TruyenHHH.com

Edit Dinh Cao Giuong Chieu

🌸Chương 1🌸

Sinh nhật 25 tuổi của Triệu Tứ An ngày ấy, gần như toàn bộ thiếu gia nhà quyền thế tại Bắc Kinh đều góp mặt, một phần vì Triệu Tứ An thích bày vẻ, phần cũng vì hắn là con trai độc đinh trong nhà, được cưng chiều ghê gớm.

Thời điểm mọi người chơi đến giữa tiệc, không biết ai bảo có thứ hay ho cho Triệu Tứ An xem.

Triệu Tứ An chỉ cho rằng là ba cuộn phim hạ đẳng do mấy tiểu thịt tươi diễn, cả người lười nhác vùi trong sofa, chẳng tí hào hứng lắc đầu.

Người nọ cười cười, "Cậu đừng đánh giá vội, cái này đáng xem lắm đó, là phim Lâm Sinh Vi diễn nha."

Triệu Tứ An giật mình, chậm rãi ngồi dậy, không gian mờ tối che lấp biểu cảm trên mặt hắn, hắn hỏi: "Là phim gì?"

Đối phương cợt nhã đáp: "Còn có thể là phim gì? Là loại kia."

Sau khi chia tay Triệu Tứ An không liên lạc với Lâm Sinh Vi nữa, chỉ là dù hắn cố gắng không nghe ngóng, tin tức về cậu vẫn như thác lũ truyền đến tai hắn.

Độ hot của Lâm Sinh Vi trong giới giải trí không tệ, sao đến nông nỗi quay phim loại kia.

Trong lúc Triệu Tứ An trầm ngâm, đối phương tiếp tục rỉ rã bên tai, "Nghe đồn là bị chuốc thuốc, đã như cá nằm trên thớt còn giãy giụa, xem mà kích thích vô cùng."

Kế đó cười bỉ ổi: "Sao hả, muốn xem không?"

Triệu Tứ An ngẩng đầu, ánh đèn chằng chịt đan xen trên mặt hắn, u ám đến đáng sợ, hắn nghiến răng, "Cút."

Ngày ấy tiệc sinh nhật của Triệu Tứ An kết thúc sớm hơn dự kiến, hắn nổi trận lôi đình, lồng lộn như dã thú bị giam cầm, nhìn chòng chọc màn hình đã sứt mẻ một góc, đỏ mắt chứng kiến Lâm Sinh Vi bị người dùng đạo cụ chơi đùa trên màn ảnh.

Hắn và Lâm Sinh Vi quen biết nhau từ cấp ba, một kẻ học tra một người học bá, thầy cô luôn tận lực sắp cả hai chung đôi chung cặp, hi vọng cậu trò giỏi Lâm Sinh Vi sẽ đôn đốc Triệu Tứ An học tập.

Ngặt nỗi Triệu Tứ An là người không thích bị quản thúc, lần đầu Lâm Sinh Vi nhắc nhở hắn, hắn liền quăng sách người ta xuống lầu.

Lúc đó cả hai đang học tại tầng ba, Triệu Tứ An nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn Lâm Sinh Vi lúi cúi nhặt từng quyển sách trong bồn hoa dưới lầu, đồng phục mùa hè mỏng tan ôm lấy cơ thể cậu, cột sống sau lưng gồ lên, mỗi một đốt như kim châm vào mắt Triệu Tứ An.

Lâm Sinh Vi lên xuống hai bận mới nhặt hết mớ sách Triệu Tứ An quăng đi, cậu cẩn thận phủi sạch đất cát rồi đặt sách lên bàn, yên lặng ngồi xuống cạnh Triệu Tứ An.

Mặt cậu lấm tấm mồ hôi, chóp mũi đều ướt, gọng kính đen hình như cũng dính nước, cậu tháo kính, dụi đôi mắt cay xè vì đổ mồ hôi.

Triệu Tứ An chăm chú ngắm nhìn gương mặt đó, khuôn mặt càn rỡ hiện chút ý cười.

Trước giờ tan học hôm ấy, hắn tìm gặp giáo viên chủ nhiệm.

Hắn nói bản thân sẽ chăm chỉ học hành, sau đó đề cập Lâm Sinh Vi với giáo viên chủ nhiệm, dõng dạc vỗ ngực bảo Lâm Sinh Vi thi đại học gì hắn cũng thi đại học đó, nên hắn hi vọng Lâm Sinh Vi có thể đến nhà mình giúp hắn học bổ túc, hắn sẽ đóng tiền học thỏa đáng cho cậu, còn bảo biết hoàn cảnh Lâm Sinh Vi khó khăn, gia đình hắn cũng sẽ hỗ trợ học phí đại học cho cậu.

Hắn nói rất nhiều, vô cùng tha thiết và trịnh trọng, đơn giản để đổi lại một yêu cầu, Lâm Sinh Vi sẽ đến nhà hắn.

Triệu Tứ An vừa nghĩ đến Lâm Sinh Vi lồng ngực chợt trướng đau, cảm giác ấy tựa như quả táo đặt giữa mùa hè nóng bức, dần dà lên men rồi thối rữa.

Hắn ngã ngồi trên sofa, giơ tay che mắt mình lại, bên tai là tiếng Lâm Sinh Vi thống khổ nghẹn ngào, loạt âm thanh này lặp đi lặp lại nhiều lần, chẳng khác gì tùng xẻo, từng nhát từng nhát khoét vào tim hắn.

--

Gã đại diện Vương An lôi chuyện tiệc rượu lần trước ra chì chiết Lâm Sinh Vi, trách Lâm Sinh Vi như rối gỗ, không biết tranh thủ cơ hội, còn việc Lâm Sinh Vi bị người bỏ thuốc, bị Chu đổng dâm loạn thì im bặt không nói tới.

Lâm Sinh Vi cụp mắt nhìn ngón tay đặt trên đùi mình, đặt ngón trỏ tay này lên ngón trỏ tay kia, lặng lẽ lồng vào nhau, cậu hỏi: "Tiệc rượu?"

Vương An cau có, lông mày chau lại, giọng đầy thách thức: "Làm sao? Nói oan cho cậu?"

Gã nhìn Lâm Sinh Vi, đối phương vẫn là dáng vẻ chất phác ấy, không nhìn ra vui buồn, gã nói: "Chu đổng vừa ý cậu lắm, dặn lần sau muốn hẹn cậu lần nữa, đổi lại sẽ tìm cho cậu bộ phim, là tác phẩm lớn, hời quá phải không? Hiện tại cậu chỉ cần đi thử vai, làm vài động tác giả là xong, bớt bao nhiêu là việc."

Lâm Sinh Vi không đáp, cậu cũng chẳng biết phải nói gì, cậu ngẩng đầu, trong con ngươi đen tuyền phản chiếu gương mặt Vương An, nhìn được vài giây, cậu nghiêng đầu đi.

Lâm Sinh Vi có chút khuyết thiếu cảm xúc, từ lúc thiếu thời sau khi ba qua đời cậu trở nên ù lì ít nói, hầu hết cảm xúc chậm rãi biến mất, cậu dần không quen nói chuyện, dù có cũng chậm hơn người thư ờng nửa nhịp.

Ví dụ như hiện tại, rõ ràng cậu bị làm nhục, thời điểm bị món đồ chơi xâm phạm đã kêu gào, nhưng sau hết thảy chỉ còn lại những vòng gợn sóng thật nhẹ tựa lông hồng.

Cảm xúc trong cậu rất ít khi xao động, ít đến nỗi có thể xem nhẹ, trái lại lúc đóng phim, hóa thân vào nhân vật, mới cho cậu một chút cảm giác mình đang sống.

Mỗi lần đóng phim không cần đặt nặng sự tồn tại chính mình, cậu chỉ cần sắm tốt vai nhân vật là được.

Cậu quên đi bản thân, để mình hoàn toàn biến thành một người khác.

Bởi lẽ đó từng có fan gọi đùa Lâm Sinh Vi là 'ông hoàng lật mặt', diễn một bộ phim liền biến thành một người khác, khác một trời một vực với vẻ vốn có.

Hôm thử vai bộ phim Chu đổng giới thiệu, Vương An chở Lâm Sinh Vi đi, nhân vật Lâm Sinh Vi ứng tuyển là em trai nữ chính, là một vai phụ, nhưng vì là tác phẩm lớn, tề tụ vô số ngôi sao màn bạc, vai phụ cũng thành hàng hiếm.

Vương An cứ tưởng Chu đổng nắm quyền sinh sát trong tay, ai ngờ lão ta chỉ đưa Lâm Sinh Vi qua 'vòng gửi xe', nhét vào nhóm thử vai, còn thành hay bại phải xem Lâm Sinh Vi.

Vương An tức lộn ruột, ngồi bên cạnh Lâm Sinh Vi, nghiêng đầu khích bác nhìn cậu, nghe loáng thoáng là mắng, "Quá hời cho con lợn kia."

Lông mi Lâm Sinh Vi khẽ run, cậu thấy hơi lạnh.

Cậu ngồi đợi ở ngoài hơn một tiếng, mới đến phiên cậu thử vai.

Trong phòng có đạo diễn và nhà sản xuất, sau khi bước vào Lâm Sinh Vi hơi cúi người chào hỏi. Độ yêu thích gần đây của cậu khá tốt, tuy có ít tác phẩm, nhưng qua mỗi một bộ, kỹ thuật diễn xuất rõ như ban ngày, Chu đổng có thể tiến cử cậu dễ dàng như thế, phần nhiều cũng vì bản thân Lâm Sinh Vi có thực lực.

Lúc diễn, trong mắt cậu sẽ không còn ai khác, hòa vào nhân vật, đọc lời thoại, mỗi biểu cảm trên mặt, kết hợp với ngoại hình bắt mắt cậu từ từ tỏa sáng, tựa như viên ngọc được lau đi lớp bụi hồng trần.

Triệu Tứ An với tư cách là nhà tài trợ ngồi bên trong gian phòng, hắn lom lom nhìn Lâm Sinh Vi, nhìn cậu diễn đến xuất thần.

Nội tâm hắn bắt đầu tị nạnh, từ lúc Lâm Sinh Vi bước vào đến giờ không liếc nhìn hắn một cái, Triệu Tứ An nghiến răng đến ê buốt, tay siết chặt thành quyền, thầm mắng Lâm Sinh Vi vô số lần.

Chờ Lâm Sinh Vi diễn xong, đạo diễn là người đầu tiên vỗ tay, Lâm Sinh Vi nghe tiếng, chạm rãi nhìn sang.

"Diễn khá lắm."

Lâm Sinh Vi không đáp, đạo diễn vờ ho khan, quay sang hỏi nhà sản xuất, "Ngài thấy thế nào?"

Nhà sản xuất gật gù, "Tôi thấy tốt đấy, rất thích hợp."

Mọi người châu đầu thảo luận, Lâm Sinh Vi không nhìn họ, cúi gằm mặt chăm chú ngắm mũi giầy.

Triệu Tứ An đứng ngoài nhìn vào, thầm cười nhạo, tên ngốc này.

Thời điểm đạo diễn định công bố kết quả, Triệu Tứ An bất ngờ đá chân bàn trước mặt, "Rầm" một tiếng, ai nấy không hẹn đồng loạt hướng mắt về phía hắn, nhìn nhà tài trợ lớn lười nhác đứng dậy, sắc mặt không mấy vui vẻ, nói: "Chẳng ra sao cả. Tôi thấy không hợp."

Lâm Sinh Vi ngẩng đầu, trông thấy Triệu Tứ An, bao cảm xúc trong mắt như sao băng lóe lên rồi biến mất, hàng mi dài cô đơn trên mí mắt, ảo não như tro tàn, cậu gật đầu, máy móc nói: "Vâng, cảm ơn."

Dứt lời xoay người bước đi, tim Triệu Tứ An như bị tay ai đó giày vò, hắn tiến lên một bước, lớn giọng: "Đi cái gì mà đi, tôi còn chưa nói xong mà, tôi cảm thấy cậu hợp vai chính hơn."

Sau tuyên bố hùng hồn của Triệu Tứ An, đạo diễn lẫn nhà sản xuất đều ngây ra như phổng, nhìn Triệu Tứ An bước tới cạnh Lâm Sinh Vi, khoác tay lên vai đối phương, hời hợt nói: "Vậy đi, cậu ấy sẽ thủ vai nam chính."

Triệu Tứ An hết sức tùy tiện, như thể lựa chọn nam chính cho một bộ phim lớn, chẳng khác gì đút một miếng bánh quy cho mèo hoang vậy.

Lâm Sinh Vi đồng ý cũng rất hời hợt, cậu nghiêng đầu sang một bên, anh mắt nhìn Triệu Tứ An không lăn tăn gợn sóng.

Cậu khẽ gật đầu, nói tiếng cảm ơn với Triệu Tứ An.

Mọe nó ai thèm cảm ơn gì chứ. Triệu Tứ An giận trong bụng, đẩy Lâm Sinh Vi ra, bước nhanh ra ngoài.

Đến cửa, thấy có người thập thò ngó vào trong, Triệu Tứ An nheo mắt đánh giá, đối phương nhận ra hắn, sốt sắng sấn tới, "Triệu công tử, ch-chào ngài, tôi là người đại diện của Sinh Vi, tôi tên Vương An, đây là danh thiếp của tôi."

Triệu Tứ An nhìn gã trung niên mặt mày gian xảo trước mặt, ngón tay kẹp lấy danh thiếp của đối phương, đọc lướt qua, hắn hỏi: "Chuyện của Chu Mậu là ông sắp xếp à?"

Vương An ngớ người, còn đang không biết trả lời thế nào, Triệu Tứ An nói tiếp: "Tôi rất thích Lâm Sinh Vi, bộ phim này sẽ để cậu ấy đóng vai chính, ông cũng sắp xếp giúp tôi được chứ."

Vương An vui như mở cờ trong bụng, mặt mày tươi rói, luôn miệng kêu 'chuyện nhỏ'.

Đúng lúc này Lâm Sinh Vi bước ra, Triệu Tứ An nhìn cậu, Lâm Sinh Vi điềm tĩnh đi tới trước mặt hắn, nhấc tay, ngón tay chạm khẽ mu bàn tay Triệu Tứ An.

Triệu Tứ An nghe Lâm Sinh Vi dùng giọng điệu nặng nề, tựa như chiếc tàu hỏa lâu năm chạy trên đoạn đường sắt gỉ sét, "Không cần sắp xếp."

Lâm Sinh Vi luôn như thế, cmn con người này lúc nào cũng thế.

Không bao giờ nói tiếng 'yêu', từ trước tới nay dường như chỉ có Triệu Tứ An hắn mặt nóng dán mông lạnh.

Trước đây là lừa cậu đến nhà, sau đó muốn thi đậu một trường đại học với Lâm Sinh Vi, ở ngoài thuê phòng ở cùng nhau, Triệu Tứ An hừng hực như lửa, vây lấy Lâm Sinh Vi giữ lấy Lâm Sinh Vi, nhưng lại không cách nào tan chảy Lâm Sinh Vi.

Cho dù lúc làm tình, trừ phi đau không chịu nổi, đối phương mới khẽ thút thít thở hổn hển một chút, người này chưa bao giờ biểu hiện tâm tình nào khác.

Chính vì Lâm Vi Sinh như vậy, Triệu Tứ An đưa ra quyết định chia tay, ngay trước mặt Lâm Sinh Vi cùng người khác hạ thấp cậu, ấy mà Lâm Sinh Vi vẫn không buồn không đau.

Cậu đồng ý chia tay, cả hai cứ thế mỗi người đi ngả.

Nhưng hôm nay, lần nữa gặp lại, địa vị Triệu Tứ An vẫn cao như cũ, nhưng hắn cảm thấy bản thân vẫn là thằng Triệu Tứ An hèn mọn yêu Lâm Sinh Vi năm nào.

Lâm Sinh Vi nói: "Không cần sắp xếp."

Triệu Tứ An nghiền ngẫm bốn từ này nhiều lần, cuối cùng chỉ ngẫm ra được một lòng chua xót bất cam.


🌸 Chương 2 🌸

Hồi sinh viên, toán học là niềm đam mê của Lâm Sinh Vi, được các hàm số dãy số con số vây quanh khiến cậu có cảm giác an toàn, thậm chí cậu từng nghĩ tương lai. . . bản thân sẽ trở thành nhà toán học, vì vậy lúc thi tốt nghiệp phổ thông, cậu chọn ngành Toán học - môn yêu thích của cậu.

Sau đó trong những thứ cậu yêu thích, bị ép xuất hiện một Triệu Tứ An.

Tuy nói là ép, nhưng thích rồi cũng hóa thành cam tâm tình nguyện.

Cậu đến nhà dạy kèm Triệu Tứ An, vốn nghĩ Triệu Tứ An chỉ đang đóng kịch đùa cợt cậu, lại không ngờ rằng đối phương thật sự nghiêm túc học tập.

Người thông minh học gì cũng nhanh, thành tích của Triệu Tứ An cải thiện rõ rệt, Lâm Sinh Vi nói tiếng chúc mừng hắn, Triệu Tứ An lại bảo nói suông không thành ý, đòi cậu đưa thứ thiết thực hơn.

Lâm Sinh Vi hỏi, "Vậy cậu muốn gì?"

Triệu Tứ An nhìn cậu cười, khuôn mặt khôi ngô vương nét ngông cuồng tuổi trẻ, hắn hất cằm, chỉ vào môi mình, nói: "Cậu hôn tôi một cái."

Lâm Sinh Vi nghiêng đầu, dường như đang tìm tòi gì đó trên người Triệu Tứ An, Triệu Tứ An cũng không ôm hi vọng Lâm Sinh Vi sẽ hôn thật.

Hắn đoán cậu sẽ lưỡng lự, sẽ cau có, rồi xấu hổ mắng mình.

Nhưng không, một giây sau, Lâm Sinh Vi kéo tay hắn ra, dán môi mình lên, nhẹ tênh như chuồn chuồn lướt nước.

Triệu Tứ An trợn tròn hai mắt, đứng phắt dậy, che miệng, run rẩy chỉ Lâm Sinh Vi, lắp bắp: "Cậu dám hôn tôi?"

Lâm Sinh Vi chớp mắt, khó hiểu nhìn hắn, "Chẳng phải cậu. . ."

Triệu Tứ An đánh gãy lời Lâm Sinh Vi, đẩy cậu ra, bỏ chạy.

Triệu Tứ An chạy ra ngoài rồi, hai mắt vằn vện tơ máu vì giận, che miệng: "Mẹ kiếp, nụ hôn đầu của ông."

Hôm ấy, cũng là nụ hôn đầu của Lâm Sinh Vi.

Mỗi lần hồi tưởng lại ký ức về Triệu Tứ An, lòng cậu nhiều ít sẽ xao động, tim sẽ như bị axit ăn mòn.

Cuối cùng không ức chế được nhớ đến ngày chia tay ấy, cậu đến nhà hàng Triệu Tứ An hẹn, cậu thấy Triệu Tứ An ôm ấp một người khác, cậu từ sau lưng đến gần Triệu Tứ An, nghe Triệu Tứ An cười cợt, buông lời hờ hững: "Lâm Sinh Vi à? Cậu ta chỉ là con chó nhỏ tôi nuôi thôi."

Tất cả ngọt ngào hạnh phúc, bỗng chốc hóa thành. . . cay đắng.

Đắng đến vô cùng vô tận.

Ngày ấy, cậu đồng ý chia tay Triệu Tứ An, sau khi về, cậu đổ một cơn bệnh nặng, thời điểm khỏi bệnh trở lại phòng nghiên cứu, cậu chợt nhận ra, bản thân không giải toán được nữa.

Thay vì nói không được, chi bằng nói không muốn làm đúng hơn.

Cậu không muốn làm gì cả, không tha thiết điều gì, nhìn gì cũng không thích, không hứng thú với bất kì thứ gì, cậu mất đi tất cả khát vọng đối với cuộc sống.

Sau đó, thời điểm tưởng chừng như sắp chết đến nơi, Lâm Sinh Vi chợt nhận ra, cậu phải sống.

Triệu Tứ An tựa như một vách núi lở, lăn xuống vô số đá vụn tạo thành sóng lớn, ban đầu vô cùng đau đớn, khiến người ta không cách nào chịu nỗi, đau đến khắc cốt ghi tâm, chỉ là thời gian trôi qua Lâm Sinh Vi không còn cảm giác gì nữa.

Giờ phút này, Vương An vẫn đang luôn mồm lãi nhãi, gã tâng bốc Triệu Tứ An với Lâm Sinh Vi, bảo Triệu công tử cho cậu vai chính, sao cậu cứ lù đù như thằng ngốc, không cần sắp xếp là quái gì, Triệu công tử nhìn trúng cậu, là phúc của cậu.

Giọng điệu kia chẳng khác gì tú bà không ngừng chăm chỉ tẩy não mấy cô kỹ nữ.

Lâm Sinh Vi tựa trán lên cửa kính, môi khẽ mấp máy, Vương An thấy cậu mở miệng đáp trả, gã sững người: "Khi đó gặp tôi, ông bảo tôi có tiềm năng, cảm thấy tôi có thể làm tốt, dù ông không nói làm tốt cái gì. . . . thì ra. . . . là loại chuyện này."

Gã hiếm khi nghe Lâm Sinh Vi nói một câu dài đến thế, nhất thời nghẹn họng, nhưng. . . Triệu Tứ An đã đồng ý cho gã một số tiền lớn, xem như tiền hoa hồng, Vương An không động tâm cũng khó.

Gã thở dài, điệu bộ như khổ tâm lắm: "Sinh Vi à, tôi cũng muốn tốt cho cậu thôi, Chu đổng lại tới tìm tôi nhờ hẹn cậu, nhưng giờ cậu xem Triệu công tử chỉ mặt gọi tên muốn cậu, may quá còn gì. Triệu công tử lớn lên đẹp trai cao ráo, tài nguyên lại nhiều, sao cậu mãi không chịu thông suốt cơ chứ?"

Lâm Sinh Vi mím môi, lặp lại: "Không được, không thể là Triệu Tứ An."

Dù Lâm Sinh Vi khăng khăng bài xích, trong mắt Vương An hoàn toàn chẳng có tí trọng lượng nào.

Hai ngày sau, Vương An giở trò cũ, chuốc thuốc Lâm Sinh Vi, đưa đến phòng Triệu Tứ An.

Lên tầng cao nhất khách sạn, Vương An dìu Lâm Sinh Vi, gõ cửa phòng Triệu Tứ An.

Sau vài tiếng gõ, cửa hé mở, Triệu Tứ An mặc áo choàng tắm, đứng một bên nhường lối để họ vào.

Đóng cửa lại, Triệu Tứ An cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên gương mặt ửng hồng của Lâm Sinh Vi, hắn nheo mắt hỏi Vương An, "Ông cho cậu ấy uống cái gì?"

Vương An thản nhiên thừa nhận không chút hổ thẹn: "Chỉ là chút thuốc mê và một viên thuốc trợ hứng thôi, bảo đảm Triệu công tử sẽ hài lòng."

Triệu Tứ An vươn tay, Vương An vội giao Lâm Sinh Vi cho hắn, Triệu Tứ An ôm lấy, giữ người chặt trong lòng.

Vương An lấm lét nhìn Triệu Tứ An, liếm liếm môi, cười nịnh nọt, "Triệu công tử, chuyện. . . t-tiền hai ta bàn lúc trước?"

Triệu Tứ An nhếch môi cười lạnh, ngẩng đầu đánh giá Vương An, giọng điệu âm trầm bén ngót như chứa dao, "Ông là người đại diện của cậu ấy, lại gài cậu ấy bán cho tôi, ông đúng là người đại diện tâm huyết với nghề đấy."

Vương An nghe được mỉa mai trong lời đối phương, xấu hổ cười gượng, Triệu Tứ An siết chặt cánh tay Lâm Sinh Vi, nhớ tới đoạn phim bị hắn tiêu hủy, lửa giận bất giác bùng phát, đạp Vương An không hề phòng bị một đạp, Vương An hoảng hốt nhìn hắn, thấy hắn đặt Lâm Sinh Vi lên giường, kế đó đi về phía gã.

Sắc mặt Triệu Tứ An u ám, hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. Hắn nhấc chân đạp lên mặt Vương An, cúi đầu, rít từng chữ qua kẽ răng, "Mẹ kiếp, tôi cho ông hay, Lâm Sinh Vi là người của tôi."

Hầu hết thời gian trong đời, Triệu Tứ An luôn là một kẻ tùy tiện.

Học tập, làm việc, thậm chí đánh người cũng thế.

Hắn tẩn Vương An một đấm, lại bắt gã dập đầu xin lỗi Lâm Sinh Vi nằm trên giường, chẳng cần biết Lâm Sinh Vi đang bất tỉnh nhân sự nghe thấy không, đơn giản chỉ vì hắn muốn thế.

Vương An dập đầu hơn chục cái, đến khi trán rươm rướm máu, Triệu Tứ An mới đạp một đạp, bảo gã cút xéo.

Vương An không ngờ mình động thủ trên đầu thái tuế, ý nghĩ tự sát đều có.

May mắn Triệu Tứ An xét thấy Vương An còn giá trị lợi dụng, sai gã hẹn con heo Chu Mậu kia ra, Triệu công tử cười đến là lạnh gáy, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, hắn nói: "Tôi muốn băm con lợn kia ra cho chó ăn."

Đợi Vương An đi rồi, Triệu Tứ An bước tới bên giường, nhìn Lâm Sinh Vi.

Đối phương không thay đổi gì so với năm xưa, da thịt trắng nõn, hơi mạnh tay một chút là bầm ngay, hai gò má ửng hồng, tóc dài hơn trước một chút, mềm mại xõa bên tai.

Triệu Tứ An lại gần hơn, nửa quỳ trên giường, hắn vươn tay, thời điểm sắp chạm đến Lâm Sinh Vi, đối phương bất thình lình mở mắt.

Đôi mắt ấy như vừa ngấm qua nước, mềm mại như lụa, Triệu Tứ An thấy cậu đăm đăm nhìn mình, tay bất giác khựng lại, tim hẫng một nhịp.

Hắn thấy môi Lâm Sinh Vi mấp máy, giọng hơi khàn, cậu hỏi: "Triệu Tứ An?"

Lâm Sinh Vi vươn tay, khẽ khàng chạm vào mặt Triệu Tứ An, đầu hơi ngẩng lên, sáp gần lại, đôi môi sượt nhẹ qua má Triệu Tứ An, làm tim Triệu Tứ An loạn nhịp.

Lâm Sinh Vi nhíu mày, bất thình lình đẩy Triệu Tứ An ra, lùi về sau, túm chặt cổ áo, nức nở.

Dược hiệu đã phát tác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com