TruyenHHH.com

Edit Dia Cau Online C1 C134

Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
..............................
Hành động Phó Văn Thanh chạy tới cửa lại chạy trở về đã bị thành viên tổ chức Nam Kinh nhìn thấy, mọi người cho là thằng bé thấy người thân bị kích động nên mới làm như vậy.

Sài Vinh vỗ vỗ vai bạn nhỏ nói: "Sau này bọn anh sẽ không lấy chuyện Phó Văn Đoạt ra trêu nhóc nữa. Tiểu Thanh, anh trai em đến rồi, chúc mừng em tìm được người thân của mình." Dừng một chút, Sài Vinh tiếp tục nói: "À, ai là anh trai của em, giới thiệu cho anh một chút?"

Các thành viên tổ chức Nam Kinh đứng gần đó thấy thế thì bật cười. Có mấy người mới từ trong phó bản đi ra, nhìn một hồi thì tách ra vội vàng làm chuyện của mình. Cuối cùng chỉ còn một cô gái cao gầy đi theo sau Sài Vinh cùng Phó Văn Thanh đi đến trước mặt Phó Văn Đoạt.

Đây là lần đầu tiên Đường Mạch nhìn thấy đội trưởng tổ chức Nam Kinh trong truyền thuyết-Sài Vinh.

Đây là một thanh niên trẻ tuổi, cao to lực lưỡng, dáng dấp cũng không tính là đẹp, tướng mạo bình thường, nụ cười hàm hậu. Như lời Tiêu Quý Đồng nói, lúc Sài Vinh đặt chân xuống đất, mặt đất cũng khẽ rung động, có người sức mạnh nội liễm, không phóng ra bên ngoài, Phó Văn Đoạt là ví dụ điển hình, thực lực của hắn được giấu rất sâu, không thể thăm dò được. Nhưng Sài Vinh thì lại khác, dị năng của hắn thuộc dạng cường hóa sức mạnh. Giống như kẻ có thể biến thành Gấu Nâu trong phó bản Đoàn Xiếc Thú, chính là dạng người 'một người khỏe chấp mười người khôn'.

Đường Mạch yên lặng nhìn đội trưởng trẻ tuổi này, bỗng nhiên cậu nhận thấy một tầm mắt, vừa cúi đầu nhìn đã thấy Phó Văn Thanh đang dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Đường Mạch.

Trên mặt cậu bé mới mười hai tuổi không có quá nhiều biểu cảm. Lúc nhìn thấy Phó Văn Đoạt đã đủ khiến cậu bé kinh ngạc, nhưng nhìn thấy Đường Mạch thì chính là nằm ngoài sức tưởng tượng của Phó Văn Thanh. Cậu nhóc không nghĩ tới đời này mình sẽ còn gặp lại Đường Mạch, hơn nữa còn đứng cùng một chỗ với anh họ siêu cấp kinh khủng của nhóc. Trong lúc nhất thời cậu bé thế mà không biết rốt cuộc nên kinh ngạc chuyện Phó Văn Đoạt tìm được nhóc trước, hay nên kinh ngạc việc tại sao Đường Mạch lại ở đây trước nữa.

Suy nghĩ một chút, Phó Văn Thanh đảo mắt một cái nói: "Đội trưởng, không phải anh ruột, là anh họ. Anh ấy chính là em họ của em." Phó Văn Thanh đưa tay chỉ Phó Văn Đoạt. Vừa nói, nhóc một bên cố gắng nháy mắt với Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt nhướn mày, rất nhanh nói với Sài Vinh: "Tôi là Phó Văn Tiên."

Sài Vinh cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "Ha ha, tôi là đội trưởng tổ chức Nam Kinh, Sài Vinh. Khó lắm tiểu Thanh mới tìm được người thân, hai người không cần để ý bọn tôi, mau nói chuyện đi!"

Sài Vinh đẩy bạn nhỏ tới, Phó Văn Thanh có chút miễn cưỡng đi tới bên cạnh Phó Văn Đoạt, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn. Sài Vinh thấy thế cười nói một câu "Tiểu Thanh gặp được người thân thì ngoan hẳn", sau đó xoay người cùng với cô gái trẻ tuổi rời đi, Sài Vinh không có biểu hiện gì khác thường, nhưng cô gái bên cạnh hắn nhìn Phó Văn Đoạt vài lần, sau đó lại nhìn Đường Mạch.

Chính miệng Phó Văn Thanh thừa nhận đây là anh trai của nhóc, Sài Vinh liền an tâm.

Có Tiêu Quý Đồng đảm bảo, chuyện này đã ổn 90%. Hiện tại thấy đội viên của mình tìm được người thân, Sài Vinh rất mừng cho bạn nhỏ.

Đến khi bọn họ rời khỏi, ánh mắt Đường Mạch mới rời khỏi bóng lưng Sài Vinh, cúi đầu nhìn Phó Văn Thanh. Phó Văn Thanh hai mắt trông mong nhìn anh trai mình. Khi phát hiện Đường Mạch đang nhìn mình, nhóc lén lúc nhìn Đường Mạch một cái, sau đó nhanh chóng dời mắt, cẩn thận nhìn Phó Văn Đoạt.

Đợi nửa ngày không đợi thấy Phó Văn Đoạt nói gì, bạn nhỏ tiểu Thanh mở miệng: "Anh trai, sao anh lại ở đây? Em tưởng anh đang làm nhiệm vụ bên ngoài..."

Phó Văn Đoạt nhìn em họ nhà mình, thản nhiên nói: "Ở xa quá sao bị nhóc chặt thành từng khúc được."

Phó Văn Thanh: "... "

Nhìn thấy biểu cảm bị nghẹn của bạn nhỏ, Đường Mạch đột nhiên đoán được lúc còn bé Phó Văn Đoạt làm sao khi dễ người em trai này rồi.

Ở đây không tiện nói chuyện, ba người nhanh chóng đi đến phòng Phó Văn Thanh nghỉ ngơi. Căn phòng không lớn, nội thất đơn giản chỉ có một cái giường. Sau Địa Cầu Online, yêu cầu của người chơi về chất lượng sinh hoạt không cao, cũng không ngủ nhiều, chỉ cần có một chỗ đặt chân là được.

Phó Văn Thanh vừa vào phòng liền thành thật đứng một bên.

Rất nhiều chuyện không cần nói rõ, ba người đều có thể đoán được. Phó Văn Thanh là thành viên tổ chức Nam Kinh, sớm đã cùng đồng đội của nhóc tham gia rất nhiều phó bản, nhóc không có khả năng nói dối tên của nhóc. Tên của thằng bé cũng không phải tên thường gặp, mà trùng hợp tên của Phó Văn Đoạt cũng vậy, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến mối quan hệ giữa bọn họ.

Thân phận Phó Văn Đoạt ở Trung Quốc có chút khó nói. Tuy mọi người đều biết toàn bộ người chơi bị kéo xuống nước không phải điều hắn muốn, nếu như không phải hắn thì sớm muộn gì cũng sẽ có một người chơi nào đó mở ra trò chơi công tháp, kéo mọi người vào bên trong trò chơi. Nhưng mọi người vẫn có chút để ý đến Phó Văn Đoạt. Phó Văn Thanh nói mình không biết Phó Văn Đoạt, thậm chí cố gắng phủi sạch quan hệ với hắn cũng là để tự bảo vệ mình.

Lúc Phó Văn Đoạt đứng trước mặt của thằng bé, nhóc cũng đoán được Phó Văn Đoạt có lẽ đã che dấu thân phận của mình. Cho nên khi nãy Sài Vinh kêu thằng bé giới thiệu Phó Văn Đoạt, thằng bé chỉ nói là anh họ của mình, không nói tên của Phó Văn Đoạt.

Người thông minh có thể nhận ra một chút khác thường trong đó, nhưng đa số mọi người sẽ không nghĩ nhiều.

Đường Mạch nghĩ: "Cô gái đứng cạnh đội trưởng em khi nãy là ai vậy?"

Phó Văn Thanh: "Chị ấy là thành viên của tổ chức Nam Kinh, tên là Từ Dung. Chị Dung cực kì lợi hại."

"Cô ấy dường như phát hiện ra thân phận của bọn anh." Đường Mạch khẳng định nói.

Phó Văn Thanh kinh ngạc. Thằng bé nhớ đến kỹ thuật diễn của bản thân sau khi đột nhiên nhìn thấy Phó Văn Đoạt không được hoàn hảo, nhỏ giọng nói: "... Cũng có thể, chị Dung rất thông minh, nhưng mà chị ấy cũng sẽ không đoán được anh họ là ai, chỉ là có chút nghi ngờ mà thôi."

Sau khi nói cái này, không khí trong phòng cuối cùng cũng hòa hoãn đi rất nhiều. Nhưng bạn nhỏ vẫn cực kì căng thẳng, nhóc lén lút nhìn Phó Văn Đoạt. Còn Phó Văn Đoạt thì lại rất bình tĩnh. Để Phó Văn Thanh run sợ nhìn nửa ngày, sau đó Phó Văn Đoạt mới bình tĩnh nói: "Sau khi Địa Cầu Online, em thế nào?"

Phó Văn Thanh nuốt nước bọt một cái, kể lại những gì mình đã trải qua trong bốn tháng qua.

Ban đầu Nam Kinh cũng không bình yên như vậy. Bốn tháng trước Tháp Đen thông báo trò chơi bắt đầu, hàng nghìn người biến mất, người chơi may mắn sống sót lâm vào khủng hoảng. Khi đó Nam Kinh cũng giống như Thượng Hải, ai cũng cẩn thận đề phòng người lạ, đồng thời đi tìm người thân và bạn bè may mắn còn sống sót của mình.

"Ông bà ngoại đều biến mất. Sáng hôm đó em nghe thấy tiếng động nên xuống lầu xem thử, người trong nhà đều biến mất. Em không dám đi ra ngoài, nên ở trong biệt thự vài ngày, sau đó..." Giọng nói dừng lại, thanh âm Phó Văn Thanh không tự chủ được mà nhỏ xuống: "Sau đó thì em bị anh lôi vào trong trò chơi công tháp..."

Sài Vinh là sau Địa Cầu Online được hai tuần đột nhiên vùng dậy. Không lâu sau thì hắn thành lập tổ chức Nam Kinh, dần dần lại thêm tổ công lược Nam Kinh. Phó Văn Thanh gia nhập vào tổ chức Nam Kinh là chuyện của một tháng sau, tuổi của thằng bé tương đối nhỏ, lại thông minh nghe lời, thường xuyên cùng với nhóm Sài Vinh họp thành đội tham gia trò chơi, rất nhanh thì quen thân với tổ chức Nam Kinh.

"Em cũng từng nghĩ sẽ đi tìm anh, nhưng lại không biết anh ở đâu. Tiêu đội đoán Trung Quốc khu 1 là Bắc Kinh, nhưng Bắc Kinh quá xa, một mình em đi không được, nên em liền chờ ở đây. Anh, lần này anh tìm được em... Là bởi vì anh ấy sao?" Phó Văn Thanh nhìn về phía Đường Mạch, cũng không đợi Đường Mạch trả lời, chính nhóc tự nói: "Là lần ở Hành Lang Đá Quý kia?"

Bạn nhỏ vẫn thông minh như trước, Đường Mạch nở nụ cười: "Em cũng biết tên của em rất dễ khiến người ta liên tưởng phải không?"

Phó Văn Thanh: "... Lúc đó em cũng đã rất cố gắng để anh và cái người bệnh thần kinh loại trừ nghi ngờ này. "

Đường Mạch không phủ nhận.

Nếu như Đường Mạch không biết Phó Văn Đoạt, cậu cũng sẽ không nghĩ Phó Văn Thanh và Phó Văn Đoạt có quan hệ với nhau. Trung Quốc lớn như vậy, cái tên này có chút hiếm, nhưng cũng không phải là không có.

Chuyện của bạn nhỏ đã nói xong, tiếp theo là đến lượt Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.

Việc Phó Văn Đoạt từng trải toàn bộ người chơi Trung Quốc đều biết, hắn nói thẳng: "Anh đến Thượng Hải tìm một ít đồ, bây giờ Đường Mạch là đồng đội của anh. Hiện tại bọn anh dự định đi Bắc Kinh." Vừa dứt lời, Phó Văn Đoạt không nói thêm gì nữa, hắn cúi đầu nhìn em trai mình.

Lúc nghe Phó Văn Đoạt nói muốn đi Bắc Kinh, hai mắt bạn nhỏ trợn to, nhưng thằng bé rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Trung Quốc khu 1 là Bắc Kinh, nhưng tháng trước Phó Văn Đoạt lại thông quan Tháp Đen tầng hai ở Trung Quốc khu 2. Tiêu Quý Đồng suy đoán Trung Quốc khu 2 là Thượng Hải. Vốn dĩ Phó Văn Thanh nghe nói anh họ của mình đang ở Thượng Hải, thằng bé còn có chút kích động, khoảng cách hai người càng gần, xác suất gặp mặt cũng lớn hơn. Nhưng khi thực sự nhìn thấy Phó Văn Đoạt thằng bé liền biết: Phó Văn Đoạt có thể từ Bắc Kinh đi Thượng Hải, lại từ Thượng Hải chạy đến Nam Kinh, vậy hắn liền có biện pháp trở về Bắc Kinh.

Bắc Kinh mới là chỗ đóng quân của Phó Văn Đoạt, hắn nhất định sẽ trở về.

Phó Văn Đoạt không nói gì, yên lặng chờ đáp án của Phó Văn Thanh.

Đường Mạch nhìn hai anh em nhà này một cái, ra khỏi phòng, nhường lại không gian cho Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh.

Đi hay không đi?

Đây là vấn đề Phó Văn Đoạt vứt cho Phó Văn Thanh.

Trước khi tới Nam Kinh Phó Văn Đoạt biết, nếu Phó Văn Thanh ở Nam Kinh một thân một mình, thằng bé sẽ không hề do dự mà đi cùng với Phó Văn Đoạt. Nhưng nếu thằng bé có đội của mình, nhóc không nhất định sẽ rời khỏi đồng đội. Hơn nữa đội này còn là tổ chức Nam Kinh cường đại. Tổ chức Nam Kinh an toàn và ổn định, Phó Văn Thanh ở chỗ này dường như sống rất tốt, có đi cùng với Phó Văn Đoạt hay không đối với thằng bé không quan trọng.

Đường Mạch đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. Cậu đang suy nghĩ xem nên đi tập súng hay đứng ở đây đợi đáp án của bạn nhỏ. Đột nhiên cậu chợt nhớ tới bộ dạng Phó Văn Thanh ngoan ngoãn sợ hãi, lại nghĩ tới lời thằng bé nói muốn đem Phó Văn Đoạt băm thành từng khúc...

"Chẳng lẽ Phó Văn Đoạt đánh em mình?"

Đường Mạch nói xong cũng bật cười. Ở lại Nam Kinh an nhàn một thời gian, tâm trạng cậu cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Đường Mạch đang đợi kết quả của hai người trong phòng, đột nhiên, ánh mắt của cậu co rụt lại, bước đến cuối hành lang, ngẩng đầu nhìn một ngôi sao năm cánh màu trắng nhàn nhạt trên bầu trời. Gần như là cùng lúc, một tiếng pháo vang dội vang lên từ phía Tây. Âm thanh này chấn động đến mức khiến phòng ốc rung chuyển. 'Lạch cạch' một tiếng, cánh cửa mở ra, Phó Văn Đoạt ra khỏi phòng, nhanh chóng nhìn Đường Mạch, đi tới bên cạnh cậu.

Phó Văn Thanh cũng đi theo, vừa nhìn thấy ngôi sao năm cánh màu trắng trên bầu trời, thằng bé cả kinh nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Một khắc sau, trong căn cứ của tổ chức Nam Kinh, mười mấy người chơi từ trong phòng chui ra, đồng loại nhìn lên bầu trời phía Tây. Sài Vinh chạy nhanh ra khỏi nhà máy, hắn nhìn thấy ngôi sao năm cánh đang phát sáng, hai mắt trừng thẳng: "Tiêu Quý Đồng?!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com