TruyenHHH.com

Edit Dia Cau Online C1 C134

Edit: Mập Mạp Mũm Mỉm

....................................


"Nhớ rõ thời gian. Nếu sau bảy ngày lúc ta trở về còn chưa thấy Chuột Lông Vàng, ngươi chính là buổi tối của ta."

Bà Ngoại Sói cầm cái dù nhỏ đạp cửa đi, ánh mắt Mạch Mạch bình tĩnh nhìn nó. Sau khi xác định nó đã rời đi, cậu mới trở về phòng bếp, nhìn cái bình màu hồng, từ miệng bình nhìn vào trong.

Không có thứ gì.

Cậu cẩn thận quan sát một hồi, ôm cái bình đi tới ghế sô pha, đặt cái bình lên bàn trà nhỏ.

"Nếu như thời gian giống với trái đất, bây giờ chắc là ngày 1 tháng 12." Mạch Mạch suy nghĩ: "Tổng cộng có bảy ngày, trừ ngày thứ nhất xác suất tương đối thấp, sáu ngày còn lại chỉ cần người và thức ăn đứng cùng một hang, thì tỷ lệ bắt được Chuột Lông Vàng là 80%... Xác suất quá cao."

Mạch Mạch nhìn cái bình màu hồng, thấp giọng tự hỏi: "...Vấn đề là ở ngày thứ nhất?"

Bây giờ là mười hai giờ rưỡi trưa, còn năm tiếng rưỡi nữa là sáu giờ. Trước tiên Mạch Mạch kiểm tra căn nhà nhỏ của Bà Ngoại Sói một chút, sau khi không phát hiện cái gì bất thường, cậu trở lại ngồi trên ghế sô pha, lấy đống tóc của người Dưới Lòng Đất trong kẽ hở của ghế ra. Mạch Mạch định bỏ thử trước một vật vào bình, nhìn xem có thể đổi lấy thức ăn như lời Bà Ngoại Sói nói hay không.

Cậu nhẹ nhàng rút ra một sợi tóc, cầm nó bỏ vào bình. Lúc tay cậu đưa tới miệng bình, sắp sửa bỏ tóc vào, động tác của cậu đột nhiên dừng lại, hai mắt cậu trợn to, kinh ngạc nói: "Mình tên Mạch Mạch?"

Ngón tay Mạch Mạch căng thẳng, sợi tóc mảnh khảnh trong tay cậu bị xoắn lại thành một đoàn. Cậu trực tiếp ném tóc, một cảm xúc nôn nóng bất an nảy lên trong lòng cậu. Cậu đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.

"Mình tên Mạch Mạch? Sao tên mình lại là Mạch Mạch, không phải tên mình là Đường..." Âm thanh dừng lại một lát, thanh niên thanh tú nâng lên cặp mắt mê mang, lẩm bẩm nói: "Đúng, tên mình chính là Mạch Mạch. Mình đúng thật gọi là Mạch Mạch, luôn luôn là Mạch Mạch, không phải Đường Mạch..."

Đường Mạch dừng bước, một ý niệm kỳ lạ xuất hiện trong đầu cậu. Cậu đem những lời này nói ra: "Bí mật lớn nhất của Mạch Mạch chính là, Mạch Mạch yêu thầm Victor rất lâu rồi."

Đường Mạch từng bước đi đến trước bàn trang điểm của Bà Ngoại Sói, cậu nhìn chính mình trong gương.

Áo khoác dài tối màu, quần jean màu xanh da trời, trong mắt mang theo tia nghi hoặc và mờ mịt. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đường Mạch cứ như vậy lẳng lặng nhìn mình trong gương. Cậu giống như đang nhìn một người xa lạ, nhưng lại thấy người này hết sức quen mắt. Một lúc sau, cậu tỉnh táo lại, từng câu từng chữ nói: "...Ba ngươi vẫn là ba người!"

Đường Mạch nâng tay lên, từ trong không khí rút ra một quyển sổ dị năng mỏng manh. Cậu không thèm nhìn những cái khác, trực tiếp lật tới trang cuối cùng, chỉ thấy ở trang cuối cùng viết như vậy.


[ - Dị năng: Ba ngươi vẫn là ba ngươi.]

.......... 

[ Hướng dụng sử dụng cho Mạch Mạch: Tác dụng trong vòng ba ngày, 30 ngày có thể sử dụng một lần. Sau khi sử dụng, người đối phương có được một bí mất quan trọng của Mạch Mạch.]


Khung hướng dẫn sử dụng là màu đỏ, ở dưới hàng chữ đỏ là ba hàng chữ màu đen. Ba dòng theo thứ tự là 'Tên gốc', 'tên thay thế''bí mật quan trọng nhất của Mạch Mạch', ở giữa là dấu hai chấm, chữ viết trong ba hàng sau dấu hai chấm, chỉ có hàng cuối cùng là dùng kiểu chữ đậm có kích thước điểm 5 (1), là kiểu chữ quyển sách dị năng thường dùng, hai hàng phía trên là dùng bút lông viết xuống hai cái tên rồng bay phượng múa.


[ Tên gốc: Đường Mạch

Tên thay thế: Mạch Mạch

Bí mật quan trọng nhất của Mạch Mạch: Mạch Mạch yêu thầm Victor rất lâu rồi. ]


Ánh mắt Đường Mạch gắt gao nhìn xuống nét chữ của hai cái tên. Lòng bàn tay cậu vuốt ve bốn chữ này, nhìn hồi lâu, cậu cho ra một kết luận: "... Chữ mình viết."

Dị năng 'ba ngươi vẫn là ba ngươi' là Đường Mạch nhận được khi Tháp Đen thông báo, sau mười ngày chuẩn bị để đi công tháp, từ khách lén qua sông Lý Thiệu Lâm có được. Tên khách lén qua sông này tố chất thân thể rất yếu, thời điểm Đường Mạch đánh lén hắn không tốn quá nhiều sức, dễ dàng lấy được dị năng của hắn.

Dị năng này chính là 'Ba ngươi vẫn là ba ngươi'

Lúc Đường Mạch lấy được dị năng này cảm thấy mình bị thiệt rất nhiều. Một ngày cậu chỉ có thể giám định được một thân phận người chơi, lãng phí trên người tên khách lén qua sông này, lấy được cái dị năng gà cay như vậy. Sau khi lấy cái dị năng này, Đường Mạch liền theo dõi Jacks ở tổ chức Attack, khiêu chiến phó bản S. Đó là người cuối cùng cậu lấy được dị năng.

Cái dị năng này nhìn từ góc độ nào cũng vô dụng, sau khi Đường Mạch nghiên cứu qua cảm thấy tác dụng lớn nhất của nó sợ rằng chỉ để đi chửi người.

Điều kiện trước tiên để sử dụng dị năng là phải biết họ tên của đối tượng, mặt mũi và ngày tháng tháng năm sinh, 30 ngày mới được sử dụng một lần, tác dụng dị năng kéo dài ba ngày. Nói cách khác muốn thay đổi tên của người này, trong vòng ba ngày, tất cả mọi người trên toàn thế giới, bao gồm chính bản thân họ cũng sẽ cảm thấy mình được kêu bằng một cái tên khác.

Ba ngươi vẫn là ba ngươi, đã làm ba, chẳng lẽ còn không thể cho con trai đổi cái tên?

Cái dị năng này chính là không bình thường như vậy.

Nhưng theo ý nghĩa nào đó nó lại rất mạnh.

So với bây giờ, ánh mắt Đường Mạch nhìn chằm chằm trên dòng chữ 'Tên gốc: Đường Mạch', nhưng lời cậu nói ra khỏi miệng lại trở thành: "Tôi tên... Mạch Mạch."

Dù là cậu biết rõ mình không phải là tên này, nhưng mức độ ý thức của cậu cũng đã bị thay đổi. Cậu cho rằng, mình được kêu bằng một cái tên khác.

Cái dị năng này có vẻ mạnh, bởi vì nó là dị năng luật nhân quả, một khi bắt đầu thì không thể thay đổi, có tác dụng lên bất kỳ người và vật nào, ngay cả quyển sổ dị năng của Đường Mạch toàn bộ cũng biến thành Mạch Mạch. Nhưng tác dụng của nó quả thực quá thần kinh.

Sau khi Đường Mạch lấy được nó cảm thấy đời này mình sẽ không dùng cái dị năng này, nếu quả thực phải dùng tới, ví dụ như sau này có ai đắc tội với cậu, cậu có thể cân nhắc đổi tên đối phương một chút, đổi thành 'Tôi là con trai Đường Mạch'. Chỉ sợ đó tác dụng của duy nhất của dị năng này. Chẳng qua chỉ là nói mà thôi, sau khi sử dụng dị năng này, đối tượng bị đổi tên sẽ biết bí mật lớn nhất của Đường Mạch.

Đường Mạch cũng không có hứng thú lấy bí mật của mình ra chỉ để đổi tên người khác thành con trai mình.

Nhưng hôm nay, có người dùng cái dị năng này, hơn nữa đối tượng chính là cậu.

Đường Mạch nhìn bốn chữ giống y như đúc với chữ viết của mình, chắc như đinh đóng cột khẳng định: "Mình không viết bốn chữ này, mình chắc chắn chưa từng viết qua, nhưng bốn chữ này... Hẳn là do mình viết."

Rối rắm với chuyện đã xảy ra cũng không có nghĩa gì, trong ba ngày sắp tới Đường Mạch sẽ tên là Mạch Mạch, bây giờ cậu phải suy xét thử xem vì sao lại phải đổi tên của mình, mà còn phải kêu bằng cái tên này.

"Mạch Mạch, tại sao phải gọi là Mạch Mạch. Mạch Mạch, Mạch Mạch..."

Đường Mạch cau mày, bắt đầu lục soát trong trí nhớ vật có liên quan với Mạch Mạch.

Bỗng nhiên, trong đầu cậu lóe lên linh quang: "Mạch Mạch, trứng Gà Tây... Phó Văn Đoạt?!"

Một phút sau, Đường Mạch lấy trứng Gà Tây từ trong túi ra, gõ ba cái, hỏi: "Phó tiên sinh, anh có đó không?"

Phó Văn Đoạt dường như đã sớm đợi cậu, hắn lập tức trả lời: "Ừ, tôi đây, Mạch Mạch...". Giọng nói hơi ngừng, Phó Văn Đoạt yên lặng trong chốc lát, lại nói: "Tôi không phải nói Mạch Mạch, tôi muốn nói tên cậu, Mạch Mạch..."

Thanh âm lại dừng lần nữa.

Đường Mạch: "...."

Phó Văn Đoạt: "..."

Phó Văn Đoạt không tiếp tục lên đường đi Thượng Hài, giờ phút này hắn đang nghỉ ngơi ở khách sạn, tính toán hôm sau tiếp tục lên đường. Ngày hôm qua Đường Mạch nói hôm nay có thể sẽ liên lạc với hắn, Phó Văn Đoạt liền quyết định đem chuyện này giải quyết trước, xong rồi mới xử lý những chuyện khác. Hắn bắt đầu chờ từ 12 giờ đêm, vẫn luôn đợi suốt 13 tiếng đồng hồ, thế mà thật sự nghe được âm thanh của Đường Mạch, nhưng khi hắn mở miệng kêu tên đối phương, không biết vì cái gì lại kêu lên là Mạch Mạch.

Một đầu của trứng Gà Tây, hai người đều chậm chạp không ai nói chuyện, chỉ có hô hấp vững vàng.

Đường Mạch biết Phó Văn Đoạt là bị 'ba ngươi vẫn là ba ngươi' ảnh hưởng, cho nên kêu mình là Mạch Mạch, trong ba ngày không thể nào kêu được tên thật của cậu. Nhưng biết là một chuyện, bị kêu mấy lần 'Mạch Mạch' như vậy, luôn cảm thấy kỳ lạ, dường như có chút thân mật.

Đường Mạch ho khan hai tiếng: "Tôi biết bây giờ anh đang suy nghĩ, tại sao anh cảm thấy tôi tên là Mạch Mạch."

Giọng nói Phó Văn Đoạt trầm thấp: "...Đúng, tôi cảm giác cậu không phải tên này, nhưng trong đầu nói cho tôi, phải gọi cậu như vậy."

"Đây là một cái...đạo cụ, có thể thay đổi tên người nào đó, hiệu quả trong vòng ba ngày. Sau khi sử dụng, trong ba ngày tất cả mọi người, bao gồm chính bản thân người bị đổi tên cũng sẽ cảm thấy mình là cái tên khác. Cái thay đổi này không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng, nó in vào trong ý thức của từng người, không ai có cách thay đổi." Đường Mạch không muốn bại lộ dị năng của mình.

Phó Văn Đoạt trầm ngâm hồi lâu: "Cho nên đây chính là phương pháp mà ngày hôm qua cậu nói."

Đường Mạch lập tức bắt được từ mấu chốt: "Ngày hôm qua? Phó tiên sinh, tôi không hiểu ý của anh."

Phó Văn Đoạt từ cửa sổ nhìn ra thủ đô ảm đạm và trống trải bên ngoài, nói ra lời đã sớm chuẩn bị từ lâu: "Mạch... Ừm, tôi nói thẳng. Đầu tiên, hôm nay là ngày 7 tháng 12. Bốn ngày trước, năm giờ chiều ngày 3 tháng 12, cậu liên lạc với tôi, nói cậu gặp tình huống khẩn cấp, quyết định sử dụng chức năng lưu trữ..."

Phó Văn Đoạt nói chuyện mạch lạc rõ ràng, không nhanh cũng không chậm, để Đường Mạch có thời gian sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình. Sau khi hắn đem chuyện xảy ra vào ngày ba nói xong, lại bắt đầu nói đến chuyện phát sinh vào ngày hôm qua: "Ngày hôm qua, cũng chính là ngày 6 tháng 12, năm giờ chiều cậu lại liên lạc cho tôi lần nữa, cậu nói muốn sử dụng chức năng lưu trữ, nhưng phát hiện không sử dụng được. Cậu ở ngày 6 không biết ngày 3 mình đã sử dụng chức năng lưu trữ, chức năng lưu trữ đang trong thời gian làm lạnh, dĩ nhiên không thể tiếp tục lưu trữ. Sau đó, cậu và tôi nói..."

Giọng nói Phó Văn Đoạt trầm ổn, bình tĩnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc chủ quan nào, dường như đang thuật lại một chuyện không liên quan tới mình. Hắn vô cùng khách quan nói ra tất cả mọi chuyện mà mình biết, nói xong hắn dừng một chút, hỏi: "Cho nên, cậu vào ngày 7, không nhớ ngày hôm qua và ngày 3, mình đã làm cái gì?"

Sắc mặt Đường Mạch hơi trầm xuống: "Ừm, tôi cái gì cũng không nhớ."

"Cậu cảm thấy tình huống bây giờ là gì?"

Đường Mạch suy nghĩ một hồi, quyết định đem tình huống bên mình nói cho đối phương biết: "Hiện tại tôi đang tiến hành trò chơi công tháp tầng một, cái trò chơi cực kỳ đơn giản, nhiệm vụ là tôi phải đi bắt một con Chuột Lông Vàng, tổng cộng có bảy ngày, mỗi ngày tôi có một cơ hội, tổng cộng có bảy cơ hội. Tôi không biết Chuột trong Tháp Đen mạnh bao nhiêu, một khi tôi không gặp Chuột Lông Vàng mà là những loại chuột khác, có thể sẽ bị bọn nó đánh chết. Nhưng ví dụ tôi không bị bọn chúng giết chết ngay lập tức, thì sau bảy ngày..." Đường Mạch dừng một chút, nói: "Ừm, hôm nay là ngày 7, đã là ngày thứ bảy. Trong bảy ngày tôi không bắt được Chuột Lông Vàng nào, xác suất có thể coi là 0. Cái trò chơi này quá đơn giản, tôi không biết nó rốt cuộc khó chỗ nào, có lẽ vấn đề nằm ở thời gian."

Phó Văn Đoạt: "Thời gian?"

Đường Mạch gật đầu: "Ừm. Căn cứ vào lời anh vừa nói, tôi của ngày hôm qua, cũng chính là tôi vào ngày 6 trong thời gian ngắn đã tính ra hai loại khả năng. Khả năng thứ nhất, mỗi ngày tôi sẽ bị Tháp Đen che dấu ký ức, luôn nghĩ đây là ngày đầu tiên. Bởi vì ngày đầu tiên xác suất bắt được chuột tương đối thấp, lại không biết rõ kẻ địch, lấy tính cách của tôi sẽ không chọn đi bắt chuột, mà trước tiên sẽ đứng xem từ phía xa." Trước khi phát hiện mình bị đổi tên, Đường Mạch cũng cho là như vậy. " Như vậy bảy ngày trôi qua, mỗi ngày tôi đều lựa chọn đứng xem, không đi bắt chuột, tự nhiên trò chơi thất bại. Tôi bị mất thời gian."

Phó Văn Đoạt hiểu lời cậu nói, nhưng hắn lại hỏi: "Còn khả năng thứ hai?"

Đường Mạch cầm quả trứng Gà Tây, đi tới cửa sổ. Cậu cúi đầu, nhìn chín hang chuột đen kịt dưới chân núi, một lâu sau, gần như thì thầm nói: "Khả năng thứ hai... Tôi cũng không thể nhìn rõ. Có lẽ hiện tại trong trò chơi này, không chỉ tồn tại một mình tôi. Tôi không bị Tháp Đen dấu trí nhớ, mà những người khác đều là tôi. Nhưng như vậy, xác suất tôi bắt được chuột không còn là 40%, sẽ càng trở nên khó khăn."

Phó Văn Đoạt nhìn trứng Gà Tây trong lòng bàn tay, bên tai là những lời nói bình tĩnh của Đường Mạch.

Hắn nghe những lời này, thời gian dường như trở lại ngày hôm qua. Vào buổi chiều ngày hôm qua, lúc nắng chiều đang buông xuống, hắn đứng giữa cái nắng chiều ấm áp, nghe được thanh niên trẻ tuổi này dùng âm thanh kiên định nói với hắn một câu.

Thời gian tổng cộng chỉ có mười phút, người kia hết sức cố gắng cân nhắc đến tất cả tình huống, cũng nói với hắn...

"Mạch... Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề."

Giọng nói Phó Văn Đoạt trầm thấp, từ tính, khiến Đường Mạch không tự chủ được cúi đầu nhìn về trứng Gà Tây màu trắng: "Cái gì?"

"Nếu như thế giới của cậu chỉ còn lại một ngày, cậu nghĩ con số nào sẽ là số may mắn của mình?"

Ban đầu Đường Mạch còn chưa hiểu ý nghĩa của những lời này, qua mấy giây, hai mắt cậu trợn to, ngón tay cầm quả trứng Gà Tây hơi run lên. Cậu thở phào một cái: "Tôi thật tin tưởng chính mình."

Phó Văn Đoạt: "Cậu đã biết đáp án?"

"Biết."

Phó Văn Đoạt cười: "Không cần tôi nói cho cậu câu trả lời? Lỡ như câu trả lời cậu nghĩ là sai, tôi cảm thấy sẽ tạo ra hậu quả rất đáng sợ."

Đường Mạch bình tĩnh nói: "Không cần. Nếu như câu trả lời tôi nghĩ là sai, anh nói cho tôi cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ một mình tôi biết câu trả lời chính xác, kết cục vẫn giống như cũ. Thời gian của tôi không nhiều lắm, tôi muốn chuẩn bị một chút thức ăn, sau đó đi xuống núi nhìn một chút xem chín hang chuột kia rốt cuộc có dạng gì."

"Chúc cậu thông quan trò chơi."

Đường Mạch: "Xác suất thấp nhất 40%, cao nhất 80%, tôi có thể thông quan trò chơi này."

Phó Văn Đoạt: "Hy vọng gặp lại cậu ở Thượng Hài."

Đường Mạch sững sốt một chút. Bây giờ cậu còn chưa biết ngày hôm qua Phó Văn Đoạt đã tự mình nói, nhưng cậu suy nghĩ một chút, nói: "Được, nếu như tôi có thể sống sót, hẹn gặp lại ở Thượng Hải."

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Mạch bắt tay vào chuẩn bị thức ăn. Cậu như cũ ném đống tóc vào cái bình hồng, lấy được củ khoai lang như phân; sau đó lấy tóc trên cái đầu người treo tường, vẫn là không lấy được thức ăn. Cuối cùng cậu lấy ra cái mũ Mario, đỉnh ra ba vật phẩm rác rưởi của người Vương Quốc Dưới Lòng Đất, đổi được một của khoai lang.

Đường Mạch đi tới trước bàn ăn, lấy một cái đĩa trên bàn ăn, đặt khoai lang lên trên, đi ra ngoài về phía hang động chuột đất.

Trước tiên cậu nhìn chín hang động chuột đất một lần, xác nhận không có gì bất thường, 5 giờ 55 phút chiều, Đường Mạch bưng đĩa khoai, lướt qua cửa hang thứ nhất, cửa hang thứ hai... Cuối cùng đi tới cửa hang thứ chín.

Cậu nâng cổ tay lên, liếc nhìn thời gian: 5 giờ 59 phút chiều.

Đường Mạch hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra. Khi kim giây chỉ số 12, Đường Mạch cất bước đi vào cửa hang, đồng thời để khoai lang lên mặt đất. Cậu đứng chính giữa cửa hang, ánh mắt bình tĩnh nhìn sâu vào hang động tối tăm.

Cũng không biết qua bao lâu, cậu nghe được được âm thanh nện nặng nề trên mặt đất. Giống như có một vật khổng lồ từ đằng xa chạy tới, âm thanh đạp đất của nó phát ra từng tiếng 'bịch bịch', làm cho toàn hang động chấn động không ngừng.

Vật kia chạy càng ngày càng gần.

Đường Mạch thấy được một cái bóng màu đen. Ánh trăng chỉ chiếu vào trong hang được ba mét, cậu không thấy rõ màu sắc của nó.

Dường như là màu vàng, lại dường như là màu đen.

Tay Đường Mạch nắm chặt que diêm lớn, khi nó chạy tới chỗ có ánh trăng chiếu sáng, cậu trực tiếp giơ que diêm lên, đập về phía nó. Lúc que diêm sắp đánh trúng đầu chuột, động tác Đường Mạch dừng lại.

Dưới ánh trăng, một con Chuột Lông Vàng tỏa ra ánh sáng vàng kim. Nó ngây ngốc đứng nhìn Đường Mạch, thấy Đường Mạch không giơ que diêm lên nữa, nó di chuyển cái chân nhỏ, tung tăng chạy tới trước cái đĩa, đem mặt vùi vào trong khoai lang thơm ngát. Dầu mè màu vàng chảy ra từ khoai lang nướng dính lên râu nó, nhưng nó vẫn liều mạng cắm mặt mà ăn, ăn đến khỏe mạnh kháu khỉnh, lắc lắc cái đuôi ngắn ngủi như thỏ, dường như rất vui vẻ.

Đường Mạch nhìn Chuột Lông Vàng không ngừng gặm khoai lang.

Trong một phút đồng hồ, khoai lang bị nó gặm sạch sẽ. Khi nó đem miếng khoai lang cuối cùng nhét vào trong miệng, bỗng nhiên, bên tai Đường Mạch vang lên âm thanh của thủy tinh bị vỡ.

Chuột Lông Vàng trước mắt và vụn khoai lang đều biến thành bức tranh. Mặt bức tranh tính từ trung tâm bắt đầu nứt ra một cái khe nhỏ. Khe hở ngày càng lớn, giống như mạng nhện, mạng nhện dần lan truyền dày đặc, lan ra toàn bộ bức tranh. Khi khe hở đạt tới trình độ nhất định, 'rắc' một tiếng, cả bức tranh vỡ nát, lộ ra hình ảnh đằng sau.

Trước mắt Đường Mạch đều không có gì thay đổi, ngoại trừ khoai lang to lớn và Chuột Lông Vàng không lồ không còn thấy đâu, thay vào đó là một con chuột nhỏ xíu ăn căng bụng nằm trên đất.

Dường như phát hiện có chỗ nào không đúng, Chuột Lông Vàng lật người lại, hướng vào trong hang chạy. Đường Mạch sao có thể để nó như ý, cậu đã sớm chuẩn bị một cái túi to, nhanh tay lẹ mắt bắt chuột nhỏ này vào.

Chuột Lông Vàng nhỏ xíu ở trong túi nhảy lên nhảy xuống, muốn phá miệng túi, chạy ra ngoài. Đường Mạch không chút thương tiếc dùng sợi dây cột chặt miệng túi, đi ra khỏi cửa hang thứ chín. Đi tới trước cửa hang, cậu quay đầu, liếc nhìn vụn khoai tay trên đất. Sau đó cậu đi tới tám cửa hang còn lại, kiểm tra từng cái cửa hang.

Cửa hang thứ nhất có một ít bùn trắng trộn trong bùn đất. Vừa rồi Đường Mạch kiểm tra từng cái hang không phát hiện ra những bột này, cậu ngồi chồm hổm dưới đất, dùng ngón tay nhu nhu bột, cho ra kết luận: "Bột đĩa."

Cậu tiếp tục kiểm tra những cái hang còn lại.

Gần như trong mỗi cái hang đều có bột đĩa, trong hang thứ ba còn có cái hố đất nhỏ bị đào lên, thậm chí ở cửa hang thứ năm còn có hai cái hố.

Thấy những thứ quen thuột này, hình ảnh Chuột Lông Vàng ăn khoai lang bị vỡ nát lại xuất hiện trước mắt Đường Mạch, cậu nhìn Chuột Lông Vàng trong túi, bất đắc dĩ nói: "Như thế nào đến cuối cùng ta vẫn cảm thấy là ngươi đang giở trò?"

Chuột Lông Vàng tức giận lại bắt đầu đụng túi.

Khoảng khắc bức tranh vỡ tan, cậu cũng có lại được tất cả tin tức và trí nhớ.

Sau khi Bà Ngoại Sói nói câu 'Nhớ rõ thời gian', rời khỏi nhà, thời gian của Đường Mạch liền bị kiểm soát. Có thể là Tháp Đen, cũng có thể là Chuột Lông Vàng kiểm soát. Đường Mạch càng nghiêng về vế sau, mọi chuyện đều do con Chuột Lông Vàng này giở trò quỷ.

12 giờ trưa ngày 1 tháng 12, Bà Ngoại Sói rời khỏi nhà, đến đoàn xiếc thú, thời gian liền bị chia nhỏ. Giống như bị lưu trữ vậy, có người tại thời điểm đó nhấn lưu trữ, từ đó trở về sau, Đường Mạch bắt đầu bị động đọc cái tập tin một cách vô thức.

Ngày 1 tháng 12, chỉ tồn tại một mình cậu, có thể xưng là Đường Mạch số một. Đường Mạch số một cũng không dự định sẽ bắt chuột vào ngày đầu tiên, cho nên cậu lựa chọn ra ngoài kiểm tra tình huống, để biết thêm nhiều tin tức hơn. Cậu tùy tiện đặt khoai lang ở cửa hang thứ năm, gặp được Chuột Lông Đen đến ăn khoai lang.

Ngày thứ nhất kết thúc.

Ngày thứ hai, Đường Mạch số một chuẩn bị chính thức đi bắt chuột đất, nhưng cậu cũng không biết, Đường Mạch số hai xuất hiện. Mọi việc diễn ra ở không gian của Đường Mạch số hai giống như Đường Mạch số một vậy, chỉ khác cái thời gian đã trở thành ngày 2 tháng 12. Đường Mạch số hai cũng giống như Đường Mạch số một, cho là ngày đầu tiên, cho nên quyết định ở bên ngoài quan sát tình huống, tùy tiện chọn cửa hang thứ ba.

6 giờ chiều, Đường Mạch số một ở cửa hang thứ năm bị Chuột Lông Đen công kích, Đường Mạch số hai ở cưa hang thứ ba bị Chuột Lông Đen công kích.

Bọn họ không nhìn thấy đối phương, cũng không thấy được con chuột kia của đối phương, nhưng sau khi bọn họ kiểm tra cửa hang lại lần nữa, sẽ phát hiện ra bột đĩa ở một cửa hang khác.

Sau 6 giờ, cửa hang đổi mới, chín hang động của hai Đường Mạch được đồng bộ.

Đường Mạch số một lập tức phát hiện, có một người chơi khác tồn tại. Tương tự Đường Mạch số hai cũng sẽ làm ra cái phỏng đoán giống vậy.

Nhớ tới điều này, Đường Mạch liền nhịn không được đâm đâm cái túi đang bọc Chuột Lông Vàng: "Lúc ấy thật thiếu chút nữa đã bị ngươi giết chết. Năng lực của ngươi rốt cuộc là gì, có liên quan tới thời gian sao? Trước sáu giờ chiều, chín cửa hang đều không đồng nhất, không thấy được dấu vết của bột đĩa, sau sáu giờ, những dấu vết kia liền lộ ra... Nhưng ta biết cũng vô ích, ngươi cũng không cho sử dụng dị năng."

Chuột Lông Vàng kêu chít chít, giống như nó đang biểu hiện đắc ý.

Đúng vậy, bắt đầu từ ngày 1, sau khi Bà Ngoại Sói rời khỏi nhà, sẽ xuất hiện một Đường Mạch mới. Đường Mạch mới cho rằng đây là ngày thứ nhất, cậu sẽ cẩn thận, sẽ không đi trực tiếp đi bắt chuột, nhất định sẽ quan sát ở ngoài cửa hang động. Sau sáu giờ, cậu quan sát xong, đi tới những cửa hang khác phát hiện cũng có bột trắng thì đã muộn.

Sau khi trí nhớ của bảy Đường Mạch nhập lại làm một, cậu vừa xách cái túi đi đến nhà Bà Ngoại Sói, vừa nghĩ: "Lúc đầu sở dĩ mình cho là 'những người khác' tới bắt chuột đều chính là bản thân mình, chủ yếu căn cứ vào hai điều. Thứ nhất, đây là trò chơi một người, Tháp Đen thường hay giấu giếm thông tin, cố tình gây hiểu lầm, nhưng chưa từng lừa dối người chơi. Thứ hai, tất cả dị năng có hạn chế về thời gian làm lạnh (2) đều không thể sử dụng. Vốn dĩ cậu cho là bởi vì một 'bản thân' khác đã sử dụng dị năng, đang trong thời gian hồi làm lạnh, bây giờ nghĩ lại hẳn là không đơn giản như vậy."

Đường Mạch đi qua vườn rau của Bà Ngoại Sói, cúi đầu nhìn mặt đất. Cậu suy tư hồi lâu, nghĩ ra ba chữ: "Quyền ưu tiên."

"Sau 6 giờ chiều mình ở ngày 1 thật ra cũng không thể sử dụng dị năng, nhưng mình lại không phát hiện, cho đến khi nhận ra sự tồn tại của Đường Mạch số hai, mới phát hiện thật sự không thể nào sử dụng dị năng. Ngoại trừ mình ở ngày 1, bắt đầu từ mình ở ngày 2, sau 6 giờ sẽ phát hiện ít nhất có một 'đồng đội' tồn tại, lại không có cách nào sử dụng dị năng nữa. Không phải bởi vì dị năng đã từng bị sử dụng qua, đang trong thời gian làm lạnh, mà bởi vì quyền ưu tiên."

Đường Mạch nhíu mày, nhớ lại tình huống bảy ngày trước mình tiến vào Sơn Cốc Quái Vật.

"...Hình như mình tiến vào Sơn Cốc Quái Vật là buổi chiều khoảng sáu giờ? Ừ, đúng là 6 giờ chiều. Cho nên sau sáu giờ, người tiếp theo của mình sẽ tiến vào trò chơi, bị cho là Đường Mạch mới, được hưởng sự ưu tiên sao?"

Dựa theo lối phân tích này, tình huống có khả năng nhất có lẽ là, sau sáu giờ chiều mỗi ngày, Đường Mạch vừa quan sát Chuột Lông Đen xong thì lập tức bị mất đi quyền ưu tiên của mình.

Ví dụ như Đường Mạch số hai. Cậu vào ngày 2 tháng 12 xuất hiện, vào buổi chiều 6 giờ đặt cái đĩa ở cửa hang thứ ba. Sau sáu giờ, cậu phát hiện dấu vết bột đĩa do Đường Mạch số một để lại ở cửa hang thứ năm, chắc là lúc này cậu đã không cách nào sử dụng dị năng. Bởi vì sự ưu tiên đã bị Đường Mạch số ba thay thế.

Cái gọi là sự ưu tiên không phải là không có khả năng, độ ưu tiên cấp thấp của Đường Mạch không thể ảnh nào ảnh hưởng đến Đường Mạch với mức độ ưu tiên cấp cao.

Giống như Đường Mạch số hai không thể nào sử dụng dị năng 'Trả ta ông nội',  là bởi vì dị năng này mỗi ngày chỉ được sử dụng một lần, một khi sử dụng, Đường Mạch số ba sẽ không thể tùy ý sử dụng được nữa. Cho nên quyền ưu tiên cấm Đường Mạch số hai sử dụng dị năng. 'Nước mắt con giun' cũng vậy, đây là dị năng có tính tiêu hao, nếu như Đường Mạch số hai tùy ý sử dụng, sẽ ảnh hưởng đến Đường Mạch số ba.

Nhưng mũ của Mario, đạo cụ que diêm lớn, không ảnh hưởng đến quyền ưu tiên Đường Mạch cấp cao. Sẽ không ảnh hưởng đến người sử dụng sau, cho nên có thể sử dụng như bình thường.

Đường Mạch đi vào nhà Bà Ngoại Sói, cậu đặt túi đựng Chuột Lông Vàng lên ghế sô pha, còn mình thì đi tới trước bàn trà, cầm lên một tờ báo và một tấm quảng cáo trên bàn.

Khi bảy thời không dung hợp lại, trí nhớ của Đường Mạch được thống nhất, tất cả những món đồ mà các Đường Mạch khác lụm được, cũng được đưa đến chỗ này.

Giống như Đường Mạch số ba sau khi dùng mũ Mario, lần thứ hai đỉnh ra một tờ báo của Vương Quốc Dưới Lòng Đất, phía trên có một cái tin tức như thế này.

[ Bảo bối của đoàn xiếc thú bị thất lạc, đêm hội bất ngờ kết thúc trước thời hạn. ] Đường Mạch nhớ tới cái tựa đề bảng tin này.

Cũng bởi vì thấy được tờ báo này, Đường Mạch số ba mới có thể quyết định mạo hiểm một lần, 'ngày đầu tiên' đi bắt Chuột Lông Vàng. Bởi vì Đường Mạch số ba không biết Bà Ngoại Sói sẽ quay về lúc nào, phải nắm chắc thời gian. Cho nên Phó Văn Đoạt mới nói 'Cậu nắm chắc chín phần trò chơi sẽ kết thúc trước thời hạn', sau đó mở lưu trữ.

Đáng tiếc là, sau sáu giờ, chức năng lưu trữ bị quyền ưu tiên cấp cho Đường Mạch số bốn sử dụng, lưu trữ thất bại, Đường Mạch số ba thất bại mà về, từ đó phát hiện trò chơi này ít nhất có một 'mình' khác tồn tại.

Đường Mạch số bốn, số năm không phát hiện cái gì khác thường, sáu giờ đứng ở cửa hang quan sát gặp Chuột Lông Đen. Sau sáu giờ, các hang động đồng nhất, cả hai Đường Mạch mới phát hiện ra dấu bột ở cửa hang, biết được nhiệm vụ có vấn đề, nhưng không cách nào sử dụng được dị năng, cái gì cũng không làm được.

Cho đến ngày số sáu, Đường Mạch lấy được mội cái 'đồng hồ trong suốt' và một tấm quảng cáo đoàn xiếc thú.

Giấy quảng cáo để cho cậu nhận ra được đoàn xiếc thú có thể là đoàn xiếc của con giun bự, sau khi giun bự chạy trốn không biết có ảnh hưởng gì đến hoạt động của đoàn xiếc thú hay không. Đồng thời lại lấy được 'đồng hồ trong suốt', có thể tàng hình tiến vào hang, nếu quả thật gặp Chuột Lông Đen, có thể tăng độ an toàn. Cho nên Đường Mạch số sáu quyết định mạnh tay đánh một trận, ngày thứ nhất cũng có thể bắt được Chuột Lông Vàng. Vì lý do an toàn, cậu lựa chọn lưu trữ.

Tiếp theo chính là tình huống Phó Văn Đoạt nói.

Phó Văn Đoạt nói lúc sáu giờ Đường Mạch số ba, đột nhiên mất liên lạc, sau đó hắn làm thế nào cũng không liên lạc được. Đường Mạch số sáu cũng lo lắng mình gặp tình trạng giống Đường Mạch số ba, cho nên cậu chỉ có mười mấy phút, suy nghĩ cách đối phó.

Cậu nghĩ đến dị năng 'Ba ngươi vẫn là ba ngươi'.

Dưới tình huống khẩn cấp, Đường Mạch số sáu nghĩ tới hai loại khả năng. Khả năng thứ nhất là mỗi ngày Đường Mạch bị che giấu trí nhớ, từ đầu tới cuối chỉ có một Đường Mạch. Nếu vậy ở ngày thứ bảy, sau khi phát hiện mình bị đổi tên Đường Mạch nhất định sẽ đi liên lạc với Phó Văn Đoạt, từ chỗ Phó Văn Đoạt lấy được tin tức 'Nhất định phải đi bắt chuột.'

Khả năng thứ hai, nếu như ở thời điểm này tồn tại rất nhiều Đường Mạch, nhưng lại không nhìn thấy đối phương, không cách nào liên lạc được. Vậy khi cậu sử dụng dị năng 'Ba ngươi vẫn là ba ngươi', là dị năng của luật nhân quả, thay đổi tất cả tên của Đường Mạch. Tất cả Đường Mạch cũng sẽ nhận ra được có tồn tại dị năng này, phát hiện có người sử dụng dị năng, tiếp tục phát hiện ra bí mật được giấu ở đáy lòng kia: Đường Mạch thầm mến Victor từ lâu rồi.

Bảy ngày trôi qua. Đường Mạch số một ở thời không chờ đợi bảy ngày, Đường Mạch số hai chờ sáu ngày... Thẳng đến cuối cùng, Đường Mạch số sáu đưa tin tức truyền cho Đường Mạch số bảy. Bảy Đường Mạch lần lượt đứng ở thời không khác nhau, cùng nhau đứng ở cửa hang thứ chín, không có gặp phải 20% xác suất thất bại, hoàn thành trò chơi này.

"Mình thật tin tưởng mình." Đường Mạch ngồi trên ghế sô pha, hiếm khi hứng thú rót cho mình ly trà, " Trừ Đường Mạch số bảy, những ngày khác mình đều phát hiện có một 'mình' khác tồn tại. Bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách đem thức ăn ở cùng một hang, sau đó đi vào, vấn đề là không biết nên lựa chọn cửa hang nào."

"Đường Mạch thầm mến Victor rất lâu rồi."

Đường Mạch nhìn ly nước trong tay.

Từ lúc địa cầu online tới nay, thật ra chỉ mới qua không tới một tháng. Nhưng cậu cảm thấy, giống như đã qua rất nhiều năm.

Đường Mạch đã rất lâu rồi không nhớ tới cái tên đó, mỗi ngày đều giành co với sống chết, cậu không có thời gian suy nghĩ đến người kia. Nói là thầm mến, có lẽ cũng không phải chẳng qua là có một loại hảo cảm đặc biệt mà thôi.

Đường Mạch không có bí mật gì.

Cha mẹ cậu mất sớm, cũng không có thân thích gì. Cậu sống riêng từ trước khi cha mẹ qua đời, anh em tốt cũng biết tính hướng của cậu. Cậu không cảm thấy mình phải giữ bí mật về tính hướng của mình.

Vậy bí mật duy nhất của cậu, chính là Victor.

"Sinh nhật Vic là ngày 9 tháng 9..."

Bởi vì tin tưởng chính mình, cho dù là Đường Mạch nào, khẳng định cũng phát hiện ra chân tướng. Cũng bởi vì tin tưởng chính mình, mới có thể quả quyết sử dụng dị năng đổi tên, trong vòng một phút nghĩ ra đối sách cho mình. Cuối cùng bởi vì tin tưởng chính mình mới có thể từ câu trong câu bí mật 'Đường Mạch thầm mến Victor từ rất lâu rồi', tìm được con số chính xác.

Mà kết quả là...

"Ta bắt được ngươi." Đường Mạch đâm đâm cái túi.

Chuột Lông Vàng tức giận đụng đụng ngón tay cậu.

Đường Mạch nhìn về phía tờ báo và tấm quảng cáo trên bàn trà, từ trong túi lấy ra cái 'đồng hồ trong suốt', cậu nhìn ba thứ này, khóe môi từ từ gợi lên.

Cuối cùng Tháp Đen vẫn chừa đường sống cho người chơi, cho dù cậu có mũ Mario hay không, ba thứ này Tháp Đen nhất định sẽ đưa cho cậu, chẳng qua phải thông qua phương thức khác. Có thể là cho Quái Vật lên núi đưa mình thông tin, cũng có thể từ trong tủ quần áo của Bà Ngoại Sói rơi ra một cái đồng hồ. Tóm lại, ba thứ đồ này nhất định sẽ xuất hiện, nếu không trò chơi này sẽ trở thành ván cờ không thể thắng.

Đường Mạch số ba không sử dụng chức năng lưu trữ, Đường Mạch số sáu cũng sẽ không biết chính xác thời gian, cũng sẽ không nhắc nhở Đường Mạch số bảy.

Tất cả những thứ này đều không thể tránh khỏi.

Đường Mạch đem nước uống sạch. Cậu còn đang suy nghĩ nhớ lại mỗi một chi tiết mà 'mình' đã trải qua trong bảy ngày, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hát.

"Thịt người Dưới Lòng Đất, rượu vang hồng hạt (3). Ăn thịt người Dưới Lòng Đất, cắn đứt chân người Dưới Lòng Đất. Quái Vật Sơn Cốc cần cù, đầu tốt nhất nên đi nướng. Cháu ngoại Dưới Lòng Đất của ta, sắp trở thành bửa ăn của ta. Thịt của nó vừa thơm vừa non, đầu nó ngọt tí tách..."

Bài hát nghe cực kì chói tai, giống như đạn cây bông vải, Đường Mạch nghe mà cau mày.

Tiếng hát ngày càng gần.

"Ầm..."

Cửa nhà bị đá văng, Bà Ngoại Sói mặc một cái đầm màu hồng, cầm cây dù nhỏ, nhăn nhó đi vào nhà, trong tay xách một bình rượu và một bọc gia vị lớn. Cặp mắt sói màu xanh đảo qua một vòng, nhìn trên người Đường Mạch. Một khắc khi nhìn thấy Đường Mạch, trong mắt nó tràn đầy tham lam và thèm khát.

"Cháu ngoại thân ái của ta, ngươi lại không bắt được...A a a!!!"

Một tiếng thét chói tai, Bà Ngoại Sói sợ hãi nhìn cái túi trên bàn trà. Cây dù nhỏ bị nó ném xuống đất, túi gia vị và chai rượu bị đập vỡ trên mặt đất, tràn ra đầy sàn.

Bà Ngoại Sói che cái miệng sói lại, không dám tin nói: "Sao ngươi có thể bắt Chuột Lông Vàng thời không!"

.................................................................


Chú thích:


1. Kích thước điểm 5 (hay còn gọi là điểm 5): tương đương với kích cỡ chữ số 8 trong word. ( edit: mình thấy bên Trung Quốc họ dùng kích thước điểm 1,2,3.... Và dùng đơn vị pound thay vì phông chữ và đơn vị cm như bên mình hay dùng, cái chú thích này mình cũng là lấy từ bảng so sánh từ bên họ mà ra. Cũng không chắc là mình hiểu đúng hay không nữa, ai thấy sai thì nhắc mình sửa nhé.)

2. Thời gian làm lạnh: tương tự với các game liên quân, liên minh, sau mỗi lần xuất chiêu sẽ có thời gian hồi phục chiêu là mấy giây, còn trong đây Mạch Mạch sau khi sử dụng dị năng cũng sẽ có thời gian hồi phục dị năng, có thể là mấy ngày.

3. Rượu vang hồng hạt: rượu Flamingo

4. Giải thích trò chơi công tháp tầng 1:

- Nói về vấn đề thời gian trong phó bản, mình mượn Doraemon cho mọi người dễ hình dung. Thông thường, ở các thời gian khác nhau sẽ xuất hiện một 'bản thân' của mình. Ví dụ Nobita sẽ có: Nobita quá khứ - Nobita hiện tại – Nobita tương lai (cái này quá quen thuột rồi, Nobita chuyên gia dùng cỗ máy thời gian gặp nó lúc nhỏ hoặc lúc lớn để nói chuyện). Tương tự như vậy, Mạch Mạch trong phó bản cũng sẽ có Mạch Mạch ngày 1 – Mạch Mạch ngày 2 – Mạch Mạch ngày 3...

- Có thể hiểu chuỗi thời gian bình thường trong phó bản là thế này: 

- Ở một chuỗi thời gian bình thường, con người sẽ nhận biết được mình trong quá khứ đã làm cái gì, nhưng chuỗi thời gian của Mạch Mạch trong phó bản bị thay đổi, theo Mạch Mạch suy đoán là do con Chuột Lông Vàng gây ra =))). Sau khi bị thay đổi, chuỗi thời gian của Mạch Mạch có thể hiểu như sau:



- Chuỗi thời gian bị thay đổi nên Mạch Mạch cho dù là ở ngày mấy cũng cảm thấy hôm nay là ngày đầu tiên mình đi bắt chuột. Chuỗi thời gian không còn liên tiếp nhau dẫn đến việc Mạch Mạch không thể nhớ được ngày hôm qua mình đã làm gì (trừ Mạch Mạch ngày đầu). Cũng sẽ không khó hiểu khi các 'Mạch Mạch' không thể thấy nhau, bình thường Nobita cũng sẽ không gặp được mình ở quá khứ và tương lai nếu như không có cỗ máy thời gian. Mạch Mạch cũng như vậy, không thể thấy được mình ở một thời không khác ( thời gian và không gian khác), điều may mắn duy nhất của cậu là sau sáu giờ, chín hang động ở các ở các không gian khác nhau sẽ hợp nhất lại, cho nên tuy không thấy người, nhưng Mạch Mạch có thể thấy được một ít bột đĩa do các Mạch Mạch ở thời gian khác để lại.

- Chương 29, 30 tác giả nói về Mạch Mạch ngày 1, nên không có chuyện trí nhớ bị đứt quãng, và tổng số đĩa trên bàn ăn vẫn bị mất như thường. Cho đến khi Mạch Mạch phát hiện ngoài cửa hang số 3 mà cậu đã đứng ra thì cửa hang số 5 cũng có ít bột đĩa và dị năng không thể sử dụng được, thì phát hiện có một 'Mạch Mạch' khác đang tồn tại. (lúc này quyền ưu tiên sử dụng dị năng đã chuyển qua Mạch Mạch số hai, vì từ 6 giờ Mạch Mạch số 2 đã bước vào Sơn Cốc)

- Chương 31 tác giả nói về Mạch Mạch ngày thứ 6. Sau khi phát hiện vấn đề của phó bản nên Mạch Mạch đã tìm cách gợi ý cho chính mình ở các ngày khác, đặc biệt là ngày thứ 7, (vì sau sáu giờ Mạch Mạch mới có thể phát hiện ra vấn đề của phó bản, những Mạch Mạch ở ngày khác có thể còn thời gian sửa đổi, nhưng Mạch Mạch ngày cuối cùng thì không có), các Mạch Mạch phải đứng chung một ô để tăng tỷ lệ gặp Chuột Lông Vàng. Tháp Đen nói tỷ lệ gặp Chuột Lông Vàng là 80%, nhưng đó chỉ là trường hợp các Mạch Mạch đứng chung 1 ô, còn bảy Mạch Mạch đứng ở bảy hang khác nhau thì cứ lấy 80% chia cho bảy người, chưa tính tới hai hang trống không ai đứng ( ông nội nó cũng không gặp được =)))))

- Mọi người đã hiểu phó bản này chưa =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com