanh, anh không biết qua gần nửa giờ sau, Signor đầu tóc rối bù, thay quần áo, làm bộ vừa tắm xong bước ra.

Nhìn Du Hằng đã ngủ thiếp đi, Signor thở phào nhẹ nhõm.

May mắn không có đi tắm thật.

Nếu không sẽ rửa sạch hơi thở mà Du Hằng để lại trên người hắn vào ngày hôm qua, đêm nay không thể thân mật, hắn...... Hắn nhất định sẽ thèm Du Hằng, thèm đến mức không ngủ được.

Tác giả có lời muốn nói: lại flag thêm một ngày.

Nhưng tôi cảm thấy được, ngày mai thật sự có thể cưỡi bảo bảo!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com