TruyenHHH.com

|| EDIT || Điều ước của Cá Voi [BDSM/BL/SP/HE]

chương 82

callcheese

Trong buổi huấn luyện với bộ vest đáng nhớ này, Đằng Chấn đã trải qua một sinh nhật đặc biệt. Hắn bế chú cún đã mềm nhũn trong lòng, không nhịn được bật cười hai tiếng — đây là lần đầu tiên sau buổi huấn luyện, cún con vẫn mặc nguyên bộ quần áo như vậy. Chiếc quần tây bị kéo xuống một nửa, nhưng áo sơ mi và vest trên người vẫn chỉnh tề, cà vạt cũng chưa tháo, chỉ có vài chỗ hơi xộc xệch.

Khi cuối cùng Chu Hán Kỳ cũng bị cởi sạch sẽ, anh khẽ nhắm mắt, tựa vào lồng ngực ấm áp của chủ nhân, tận hưởng dư vị hạnh phúc. Nhưng bất chợt, một cơn bất an len lỏi trong lòng anh. Khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua thật nhanh, một năm bình yên giữa anh và Đằng Chấn đã trôi qua trong chớp mắt. Sắp đến ngày tựu trường, anh phải trở lại trường học, đối mặt với sự xuất hiện của lão Phượng Minh Đức.

Thực tế, trước khi lão trở về nước, lão đã từng liên hệ với Chu Hán Kỳ. Đó là vào dịp trước Tết, khi lão hỏi liệu Chu Hán Kỳ có muốn ra sân bay đón mình hay không.

"Chúng ta kết thúc mối quan hệ chủ - nô đi."

Chu Hán Kỳ cắn chặt răng, gửi tin nhắn này đi. Anh run rẩy chờ đợi rất lâu nhưng vẫn không nhận được hồi âm từ Phượng Minh Đức. Dù là tin nhắn hay cuộc gọi, tất cả đều im lặng. Anh lo lắng trong nhiều ngày, nhưng Phượng Minh Đức vẫn không liên lạc lại.

Mối quan hệ mà anh khiếp sợ bấy lâu nay, cứ như vậy mà kết thúc dễ dàng sao? Việc lão không hề đưa ra một câu trả lời rõ ràng khiến anh cảm thấy bất an. Anh luôn lo sợ rằng một ngày nào đó Phượng Minh Đức sẽ đột ngột xuất hiện, kéo anh trở lại vực sâu. Nhưng đôi khi, anh lại không kìm được mà nghĩ theo hướng tích cực. Có lẽ, với một người như Phượng Minh Đức, có quá nhiều M xung quanh, sự tồn tại của anh vốn chẳng đáng bận tâm. Việc lão không trả lời chỉ đơn giản là cảm thấy mất mặt, nhưng thực chất đã ngầm đồng ý buông bỏ.

Trong giới SM, có một câu nói truyền miệng: "Nếu hai người không liên lạc với nhau trong ba ngày, có thể coi như mối quan hệ tự động chấm dứt."

Sau này, một số S và M đưa ra ý kiến khác, cho rằng khoảng thời gian này nên kéo dài đến một tháng, hoặc thậm chí tùy thuộc vào thỏa thuận giữa đôi bên. Thực tế, ngay cả trong một mối quan hệ tình cảm chính thức, đôi khi người ta còn chẳng nói rõ lời chia tay. Nhiều người chọn cách giảm dần liên lạc để dần xa nhau, huống hồ là mối quan hệ chủ-tớ vốn dĩ không được ánh sáng chiếu rọi này. Có khi, chỉ vì mất hứng thú đột ngột hay do biến cố trong cuộc sống, một trong hai người có thể lặng lẽ biến mất mà không để lại dấu vết. Trong thực tế, rất ít người ngu ngốc đứng tại chỗ chờ đợi, thế nên mối quan hệ này thường kết thúc trong im lặng.

Nhưng giữa anh và Phượng Minh Đức, điều này rất khó xảy ra. Họ không chỉ là dom-sub, mà còn là thầy trò, là cấp trên và cấp dưới. Dù đôi khi họ có thể không liên lạc suốt hơn một tháng, nhưng Chu Hán Kỳ chưa bao giờ cảm thấy mình thực sự được tự do. Việc Phượng Minh Đức tìm thấy anh quá dễ dàng. Anh không thể trốn thoát, trừ khi lão thực sự chán ghét anh và mở miệng buông tha.

Anh vốn dĩ luôn âm thầm chờ đợi ngày đó, nhưng sau khi gặp Đằng Chấn, anh nhận ra mình không thể tiếp tục chờ đợi nữa. Nếu anh không dũng cảm đưa ra quyết định, chắc chắn anh sẽ làm tổn thương người yêu anh sâu sắc. Anh đã suy nghĩ rất rõ ràng, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải dứt khoát từ chối Phượng Minh Đức. Nếu lão cố tình dây dưa, anh sẽ từ chức. Với tấm bằng Tiến sĩ từ Đại học K, anh tin rằng mình sẽ không đến mức không tìm được công việc mới.

Ngày tựu trường cuối cùng cũng đến, Chu Hán Kỳ trở lại trường với tâm trạng thấp thỏm, lo lắng. Trong buổi họp nhóm đề tài đầu tiên, Phượng Minh Đức không xuất hiện. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nhận được một cuộc gọi từ lão.

"Tiểu Hàn?"

"Phó giáo sư Phượng," - Chu Hán Kỳ run rẩy đáp, "Ngài tìm tôi có việc gì không ạ?"

"Buổi họp nhóm của các cậu đã xong chưa? Nhớ gửi báo cáo tiến độ và kế hoạch dự án của từng người cho tôi."

Chu Hán Kỳ khẽ đáp lời. Hai người trao đổi một lúc về vấn đề công việc, sau đó Phượng Minh Đức đề cập đến chuyện giáo viên phụ trách tài chính của nhóm đề tài đang nghỉ thai sản, hy vọng Chu Hán Kỳ sẽ tạm thời tiếp quản công việc này. Việc này không quá phức tạp, chủ yếu là quản lý các khoản chi tiêu từ quỹ nghiên cứu và phát lương trợ lý nghiên cứu hàng tháng cho các sinh viên dưới quyền Phượng Minh Đức. Chu Hán Kỳ lắng nghe và đồng ý.

Cuộc trò chuyện kéo dài khá lâu, Chu Hán Kỳ vừa cảm thấy mình đã lấy lại được bình tĩnh, thì giọng của Phượng Minh Đức đột nhiên dịu xuống:

"Tôi có mang về vài món quà lưu niệm từ Mỹ, mai để Tiểu Lý mang qua cho cậu nhé."

"Không cần đâu ạ," - Chu Hán Kỳ vội vàng từ chối, "Ngài không cần khách sáo như vậy."

Trước đây, anh đã từng nhận không ít quà từ Phượng Minh Đức, nhưng nếu bây giờ đã muốn cắt đứt mối quan hệ chủ-tớ này, anh tuyệt đối không thể nhận thêm bất kỳ thứ gì nữa.

"Không phải chỉ cho một mình cậu," - Phượng Minh Đức cười nhẹ, "Còn có Tiểu Ngô, Tiểu Tống nữa, mỗi người một phần. Tôi sẽ dặn Tiểu Lý, để mai cậu ấy mang qua, phiền cậu chia giúp nhé."

"Ồ... được... cảm ơn ngài." - Chu Hán Kỳ không biết nói gì thêm, mà nói thêm lại sợ mình trở nên tự cho mình là quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com